Bảy Thanh Hung Giản
Quyển 3 - Chương 19
201@-“Có điều…”
La Nhận chỉ vào cơ thể lão Viêm: “Vết cào trên người là do người rừng cào. Vì tay người thường không mạnh được vậy, khoảng cách giữa các ngón tay cũng không lớn như thế.”
Mộc Đại ngẫm nghĩ: “Ý anh là, có người…hợp tác với người rừng?”
“Có khả năng là vậy. Người rừng này ở một số chuyện biểu hiện có hơi quá thông minh, hơn nữa không phải là kiểu thông minh của động vật – khắc dấu chỉ sai đường trên thân cây, dùng Tảo Tình Nương giả thần giả quỷ, những việc này gần với cách làm của người hơn, lúc đầu anh suy đoán là do Hung Giản ám trên người rừng, nhưng hiện giờ xem ra giống như có người sai khiến nó làm việc thì đúng hơn.”
Anh nâng Mộc Đại lên: “Nào, lên thôi.”
Hai người cẩn thận di chuyển lên miệng giếng, còn cách vài mét, bên trên vọng xuống tiếng bước chân nặng nề.
La Nhận cảm thấy không ổn, đẩy Mộc Đại: “Phải nhanh lên!”
Nhưng vẫn không kịp, vừa dứt lời, đầu người rừng đã cúi xuống miệng giếng, ánh mắt thẳng tắp, nhìn La Nhận, lại nhìn Mộc Đại, thân thể to lớn gần như choán kín lấy miệng giếng.
Tim Mộc Đại căng thẳng đập thình thình, khẽ giọng hỏi La Nhận: “Nó muốn làm gì?”
La Nhận nói: “Theo anh đoán, có thể sẽ lấp giếng.”
Mộc Đại lập tức nhớ lại lúc Viêm Hồng Sa xúc đất đào giếng, và cả lúc hai người cùng nhau nhấc tấm ván gỗ ra.
La Nhận ghé sát bên tai cô, hạ giọng: “Khoảng cách này, Mộc Đại, em đề khí, để anh đẩy em ra ngoài. Nếu nó định lấp giếng thì sẽ phải rời khỏi miệng giếng cúi người xuống lấy đồ, lợi dụng kẽ hở này, em ra ngoài, dụ nó đi, anh ra sau.”
Đón lấy ánh mắt người rừng, Mộc Đại gật đầu, đáp: “Được.”
La Nhận hôn nhẹ lên hai má cô, nói: “Đừng sợ.”
Anh chậm rãi thay đổi tư thế, hai chân chống lấy vách tường, hai cánh tay thu lại, chặp vào nhau, hạ xuống, Mộc Đại cũng đỡ lấy vách giếng, chân giẫm lên tay La Nhận.
Thể trọng Mộc Đại nhẹ, lại biết khinh công, khoảng cách vài mét, xác suất lên được rất lớn.
Trong họng người rừng khò khè vài tiếng, tim Mộc Đại đập dồn dập, thực ra kế hoạch này còn rất nhiều sơ hở nguy hiểm, nhưng…
Miệng giếng sáng lên, La Nhận rất nhạy cảm với sự thay đổi của độ sáng, gầm khẽ một tiếng, hai tay vận sức tung mạnh lên trên.
Mộc Đại chớp mắt đã lên khỏi miệng giếng, cú tung này của La Nhận rất mạnh, lúc đà gần hết, cô thu người lộn mình trong không trung, đầu dưới chân trên, khéo làm sao, vừa lúc chạm mắt với người rừng đang ôm tấm ván gỗ phẫn nộ ngẩng đầu, Mộc Đại không chút nghĩ ngợi, vung một chưởng qua, mượn lực đạp chân lên tấm ván gỗ đáp đất, vừa đáp xuống lập tức bỏ chạy, gắng hết sức chạy thật xa khỏi miệng giếng.
Đã có kinh nghiệm lần trước, cô vươn tay ra sau, nắm hết tóc kéo ra trước, không thể chết cùng một chỗ hai lần được.
Thân hình người rừng to khỏe, thế đánh tuy mạnh nhưng động tác dù sao cũng rất nặng nề, thân pháp Mộc Đại linh hoạt, vẫn có thể đọ sức được với người rừng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng dù sao cũng vô cùng nguy hiểm.
Đang hồng hộc thở, chợt nghe hai tiếng súng vang lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, chân người rừng dường như không trụ được, nghiêng ngả hạ người khuỵu xuống, Mộc Đại rảo bước vọt đến trước La Nhận, La Nhận ném súng đi, bắt lấy tay cô: “Đi.”
Mộc Đại bật thốt hỏi: “Không cần súng nữa?”
“Hết đạn rồi.”
Nhanh chóng rút vào rừng, còn chưa sải được hai bước, dưới chân chợt vấp một cái, quay đầu lại thấy Viêm Hồng Sa đang nằm dưới đất, tim cô hoảng hốt đập loạn, La Nhận ôm Viêm Hồng Sa lên, ra hiệu bảo Mộc Đại đi theo, Mộc Đại tưởng phải chạy tiếp, ai ngờ chạy thêm mấy bước, La Nhận chọn được một vị trí để ẩn nấp, đặt Viêm Hồng Sa xuống rồi núp sau cây nhìn.
Mộc Đại thăm dò hô hấp của Viêm Hồng Sa, cảm tạ trời đất, còn thở.
Cô quay đầu lại nhìn La Nhận, từ góc độ này nhìn ra, người rừng đang loạng choạng đứng lên, đi được một hai bước lại khuỵu xuống, bước chân hơi tập tễnh.
Một ý nghĩ lóe lên trong lòng Mộc Đại: “Anh bắn vào chân nó?”
La Nhận gật đầu: “Phát thứ nhất không trúng, phát thứ hai, da nó quả đúng là rất dày, đổi lại là người thường thì đã sớm nằm bẹp rồi.”
Mộc Đại thấy khá đáng tiếc: “Trúng được chỗ yếu hại thì thật tốt.”
La Nhận đáp: “Anh muốn nó vẫn đi được, nhưng không thể đi quá nhanh – muốn tìm kẻ đứng sau lưng nó, và cả Một Vạn Ba, Tào Nghiêm Hoa, khả năng đều phải phụ thuộc vào người rừng.”
Người rừng thử lại mấy lần, cuối cùng cũng đứng lên được, khập khiễng, đi về một hướng.
La Nhận quay sang nhìn Mộc Đại, Mộc Đại nói: “Anh đi trước đi, em ở đây trông Hồng Sa.”
“Đừng đi loạn, chờ lúc nữa anh quay lại tìm em.”
***
La Nhận vừa đi, cả người Mộc Đại lập tức căng thẳng, nghĩ lại cũng thật kỳ quái, lúc có anh ở đây, cô luôn bất giác thả lỏng, luôn muốn ngả người dựa vào, anh vừa đi, cô liền đứng thẳng dậy ngay được.
Mộc Đại trông Viêm Hồng Sa, lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, lại thò tay ra day nhân trung của cô, vẫn không tỉnh lại.
Không giống ngất vì sợ, có phải là bị thương ở đâu rồi không?
Mộc Đại ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng nâng đầu Viêm Hồng Sa lên, tay rờ ra sau đầu cô sờ thử, quả nhiên, sờ thấy ươn ướt, là máu.
Xác định những chỗ khác trên người cô không có gì dị thường, Mộc Đại vội chạy tới cái cây buộc thừng trước đó, thòng lọng vẫn còn quấn trên cây, dây thả đã bị chặt đứt, nhặt lên nhìn kĩ, mặt cắt bằng phẳng, là bị dao chém đứt.
Lại nhìn thân cây, ngang với chiều cao Viêm Hồng Sa, trên vỏ cây có một chỗ có dấu hiệu đụng xát rõ ràng.
Mộc Đại cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Chuyện xảy ra rất nhanh, tiếng hét của Viêm Hồng Sa còn chưa vọng đến, cô đã ngã lộn xuống giếng rồi.
Có nghĩa là, Hồng Sa bị đánh bất ngờ, đến cả cơ hội phá chiêu cũng không có, bảo cô trông coi dây thừng, chắc là mặt quay về phía cây, nếu gáy đụng vào cây thì…
Cô đại khái có thể đoán được thứ tự xảy ra chuyện.
Viêm Hồng Sa đang trông thừng – nghe thấy phía sau có tiếng động – vội xoay người lại – thét lên – bị đẩy va mạnh vào cây – chặt dây.
Chặt dây và tập kích Hồng Sa, rất có thể là đồng thời thực hiện.
Nếu suy đoán là đúng, vậy cũng có nghĩa, Viêm Hồng Sa thấy được dáng vẻ người tới.
Tim Mộc Đại đập bùm bùm, cô trở lại bên cạnh giếng báu, nhặt túi của La Nhận về, lấy băng gạc từ bên trong ra giúp Viêm Hồng Sa băng bó vết thương, sau khi băng xong, cầm lấy tay Viêm Hồng Sa, từ đầu ngón tay của cô, niết mạnh xuống từng ngón.
“Hồng Sa, tỉnh lại đi, tỉnh lại mau lên.”
***
La Nhận bám theo người rừng, lúc đi lúc dừng, đường càng đi càng dốc, anh ghi nhớ từng chỗ rẽ, đánh số, trong đầu hiện lên một chuỗi số mã hoá.
Đột nhiên, người rừng bỗng không thấy đâu nữa.
La Nhận rút dao găm ra cầm trong tay, chậm rãi tới gần nơi người rừng biến mất: Anh không mấy tin tưởng vào những chuyện hoang đường như quỷ thần hay tàng hình, không thấy đâu, tất nhiên là có nguyên do.
Quả nhiên, khoảng lớn cỏ dại dây mây dày đặc chỉ là để đánh lừa che đậy, có vẻ như có một lối vào thông xuống một hang động dưới mặt đất.
La Nhận lưỡng lự đôi chốc, chống hai tay xuống, áp tai xuống nghe.
Nghe không rõ ràng lắm, chỉ biết là có động tĩnh.
Anh hạ quyết tâm, nín thở, dán sát lưng vào vách động, nghiêng người, chậm rãi đi vào.
Sau một khúc cua, ánh sáng gần như không còn chút nào, dù sao cũng là trong lòng đất.
La Nhận đứng lại một lúc để mắt thích ứng với bóng tối, trong quá trình thích ứng này, thính lực dần chiếm thế thượng phong, anh nghe thấy tiếng người rừng lầm bầm.
Lầm bầm liên tiếp, cũng không thành câu, có lẽ là một thứ ngôn ngữ giao tiếp của riêng người rừng, nín thở nghe, xen lẫn với tiếng lầm bầm nặng nề là một giọng nói nhỏ nhẹ líu ríu quái dị.
La Nhận càng nghe càng kinh hãi, anh gần như có thể khẳng định, là một người phụ nữ.
Phụ nữ…
Có liên quan gì tới người phụ nữ bị giết năm đó không?
Tiếng lầm bầm của người rừng ngừng lại, thay vào đó là tiếng thở ồ ồ dần hướng ra ngoài, như là sắp rời đi.
La Nhận nhanh chóng rút ra sau, rời khỏi động ẩn mình trước khi người rừng ra tới.
Đây là một cứ điểm trọng yếu, hẳn là chỉ có một cửa ra này, hơn nữa, trong lòng anh nghĩ, hang động này chật chội thấp bé, không có ánh sáng, lại còn ở dưới đất, không giống chỗ ở của người rừng.
Tức là, người rừng có chỗ ở khác, nhưng định kỳ hoặc mỗi ngày đều sẽ tới hang động này?
Trong động là ai? Có quan hệ thế nào với người rừng?
La Nhận kiên nhẫn chờ đợi, đến khi người rừng tập tễnh đi xa, không còn trông thấy đâu nữa, anh mới ra khỏi chỗ náu mình, một lần nữa vào động.
***
Viêm Hồng Sa rốt cuộc cũng tỉnh lại, đau đớn nhíu mày, trong họng bật ra một tiếng rên nhỏ.
Mộc Đại thở phào một hơi, ân cần nhìn cô: “Còn đau không?”
Cô nhìn Mộc Đại đăm đăm, như có chút ngẩn ngơ, lúc lâu sau mới dần khôi phục lại ý thức, mà gần như ngay khi ý thức được hồi phục lại, Viêm Hồng Sa ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh.
“Mộc Đại, có ma!”
Mộc Đại vừa bực mình vừa buồn cười: “Người rừng còn chưa đủ à, cô lại còn đẻ ra một con ma nữa!”
Viêm Hồng Sa run run: “Thật mà!”
Mộc Đại nhìn cô, chậm rãi tắt đi nụ cười: “Cô nhìn thấy cái gì?”
Nhìn thấy cái gì?
***
Khi đó, cô rất tận chức, mắt dán chặt vào nút buộc thừng, căn bản là không nghe thấy có người đến gần.
Mà nói đúng ra thì, e rằng bước đi của người phụ nữ kia căn bản là không có tiếng động.
Cô cảm giác được có một hơi thở lạnh lẽo phả lên cổ mình, trong sát na rợn hết tóc gáy, quay phắt đầu lại, những gì đập vào mắt khiến cô phải thất thanh hét lên.
“Khuôn mặt trắng bệch, như da bọc xương, trắng như kiểu không có máu, quanh năm không ra nắng ấy, tóc cũng trắng, trên cổ…”
Mộc Đại truy vấn: “Trên cổ làm sao?”
Viêm Hồng Sa giơ tay sờ lên cổ, đánh cái rùng mình: “Cổ bị cắt, ít nhất là đã cắt đứt một nửa rồi, thật đấy, có thể nhìn thấy được máu thịt lật ra, khí quản cũng bị cắt mất.
Cô cảm thấy hơi buồn nôn, hơi thở ộc lên nghẹn trong ngực.
Mộc Đại với tay ra sau xoa lưng giúp cô thuận khí, cảm thấy khó mà tin được: “Một bà già, cổ đã bị đứt một nửa mà vẫn còn đi lại loanh quanh được… Zombie à?”
Viêm Hồng Sa lắc đầu, dường như không biết phải mô tả thế nào, theo bản năng sờ lên cổ mình.
“Trên cổ bà ấy có một lớp gì đó, trong suốt, màu son, như hổ phách ấy, nhưng cũng giống cao su, bọc lấy vết thương, nhưng mà…”
Viêm Hồng Sa gắng hết sức miêu tả: “Nhưng mà, cổ bị cắt đứt, nhưng hình như là nhờ cái lớp màu son trông như cao su ấy bọc bên ngoài nên, bà ấy còn có thể hô hấp…”
Mộc Đại nghe cô nói, lông tóc cả người dựng đứng hết cả lên.
Cái quái gì vậy?
***
La Nhận cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong hang động quá tối.
Một người đã quen ở trong hoàn cảnh này thời gian dài, khả năng nhìn trong tối sẽ vô cùng tốt, gần như…hoàn hảo.
Anh dán sát người vào vách động, đứng yên, bàn tay nắm chuôi dao hơi đổ mồ hôi.
Có vật gì đó, nhẹ nhàng, chạm vào tóc anh.
La Nhận đứng bất động, có điều, anh cảm nhận được.
Có một hơi thở rất mảnh, man mát, ở ngay trên đỉnh đầu anh.
Bảy Thanh Hung Giản
La Nhận chỉ vào cơ thể lão Viêm: “Vết cào trên người là do người rừng cào. Vì tay người thường không mạnh được vậy, khoảng cách giữa các ngón tay cũng không lớn như thế.”
Mộc Đại ngẫm nghĩ: “Ý anh là, có người…hợp tác với người rừng?”
“Có khả năng là vậy. Người rừng này ở một số chuyện biểu hiện có hơi quá thông minh, hơn nữa không phải là kiểu thông minh của động vật – khắc dấu chỉ sai đường trên thân cây, dùng Tảo Tình Nương giả thần giả quỷ, những việc này gần với cách làm của người hơn, lúc đầu anh suy đoán là do Hung Giản ám trên người rừng, nhưng hiện giờ xem ra giống như có người sai khiến nó làm việc thì đúng hơn.”
Anh nâng Mộc Đại lên: “Nào, lên thôi.”
Hai người cẩn thận di chuyển lên miệng giếng, còn cách vài mét, bên trên vọng xuống tiếng bước chân nặng nề.
La Nhận cảm thấy không ổn, đẩy Mộc Đại: “Phải nhanh lên!”
Nhưng vẫn không kịp, vừa dứt lời, đầu người rừng đã cúi xuống miệng giếng, ánh mắt thẳng tắp, nhìn La Nhận, lại nhìn Mộc Đại, thân thể to lớn gần như choán kín lấy miệng giếng.
Tim Mộc Đại căng thẳng đập thình thình, khẽ giọng hỏi La Nhận: “Nó muốn làm gì?”
La Nhận nói: “Theo anh đoán, có thể sẽ lấp giếng.”
Mộc Đại lập tức nhớ lại lúc Viêm Hồng Sa xúc đất đào giếng, và cả lúc hai người cùng nhau nhấc tấm ván gỗ ra.
La Nhận ghé sát bên tai cô, hạ giọng: “Khoảng cách này, Mộc Đại, em đề khí, để anh đẩy em ra ngoài. Nếu nó định lấp giếng thì sẽ phải rời khỏi miệng giếng cúi người xuống lấy đồ, lợi dụng kẽ hở này, em ra ngoài, dụ nó đi, anh ra sau.”
Đón lấy ánh mắt người rừng, Mộc Đại gật đầu, đáp: “Được.”
La Nhận hôn nhẹ lên hai má cô, nói: “Đừng sợ.”
Anh chậm rãi thay đổi tư thế, hai chân chống lấy vách tường, hai cánh tay thu lại, chặp vào nhau, hạ xuống, Mộc Đại cũng đỡ lấy vách giếng, chân giẫm lên tay La Nhận.
Thể trọng Mộc Đại nhẹ, lại biết khinh công, khoảng cách vài mét, xác suất lên được rất lớn.
Trong họng người rừng khò khè vài tiếng, tim Mộc Đại đập dồn dập, thực ra kế hoạch này còn rất nhiều sơ hở nguy hiểm, nhưng…
Miệng giếng sáng lên, La Nhận rất nhạy cảm với sự thay đổi của độ sáng, gầm khẽ một tiếng, hai tay vận sức tung mạnh lên trên.
Mộc Đại chớp mắt đã lên khỏi miệng giếng, cú tung này của La Nhận rất mạnh, lúc đà gần hết, cô thu người lộn mình trong không trung, đầu dưới chân trên, khéo làm sao, vừa lúc chạm mắt với người rừng đang ôm tấm ván gỗ phẫn nộ ngẩng đầu, Mộc Đại không chút nghĩ ngợi, vung một chưởng qua, mượn lực đạp chân lên tấm ván gỗ đáp đất, vừa đáp xuống lập tức bỏ chạy, gắng hết sức chạy thật xa khỏi miệng giếng.
Đã có kinh nghiệm lần trước, cô vươn tay ra sau, nắm hết tóc kéo ra trước, không thể chết cùng một chỗ hai lần được.
Thân hình người rừng to khỏe, thế đánh tuy mạnh nhưng động tác dù sao cũng rất nặng nề, thân pháp Mộc Đại linh hoạt, vẫn có thể đọ sức được với người rừng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng dù sao cũng vô cùng nguy hiểm.
Đang hồng hộc thở, chợt nghe hai tiếng súng vang lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, chân người rừng dường như không trụ được, nghiêng ngả hạ người khuỵu xuống, Mộc Đại rảo bước vọt đến trước La Nhận, La Nhận ném súng đi, bắt lấy tay cô: “Đi.”
Mộc Đại bật thốt hỏi: “Không cần súng nữa?”
“Hết đạn rồi.”
Nhanh chóng rút vào rừng, còn chưa sải được hai bước, dưới chân chợt vấp một cái, quay đầu lại thấy Viêm Hồng Sa đang nằm dưới đất, tim cô hoảng hốt đập loạn, La Nhận ôm Viêm Hồng Sa lên, ra hiệu bảo Mộc Đại đi theo, Mộc Đại tưởng phải chạy tiếp, ai ngờ chạy thêm mấy bước, La Nhận chọn được một vị trí để ẩn nấp, đặt Viêm Hồng Sa xuống rồi núp sau cây nhìn.
Mộc Đại thăm dò hô hấp của Viêm Hồng Sa, cảm tạ trời đất, còn thở.
Cô quay đầu lại nhìn La Nhận, từ góc độ này nhìn ra, người rừng đang loạng choạng đứng lên, đi được một hai bước lại khuỵu xuống, bước chân hơi tập tễnh.
Một ý nghĩ lóe lên trong lòng Mộc Đại: “Anh bắn vào chân nó?”
La Nhận gật đầu: “Phát thứ nhất không trúng, phát thứ hai, da nó quả đúng là rất dày, đổi lại là người thường thì đã sớm nằm bẹp rồi.”
Mộc Đại thấy khá đáng tiếc: “Trúng được chỗ yếu hại thì thật tốt.”
La Nhận đáp: “Anh muốn nó vẫn đi được, nhưng không thể đi quá nhanh – muốn tìm kẻ đứng sau lưng nó, và cả Một Vạn Ba, Tào Nghiêm Hoa, khả năng đều phải phụ thuộc vào người rừng.”
Người rừng thử lại mấy lần, cuối cùng cũng đứng lên được, khập khiễng, đi về một hướng.
La Nhận quay sang nhìn Mộc Đại, Mộc Đại nói: “Anh đi trước đi, em ở đây trông Hồng Sa.”
“Đừng đi loạn, chờ lúc nữa anh quay lại tìm em.”
***
La Nhận vừa đi, cả người Mộc Đại lập tức căng thẳng, nghĩ lại cũng thật kỳ quái, lúc có anh ở đây, cô luôn bất giác thả lỏng, luôn muốn ngả người dựa vào, anh vừa đi, cô liền đứng thẳng dậy ngay được.
Mộc Đại trông Viêm Hồng Sa, lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, lại thò tay ra day nhân trung của cô, vẫn không tỉnh lại.
Không giống ngất vì sợ, có phải là bị thương ở đâu rồi không?
Mộc Đại ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng nâng đầu Viêm Hồng Sa lên, tay rờ ra sau đầu cô sờ thử, quả nhiên, sờ thấy ươn ướt, là máu.
Xác định những chỗ khác trên người cô không có gì dị thường, Mộc Đại vội chạy tới cái cây buộc thừng trước đó, thòng lọng vẫn còn quấn trên cây, dây thả đã bị chặt đứt, nhặt lên nhìn kĩ, mặt cắt bằng phẳng, là bị dao chém đứt.
Lại nhìn thân cây, ngang với chiều cao Viêm Hồng Sa, trên vỏ cây có một chỗ có dấu hiệu đụng xát rõ ràng.
Mộc Đại cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Chuyện xảy ra rất nhanh, tiếng hét của Viêm Hồng Sa còn chưa vọng đến, cô đã ngã lộn xuống giếng rồi.
Có nghĩa là, Hồng Sa bị đánh bất ngờ, đến cả cơ hội phá chiêu cũng không có, bảo cô trông coi dây thừng, chắc là mặt quay về phía cây, nếu gáy đụng vào cây thì…
Cô đại khái có thể đoán được thứ tự xảy ra chuyện.
Viêm Hồng Sa đang trông thừng – nghe thấy phía sau có tiếng động – vội xoay người lại – thét lên – bị đẩy va mạnh vào cây – chặt dây.
Chặt dây và tập kích Hồng Sa, rất có thể là đồng thời thực hiện.
Nếu suy đoán là đúng, vậy cũng có nghĩa, Viêm Hồng Sa thấy được dáng vẻ người tới.
Tim Mộc Đại đập bùm bùm, cô trở lại bên cạnh giếng báu, nhặt túi của La Nhận về, lấy băng gạc từ bên trong ra giúp Viêm Hồng Sa băng bó vết thương, sau khi băng xong, cầm lấy tay Viêm Hồng Sa, từ đầu ngón tay của cô, niết mạnh xuống từng ngón.
“Hồng Sa, tỉnh lại đi, tỉnh lại mau lên.”
***
La Nhận bám theo người rừng, lúc đi lúc dừng, đường càng đi càng dốc, anh ghi nhớ từng chỗ rẽ, đánh số, trong đầu hiện lên một chuỗi số mã hoá.
Đột nhiên, người rừng bỗng không thấy đâu nữa.
La Nhận rút dao găm ra cầm trong tay, chậm rãi tới gần nơi người rừng biến mất: Anh không mấy tin tưởng vào những chuyện hoang đường như quỷ thần hay tàng hình, không thấy đâu, tất nhiên là có nguyên do.
Quả nhiên, khoảng lớn cỏ dại dây mây dày đặc chỉ là để đánh lừa che đậy, có vẻ như có một lối vào thông xuống một hang động dưới mặt đất.
La Nhận lưỡng lự đôi chốc, chống hai tay xuống, áp tai xuống nghe.
Nghe không rõ ràng lắm, chỉ biết là có động tĩnh.
Anh hạ quyết tâm, nín thở, dán sát lưng vào vách động, nghiêng người, chậm rãi đi vào.
Sau một khúc cua, ánh sáng gần như không còn chút nào, dù sao cũng là trong lòng đất.
La Nhận đứng lại một lúc để mắt thích ứng với bóng tối, trong quá trình thích ứng này, thính lực dần chiếm thế thượng phong, anh nghe thấy tiếng người rừng lầm bầm.
Lầm bầm liên tiếp, cũng không thành câu, có lẽ là một thứ ngôn ngữ giao tiếp của riêng người rừng, nín thở nghe, xen lẫn với tiếng lầm bầm nặng nề là một giọng nói nhỏ nhẹ líu ríu quái dị.
La Nhận càng nghe càng kinh hãi, anh gần như có thể khẳng định, là một người phụ nữ.
Phụ nữ…
Có liên quan gì tới người phụ nữ bị giết năm đó không?
Tiếng lầm bầm của người rừng ngừng lại, thay vào đó là tiếng thở ồ ồ dần hướng ra ngoài, như là sắp rời đi.
La Nhận nhanh chóng rút ra sau, rời khỏi động ẩn mình trước khi người rừng ra tới.
Đây là một cứ điểm trọng yếu, hẳn là chỉ có một cửa ra này, hơn nữa, trong lòng anh nghĩ, hang động này chật chội thấp bé, không có ánh sáng, lại còn ở dưới đất, không giống chỗ ở của người rừng.
Tức là, người rừng có chỗ ở khác, nhưng định kỳ hoặc mỗi ngày đều sẽ tới hang động này?
Trong động là ai? Có quan hệ thế nào với người rừng?
La Nhận kiên nhẫn chờ đợi, đến khi người rừng tập tễnh đi xa, không còn trông thấy đâu nữa, anh mới ra khỏi chỗ náu mình, một lần nữa vào động.
***
Viêm Hồng Sa rốt cuộc cũng tỉnh lại, đau đớn nhíu mày, trong họng bật ra một tiếng rên nhỏ.
Mộc Đại thở phào một hơi, ân cần nhìn cô: “Còn đau không?”
Cô nhìn Mộc Đại đăm đăm, như có chút ngẩn ngơ, lúc lâu sau mới dần khôi phục lại ý thức, mà gần như ngay khi ý thức được hồi phục lại, Viêm Hồng Sa ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh.
“Mộc Đại, có ma!”
Mộc Đại vừa bực mình vừa buồn cười: “Người rừng còn chưa đủ à, cô lại còn đẻ ra một con ma nữa!”
Viêm Hồng Sa run run: “Thật mà!”
Mộc Đại nhìn cô, chậm rãi tắt đi nụ cười: “Cô nhìn thấy cái gì?”
Nhìn thấy cái gì?
***
Khi đó, cô rất tận chức, mắt dán chặt vào nút buộc thừng, căn bản là không nghe thấy có người đến gần.
Mà nói đúng ra thì, e rằng bước đi của người phụ nữ kia căn bản là không có tiếng động.
Cô cảm giác được có một hơi thở lạnh lẽo phả lên cổ mình, trong sát na rợn hết tóc gáy, quay phắt đầu lại, những gì đập vào mắt khiến cô phải thất thanh hét lên.
“Khuôn mặt trắng bệch, như da bọc xương, trắng như kiểu không có máu, quanh năm không ra nắng ấy, tóc cũng trắng, trên cổ…”
Mộc Đại truy vấn: “Trên cổ làm sao?”
Viêm Hồng Sa giơ tay sờ lên cổ, đánh cái rùng mình: “Cổ bị cắt, ít nhất là đã cắt đứt một nửa rồi, thật đấy, có thể nhìn thấy được máu thịt lật ra, khí quản cũng bị cắt mất.
Cô cảm thấy hơi buồn nôn, hơi thở ộc lên nghẹn trong ngực.
Mộc Đại với tay ra sau xoa lưng giúp cô thuận khí, cảm thấy khó mà tin được: “Một bà già, cổ đã bị đứt một nửa mà vẫn còn đi lại loanh quanh được… Zombie à?”
Viêm Hồng Sa lắc đầu, dường như không biết phải mô tả thế nào, theo bản năng sờ lên cổ mình.
“Trên cổ bà ấy có một lớp gì đó, trong suốt, màu son, như hổ phách ấy, nhưng cũng giống cao su, bọc lấy vết thương, nhưng mà…”
Viêm Hồng Sa gắng hết sức miêu tả: “Nhưng mà, cổ bị cắt đứt, nhưng hình như là nhờ cái lớp màu son trông như cao su ấy bọc bên ngoài nên, bà ấy còn có thể hô hấp…”
Mộc Đại nghe cô nói, lông tóc cả người dựng đứng hết cả lên.
Cái quái gì vậy?
***
La Nhận cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong hang động quá tối.
Một người đã quen ở trong hoàn cảnh này thời gian dài, khả năng nhìn trong tối sẽ vô cùng tốt, gần như…hoàn hảo.
Anh dán sát người vào vách động, đứng yên, bàn tay nắm chuôi dao hơi đổ mồ hôi.
Có vật gì đó, nhẹ nhàng, chạm vào tóc anh.
La Nhận đứng bất động, có điều, anh cảm nhận được.
Có một hơi thở rất mảnh, man mát, ở ngay trên đỉnh đầu anh.
Bảy Thanh Hung Giản
Đánh giá:
Truyện Bảy Thanh Hung Giản
Story
Quyển 3 - Chương 19
10.0/10 từ 34 lượt.