Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 142: Dây đàn ruột dê bị phát hiện


“Không phải.” Lục Bắc Thần ném quần áo vào trong chiếc giỏ đựng đồ bên cạnh cửa: “Làm đổ lọ thuốc đỏ trong phòng thực nghiệm thôi.”


Anh nhắc tới phòng thực nghiệm.


Cố Sơ mới biết sáng sớm nay anh đã tới phòng thực nghiệm trong truyền thuyết kia.


“Cố Sơ.” Nét mặt Lục Bắc Thần không giống tối qua, trông có phần nghiêm túc: “Tôi nghĩ em không còn sức giở trò xin nghỉ việc với tôi rồi.”


Cố Sơ nhìn anh không hiểu.


“Em phải lập tức giúp tôi làm một bản báo cáo cho La Trì.” Lục Bắc Thần phân công công việc: “Ngoài ra, em cần phải tra cứu xem thành phần một chiếc răng sứ có thể phối hợp với dụng cụ trồng răng nào, cùng một loạt các thông tin như chiếc răng sứ với thành phần này về cơ bản được sản xuất vào năm nào, của hãng nào… Nói thẳng hơn nữa là tình hình khái quát về chủ nhân của chiếc răng sứ này chúng ta đều phải nắm rõ.”


Cố Sơ vừa nghe lập tức trở nên cảnh giác: “Có liên quan tới Tiêu Tuyết?”


“Bức tranh tối qua.” Lục Bắc Thần nhìn cô: “Chẳng phải em vẫn luôn nghi ngờ màu có vấn đề sao?”


Trái tim Cố Sơ vô thức như bị treo ngược lên, cô gật đầu.


“Tối qua tôi đã lấy một số mẫu vật. Sáng nay thông qua việc xóa màu, thử nghiệm, cuối cùng đã phát hiện được bí mật của bức tranh ấy.” Ánh mắt Lục Bắc Thần sáng ngời: “Trong tất cả các màu vẽ đều xen lẫn tro cốt, bao gồm cả màu trời, người con gái, con chó và hoa bỉ ngạn mà em nghi ngờ, thật ra đều dùng tro cốt tích tụ lại rồi lên màu. Còn chiếc chuông trên người con chó đó làm bằng răng người, trong đó có một tiêu bản răng có chứa thành phần sứ. Mẫu tro cốt bị phá hoại nghiêm trọng đã không thể lấy DNA nữa, thế nên chúng ta chỉ có thể bắt tay vào chiếc răng kia.”


Cố Sơ trợn tròn mắt, lập tức nhớ lại bức tranh ánh lên sắc xanh thảm thương dưới ánh sáng của đèn pin tối qua. Đó đâu phải một bức tranh bình thường, ý của Lục Bắc Thần là, trong bức tranh đó giấu xác của một người! Ngay sau đó, dạ dày của cô bắt đầu không chịu nổi. Một giây sau, cô liền xông vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.


Lục Bắc Thần ngây người, cũng đi vào theo. Cô khó nhọc xua tay về phía anh, không để anh tiến lên. Lục Bắc Thần cũng không quan tâm nhiều như thế, mặc kệ cô phản đối vẫn đi tới vỗ lưng cho cô. Cố Sơ gần như đã nôn hết cả bữa ăn đêm qua ra. Khó khăn lắm mới bình ổn lại được, Lục Bắc Thần bèn giơ tay ấn vòi nước.


Anh dìu cô rửa mặt, cười khó xử: “Có con với tôi thì phải nói sớm cho tôi biết đấy.”


“Ai có con với anh?” Cố Sơ không thèm lau mặt nữa, quay đầu trừng mắt lườm anh, cả khuôn mặt dính đầy nước.


Lục Bắc Thần chẳng qua cũng chỉ nói đùa thôi, anh lấy một chiếc khăn khô sạch sẽ lau mặt giúp cô: “Lần trước tôi không sử dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào.”


“Tôi đã san sẻ khó khăn giúp anh rồi, vừa hay là kỳ an toàn.” Cố Sơ  vừa nghe xong lời anh nói, tim liền đập thình thịch. Cô kéo khăn qua, đè lên mặt.


Lục Bắc Thần khẽ nhướng mày: “Tôi lại cảm thấy nếu có một đứa con cũng không tồi.”


“Mơ đi.” Cố Sơ coi anh là cái giá phơi, vắt khăn mặt lên vai anh, rồi ra khỏi nhà vệ sinh.



Cô không muốn cùng anh thảo luận chủ đề này. Rất kỳ lạ, mỗi lần nhớ lại, tim cô lại như có một nguồn sức mạnh khiến nó vọt lên tận cổ họng. Lục Bắc Thần treo khăn mặt xong cũng đi ra, thấy cô đã ngồi trước máy tính trong phòng sách, anh mím môi cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”


“Anh còn chưa chuyển cho tôi tài liệu.”


Lục Bắc Thần bước lên, cúi xuống, cánh tay từ phía sau ghế chống lên mặt bàn, bọc cô trong lòng mình. Một tay anh chống bàn, tay kia đặt lên bàn tay đang dùng chuột của cô, kiểm soát cô mở mail ra rồi nói: “Mật khẩu là sinh nhật em, tự điền vào đi.”


Lòng Cố Sơ chợt xao động, cô nhìn chăm chú vào tên người dùng: “Đây là hòm thư làm việc của anh, đừng có đùa nữa!”


“Thật sự là sinh nhật em mà.” Lục Bắc Thần nghiêng đầu, nhìn cô cười cười.


Tay kia của Cố Sơ đờ ra trên bàn phím, mãi không hạ xuống. Nếu tin tưởng mà gõ vào, lỡ không phải thì chắc chắn sẽ thành trò cười của anh. Nếu không tin tưởng mà gõ vào, lỡ đúng như vậy thì cô phải đối mặt thế nào với dụng ý riêng này của anh đây? Thấy cô ngồi im, anh cười: “Không phải cả sinh nhật mình em cũng quên đấy chứ?”


Dứt lời, ngón tay thon dài gõ chuẩn xác những con số đại diện cho ngày sinh của cô, dẫn dắt ngón tay cô kích hoạt một cái, email đã mở ra.


Cố Sơ bỗng chốc không biết phải đối mặt thế nào.


Cô cảm thấy, anh như một chiến binh luôn trong tư thế sẵn sàng, dù là tình huống gì cũng sẽ ép cô lùi dần về thất bại.


“Vô vị.” Cô lẩm bẩm.


Lục Bắc Thần nhìn cô đầy hứng thú: “Vô vị sao còn đỏ mặt?”


Cố Sơ quay đầu lườm anh. Lục Bắc Thần lập tức giơ tay đầu hàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Làm việc, làm việc nào!”


Hòm thư không có gì riêng tư, toàn bộ đều là những email gửi tới, gửi đi có liên quan tới công việc. Lục Bắc Thần mở một số bức ảnh và tài liệu ra, để cô không cần tải về vẫn có thể trực tiếp thao tác. Những tài liệu này còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với nội dung anh vừa tường thuật, cô liếc nhìn: “Đây đều là những bức ảnh chụp trong phòng thực nghiệm sao?”


Lục Bắc Thần ‘ừm’ một tiếng.


“Khi nào tôi có thể vào phòng thực nghiệm của anh?” Cô rất tò mò.


Lục Bắc Thần nhìn cô như cười mà lại như không: “Không phải định xin nghỉ việc sao?”


Cố Sơ nghiến răng: “Thì xem xong rồi nghỉ.”


“Thế thì tôi càng không thể để em xem được.” Lục Bắc Thần cười phá lên vì cái vẻ trẻ con của cô. Anh đứng dậy, ngã xuống chiếc ghế nằm thoải mái: “Cố gắng làm việc đi, tôi chợp mắt một lát. Phải rồi, khi nào tôi tỉnh dậy, tốt nhất là đã có thể được ăn một bữa cơm thơm phức.”


“Anh bóc lột nhân viên!” Cố Sơ kháng nghị, vừa phải tra tài liệu, vừa phải viết báo cáo, cô lấy đâu ra thời gian làm cơm cho anh ta?



Cố Sơ gõ rầm rầm mấy chữ xuống bàn phím, ngừng lại, nhìn anh chằm chằm: “Chèn ép tinh thần? Ông chủ Lục, anh nhìn cho kỹ đi. Anh bắt một người như tôi làm lượng công việc của ba người, theo lý mà nói đây đáng nhẽ là lượng công việc của một trợ lý cao cấp, nhưng phòng thực nghiệm tới nay trông như thế nào tôi còn chưa biết. Xét về chèn ép tinh thần, ai có thể vượt qua anh?”


“Cô bé tuổi còn nhỏ đừng sôi sục hận thù như vậy.” Lục Bắc Thần thoải mái thở dài, rồi cười xấu xa: “Tối qua em đã chèn ép tinh thần một cách trần trụi, hại tôi phải dội mấy lần nước lạnh em có biết không?”


Cố Sơ đỏ mặt, vội vàng quay đầu nhìn vào màn hình, buông một câu: “Lưu manh!”


Lục Bắc Thần nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, bật cười…


 


***


 


Lần chợp mắt này của Lục Bắc Thần kéo dài tới tận hơn hai giờ chiều. Cố Sơ vẫn vùi đầu vào đống tài liệu, rồi dựa theo số điện thoại của một số phòng răng mà anh cung cấp để tìm một số chuyên gia giám định chuyên ngành, khi không bị ai quấy rầy hiệu suất làm việc của cô khá cao. Khi đã làm xong đại khái bản báo cáo, bụng cô cũng đã đói, đi xuống nấu mỳ, lúc này mới cảm thấy cần phải đánh thức anh dậy.


Thông qua thời gian hiển thị trên những bức ảnh và tài liệu trong hòm thư, cô mới biết có lẽ cả đêm qua anh đã không ngủ, sau khi đợi cô ngủ say anh đã tới phòng thực nghiệm. Ngồi bên cạnh chiếc ghế nằm, Cố Sơ chăm chú ngắm Lục Bắc Thần đang say ngủ rất lâu. Người đàn ông này có ngàn vạn khuôn mặt, đâu mới là bộ mặt chân thực nhất của anh đây?


Xem ra anh mệt thật rồi, giấc ngủ rất sâu, gương mặt dãn ra, hơi thở nhịp nhàng.


Khi anh ngủ đã bớt đi tính công kích, không còn ngang ngạnh, không còn ép buộc, gương mặt thậm chí còn ưa nhìn hơn. Anh là một người đàn ông có thể khiến phụ nữ nhìn đến mê muội, chẳng trách một đại tiểu thư cao ngạo như Lâm Gia Duyệt cũng chết mê chết mệt, mất hết cá tính vì anh. Cố Sơ bất giác giơ tay, dè dặt vuốt lên hàng lông mày rậm ấy.


Người đàn ông có lông mày rậm thì tính cách nhất định sẽ rắn rỏi, bất kham, nói như vậy quả không sai.


Thật ra cô không thể lừa gạt chính bản thân mình. Dù anh là Lục Bắc Thâm hay Lục Bắc Thần, năm năm trước họ lựa chọn mỗi người mỗi ngả, càng bước càng xa nhau, năm năm sau gặp lại, trái tim cô vẫn trầm luân. Cô biết mình không thể thoát khỏi gương mặt này hay không thể thoát khỏi phần tình cảm này.


Dẫu ngược chiều nhau họ vẫn tương ngộ.


Dù cho gương mặt này gặp lại cô với thân phận gì.


Cũng mặc kệ biết dưới gương mặt này che giấu bao nhiêu nhẫn nại và tính toán.


Cô thích ngắm anh như vậy, khiến cô dường như quay trở về quá khứ. Bắc Thâm là người dồi dào sức khỏe nhưng cũng đồng thời đã ngủ là ngủ như chết. Lần dã ngoại đó, anh ngủ rất say, cô bèn nghịch ngợm dính đầy sợi đường của cây kẹo bông lên mặt anh. Anh bèn tỉnh giấc, nhào thẳng vào lòng cô. Cô bật cười né tránh, anh theo đà tiến lên, cả hai bèn ngã xuống đất.


Lần đó, áo sơ mi của cô bị anh làm cho lộn xộn.


Cũng chính lần đó, cô đã đọc được một khao khát rõ ràng trong ánh mắt Bắc Thâm.



Lúc La Trì tới cũng đúng lúc Lục Bắc Thần tỉnh dậy. Cố Sơ bày phần mỳ đã làm xong ra bàn ăn, nhìn thấy La Trì bèn chào: “Anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì cùng ăn chút đi!”


La Trì ngó đầu vào nhìn một cái: “Mỳ à? Cả tôi và sếp của cô đều không thích ăn mỳ cho lắm.”


Cố Sơ không ngờ anh ấy lại nói vậy, sững sờ giây lát. Thật ra cô chưa từng hỏi xem Lục Bắc Thần thích ăn gì, khoảng thời gian này cô cứ làm món gì là anh ăn món ấy. Lục Bắc Thần rửa mặt mũi rồi ngồi xuống, cầm đũa lên: “Đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn.”


“Quái lạ nhở, lần trước chúng ta từng cùng ăn mỳ, cậu cứ làm như là giết chết cậu vậy.”


“Ai làm mỳ rất quan trọng.” Lục Bắc Thần nói với hàm ý sâu xa, rồi gọi Cố Sơ ngồi xuống: “Mặc kệ cậu ta, cậu ta mà muốn ăn thì sẽ không khách khí với em đâu.”


Cố Sơ ‘ồ’ một tiếng, bê lên hai chiếc đĩa tuyệt đẹp đựng salat trộn rồi bắt đầu ăn. La Trì chống cằm, nói vào việc chính: “Sở thích của Tiêu Tuyết đặc biệt quá đi, có thể dùng tro cốt để vẽ tranh. Một người phải có tố chất tâm lý mạnh cỡ nào chứ. Cậu bảo cô ta có biết trong màu vẽ là tro cốt không?”


Cố Sơ đang ngồi bên ăn mỳ nghe thấy câu này, dạ dày lại bắt đầu bất thường, động tác cũng chậm hơn hẳn. Lục Bắc Thần thấy thế, ngồi bên nhẹ nhàng nói: “Em phải nhanh chóng thích ứng cuộc sống kiểu này, sau này có thể còn bắt gặp những cảnh tượng buồn nôn hơn nữa. Thế nên về điểm này, tôi bắt buộc phải khiến em nhanh chóng làm quen.”


Cô hít sâu một hơi, lúc này áp chế được cảm giác ghê rợn, thầm nghĩ làm gì còn có lần sau nữa.


“Tiêu Tuyết là người hiểu về tranh, màu vẽ có sự khác thường chắc chắn cô ta sẽ biết. Trừ phi cô ta đạt đến độ si mê đối với hội họa, nếu không sẽ không dùng một cách thức biến thái để đạt tới cảnh giới cao của vẽ tranh.” Ý của Lục Bắc Thần là Tiêu Tuyết nhất định biết chuyện này.


“Trong tranh, cô ta đã vẽ cả một miền hoa bỉ ngạn rộng lớn. Tôi cảm thấy cô ta biết có một ngày bức tranh này sẽ bị người ta phát hiện ra hoặc là cô ta đã sớm tuyên án tử hình cho chính mình.” Cố Sơ gác đũa, giải thích một câu.


La Trì nhìn chằm chằm vào phần mỳ trong bát Cố Sơ, nuốt nước bọt cái ực. Mùi thơm của mỳ và dáng vẻ ăn uống ngon lành của Lục Bắc Thần khiến anh ấy thòm thèm, bỗng chốc cũng cảm thấy đói bụng bèn hắng giọng: “Cô không ăn nữa à?”


Cố Sơ lắc đầu.


“Thế thì tôi không làm khách nhé.” Nói rồi, La Trì định động vào bát mỳ của cô.


Một giây sau anh ấy bị Lục Bắc Thần ngăn lại: “Trong bếp vẫn còn, tự nấu đi.” Rồi lại nhìn sang Cố Sơ: “Ăn đi, không được bỏ lại.”


Cứ nghĩ tới cảnh đó, Cố Sơ vẫn chưa thể thoải mái được, lập tức đứng dậy: “Tôi đi nấu mỳ cho La Trì.”


“Cảm ơn trợ lý Cố nhé.” La Trì lập tức tươi cười.


Nào ngờ…


“Ngồi xuống.” Lục Bắc Thần ra lệnh rồi nhìn về phía La Trì: “Muốn ăn tự lăn vào bếp.”


La Trì bĩu môi, buồn bã đi xuống bếp.



Lục Bắc Thần bèn đặt đũa xuống, cầm lấy đũa của cô, bê bát lên, gắp mỳ đút cho cô: “Há mồm!”


Cô ngửa ra sau, lắc đầu.


“Phải ăn.” Anh nghiêm mặt.


Cố Sơ biết anh có ý tốt nhưng quả thực cũng không chịu nổi thái độ cứng rắn này, cô nói: “Tôi làm quen từ từ không được sao?”


“Giáo sư Lục, người làm sếp như cậu lo lắng tới tận nhà ngoại rồi đấy à?” La Trì bê bát dựa vào cửa nhà bếp: “Người ta dù sao cũng là con gái, để cô ấy từ từ quen.” Nói tới đây anh ấy lại cười: “Nói đi cũng phải nói lại, cô Cố này, có thể khiến giáo sư Lục đích thân đút cho chắc là chỉ có mình cô thôi.”


Cố Sơ nghe ra giọng điệu trêu chọc của La Trì, không biết giấu mặt đi đâu, vội vàng đón lấy chiếc bát trong tay Lục Bắc Thần, buồn bực gẩy gẩy từng sợi mỳ. La Trì sướng rơn quay lại bàn ăn, ăn một miếng mỳ: “Đúng là ngon thật. Giáo sư Lục, cho tôi mượn trợ lý của cậu mấy ngày nhé?”


“Không được.” Lục Bắc Thần từ chối thẳng thừng, không cần suy nghĩ.


La Trì nhún vai, cũng chẳng tính toán gì với cái tính hẹp hòi này của anh. Anh ấy lại và mấy miếng to rồi nói: “Bây giờ tất cả các anh em đều tăng ca làm việc. Tôi không tin không tìm được kẻ tối qua ăn trộm tranh.”


“Lát nữa em đưa báo cáo cho La Trì.” Lục Bắc Thần nói.


Cố Sơ gật đầu.


Di động vang lên, Lục Bắc Thần nhận máy.


Cố Sơ thầm thở phào một hơi, nhân lúc anh nghe điện thoại bèn vội vàng gạt một phần mỳ lớn qua cho La Trì. La Trì vui vẻ đón nhận. Đối với tài nghệ của Cố Sơ, lần này anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng. Sau khi Lục Bắc Thần nói chuyện xong quay về, liếc nhìn bát mỳ của Cố Sơ, đang định nhíu mày thì Cố Sơ lập tức buông đũa, xoa xoa bụng: “No quá!”


Lục Bắc Thần biết tỏng cái trò vặt này nhưng cũng không vạch mặt mà nhìn La Trì: “Sợi dây dắt chó trong bức tranh đã khám nghiệm ra rồi.”


La Trì lập tức thu lại vẻ mặt ba lăng nhăng: “Là gì vậy?”


Lục Bắc Thần cong môi: “Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát, chính là sợi dây đàn mà chúng ta đang nhọc công tìm kiếm, một trong những sợi dây ruột dê trên chiếc violon đặt làm của Tiêu Tuyết.”


“Gì cơ?”


“Thế nên, nếu chiếc đàn nằm trong tay Lưu Kế Cường thì chắc chắn sẽ là một cây đàn thiếu dây.”


La Trì lập tức buông đũa, đứng dậy: “Được, nhanh chuyển tài liệu cho tôi, giờ tôi sẽ tụ họp với các anh em, điều chỉnh lại phương án theo dõi.”


Lục Bắc Thần gật đầu.


Sau khi La Trì đi khỏi, anh giơ tay búng nhẹ lên đầu Cố Sơ. Cô đau đớn, ôm đầu lườm anh. Anh uể oải nói: “Sau này ăn không hết thì gạt cho tôi, tôi ghét người đàn ông khác ăn nước bọt của em.”



Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Story Chương 142: Dây đàn ruột dê bị phát hiện
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...