Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 101: Kỷ lục khó mà phá vỡ
Sự tình vẫn phải kể từ một ngày trước khi xảy ra mọi việc.
Đám ‘gà con mới sinh’ bọn họ đang trải qua sự hủy hoại thảm khốc của việc chạy sáng, chạy tối, thậm chí là chạy đêm. Khi bọn họ cho rằng có khổ cực hơn nữa cũng chỉ đến thế mà thôi thì các thầy sỹ quan bắt đầu thực thi những bài huấn luyện hà khắc hơn. Cuối cùng thì bọn họ cũng hiểu thế nào gọi là khổ ‘vô cùng, vô tận’.
Huấn luyện vượt chướng ngại vật.
Cố Sơ vừa nghe thấy mấy chữ này thì phản ứng đầu tiên là: Mẹ nó, quá biến thái rồi!
Khi cô cùng các thành viên trong lớp tới bãi huấn luyện vượt chướng ngại vật, ngó nhìn những chướng ngại vật vượt quá sức tưởng tượng của cô thì trong lòng lại thầm chửi một câu: Không phải mẹ nó mà là bà nó, quá biến thái rồi!
Trong ấn tượng của cô, hoặc như những gì trên tivi biểu diễn thì chẳng qua chỉ nằm sấp rồi xuyên qua một chướng ngại vật hình tròn, có gai mà thôi. Nhưng tới nơi rồi, cô lập tức đờ đẫn, phải nói là tất cả các sinh viên đều ngốc hết mới đúng.
Trước mắt bày những chướng ngại vật to to nhỏ nhỏ, cao cao thấp thấp, có thứ họ từng nhìn thấy rồi cũng có thứ họ chưa thấy bao giờ, quả thực đã làm cả đám trẻ thảng thốt.
Thầy sỹ quan chắp tay sau lưng, đeo chiếc kính râm lớn đầy uy quyền, bắt đầu giảng giải.
“Vượt chướng ngại vật 400m, đây là một môn học bắt buộc đối với tân binh sau khi nhập ngũ. Theo lý mà nói, trong chương trình huấn luyện sinh viên đại học thông thường sẽ không có hạng mục này. Nhưng các em thì khác, các em là trụ cột của ngành y trong tương lai, là những thiên thần áo trắng gánh vác sứ mệnh sinh tử, là những bác sỹ, y tá có trách nhiệm đối với sức khỏe của 1, 3 tỷ dân Trung Quốc. Chức trách của các em cũng giống như những quân nhân chúng tôi, vì nghĩa không thể từ nan. Thế nên, các em cũng phải như người lính, phải có một tinh thần và một thể chất tuyệt vời. Như vậy mới có thể phát huy nhiệt tình, trí tuệ, đi đầu trong công việc.”
Có người đứng trong hàng ngỡ ngàng rít lên một hơi.
Thật ra Cố Sơ cũng rất muốn xuýt xoa theo nhưng nghĩ bụng lại thôi, hơi nóng hầm hập thế này, hít vào bụng chắc chắn không thể lạnh được.
“Huấn luyện vượt chướng ngại vật tổng cộng có 8 tổ, lắp đặt 16 chướng ngại vật. Ở trước mặt các em lần lượt là cọc chướng ngại, chiến hào, tường thấp, cầu nhảy, thang ngang, cầu độc mộc, tường cao và lưới thấp. Lần lượt vượt qua rồi quay trở lại, lát nữa sẽ có trợ giáo làm mẫu cho các em.”
Cố Sơ ngó đầu lên xem. Ôi chao, thì ra thứ duy nhất mà cô biết chính là cái thứ có gai nhỏ gọi là ‘lưới thấp’ kia. Rồi cô lại quan sát tỉ mỉ những chướng ngại vật này, hình như cũng không khó đến mức đó.
“Nhấn mạnh một câu, cái gọi là chướng ngại vật không chỉ muốn rèn luyện thể lực của các em mà còn rèn cả tốc độ. Thông thường, hoàn thành một lần vượt chướng ngại vật mất hai phút rưỡi là đủ tư cách. Đương nhiên, đối với các em, tôi có thể kéo dài thời gian hợp lý lên ba phút. Tôi nghĩ, đây cũng được coi là một khảo nghiệm cực lớn đối với các em.” Thầy nói tới đây, ngừng lại một chút rồi trực tiếp gọi tên: “Cố Sơ, tôi thấy tối nay em không còn sức tới nhà ăn nữa rồi, trừ phi cố gắng hết sức vì cái miệng của mình.”
Bây giờ tất cả từ trên xuống dưới không ai không biết chuyện cái miệng của Cố Sơ kén ăn.
Cố Sơ không hề ngượng ngập chút nào, hất cằm lên nói: “Thưa thầy, xin đừng xem thường người khác như vậy, ba phút rưỡi chắc chắn không thành vấn đề.”
Thầy giáo phá lên cười rồi nhìn về phía mọi người: “Có biết trợ giáo của các em hoàn thành phần vượt chướng ngại vật này mất bao lâu không?”
Tất cả mọi người không ai lên tiếng. Cố Sơ thầm lẩm bẩm trong bụng: Một tiếng…
Thầy giáo gọi Lục Bắc Thâm, chưa nói thành tích vội mà lệnh cho anh làm mẫu cả quá trình huấn luyện cho mọi người xem một lần. Lục Bắc Thâm vừa nói ‘Rõ!’ thì Cố Sơ lập tức chen vào ‘Báo cáo!’.
“Nói!”
Cố Sơ hắng giọng: “Thưa thầy, thầy còn chưa nói thành tích của trợ giáo Lục mà ạ.”
Các bạn khác đều lén lút vui thầm.
Lục Bắc Thâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang ý tứ sâu xa.
Thầy giáo có ấn tượng rất sâu sắc với Cố Sơ. Tạm thời không nói tới hoàn cảnh gia đình của cô, cô bé này hoạt bát nhanh nhẹn, cái miệng lại ngọt, nghịch ngợm tinh ranh, lại còn xinh xắn, quan trọng nhất là còn có một cá tính không chịu khuất phục. Tuy rằng cái miệng ăn có hơi kén chọn một chút nhưng cô đều tự túc giải quyết vấn đề đồng thời còn mang tới niềm vui cho mọi người, là một cô bé không làm phiền người khác cũng không quen thói được cưng chiều. Thế nên vừa nghe cô nói vậy thầy giáo liền vui, không hề bực bội vì hành động có phần khiêu khích của cô.
“Ô, thế là ý gì?”
Cố Sơ bình tĩnh nhìn thẳng vào Lục Bắc Thâm: “Anh ấy là trợ giáo của bọn em mà, thầy phải nói ra thành tích để bọn em còn tham khảo chứ, bọn em đều phải lấy trợ giáo Lục làm gương ạ.” Trong lòng cô tính toán rất chuẩn. Mấy hôm nay thầy giáo không ít lời khen ngợi Lục Bắc Thâm, cứ làm như con mình đẻ ra, độc nhất vô nhị vậy. Lục Bắc Thâm giỏi đến vậy thì phải công bố thành tích trước, lỡ như anh ta chạy xong mà không đạt được thành tích đó thì tức là tự vả vào mồm mình.
Các sinh viên khác cũng không ngốc, hiểu rõ ý của Cố Sơ, ôm miệng cười thầm.
Thầy giáo hiểu ra cái suy nghĩ quỷ quyệt của Cố Sơ, cười nói: “Trợ giáo của các em có thành tích tốt nhất là 1 phút 15 giây. Có biết 1 phút 15 giây nghĩa là thế nào không? Trong tình huống không có chướng ngại vật, chúng ta chạy 400m cũng mất hết khoảng 1 phút 10 giây, mà trợ giáo của các em khi có cả chướng ngại vật chỉ chậm hơn người bình thường chạy vỏn vẹn có 5 giây mà thôi. Đối với quân nhân, hai phút là đủ tư cách, có thể hoàn thành trong vòng 1 phút là có thể lập công lĩnh thưởng rồi. Trợ giáo của các em là một sinh viên chứ không phải một quân nhân, 1 phút 15 giây đủ để đứng ngang hàng với một quân nhân, thậm chí có thể nói, cho tới bây giờ kỷ lục này của em ấy chưa ai có thể phá vỡ được.”
Thầy giáo khí thế bừng bừng, tất cả các bạn khác đều bất giác vỗ tay, chỉ có Cố Sơ là đứng im. Cô chỉ cảm thấy chân hơi nhũn ra mà thôi. Rồi cô lại bắt đầu tự an ủi bản thân. Lỡ như anh ta phạm sai lầm thì sao? Lỡ như anh ta phải mất nhiều hơn 1 phút 15 giây thì sao? Cô không tin, một người chạy bình thường cũng phải mất hơn một phút, anh ta còn vượt nhiều chướng ngại vật như thế, có lăng ba vi bộ chắc?
Thầy giáo thổi còi, Lục Bắc Thâm bắt đầu làm mẫu cho mọi người.
Tất cả mọi người đều nín thở, bao gồm cả Cố Sơ. Chỉ có điều sự khác biệt là trong lòng cô đang rủa Lục Bắc Thâm, gần như đã cầu xin các vị thần tin một lần, chỉ có một mong muốn đó là hy vọng Lục Bắc Thâm sẽ mất mặt.
Lục Bắc Thâm chuẩn bị sẵn tư thế, đám con gái bên dưới đang hò hét. Cố Sơ liếc xéo anh một cái. Thật ra anh ta mặc quân phục cũng đẹp trai thật, thì cũng là người cả thôi, không có gì đặc biệt.
Lại một hồi còi vang lên, Lục Bắc Thâm bèn lao ra.
Khoảnh khắc ấy anh như một con báo đi săn mồi, tốc độ cực nhanh, sau khi tới cột mốc 100m, anh thần tốc vượt qua cọc chướng ngại, đôi chăn dài nhảy vọt qua tường thấp, không hề sợ hãi trước cầu nhảy, dù là thang ngang hay cầu đầu mộc đều giữ được thăng bằng, khi leo qua tường cao đều khiến mọi người phải giơ cao tay gào thét, cánh tay rắn rỏi chống đỡ cả cơ thể nhảy qua không tốn chút sức lực, lúc nằm sấp vượt qua lưới thấp, những gai thép đó còn chẳng hề chạm vào áo anh, ngay sau đó anh quay ngược lại trở về vị trí cũ, lại chui lưới, lại bật tường…
Sinh viên các lớp khác đều đồng loạt chạy tới xem.
Khi Lục Bắc Thâm trở về vạch xuất phát, những người theo dõi hô to như bị điên hết cả: Lục Bắc Thâm, Lục Bắc Thâm…
Trong đó, tiếng con gái là chói hơn cả.
Thầy giáo ấn đồng hồ bấm giờ kịp thời rồi giơ thời gian cho mọi người nhìn, lớn tiếng tuyên bố: “1 phút 14 giây!”
Nếu không phải đang dựa vào Tiêu Tiếu Tiếu, phản ứng đầu tiên của Cố Sơ chắc chắn sẽ là quỳ rạp xuống đất, đầu cô ong ong. Sao vẫn nhanh thế vậy?
Tất cả mọi người đều nhìn Lục Bắc Thâm như nhìn một vị thần, nhất là Lăng Song, con ngươi như sắp bật cả ra ngoài. Cậu ta lao nhanh tới ôm chầm lấy Lục Bắc Thâm như tên lửa. Rõ ràng anh đã bị giật mình, sau đó lẳng lặng kéo cậu ta ra.
Thầy giáo thổi một hồi còi, mọi người chỉ còn cách ‘lau sạch nước miếng’, ai về vị trí người nấy. Thầy lệnh cho trợ giáo giám sát mọi người hoàn thành môn học này.
Sau khi thầy giáo đi rồi, Lục Bắc Thâm lại bắt đầu răn mấy lời chính nghĩa với mọi người, nói về mức độ quan trọng của môn học này, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, còn cả những kỹ thuật và những điều cần chú ý. Nhưng đầu óc Cố Sơ thì dính lại với nhau, có lẽ vì thời tiết quá nóng, cũng có thể vì sự phẫn nộ trong lòng. Thế nên khi tiếng còi suýt nữa xuyên thủng màng nhĩ cô, cô mới tỉnh lại, quay đầu, đối mặt với ánh mắt bực bội của Lục Bắc Thâm.
Thấy nét mặt mơ màng của cô, Lục Bắc Thâm khẽ quát: “Nghĩ cái gì đấy? Sớm thế này chưa tới giờ nằm mơ đâu, đến lượt em kìa!”
Đến lượt cô ư?
Sao đã đến lượt cô rồi? Những người khác thông qua cả rồi sao? Ngước mắt lên nhìn, Tiêu Tiếu Tiếu phía trước đang bị treo lơ lửng trên tường cao như một con gấu túi, không lên nổi, không xuống được. Còn Lăng Song tuy rằng khả năng giữ thăng bằng rất siêu nhưng vẫn bị ngã từ trên cầu đầu mộc xuống hết lần này tới lần khác.
Cố Sơ không dám nhìn thẳng, che chặt hai mắt, một giây sau lại bị Lục Bắc Thâm dạy cho một bài: “Che mắt đi làm cái gì? Em cũng chỉ được có thể thôi sao, còn không bằng họ!”
Câu nói ấy đã làm vũ trụ nhỏ của Cố Sơ nổ tung. Cô gào vào mặt anh: “Anh mắng ai hả? Tôi nhất định phải bắt anh trả giá vì câu nói này của mình!” Dứt lời, cô lao ra.
Khi nhảy qua một trăm mét, Lục Bắc Thâm đứng sau giận dữ quát như một người huấn luyện thú: “Cố Sơ, mắt em dùng để thở à? Chạy hết 100m thì phải lên cọc, em làm gì vậy? Mù à? Vòng qua chướng ngại vật chạy dưới đất bằng, chạy cái gì mà chạy?”
Lúc này Cố Sơ mới nhớ ra phải lên cọc, ban nãy cô đã vô thức định trốn tránh, tiếp tục chạy về phía trước. Nghe Lục Bắc Thâm mắng, trong lòng cô giận dữ vô cùng, ngọn lửa phẫn nộ đang không ngừng len lỏi ra ngoài, sau đó cô quay đầu lại, không nhịn được gào một câu: “Cái này chẳng khoa học gì, tôi chạy như vừa rồi mới gọi là ‘tránh’ chướng ngại vật!”
“Em trật tự cho tôi!” Lục Bắc Thâm đi lên, chỉ muốn tát một bạt tai cho cô tỉnh lại: “Chúng ta đang học vượt chướng ngại vật, không phải tránh chướng ngại vật.”
Cố Sơ không có động tĩnh gì nữa, không phải cô không muốn phản bác mà vì ban nãy hét to như thế cô đã bị đau sốc hông. Cô nén đau tiếp tục chạy, vượt qua tường thấp, lên tới cầu nhảy, nhắm mắt nhảy xuống. Khi tới cầu độc mộc cũng đúng lúc Lăng Song rơi xuống, nhường lại không gian cho cô. Tường cao mới là vấn đề nan giải, qua được nó là nhìn thấy bình minh.
Cô dồn hết sức lao về phía trước, muốn bật nhảy một cái thật đẹp như một con cá chép. Ai ngờ, cô đã đánh giá cao khả năng bật nhảy của mình, còn không bằng Tiêu Tiếu Tiếu. Cô còn chưa chạm được tới bờ tường cao. Tiêu Tiếu Tiếu vẫn đang bị mắc bên trên, ai oán khóc lóc: “Cố Sơ, cậu kéo tớ xuống trước được không?”
Cố Sơ đang định giơ tay ra thì Lục Bắc Thâm lại xuất hiện như ma quỷ, quát: “Không được phép giúp đỡ! Tiêu Tiếu Tiếu, hôm nay hoặc là em xuống hoặc là cứ treo mình trên đó cho tôi!”
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Đám ‘gà con mới sinh’ bọn họ đang trải qua sự hủy hoại thảm khốc của việc chạy sáng, chạy tối, thậm chí là chạy đêm. Khi bọn họ cho rằng có khổ cực hơn nữa cũng chỉ đến thế mà thôi thì các thầy sỹ quan bắt đầu thực thi những bài huấn luyện hà khắc hơn. Cuối cùng thì bọn họ cũng hiểu thế nào gọi là khổ ‘vô cùng, vô tận’.
Huấn luyện vượt chướng ngại vật.
Cố Sơ vừa nghe thấy mấy chữ này thì phản ứng đầu tiên là: Mẹ nó, quá biến thái rồi!
Khi cô cùng các thành viên trong lớp tới bãi huấn luyện vượt chướng ngại vật, ngó nhìn những chướng ngại vật vượt quá sức tưởng tượng của cô thì trong lòng lại thầm chửi một câu: Không phải mẹ nó mà là bà nó, quá biến thái rồi!
Trong ấn tượng của cô, hoặc như những gì trên tivi biểu diễn thì chẳng qua chỉ nằm sấp rồi xuyên qua một chướng ngại vật hình tròn, có gai mà thôi. Nhưng tới nơi rồi, cô lập tức đờ đẫn, phải nói là tất cả các sinh viên đều ngốc hết mới đúng.
Trước mắt bày những chướng ngại vật to to nhỏ nhỏ, cao cao thấp thấp, có thứ họ từng nhìn thấy rồi cũng có thứ họ chưa thấy bao giờ, quả thực đã làm cả đám trẻ thảng thốt.
Thầy sỹ quan chắp tay sau lưng, đeo chiếc kính râm lớn đầy uy quyền, bắt đầu giảng giải.
“Vượt chướng ngại vật 400m, đây là một môn học bắt buộc đối với tân binh sau khi nhập ngũ. Theo lý mà nói, trong chương trình huấn luyện sinh viên đại học thông thường sẽ không có hạng mục này. Nhưng các em thì khác, các em là trụ cột của ngành y trong tương lai, là những thiên thần áo trắng gánh vác sứ mệnh sinh tử, là những bác sỹ, y tá có trách nhiệm đối với sức khỏe của 1, 3 tỷ dân Trung Quốc. Chức trách của các em cũng giống như những quân nhân chúng tôi, vì nghĩa không thể từ nan. Thế nên, các em cũng phải như người lính, phải có một tinh thần và một thể chất tuyệt vời. Như vậy mới có thể phát huy nhiệt tình, trí tuệ, đi đầu trong công việc.”
Có người đứng trong hàng ngỡ ngàng rít lên một hơi.
Thật ra Cố Sơ cũng rất muốn xuýt xoa theo nhưng nghĩ bụng lại thôi, hơi nóng hầm hập thế này, hít vào bụng chắc chắn không thể lạnh được.
“Huấn luyện vượt chướng ngại vật tổng cộng có 8 tổ, lắp đặt 16 chướng ngại vật. Ở trước mặt các em lần lượt là cọc chướng ngại, chiến hào, tường thấp, cầu nhảy, thang ngang, cầu độc mộc, tường cao và lưới thấp. Lần lượt vượt qua rồi quay trở lại, lát nữa sẽ có trợ giáo làm mẫu cho các em.”
Cố Sơ ngó đầu lên xem. Ôi chao, thì ra thứ duy nhất mà cô biết chính là cái thứ có gai nhỏ gọi là ‘lưới thấp’ kia. Rồi cô lại quan sát tỉ mỉ những chướng ngại vật này, hình như cũng không khó đến mức đó.
“Nhấn mạnh một câu, cái gọi là chướng ngại vật không chỉ muốn rèn luyện thể lực của các em mà còn rèn cả tốc độ. Thông thường, hoàn thành một lần vượt chướng ngại vật mất hai phút rưỡi là đủ tư cách. Đương nhiên, đối với các em, tôi có thể kéo dài thời gian hợp lý lên ba phút. Tôi nghĩ, đây cũng được coi là một khảo nghiệm cực lớn đối với các em.” Thầy nói tới đây, ngừng lại một chút rồi trực tiếp gọi tên: “Cố Sơ, tôi thấy tối nay em không còn sức tới nhà ăn nữa rồi, trừ phi cố gắng hết sức vì cái miệng của mình.”
Bây giờ tất cả từ trên xuống dưới không ai không biết chuyện cái miệng của Cố Sơ kén ăn.
Cố Sơ không hề ngượng ngập chút nào, hất cằm lên nói: “Thưa thầy, xin đừng xem thường người khác như vậy, ba phút rưỡi chắc chắn không thành vấn đề.”
Thầy giáo phá lên cười rồi nhìn về phía mọi người: “Có biết trợ giáo của các em hoàn thành phần vượt chướng ngại vật này mất bao lâu không?”
Tất cả mọi người không ai lên tiếng. Cố Sơ thầm lẩm bẩm trong bụng: Một tiếng…
Thầy giáo gọi Lục Bắc Thâm, chưa nói thành tích vội mà lệnh cho anh làm mẫu cả quá trình huấn luyện cho mọi người xem một lần. Lục Bắc Thâm vừa nói ‘Rõ!’ thì Cố Sơ lập tức chen vào ‘Báo cáo!’.
“Nói!”
Cố Sơ hắng giọng: “Thưa thầy, thầy còn chưa nói thành tích của trợ giáo Lục mà ạ.”
Các bạn khác đều lén lút vui thầm.
Lục Bắc Thâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang ý tứ sâu xa.
Thầy giáo có ấn tượng rất sâu sắc với Cố Sơ. Tạm thời không nói tới hoàn cảnh gia đình của cô, cô bé này hoạt bát nhanh nhẹn, cái miệng lại ngọt, nghịch ngợm tinh ranh, lại còn xinh xắn, quan trọng nhất là còn có một cá tính không chịu khuất phục. Tuy rằng cái miệng ăn có hơi kén chọn một chút nhưng cô đều tự túc giải quyết vấn đề đồng thời còn mang tới niềm vui cho mọi người, là một cô bé không làm phiền người khác cũng không quen thói được cưng chiều. Thế nên vừa nghe cô nói vậy thầy giáo liền vui, không hề bực bội vì hành động có phần khiêu khích của cô.
“Ô, thế là ý gì?”
Cố Sơ bình tĩnh nhìn thẳng vào Lục Bắc Thâm: “Anh ấy là trợ giáo của bọn em mà, thầy phải nói ra thành tích để bọn em còn tham khảo chứ, bọn em đều phải lấy trợ giáo Lục làm gương ạ.” Trong lòng cô tính toán rất chuẩn. Mấy hôm nay thầy giáo không ít lời khen ngợi Lục Bắc Thâm, cứ làm như con mình đẻ ra, độc nhất vô nhị vậy. Lục Bắc Thâm giỏi đến vậy thì phải công bố thành tích trước, lỡ như anh ta chạy xong mà không đạt được thành tích đó thì tức là tự vả vào mồm mình.
Các sinh viên khác cũng không ngốc, hiểu rõ ý của Cố Sơ, ôm miệng cười thầm.
Thầy giáo hiểu ra cái suy nghĩ quỷ quyệt của Cố Sơ, cười nói: “Trợ giáo của các em có thành tích tốt nhất là 1 phút 15 giây. Có biết 1 phút 15 giây nghĩa là thế nào không? Trong tình huống không có chướng ngại vật, chúng ta chạy 400m cũng mất hết khoảng 1 phút 10 giây, mà trợ giáo của các em khi có cả chướng ngại vật chỉ chậm hơn người bình thường chạy vỏn vẹn có 5 giây mà thôi. Đối với quân nhân, hai phút là đủ tư cách, có thể hoàn thành trong vòng 1 phút là có thể lập công lĩnh thưởng rồi. Trợ giáo của các em là một sinh viên chứ không phải một quân nhân, 1 phút 15 giây đủ để đứng ngang hàng với một quân nhân, thậm chí có thể nói, cho tới bây giờ kỷ lục này của em ấy chưa ai có thể phá vỡ được.”
Thầy giáo khí thế bừng bừng, tất cả các bạn khác đều bất giác vỗ tay, chỉ có Cố Sơ là đứng im. Cô chỉ cảm thấy chân hơi nhũn ra mà thôi. Rồi cô lại bắt đầu tự an ủi bản thân. Lỡ như anh ta phạm sai lầm thì sao? Lỡ như anh ta phải mất nhiều hơn 1 phút 15 giây thì sao? Cô không tin, một người chạy bình thường cũng phải mất hơn một phút, anh ta còn vượt nhiều chướng ngại vật như thế, có lăng ba vi bộ chắc?
Thầy giáo thổi còi, Lục Bắc Thâm bắt đầu làm mẫu cho mọi người.
Tất cả mọi người đều nín thở, bao gồm cả Cố Sơ. Chỉ có điều sự khác biệt là trong lòng cô đang rủa Lục Bắc Thâm, gần như đã cầu xin các vị thần tin một lần, chỉ có một mong muốn đó là hy vọng Lục Bắc Thâm sẽ mất mặt.
Lục Bắc Thâm chuẩn bị sẵn tư thế, đám con gái bên dưới đang hò hét. Cố Sơ liếc xéo anh một cái. Thật ra anh ta mặc quân phục cũng đẹp trai thật, thì cũng là người cả thôi, không có gì đặc biệt.
Lại một hồi còi vang lên, Lục Bắc Thâm bèn lao ra.
Khoảnh khắc ấy anh như một con báo đi săn mồi, tốc độ cực nhanh, sau khi tới cột mốc 100m, anh thần tốc vượt qua cọc chướng ngại, đôi chăn dài nhảy vọt qua tường thấp, không hề sợ hãi trước cầu nhảy, dù là thang ngang hay cầu đầu mộc đều giữ được thăng bằng, khi leo qua tường cao đều khiến mọi người phải giơ cao tay gào thét, cánh tay rắn rỏi chống đỡ cả cơ thể nhảy qua không tốn chút sức lực, lúc nằm sấp vượt qua lưới thấp, những gai thép đó còn chẳng hề chạm vào áo anh, ngay sau đó anh quay ngược lại trở về vị trí cũ, lại chui lưới, lại bật tường…
Sinh viên các lớp khác đều đồng loạt chạy tới xem.
Khi Lục Bắc Thâm trở về vạch xuất phát, những người theo dõi hô to như bị điên hết cả: Lục Bắc Thâm, Lục Bắc Thâm…
Trong đó, tiếng con gái là chói hơn cả.
Thầy giáo ấn đồng hồ bấm giờ kịp thời rồi giơ thời gian cho mọi người nhìn, lớn tiếng tuyên bố: “1 phút 14 giây!”
Nếu không phải đang dựa vào Tiêu Tiếu Tiếu, phản ứng đầu tiên của Cố Sơ chắc chắn sẽ là quỳ rạp xuống đất, đầu cô ong ong. Sao vẫn nhanh thế vậy?
Tất cả mọi người đều nhìn Lục Bắc Thâm như nhìn một vị thần, nhất là Lăng Song, con ngươi như sắp bật cả ra ngoài. Cậu ta lao nhanh tới ôm chầm lấy Lục Bắc Thâm như tên lửa. Rõ ràng anh đã bị giật mình, sau đó lẳng lặng kéo cậu ta ra.
Thầy giáo thổi một hồi còi, mọi người chỉ còn cách ‘lau sạch nước miếng’, ai về vị trí người nấy. Thầy lệnh cho trợ giáo giám sát mọi người hoàn thành môn học này.
Sau khi thầy giáo đi rồi, Lục Bắc Thâm lại bắt đầu răn mấy lời chính nghĩa với mọi người, nói về mức độ quan trọng của môn học này, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, còn cả những kỹ thuật và những điều cần chú ý. Nhưng đầu óc Cố Sơ thì dính lại với nhau, có lẽ vì thời tiết quá nóng, cũng có thể vì sự phẫn nộ trong lòng. Thế nên khi tiếng còi suýt nữa xuyên thủng màng nhĩ cô, cô mới tỉnh lại, quay đầu, đối mặt với ánh mắt bực bội của Lục Bắc Thâm.
Thấy nét mặt mơ màng của cô, Lục Bắc Thâm khẽ quát: “Nghĩ cái gì đấy? Sớm thế này chưa tới giờ nằm mơ đâu, đến lượt em kìa!”
Đến lượt cô ư?
Sao đã đến lượt cô rồi? Những người khác thông qua cả rồi sao? Ngước mắt lên nhìn, Tiêu Tiếu Tiếu phía trước đang bị treo lơ lửng trên tường cao như một con gấu túi, không lên nổi, không xuống được. Còn Lăng Song tuy rằng khả năng giữ thăng bằng rất siêu nhưng vẫn bị ngã từ trên cầu đầu mộc xuống hết lần này tới lần khác.
Cố Sơ không dám nhìn thẳng, che chặt hai mắt, một giây sau lại bị Lục Bắc Thâm dạy cho một bài: “Che mắt đi làm cái gì? Em cũng chỉ được có thể thôi sao, còn không bằng họ!”
Câu nói ấy đã làm vũ trụ nhỏ của Cố Sơ nổ tung. Cô gào vào mặt anh: “Anh mắng ai hả? Tôi nhất định phải bắt anh trả giá vì câu nói này của mình!” Dứt lời, cô lao ra.
Khi nhảy qua một trăm mét, Lục Bắc Thâm đứng sau giận dữ quát như một người huấn luyện thú: “Cố Sơ, mắt em dùng để thở à? Chạy hết 100m thì phải lên cọc, em làm gì vậy? Mù à? Vòng qua chướng ngại vật chạy dưới đất bằng, chạy cái gì mà chạy?”
Lúc này Cố Sơ mới nhớ ra phải lên cọc, ban nãy cô đã vô thức định trốn tránh, tiếp tục chạy về phía trước. Nghe Lục Bắc Thâm mắng, trong lòng cô giận dữ vô cùng, ngọn lửa phẫn nộ đang không ngừng len lỏi ra ngoài, sau đó cô quay đầu lại, không nhịn được gào một câu: “Cái này chẳng khoa học gì, tôi chạy như vừa rồi mới gọi là ‘tránh’ chướng ngại vật!”
“Em trật tự cho tôi!” Lục Bắc Thâm đi lên, chỉ muốn tát một bạt tai cho cô tỉnh lại: “Chúng ta đang học vượt chướng ngại vật, không phải tránh chướng ngại vật.”
Cố Sơ không có động tĩnh gì nữa, không phải cô không muốn phản bác mà vì ban nãy hét to như thế cô đã bị đau sốc hông. Cô nén đau tiếp tục chạy, vượt qua tường thấp, lên tới cầu nhảy, nhắm mắt nhảy xuống. Khi tới cầu độc mộc cũng đúng lúc Lăng Song rơi xuống, nhường lại không gian cho cô. Tường cao mới là vấn đề nan giải, qua được nó là nhìn thấy bình minh.
Cô dồn hết sức lao về phía trước, muốn bật nhảy một cái thật đẹp như một con cá chép. Ai ngờ, cô đã đánh giá cao khả năng bật nhảy của mình, còn không bằng Tiêu Tiếu Tiếu. Cô còn chưa chạm được tới bờ tường cao. Tiêu Tiếu Tiếu vẫn đang bị mắc bên trên, ai oán khóc lóc: “Cố Sơ, cậu kéo tớ xuống trước được không?”
Cố Sơ đang định giơ tay ra thì Lục Bắc Thâm lại xuất hiện như ma quỷ, quát: “Không được phép giúp đỡ! Tiêu Tiếu Tiếu, hôm nay hoặc là em xuống hoặc là cứ treo mình trên đó cho tôi!”
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Đánh giá:
Truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Story
Chương 101: Kỷ lục khó mà phá vỡ
10.0/10 từ 36 lượt.