Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 79: Hình ảnh đọng lại

Không hiểu sao, Cố Sơ bỗng nhói lòng, cũng nằm im không động đậy nữa. Chẳng mấy chốc, anh đã thoải mái dãn đôi mày ra, hơi thở đều đều…

Bệnh viện vẫn bận rộn như mọi khi, thang máy lên lên xuống xuống, chuyển động không ngừng nghỉ, giường đẩy xuyên qua khắp hành lang bệnh viện, những y tá đẩy xe ra sức gào lên: Làm ơn nhường đường, tránh qua chút nào! Thời gian bận rộn nhất cả ngày chắc chắn là buổi sáng, khắp các phòng bệnh, phòng làm việc của bác sỹ đều chật ních những người đến không thể thở nổi. Nhà thuốc cũng đứng đầu sóng gió, từ những cửa lấy thuốc miên man có thể thấy chỗ xếp số đã dài như một con rồng. Thi thoảng có vài gương mặt quen thuộc đảo qua đảo lại, thấy ai là hỏi: Có muốn khám chuyên gia không?

Là lũ cò vé, bảo vệ dù có đuổi đi bao nhiêu cũng chẳng ích gì.

Thời buổi này là vậy, có thị trường là có kẻ bán người mua, người đông mà số thì ít, bọn đầu cơ cứ thế sinh sôi.

Nhà thuốc có người mới tới, đó là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, trẻ trung, mồm mép, quan trọng hơn là học lực cao, được cấp trên rất coi trọng. Chỉ có điều lúc làm việc vẫn còn thiếu kinh nghiệm nên cứ đông người là chân tay luống cuống, sáng nay đã ba lần lấy nhầm thuốc, tới lần cuối cùng lấy nhầm thì bị một bệnh nhân khiếu nại cho ra ngô ra khoai. Cô bé ngồi trong phòng làm việc của lãnh đạo tỏ ra ấm ức, nước mắt ngắn dài một hồi, lúc ra ngoài lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó lãnh đạo lại gọi Cố Sơ tới phòng làm việc, mắng một trận té tát, đại ý đó là khu vực dược phẩm do cô quản lý, sở dĩ dược sỹ mới tới lấy nhầm thuốc là vì các nhân viên cũ không để thuốc ở những chỗ mà cô ấy quen thuộc.

Cố Sơ có trăm cái miệng cũng không biết giải thích thế nào. Lúc cô mới tới nhà thuốc, các anh chị khác cũng đâu đích thân giải thích cho cô thuốc để ở chỗ nào, tất cả đều nhờ cô cố gắng học cho thuộc.

Sau một trận ăn mắng, từ phòng làm đi ra, cô bé mới tới lập tức chạy tới trước mặt xin lỗi cô. Không phải Cố Sơ không hiểu quy tắc của trò chơi sinh tồn này, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ ‘đầu rơi máu chảy’ với nó một phen, nhưng bây giờ nghĩ lại, ầm ĩ tới tai viện trưởng thì sao chứ?

Cả ngày thứ hai này, cô bận đến tối tăm mặt mũi, cuối cùng tới khi lê được thân xác mệt mỏi về tới nhà, lôi di động ra xem mới phát hiện có không ít cuộc gọi nhỡ.

Có Cố Tư gọi, chắc chắn là muốn nói với cô chuyện hè này đi du lịch nước ngoài.

Có Lăng Song gọi, chắc là lại lằng nhằng với cô chuyện phỏng vấn Lục Bắc Thần.

Có Kiều Vân Tiêu gọi, chắc là tìm cô hàn huyên.

Còn có, Lục Bắc Thần gọi.

Anh tìm cô… để làm gì?

Cố Sơ thật sự không có sức để nghĩ quá nhiều, bận cả ngày, lại phải chịu ấm ức, cô kéo chiếc gối ôm lên giường rồi ngủ ngay. Thứ ba, cũng vẫn vắt chân lên cổ không kịp nghỉ ngơi. Lúc ăn trưa, Cố Tư bỗng tìm tới bệnh viện.

“Nói đi, buổi tối cuối tuần chị đã đi đâu?”

Ngồi ngay giữa nhà ăn bệnh viện, Cố Tư hỏi thẳng thừng, nhìn Cố Sơ chằm chằm như đang thẩm vấn kẻ phạm tội.


Cố Sơ không màng tới câu hỏi của con bé, cô mở hộp cơm mang từ nhà đi ra, mấy nguyên liệu đơn giản nhưng được làm rất đẹp, lần lượt được bày ra trước mắt Cố Tư. Một món thịt bò nấu với cà, một món rau cải xanh xào, cơm hạt nào hạt nấy tròn mẩy, sáng bóng, vừa nhìn đã biết cho vừa đủ lượng nước. Vì hôm nay Cố Tư bất ngờ chạy từ trường học tới, chẳng nói với cô tiếng nào nên Cố Sơ đương nhiên không chuẩn bị cơm cho nó, bèn nhường cho nó phần cơm của mình còn mình thì lấy ra chiếc thẻ nhân viên của bệnh viện, định gọi cơm của nhà ăn.

“Aiya, em không cần ăn cơm của chị.” Nói rồi, Cố Tư giơ tay lấy chiếc đĩa: “Miệng em không có kén chọn như chị, chẳng phải khi ở trường em cũng toàn ăn cơm trong căng tin sao?”

“Nói linh tinh nhiều thế làm gì? Bảo em ăn thì em cứ ăn đi.” Cố Sơ cứng rắn.

Cố Tư cũng không tranh cãi với cô nữa, sau khi chia đũa bèn nói: “Mấy món ăn ngon này không chặn được cái miệng của em lại đâu. Chị nói đi, tối chủ nhật vừa rồi là thế nào? Em sốt ruột ở nhà đợi chị cả ngày, tới hơn mười hai giờ mới gọi vào di động của chị, kết quả là đàn ông nhận máy. Hôm nay chị phải nói chuyện cho rõ ràng đi, nếu không em không tập trung học hành được.”

Chủ nhật đó là một ngày nắng đẹp, con bé ngủ đã đời rồi đi vào phòng bếp ngó, Cố Sơ đã nấu nướng xong xuôi, dặn nó ăn cơm tối. Lúc ấy nó vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng về sau Cố Sơ nói phải tới sân bay đón Kiều Vân Tiêu thì nó đã hiểu ra, hai người này gặp nhau chắc chắn là sẽ cùng đi ăn tối. Cứ như vậy, nó ở nhà vừa ăn vừa chơi tới hơn mười một giờ đêm mà Cố Sơ vẫn chưa về. Không lo lắng là giả, nhưng mà nghĩ bụng ở cùng với Kiều Vân Tiêu thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu, thế là nó lại đợi tới mười hai rưỡi, đợi tới khi sắp ngủ gục rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Cố Sơ đâu cả. Thế nên cũng không thể quan tâm tới chuyện có thích hợp hay không, nó bèn gọi điện thoại.

Ai ngờ, lại là đàn ông nhận máy.

Ban đầu Cố Tư cứ tưởng là Kiều Vân Tiêu nhưng về sau lại cảm thấy không giống. Sau khi cúp điện thoại rồi nó mới cảm thấy giọng nói ấy quen quen, nghĩ đi nghĩ lại, nó chợt nhớ tới một người.

Lục Bắc Thần.

Nó nhớ giọng Lục Bắc Thần hơi lạnh, còn hơi hờ hững, thanh điệu luôn không cao không thấp, giống như chút nước phẳng lặng đựng trong bát, không có sóng, không dập dềnh. Nhưng tối đó, giọng anh lại có giống như đang cố tình nói nhỏ. Trong điện thoại, anh nói: Chị cô tối nay không về được, nhưng cô ấy rất an toàn, yên tâm đi.

Yên tâm ư?

Yên tâm mới lạ đó.

Trước đây Cố Sơ đã một mực nói với nó rằng, chị ấy và anh chàng họ Lục đó không có một chút quan hệ nào cả. Nhưng điều khiến Cố Tư nghĩ mà thấy sợ hơn là thì ra người chị vĩ đại đang ngồi trước mặt cô đây từng yêu em trai của Lục nam thần. Chuyện này thoạt nghe thì chẳng có gì nhưng phân tích kỹ thì mới thấy lạnh sống lưng. Khó nhất chính là có sự dây dưa tình cảm giữa hai anh em, hơn nữa chưa biết chừng người anh trai có mục đích gì đó.

Tới hơn ba giờ sáng, di động của nó vang lên. Nó nhận máy, hóa ra là Kiều Vân Tiêu.

Giọng anh ấy nghe hơi lạ: “Chị em về nhà chưa?”

Lúc ấy Cố Tư mới ngây người, nó phải trả lời thế nào đây?


Có lẽ sự im lặng của nó đã làm Kiều Vân Tiêu kích động, anh ấy nghe có vẻ hụt hẫng, nói một câu: “Anh biết rồi, cô ấy vẫn chưa về.” Ngay sau đó, điện thoại bị ngắt.

Cuộc điện thoại của Kiều Vân Tiêu tới rất bất ngờ, dừng cũng đột ngột. Nó đờ đẫn một lúc lâu mà vẫn chưa hiểu ra mọi chuyện. Sáng thứ hai phải đi học, nó bận không đi đâu được. Hôm nay buổi trưa rảnh rỗi nó phải lập tức chạy tới bệnh viện hỏi cho ra nhẽ.

“Có gì đâu, chẳng phải chị còn nguyên vẹn, không sứt mẻ gì sao?” Cố Sơ đáp nhẹ tênh.

“Thôi đi.” Cố Tư không mắc lừa trò này của chị ấy đâu: “Thành thật khai báo đi, Lục nam thần đó đã làm gì chị?”

“Chẳng làm gì cả.”

“Dán băng dính vào miệng rồi đấy à? Em là em gái ruột của chị mà, có cần phải giữ bí mật thế không?”

“Tại em quá nhiều chuyện đấy thôi, vốn dĩ có chẳng có gì cả.”

“Thế em cũng có thể biết chị ngủ ở đâu chứ?”

“Ở… một khách sạn.”

“Khách sạn?” Cố Tư đột ngột cao giọng.

Cố Sơ vội làm động tác ‘suỵt’: “Làm cái gì thế hả? Ăn phải thuốc nổ à?”

Cố Tư lại hạ thấp giọng xuống: “Không phải chứ? Hai người vào ở cả khách sạn rồi? Còn đặt phòng rồi vẫn nói là không có gì?”

“Tiểu tổ tông ơi, em có thể đừng quan tâm tới chuyện của chị được không? Mau ăn cơm đi, ăn xong thì quay về trường.”

Cố Tư cắn đũa nhìn cô.

“Bảo em ăn cơm cơ mà, nhìn chị làm cái gì?”

Cố Tư cười ‘nham hiểm’: “Chị rất đáng nghi, đỏ mặt kìa.”


“Làm gì có.” Cố Sơ cảm thấy gò má nóng bừng nhưng lại ngại không thể xoa mặt, bèn giải thích: “Tại món này bỏ ớt thôi, đâu phải em không biết, chị không giỏi ăn cay lắm mà.” Nói xong, cô lại ho hai tiếng.

“Vờ vịt, chị cứ đóng kịch tiếp đi.”

“Mau ăn đi, chị không có nhiều thời gian dành cho em đâu đấy.”

Cố Tư lườm nguýt, từ bỏ.

Cố Sơ giả vờ cúi đầu ăn cơm, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang cuộn trào. Hai ngày nay, cứ có một hình ảnh bám riết lấy đầu óc cô như ma, khiến cô không thở nổi. Nó giống như chiếc kim đồng hồ đứng khựng lại, dừng mãi ở đó. Chính vào buổi sáng ngày thứ hai, cô đã gặp một sự kinh hoàng không hề nhỏ.

Tối đó La Trì ra về lúc nào cô hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ rằng sau khi xử lý xong tài liệu, ngồi trên sofa, cô rất buồn ngủ, chỉ định chợp mắt một lát, ai ngờ lúc cô mở mắt ra đã là bình minh của ngày hôm sau.

Nắng mai bị rèm cửa của khách sạn che quá nửa, chỉ để lọt mấy tia sáng vào trong. Cô đã có chút ý thức, lúc tỉnh lại, thứ đập vào mắt đầu tiên là lồng ngực của một người đàn ông.

Lồng ngực màu đồng khỏe khoắn, từng đường vân rõ nét, rắn rỏi cứng cáp. Cô đã nhìn bộ ngực ấy đúng một phút đồng hồ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhìn nó phập phồng lên xuống theo tiết tấu, nhịp thở của anh cũng trầm ổn, có sức mạnh. Lúc ấy không hiểu sao, Cố Sơ lại nuốt nước bọt một cái, khẽ động đậy người bỗng cảm thấy eo hơi chặt, lúc này mới nhận ra cô đang bị người đàn ông ôm chặt trong lòng, cùng ngủ trên một chiếc giường, cánh tay đang ôm mình vô cùng cơ bắp, cùng gợi cảm, rạch ròi như lồng ngực của anh vậy.

Cố Sơ lại ngước mắt lên, liếc nhìn thấy khuôn cằm vuông vắn của người đàn ông, gương mặt quen thuộc đó đập vào mắt cô.

Cô quả thực đã hết hồn hết vía, tim bỗng ngừng đập trong giây lát. Anh để trần nửa người, vậy còn cô… Cô cúi đầu xuống nhìn, may quá, quần áo vẫn đầy đủ.

Cô thử ngồi dậy nhưng bỗng nghe thấy người đàn ông lẩm bẩm một câu làm cô kinh sợ không dám nhúc nhích nữa. Đợi một lúc lâu cô mới phản ứng lại, ban nãy có lẽ anh đã mơ thấy gì đó nên đã nói mớ. Cô hơi nghiêng đầu một chút nhưng người đàn ông ư hừ một câu như không quen, tay càng thu chặt hơn, ghé sát đầu về phía cô, gương mặt cô lại một lần nữa vùi vào cổ anh.

Cố Sơ bị anh siết chặt tới nỗi gần như nghẹt thở, cô cẩn thận lùi ra phía sau đôi chút. Anh nhíu mày trong mơ, rồi lại ôm chặt cô vào lòng.

Hệt như một đứa trẻ.

Phải, lúc anh nằm mơ.

Không hiểu sao, Cố Sơ bỗng nhói lòng, cũng nằm im không động đậy nữa. Chẳng mấy chốc, anh đã thoải mái dãn đôi mày ra, hơi thở đều đều.


Cô không thể thoát ra, thậm chí có một vài lúc cô không muốn ra nữa. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, men theo cằm anh nhìn xuống. Có một ít râu mới mọc, lan ra hai bên quai hàm. Cô vô thức giơ tay chạm khẽ, râu anh vẫn còn cứng, đâm vào tay cô. Nhìn sang bên một chút là có thể thấy gò má anh khi say ngủ. Dưới ánh sáng yếu ớt, gương mặt anh trông ôn hòa mà ấm áp, hơi thở nhè nhẹ phả đúng vào trán cô.

Đến cả vầng trán cũng ngứa ngáy.

Cô bất giác nhớ lại một số hình ảnh mơ hồ. Hình như cô được ai đó bế lên rồi lại được đặt xuống lớp bông mềm mại. Cô cảm thấy cả người hoàn toàn thả lỏng, chưa bao giờ dễ chịu đến thế, còn có cả mùi hương thân thuộc khiến người ta an tâm, cứ thế quấn lấy hơi thở cô. Sau đó, cô dựa vào một bức tường vững chãi, cô mấy giây cô đã cố mở mắt ra nhìn. Trong giây phút mơ màng, có tia sáng dịu dàng rọi vào mắt, còn có một nụ cười như mơ như thực, trán chợt ấm lên như có ai đó hôn nhẹ lên trán cô.

Là anh đã hôn cô sao?

Cố Sơ không dám nghĩ sâu thêm.

Cho tới khi anh khẽ động đậy, cô mới hoàn hồn trở lại, chui ra khỏi lòng anh như đang trốn chạy, rồi xách giày và túi của mình, thê thảm chạy ra khỏi phòng như một tên trộm. Cả ngày hôm đó, tâm trạng cô chưa phút nào bình tĩnh trở lại, cứ nghĩ tới cảnh tượng ban sáng, tim cô lại đập thình thịch, đến nỗi cả lúc vị lãnh đạo mắng cô không ra gì, cô vẫn cảm thấy tâm trạng không đến nỗi nào.

Sau đó Lục Bắc Thần lại gọi thêm mấy cuộc tới, cô vẫn không dám nhận máy, cứ cảm thấy như mình đã làm chuyện gì không đàng hoàng vậy. So với nụ hôn khiến cô bối rối lần trước thì rõ ràng cảnh tượng cô nam quả nữ ở chung một giường càng khiến cô không làm chủ được cảm xúc hơn.

“Chị?” Cố Tư bất ngờ đập mạnh cô một cái.

Làm Cố Sơ giật mình buông tay, chiếc đũa rơi bộp xuống mặt bàn. Cố Tư ngạc nhiên nhìn cô, rồi lại nhìn vào tay mình và nói: “Mình đã luyện thành Thiết sa chưởng rồi sao?”

Cố Sơ ôm ngực, hơi bực bội: “Em làm gì mà cứ giật đùng đùng lên thế hả?”

“Tại em gọi chị mấy câu không thấy chị trả lời gì cả, em còn tưởng chị bị ma nhập chứ. Có ai không biết bệnh viện là nơi ma quỷ tác quái.” Cố Tư tự ngụy biện.

Cố Sơ trừng mắt nhìn con bé: “Sau này bớt xem mấy phim kinh dị đi!”

“Chị, em còn có chuyện muốn hỏi chị đây.” Cố Tư cười hì hì.

Cố Sơ nhắc nhở: “Cứ làm như từ lúc ngồi xuống chưa hỏi gì vậy.”

“Đây là chuyện nghiêm túc.” Cố Tư cũng ngồi hẳn hỏi trở lại: “Mấy ngày nay chị tiếp xúc với pháp y Lục, anh ấy có nói với chị chuyện gì về vụ án của Tiêu Tuyết không?”

~Hết chương 79~

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Story Chương 79: Hình ảnh đọng lại
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...