Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 104

Chương 104: Cả đời anh cũng không quên được.
Sau này gặp lại, người phụ nữ ngủ trên giường của anh sẽ là ai?
Du Ánh Tuyết nghĩ mà lòng như bị dao cắt.
Du Ánh Tuyết hít hít mũi, siết chặt vòng tay và ôm chặt lấy cổ anh.
Kiều Phong Khang chỉ cho rằng cô không muốn rời xa mình, trong lòng dao động.
Anh rất muốn hung hăng muốn cô một lần nữa.
Nhưng mà… Trợ lý Sơn tận chức tận trách của anh sẽ không cho phép anh ta có suy nghĩ này.
Điện thoại thúc giục lại vang lên.
“Chủ tịch Khang, khách hàng ở Thượng Hải đến rồi. Không thể để họ đợi được nữa” Nghiệm Danh Sơn vô cùng chuyên nghiệp nói.
“Biết rồi” Kiều Phong Khang đáp lại một cách ngắn gọn rồi cúp máy.
“Tôi có việc phải làm, lát nữa sẽ đến gặp em sau” Kiều Phong Khang hôn lên trán cô, đặt cô trở lại giường.
“Ừm” Du Ánh Tuyết quyến luyến, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Kiều Phong Khang mở cửa phòng chờ đi ra, trước khi đem cửa còn không quên quay đầu nhìn lại cô.
Sợi dây trong lòng Du Ánh Tuyết thắt lại, vừa chua xót vừa đau. Khoảnh khắc anh quay đầu lại kia gần như ép ra nước mắt của cô.
Cô suýt chút nữa đã nhảy khỏi giường và lao vào vòng tay anh.
Nhưng mà, cô ép buộc bản thân mình phải chịu đựng nó. Cô ôm gối quay người, cấm bản thân không được nhìn lại.
Trên những chiếc gối, vẫn còn hơi thở thuộc về anh.
Tay cô kéo mạnh sợi dây chuyền kim cương, mỗi viên kim cương đâm mạnh vào lòng bàn tay cô.
Nhưng mà…
Giờ khắc này, cô không cảm thấy đau …
Chua xót… Trong lòng cô bây giờ đều tràn ngập tràn nỗi chua xót của cuộc chia ly…
Vốn dĩ Du Ánh Tuyết thực sự muốn ở đây cả ngày. – Nhưng mà…
Khi Kiều Nam Thành gọi điện đến, cô biết rằng mình phải rời đi rồi.
“Ánh Tuyết, tới trường học một chút đi, thủ tục tạm nghỉ học phải do chính ký tên mới được”
“Được rồi, chú hai đợi , đến ngay”
Du Ánh Tuyết cúp điện thoại, miễn cưỡng đứng thẳng người, ngồi ở trên giường một hồi lâu.
Rồi sau đó.


Mặc quần áo, rửa mặt chải đầu và đi ra khỏi phòng nghỉ.
Kiều Phong Khang không có ở trong phòng làm việc, những người đang đi tới đi lui bên ngoài đều là nhân viên ở đây.
Du Ánh Tuyết biết cô đi ra ngoài như vậy, mọi người sẽ rất ngạc nhiên, nhưng lúc này cô không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng và mở cửa văn phòng.
Như dự đoán…
Ngay khi cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ngẩng đầu.
Mọi người kinh ngạc nhìn cô.
Sáng nay họ không thấy cô đi vào, nhưng bây giờ lại thấy cô đi ra, đó không phải là tối qua cô ngủ lại đây hay sao?
Du Ánh Tuyết rất xấu hổ trước ánh mắt dò xét của họ, cô miễn cưỡng nhếch môi cười với mọi người, may mà Lý Thanh cũng vừa ra khỏi văn phòng, khi nhìn thấy cảnh này thì vỗ tay.
“Nhìn cái gì vậy? Các người không muốn làm việc nữa có đúng không?”
Lúc này mọi người mới ngượng ngùng thu ánh mắt về.
Nhưng ngay cả như vậy, Du Ánh Tuyết vẫn có thể cảm thấy khóe mắt của mọi người vẫn đang hướng về cô, mà quét từ trên xuống dưới.
Đỗ Vĩnh Ái nháy mắt với cô, rõ ràng đang hỏi có chuyện gì đang xảy ra.
Cô nên giải thích thế nào? Thực ra…
Không có gì để giải thích. Dù sao thì trong tương lai, e rằng cô sẽ không bao giờ có cơ hội xuất hiện ở đây nữa…
“Thư ký Thanh” Du Ánh Tuyết chào hỏi Lý Thanh đang đi về phía cô.
“Chủ tịch Khang nói rằng khi nào em tỉnh lại để chị đưa em đi ăn chút gì đó” Lý Thanh nói.
“Không cần đâu. Một lát nữa tôi sẽ xuống lầu, tùy tiện mua chút gì đó ăn là được rồi” Du Ánh Tuyết lắc đầu từ chối: “Tôi có việc phải làm, tôi phải về trường học trước”
“Không đợi chủ tịch Khang đưa đi?”
“Không. Chú ấy rất bận, đừng làm phiền chú ấy”
Du Ánh Tuyết nói xong thì nhìn phòng tiếp khách, cửa bị đóng chặt, cũng không nhìn thấy ai trong đó.
Trong mắt cô hiện lên một tia tiếc nuối, có chút buồn bã.
Chuyện này cô vừa đi… Trước khi sang Mỹ, cô sợ sẽ không thể gặp lại anh nữa?
Nghĩ đến đây, trong mắt lại nổi lên sương mù.
“Du Ánh Tuyết, em không sao chứ?” Lý Thanh không khỏi liếc nhìn cô nhiều hơn.
Du Ánh Tuyết sợ bị nhìn thấu, cô vén tóc giả vờ không sao, nói: “Không sao đâu. Tôi không nói nữa, sắp đến lớp muộn rồi”
“Để tài xế đưa em đi” “Không, tôi sẽ tự đi taxi” Du Ánh Tuyết vẫy tay chào Lý Thanh rồi xoay người đi khỏi tập đoàn Kiều Thanh.

Cho đến khi lên taxi, mắt cô vẫn dán chặt vào tòa nhà cao tầng của tập đoàn Kiều Thanh, thật lâu sau đó cũng không dời đi.
Khoảnh khắc tòa nhà đó hoàn toàn biến mất khỏi mắt cô, lồng ngực cô trống rỗng, như thể bị người ta khoét trái tim đi mất vậy…
Cảm giác đó, cứ như thể anh đã biến mất khỏi cuộc đời cô…
Nước mắt, không thể kiểm soát làm nhòe đôi mắt…
Khi đến trường, cô đi bộ thẳng đến văn phòng học vụ.
– Đơn xin đình chỉ học được đặt trước mặt cô, trước khi viết cô hít sâu, khó khăn lắm mới mạnh mẽ viết ra ba chữ “Du Ánh Tuyết”.
Ngón tay. Run lên nhè nhẹ.
Chỉ là ba từ đơn giản nhưng dường như đã vắt kiệt hết sức lực của cô…
Sau khi hoàn thành các thủ tục, cô sóng vai với Kiều Nam Thành đi ra ngoài.
Trong một thời gian dài, cả hai đều không lên tiếng. Ánh mặt trời chiếu vào Du Ánh Tuyết, rõ ràng là thời tiết nóng nực nhưng cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Ánh Tuyết, chú có thể thấy rằng cháu thực sự không muốn đến Mỹ” Kiều Nam Thành lên tiếng trước.
Du Ánh Tuyết sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không phải cháu không muốn, chỉ là… cháu có chút luyến tiếc mà thôi.”
Cô thở ra.
“Cháu… đã thích người khác rồi sao?” Kiều Nam Thành liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tâm sự của cô, thử hỏi.
Du Ánh Tuyết xin mím chặt môi ( dưới.
Cô không dám nói “có”.
Cô cũng không thể nói dối rằng “không có”.
Nhưng mà, loại im lặng này ở trước mặt của Kiều Nam Thành nghiệm nhiên chính là đồng ý.
Ông ta trầm ngâm, rồi nói: “Nói như vậy, chú và dì Vân của cháu quá ích kỷ rồi. Nhiều năm qua, cô ấy đã chân thành đối xử với cháu như bạn gái của Minh Đức và dâu của nhà họ Kiều trong tương lai. Chú không ngờ ..”
“Chú hai, là lỗi của cháu. Chú đừng lo, cháu sẽ không nói gì với Minh Đức, mà cháu sẽ luôn ở bên anh ấy. Bây giờ cháu đã quyết định, cháu sẽ không hối hận. Nếu năm năm sau anh ấy có thể khỏi bệnh thì đó là điều may mắn. Nhưng cho dù là năm, mười hay thậm chí là năm mươi năm, cháu vẫn sẽ ở Mỹ cùng anh ấy và đối xử tốt với anh ấy.”
. Lúc này, trên mặt của Kiều Nam Thành mới nở một nụ cười.
“Dì Vân và chú biết rằng cháu là một cô bé ngoan. Đừng lo lắng, ngay khi cháu đến Mỹ, chú sẽ giúp cháu nộp đơn vào trường ngoại ngữ. Khi cháu có thể vượt qua bài kiểm tra ngôn ngữ, thì cháu sẽ chính thức học ở Mỹ, việc học của cháu sẽ không bị gián đoạn”
Du Ánh Tuyết miễn cưỡng… g môi: “Cám ơn chú”
Đang trò chuyện, điện thoại di động của Du Ánh Tuyết đột nhiên vang lên.
Cô lấy ra xem không phải chữ “chú ba” lóe lên trên màn hình, mà là chữ “Phong Khang”.
Du Ánh Tuyết suýt chút nữa quên mất, tối hôm qua anh đã cưỡng chế cô thay nó bằng cái này.
Sau lưng lạnh toát, cô vô thức giấu điện thoại vào trong túi, rồi lặng lẽ nhìn sắc mặt chú hai.

Mắt của chú ấy không rơi vào màn hình của cô.
Du Ánh Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Nam Thành: “Sao cháu không nghe điện thoại?”
“Không sao, là bạn học, có thể là họ bảo cháu vào lớp”
Kiều Nam Thành gật đầu hỏi ý kiến của cô: “Vậy hôm nay cháu muốn ở trường học một ngày, hay là bây giờ trở về với chứ?”
“Cháu sẽ ở lại trường học một thời gian” Lông mi Du Ánh Tuyết hơi cụp xuống, “Cháu muốn chia tay với mấy các bạn”
Kiều Nam Thành hiểu.
“Chiều nay, chú sẽ nhờ tài xế đến đón cháu. Tối nay cháu hãy ở nhà chú đi, lúc Minh Đức trở về nó chắc chắn rất muốn gặp cháu”
“Dạ vâng” Du Ánh Tuyết gật đầu. Tối nay…
Cô thực sự không dám gặp lại chú ba.
Nếu gặp lại anh, cô sợ mình sẽ gục ngã.
Càng gặp, cô càng nhớ… Sau khi tiễn Kiều Nam Thành đi, điện thoại di động nằm trong túi của cô lại vang lên.
Du Ánh Tuyết hít hít mũi, điều chỉnh tâm trạng của mình, giả vờ thoải mái, đưa điện thoại dán bên tai: “Cháu nghe đây”
“Không phải em muốn cùng tôi trải qua ngày nghỉ này sao?” Giọng của Kiều Phong Khang từ bên kia truyền đến.
“Phùng Linh Nhi gọi cho cháu mấy lần bảo cháu vào lớp, cháu có thể không đi sao?”
“Ừ” Không làm chậm trễ bài vở là chuyện tốt.
Kiều Phong Khang liếc nhìn chiếc giường trong phòng nghỉ.
Trước khi đi, cô đã sắp xếp gọn gàng, nhưng …
Trên ga trải giường vẫn còn loang lổ dấu vết do hai người để lại đêm qua.
Anh nhếch môi quan tâm hỏi: “Thân thể của em thế nào? Còn có sức lên lớp không?”
Du Ánh Tuyết cắn môi.
Hình ảnh nhiệt tình như lửa đêm qua hiện ra trong đầu khiến cô đỏ mặt.
Nghĩ đến bản thân cô lại lớn mật dụ dỗ người ta như vậy, chỉ là…
Cô cũng không hối hận.
“Tối hôm qua… chú sẽ nhớ rõ chứ?” Du Ánh Tuyết bóp điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
Kiều Phong Khang đứng bên cửa sổ, mắt sâu thẳm lại khi nghe câu hỏi của cô:
“Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên …”

Đêm qua, cô học theo hành động trước kia của anh, vùi đầu vào để lấy lòng anh, anh vừa vui mừng vừa sửng sốt.
Anh chiều chuộng cô, và tưởng tượng vô số lần cô cũng lấy lòng anh giống như vậy.
Nhưng mà…
Loại cảm giác chân thật này vui sướng và điên cuồng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Giống như vươn tới thiên đường. Cả đời anh cũng không quên được Một đời là bao lâu?
Du Ánh Tuyết 18 tuổi, chỉ cảm thấy hai chữ này vô cùng xa vời…
Trong khoảng thời gian dài như vậy, tương lai sẽ có vô số người đi qua đời mình, không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến… Người đàn ông này, từ nay về sau, trong những năm tháng sau này của cô dần dần biến thành người qua đường thì lòng chua xót, đau đớn.
“Em làm sao vậy?”
Đã lâu không nghe thấy giọng nói của cô, Kiều Phong Khang ở đầu dây bên kia hỏi.
Du Ánh Tuyết hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, hai mắt choáng váng, nước mắt lại trào ra.
Cô cười, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nhưng đôi mắt ngấn lệ càng lộ “Đêm nay… cháu sẽ không về” Cô đổi chủ đề.
“Ở lại ký túc xá?” Dù sao thì là tối hôm qua đáng lẽ cô nên ở ký túc xá, nhưng lại quay về ngủ với anh trong phòng làm việc.
“Không phải” Du Ánh Tuyết lắc đầu, không có ý định nói dối: “Hôm nay Minh Đức xuất viện, chú hai và dì Vân. nói cháu qua đó nói chuyện với anh ấy một chút. Đúng lúc… tối nay cháu cũng qua đó đi thu dọn hành lý”
“Thu dọn hành lý?” Kiều Phong Khang nhíu mày, “Hành lý gì?”
Du Ánh Tuyết cười: “Chú quên à, cháu đã để lại rất nhiều đồ ở nhà họ mà, vì cháu không sống ở đó nữa… nên phải thu dọn đồ đạc đi, đúng không?”
Đôi mày đang nhíu chặt của Kiều Phong Khang rốt cuộc cũng giãn ra.
Anh bề bộn nhiều việc.
Rất nhanh sau đó lại có việc phải làm, Du Ánh Tuyết không còn gì để nói anh nữa, vì vậy hai người họ đã cúp máy.
Trái tim đập loạn nhịp, Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen.
Sau ngày mai… Mọi thứ sẽ thay đổi… Buổi chiều.
Khi Du Ánh Tuyết tan học, Kiều Nam Thành đã cử người đến đón.
Cô trở về nhà của họ.
Khi đi vào, nhân viên y tế đang từ cầu thang đi xuống.
Du Ánh Tuyết biết rằng Kiều Minh Đức đã trở lại.
“Bác sĩ, tình hình của Minh Đức thế nào rồi, ngày mai đi máy bay sẽ không có vấn đề gì đúng không?” Du Ánh Tuyết vẫn lo lắng. Chuyến bay dài như vậy, lần trước cô và chú ba bay cùng nhau, đối với người bình thường đã cảm thấy rất khó chịu, chưa kể đến Minh Đức đang bị bệnh.
“Chắc không có vấn đề gì đâu, có đội ngũ nhân viên y tế của chúng tôi đi theo, cậu ấy sẽ được đảm bảo an toàn bất cứ lúc nào”
“Vậy là tốt rồi.”



Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ Truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ Story Chương 104
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...