Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Chương 112
Chương 112: Sẽ không đi nữa.
Sau khi bôi thuốc xong, vết thương của Kiều Phong Khang lại càng lúc càng trở nên sưng tấy hơn.
Du Ánh Tuyết quay mặt sang một bên, sau khi liên tục hô hấp chừng mấy lần, cô mới có thể xây dựng xong được bức tường thành tâm lý vững chắc.
Sau khi chuẩn bị tinh thần xong, Du Ánh Tuyết lại lần nữa cầm lấy lọ thuốc, muốn rửa sạch miệng vết thương giúp cho anh. Nhưng bất ngờ, Kiều Phong Khang lại đột nhiên đưa tay lên, nhẹ nhàng siết lấy cổ tay của cô. Du Ánh Tuyết cúi đầu, dùng vẻ mặt không rõ vì sao để mà nhìn anh.
Ở đầu dây bên kia của điện thoại vẫn tiếp tục vang lên tiếng nói chuyện của đối phương, nhưng anh đã cắt ngang: “Tạm dừng ở đây trước đã, một chút nữa tôi sẽ gọi lại sau”
Vừa mới dứt lời, Kiều Phong Khang cũng không đợi đầu dây bên kia nói thêm gì nữa mà đã trực tiếp ngắt cuộc gọi, rồi sau đó ném thẳng điện thoại sang một bên.
Trong chớp mắt sau, anh đã giành lấy thuốc trên tay cô, khiến cho lọ thuốc chuyển từ lòng bàn tay nhỏ bé của cô sang lòng bàn tay dày rộng của anh: “Nếu sợ thì đừng có nhìn nữa, giao cho tôi đi”
“Không được, bắt buộc phải để cho cháu làm”.
Một lần nữa, Du Ánh Tuyết lấy lại lọ thuốc từ trong tay anh.
“Mặc dù vết thương này nhìn qua quả thực là có chút đáng sợ, nhưng mà chút chuyện nhỏ như thế, cháu vẫn có thể giải quyết được. Chú cứ tiếp tục việc gọi điện thoại của chú đi.”
Bà nội đã từng nói qua, cô phải hiểu chuyện, phải biết cách săn sóc người khác. Dù rằng khoảng cách của cô với hiểu chuyện vẫn còn rất xa, săn sóc cũng còn phải nỗ lực rất nhiều nữa. Nhưng mà, việc giúp anh bôi thuốc và băng bó, cũng được coi như đang trên con đường nỗ lực trở nên săn sóc mà, đúng chứ?
Du Ánh Tuyết tự mình xung phong nhận làm, Kiều Phong Khang cũng không giằng co từ chối nữa.
Hơn nữa, loại tư thế băng bó vết thương như thế này, đối với anh mà nói, căn bản chính là một loại hưởng thụ.
Cho nên anh dứt khoát nheo mắt lại, thoải mái ngả người dựa vào trên ghế sô pha, để mặc cho cô loay hoay đùa nghịch.
Kết quả.
Du Ánh Tuyết “bất chấp khó khăn” sát trùng và tiêu độc trên miệng vết thương cho anh, sau đó bôi một lượt thuốc khác lên, cuối cùng mới cần cẩn thận thận, nghiêm nghiêm túc túc cầm lấy bằng gạc, băng bó lại cho anh một lần nữa.
Trong toàn bộ quá trình này, tầm mắt của Kiều Phong Khang vẫn luôn dừng lại trên người Du Ánh Tuyết, dù là chớp mắt cũng không chớp lấy một lần.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng kia của Kiều Phong Khang vừa sâu xa lại vừa giống như có dòng điện ẩn chứa ở bên trong đó vậy, khiến cho cả người cô trở nên tê dại, hai chân dường như cũng mềm nhũn ra.
Bàn tay đang cầm thuốc của cô dường như cũng không còn được vững vàng nữa.
Thứ ánh mắt được gọi là “Một ánh nhìn thôi cũng có thể khiến cho người khác mang thai” vẫn thường được lưu hành trên mạng nhất định chính là loại ánh mắt giống như của anh ngay lúc này.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc miệng vết thương khép lại, cô thở phào một hơi, cúi đầu che ánh mắt của anh lại, hai gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên từng rặng đỏ ửng: “Chú đừng nhìn nữa…”
Bàn tay to lớn của Kiều Phong Khang thuận theo vạt váy của cô mà trượt sâu vào, thăm dò vùng đất phía bên trong, đợi đến lúc Du Ánh Tuyết khẽ kêu lên một tiếng thì lại hơi dùng sức, mạnh mẽ ép sát cô đến gần mình.
Du Ánh Tuyết làm sao còn có thể nhớ được việc mình phải che mắt anh lại nữa chứ? Tay nhỏ vội vàng chống vào thành ghế sô pha ở phía sau lưng của Kiều Phong Khang, cúi người nhìn anh, hơi thở cũng dần dần nhiễm lên vẻ gấp gáp.
“Hơn nửa đêm, tắm gội thơm như vậy đến đây quyến rũ tôi nhưng mà lại không cho phép tôi được nhìn. Ánh Tuyết, em như thế này là đang khiến cho người khác phải khó chịu sao?”
ở trong không gian của màn đêm như thế này, giọng nói đầy nam tính sau khi nhiễm phải một tầng dục vọng kia của người đàn ông lại càng trở nên quyến rũ, hấp dẫn đến nỗi khiến cho người khác phải kinh ngạc đến run rẩy.
Gương mặt của Du Ánh Tuyết càng thêm đỏ hơn, hờn dỗi đấm nhẹ lên trên bả vai của anh: “Cháu mới không có dụ dỗ chú đâu. Cháu chỉ tới thay thuốc rồi băng bó lại cho chú mà thôi, là do chú tự mình nghĩ bậy.”
“Phải không?” Kiều Phong Khang dựa lưng vào trên ghế sô pha, khẽ cười.
“Trợ lý Sơn nói, em rất quan tâm đến tôi”
Du Ánh Tuyết khẽ cắn môi dưới. Vốn dĩ cô muốn nói rằng, hiện tại cô đã là bạn gái của anh rồi, tốt xấu gì thì cũng phải bày tỏ một chút, coi như tượng trưng cho tròn vai chứ.
Nhưng mà, khi hàm răng cắn vào trên môi dưới thì cô lại cảm thấy có chút sưng đau. Lúc này cô mới nhớ đến việc ngày hôm nay mình đã bị anh “bạo hành” ở trên đường cao tốc, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Cháu không nên quan tâm đến chú”
“Tại sao vậy?”
“Hôm nay chú đã cắn cháu, khiến cho cháu bị đau”
Tầm mắt của Kiều Phong Khang lập tức rơi vào trên môi của Du Ánh Tuyết.
. Lúc đó, anh thật sự là vô cùng tức giận, cũng hận đến vô cùng.
Thời điểm Kiều Phong Khang biết được Du Ánh Tuyết vậy mà lại ôm tâm tư muốn rời đi trong âm thầm, anh thực sự đã hận đến mức muốn lấy dây xích sắt để trói cô lại.
“Đáng đời” Tuy rằng Kiều Phong Khang nói như vậy nhưng mà sau đó anh vẫn nhẹ nhàng mổ một cái lên trên đôi môi anh đào của cô. Du Ánh Tuyết lập tức nhíu hai hàng lông mày xinh đẹp lại, bất mãn trừng mắt nhìn anh.
Kiều Phong Khang híp mắt, cảnh cáo nói: “Nếu như em còn dám đi nữa, tôi thật sự sẽ trói em lại, để cho em không thể đi đến bất cứ nơi nào được nữa mà chỉ có thể ở bên tôi mà thôi!”
Hơi thở ngông cuồng lại kiêu ngạo giữa hai hàng lông mày của anh chính là thứ chỉ thuộc về những bậc để vương, trời sinh đã có, khiến cho trái tim của Du Ánh Tuyết rung động một cách sâu sắc.
Du Ánh Tuyết cắn lên môi anh một cái, coi như là trả thù, sau đó lại tủi thân mà lên tiếng khiếu nại thay cho chính mình: “Cuồng độc tài! Giam cầm là phạm pháp đó” Kiều Phong Khang cười khẽ.
“Những lời mà hôm nay em đã nói trước mặt của ông bà Kiều khi em đến gặp hai người bọn họ, nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem xem”
Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Đâu có gì đâu chứ! Cháu không hề nói điều gì hết”
Kiều Phong Khang híp mắt: “Nói hay là không nói?”
“Cháu cũng không biết chính mình đã nói những điều gì nữa, vậy thì nói như thế nào được đây?” Du Ánh Tuyết cố ý giả vờ hồ đồ.
Kiều Phong Khang hơi dùng sức, tư thể và vị trí của hai người ngay lập tức bị tráo đổi lại. Người bị ẩn trên ghế số pha hiện tại là Du Ánh Tuyết, còn một chân của Kiều Phong Khang thì quỳ ở giữa hai đùi của cô: “Lặp lại một lần nữa! Nói rằng, mãi mãi em cũng sẽ không bao giờ rời xa tôi!”
“…Không phải là chú đã không còn tin những lời nói của cháu nữa rồi hay sao?”
Nói là không tin nữa.
Nhưng mà, vẫn luôn muốn nghe được lời đảm bảo của cô hết lần này đến lần khác.
Kết quả.
Một khoảng thời gian rất dài, ở bên trong phòng sách đều chỉ vang lên một đoạn đối thoại như vậy.
“Ánh Tuyết, nói rằng em mãi mãi cũng không bao giờ rời xa tôi!”
Cô gái nào đó nghẹn ngào, ngoan ngoãn mở miệng bảo đảm: “Cháu sẽ không rời đi nữa. Thật sự sẽ không rời đi nữa.”
Kiều Phong Khang vô cùng hài lòng với phản ứng như vậy của Du Ánh Tuyết.
Kiều Phong Khang lại lật Du Ánh Tuyết lộn lại một lần nữa, gần như không cho cô có cơ hội để điều chỉnh lại sự cân bằng cho cơ thể.
“Yêu tôi không?” Anh hỏi.
Loại vấn đề như thế này, trước đây Kiều Phong Khang vẫn luôn cảm thấy có chút gì đó rất ngu ngốc.
Nhưng mà, hiện tại anh vậy mà cũng lại hỏi cô đến không biết mệt.
“Yêu..” Du Ánh Tuyết gật đầu liên tục, hai tay vịn lên bên trên bờ vai rộng của anh, chỉ còn cảm thấy được chính mình sắp bị hòa tan thành một vũng nước.
“Yêu ai?”
“…Phong Khang” Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng cắn ra tên của anh. Vừa thẹn thùng, vừa mê người lại quyến rũ.
Kiều Phong Khang nặng nề hừ lên một tiếng, dẫn dắt cô vào lạc thiên đường tuyệt vời hết lần này đến lần khác.
Ở một nơi khác.
Trong bể bơi được bao phủ bởi bầu trời đêm, tiếng hít thở quấn quýt của người đàn ông và phụ nữ không ngừng vang lên.
Tô Hoàng Quyên tức giận cắn lên bả vai của Kiều Quốc Thiên: “Kiều Quốc Thiên, tôi đến đây là để bàn chuyện nghiêm chỉnh với anh đấy. Anh dừng tay lại.”
“Làm xong rồi lại nói cũng không muộn…”
“Kiều Quốc Thiên, anh là tên khốn kiếp!” Cơ thể không có được bất cứ màn dạo đầu nào đã bị xuyên qua, Tô Hoàng Quyên lập tức mắng to một câu, ngón tay gần như bám chặt vào trên lưng của người đàn ông: “Không phải là anh mới quen một cô bạn gái mới hay sao? Sao lại gấp gáp như vậy? Lẽ nào cô ta không thể thỏa mãn được anh hay sao?”
“Không phải người phụ nữ nào cũng có thể giống như cô, không cần phải chạm vào cũng có thể ướt được đến như vậy. Nhưng mà anh trai của tôi lại cứ cố tình hết lần này đến lần khác đều không muốn thử xem hương vị của cô lấy một chút. Nói không chừng, sau khi thử qua một lần rồi cũng sẽ nghiện thì sao chứ. Cô nói đúng không?” Tô Hoàng Quyên tức giận.
Cái tên Kiều Quốc Thiên khốn kiếp này, thích nhất là chọn nói những lời có thể kích thích được đến Tô Hoàng Quyên cô ta.
Nhưng mà.
Cũng phải nói một lời thật lòng, thân thể của cô ta và Kiều Quốc Thiên cũng tương đối hợp phách đúng nhịp.
Lần đầu tiên của cô ta đã cho Kiều Quốc Thiên, sau đó, cô ta cũng đã từng làm với những người đàn ông khác, nhưng mà lần nào cũng vậy, đều mất hết hứng thú. Cuối cùng, Tô Hoàng Quyên dứt khoát quyết định, mỗi lần cần phải giải quyết nhu cầu sẽ trực tiếp đến tìm Kiều Quốc Thiên.
Cái tên Kiều Quốc Thiên này vừa xấu xa lại lăng nhăng, bên người anh ta không lúc nào là thiếu phụ nữ. Nhưng mà, lúc ở trên giường, anh ta tuyệt đối là một đối tác có đầy đủ tư cách.
ít nhất thì, lần nào anh ta cũng có thể khiến cho cô ta được thoải mái.
Thậm chí, có lúc khi anh ta đang đi hẹn hò cùng với những người phụ nữ khác, nhưng mà chỉ cần cô ta cần, anh ta nhất định vẫn sẽ xuất hiện trước mặt cô ta như cũ.
“Rốt cuộc anh có biết chuyện ngày hôm nay Phong Khang đã dẫn con nhóc con kia quay về nhà cũ, công khai biểu thị chủ quyền trước mặt ông cụ nhà họ Kiều các anh rồi hay không…” Tô Hoàng Quyên cố gắng bắt lấy chút lý trí còn sót lại của chính mình, nói chuyện chính với anh ta.
“Ừ. Chị cả có nói qua rồi.”
Kiều Quốc Thiên dùng sức lắc lư hông. Ở bên trong hồ bơi, từng trận bọt nước vì bị lực tác động mà bắn lên tung tóe.
“Rốt cuộc anh có tác dụng gì hay không vậy? Có cần tôi phải nghĩ biện pháp với anh hay không?” Tô Hoàng Quyên cào lên trên lưng của anh ta. Nếu như Tô Hoàng Quyên gả vào nhà họ Kiều, dựa theo lời hứa ban đầu của ông cụ nhà họ Kiều với cha của cô ta, thì ông cụ Kiều sẽ lấy mười lăm phần trăm cổ phần làm quà cho cô ta.
Mà Kiều Quốc Thiên và Kiều Vân Nhung cũng đang nhìn chằm chằm vào mười lăm phần trăm này của cô ta.
“Có tác dụng gì hay là không, không phải cô là người hiểu rõ nhất hay sao?” Kiều Quốc Thiên dùng giọng điệu mập mờ nói.
“Kiều Quốc Thiên!” Tô Hoàng Quyên tức giận đẩy anh ta ra.
Kiều Quốc Thiên cau mày, kéo Tô Hoàng Quyên lại rồi ôm lấy cô ta. Anh ta nhíu mày, thu lại dáng vẻ không đứng đắn vừa rồi: “Nếu như muốn anh ta cưới cô, vậy thì cứ lấy thân thể này đi quyến rũ anh ta đi!”
“Tôi thật sự cũng rất muốn như vậy đấy”.
Tô Hoàng Quyên hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Kiều Quốc Thiên một cái: “Anh cho rằng anh ấy cũng giống như anh, chỉ biết dùng đến nửa thân dưới như vậy hay sao?”
Cô ta cũng rất muốn, nhưng mà, Kiều Phong Khang căn bản là không cho cô ta có được một chút cơ hội nào.
“Không có cơ hội thì tự mình tạo dựng ra cơ hội. Chỉ cần có được một lần, vậy thì không sợ không có lần thứ hai lần thứ ba”
Tô Hoàng Quyên trầm ngâm cân nhắc.
Trong lòng cô ta hiểu được rất rõ ràng, tỉ lệ thành công khi cô ta đem thân thể của chính mình đi quyến rũ Kiều Phong Khang là vô cùng thấp. Làm không tốt, ngay cả tự tôn của cô ta cũng sẽ bị ném mất sạch, sau đó chính mình sẽ chỉ càng bị anh xem thường.
“Còn có cách nào khác tốt hơn hay không?”
“Có”
“Nói đi!” Tô Hoàng Quyên bám lấy cổ của Kiều Quốc Thiên.
“Đổi phương hướng, bắt đầu ra tay từ Du Ánh Tuyết. Với tính cách của Kiều Phong Khang, anh ta tuyệt đối sẽ không thể nào dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ đã phản bội anh ta”.
Tô Hoàng Quyên nheo mắt lại nhìn anh ta: “Ý của anh là, tìm người. Cái kia Du Ánh Tuyết?”
“Đối tượng tốt nhất đang ở ngay trước mặt của cô”
“…Anh?” Tô Hoàng Quyên cau mày lại nhìn Kiều Quốc Thiên.
“Nếu như tôi và Du Ánh Tuyết phát sinh quan hệ với nhau, cái thứ nhất là, tôi có thể báo thù cho việc chính mình bị Kiều Phong Khang chèn ép nhiều năm như vậy. Thứ hai nữa là, bởi vì người ở cùng với Du Ánh Tuyết là tôi, cho nên anh ta sẽ càng cảm thấy chán ghét. Thứ ba, hai ông bà cụ nhà họ Kiều hiện tại vẫn chưa đồng ý chuyện hai người bọn họ ở bên nhau, bởi vì Du Ánh Tuyết là vị hôn thê cũ của Minh Đức. Nếu như để cho hai người họ biết được, cô ta không chỉ đơn thuần là vị hôn thê cũ của Minh Đức, mà còn có quan hệ không rõ ràng với tôi, vậy thì cô thử nói xem. Du Ánh Tuyết còn có khả năng bước chân vào được cửa lớn của nhà họ Kiều nữa hay không? Loại chuyện một mũi tên trúng hai con nhạn như thế này, tại sao lại không làm chứ?”
Tô Hoàng Quyên nghe xong những lời mà Kiều Quốc Thiên nói thì lạnh mặt lại, đẩy anh ta ra. Cô ta tùy tùy tiện tiện lôi kéo lại quần áo trên người chính mình sau đó thì thẳng tắp sống lưng leo ra khỏi hồ bơi.
Kiều Quốc Thiên nhìn theo bóng lưng kia, lười biếng híp mắt lại, dang rộng hai cánh tay gác lên trên thành bể bơi, thong thả mở miệng nói: “Cô Hoàng Quyên, cô đang ghen đó sao?”
Bước chân của Tô Hoàng Quyên đột nhiên dừng lại.
Quay đầu lại.
Vẻ mặt của Tô Hoàng Quyên lạnh lẽo như băng tuyết: “Là anh thật lòng muốn giúp cho tôi, hay chỉ là vì muốn ngủ với Du Ánh Tuyết?”
Kiều Quốc Thiên mở mắt nhìn cô ta: “Có gì khác biệt hay sao? Ngủ với Du Ánh Tuyết cũng đồng nghĩa với việc giúp được cho cô.”
“Anh thích con nhóc con đó sao?”
“Trắng trắng mềm mềm, tuổi trẻ vừa xinh đẹp lại căng mọng, nếu như cô đi hỏi những người đàn ông khác, những người đàn ông khác đó cũng sẽ trả lời là “Thích. Nếu như có người nói không thích. Ánh mắt của Kiều Phong Khang, cô không cần phải hoài nghi nữa”
Những lời khen mà người khác dành cho Du Ánh Tuyết ở trước mặt của Tô Hoàng Quyên, cô ta đều nghe không lọt tai.
Mặc dù mối quan hệ của cô ta và Kiều Quốc Thiên chỉ là trên phương diện thể xác, không liên quan gì đến trái tim, nhưng cô ta vẫn không chịu đựng được như cũ.
Nhưng mà, Kiều Quốc Thiên lại thẳng thắn thừa nhận chuyện anh ta thích Du Ánh Tuyết, nhất là ngay tại thời điểm anh ta đang cùng làm tình với chính mình, còn tuyên bố muốn ngủ với con nhỏ Du Ánh Tuyết kia, điều này khiến cho trong lòng của Tô Hoàng Quyên tương đối không thoải mái, cũng không cam tâm.
Tô Hoàng Quyên thuận tay cầm một chiếc khăn lông lên, sau đó ném về phía Kiều Quốc Thiên.
Kiều Quốc Thiên chống hai tay lên thành bể bơi, nháy mắt đã nhảy ra khỏi hồ nước.
Anh ta chỉ cần bước mấy bước đã đi đến được bên cạnh của Tô Hoàng Quyên. Dưới ánh đèn bao phủ, Kiều Quốc Thiên cười tà nhìn Tô Hoàng Quyên, trong mắt tràn ngập dáng vẻ không đứng đắn: “Cô Hoàng Quyên, phản ứng này của cô thật sự sẽ khiến cho tôi hiểu lầm đấy.”
“Anh câm miệng cho tôi!” Tô Hoàng Quyên cắt đứt lời nói của anh ta: “Anh căn bản không thể nào so sánh được với anh trai của anh, vì vậy, anh đừng có mà ở đây tự mình đa tình nữa”
“Cái gì cũng không thể so được, vậy sao cô vẫn còn để cho tôi ngủ với cô hết lần này đến lần khác vậy chứ?” Kiều Quốc Thiên cười xấu xa, bàn tay lại đưa xuống dưới, thăm dò vào bên trong váy của Tô Hoàng Quyên.
“Mặc dù điểm nào anh cũng không thể so sánh với anh trai của anh được, nhưng mà dùng để làm đối tượng giải tỏa nhu cầu sinh lý cũng không tệ lắm” Tô Hoàng Quyên khẽ cười một tiếng, hất tay của Kiều Quốc Thiên ra, rồi sau đó lại nghiêm mặt lại: “Kiều Quốc Thiên, từ hôm nay trở đi, mối quan hệ đối tác trên giường của chúng ta chính thức kết thúc. Biện pháp mà anh vừa mới nói, tôi cảm thấy nó cũng vô cùng khả thi. Nếu như anh đã thích Du Ánh Tuyết, còn tôi lại thích Phong Khang, vậy thì hai chúng ta đương nhiên sẽ tự mình lấy thứ mà mình muốn. Có điều gì cần tới sự trợ giúp của tôi, hiện tại anh có thể nói ra hết, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình”
Bé Con, Chú Không Thể Chờ