Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 338: Lời cảnh cáo năm xưa
Trong điều kiện không có máy tính trợ giúp, có thể thuận lợi tìm được tài liệu liên quan tới đèn xanh quả là may mắn, phải biết rằng chỉ riêng tầng năm đã chứa hàng vạn cuốn sách, nếu không gặp được Cố Tứ, một mình Cố Sơ sẽ phải tìm kiếm rất lâu. Khi cô định rời khỏi thư viện thì hoàng hôn đã buông xuống. Cô cất bản photo đi, trả sách về chỗ cũ, lúc tới quẹt thẻ nộp tiền, người thủ thư cuối cùng cũng quay về.
Một ông già Cố Sơ chưa từng gặp mặt, dáng người gầy nhỏ, lưng còng, tóc mai hai bên đã bạc trắng, đang chậm rãi, thong dong sắp xếp các đầu sách trên giá. Gương mặt ông ấy chìm trong ánh đèn, vàng nhợt, không chút thần sắc, đôi mắt trũng sâu. Ông ấy cụp mắt xuống, không chút biểu cảm. Người quản lý thư viện từ tầng một lên tầng bốn đều ở độ tuổi trung niên, thi thoảng cũng thấy có sinh viên trường này tới làm, nhưng sao quản lý của tầng này lại là một ông cụ đã có tuổi nhỉ?
Cố Sơ bước tới, đặt bản photo lên mặt bàn, vốn định gọi ‘bác’ nhưng nghĩ thấy không ổn lại sửa: “Thưa thầy, đây là chỗ em vừa photo, thầy tính giúp em xem bao nhiêu ạ. À còn nữa, lúc thầy không có ở đây em có chép một danh sách đầu sách vừa cho mượn, đã trả lại rồi, thầy kiểm tra lại đi ạ.”
Ông lão dừng động tác trong tay, nhìn nhanh bản thảo, mí mắt hơi đưa lên, ánh mắt dừng lại trên người Cố Sơ. Bị ông ấy nhìn như vậy, cô chợt rùng mình, sống lưng lại mơ hồ cảm thấy rờn rợn. Có trách thì trách đôi mắt của ông lão này quá cứ ghê ghê, như mắt cá chết, có một bóng đen đổ xuống, đôi mắt ông ấy lại càng trắng dã. Nhưng Cố Sơ nhanh chóng hiểu ra, ông lão này mắc bệnh đục thủy tinh thể nên đôi mắt trông mới lạ như vậy.
Ông ấy quan sát cô một lúc lâu, nếu không biết ông ấy bị bệnh cô chắc chắn sẽ cảm thấy rùng rợn. Có lẽ đã nhìn rõ cô rồi, ông lão mới cúi xuống, cầm lấy bản photo. Sau khi tính tiền xong, Cố Sơ đút bản photo dày cộp vào trong balo, vừa bước chân trước ra ngoài thì ông lão cũng ra theo, đóng cửa phòng đọc lại. Cô thấy vậy vội ngăn cản: “Thầy ơi, bên trong còn một người nữa ạ.”
“Còn người?” Ông lão lên tiếng, giọng nói chói tai như giấy ráp chà vào nhau. “Ban nãy không phải chỉ có một mình em sao?”
“Không ạ, ban nãy anh ấy xếp sách.”
Quản thư không có mặt, họ đành mượn đọc tạm. Khi cô ra về, Cố Tứ rất nhiệt tình, lần lượt giúp cô đặt những cuốn sách đó về chỗ cũ, bảo cô không phải lo lắng.
Ông lão nhíu mày, để lộ một khe rãnh sâu hoắm, quay người trở về nơi quẹt thẻ. Cố Sơ vốn dĩ sốt ruột, định lập tức chuyển phát nhanh bản photo đi, nhưng lại thấy Cố Tứ mãi không ra thì có vẻ kỳ lạ, bèn quay lại. Thấy ông lão đang kiểm tra lịch sử đăng ký, cô nói: “Chắc anh ấy sắp ra rồi ạ.”
“Chỉ có một mình em thôi.” Ông lão đột ngột lên tiếng.
Cố Sơ sững người, gì cơ?
“Hôm nay chỉ có một mình em lên tầng năm mượn sách thôi.” Ông lão đóng nhật ký lại.
Cố Sơ bàng hoàng: “Thưa thầy, chẳng lẽ…”
“Còn ai không?” Ông lão quát to một tiếng vào bên trong, không gian quá trống trải, có thanh âm vọng lại.
Không ai đáp lời.
Ông lão nhìn cô, chau mày, ý tứ không thể rõ ràng hơn, giống như trách cô gây thêm phiền phức vậy. Cố Sơ bỗng cảm thấy một tiếng nổ ầm vang trong đầu, vội vã giải thích: “Thật sự có người ạ, ban nãy bọn em còn ở bên này…” Cô quay người chỉ rồi đột ngột im bặt.
Vị trí họ vừa xem sách và chỗ quẹt thẻ cùng một góc nghiêng, ở giữa không có giá sách che khuất tầm nhìn, thế nên đứng ở chỗ Cố Sơ có thể nhìn rất rõ trên bàn rất sạch sẽ, không có sách mà lúc trước Cố Tứ khát nước, rót hai cốc nước để lên bàn, giờ cũng biến đâu mất. Cố Sơ có một dự cảm không hay, Cố Tứ này nhanh lẹ quá vậy. Cô lập tức lao ra ngoài, tìm kiếm lần lượt từng tầng, còn gọi cả tên anh ấy nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cuối cùng ông lão nói: “Em sinh viên à, tôi thấy em xuất hiện ảo giác rồi, mau về đi. Hôm nay tôi có việc phải tan làm sớm.”
Ra khỏi thư viện rồi, Cố Sơ quay đầu nhìn lại. Hoàng hôn phủ kín tòa kiến trúc, một vẻ đẹp như thực như mơ, khiến cô bỗng hoang mang. Gió thổi qua, có chút se lạnh, cô giật mình, khép chặt quần áo lại, đút tay vào túi, chợt sờ thấy tấm danh thiếp kia, bèn lấy nó ra.
Cố Tứ…
Anh ấy rốt cuộc là ai?
Di động đột ngột kêu lên khiến cô hết hồn một phen. Cô rút ra xem, là Kiều Vân Tiêu.
…
Thành phố Bắc Kinh về đêm, ánh đèn đường làm ấm cả đêm thu, có điều tới cuối tháng mười một, lá đã rụng kha khá, nói là cuối thu, thực chất đã chớm đông.
Ở Bắc Kinh không có phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần, hơn nữa vụ án lại nghiêm trọng, một số chứng cứ giám định cũng bị cấm mang ra mang vào, thế nên anh và các thành viên khác đã sử dụng địa bàn của phòng kỹ thuật, nhân viên phòng kỹ thuật nghe theo sự sắp xếp điều phối của họ.
Hai con rối gỗ, con giấu xương được làm rất công phu, con thứ hai chỉ có bề ngoài tương đồng, kết cấu và các chi tiết nhỏ bên trong không thể bằng được con thứ nhất, có thể thấy tác giả của hai con rối gỗ này là hai người khác nhau. Con rối giấu xương tinh vi tới mức mỗi một ngón tay cũng có thể hoạt động độc lập, cũng có nghĩa là công việc xử lý xương và bột xương rất gian nan. Nhưng Lục Bắc Thần đã thức đêm, dành cả một buổi tối để đích thân xử lý sạch sẽ, hơn nữa còn phân loại theo từng vị trí khác nhau.
Ngữ Cảnh chịu trách nhiệm phân loại, cất giữ, Phan An nghiên cứu hai con rối gỗ, ngoài công việc liên quan đến rối gỗ ra, còn có các mẫu vật ở hiện trường bệnh viện điều dưỡng, những việc này do Ngư Khương phụ trách. Trong quá trình làm việc, Lục Bắc Thần từ chối gặp khách, La Trì và Chloe đều bị chặn ngoài cửa, lý do là họ quá ồn ào.
Xương được chia ra làm mấy bộ phận, đầu, chi trên, chi dưới, lòng bàn tay, lòng bàn chân, trong đó xương bên trong hộp sọ của con rối là mảnh vụn, tứ chi cũng là mảnh vụn, còn các bộ phận khác xung quanh cơ thể đều là bột xương.
Đầu tiên loại trừ khả năng là xương động vật, xác định chắc chắn là xương người, đây là công việc cơ bản nhất. Một khi xác định là xương người thì phải xác định danh tính nạn nhân, lợi dụng xương vụn và bột xương để làm công việc tái tạo lại gương mặt là điều không thể, cách trực tiếp nhất chính là đối chiếu DNA. Mà rối gỗ nhằm thẳng vào vụ án này, thế nên Lục Bắc Thần dồn mục tiêu vào những người liên quan tới vụ án, nhất là những người nằm trong danh sách mất tích.
“Giáo sư, chỗ xương này trông hơi lạ.” Ngữ Cảnh nhẹ nhàng kẹp một miếng xương hoàn chỉnh đưa tới.
Dưới ánh đèn, miếng xương gần như trong suốt.
“Là xương đầu.” Lúc xử lý xương, Lục Bắc Thần đã nhìn rõ ràng rồi. “Người chế tạo rối gỗ rất tỉ mỉ, phần đầu và tứ chi của rối gỗ đều được đi kèm với bộ phận xương người tương ứng, thế nên phần đầu rối gỗ chứa xương đầu người.”
“Từng được đánh bóng ạ?” Ngữ Cảnh kinh ngạc.
“Trên mảnh xương có dấu vết chà xát, đã được sử dụng dụng cụ mài xương, có thể nhận ra kỹ thuật của đối phương rất tốt.”
Phan An ở bên cạnh nghe xong mà rùng mình: “Người làm rối gỗ quá biến thái đi!”
“Phải, tổng kết lại một câu là dùng xương người làm rối gỗ.” Ngư Khương nhíu mày: “Nhưng mài nhỏ đi, mòn đi để tiện làm rối gỗ, nghĩ cũng rất đáng sợ, ai mà ngờ được bên trong rối gỗ chứa thi thể.”
“Bây giờ trong danh sách mất tích có Mục Thanh Đăng và Mi Thủ, lẽ nào trong chỗ xương này có một trong hai người họ?” Ngữ Cảnh ngờ vực.
Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nhắc nhở: “Còn có… Bàng Thành.”
“Bàng Thành đã chết rồi, anh ta không hề mất tích.” Ngữ Cảnh không hiểu.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm một đống xương vụn trước mắt, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Là hài cốt của anh ta mất tích, đừng quên, chúng ta chỉ phát hiện được một mảnh xương sọ của anh ta.”
Ngữ Cảnh giật mình.
Mấy người họ nghe xong đều sửng sốt.
“Ngư Khương.” Anh phân công nhiệm vụ: “Nhanh chóng đối chiếu DNA, Thẩm Cường, Bàng Thành, Mi Thủ và Mục Thanh Đăng.” Thẩm Cường và Bàng Thành không khó, họ đã có dữ liệu DNA của hai người này. Mi Thủ cũng coi như không khó, ở nhà cũ của Thẩm Cường, cảnh sát thu thập được một số sợi tóc, hai người họ sống chung thì tìm ra manh mối của Mi Thủ là điều có thể. Phiền phức một chút là Mục Thanh Đăng, theo lời Thịnh Thiên Vỹ, mẹ của cô ta cũng đã qua đời, Mục Thanh Đăng là người mất tích sớm nhất, muốn tìm manh mối cô ta để lại cực kỳ thấp, chỉ có thể đợi phía cảnh sát nhanh chóng tìm kiếm những người thân khác của Mục Thanh Đăng, ví dụ như… bố cô ta.
…
Tối nay Tỉnh Tuệ đích thân xuống bếp, chuẩn bị cả một bàn đầy thức ăn, chay mặn kết hợp lại có cả rượu vang thượng hạng, tiếc là Cố Sơ không dám uống nhiều, ăn cả bữa cơm cũng chỉ dám nhấp nửa ly rượu vang.
Sức khỏe của Kiều Trí Viễn coi như được tiền chất thành, qua bàn tay kỳ diệu của chuyên gia được mời về cùng Cố Khải Mân, bệnh tình của ông đã thuyên giảm, hồi phục sau phẫu thuật rất tốt. Thấy Kiều Vân Tiêu đưa Cố Sơ về, ông cũng cao hứng uống mấy hớp rượu. Mọi người ăn uống và trò chuyện, chớp mắt đã hơn chín giờ tối. Cố Sơ định đi, Tỉnh Tuệ nói sao cũng không cho, bảo rằng trời tối rồi, quay lại thành phố rất phiền phức, khăng khăng muốn cô ở lại nhà.
Nếu là trước đây cô sẽ đồng ý, có thể không cần Tỉnh Tuệ lên tiếng, cô sẽ chủ động ở lại qua đêm. Bây giờ Kiều Trí Viễn không cần quản lý chuyện công ty nữa, cũng vì dưỡng bệnh về chuyển về ngôi nhà cũ của nhà họ Kiều, Kiều Vân Tiêu ở riêng. Nhà họ Kiều và biệt thự nhà họ Cố cách nhau không xa lắm, thế nên trước đây không ít lần cô chạy qua chạy lại hai nơi. Bây giờ sau khi có chuyện đó, cô cũng không thể ở lại nhà họ Kiều.
Hôm nay cô vốn không muốn tới, nhất lại còn là về nhà cũ, nhưng Kiều Vân Tiêu nói đây là ý nguyện của hai bác, nghĩ hai bác cũng đã có tuổi, không nỡ từ chối nên cô theo anh quay về.
Ngôi nhà vẫn vậy, có điều những cây cọ và ngọc lan trong vườn đều đã cao lớn hơn nhiều, nhà trong nhà ngoài vẫn náo nhiệt. Người làm của nhà họ Kiều rất đông.
Lúc ăn cơm, Kiều Trí Viễn cũng rất thông minh, không nhắc tới chuyện trước đây, đã tránh được không ít ngượng ngập. Khi Tỉnh Tuệ kéo cô nói chuyện gia đình, vô tình nhắc lại hồi nhỏ, Kiều Trí Viễn ở bên ho hai tiếng ra vẻ cảnh cáo, Tỉnh Tuệ cũng im lặng, không nói nữa. Có điều, khi cô định quay về thành phố, Tỉnh Tuệ bèn dẫn cô lên tầng hai, vào căn phòng ở góc rẽ, đẩy cửa nói: “Con xem, lúc nhỏ con thích ở căn phòng này nhất, tối nay ở lại đây đi.”
Căn phòng thân thuộc tới nỗi Cố Sơ muốn khóc, chỉ mới đứng ngoài, chưa vào trong cô đã cảm thấy thân thiết. Kết cấu không thay đổi, thậm chí những đồ đạc được bày biện bên trong còn chưa từng bị dịch chuyển, những món đồ chơi bày trong tủ kính vẫn là những thứ hồi bé cô thích chơi. Nhà họ Kiều thiếu con gái, hai bác coi cô như con gái, mỗi lần cô tới ở, bác gái lại mua một ít đồ chơi cho cô, lâu dần chiếc tủ kính này như một kho giấu báu vật của cô vậy. Cô hiểu được tâm tư của Tỉnh Tuệ, nhưng nghĩ tới chuyện vật đổi sao dời, thế sự đã khác bèn kìm nén sự lưu luyến trong lòng, vẫn từ chối ý tốt của bà.
Trông Tỉnh Tuệ có vẻ rất hụt hẫng, bà kéo tay cô nói: “Tiểu Sơ à, con cũng biết mẹ Kiều trước giờ vẫn rất quý con…”
Cô biết, nhưng tới bây giờ tình cảm này đã trở thành áp lực của cô.
Ra vườn hoa, cô mới nhẹ nhõm hơn chút, không phải chịu không nổi sự đối tốt của người khác, duy chỉ có lòng tốt của nhà họ Kiều, cô không thể đón nhận một cách bình thản vì liên đới tới quá nhiều chuyện đã qua, cô không cắt đứt được giao tình này nhưng cũng không có nghĩa phải chìm đắm vào trong.
Kiều Vân Tiêu cùng cô đi xuyên qua hàng cọ, khi gió nổi lên, cô kéo sít áo lại. Anh thấy vậy bèn cởi áo vest ra, khoác lên bả vai cô. “Không cần đâu.” Cô vội chối từ nhưng anh vẫn kiên quyết bắt cô khoác.
Chiếc áo vest thấm mùi hương nam tính, theo gió đêm len lỏi vào hơi thở của cô, cô lại nhớ tới mùi hương trên người Lục Bắc Thần rồi.
“Anh biết, hôm nay muốn em ở lại rất khó.” Trong đêm, giọng anh trầm ấm dịu dàng.
Cố Sơ thong thả dạo bước, dưới chân là con đường nhỏ rải những viên đá cuội tròn nhẵn. Lúc nhỏ cô thích nhặt những viên đá cuội ở đây ra đài phun nước ở bên kia vườn hoa, ném chơi, lần nào trong hồ nước cũng chất đầy một lớp đá cuội, thậm chí còn tắc cả đường nước. Vì chuyện này mẹ không ít lần mắng cô là nghịch ngợm nhưng bác gái thì chưa trách cô một câu, lúc nào cũng cười ha ha nói: Aiyo, aiyo, Tiểu Sơ nhà chúng ta đúng là hoạt bát hiếu động, sau đó lại lệnh cho người làm vườn lần lượt vớt đá cuội lên.
Cô hít sâu một hơi lành lạnh, rồi khẽ nói: “Khiến hai bác thất vọng rồi.”
Bả vai chợt ấm, cô hơi sững lại, là Kiều Vân Tiêu khoác tay qua vai cô.
“Không sao, họ hiểu mà.” Anh ôm cô rất tự nhiên, như người thân lại như có một tình cảm nào khác, rồi cười: “Em không ở lại cũng tốt, nếu không họ lại bận lòng.”
Bóng cây lay động, dưới ánh sáng nụ cười anh thoải mái, sảng khoái. Anh nói: “Ý của mẹ là nếu em đồng ý ở lại, tối nay sẽ bắt anh nắm bắt cơ hội.”
“Nắm bắt cơ hội gì cơ?” Cô chẳng hiểu mô tê gì.
Kiều Vân Tiêu quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt như có tia sáng vụt qua rồi lại nhanh chóng ẩn nấp vào đêm đen. Anh nhìn cô một lúc rồi lắc đầu: “Em ấy à, vẫn hệt như lúc nhỏ.”
Cố Sơ vẫn không hiểu.
Kiều Vân Tiêu thở dài, nhẹ nhàng xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ý tứ của họ rất đơn giản, hy vọng chúng ta có thể nối lại duyên xưa.”
Câu nói này không thể rõ ràng hơn nữa, Cố Sơ đột ngột bừng tỉnh, lập tức hiểu ra cái ‘nắm bắt cơ hội’ mà anh vừa nói là có ý gì. Cô bỗng cảm thấy không tự nhiên, cụp mắt xuống, vừa định lên tiếng thì Kiều Vân Tiêu đã ngắt ngang: “Người già có suy nghĩ của người già, nhưng anh hiểu suy nghĩ của em.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, trong lòng cảm động: “Anh Vân Tiêu, cảm ơn anh.”
“Đồ ngốc.” Kiều Vân Tiêu cười khổ.
Cố Sơ trong mắt anh luôn có sự kiêu ngạo của cô, ương bướng nhưng lại khiến người ta xót xa và muốn bảo vệ. Cô gọi anh một tiếng ‘anh trai’, nó đã trở thành gông xiềng, mỗi lần anh muốn vượt qua thì xưng hô ấy lại trói buộc anh.
“Anh vẫn chỉ có câu đó thôi, anh không đánh giá cao Lục Bắc Thần, nhưng vì em thích, anh cũng hết cách.” Anh nói.
Cố Sơ cười, không giải thích với anh quá nhiều về cái tốt của Lục Bắc Thần, một khi đã có thành kiến, giải thích nhiều càng làm người ta phản cảm. Ánh sáng trong mắt Kiều Vân Tiêu âm u bất định, cô thấy anh hình như còn chưa nói hết bèn đợi anh nói tiếp.
Kiều Vân Tiêu đúng là có lời muốn nói nhưng nhìn cô một lúc cuối cùng vẫn không nói được nên lời. Anh mỉm cười, xoa đầu cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Để tài xế đưa em là được rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Anh không yên tâm.” Anh kiên quyết.
Còn có những lời chưa nói ra, chỉ vì ngay cả anh cũng chưa chắc chắn. Ban nãy khi mẹ đưa cô đi xem phòng, bố đã gọi anh tới phòng sách, bố hỏi rất thẳng thừng, liên quan tới tình hình của cô. Anh hiểu ý của bố, khuyên bố rằng bây giờ Cố Sơ đã yêu Lục Bắc Thần rồi, không phải anh muốn giành là giành về được. Nhưng bố lại nổi giận, mắng anh vô dụng.
Sao anh không biết mình vô dụng? Nhưng chuyện tình yêu này anh từng cưỡng ép, cô khổ sở cầu xin anh giúp đỡ, anh thẳng thắn đưa ra cái giá kết hôn để trao đổi, lần đó ngay cả anh cũng cảm thấy mình bỉ ổi, cả ngày phỉ nhổ chính mình, nhìn thấy cô ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, anh còn khó chịu hơn là chết. Bây giờ anh không muốn làm chuyện cưỡng ép này nữa, chỉ cần cô vui là được.
Thế nên thái độ của bố bây giờ khiến anh rất không thoải mái. Năm xưa nhà họ Cố xảy ra chuyện, nhà họ Kiều đã lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, bây giờ lại muốn nối lại tình cũ? Quá ép người rồi. Nhưng sắc mặt bố trầm xuống một nỗi đau, cuối cùng cũng tiết lộ một bí mật khiến anh thảng thốt!
“Con tưởng năm đó nhà họ Kiều không muốn ra mặt ư? Chúng ta và nhà họ Cố có tình cảm như thế nào? Cho dù người khác không giúp, nhà chúng ta cũng không thể không giúp!” Sắc mặt bố sa sầm lại, rồi ông hạ thấp giọng: “Nhưng năm đó chính vào lúc bố muốn kéo nhà họ Cố một tay thì mọi hạng mục của nhà chúng ta đều bị ngừng trệ một cách kỳ lạ, tài khoản cũng bị đóng băng.”
“Sao lại như vậy ạ?” Đây là lần đầu tiên nghe bố nhắc tới chuyện năm đó, ngoài sửng sốt còn là một sự khó hiểu sâu sắc. Năm đó nhà họ Kiều có thể nói là nổi tiếng một phương, ai còn có năng lực lớn đến thế, dừng hoạt động của họ, đóng băng tài sản của họ?
Nhưng bố đã nói ra kẻ chủ mưu: “Sự tình đã quá rõ ràng rồi, có người muốn nhà họ Cố phải chết, những gia đình có quan hệ cũng đừng hòng giúp đỡ. Năm đó bố đã điều tra, người cảnh cáo nhà chúng ta chính là Lục Môn, bố nghi ngờ những người làm ăn khác với nhà họ Cố lúc đó cũng bị uy hiếp. Thế lực của Lục Môn rắc rối phức tạp, họ muốn giơ tay tới thị trường Trung Quốc chẳng có vấn đề gì.”
Lục Môn làm chuyện gì cũng sạch sẽ, tới bây giờ bố vẫn không điều tra ra mối bất hòa giữa hai gia đình. Bây giờ nhắc lại, anh cũng chỉ nghe sao biết vậy, bảo anh kể cho Cố Sơ? Đến anh còn cảm thấy khó tin, Cố Sơ liệu có tin không?
Trừ phi anh tìm được chứng cứ trực tiếp nhất.
Tài xế đánh xe tới, Kiều Vân Tiêu lên lái, mở cửa ghế lái phụ cho cô. Cố Sơ biết anh còn giấu tâm sự trong lòng nhưng anh không nói cô cũng không thể thăm dò, ngược lại cô còn một chuyện phải nói với anh.
Lên xe, cô cất lời: “Tiếu Tiếu nói với em cậu ấy sắp cưới rồi, chuyện này anh biết chưa?”
Kiều Vân Tiêu vừa định khởi động xe, nghe xong tay chợt khựng lại, chiếc xe tắt máy. Anh quay đầu nhìn cô: “Em nói gì cơ?”
“Cố Khải Mân cầu hôn với Tiếu Tiếu rồi.” Nhìn phản ứng của anh là Cố Sơ hiểu ngay, cô thở dài: “Người đó nhanh lẹ thật.”
“Cô ấy đồng ý rồi?” Kiều Vân Tiêu nhíu mày.
“Đồng ý rồi.” Cố Sơ nhìn về phía anh: “Anh quan tâm cậu ấy phải không? Sao không đi tìm cậu ấy? Người cậu ấy thích vốn dĩ không phải Cố Khải Mân, anh nên hiểu tâm tư của cậu ấy chứ.”
Kiều Vân Tiêu trầm mặc, mím chặt môi.
“Em cảm thấy sau vụ bắt cóc đó Tiếu Tiếu đã thay đổi không ít, có thể là đã thỏa hiệp với thực tại.” Cố Sơ thở dài nặng nề: “Em có thể hiểu vì sao cậu ấy chấp nhận Cố Khải Mân, đối mặt với anh như đối mặt với phức tạp. Anh mà tốt với cậu ấy, cậu ấy lại cho là anh áy náy, là đang muốn bù đắp.”
Kiều Vân Tiêu không nói gì, chỉ mải miết nhìn về phía trước, không hiểu đang nghĩ điều gì.
“Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng em thật sự muốn biết anh nghĩ như thế nào, lẽ nào anh không có một chút tình cảm nào với Tiếu Tiếu sao?” Cố Sơ truy hỏi.
Kiều Vân Tiêu có phản ứng, anh thu lại ánh mắt, đặt tay lên vô lăng, khởi động xe một lần nữa, cất giọng nặng nề: “Thắt dây an toàn vào đi.”
…
“Anh bảo anh ấy nghĩ gì nhỉ?” Cố Sơ thoải mái nằm trên giường, nấu cháo điện thoại với Lục Bắc Thần.
Đầu kia, Lục Bắc Thần rất kiên nhẫn: “Bà Lục à, em đã buôn mười lăm phút về chuyện của Kiều Vân Tiêu và Tiêu Tiếu Tiếu rồi, chúng ta có nên chuyển qua chủ đề khác không? Ví dú như em có thể tập trung vào anh hay không?”
Cố Sơ cười hì hì: “Ý anh là em không quan tâm tới anh chứ gì? Oan ức quá, vì anh em đã lãng phí cả thời gian đi dạo phố hiếm hoi, truyền thuyết về thanh đăng em gửi ngay cho anh không chậm một giây đấy.”
“Ngoài công việc đi.” Lục Bắc Thần cất giọng trầm trầm, cực kỳ hấp dẫn. “Hết chuyện khác rồi à?”
“Có.” Cố Sơ lập tức nói: “Hôm nay em gặp một người rất kỳ lạ.”
“Cố Sơ.” Người đàn ông nghiêm giọng, thanh âm có chút cảnh cáo.
Cố Sơ phì cười, giọng nói trở nên ngọt ngào: “Đừng vậy mà, người ta chắc chắn là nhớ anh mà…”
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Một ông già Cố Sơ chưa từng gặp mặt, dáng người gầy nhỏ, lưng còng, tóc mai hai bên đã bạc trắng, đang chậm rãi, thong dong sắp xếp các đầu sách trên giá. Gương mặt ông ấy chìm trong ánh đèn, vàng nhợt, không chút thần sắc, đôi mắt trũng sâu. Ông ấy cụp mắt xuống, không chút biểu cảm. Người quản lý thư viện từ tầng một lên tầng bốn đều ở độ tuổi trung niên, thi thoảng cũng thấy có sinh viên trường này tới làm, nhưng sao quản lý của tầng này lại là một ông cụ đã có tuổi nhỉ?
Cố Sơ bước tới, đặt bản photo lên mặt bàn, vốn định gọi ‘bác’ nhưng nghĩ thấy không ổn lại sửa: “Thưa thầy, đây là chỗ em vừa photo, thầy tính giúp em xem bao nhiêu ạ. À còn nữa, lúc thầy không có ở đây em có chép một danh sách đầu sách vừa cho mượn, đã trả lại rồi, thầy kiểm tra lại đi ạ.”
Ông lão dừng động tác trong tay, nhìn nhanh bản thảo, mí mắt hơi đưa lên, ánh mắt dừng lại trên người Cố Sơ. Bị ông ấy nhìn như vậy, cô chợt rùng mình, sống lưng lại mơ hồ cảm thấy rờn rợn. Có trách thì trách đôi mắt của ông lão này quá cứ ghê ghê, như mắt cá chết, có một bóng đen đổ xuống, đôi mắt ông ấy lại càng trắng dã. Nhưng Cố Sơ nhanh chóng hiểu ra, ông lão này mắc bệnh đục thủy tinh thể nên đôi mắt trông mới lạ như vậy.
Ông ấy quan sát cô một lúc lâu, nếu không biết ông ấy bị bệnh cô chắc chắn sẽ cảm thấy rùng rợn. Có lẽ đã nhìn rõ cô rồi, ông lão mới cúi xuống, cầm lấy bản photo. Sau khi tính tiền xong, Cố Sơ đút bản photo dày cộp vào trong balo, vừa bước chân trước ra ngoài thì ông lão cũng ra theo, đóng cửa phòng đọc lại. Cô thấy vậy vội ngăn cản: “Thầy ơi, bên trong còn một người nữa ạ.”
“Còn người?” Ông lão lên tiếng, giọng nói chói tai như giấy ráp chà vào nhau. “Ban nãy không phải chỉ có một mình em sao?”
“Không ạ, ban nãy anh ấy xếp sách.”
Quản thư không có mặt, họ đành mượn đọc tạm. Khi cô ra về, Cố Tứ rất nhiệt tình, lần lượt giúp cô đặt những cuốn sách đó về chỗ cũ, bảo cô không phải lo lắng.
Ông lão nhíu mày, để lộ một khe rãnh sâu hoắm, quay người trở về nơi quẹt thẻ. Cố Sơ vốn dĩ sốt ruột, định lập tức chuyển phát nhanh bản photo đi, nhưng lại thấy Cố Tứ mãi không ra thì có vẻ kỳ lạ, bèn quay lại. Thấy ông lão đang kiểm tra lịch sử đăng ký, cô nói: “Chắc anh ấy sắp ra rồi ạ.”
“Chỉ có một mình em thôi.” Ông lão đột ngột lên tiếng.
Cố Sơ sững người, gì cơ?
“Hôm nay chỉ có một mình em lên tầng năm mượn sách thôi.” Ông lão đóng nhật ký lại.
Cố Sơ bàng hoàng: “Thưa thầy, chẳng lẽ…”
“Còn ai không?” Ông lão quát to một tiếng vào bên trong, không gian quá trống trải, có thanh âm vọng lại.
Không ai đáp lời.
Ông lão nhìn cô, chau mày, ý tứ không thể rõ ràng hơn, giống như trách cô gây thêm phiền phức vậy. Cố Sơ bỗng cảm thấy một tiếng nổ ầm vang trong đầu, vội vã giải thích: “Thật sự có người ạ, ban nãy bọn em còn ở bên này…” Cô quay người chỉ rồi đột ngột im bặt.
Vị trí họ vừa xem sách và chỗ quẹt thẻ cùng một góc nghiêng, ở giữa không có giá sách che khuất tầm nhìn, thế nên đứng ở chỗ Cố Sơ có thể nhìn rất rõ trên bàn rất sạch sẽ, không có sách mà lúc trước Cố Tứ khát nước, rót hai cốc nước để lên bàn, giờ cũng biến đâu mất. Cố Sơ có một dự cảm không hay, Cố Tứ này nhanh lẹ quá vậy. Cô lập tức lao ra ngoài, tìm kiếm lần lượt từng tầng, còn gọi cả tên anh ấy nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cuối cùng ông lão nói: “Em sinh viên à, tôi thấy em xuất hiện ảo giác rồi, mau về đi. Hôm nay tôi có việc phải tan làm sớm.”
Ra khỏi thư viện rồi, Cố Sơ quay đầu nhìn lại. Hoàng hôn phủ kín tòa kiến trúc, một vẻ đẹp như thực như mơ, khiến cô bỗng hoang mang. Gió thổi qua, có chút se lạnh, cô giật mình, khép chặt quần áo lại, đút tay vào túi, chợt sờ thấy tấm danh thiếp kia, bèn lấy nó ra.
Cố Tứ…
Anh ấy rốt cuộc là ai?
Di động đột ngột kêu lên khiến cô hết hồn một phen. Cô rút ra xem, là Kiều Vân Tiêu.
…
Thành phố Bắc Kinh về đêm, ánh đèn đường làm ấm cả đêm thu, có điều tới cuối tháng mười một, lá đã rụng kha khá, nói là cuối thu, thực chất đã chớm đông.
Ở Bắc Kinh không có phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần, hơn nữa vụ án lại nghiêm trọng, một số chứng cứ giám định cũng bị cấm mang ra mang vào, thế nên anh và các thành viên khác đã sử dụng địa bàn của phòng kỹ thuật, nhân viên phòng kỹ thuật nghe theo sự sắp xếp điều phối của họ.
Hai con rối gỗ, con giấu xương được làm rất công phu, con thứ hai chỉ có bề ngoài tương đồng, kết cấu và các chi tiết nhỏ bên trong không thể bằng được con thứ nhất, có thể thấy tác giả của hai con rối gỗ này là hai người khác nhau. Con rối giấu xương tinh vi tới mức mỗi một ngón tay cũng có thể hoạt động độc lập, cũng có nghĩa là công việc xử lý xương và bột xương rất gian nan. Nhưng Lục Bắc Thần đã thức đêm, dành cả một buổi tối để đích thân xử lý sạch sẽ, hơn nữa còn phân loại theo từng vị trí khác nhau.
Ngữ Cảnh chịu trách nhiệm phân loại, cất giữ, Phan An nghiên cứu hai con rối gỗ, ngoài công việc liên quan đến rối gỗ ra, còn có các mẫu vật ở hiện trường bệnh viện điều dưỡng, những việc này do Ngư Khương phụ trách. Trong quá trình làm việc, Lục Bắc Thần từ chối gặp khách, La Trì và Chloe đều bị chặn ngoài cửa, lý do là họ quá ồn ào.
Xương được chia ra làm mấy bộ phận, đầu, chi trên, chi dưới, lòng bàn tay, lòng bàn chân, trong đó xương bên trong hộp sọ của con rối là mảnh vụn, tứ chi cũng là mảnh vụn, còn các bộ phận khác xung quanh cơ thể đều là bột xương.
Đầu tiên loại trừ khả năng là xương động vật, xác định chắc chắn là xương người, đây là công việc cơ bản nhất. Một khi xác định là xương người thì phải xác định danh tính nạn nhân, lợi dụng xương vụn và bột xương để làm công việc tái tạo lại gương mặt là điều không thể, cách trực tiếp nhất chính là đối chiếu DNA. Mà rối gỗ nhằm thẳng vào vụ án này, thế nên Lục Bắc Thần dồn mục tiêu vào những người liên quan tới vụ án, nhất là những người nằm trong danh sách mất tích.
“Giáo sư, chỗ xương này trông hơi lạ.” Ngữ Cảnh nhẹ nhàng kẹp một miếng xương hoàn chỉnh đưa tới.
Dưới ánh đèn, miếng xương gần như trong suốt.
“Là xương đầu.” Lúc xử lý xương, Lục Bắc Thần đã nhìn rõ ràng rồi. “Người chế tạo rối gỗ rất tỉ mỉ, phần đầu và tứ chi của rối gỗ đều được đi kèm với bộ phận xương người tương ứng, thế nên phần đầu rối gỗ chứa xương đầu người.”
“Từng được đánh bóng ạ?” Ngữ Cảnh kinh ngạc.
“Trên mảnh xương có dấu vết chà xát, đã được sử dụng dụng cụ mài xương, có thể nhận ra kỹ thuật của đối phương rất tốt.”
Phan An ở bên cạnh nghe xong mà rùng mình: “Người làm rối gỗ quá biến thái đi!”
“Phải, tổng kết lại một câu là dùng xương người làm rối gỗ.” Ngư Khương nhíu mày: “Nhưng mài nhỏ đi, mòn đi để tiện làm rối gỗ, nghĩ cũng rất đáng sợ, ai mà ngờ được bên trong rối gỗ chứa thi thể.”
“Bây giờ trong danh sách mất tích có Mục Thanh Đăng và Mi Thủ, lẽ nào trong chỗ xương này có một trong hai người họ?” Ngữ Cảnh ngờ vực.
Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nhắc nhở: “Còn có… Bàng Thành.”
“Bàng Thành đã chết rồi, anh ta không hề mất tích.” Ngữ Cảnh không hiểu.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm một đống xương vụn trước mắt, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Là hài cốt của anh ta mất tích, đừng quên, chúng ta chỉ phát hiện được một mảnh xương sọ của anh ta.”
Ngữ Cảnh giật mình.
Mấy người họ nghe xong đều sửng sốt.
“Ngư Khương.” Anh phân công nhiệm vụ: “Nhanh chóng đối chiếu DNA, Thẩm Cường, Bàng Thành, Mi Thủ và Mục Thanh Đăng.” Thẩm Cường và Bàng Thành không khó, họ đã có dữ liệu DNA của hai người này. Mi Thủ cũng coi như không khó, ở nhà cũ của Thẩm Cường, cảnh sát thu thập được một số sợi tóc, hai người họ sống chung thì tìm ra manh mối của Mi Thủ là điều có thể. Phiền phức một chút là Mục Thanh Đăng, theo lời Thịnh Thiên Vỹ, mẹ của cô ta cũng đã qua đời, Mục Thanh Đăng là người mất tích sớm nhất, muốn tìm manh mối cô ta để lại cực kỳ thấp, chỉ có thể đợi phía cảnh sát nhanh chóng tìm kiếm những người thân khác của Mục Thanh Đăng, ví dụ như… bố cô ta.
…
Tối nay Tỉnh Tuệ đích thân xuống bếp, chuẩn bị cả một bàn đầy thức ăn, chay mặn kết hợp lại có cả rượu vang thượng hạng, tiếc là Cố Sơ không dám uống nhiều, ăn cả bữa cơm cũng chỉ dám nhấp nửa ly rượu vang.
Sức khỏe của Kiều Trí Viễn coi như được tiền chất thành, qua bàn tay kỳ diệu của chuyên gia được mời về cùng Cố Khải Mân, bệnh tình của ông đã thuyên giảm, hồi phục sau phẫu thuật rất tốt. Thấy Kiều Vân Tiêu đưa Cố Sơ về, ông cũng cao hứng uống mấy hớp rượu. Mọi người ăn uống và trò chuyện, chớp mắt đã hơn chín giờ tối. Cố Sơ định đi, Tỉnh Tuệ nói sao cũng không cho, bảo rằng trời tối rồi, quay lại thành phố rất phiền phức, khăng khăng muốn cô ở lại nhà.
Nếu là trước đây cô sẽ đồng ý, có thể không cần Tỉnh Tuệ lên tiếng, cô sẽ chủ động ở lại qua đêm. Bây giờ Kiều Trí Viễn không cần quản lý chuyện công ty nữa, cũng vì dưỡng bệnh về chuyển về ngôi nhà cũ của nhà họ Kiều, Kiều Vân Tiêu ở riêng. Nhà họ Kiều và biệt thự nhà họ Cố cách nhau không xa lắm, thế nên trước đây không ít lần cô chạy qua chạy lại hai nơi. Bây giờ sau khi có chuyện đó, cô cũng không thể ở lại nhà họ Kiều.
Hôm nay cô vốn không muốn tới, nhất lại còn là về nhà cũ, nhưng Kiều Vân Tiêu nói đây là ý nguyện của hai bác, nghĩ hai bác cũng đã có tuổi, không nỡ từ chối nên cô theo anh quay về.
Ngôi nhà vẫn vậy, có điều những cây cọ và ngọc lan trong vườn đều đã cao lớn hơn nhiều, nhà trong nhà ngoài vẫn náo nhiệt. Người làm của nhà họ Kiều rất đông.
Lúc ăn cơm, Kiều Trí Viễn cũng rất thông minh, không nhắc tới chuyện trước đây, đã tránh được không ít ngượng ngập. Khi Tỉnh Tuệ kéo cô nói chuyện gia đình, vô tình nhắc lại hồi nhỏ, Kiều Trí Viễn ở bên ho hai tiếng ra vẻ cảnh cáo, Tỉnh Tuệ cũng im lặng, không nói nữa. Có điều, khi cô định quay về thành phố, Tỉnh Tuệ bèn dẫn cô lên tầng hai, vào căn phòng ở góc rẽ, đẩy cửa nói: “Con xem, lúc nhỏ con thích ở căn phòng này nhất, tối nay ở lại đây đi.”
Căn phòng thân thuộc tới nỗi Cố Sơ muốn khóc, chỉ mới đứng ngoài, chưa vào trong cô đã cảm thấy thân thiết. Kết cấu không thay đổi, thậm chí những đồ đạc được bày biện bên trong còn chưa từng bị dịch chuyển, những món đồ chơi bày trong tủ kính vẫn là những thứ hồi bé cô thích chơi. Nhà họ Kiều thiếu con gái, hai bác coi cô như con gái, mỗi lần cô tới ở, bác gái lại mua một ít đồ chơi cho cô, lâu dần chiếc tủ kính này như một kho giấu báu vật của cô vậy. Cô hiểu được tâm tư của Tỉnh Tuệ, nhưng nghĩ tới chuyện vật đổi sao dời, thế sự đã khác bèn kìm nén sự lưu luyến trong lòng, vẫn từ chối ý tốt của bà.
Trông Tỉnh Tuệ có vẻ rất hụt hẫng, bà kéo tay cô nói: “Tiểu Sơ à, con cũng biết mẹ Kiều trước giờ vẫn rất quý con…”
Cô biết, nhưng tới bây giờ tình cảm này đã trở thành áp lực của cô.
Ra vườn hoa, cô mới nhẹ nhõm hơn chút, không phải chịu không nổi sự đối tốt của người khác, duy chỉ có lòng tốt của nhà họ Kiều, cô không thể đón nhận một cách bình thản vì liên đới tới quá nhiều chuyện đã qua, cô không cắt đứt được giao tình này nhưng cũng không có nghĩa phải chìm đắm vào trong.
Kiều Vân Tiêu cùng cô đi xuyên qua hàng cọ, khi gió nổi lên, cô kéo sít áo lại. Anh thấy vậy bèn cởi áo vest ra, khoác lên bả vai cô. “Không cần đâu.” Cô vội chối từ nhưng anh vẫn kiên quyết bắt cô khoác.
Chiếc áo vest thấm mùi hương nam tính, theo gió đêm len lỏi vào hơi thở của cô, cô lại nhớ tới mùi hương trên người Lục Bắc Thần rồi.
“Anh biết, hôm nay muốn em ở lại rất khó.” Trong đêm, giọng anh trầm ấm dịu dàng.
Cố Sơ thong thả dạo bước, dưới chân là con đường nhỏ rải những viên đá cuội tròn nhẵn. Lúc nhỏ cô thích nhặt những viên đá cuội ở đây ra đài phun nước ở bên kia vườn hoa, ném chơi, lần nào trong hồ nước cũng chất đầy một lớp đá cuội, thậm chí còn tắc cả đường nước. Vì chuyện này mẹ không ít lần mắng cô là nghịch ngợm nhưng bác gái thì chưa trách cô một câu, lúc nào cũng cười ha ha nói: Aiyo, aiyo, Tiểu Sơ nhà chúng ta đúng là hoạt bát hiếu động, sau đó lại lệnh cho người làm vườn lần lượt vớt đá cuội lên.
Cô hít sâu một hơi lành lạnh, rồi khẽ nói: “Khiến hai bác thất vọng rồi.”
Bả vai chợt ấm, cô hơi sững lại, là Kiều Vân Tiêu khoác tay qua vai cô.
“Không sao, họ hiểu mà.” Anh ôm cô rất tự nhiên, như người thân lại như có một tình cảm nào khác, rồi cười: “Em không ở lại cũng tốt, nếu không họ lại bận lòng.”
Bóng cây lay động, dưới ánh sáng nụ cười anh thoải mái, sảng khoái. Anh nói: “Ý của mẹ là nếu em đồng ý ở lại, tối nay sẽ bắt anh nắm bắt cơ hội.”
“Nắm bắt cơ hội gì cơ?” Cô chẳng hiểu mô tê gì.
Kiều Vân Tiêu quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt như có tia sáng vụt qua rồi lại nhanh chóng ẩn nấp vào đêm đen. Anh nhìn cô một lúc rồi lắc đầu: “Em ấy à, vẫn hệt như lúc nhỏ.”
Cố Sơ vẫn không hiểu.
Kiều Vân Tiêu thở dài, nhẹ nhàng xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ý tứ của họ rất đơn giản, hy vọng chúng ta có thể nối lại duyên xưa.”
Câu nói này không thể rõ ràng hơn nữa, Cố Sơ đột ngột bừng tỉnh, lập tức hiểu ra cái ‘nắm bắt cơ hội’ mà anh vừa nói là có ý gì. Cô bỗng cảm thấy không tự nhiên, cụp mắt xuống, vừa định lên tiếng thì Kiều Vân Tiêu đã ngắt ngang: “Người già có suy nghĩ của người già, nhưng anh hiểu suy nghĩ của em.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, trong lòng cảm động: “Anh Vân Tiêu, cảm ơn anh.”
“Đồ ngốc.” Kiều Vân Tiêu cười khổ.
Cố Sơ trong mắt anh luôn có sự kiêu ngạo của cô, ương bướng nhưng lại khiến người ta xót xa và muốn bảo vệ. Cô gọi anh một tiếng ‘anh trai’, nó đã trở thành gông xiềng, mỗi lần anh muốn vượt qua thì xưng hô ấy lại trói buộc anh.
“Anh vẫn chỉ có câu đó thôi, anh không đánh giá cao Lục Bắc Thần, nhưng vì em thích, anh cũng hết cách.” Anh nói.
Cố Sơ cười, không giải thích với anh quá nhiều về cái tốt của Lục Bắc Thần, một khi đã có thành kiến, giải thích nhiều càng làm người ta phản cảm. Ánh sáng trong mắt Kiều Vân Tiêu âm u bất định, cô thấy anh hình như còn chưa nói hết bèn đợi anh nói tiếp.
Kiều Vân Tiêu đúng là có lời muốn nói nhưng nhìn cô một lúc cuối cùng vẫn không nói được nên lời. Anh mỉm cười, xoa đầu cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Để tài xế đưa em là được rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Anh không yên tâm.” Anh kiên quyết.
Còn có những lời chưa nói ra, chỉ vì ngay cả anh cũng chưa chắc chắn. Ban nãy khi mẹ đưa cô đi xem phòng, bố đã gọi anh tới phòng sách, bố hỏi rất thẳng thừng, liên quan tới tình hình của cô. Anh hiểu ý của bố, khuyên bố rằng bây giờ Cố Sơ đã yêu Lục Bắc Thần rồi, không phải anh muốn giành là giành về được. Nhưng bố lại nổi giận, mắng anh vô dụng.
Sao anh không biết mình vô dụng? Nhưng chuyện tình yêu này anh từng cưỡng ép, cô khổ sở cầu xin anh giúp đỡ, anh thẳng thắn đưa ra cái giá kết hôn để trao đổi, lần đó ngay cả anh cũng cảm thấy mình bỉ ổi, cả ngày phỉ nhổ chính mình, nhìn thấy cô ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, anh còn khó chịu hơn là chết. Bây giờ anh không muốn làm chuyện cưỡng ép này nữa, chỉ cần cô vui là được.
Thế nên thái độ của bố bây giờ khiến anh rất không thoải mái. Năm xưa nhà họ Cố xảy ra chuyện, nhà họ Kiều đã lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, bây giờ lại muốn nối lại tình cũ? Quá ép người rồi. Nhưng sắc mặt bố trầm xuống một nỗi đau, cuối cùng cũng tiết lộ một bí mật khiến anh thảng thốt!
“Con tưởng năm đó nhà họ Kiều không muốn ra mặt ư? Chúng ta và nhà họ Cố có tình cảm như thế nào? Cho dù người khác không giúp, nhà chúng ta cũng không thể không giúp!” Sắc mặt bố sa sầm lại, rồi ông hạ thấp giọng: “Nhưng năm đó chính vào lúc bố muốn kéo nhà họ Cố một tay thì mọi hạng mục của nhà chúng ta đều bị ngừng trệ một cách kỳ lạ, tài khoản cũng bị đóng băng.”
“Sao lại như vậy ạ?” Đây là lần đầu tiên nghe bố nhắc tới chuyện năm đó, ngoài sửng sốt còn là một sự khó hiểu sâu sắc. Năm đó nhà họ Kiều có thể nói là nổi tiếng một phương, ai còn có năng lực lớn đến thế, dừng hoạt động của họ, đóng băng tài sản của họ?
Nhưng bố đã nói ra kẻ chủ mưu: “Sự tình đã quá rõ ràng rồi, có người muốn nhà họ Cố phải chết, những gia đình có quan hệ cũng đừng hòng giúp đỡ. Năm đó bố đã điều tra, người cảnh cáo nhà chúng ta chính là Lục Môn, bố nghi ngờ những người làm ăn khác với nhà họ Cố lúc đó cũng bị uy hiếp. Thế lực của Lục Môn rắc rối phức tạp, họ muốn giơ tay tới thị trường Trung Quốc chẳng có vấn đề gì.”
Lục Môn làm chuyện gì cũng sạch sẽ, tới bây giờ bố vẫn không điều tra ra mối bất hòa giữa hai gia đình. Bây giờ nhắc lại, anh cũng chỉ nghe sao biết vậy, bảo anh kể cho Cố Sơ? Đến anh còn cảm thấy khó tin, Cố Sơ liệu có tin không?
Trừ phi anh tìm được chứng cứ trực tiếp nhất.
Tài xế đánh xe tới, Kiều Vân Tiêu lên lái, mở cửa ghế lái phụ cho cô. Cố Sơ biết anh còn giấu tâm sự trong lòng nhưng anh không nói cô cũng không thể thăm dò, ngược lại cô còn một chuyện phải nói với anh.
Lên xe, cô cất lời: “Tiếu Tiếu nói với em cậu ấy sắp cưới rồi, chuyện này anh biết chưa?”
Kiều Vân Tiêu vừa định khởi động xe, nghe xong tay chợt khựng lại, chiếc xe tắt máy. Anh quay đầu nhìn cô: “Em nói gì cơ?”
“Cố Khải Mân cầu hôn với Tiếu Tiếu rồi.” Nhìn phản ứng của anh là Cố Sơ hiểu ngay, cô thở dài: “Người đó nhanh lẹ thật.”
“Cô ấy đồng ý rồi?” Kiều Vân Tiêu nhíu mày.
“Đồng ý rồi.” Cố Sơ nhìn về phía anh: “Anh quan tâm cậu ấy phải không? Sao không đi tìm cậu ấy? Người cậu ấy thích vốn dĩ không phải Cố Khải Mân, anh nên hiểu tâm tư của cậu ấy chứ.”
Kiều Vân Tiêu trầm mặc, mím chặt môi.
“Em cảm thấy sau vụ bắt cóc đó Tiếu Tiếu đã thay đổi không ít, có thể là đã thỏa hiệp với thực tại.” Cố Sơ thở dài nặng nề: “Em có thể hiểu vì sao cậu ấy chấp nhận Cố Khải Mân, đối mặt với anh như đối mặt với phức tạp. Anh mà tốt với cậu ấy, cậu ấy lại cho là anh áy náy, là đang muốn bù đắp.”
Kiều Vân Tiêu không nói gì, chỉ mải miết nhìn về phía trước, không hiểu đang nghĩ điều gì.
“Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng em thật sự muốn biết anh nghĩ như thế nào, lẽ nào anh không có một chút tình cảm nào với Tiếu Tiếu sao?” Cố Sơ truy hỏi.
Kiều Vân Tiêu có phản ứng, anh thu lại ánh mắt, đặt tay lên vô lăng, khởi động xe một lần nữa, cất giọng nặng nề: “Thắt dây an toàn vào đi.”
…
“Anh bảo anh ấy nghĩ gì nhỉ?” Cố Sơ thoải mái nằm trên giường, nấu cháo điện thoại với Lục Bắc Thần.
Đầu kia, Lục Bắc Thần rất kiên nhẫn: “Bà Lục à, em đã buôn mười lăm phút về chuyện của Kiều Vân Tiêu và Tiêu Tiếu Tiếu rồi, chúng ta có nên chuyển qua chủ đề khác không? Ví dú như em có thể tập trung vào anh hay không?”
Cố Sơ cười hì hì: “Ý anh là em không quan tâm tới anh chứ gì? Oan ức quá, vì anh em đã lãng phí cả thời gian đi dạo phố hiếm hoi, truyền thuyết về thanh đăng em gửi ngay cho anh không chậm một giây đấy.”
“Ngoài công việc đi.” Lục Bắc Thần cất giọng trầm trầm, cực kỳ hấp dẫn. “Hết chuyện khác rồi à?”
“Có.” Cố Sơ lập tức nói: “Hôm nay em gặp một người rất kỳ lạ.”
“Cố Sơ.” Người đàn ông nghiêm giọng, thanh âm có chút cảnh cáo.
Cố Sơ phì cười, giọng nói trở nên ngọt ngào: “Đừng vậy mà, người ta chắc chắn là nhớ anh mà…”
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Đánh giá:
Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Story
Chương 338: Lời cảnh cáo năm xưa
10.0/10 từ 36 lượt.