Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Chương 12: Cô Ấy Là Người Tôi Nhận Định
Giống như một quả đào mật dần phát dục trưởng thành, càng ngày càng mê người.
Cũng chính vì như vậy, càng có nhiều người đánh chủ ý với cô.
Nếu anh lại chẳng quan tâm cô, chỉ sợ, cô thật sự sẽ thành của người khác mất.
“Kiều Phong Khang, món nợ ngày hôm nay tôi nhớ kỹ!” Trước khi Kiều Phong Khang rời đi, bỗng nhiên Kiều Quốc Thiên mở miệng.
Anh ta đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Kiều Phong Khang dừng bước một lát, ôm Du Ánh Tuyết, quay đầu nói: “Lần này Du Ánh Tuyết không sao, tôi sẽ không so đo với cậu.
Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu dám có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu! Đến lúc đó, đừng trách tôi không niệm tình cảm anh em!”
Mỗi một chữ, đều có đủ lực chấn nhiếp.
Kiều Quốc Thiên nên cảm thấy may mắn vì hôm nay chưa kịp ra tay với Du Ánh Tuyết.
Nếu không, hôm nay anh ta tuyệt đối không thoải mái như vậy.
Kiều Quốc Thiên cười mỉa: “Đừng giả vờ trước mặt tôi nữa.
Anh dám nói, anh không có một chút chủ ý như tôi không? Nhiều năm qua anh hao hết tâm tư với cô nhóc kia như vậy, còn không phải là muốn ngủ với cô ta? Ồ, nói không chừng, thực ra anh đã sớm ngủ với cô trăm ngàn lần rồi, cho nên anh cần gì phải giả vờ làm chính nhân quân tử trước mặt tôi?”
Vốn tưởng rằng những lời này sẽ chọc giận Kiều Phong Khang, Kiều Quốc Thiên thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý phản kích.
Nhưng nằm ngoài ý muốn, lần này Kiều Phong Khang phá lệ không có chút tức giận nào.
Trái lại còn thuận theo lời anh ta nói, không phản bác mở miệng: “Cậu nói không sai.
Vật nhỏ này, tôi muốn, còn định chắc rồi!”
Loại lời nói “muốn ngủ với cô”, anh càng không phủ nhận.
Mọi người đều là người trưởng thành.
Muốn ngủ với cô, hoặc là làm thế nào ngủ với cô, dùng phương thức gì ngủ với cô, ngủ với cô ở đâu...!Loại chuyện này, anh đã sớm tưởng tượng trong đầu không dưới trăm lần.
Cho nên có gì mà không dám nhận? Cho đến bây giờ anh không phải là chính nhân quân tử.
Nếu là chính nhân quân tử, đã không đánh chủ ý với vợ sắp cưới của cháu mình.
Mà hiện giờ, chủ ý này...!Anh quyết định rồi!
Trực tiếp, bá đạo, không cho xía vào, khiến Kiều Quốc Thiên lập tức thất thần.
Trong mắt Kiều Phong Khang là nghiêm túc, không che giấu chút nào, không giống nói đùa.
Vẫn không kịp nói gì, Kiều Phong Khang đã ôm Du Ánh Tuyết nhanh chóng rời đi.
Kiều Quốc Thiên nhìn bóng dáng kia, trong mắt tràn ngập sương mù.
Rốt cuộc là Kiều Phong Khang chỉ muốn chơi đùa với cô nhóc kia, hay là...!Thực sự động lòng với cô rồi?
Kiều Phong Khang ôm Du Ánh Tuyết ra khỏi biệt thự của Kiều Quốc Thiên, đi nhanh về phía biệt thự của mình.
Gió lạnh thổi qua, Du Ánh Tuyết thoáng tỉnh táo hơn.
Mí mắt rất nặng, nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt ra.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, lập tức phát hiện người ôm mình là Kiều Phong Khang.
Gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, cô chỉ nghĩ là mình nằm mơ.
Nhưng mà sao trong mơ lại thấy tên quỷ đáng ghét này?
Cô hừ một tiếng, hai tay nắm thành quyền, đấm anh: “Quỷ đáng ghét, anh nhanh cút đi...!Tôi không muốn thấy anh...”
Trên người cô không có một chút sức lực, quả đấm đánh vào ngực anh, không giống phản kháng, càng giống như làm nũng.
“Hiện giờ tâm trạng của tôi không được tốt, Du Ánh Tuyết, tốt nhất là cô đừng chọc tôi!”
Anh lạnh lùng cảnh cáo.
Anh thậm chí, không thèm nhìn cô.
Ánh mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, vững bước đi về trước.
“Tôi mới là người có tâm trạng không tốt, bình thường phải gặp anh, đã khiến tôi rất buồn bực, vì sao ngay cả trong mơ anh cũng không tha cho tôi? Kiều Phong Khang, anh có biết, anh khiến người ta rất ghét hay không...!Tôi ghét anh, đặc biệt ghét anh...”
Du Ánh Tuyết nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm, giống như nhớ tới ấm ức trong hai ngày nay, cô thương tâm khóc lên.
Kiều Phong Khang dừng bước, cúi đầu nhìn gương mặt sầu khổ kia, trong lòng trào ra tư vị chua xót.
“Em...!Thật sự chán ghét tôi như vậy sao?”
“Chán ghét! Vô cùng chán ghét! Anh buông ra, tôi không cần anh ôm...” Du Ánh Tuyết nói xong, cơ thể mềm nhũn cố gắng giãy dụa hai lần.
Kiều Phong Khang cau mày, không buông tay, trái lại ôm cô càng chặt hơn.
Hoàng hôn dần bao phủ xuống, dưới ánh hoàng hôn, gương mặt anh hơi cô đơn.
Du Ánh Tuyết tức giận một ngày, trong lòng đã tràn ngập lửa giận.
Hiện giờ bị ôm anh như vậy, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cô hừ một tiếng, xoay đầu đi, dán sát vào ngực anh cắn một cái.
Cắn không nhẹ.
Cứ như vậy, nhìn anh không buông mình ra!
Nhưng mà...!
Cắn một lúc lâu xong, anh vẫn không kêu một tiếng.
Cô chỉ cảm thấy cơ thể nam tính cao lớn của Kiều Phong Khang càng căng cứng hơn, giống như tảng đá.
Chẳng lẽ, người này không biết đau sao?
Cô nghi ngờ ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông.
Dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt anh càng đen bóng, giống như biển rộng mênh mông, sâu không thấy đáy.
Anh cứ cúi đầu nhìn chằm chằm cô như vậy, đôi mắt dày đặc như một tầng lưới, khiến Du Ánh Tuyết đột nhiên cảm thấy thở rất khó khăn, chỉ cảm thấy mình sắp ngã vào trong chiếc lưới này.
Cô muốn tránh đi, nhưng cô lại không thể cử động được.
“Cô vừa mới cắn chỗ nào đấy?” Bỗng nhiên anh mở miệng, hơi thở trầm trọng.
Giọng nói cũng hơi thay đổi dưới ánh trời chiều.
Du Ánh Tuyết sửng sốt.
Cô liếc mắt nhìn nơi mới bị mình cắn.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, cô lập tức mặt đỏ tai hồng, gương mặt nhỏ nhắn giống như bị lửa thiêu, vừa đỏ vừa nóng.
Cơn buồn ngủ lập tức mất đi hơn nửa.
Cô...!
Đúng là rất trùng hợp, vậy mà cô cắn trúng hạt đậu nhỏ màu hồng ở trước ngực anh.
Lúc này anh mặc áo sơ mi trắng mỏng, vừa mới cắn một cái, lập tức bị thấm ướt một vòng tròn nhỏ, biến thành hơi mờ.
Mập mờ tới cực điểm....
Bé Con, Chú Không Thể Chờ