Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 37: 37: Chương 36
Bầu trời trước cửa đại điện Tuyên Chính, bá quan văn võ phân loại mà đứng.
Tiếng chuông ngân lên kèm theo ba hồi trống rồi dừng, lễ nhạc trang nghiêm, đồ đằng trên cờ xí tung bay phấp phới trong gió.
Chín mươi chín bậc thềm làm bằng cẩm ngọc trắng, giám quan đại nội khom người bước đi, long liễn hạ trước điện, rèm Cửu Châu được làm từ chuỗi ngọc được nội quan vén lên, người bên trong bước ra là tân đế Ngụy Uyên.
Mũ miện mười hai dải, ngọc châu hai bên tai rủ xuống để nhắc nhở đế vương tai không thể nghe thấy hết, đừng quá tin vào lời sàm ngôn.
Cổn y* màu đen thêu mây bay cuồn cuộn, thường* đỏ thẫm thêu núi non chập trùng, tay áo long bào dài, áo lót màu đen huyền, thêu chìm họa tiết kim long.
Rồng chín con xuyên qua tầng tầng mây xanh cúi nhìn thiên tử.
Ngụy Uyên đứng chắp tay, trong chớp mắt nhật nguyệt sáng tỏ, càn khôn chính khí, thiên hạ hưng vong đều gánh trên đôi vai này.
Bách quan triều thần cúi đầu quỳ đồng thanh hô bệ hạ vạn tuế.
Diệp Đinh đứng đầu võ quan, ánh mắt một mực nhìn Ngụy Uyên, một ngày này hắn đã đợi quá lâu.
Từng là hai đứa nhỏ vô tư, từng cùng y điểm binh trên sa trường, từng cùng y đồng sinh cộng tử, từng vì y thân cô thế cô.
Những hình ảnh đó cùng mùi mực thuở thiếu thời đã xa vời, thời gian nơi biên cương mang theo vị rỉ sắt của máu tanh cũng đã không còn.
Cung điện cao lớn, đây chính là cung điện Quỳnh Lâu của bệ hạ, từ đó nắm trong tay y không còn là sách vở, không còn là cương ngựa, không còn là đao kiếm, chỉ còn lại quyền trượng.
Vì y mà vui sướng, đây không phải là mong đợi nhiều năm hay sao?
Chỉ là không hiểu vì sao trong lòng có mấy phần chua xót, giống như ngòi bút mềm mại khẽ chấm trong lòng kéo ra một ý niệm kỳ quái, khác hẳn với sự hân hoan.
Diệp Đinh vén vạt áo bào, thấp người quỳ xuống.
Quỳ được một nửa, cổ tay bị xiết chặt, cả người được đỡ dậy.
Ngụy Uyên đứng trước mặt hắn, nắm thật chặt tay Diệp Đinh.
"Nhị ca..." Diệp Đinh kinh ngạc gọi.
Ngụy Uyên giơ tay, thái giám đứng sau lưng trình lên một bệ kiếm.
Trên bệ là một thanh kiếm, trên vỏ kiếm treo ngọc bội Côn Sơn, hoa văn Kỳ Lân được khắc chìm trên vỏ, ánh sáng trên thân kiếm phát ra tựa như bảo vật hiền hòa, giống như ánh trăng sáng chiếu rọi, bên trên đúc hai chữ Thái A.
Ngụy Uyên cầm ngược Thái A, chuôi kiếm đưa cho Diệp Đinh.
Diệp ĐInh sững sờ, lui ra sau một bước, kinh ngạc ngẩng đầu: "Nhị ca không thể..."
"Cầm." Ngụy Uyên cắt ngang lời Diệp Đinh, lại nói tiếp: "Hôm nay ta tặng ngươi chuôi kiếm này."
Bách quan ở đây đều không khỏi kinh ngạc hít khí, không ít người không nhịn được nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Thái A cầm ngược*, chuôi kiếm đưa người.
Giống như giao sống chết của chính mình cho người khác.
Diệp Đinh cụp mắt trầm mặc, cuối cùng nhận kiếm trong tay Ngụy Uyên, muốn bái tạ thánh ân lại bị Ngụy Uyên kéo đến bên người.
"Ở bên cạnh Nhị ca đừng đi đâu cả." Ngụy Uyên khép lại tà váy dài, ngón tay nhéo nhéo đầu ngón tay Ngụy Uyên, khẽ nói.
Mê man dưới đáy mắt Diệp Đinh tan biến, đôi mắt lấp lánh, cong cong gật đầu.
Thái giám nhẹ bước đỡ Ngụy Uyên bước lên bậc thềm, ngồi lên hoàng tọa mà Diệp Đinh vẫn luôn đứng bên cạnh Ngụy Uyên không rời.
Đứng ở nơi cách Ngụy Uyên gần nhất.
Triều thần im lặng, cầm kiếm đứng bên cạnh đế vương, đây là vinh hạnh đặc biệt to lớn.
Lại nói, lúc trước con mẹ nó là ai truyền nhau rằng Diệp tướng quân chống đối, làm trái mệnh lệnh của bệ hạ không sớm thì muộn cũng xong? Làm hại những ngày này không có một ai dám tùy tiện qua lại với Diệp phủ, đều nhượng bộ lui binh bỏ lỡ cơ hội tốt ôm đùi.
Ra đây, tuyệt đối sẽ không đánh chết ngươi đâu! Bách quan cùng lúc nghĩ.
Lễ quan ban bố chiếu thư đăng cơ, quần thần chầu mừng, trao lại ngọc tỉ truyền quốc.
Đầu ngón tay Diệp Đinh nhẹ nhàng xoa bụng, dù trong lòng vui sướng nhưng cũng khó che giấu được thân thể khó chịu, một trận đau nhức từ bụng truyền đến khiến hắn suýt không thể thẳng thắt lưng.
Ngụy Uyên như có cảm giác, hơi hơi liếc mắt nhìn Diệp Đinh đứng bên cạnh liền thấy hắn đang cau mày.
"Vu Nhược, sao vậy?"
Diệp Đinh lấy lại tinh thần, tay buông xuống, nhoẻn miệng cười: "Không sao."
Ngụy Uyên thấy Diệp Đinh đáp trôi chảy liền yên lòng.
Đại điển rườm rà thẳng đến giữa trưa mới kết thúc, sau đó phải lên đường đi tông miếu hoàng thất tế tổ tế thiên tế xã tắc.
Ánh nắng giữa trưa quá thịnh, sáng chói gay gắt.
Tối hôm qua Diệp Đinh một đêm không ngủ, từ sáng chưa được giọt nước nào lại phải giục ngựa đuổi theo bên cạnh long liễn, mắt không khỏi hoa lên.
Trong dạ dày càng ngày càng khó chịu, bụng dưới cũng đau, cắn răng cố chịu đựng một chút, lén quay về phía sau tìm Hồ Lễ.
Quan văn không thể so với quan võ có thể cưỡi ngựa chạy, đa số đều tốp ba tốp năm ngồi sau xe ngựa.
Lúc Diệp Đinh tiến vào, Hồ Lễ đang cùng người từ núi Cửu Châu lớn lên tán gẫu nói về sự đặc sắc của đồ ăn ngon, đang nói đến hưng phấn thì nhìn thấy Diệp Đinh buồn bực im lìm tiến vào liền biết không ổn.
Mặt Hồ Lễ không biểu tình bưng lên một chén trà, chậm rãi uống một ngụm.
Đỗ các lão ngồi chung một xe với Hồ Lễ thấy thế liền tùy tiện tìm một cái cớ sang xe ngựa bên cạnh có cửa thông ra, lưu lại không gian cho hai người.
Đỗ tướng vừa đi, Diệp Đinh liền tựa đầu vào người Hồ Lễ.
Hồ Lễ giật mình, cầm lấy tay Diệp Đinh thấy một tay hắn đặt lên bụng, cả người toàn mồ hôi lạnh.
"Xảy ra chuyện gì? Nào, uống nước đã." Hồ Lễ đặt chén chạm môi Diệp Đinh.
Diệp Đinh miễn cưỡng uống hai hớp trà trên tay Hồ Lễ, mệt mỏi ôm bụng nói: "Không sao, ta nghỉ một lát."
Hồ Lễ nhíu mày: "Cởi y phục ra."
Diệp Đinh lắc đầu: "Đừng, đến lúc này rồi, cởi ra nhỡ xảy ra chuyện gì."
"Còn có thể xảy ra chuyện gì, ngươi còn buộc như vậy mới xảy ra chuyện." Hồ Lễ không nói nhiều cởi y phục Diệp Đinh xuống, cởi gấm lụa buộc bụng.
Trên người Diệp Đinh không còn sức lực gì, trong khoảnh khắc tấm lụa được cởi ra, cái bụng tròn trịa lập tức phồng ra, phía trên có vô số vết dây đỏ hằn vào da thịt.
Bất chợt buông lỏng, trong bụng đau nhức kịch liệt khiến Diệp ĐInh không chịu được khẽ rên rỉ.
Hồ Lễ ném gấm trắng trong tay sang một bên: "Không thắt, nói gì cũng không thắt! Không phải chỉ còn nửa ngày sao, ngươi che giấu thế nào tùy ngươi."
Diệp Đinh ha ha cười ra tiếng, tay vòng qua đầu vai Hồ Ly: "Vừa nãy còn tốt sao giờ đã tức giận rồi? Không buộc thì không buộc, nghe lời ngươi."
"Sớm nên nghe ta." Hồ Ly nhíu lông mày nói.
Diệp Đinh nhắm mắt dựa trên vách xe ngựa, đáp qua loa: "Ta nghỉ một lát."
Hồ Lễ cầm quạt bên cạnh quạt cho hắn, nhìn hắn nhíu mày mơ mơ hồ hồ thiếp đi.
Trong xe có chút oi bức, gió từ quạt lông tạo ra tựa như hạt cát trong sa mạc.
Trên trán Diệp Đinh đang ngủ dính một tầng mồ hôi, cánh tay đặt lên bụng không tự chủ xiết chặt lại.
Bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, Hồ Lễ không kịp giữ trơ mắt nhìn cả người Diệp Đinh đập lên vách xe ngựa.
"Á..." Diệp Đinh nghẹn lại tiếng than nhẹ, cắn chặt môi dưới.
Hồ Lễ vén màn lên chất vấn: "Tự nhiên sao lại dừng xe?"
Chỉ thấy xa xa có nội giám bước tới, chắp tay với Hồ Lễ nói: "Đại nhân, bệ hạ tìm Diệp tướng quân."
Diệp Đinh giật mình từ trên giường nhỏ trong xe ngồi dậy, cách màn trướng xe ngựa nói: "Ta lập tức tới!"
Hồ Lễ khẽ nhíu mày, vừa muốn nói thì tay áo bị Diệp ĐInh xiết chặt kéo về.
Diệp Đinh mặc y phục qua loa, cúi đầu nhìn gấm trắng buộc bụng bị ném một bên, hơi do dự.
Hồ Lễ cầm gấm trắng ném ra xa: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Diệp Đinh:...!
Cũng may quan phục phức tạp, bụng Diệp Đinh gần bốn tháng ngược lại miễn cưỡng có thể che giấu được, không nhìn cẩn thận sẽ không phát hiện ra.
Hắn nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, vẫy vẫy tay với Hồ Lễ: "Đi đây."
Hồ Lễ tức giận nguýt hắn một cái: "Đi đi đi."
Diệp Đinh từ xe ngựa đi xuống, nhảy lên ngựa đuổi theo long liễn phía trước.
"Nhị ca!" Diệp Đinh ở phía sau long liễn gọi.
Ngụy Uyên yên lặng nhìn hắn một cái nói: "Chạy đi đâu?"
Diệp Đinh nói: "Đói bụng tìm Hồ Ly muốn ăn, chỗ của y nhiều nhất."
Màu mắt Ngụy Uyên dịu lại: "Ăn no chưa?"
"Chưa, y đã sớm ăn hết."
Ngụy Uyên:...!
"Lại đây chỗ nhị ca có." Ngụy Uyên ngoắc ngoắc hắn.
Diệp Đinh vội vàng lắc đầu: "Nhị ca..."
"Đến." Ngụy Uyên nói.
Diệp Đinh do dự trong giây lát, đôi mắt cong lên nhảy lên long liễn.
Ngụy Uyên kéo người vào cạnh khiến Diệp Đinh suýt nữa thì ngồi lên đùi y, Ngụy Uyên giang tay ôm gọn, vòng qua sau lưng Diệp Đinh ôm chặt eo của hắn.
Mông Diệp Đinh giống như bị cọ bỏng, đứng dậy tránh đi.
Ngụy Uyên không ôm được, âm trầm nhìn Diệp Đinh: "Trốn cái gì."
Diệp Đinh quay lưng cười ha hả: "Quá nóng."
Ngụy Uyên nghĩ đến triều phục nặng nề trên người hắn cũng không cưỡng ép kéo hắn vào trong ngực nữa, đưa cho hắn một đĩa điểm tâm rồi rót nước.
"Trước ăn tạm điểm tâm, chờ tế tắc xong hồi cung cùng nhị ca cẩn thận nghỉ ngơi ăn uống."
Diệp Đinh liên tục gật đầu, rót hai chén trà ôm bụng ngồi xa xa.
Ngụy Uyên nhìn bộ dáng "ngươi tuyệt đối đừng tới" của hắn vô cùng khó hiểu.
Trước đó rõ ràng vẫn còn tốt, bây giờ là đang khó chịu cái gì.
Ngụy Uyên thở dài, yên lặng nhìn bên ngoài xe.
Trời nóng rồi, tìm thời gian gả Kham Dư đi thôi...!
Trong xe, Hồ Lễ hắt hơi một cái, yên lặng quấn chặt cổ áo.
Gặp quỷ rồi, trời nóng thế tại sao có cảm giác lạnh sống lưng nhỉ..
Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta