Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 243: Có thể sống vì cô, có thể chết vì cô
Câu này khiến La Trì cũng rất khó hiểu, nhướng mày nhìn cô.
“Em gái Cố, nghe giọng điệu câu này của cô giống như uy hiếp tôi vậy? Nhưng sao tôi không tìm được lý do bị uy hiếp nhỉ?”
Cố Sơ cười càng lúc càng gian xảo: “Anh cậy có chỗ dựa nên không sợ thật á? Còn không mau cung kính với tôi?”
La Trì mơ hồ.
“Haiz…” Cố Sơ cố tình thở dài, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần: “Tư Tư nhà em ấy từ sau lần trước bị Lưu Kế Cường làm tổn thương không còn tin tưởng đàn ông nữa. Có bao nhiêu cậu theo đuổi mà nó chẳng ưng ý được người nào. Anh bảo phải làm sao bây giờ? Nó cũng đâu thể ở vậy cả đời. Thế này đi, anh giỏi như vậy, bên cạnh chắc chắn cũng có không ít những chàng trai trẻ tuổi, xuất sắc, có chí hướng. Để ý giúp Tư Tư nhé, chưa biết chừng nó lại đổi ý, thích một anh chàng tuấn tú nào đó.”
Lục Bắc Thần cong môi cười thầm, nhìn cô, còn phối hợp với cô thật, làm bộ như đang suy ngẫm: “Phan An cũng không tồi.”
Còn chưa đợi Cố Sơ gật đầu, La Trì đã kêu thảm thiết như heo bị mổ bụng: “Gì cơ? Phan An á? Đùa gì vậy?”
Cố Sơ bật cười nhìn anh ấy.
La Trì gẩy gẩy mũi, bắt đầu lấp liếm: “Ý của tôi là… Phan An và Tư Tư là người của hai đất nước, văn hóa khác biệt, sau này nhất định sẽ phát sinh rất nhiều mâu thuẫn.”
“Phan An cũng có dòng máu Trung Quốc mà. Với lại, anh ấy nói tiếng Trung còn lưu loát hơn cả anh, làm gì có mâu thuẫn gì? Hơn nữa tôi nghe nói, con lai sinh ra con lai sẽ xinh xắn lắm.” Cố Sơ cố nhịn cười, từ tốn nói.
“Aiya, tóm lại là không được.” La Trì sốt ruột nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Cậu mà xen vào chuyện này, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”
Cố Sơ hất cằm lên, trả lời thay Lục Bắc Thần: “Tuyệt giao thì tuyệt giao! Có cần cắt đứt quan hệ luôn không? Có cần nhổ tóc nữa không?”
Làm La Trì nghẹn lời, mặt mũi đỏ bừng, lát sau anh ấy nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm, buồn bã nói một câu: “Cậu không quản lý cô ấy tý à?”
Cả quá trình, Lục Bắc Thần trông rất nhàn tản, nghe xong anh mới cười khẽ: “Cá nhân tôi cho rằng cô ấy nói chuẩn.”
La Trì nhìn Lục Bắc Thần như nhìn người ngoài hành tinh, rồi chỉ tay vào anh: “Toi rồi… cậu toi thật rồi…”
Lục Bắc Thần chỉ khẽ cười, không nói năng gì.
“La Trì, anh thật sự không cầu xin tôi ư? Tư Tư chỉ có mình tôi là chị gái thôi. Nghe nói, người nào đó bây giờ tâm tư sống dậy rồi, hành động cũng bắt đầu không an phận rồi.” Cố Sơ nói với vẻ kỳ lạ.
Biết chuyện La Trì gọi điện cho Cố Tư cũng là vì cô em gái Cố Tư này chẳng giấu cô chuyện gì. Đúng hôm qua, cô nhận được điện thoại của Cố Tư. Cố Tư hỏi cô với vẻ lo lắng: Chị ơi, có phải em lại phạm tội gì không?
Khiến cô giật mình một phen, vội hỏi Cố Tư làm sao rồi.
Kết quả là, Cố Tư kể chuyện La Trì gọi tới ký túc xá của nó, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: Em cứ cảm thấy La Trì đã nắm được thóp của em, nếu không sao lại nghĩ đến việc gọi điện cho em chứ? Còn chẳng nói năng gì, vừa nhìn đã biết có chuyện không hay xảy ra.
Sau khi nghe xong, cô suýt nữa thì phì cười. Sau khi an ủi Cố Tư như bình thường, cúp điện thoại xong cô bắt đầu cười lăn cười bò. La Trì này theo đuổi con gái không phải ngốc bình thường đâu, còn quê mùa tới mức gọi điện thoại? Kết quả còn khiến Cố Tư hiểu lầm.
La Trì nghe thấy lời Cố Sơ nói có hàm ý khác, thầm nghĩ có lẽ chuyện mình theo đuổi Cố Tư bị bại lộ rồi, nhất thời cảm thấy ngượng ngập, vò đầu bứt tai, ấp úng mãi mới nói được một câu: “À… chúng ta nên quay về vụ án đi. Nghe ý của hai người thì người dùng nước hoa này là phụ nữ? Cũng có thể là đàn ông lắm chứ, đàn ông cũng dùng nước hoa mà.”
Cố Sơ nhìn La Trì như đang nhìn một bệnh nhân vô phương cứu chữa, một lúc sau mới thở dài nặng nề, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần, lắc đầu tỏ vẻ bó tay. Cô những tưởng mình nói vậy đã quá rõ ràng rồi, ít nhất thì với trí thông minh của anh ấy không thể không nghe ra. Kết quả ông anh này đột ngột đổi chủ đề, vừa nhìn đã biết là thiếu kinh nghiệm yêu đương. Muốn theo đuổi con gái, tất nhiên phải ra tay từ người nhà hoặc bạn bè của họ trước rồi.
Lục Bắc Thần nhịn cười nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi, con ngươi đen lấp lánh, nét mặt ôn hòa đi không ít.
La Trì hét to: “Này này này, được rồi đấy nhé. Hai người đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó, giờ là thời gian làm việc.”
“Vậy thì nói chuyện công việc với anh.” Cố Sơ nhướng mày: “Đây là loại nước hoa của phái nữ, nhằm chủ yếu vào các quý cô độc thân giàu có trên thị trường, làm gì có đàn ông nào mua loại nước hoa này? Nếu anh thật sự muốn điều tra xem là nam hay nữ cũng rất đơn giản. Ở Trung Quốc đã bán đi 500 lọ, mua CC chắc chắn phải tới đại lý rồi, đã tới đại lý thì nhất định sẽ ghi chép thành viên. Anh đi điều tra là được rồi.”
La Trì đưa tay xoa cằm, nói một câu nửa đùa nửa thật: “Nhìn thấy chưa, giọng điệu sai bảo người khác cũng giống giáo sư Lục.”
“Em chẳng thèm nói chuyện với anh ấy nữa.” Cố Sơ nói luôn với Lục Bắc Thần: “Em đi tìm Ngữ Cảnh đây, anh phụ đạo thêm cho anh ấy đi.”
Lục Bắc Thần mỉm cười: “Đi đi.”
Cố Sơ xoay người bỏ đi.
Khi đi ngang qua La Trì, cô dừng bước, rồi lại nhìn anh, lát sau lại thở dài ngán ngẩm rồi mới lắc đầu bỏ đi.
“Thế là ý gì?” La Trì nét mặt bi thương.
“Ý của cô ấy rất đơn giản, cậu là bùn loãng không trát được tường, nói một cách khác là gỗ mục không khắc được nữa.” Lục Bắc Thần điều chỉnh ngữ điệu chậm đi, từ tốn đánh dấu ký hiệu thứ hai lên vòi nước.
La Trì nhìn thấy hành động đó của anh, cũng mặc kệ những câu nói châm biếm kia, lập tức giữ tay Lục Bắc Thần lại: “Cậu đánh dấu ký hiệu thứ hai thật đấy à?”
“Ký hiệu đầu tiên vì phát hiện ra mùi thuốc khử trùng. Bây giờ Cố Sơ phát hiện ra mùi nước hoa thế nên phải chỉnh lại, có gì không đúng sao?” Lục Bắc Thần gạt tay anh ấy ra, thẳng thừng dán ký hiệu lên.
“Ý của tôi là, ngay cả cậu cũng không ngửi được mùi nước hoa, cậu tin cô ấy?” Đây là phá án, là chuyện quan trọng, đối mặt với những vấn đề đúng sai mang tính nguyên tắc. La Trì trước nay không hề hàm hồ.
“Vì sao lại không tin?”
“Vì sao phải tin? Cô ấy nói gì mà mẫu đơn, hoa hồng gì đó, nhưng chúng ta đều không ngửi thấy, vả lại cô ấy còn chưa chính thức trở thành pháp y mà, phải không?” La Trì sốt sắng.
“Cô ấy có tài năng bẩm sinh của mình, còn có một khả năng ghi nhớ kinh người. Còn về nguyên nhân, ban nãy cô ấy đã giải thích rất rõ ràng với cậu rồi.” Lục Bắc Thần tháo găng tay ra, nhìn La Trì bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Quan trọng hơn là vì cô ấy là người phụ nữ của tôi nên tôi tin cô ấy.”
La Trì ngẩn người, mãi không nói được câu nào.
Anh ấy biết Lục Bắc Thần có ý với Cố Sơ, cũng nhận ra ánh mắt Lục Bắc Thần luôn dõi theo Cố Sơ, quan trọng hơn cả là mọi cảm xúc vui buồn mừng giận của Lục Bắc Thần luôn bị Cố Sơ dẫn dắt. Mặc dù con người Lục Bắc Thần bình thường không để lộ biểu cảm nhưng anh ấy vẫn nhận ra đầu mối.
Hơn nữa anh ấy cũng biết ai người này yêu nhau chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ có điều, anh ấy không bao giờ nghĩ Lục Bắc Thần lại thừa nhận thẳng thắn như thế.
Điều này khiến anh ấy bất ngờ.
“Tôi biết cậu bảo vệ cô ấy.” La Trì cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở một câu: “Nhưng cậu có từng nghĩ lỡ như cô ấy sai sót thì sao đây? Khi cậu vẫn còn hoàn toàn chưa chắc chắn là có mùi nước hoa đã tin tưởng vào phán đoán của cô ấy, nếu như xảy ra vấn đề, cậu sẽ trực tiếp bị liên lụy, vì cậu mới là người ký tên vào bản báo cáo.”
Lục Bắc Thần mỉm cười thản nhiên: “Nếu như cô ấy sai, vậy thì tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
“Cái gì! Cậu…” La Trì sửng sốt.
“Sớm muộn sẽ có một ngày cậu hiểu ra, chỉ cần cậu gặp được người chính xác ấy.” Nụ cười trong ánh mắt Lục Bắc Thần thêm sâu đậm: “Cho dù đối phương có cho cậu một ly thuốc độc, cậu cũng cam lòng.”
Sức mạnh của tình yêu rốt cuộc đáng sợ nhường nào anh không biết, chỉ biết rằng tình yêu là một chuyện nguy hiểm. Nó sẽ khiến con người ta dần dần biến thành một con người khác, có thể sinh vì cô, cũng có thể chết vì cô…
***
Bắc Kinh.
Cuộc họp cấp cao của công ty kéo dài từ năm giờ chiều tới hơn chín giờ tối. Cũng may Hứa Đồng dự liệu trước, đã sắp xếp thư ký chuẩn bị bữa tối từ đầu, nếu không cứ làm theo Thịnh Thiên Vỹ, mọi người sẽ ôm cái bụng đói tới khi cuộc họp kết thúc.
Nội dung của cuộc họp này Hứa Đồng không nghe vào đầu được là bao. Cô cố gắng muốn tập trung tinh thần nhưng vô ích, trong đầu óc toàn hiện lên căn nhà của Thẩm Cường, còn cả từng ngọn đèn xanh và con gối rỗ quỷ dị. Cô ép mình phải nhìn lên màn hình vi tính, kết quả lại nhớ tới ngày đó khi vi tính bị hack đột ngột nhảy ra lời cảnh cáo bằng máu ấy.
Tất cả đều do Thẩm Cường làm ư?
Nhưng nếu Thẩm Cường muốn đoạt tính mạng của cô, vậy lời cảnh cáo là thế nào?
Khi cô còn đang ngơ ngẩn, Thịnh Thiên Vỹ không chỉ một lần nhắc tên cô. Mặc dù lần nào cô cũng phản ứng lại kịp thời nhưng nhìn từ góc độ của Thịnh Thiên Vỹ, cô biết sự bất thường của mình không giấu được anh.
Quả không sai, sau khi buổi họp kết thúc, cô đang định đứng dậy thì nghe thấy Thịnh Thiên Vỹ nói một câu: “Trợ lý Hứa ở lại, những người khác giải tán.”
Hứa Đồng đành ngồi xuống.
Người cuối cùng rời đi là cán bộ phòng hành chính, nhìn Hứa Đồng bằng ánh mắt sâu xa, sau đó khép cửa lại và bỏ đi.
Hứa Đồng biết ngay mai chẳng biết công ty lại đồn thổi chuyện gì.
Bây giờ bên phía tổng bộ đã có không ít tin đồn nói sở dĩ Thịnh Thiên Vỹ ở lại Bắc Kinh hoàn toàn vì bị trợ lý Hứa mê hoặc. Còn cả những lời khó nghe hơn nữa, nói sở dĩ cô được lên thẳng chức trợ lý hành chính là vì đã khả năng giường chiếu giỏi giang.
Tất cả những chuyện này, Hứa Đồng đều không tỏ thái độ gì. Trước kia lúc ở Tinh Thạch, cũng không ít người đồn thổi cô có quan hệ mờ ám với Niên Bách Ngạn, thậm chí còn rất nhiều người một mực tin rằng cô là tình nhân của Niên Bách Ngạn.
Những lời đồn sẽ tự bị phá vỡ trong trầm mặc vì Hứa Đồng không có thời gian giải thích quá nhiều.
Tan họp, trông Thịnh Thiên Vỹ thoải mái hơn rất nhiều, cả người dựa ra sau ghế có vẻ uể oải. Anh giơ tay cởi bỏ hai cúc áo rồi thở dài hỏi cô: “Hứa Đồng, lúc họp em đã mất hồn đúng năm lần, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
“Em gái Cố, nghe giọng điệu câu này của cô giống như uy hiếp tôi vậy? Nhưng sao tôi không tìm được lý do bị uy hiếp nhỉ?”
Cố Sơ cười càng lúc càng gian xảo: “Anh cậy có chỗ dựa nên không sợ thật á? Còn không mau cung kính với tôi?”
La Trì mơ hồ.
“Haiz…” Cố Sơ cố tình thở dài, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần: “Tư Tư nhà em ấy từ sau lần trước bị Lưu Kế Cường làm tổn thương không còn tin tưởng đàn ông nữa. Có bao nhiêu cậu theo đuổi mà nó chẳng ưng ý được người nào. Anh bảo phải làm sao bây giờ? Nó cũng đâu thể ở vậy cả đời. Thế này đi, anh giỏi như vậy, bên cạnh chắc chắn cũng có không ít những chàng trai trẻ tuổi, xuất sắc, có chí hướng. Để ý giúp Tư Tư nhé, chưa biết chừng nó lại đổi ý, thích một anh chàng tuấn tú nào đó.”
Lục Bắc Thần cong môi cười thầm, nhìn cô, còn phối hợp với cô thật, làm bộ như đang suy ngẫm: “Phan An cũng không tồi.”
Còn chưa đợi Cố Sơ gật đầu, La Trì đã kêu thảm thiết như heo bị mổ bụng: “Gì cơ? Phan An á? Đùa gì vậy?”
Cố Sơ bật cười nhìn anh ấy.
La Trì gẩy gẩy mũi, bắt đầu lấp liếm: “Ý của tôi là… Phan An và Tư Tư là người của hai đất nước, văn hóa khác biệt, sau này nhất định sẽ phát sinh rất nhiều mâu thuẫn.”
“Phan An cũng có dòng máu Trung Quốc mà. Với lại, anh ấy nói tiếng Trung còn lưu loát hơn cả anh, làm gì có mâu thuẫn gì? Hơn nữa tôi nghe nói, con lai sinh ra con lai sẽ xinh xắn lắm.” Cố Sơ cố nhịn cười, từ tốn nói.
“Aiya, tóm lại là không được.” La Trì sốt ruột nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Cậu mà xen vào chuyện này, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”
Cố Sơ hất cằm lên, trả lời thay Lục Bắc Thần: “Tuyệt giao thì tuyệt giao! Có cần cắt đứt quan hệ luôn không? Có cần nhổ tóc nữa không?”
Làm La Trì nghẹn lời, mặt mũi đỏ bừng, lát sau anh ấy nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm, buồn bã nói một câu: “Cậu không quản lý cô ấy tý à?”
Cả quá trình, Lục Bắc Thần trông rất nhàn tản, nghe xong anh mới cười khẽ: “Cá nhân tôi cho rằng cô ấy nói chuẩn.”
La Trì nhìn Lục Bắc Thần như nhìn người ngoài hành tinh, rồi chỉ tay vào anh: “Toi rồi… cậu toi thật rồi…”
Lục Bắc Thần chỉ khẽ cười, không nói năng gì.
“La Trì, anh thật sự không cầu xin tôi ư? Tư Tư chỉ có mình tôi là chị gái thôi. Nghe nói, người nào đó bây giờ tâm tư sống dậy rồi, hành động cũng bắt đầu không an phận rồi.” Cố Sơ nói với vẻ kỳ lạ.
Biết chuyện La Trì gọi điện cho Cố Tư cũng là vì cô em gái Cố Tư này chẳng giấu cô chuyện gì. Đúng hôm qua, cô nhận được điện thoại của Cố Tư. Cố Tư hỏi cô với vẻ lo lắng: Chị ơi, có phải em lại phạm tội gì không?
Khiến cô giật mình một phen, vội hỏi Cố Tư làm sao rồi.
Kết quả là, Cố Tư kể chuyện La Trì gọi tới ký túc xá của nó, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: Em cứ cảm thấy La Trì đã nắm được thóp của em, nếu không sao lại nghĩ đến việc gọi điện cho em chứ? Còn chẳng nói năng gì, vừa nhìn đã biết có chuyện không hay xảy ra.
Sau khi nghe xong, cô suýt nữa thì phì cười. Sau khi an ủi Cố Tư như bình thường, cúp điện thoại xong cô bắt đầu cười lăn cười bò. La Trì này theo đuổi con gái không phải ngốc bình thường đâu, còn quê mùa tới mức gọi điện thoại? Kết quả còn khiến Cố Tư hiểu lầm.
La Trì nghe thấy lời Cố Sơ nói có hàm ý khác, thầm nghĩ có lẽ chuyện mình theo đuổi Cố Tư bị bại lộ rồi, nhất thời cảm thấy ngượng ngập, vò đầu bứt tai, ấp úng mãi mới nói được một câu: “À… chúng ta nên quay về vụ án đi. Nghe ý của hai người thì người dùng nước hoa này là phụ nữ? Cũng có thể là đàn ông lắm chứ, đàn ông cũng dùng nước hoa mà.”
Cố Sơ nhìn La Trì như đang nhìn một bệnh nhân vô phương cứu chữa, một lúc sau mới thở dài nặng nề, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần, lắc đầu tỏ vẻ bó tay. Cô những tưởng mình nói vậy đã quá rõ ràng rồi, ít nhất thì với trí thông minh của anh ấy không thể không nghe ra. Kết quả ông anh này đột ngột đổi chủ đề, vừa nhìn đã biết là thiếu kinh nghiệm yêu đương. Muốn theo đuổi con gái, tất nhiên phải ra tay từ người nhà hoặc bạn bè của họ trước rồi.
Lục Bắc Thần nhịn cười nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi, con ngươi đen lấp lánh, nét mặt ôn hòa đi không ít.
La Trì hét to: “Này này này, được rồi đấy nhé. Hai người đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó, giờ là thời gian làm việc.”
“Vậy thì nói chuyện công việc với anh.” Cố Sơ nhướng mày: “Đây là loại nước hoa của phái nữ, nhằm chủ yếu vào các quý cô độc thân giàu có trên thị trường, làm gì có đàn ông nào mua loại nước hoa này? Nếu anh thật sự muốn điều tra xem là nam hay nữ cũng rất đơn giản. Ở Trung Quốc đã bán đi 500 lọ, mua CC chắc chắn phải tới đại lý rồi, đã tới đại lý thì nhất định sẽ ghi chép thành viên. Anh đi điều tra là được rồi.”
La Trì đưa tay xoa cằm, nói một câu nửa đùa nửa thật: “Nhìn thấy chưa, giọng điệu sai bảo người khác cũng giống giáo sư Lục.”
“Em chẳng thèm nói chuyện với anh ấy nữa.” Cố Sơ nói luôn với Lục Bắc Thần: “Em đi tìm Ngữ Cảnh đây, anh phụ đạo thêm cho anh ấy đi.”
Lục Bắc Thần mỉm cười: “Đi đi.”
Cố Sơ xoay người bỏ đi.
Khi đi ngang qua La Trì, cô dừng bước, rồi lại nhìn anh, lát sau lại thở dài ngán ngẩm rồi mới lắc đầu bỏ đi.
“Thế là ý gì?” La Trì nét mặt bi thương.
“Ý của cô ấy rất đơn giản, cậu là bùn loãng không trát được tường, nói một cách khác là gỗ mục không khắc được nữa.” Lục Bắc Thần điều chỉnh ngữ điệu chậm đi, từ tốn đánh dấu ký hiệu thứ hai lên vòi nước.
La Trì nhìn thấy hành động đó của anh, cũng mặc kệ những câu nói châm biếm kia, lập tức giữ tay Lục Bắc Thần lại: “Cậu đánh dấu ký hiệu thứ hai thật đấy à?”
“Ký hiệu đầu tiên vì phát hiện ra mùi thuốc khử trùng. Bây giờ Cố Sơ phát hiện ra mùi nước hoa thế nên phải chỉnh lại, có gì không đúng sao?” Lục Bắc Thần gạt tay anh ấy ra, thẳng thừng dán ký hiệu lên.
“Ý của tôi là, ngay cả cậu cũng không ngửi được mùi nước hoa, cậu tin cô ấy?” Đây là phá án, là chuyện quan trọng, đối mặt với những vấn đề đúng sai mang tính nguyên tắc. La Trì trước nay không hề hàm hồ.
“Vì sao lại không tin?”
“Vì sao phải tin? Cô ấy nói gì mà mẫu đơn, hoa hồng gì đó, nhưng chúng ta đều không ngửi thấy, vả lại cô ấy còn chưa chính thức trở thành pháp y mà, phải không?” La Trì sốt sắng.
“Cô ấy có tài năng bẩm sinh của mình, còn có một khả năng ghi nhớ kinh người. Còn về nguyên nhân, ban nãy cô ấy đã giải thích rất rõ ràng với cậu rồi.” Lục Bắc Thần tháo găng tay ra, nhìn La Trì bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Quan trọng hơn là vì cô ấy là người phụ nữ của tôi nên tôi tin cô ấy.”
La Trì ngẩn người, mãi không nói được câu nào.
Anh ấy biết Lục Bắc Thần có ý với Cố Sơ, cũng nhận ra ánh mắt Lục Bắc Thần luôn dõi theo Cố Sơ, quan trọng hơn cả là mọi cảm xúc vui buồn mừng giận của Lục Bắc Thần luôn bị Cố Sơ dẫn dắt. Mặc dù con người Lục Bắc Thần bình thường không để lộ biểu cảm nhưng anh ấy vẫn nhận ra đầu mối.
Hơn nữa anh ấy cũng biết ai người này yêu nhau chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ có điều, anh ấy không bao giờ nghĩ Lục Bắc Thần lại thừa nhận thẳng thắn như thế.
Điều này khiến anh ấy bất ngờ.
“Tôi biết cậu bảo vệ cô ấy.” La Trì cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở một câu: “Nhưng cậu có từng nghĩ lỡ như cô ấy sai sót thì sao đây? Khi cậu vẫn còn hoàn toàn chưa chắc chắn là có mùi nước hoa đã tin tưởng vào phán đoán của cô ấy, nếu như xảy ra vấn đề, cậu sẽ trực tiếp bị liên lụy, vì cậu mới là người ký tên vào bản báo cáo.”
Lục Bắc Thần mỉm cười thản nhiên: “Nếu như cô ấy sai, vậy thì tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
“Cái gì! Cậu…” La Trì sửng sốt.
“Sớm muộn sẽ có một ngày cậu hiểu ra, chỉ cần cậu gặp được người chính xác ấy.” Nụ cười trong ánh mắt Lục Bắc Thần thêm sâu đậm: “Cho dù đối phương có cho cậu một ly thuốc độc, cậu cũng cam lòng.”
Sức mạnh của tình yêu rốt cuộc đáng sợ nhường nào anh không biết, chỉ biết rằng tình yêu là một chuyện nguy hiểm. Nó sẽ khiến con người ta dần dần biến thành một con người khác, có thể sinh vì cô, cũng có thể chết vì cô…
***
Bắc Kinh.
Cuộc họp cấp cao của công ty kéo dài từ năm giờ chiều tới hơn chín giờ tối. Cũng may Hứa Đồng dự liệu trước, đã sắp xếp thư ký chuẩn bị bữa tối từ đầu, nếu không cứ làm theo Thịnh Thiên Vỹ, mọi người sẽ ôm cái bụng đói tới khi cuộc họp kết thúc.
Nội dung của cuộc họp này Hứa Đồng không nghe vào đầu được là bao. Cô cố gắng muốn tập trung tinh thần nhưng vô ích, trong đầu óc toàn hiện lên căn nhà của Thẩm Cường, còn cả từng ngọn đèn xanh và con gối rỗ quỷ dị. Cô ép mình phải nhìn lên màn hình vi tính, kết quả lại nhớ tới ngày đó khi vi tính bị hack đột ngột nhảy ra lời cảnh cáo bằng máu ấy.
Tất cả đều do Thẩm Cường làm ư?
Nhưng nếu Thẩm Cường muốn đoạt tính mạng của cô, vậy lời cảnh cáo là thế nào?
Khi cô còn đang ngơ ngẩn, Thịnh Thiên Vỹ không chỉ một lần nhắc tên cô. Mặc dù lần nào cô cũng phản ứng lại kịp thời nhưng nhìn từ góc độ của Thịnh Thiên Vỹ, cô biết sự bất thường của mình không giấu được anh.
Quả không sai, sau khi buổi họp kết thúc, cô đang định đứng dậy thì nghe thấy Thịnh Thiên Vỹ nói một câu: “Trợ lý Hứa ở lại, những người khác giải tán.”
Hứa Đồng đành ngồi xuống.
Người cuối cùng rời đi là cán bộ phòng hành chính, nhìn Hứa Đồng bằng ánh mắt sâu xa, sau đó khép cửa lại và bỏ đi.
Hứa Đồng biết ngay mai chẳng biết công ty lại đồn thổi chuyện gì.
Bây giờ bên phía tổng bộ đã có không ít tin đồn nói sở dĩ Thịnh Thiên Vỹ ở lại Bắc Kinh hoàn toàn vì bị trợ lý Hứa mê hoặc. Còn cả những lời khó nghe hơn nữa, nói sở dĩ cô được lên thẳng chức trợ lý hành chính là vì đã khả năng giường chiếu giỏi giang.
Tất cả những chuyện này, Hứa Đồng đều không tỏ thái độ gì. Trước kia lúc ở Tinh Thạch, cũng không ít người đồn thổi cô có quan hệ mờ ám với Niên Bách Ngạn, thậm chí còn rất nhiều người một mực tin rằng cô là tình nhân của Niên Bách Ngạn.
Những lời đồn sẽ tự bị phá vỡ trong trầm mặc vì Hứa Đồng không có thời gian giải thích quá nhiều.
Tan họp, trông Thịnh Thiên Vỹ thoải mái hơn rất nhiều, cả người dựa ra sau ghế có vẻ uể oải. Anh giơ tay cởi bỏ hai cúc áo rồi thở dài hỏi cô: “Hứa Đồng, lúc họp em đã mất hồn đúng năm lần, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Đánh giá:
Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Story
Chương 243: Có thể sống vì cô, có thể chết vì cô
10.0/10 từ 36 lượt.