Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 103: Anh là tiểu nhân

Trên đời này luôn có những quy luật rất kỳ lạ, ví dụ như tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Vụ cá cược của Cố Sơ và Lục Bắc Thâm còn chưa nguội hẳn, thì khắp đội từ trên xuống dưới ai ai cũng đều đã biết. Vì chuyện này, Tiêu Tiếu Tiếu đã lo lắng một thời gian. Cậu ấy là một cô gái thông minh, biết Cố Sơ sẽ không vô duyên vô cớ đánh cược với Lục Bắc Thâm, thế nên lập tức hiểu ra rằng lọ nước hoa mình làm vỡ đã gây ra phản ứng dây chuyền.

Cố Sơ rộng rãi, nói với Tiêu Tiếu Tiếu thật ra đây chỉ là ân oán cá nhân giữa cô và Lục Bắc Thâm. Lăng Song thì dĩ nhiên là sung sướng, còn nói bằng giọng điệu quái đản: Yo, còn dám đánh cược với học trưởng Lục của chúng tôi cơ à? Cũng đúng, sắp đến Tết trung thu tới nơi rồi, cậu định thêm chút gia vị nụ cười vào ngày lễ ấy đây mà. Cố Sơ chẳng hơi đâu quan tâm tới cậu ta. Chuyện lọ nước hoa đã tát một cái rất mạnh vào mặt Lăng Song, cậu ta chỉ muốn lập tức thấy cô mất mặt cũng là chuyện rất bình thường.

Để có thể chiến thắng, Cố Sơ gần như liều mạng. Thật ra cô không phải một cô gái so đo chuyện thắng thua. Từ nhỏ tới lớn, bố cô đã dạy rằng con người sống trên đời thắng thua không quan trọng, quan trọng là mỗi ngày đều được sống vui vẻ, mỗi ngày đều phải sống không thẹn với lòng. Thế nên trước giờ cô là một người thoải mái đã quen. Cô cùng gia đình đi tới không ít nơi, gặp gỡ không ít chuyện, đương nhiên có thể điềm nhiên chấp nhận mọi sự thay đổi. Nhưng lần này thì như bị ma nhập, cô muốn thắng Lục Bắc Thâm một cách kỳ lạ.

Có lẽ chính vì cái bản mặt của anh ta quá khiến người khác muốn đấm.

Ngày thứ hai trên sân huấn luyện đã có thêm một tấm bia, do Cố Sơ chẳng biết mượn từ đâu ra, lợi dụng khả năng vẽ vời sẵn có từ nhỏ, cô vẽ hình đầu Lục Bắc Thâm rồi dán lên tấm bia. Tất cả mọi người đều cho rằng cô si tình, nhưng tác dụng của tấm bia đó nhanh chóng lộ diện. Sau lần đầu tiên loạng choạng rèn luyện xong, sau khi trở về vạch xuất phát, cô lôi từ trong túi ra một cái tăm, cắm thẳng lên vị trí lông mày của hình vẽ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, lúc ấy mới té ra nguyên nhân khiến Cố Sơ mới sáng ra đã hưng phấn như gà chọi là gì.

Sau khi ra tới sân huấn luyện, Lục Bắc Thâm thấy trên tấm bia đã cắm đầy tăm, nghiêng đầu nhìn rồi kinh ngạc: “Đây là vẽ sao?” Sau đó anh giơ tay sờ sờ: “Vẽ đẹp quá nhỉ!”

Những người khác đều không dám nói gì, có thể vì không đoán được anh đang không giận thật sự hay chỉ đang kìm nén cảm xúc. Lục Bắc Thâm đi tới bên tường cao. Cửa ải này như khắc tinh của Cố Sơ. Anh tươi cười nhìn cô ngã dập mặt từ trên tường cao xuống, sau đó qua kéo cô dậy.

“Sung sướng lắm phải không?” Cố Sơ nghiến răng. Cô cảm thấy bả vai đau đến bỏng rát.

Lục Bắc Thâm đáp một câu: “Đặc biệt thấy tiếc cho em!”

Cố Sơ không hiểu.

Lục Bắc Thâm ra hiệu cho cô nhìn về phía tấm bia: “Đây là khả năng đủ để thi vào trường Mỹ thuật đấy.”

Cố Sơ trừng mắt, không tiếp lời, tiếp tục tập luyện. Lục Bắc Thâm giơ tay túm lấy búi tóc của cô: “Động tác cốt yếu của trèo tường cao đã sai rồi, động tác nào cũng làm sai làm sao em có thể có được thành tích tốt?”

Cố Sơ nghiêng đầu, giải cứu cho chỏm tóc của mình khỏi tay anh. Lục Bắc Thâm làm mẫu cho cô nội dung chính của động tác, không chỉ riêng tường cao mà còn cả kỹ năng lộn vượt của các chướng ngại vật khác. Các sinh viên còn lại say mê xem.


Khi Lục Bắc Thâm làm mẫu, cả người trở lại dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn. Cố Sơ ban đầu không phục nhưng mấy động tác sau đó khiến cô cảm thấy con người này đúng là cũng có chút kỹ năng thật.

Cứ như vậy, Cố Sơ thật sự đã vượt được tới ngày kiểm tra thành tích.

Chỉ riêng môn vượt chướng ngại vật 400m đã thu hút không ít các thầy sỹ quan, tiểu đội trưởng, thậm chí là các trung đội trưởng. Có thể vì lớp sinh viên này quan trọng, cũng có thể vì việc cá cược của Cố Sơ và Lục Bắc Thâm lan truyền đi quá nhanh, khiến không ít người chạy tới xem.

Với tư cách là ‘đội quân tóc dài’, thật ra các sinh viên lớp cô đều biểu hiện rất tốt. Lăng Song là người thích nổi bật, tức là kiểu người càng đông người thì càng thích thể hiện, hơn nữa còn là người có thể biểu hiện rất tốt nữa. Cậu ta giành được thành tích 3 phút 25 giây. Có nam sinh thích cậu ta vỗ tay rầm rầm, cái dáng kiêu ngạo của cậu ta trong mắt Cố Sơ không khác gì một con công.

Tiêu Tiếu Tiếu dừng lại ở 3 phút 32 giây, cũng coi như đã miễn cưỡng vượt qua. Từ lúc luyện tập cho tới ngày kiểm tra, Cố Sơ luôn kéo Tiêu Tiếu Tiếu theo bầu bạn, thế nên cậu ấy giành được thành tích này cũng coi như là tốt nhất trong lịch sử rồi.

Các bạn khác đều cũng vượt qua ở khoảng ba phút đổ lên.

Tới lượt Cố Sơ. Cô đứng trên điểm xuất phát, nhìn những chướng ngại vật trước mắt, hít sâu một hơi, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra. Lúc này cô không nên suy nghĩ gì cả, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn Lục Bắc Thâm. Anh đang đứng cùng với các thầy sỹ quan, thẳng người, chắp tay sau lưng, còn đeo kính râm nên không thể nhìn được ánh mắt anh nhưng rõ ràng cũng đang nhìn về phía này, bờ môi hơi mím lại như một đường thẳng, không thể nhận ra cảm xúc thật sự của anh.

Là sống hay chết dựa vào đúng lần này thôi, Cố Sơ thầm cổ vũ cho bản thân. Khi thầy giáo thổi còi, cô lao ra không chút do dự. Đã quên đi rất nhiều chuyện, cô chỉ còn nhớ tới việc chinh phục những chướng ngại vật trước mắt, từng cái từng cái một, lao về phía trước đầy dũng cảm. Khi tới đích cuối cùng, lúc thầy giáo ấn đồng hồ bấm giờ, trái tim của Cố Sơ dựng đứng lên.

Nếu thành tích tệ hơn Lăng Song thì phải làm sao? Nếu vượt quá 3 phút thì sẽ thế nào?

Một loạt những lo âu tụ lại vào thời khắc thầy giáo bấm giờ.

“Cố Sơ, 3 phút 15 giây!”

Cả sân sôi sùng sục. Tiêu Tiếu Tiếu là người đầu tiên chạy tới ôm chầm lấy cô, không ngừng nói bên tai cô: Cậu tuyệt quá! Cố Sơ thì cứ đờ đẫn đứng đó, tiếng của thầy sỹ quan vẫn còn văng vẳng bên tai cô: 3 phút 15 giây!

Khi Tiêu Tiếu Tiếu đang không ngớt lời khen ngợi cô, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là: Mình thắng rồi ư?



Ngay lập tức, Cố Sơ cũng bùng nổ, còn liếc nhìn về phía Lục Bắc Thâm. Anh không có bất kỳ phản ứng nào, từ đầu tới cuối vẫn đứng đó, thậm chí khóe môi còn chẳng nhếch lên. Cố Sơ càng khoái chí, cảm thấy chắc chắn là vì anh ta quá sầu não.

Lăng Song đi tới, tạt cho Cố Sơ một gáo nước lạnh: “Đắc ý cái nỗi gì, có 3 phút 15 giây thôi mà. Học trưởng Lục nhà tôi là 1 phút 14 giây. Cậu tự tính xem mình thua kém người ta bao nhiêu, nực cười!”

Cố Sơ như ăn phải muỗi. Cái gì mà học trưởng Lục nhà tôi?

Một cuộc chiến không khói lửa đã kết thúc như thế.

Đương nhiên, chỉ có Cố Sơ cho rằng đây là một cuộc chiến, có lẽ Lục Bắc Thâm vốn dĩ không coi nó là chuyện gì quá đặc biệt, thế nên khi cô chiến thắng ở thành tích huấn luyện, Lục Bắc Thâm cũng không có quá nhiều biểu hiện, vẫn ngày ngày vác bộ mặt lạnh lùng ra huấn luyện bọn họ, hết sức bi thảm.

Cuối cùng, Cố Sơ cũng bùng nổ.

Vào một buổi tối trời không trăng, cô đột nhập vào tòa nhà của các thầy, lọt thỏm vào khu ký túc của các trợ giáo, chặn ở trong phòng Lục Bắc Thâm.

Giờ này rất mất mặt, vừa mới họp lớp xong, lại sắp tới giờ tắt đèn đi ngủ. Lúc Cố Sơ xông vào, Lục Bắc Thâm vừa tắm xong, nửa người không mặc quần áo, chỉ có một bộ ngực trần trụi lọt vào mắt Cố Sơ.

Anh được chiếu cố nên ở một mình một phòng. Đối với tình huống đột ngột có người xông vào phòng, quả thực đã khiến Lục Bắc Thâm giật nảy mình. Anh quay đầu nhìn, hóa ra là Cố Sơ, nhất thời chết sững. Cố Sơ hoàn toàn không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh này, cũng ngượng ngập đứng đó, mặt đỏ bừng.

“Ai cho em vào đây? Ra ngoài!” Lục Bắc Thâm bực bội quát to, nhưng dưới ánh đèn, mặt anh cũng hơi đỏ. Một giây sau, anh quay đầu tìm quần áo, nhưng quần áo sạch đều ở trong tủ cả mà Cố Sơ thì đứng ngay bên cạnh tủ.

Cố Sơ thấy anh tìm khắp mọi nơi, bèn hắng giọng: “À… Có cần tôi lấy quần áo giúp anh không?”

“Thế mà cũng phải hỏi!”

“Thôi đi, tôi… tôi ra ngoài là hơn!” Cố Sơ cảm thấy cứ kỳ lạ bèn quay người định đi ra ngoài.



“Anh…”

Tiếng kêu kinh ngạc vì thốt lên, miệng cô đã bị Lục Bắc Thâm bịt chặt.

“Ưm!” Cố Sơ không nói được, chỉ biết giương mắt nhìn anh trừng trừng.

“Im miệng!” Lục Bắc Thâm khẽ quát.

Chẳng mấy chốc, có người gõ cửa.

“Bắc Thâm, phòng em có chuyện gì thế?” Là thầy sỹ quan, ban nãy loáng thoáng nghe thấy có tiếng hét.

Lục Bắc Thâm hít sâu, đáp: “Chắc thầy nghe nhầm ạ!”

Cố Sơ thầm cầu khấn trong lòng: Thầy ơi, thầy ơi, tuyệt đối đừng vào đây!

“Ừ, sắp tắt đèn rồi đấy, nghỉ sớm đi!”

“Dạ.”

Tiếng bước chân của thầy giáo mỗi lúc một xa.

Cố Sơ vừa thở phào thì đèn lập tức tắt ngấm, ngay sau đó trước mắt tối om.

Cô kinh hãi, ấp úng mấy tiếng. Lục Bắc Thâm buông tay ra, bực bội quát trên đỉnh đầu: “Em còn chút nữ tính nào không? Đêm hôm đột nhập phòng của đàn ông con trai, muốn chết à?”



Mùi hương đan cài vào nhau, trộn lẫn với nhau, có phần ám muội cũng giống như hơi thở phập phồng của hai người đang quyện làm một.

“Anh bật đèn lên được không?” Cố Sơ lí nhí đề nghị.

Lục Bắc Thâm nạt nộ: “Thế nào gọi là tắt đèn đi ngủ?”

“Nhưng mà…”

“Suỵt!” Lục Bắc Thâm lại một lần nữa cấm cô lên tiếng.

Ngoài hành lang lại có tiếng bước chân vọng tới, có thể là mấy người đi kiểm tra tình hình tắt điện hoặc những sỹ quan đi về muộn. Cố Sơ không phân biệt được nữa, chỉ cảm thấy tim mình lại như tim thỏ, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, hai tai chỉ hận không thể dài ra.

Lục Bắc Thâm cũng không dám nhúc nhích. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, một tay chống lên tường, tay kia lại che chặt miệng cô.

Có lẽ là người kiểm tra phòng đang làm tròn chức trách.

Nhưng khổ cho Cố Sơ. Cô cảm thấy căn phòng này yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn nghe được nhịp tim của đôi bên. Bàn tay anh hơi nóng, mùi hương sạch sẽ, từ trên xuống dưới đều là hơi thở của anh, cũng nóng rực. Lồng ngực của anh rất gần, rắn rỏi và tráng kiện, cô có thể nhìn thấy bả vai rộng dài của anh, trông rất an toàn.

“Có chuyện gì ngày mai hẵng nói.” Đợi cho tiếng bước chân xa hơn một chút, Lục Bắc Thâm mới thả lỏng người, ra lệnh một câu.

Cuối cùng Cố Sơ cũng nói chuyện được: “Tôi đã thắng anh, vì sao anh lại nuốt lời?”

Lục Bắc Thâm vốn dĩ định quay người đi lấy quần áo, nghe xong bèn đứng im, cười: “Anh hứa hẹn gì với em mà phải thực hiện? Chúng ta đâu có thân thiết tới mức thề non hẹn biển?”

“Đồ tiểu nhân!” Cố Sơ giơ tay đánh lên ngực anh.

Ngay lập tức cổ tay cô bị Lục Bắc Thâm nắm chặt. Anh càng dựa sát cô hơn, khẽ nói: “Anh là tiểu nhân ư? Anh mà là tiểu nhân thì bây giờ em đã ở trên giường anh rồi đấy!”

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Story Chương 103: Anh là tiểu nhân
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...