Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 93


Chương 93: Đồ chơi


 


Thậm chí còn không nhận ra giọng nói đã thay đổi của ai đó, chứ đừng nói đến khuôn mặt đen thui của anh.


“Này, đây lại là cái gì?”  Du Ánh Tuyết bắt một món đồ khác. Nó vẫn còn màu hồng, hình quả bóng nhỏ, bên dưới quả bóng là một sợi dây dài.


Cô không chút do dự mà mở nó ra.


“Tại sao tất cả đều màu hồng?” Cô hỏi.


“… Có lẽ, biết các cô gái thường thích màu này.”  “Cũng đúng. Nhưng, cái này để làm    gì?” Du Ánh Tuyết lật trái lật phải nhìn cho kỹ món đồ này, không ngờ cô vô tình đụng phải nút điều khiển nhỏ trên đường kết nối, quả cầu nhỏ đã nhảy lên trong tay cô.


Cô lại bị mê hoặc: “Đồ chơi? Yo-Yo?”  “Đoán trúng một nửa”  Kiều Phong Khang đưa tay ra, đặt món đồ kia vào lòng bàn tay. Chà, anh không thể không cảm thán, một người 30 tuổi như anh và cô gái nhỏ 18 tuổi này, thực sự có một khoảng cách thế hệ không hề nhỏ.


Cô tò mò đứng dậy nhìn anh: “Đây là đồ chơi gì? Chơi như thế nào? Chú biết chơi không?”  “Biết, tôi biết” Ánh mắt Kiều Phong Khang cháy lên ngọn lửa muốn thiêu đốt người khác, dùng một tay ôm cô  một, dùng lời nói dỗ dành cô: “Đồ chơi nhỏ này chơi rất vui, nếu em muốn học, tôi có thể dạy em… ”  Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn anh.


Là do cảm giác của mình sai sao?  Tại sao, cô cảm thấy rằng… biểu hiện của anh rất lạ? Rất nguy hiểm?  Nhưng mà…


Không kiêm được sự tò mò trong lòng.


“Vậy thì chú dạy cháu đi.”  “Dạy cho em cũng được, trả lời tôi trước… ” Anh dừng lại, vẻ mặt trở nên thực sự nghiêm túc: “Em theo tôi vì sợ tôi, hay là bởi vì… “  “Em có thích tôi một chút?”  Ngập ngừng hồi lâu, anh mới hỏi ra câu cuối cùng.


Rốt cuộc thì anh chính là người có lòng tham không đáy.


Đã từng cảm thấy rằng chỉ cần cô gái nhỏ này còn ở đây, tạm thời bỏ qua cũng không sao.


Nhưng…


Sau khi có được cơ thể của cô, anh thấy rằng anh muốn nhiều hơn nữa.


Chờ khi cô thực sự thích anh một chút… anh sẽ muốn yêu cô yêu anh một chút, và sau đó là yêu rất nhiều…


Lòng người luôn luôn như vậy, không bao giờ có thể thỏa mãn được.


Du Ánh Tuyết nhìn anh, nhưng một lúc lâu sau không trả lời, dường như đang suy nghĩ về câu trả lời của mình.


Sau một thời gian ngắn…….


Cô chỉ nói: “Lần đầu tiên, cháu thực sự sợ hãi. Cháu đã từng nghĩ đến  việc cho Minh Đức lần đầu tiên… ”  Ánh mắt Kiều Phong Khang như muốn giết người: “Em dám!”  Những lời như vậy mới nghe đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.



“Chú… ” Du Ánh Tuyết kháng nghị trừng mắt nhìn anh: “Vậy cháu không nói nữa?”  Giọng Kiều Phong Khang buồn rầu: “Em nói”  “Trước kia cháu luôn sẽ đem lần đầu tiên… ”  “Câu này có thể bỏ qua” Anh vẫn lạnh lùng.


Du Ánh Tuyết thua anh.


Đành phải lược bỏ qua.


“Cháu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở bên chú… nên tất nhiên cháu sẽ  sợ. Hơn nữa… ” Du Ánh Tuyết nhớ lại đêm đó  Cô túm lấy áo anh: “Chú lại dã man như vậy… rất đau… lần sau, ừ… dù sao cháu cũng không sợ nữa… ”  “Vậy, em có thích không?” Kiều Phong Khang nâng mặt cô lên, không cho cô trốn.


Hẳn là…


Không chỉ là thích nó, phải không?  Du Ánh Tuyết không được tự nhiên nói: “Dù sao chú cứ thô lỗ như trước thì cháu sẽ… cháu sẽ không thích nữa… “  Kiều Phong Khang nhếch môi, tâm trạng tốt.


Bế cô lên rồi cõng cô trên vai.


Ôm trở về phòng, ném ở trên giường.


Lòng bàn tay to nắm lấy tay của cô đặt lên trên đỉnh đầu, ánh mắt ngưng †ụ sâu thẳm nhìn cô: “Đã thích thì không cho phép em bỏ cuộc giữa chừng!”  Nói xong anh cúi người si mê hôn lên môi cô.


Du Ánh Tuyết lại thở hổn hển: “Nói dối, không phải chú nói… chú muốn dạy cháu chơi đồ chơi sao?”  “Em thật sự muốn chơi sao?” Kiều Phong Khang hai mắt sáng lên.


“Không được?”  Anh khiêu gợi thì thâm: “Tôi sợ em không có thể lực như vậy”  Du Ánh Tuyết khó hiểu.


Đương nhiên…….


Sau này khi hiểu rõ công dụng cụ thể của những thứ đó, cô không dám  đụng vào nữa.


Chưa nói đến việc chạm vào, thậm chí còn không dám nhìn lại.


Kiều Phong Khang mỉm cười cưng chiều.


Da mặt của cô gái nhỏ này quá mỏng.


Để chấp nhận những món đồ chơi nhỏ này, còn cần phải trải qua nhiều năm tẩy não.


Ngày hôm sau.


Du Ánh Tuyết vì lo lắng cho Minh Đức nên thức dậy sớm.


Bên cạnh, anh vẫn ngủ say. Lòng bàn tay lớn vẫn còn chiếm lấy vòng eo của cô.


Tiếng thở đều đều của anh truyền vào tai Du Ánh Tuyết, mang đến cho cô cảm giác an tâm khó tả.


Cho đến bây giờ, cô vẫn nhớ cảm giác sợ hãi và hoảng loạn như thế nào khi vụ tai nạn máy bay xảy ra ngày hôm đó.



Giờ nghĩ lại thôi vẫn thấy bàng hoàng.


Du Ánh Tuyết nghĩ, lại sợ hãi, cuộn người lại nép vào vòng tay anh.


Cánh tay vòng qua eo rồi siết chặt lấy anh, như vậy thì cô mới có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại của anh, trái tim hoảng loạn kia lại yên ổn trở lại.


Kiều Phong Khang không thức dậy, nhưng theo bản năng, ôm chặt cô hơn.


Áp vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh, trái tim Du Ánh Tuyết như được lấp đầy.


Tình yêu, thực sự là một điều kì diệu. Trước đây cô sẽ không bao giờ  nghĩ rằng một ngày nào đó, cô lại nằm †rong vòng tay anh thân mật như vậy, và…


Cô chẳng những cam tâm tình nguyện, mà còn…


Tham luyến như vậy…


Sau đó…


Du Ánh Tuyết nằm trong vòng tay anh một lúc lâu rồi mới cẩn thận đứng dậy khỏi giường.


Đã sắp muộn rồi, bệnh viện sắp mở giờ thăm bệnh, cô phải đi nhanh qua đó.


Nếu không, khi Minh Đức tỉnh dậy cần cái gì thì cũng không tìm được ai giúp đỡ.


Du Ánh Tuyết đang tắm rửa trong phòng tắm, eo đột nhiên bị siết chặt.


Sau lưng, một hơi thở quen thuộc  truyền đến.


Ngực người đàn ông áp vào lưng cô.


Trong gương, nhìn anh lười biếng mà quyến rũ. Chỉ một cái liếc mắt, tim cô đã run lên.


“Cháu… đánh thức chú à?”Cô dừng lại động tác.


Kiều Phong Khang xuyên qua gương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng nõn của cô, thì dùng cái cằm của mình cọ cọ lên má của cô.


“… Ngứa” Du Ánh Tuyết cười, cố gắng tránh né.


Kiều Phong Khang tinh tế hôn lên vành tai của cô. Cô rên rỉ, tay chống đỡ mặt bàn ngọc, cố gắng đứng vững: “Không được… Cháu phải đến bệnh viện, nếu không không kịp rồi… ”  “Làm gì vội vàng qua đó như vậy, không muốn nghịch mấy món đồ chơi ngày hôm qua nữa sao?” Kiều Phong Khang cố ý trêu chọc cô.


Quả nhiên, cô đỏ mặt ngay lập tức.


Vừa thẹn vừa giận xoay người lại, dựa vào mặt bàn ngọc nhìn chằm chằm vào anh.



“Tại sao cháu cái gì cũng không hiểu, nhưng chú lại thành thục về phương diện này như vậy?”  “Em nghĩ thế nào?” Kiều Phong Khang chống đỡ hai tay lên bàn ngọc, đến gần cô một chút.


“Trước kia… anh đều chơi như vậy à?” Du Ánh Tuyết cắn môi.


Nghĩ đến việc anh chơi những thứ táo bạo và khiêu d** này với những người phụ nữ khác, trong lòng nhịn  không được mà ê ẩm.


Ừm…


Rất có thể, anh cũng… làm hài lòng những người phụ nữ khác giống như cách anh làm hài lòng cô ấy đêm qua…


AI  Làm sao bây giờ?  Cô muốn phát điên.


Dù chỉ là tưởng tượng thôi nhưng cô cũng cảm thấy… khó chịu lắm! Cực kỳ cực kỳ khó chịu!  “Em đang miên man suy nghĩ gì vậy?” Kiều Phong Khang nhìn khuôn mặt ngày càng khó coi của cô, không nhịn được hỏi.


“Quên đi, cháu cũng không hỏi cái gì, chú cũng không cần trả lời cháu, cháu không muốn nghe cái gì hết”  Du Ánh Tuyết bịt tai vì sợ anh trả lời.


Cô biết mình hay ghen nên thực sự rất keo kiệt.


Nhưng, cô nên làm gì bây giờ? Cô là một người cực kỳ keo kiệt!  Cô phồng má, đẩy anh ra, ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.


Kiều Phong Khang ôm cô lại, để cô nép vào ngực anh, anh ôm cô từ phía sau, thân hình cao của anh hơi nghiêng, đè cằm của mình lên vai cô.


Cười khổ nói: “Tôi thừa nhận tôi có kinh nghiệm về mọi mặt hơn em. Tuy nhiên, nếu biết trước sau này sẽ gặp được em, lúc còn trẻ tôi sẽ không lông bông như vậy”  Tất nhiên cô biết rằng anh không thể chưa từng chạm qua phụ nữ. Theo lời của Phùng Linh Nhi mà nói, một  người đàn ông 30 tuổi không có phụ nữ, hoặc anh ta bị bệnh hoặc anh ta là người đồng tính, không phải là người bình thường.


“Thật ra, cháu cũng không cố ý lật lại chuyện cũ với chú… ”  Cô nhẹ giọng giải thích.


Cô cũng không thực sự muốn cố tình gây sự với anh.


Kiều Phong Khang tự giễu cười: “Nói thật, từ khi em xuất hiện, đã nhiều năm rồi tôi không có đụng vào phụ nữ, suýt chút bản thân tôi cũng đã quên.


Hơn nữa, trước đây đối với người khác và đối với em bây giờ rất khác”  Khi tôi còn trẻ, hoàn toàn xuất phát từ ham muốn và xúc động, đó chỉ là một bản năng thể xác.


Không có tình yêu, nên đó chỉ đơn  giản là tình dục trống rỗng.


Anh không phải là người ham mê sắc dục nên khi hiểu hết những điều đó, anh cũng không còn hứng thú với phụ nữ nhiều như vậy nữa.


Bọn người Hồ Minh Tuấn đã từng nghiêm túc nghi ngờ về xu hướng tình dục của anh.


Nhưng…


Từ khi anh gặp gỡ cô gái nhỏ này anh ngay lập tức phủ định quan niệm “anh không phải là người ham mê sắc dục” như trước đây anh nghĩ.


Hơn nữa…



Không chỉ lật đổ nó, mà còn đảo ngược nó.


Khi cô càng ngày càng lớn, ham muốn của anh dành cho cô ngày càng mạnh mẽ.


Thậm chí, giống như một cậu bé mới bắt đầu biết yêu, ảo tưởng, thậm chí mà mộng xuân.


Tất cả các đối tượng trong giấc mơ chắc chắn chỉ có mình cô.


Kiều Phong Khang nói tiếp: “Về phần đồ chơi mà em nhắc tới, tôi thật sự đã đặc biệt nghiên cứu về nó.”  Du Ánh Tuyết quay mặt lại, thở phì phò nhìn anh.


Tuy rằng cô vừa nói rằng không nên lôi chuyện cũ ra để gây sự với anh, nhưng có phải lúc trước anh cũng say đắm với những người phụ nữ khác?  Kiều Phong Khang cười, nói nhỏ vào tai cô: “Những thứ này đều có sách hướng dẫn, hôm nào tôi sẽ cùng em xem, thế nào? Tôi không có hứng chơi với người khác, nhưng… tôi rất muốn chơi với em..”  Anh cố ý hạ giọng, từng chữ đều rất đen tối.


Hơi thở tản ra bên tai giống như lông vũ, mơn trớn lấy tai của Du Ánh Tuyết, trực tiếp… tiến thẳng vào trong lòng cô…


Cô xấu hổ cắn vào tai anh: “Cháu không thèm xem! Đồ biến thái!”  Kiều Phong Khang xoay người cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.


Hôn rồi lại hôn…


Chuông cửa vang lên.


Kiều Phong Khang lưu luyến rời môi cô, ánh mắt sâu thẳm.


Du Ánh Tuyết thở hổn hển, lấy tay ôm cổ anh, hỏi: “Là ai?”  “Là trợ lý Sơn, tôi đã nhờ cậu ta mang quần áo qua”  “Vậy để cháu đi mở cửa”  Tay Du Ánh Tuyết tuột khỏi cổ anh.


Hai người nhìn nhau thật sâu.


Kiều Phong Khang nắm lấy tay cô, kéo cô lại, mê đắm hôn lên môi cô một cái thật sâu.


Chuông cửa lại vang lên, Du Ánh Tuyết đỏ mặt, lon ton chạy ra khỏi phòng tắm.


Trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.


Giống như bôi mật ong.


Sờ vào mặt, tay cảm thấy vô cùng  nóng. Cô không muốn bị trợ lý Sơn nhìn thấu.


Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, rất cố gắng để bình tĩnh cảm xúc, sau đó đi ra ngoài và mở cửa.


Quả nhiên…


Nghiêm Danh Sơn đang đứng ngoài cửa.


“Cô Ánh Tuyết, đây là bộ quần áo mà chủ tịch Khang yêu cầu. Bên trong có một bộ của cô, còn lại là của anh ấy”  “Cảm ơn anh”  Du Ánh Tuyết đã nhận lấy nó. Bởi vì Nghiêm Danh Sơn đã sớm biết mối quan hệ giữa cô và Kiều Phong Khang, nên trước mặt anh ta Du Ánh Tuyết đã bình tĩnh hơn rất nhiều.


“Chủ tịch Khang đã dậy rồi phải không?”  “À, anh ấy đang rửa mặt ở trong đó. Anh đi vào đây chờ một lát đi”



Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ Truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ Story Chương 93
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...