Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Chương 9: Chịu đau
300@-
Phòng ngủ, chờ anh.
Hai chữ cực kỳ mập mờ này kết hợp lại với nhau, khiến còi báo động trong lòng Ôn Tri Hòa vang lên inh ỏi.
Việc quản lý biểu cảm thích đáng của cô gần như xuất hiện vết rạn nứt trong nháy mắt. Mày nhíu lại, đôi môi hé mở, vẻ mặt ngơ ngác và cảnh giác tràn ngập trên gò má trắng hồng, cùng những cảm xúc khó nói thành lời.
Hạ Trưng Triều đã xem qua nụ cười tươi đẹp của cô, cũng xem qua dáng vẻ giả vờ bình tĩnh, dáng vẻ khi tức giận, giống như bây giờ. Cô tự cho mình là thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn không giấu được tâm sự, một độ tuổi dễ dàng để lộ cảm xúc.
Hai mươi tuổi.
Thật là một độ tuổi tươi đẹp.
Hạ Trưng Triều thu hết những biểu cảm phong phú của cô vào đáy mắt đen láy, khẽ thở dài: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì em đâu, em yêu à.”
“Em quên rồi sao? Bản hợp đồng tặng nhà kia cũng cần em ký tên mà.” Hạ Trưng Triều cười một cái, lại lần nữa đưa tay vỗ về đầu cô, lần này lâu hơn mới buông ra.
Ôn Tri Hòa đầu hơi cúi xuống, trên mặt không biểu cảm, đáy lòng hờn dỗi.
Còn em yêu nữa chứ. Lão già lưu manh.
Ai là em yêu của anh.
Ôn Tri Hòa hơi ngẩng cằm lên, đôi mắt long lanh từ dưới lên trên nhìn chăm chú anh, có sự u oán nhỏ đến mức không thể phát hiện.
Cô lựa chọn hỏi lại trực tiếp, nhưng lại tỏ ra ngây thơ giả tạo: “…Hợp đồng, không phải ký ở phòng sách sao? Trước bữa ăn, tôi cũng có thể ký ở đây mà.”
Tay anh lướt xuống bên má cô, rất nhẹ rất khẽ ừ một tiếng, lòng bàn tay cũng khẽ bóp nhẹ vành tai cô.
Hành động của anh đã vượt rào, lại còn phạm quy. Người Ôn Tri Hòa cứng đờ, trái tim chợt thắt lại.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng vết chai mỏng và đường vân trên ngón tay anh. Để tránh đối phương cảm nhận được sự nhạy cảm khiến máu cô sôi trào, cô cố gắng kìm nén hơi thở của mình.
Người đàn ông trước mắt thản nhiên như vậy, mà cô đang đợi anh đáp lại, gặp phải sự kéo dài này, vài giây bị kéo dài ra vô tận.
Cho đến khi Ôn Tri Hòa không muốn nhẫn nại nữa mà rụt cổ lại, né về phía sau. Hạ Trưng Triều mới buông cô ra, mỉm cười nói: “Tri Hòa, tôi là người tặng quà.”
Không trả lời thẳng, lấy quyền ép người.
Ôn Tri Hòa có chút phiền muộn, nhưng lại khó nói được gì. Đồng thời, cô cũng không hỏi anh tại sao không đi ăn cơm.
Vừa lúc, cô cũng không muốn đối mặt ăn cơm cùng anh.
Đi đến nhà ăn, Ôn Tri Hòa vốn tưởng rằng mình sẽ vì chuyện vừa rồi mà hết muốn ăn, nhưng khi đối mặt với bàn thức ăn ngon và nếm thử miếng đầu tiên, nước miếng đã không biết xấu hổ mà chảy ra từ khóe miệng, khóe mắt.
Thịt này, món ăn này, không khỏi cũng quá ngon rồi.
Ôn Tri Hòa ăn rất ngon miệng, khen không dứt lời. Nhân viên phục vụ bên cạnh cũng yên lòng.
Xét đến sự chuyên nghiệp của người giúp việc, các bà ấy đều sẽ dụng tâm đối đãi, nhưng người tiếp đãi lần này lại đặc biệt khác xưa, các bà ấy tự nhiên sẽ lấy ra 200% tinh thần để đón tiếp.
Người tinh mắt đều nhìn ra được, Ôn Tri Hòa đối với Hạ tiên sinh là một sự tồn tại ngoại lệ. Giống như trong các bộ phim truyền hình ngôn tình cũ rích vậy, vị tiểu thư này là cô gái đầu tiên các bà từng thấy được Hạ Trưng Triều mang về nhà.
Dì Tần được điều từ nhà chính đến đây, đã làm việc cho nhà họ Hạ hơn mười năm, bà ấy hiểu rõ điểm này nhất. Từ khoảnh khắc Ôn Tri Hòa bước vào cửa, bà ấy đã luôn quan sát đánh giá, ghi nhớ tính tình sở thích của cô.
Ôn Tri Hòa nào biết đâu rằng, mỗi lời nói, mỗi hành động của cô đều bị những chiếc camera hình người tinh vi này ghi lại.
Cô đang suy nghĩ.
Suy nghĩ xem tiếp theo nên đối phó với Hạ Trưng Triều như thế nào. Quả thực chính là vào hang cọp.
Hôm qua bàn chuyện cưới hỏi, hôm nay chuyển nhà. Kiểu tiến triển này, các cặp vợ chồng bình thường quả thật là nên làm chút… chuyện phương diện kia. Những cặp nam nữ không quá bảo thủ một chút, tìm kiếm sự đảm bảo cho nhu cầu sinh lý, thường cũng sẽ thử trước hôn nhân.
Ôn Tri Hòa không có phức cảm về trinh tiết, ngược lại, cô cũng tôn trọng cách làm này. Nhưng cô thà thiếu chứ không ẩu, những người khác giới quá không vừa mắt cô không có khả năng thử. Thật sự muốn làm gì đó, ít nhất phải hẹn hò trên nửa năm, trao đổi cho nhau báo cáo kiểm tra sức khỏe…
Hiển nhiên,người họ Hạ này không có khả năng đưa cho cô báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Tiếp theo, anh đã nói rõ ràng, không vừa mắt cô, cũng sẽ không làm chuyện làm khó người khác.
Ôn Tri Hòa nghĩ như vậy, quả thật có chút quá mức lý tưởng hóa, quá mức tin tưởng anh. Chính là những điều kiện phong phú và mê người đó, không có ai mà không động lòng chứ?
Cô thực tế, cô vô cùng thực tế và cũng vô cùng động lòng, đặc biệt là sau khi nghiệm thu tất cả những thứ này.
Hạ Trưng Triều tuyệt đối không phải là đối tượng tốt, Ôn Tri Hòa hiểu rất rõ, nhưng cô sẵn lòng chiến đấu đến cùng, bởi vì tham tiền, cũng bởi vì căn nhà mang lại cảm giác an toàn.
Viên kẹo ngọt này là do Hạ Trưng Triều vừa đấm vừa xoa mà cho, nhưng cô thật sự rất cần, cũng rất muốn ở lại Yến Bắc. Trước mười tuổi cô chỉ có thể chen chúc cùng ba mẹ trong một căn phòng, sau mười tuổi cô cũng không có căn phòng hoàn toàn thuộc về mình; trước mười lăm tuổi cô còn có một gia đình, sau mười lăm tuổi cô dường như lại không thuộc về bất kỳ gia đình nào.
Vợ chồng bình thường ly hôn, tái hôn, xây dựng gia đình mới – đó là sự biến động thuộc về thế hệ cha mẹ cô, giờ đây cũng đã mỗi người khỏe mạnh, có nơi chốn thích đáng. Nhưng sự phiêu dạt thuộc về cô, lại chưa hề kết thúc.
Ước mơ lớn nhất Ôn Tri Hòa đã từng có là làm ra bộ phim điện ảnh ăn khách, trở thành đạo diễn lớn. Ước mơ lâu dài nhất và tự tin nhất là tiết kiệm đủ tiền trả trước cho một căn nhà, ổn định cuộc sống cho mình và hai con mèo. Cô không muốn không có nơi ở cố định, cũng suy bụng ta ra bụng người mà cho rằng, hai con mèo cũng không muốn lưu lạc.
Hạ Trưng Triều đối với cô mà nói là chủ nhân. Tuy rằng nghĩ như vậy là đang vật hóa bản thân, nâng cao đối phương, nhưng bình tĩnh mà xem xét, chính là lý lẽ này. Huống hồ thái độ của Hạ Trưng Triều đối với cô, vốn dĩ là như thế.
8 giờ 10 phút, cô đã không còn thời gian lề mề.
Phòng ngủ ở bên trái tầng hai, hướng Nam. Ôn Tri Hòa chậm rì rì đi tới, tay vừa mới đặt lên tay nắm cửa, trên cánh cửa phủ bóng một thân hình càng cao lớn hơn.
“Ừm, rất đúng giờ.”
Một giọng nam ôn hòa trầm thấp truyền đến từ phía sau, gần gũi như thể đang ghé vào tai nói chuyện.
Sống lưng Ôn Tri Hòa mềm nhũn, ngơ ngác quay đầu lại. Người đàn ông đeo kính, gật đầu nhìn cô.
Gần quá rồi.
Ôn Tri Hòa hô hấp hơi chậm lại, tay vặn cửa tăng thêm lực, cả người cũng bất giác dựa sát vào cửa.
Trong tình huống có sự chênh lệch chiều cao lớn, mặc dù Hạ Trưng Triều nhún nhường cúi đầu nói chuyện với cô, cũng có thể thấy rõ từng cử chỉ hành động của cô. Cô đối với anh luôn như gặp phải đại địch, giống như con nhím xù gai ngược, con mèo hoang khom người xù lông.
Trông anh đáng sợ lắm sao?
Hạ Trưng Triều chỉ tưởng tượng như vậy. Rốt cuộc đã có kết luận, không có ý nghĩa phải nghĩ lại.
Anh lấy tập hồ sơ phía sau ra, rất nhẹ chạm vào cánh tay cô, như nhắc nhở: “Mở cửa vào đi.”
Ôn Tri Hòa dùng khóe mắt thấy được tập hồ sơ trong tay anh, rõ ràng là hợp đồng tặng bất động sản.
Đúng là ma quỷ ám ảnh mà. Ôn Tri Hòa nhìn thấy những chữ mê người kia, cũng mặc kệ ba bảy hai mốt, quả thật vặn cửa vào phòng.
Cô quay lưng về phía Hạ Trưng Triều, còn chưa kịp xoay người, liền nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động.
Lần này Ôn Tri Hòa đứng ngồi không yên, bất chợt quay về phía người đàn ông, có chút khẩn trương: “Phải đóng cửa sao? Chỗ này tôi cảm giác không được thông khí lắm…”
Sắc mặt Hạ Trưng Triều rất bình tĩnh, không lên tiếng, chỉ giơ tay ấn vào hệ thống trên tường.
Không bao lâu, Ôn Tri Hòa nghe thấy tiếng lưu thông rất nhỏ.
Anh đây là… bật hệ thống tuần hoàn không khí?
“Bây giờ thông khí chưa?” Hạ Trưng Triều hỏi, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô.
Ôn Tri Hòa nghẹn lời, cũng không biết nói gì cho phải.
Nói là phòng ngủ, nhưng ngoài giường ra về cơ bản đầy đủ mọi thứ: có phòng tắm toilet riêng, phòng khách nhỏ, ban công, ngay cả phòng để quần áo cũng là tầng lửng thông với tầng một. Nếu cô không có tiền, lấy cái này cho thuê làm cò nhà thuê lại tuyệt đối có người tranh giành ở… Nghĩ xa rồi, cái mệnh nghèo kiết xác này của cô đúng là không chữa được.
Cộp một tiếng.
Hạ Trưng Triều tiện tay ném hợp đồng lên bàn trà. Anh ngồi xuống chiếc sofa đơn, vắt chéo chân, cũng cúi người đặt một cây bút máy xuống.
Ôn Tri Hòa không ngồi đối diện anh, đứng thẳng tắp cách đó hơn hai mét, mũi chân chống trên thảm, như sông Sở ranh giới Hán, nửa bước không vượt qua.
Dáng ngồi Hạ Trưng Triều tùy ý phóng khoáng, trên trán rơi xuống vài sợi tóc mai. Đeo cặp kính gọng vàng mảnh, trông lại thực sự có dáng vẻ quân tử nho nhã.
Anh thấy cô căng thẳng, lại rất nhẹ cười một cái, gật đầu hạ mi, chỉ lướt qua trong giây lát, rồi dùng hai ngón tay vẫy vẫy ra hiệu cho cô: “Đứng xa như vậy, coi tôi là hồng thủy mãnh thú à? Lại đây đứng trước mặt tôi.”
Ôn Tri Hòa không muốn động, giằng co vài giây, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, liền hoàn toàn mặc kệ mà đứng yên tại chỗ.
Hạ Trưng Triều vẫn chưa tỏ ra khó chịu, ngược lại, anh chống khuỷu tay nâng cằm, lại bày ra tư thế quan sát cô giống như trên xe.
Nên nói thế nào về cảm giác này? Bị anh nhìn chăm chú, thật giống như trên người cô vô cớ sinh ra gông xiềng, nhà giam vô hình, mặc cho anh tùy ý xem xét.
“Giấy tờ lát nữa ký cũng được, không vội.” Hạ Trưng Triều thong thả lên tiếng, tháo cặp kính trên mũi xuống, vừa nói, “Gọi em vào đây, không vì ý gì khác, chỉ là muốn em thay quần áo. Tôi hình như đã nói với em, về sở thích phong cách ăn mặc của em.”
Anh ngước mắt, thu lại ý cười: “Tóc có thể từ từ nuôi dài ra, bộ quần áo này cũng đừng mặc nữa.”
Lời vừa dứt, Ôn Tri Hòa giật mình. Trong nháy mắt tất cả những ý nghĩ kiều diễm, không thể đưa ra ánh sáng trong đầu cô đều tan biến.
Không đúng.
Lý do thì đơn giản, nhưng không khỏi quá chuyện bé xé ra to. Chỉ là bảo thay bộ quần áo? Không làm chuyện khác?
Ôn Tri Hòa nghĩ, cô quả thật còn trẻ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa thể nghĩ thông suốt, ví như ý tứ trong lời nói của Hạ Trưng Triều lúc này.
Thời học sinh cô không trầm lặng, là một học sinh chăm chỉ hiếu học, cho nên cô lập tức đặt câu hỏi: “…Chỉ vậy thôi sao?”
“Ừm.” Hạ Trưng Triều rất nhẹ đáp lời: “Hay là em có ý nghĩ khác?” Cô làm sao có thể có chứ.
Ôn Tri Hòa đáy lòng thầm bực, ngoan ngoãn nói: “Tôi biết rồi, tôi đi thay đồ bây giờ.”
Cô đang định đi, Hạ Trưng Triều lại lên tiếng: “Lần này là vi phạm lần đầu, tôi không ghi nhớ cho em. Lần sau em lại quên, tôi khó đảm bảo sẽ không phạt em đấy.”
Lời này làm Ôn Tri Hòa sởn tóc gáy. Cô đột nhiên lại nhìn về phía anh, như thể nhìn thấy ác điểu.
Hạ Trưng Triều đáy mắt mang ý cười, giọng nhàn nhạt nói: “Phạt em thay đồ xong mới được ăn cơm.”
Với nhận thức của Ôn Tri Hòa về anh, hình phạt anh nói, không nên chỉ đơn giản như vậy. Nhưng cô còn có thể làm gì bây giờ, hỏi tiếp nữa thì có thể dò ra được cái gì? Chẳng qua là tự tìm đường chết.
Phòng để quần áo tuy chưa đầy, nhưng cũng chiếm trọn một bức tường, rực rỡ muôn màu cũng đủ khiến cô hoa cả mắt. Tùy tay lấy ra một chiếc mác quần áo, đều là thứ cô làm việc vặt ba tháng cũng không mua nổi. Có những bộ đồ cô tùy tiện mua, nhưng nhiều hơn dường như là do Hạ Trưng Triều cho người chuẩn bị.
…Sơ suất rồi, lẽ ra cô không nên dùng tiền tiêu vặt mua những thứ linh tinh đó.
Nói thật, căn nhà trọ cũ nát kia ngoài những món đồ quý giá của cô ra, căn bản không có gì đáng để bên vận chuyển mang tới đây. Quả thực
ứng với câu nói kia của Hạ Trưng Triều, cô chỉ cần người đến là được.
Đêm đã khuya, cô hoàn toàn có thể thay đồ ngủ. Ôn Tri Hòa chọn chọn, phát hiện nơi này quả thật có một ngăn là đồ ngủ, nhưng kiểu dáng… không khỏi quá mỏng manh rồi.
Đây cũng là anh chọn?
Ôn Tri Hòa dứt khoát bỏ qua, như tránh rắn rết.
Chọn xong quần áo, chiếc váy đen nhỏ đơn giản nhất. Ôn Tri Hòa vừa thay đồ vừa suy nghĩ, Hạ Trưng Triều đêm nay không phải thật sự muốn ngủ lại đây chứ.
“Xoẹt…”
Cởi chiếc quần jean bó sát ra, miếng băng dán ở đầu gối tối qua bị bong keo, ngưng lại tất cả suy nghĩ miên man của cô.
Ở đây không có băng dán mới để thay, cô lại không biết hộp y tế ở đâu, chỉ có thể tùy ý dùng tay vuốt phẳng.
Kéo cửa phòng để quần áo ra, Ôn Tri Hòa nhìn đến Hạ Trưng Triều vẫn ngồi ở chỗ đó. Lúc đi qua cô bất giác kéo kéo chân váy.
“Ngồi đi.” Hạ Trưng Triều giọng nhàn nhạt ra hiệu, đôi mắt hẹp dài dừng lại ở chỗ đầu gối cô: “Trên chân em bị thương từ khi nào đây?”
Vết thương không nhỏ, anh chú ý tới cũng là điều khó tránh.
Ôn Tri Hòa ngồi xuống trước mặt anh, hai tay chống trên váy, tiện miệng đáp: “Hai hôm trước.”
“Bị thương thế nào?” Anh lại hỏi.
Ôn Tri Hòa không qua loa nữa: “…Hôm trời mưa giẫm hụt cầu thang bị ngã.”
Hạ Trưng Triều khẽ gật đầu, ánh mắt ngược lại dừng trên mặt cô, đuôi mày khẽ nhướng: “Ở Linh Châu?”
Ôn Tri Hòa rất ngắn rất nhạt “Vâng” một tiếng.
Hạ Trưng Triều khẽ thở dài: “Thật là không cẩn thận.” “Bút ở chỗ em đó, không có vấn đề gì thì tự ký đi.” Anh dứt lời đứng dậy lướt qua cô.
Ôn Tri Hòa có chút khó hiểu nhìn theo, liền thấy anh đi vào phòng ngủ bên trong.
Phòng khách nhỏ và phòng ngủ bên trong cũng không cách âm. Ôn Tri Hòa nghe thấy anh gọi điện thoại nội bộ, bảo người mang hộp y tế tới.
Nghe thấy đối phương đang làm gì đối với cô mà nói cũng không phải chuyện tốt, rốt cuộc cô còn phải giả vờ không nghe thấy. Ôn Tri Hòa cúi đầu, nhìn bản hợp đồng cô tha thiết ước mơ này, cô lại có chút thất thần.
Có đến mức đó không, chẳng phải chỉ là bảo người lấy hộp y tế thôi sao.
Ôn Tri Hòa lần thứ hai xem lại bản hợp đồng này từ đầu. Phía sau lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Hạ Trưng Triều đi mở cửa, đặt hộp y tế lên bàn tròn, mở nắp hộp ra, các loại thuốc men vật tư y tế đầy đủ mọi thứ.
Ôn Tri Hòa lướt qua hợp đồng liếc nhìn một cái. Ngay sau đó, trong tầm mắt cô không nhìn thấy, Hạ Trưng Triều dùng tay chạm vào bên chân cô, không mặn không nhạt nói một câu: “Chân mở ra một chút, hướng về phía tôi.”
Lời anh vừa nói ra, Ôn Tri Hòa thiếu chút nữa đã vò nhàu tờ hợp đồng. Không cho giải thích, ngay giây tiếp theo, Hạ Trưng Triều một gối quỳ xuống trước mặt cô, bẻ que cồn sát trùng ra, lấy đầu bông thấm ướt xoay quanh chỗ đầu gối cô.
“Hạ tiên sinh, tôi tự làm được rồi…” Cô khẽ lên tiếng.
Hạ Trưng Triều cúi mi rũ mắt, không hiểu sao có chút chuyên chú, giọng nói hơi nhạt: “Gọi tôi là gì?”
Còn có thể gọi là gì? Không thể nào là ông xã chứ.
Ôn Tri Hòa lập tức không còn h*m m**n nói chuyện,giữ im lặng, mặc kệ anh làm.
Hạ Trưng Triều cũng không làm khó cô, phảng phất câu hỏi không mặn không nhạt kia chỉ là để bịt miệng cô lại. Anh luôn như thế, lặp đi lặp lại việc khiến người ta rơi vào trục quay của sự xấu hổ.
Miệng vết thương đang từ từ khép lại, cồn thấm vào cũng không quá đau, chỉ là hơi ngứa.
Ôn Tri Hòa có ý thức buông bàn tay đang vò nhàu trang giấy ra, nhưng lòng bàn tay không kìm được mà rịn mồ hôi. Cô không có tâm trạng xem
hợp đồng, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông trước đầu gối, chú ý tới ngón út Hạ Trưng Triều đeo một chiếc nhẫn bạc, giản dị đến không bắt mắt.
Hơi cân nhắc một chút, nếu cô nhớ không lầm, cái này hẳn là đại diện cho việc chưa kết hôn phải không?
Vết trầy ở đầu gối không khó xử lý, rất nhanh đã được băng bó xong. Hạ Trưng Triều khẽ đứng dậy, ném tăm bông vào sọt giấy vụn.
Ôn Tri Hòa thu hồi tầm mắt, ra vẻ nghiêm túc mở trang thứ hai ra. “Chỗ này bị bầm tím, còn đau không?”
Anh lên tiếng, ngón cái lướt qua đầu gối trái cô, hơi dùng lực.
Lưng Ôn Tri Hòa chợt thẳng tắp, buông hợp đồng xuống, đôi mắt màu nâu nhạt vừa ngốc nghếch vừa khó hiểu nhìn anh.
Cô cúi đầu, mới phát hiện đầu gối trái của mình không biết từ lúc nào đã sưng lên một mảng bầm tím. Đây tuyệt đối không phải vết thương từ trước, hẳn là lúc cô lên xe đã vô ý va phải.
“Xem ra là còn đau.” Hạ Trưng Triều quan sát gương mặt cô, bình tĩnh tự đáp.
Bàn tay to lớn của anh hoàn toàn bao phủ lấy phần khoeo chân cô, ấn nhẹ xoa bóp.
Ôn Tri Hòa hít sâu một hơi, hai chân bất giác khép lại, khóe mắt sắp ứa ra nước mắt.
Đau quá…
Anh đang làm gì vậy?
Hạ Trưng Triều dường như cũng không bất ngờ, lực xoa ấn cũng không giảm, ngược lại còn đè chân đang bật lên của cô xuống, chỉ ngước mắt liếc cô: “Đau?”
Sao có thể không đau?
Ôn Tri Hòa rất muốn phản bác anh như vậy, nhưng cô có dự cảm, nếu thật sự nói như vậy, Hạ Trưng Triều cũng sẽ không dừng lại.
Hạ Trưng Triều nhìn gò má ửng đỏ của cô, đáy lòng thấy buồn cười: “Chịu được không?”
Ôn Tri Hòa không muốn trả lời, đôi môi mím chặt còn trề xuống.
“Trả lời tôi, Tri Hòa.” Hạ Trưng Triều nhìn chăm chú vào mắt cô, trầm giọng nói.
Ôn Tri Hòa rất khẽ hít vào: “Chịu được.”
Hạ Trưng Triều không mặn không nhạt: “Tốt, tôi giúp em xoa tan chỗ này.”
Quen với lực đạo rồi, cũng không khó chịu đựng như vậy nữa, nhưng Ôn Tri Hòa luôn cảm thấy… rất không tự nhiên. Việc này quá mức mập mờ, mặc dù bọn họ hiện tại được gọi là vợ chồng. Hơn nữa, Hạ Trưng Triều cũng không giống kiểu người sẽ hạ mình làm chuyện thế này.
Trừ phi anh cố ý.
Ý thức được điểm này, người đàn ông trước đầu gối bỗng nhiên lên tiếng: “Nói tôi nghe xem, hôm nay đã làm những gì.”
Hạ Trưng Triều chậm rãi đứng lên, giọng nói ôn hòa trầm thấp.
Thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cô, cướp đi không khí xung quanh. Đại não Ôn Tri Hòa không đủ oxy, hô hấp có chút trì trệ.
Cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông, đôi môi khẽ hé, không biết nên nói gì.
Nhìn nhau không nói gì giây lát, Hạ Trưng Triều đứng dậy sửa lại nút cà vạt, nhàn nhạt nói: “Sau này có chuyện gì, phải nói với tôi.”
“Hợp đồng có chỗ nào không hiểu, cũng có thể hỏi tôi.” Anh đưa tay, ý tứ ám chỉ mà vuốt phẳng góc tờ hợp đồng.
Ôn Tri Hòa im lặng, một lát sau suy nghĩ mới quay về, lắc đầu nói: “Xem hiểu rồi, tôi thấy không có vấn đề gì.”
Bản nháp điện tử cô đã xem qua, cùng bản cuối cùng cũng tương tự. Thậm chí, Hạ Trưng Triều còn tiến hành thêm điều khoản tăng giá vào hợp đồng. Ví dụ, trong tình huống biểu hiện tốt, hạn mức thẻ tín dụng mỗi tháng có thể điều chỉnh tăng lên, cao nhất có thể đạt tới chục triệu.
Một bản hợp đồng tặng nhà, một bản hợp đồng “công việc”. Từng điều lệ đều vô cùng mê người, những khoản tiền khổng lồ liên tiếp đó, xem đến mức cô sắp không nhận ra con số nữa.
Bởi vì những thứ này, bầu không khí vi diệu vừa rồi cô tạm thời có thể vứt ra sau đầu, dù sao Hạ Trưng Triều cũng đâu có làm gì cô.
Ôn Tri Hòa ngoan ngoãn ký tên vào mỗi chỗ. Ký xong chữ cuối cùng, cô ngẩng đầu hỏi, có chút chần chừ: “Vậy ngày mai chúng ta có cần đến Cục Dân chính không ạ?”
“Không cần.” Hạ Trưng Triều giọng điệu thờ ơ, đôi mắt đen láy sâu thẳm, “Không phải kết hôn thật, giấy chứng nhận này cũng không cần thiết phải lấy.”
“Đỡ phải lúc ly hôn lại phiền phức.”
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Phòng ngủ, chờ anh.
Hai chữ cực kỳ mập mờ này kết hợp lại với nhau, khiến còi báo động trong lòng Ôn Tri Hòa vang lên inh ỏi.
Việc quản lý biểu cảm thích đáng của cô gần như xuất hiện vết rạn nứt trong nháy mắt. Mày nhíu lại, đôi môi hé mở, vẻ mặt ngơ ngác và cảnh giác tràn ngập trên gò má trắng hồng, cùng những cảm xúc khó nói thành lời.
Hạ Trưng Triều đã xem qua nụ cười tươi đẹp của cô, cũng xem qua dáng vẻ giả vờ bình tĩnh, dáng vẻ khi tức giận, giống như bây giờ. Cô tự cho mình là thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn không giấu được tâm sự, một độ tuổi dễ dàng để lộ cảm xúc.
Hai mươi tuổi.
Thật là một độ tuổi tươi đẹp.
Hạ Trưng Triều thu hết những biểu cảm phong phú của cô vào đáy mắt đen láy, khẽ thở dài: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì em đâu, em yêu à.”
“Em quên rồi sao? Bản hợp đồng tặng nhà kia cũng cần em ký tên mà.” Hạ Trưng Triều cười một cái, lại lần nữa đưa tay vỗ về đầu cô, lần này lâu hơn mới buông ra.
Ôn Tri Hòa đầu hơi cúi xuống, trên mặt không biểu cảm, đáy lòng hờn dỗi.
Còn em yêu nữa chứ. Lão già lưu manh.
Ai là em yêu của anh.
Ôn Tri Hòa hơi ngẩng cằm lên, đôi mắt long lanh từ dưới lên trên nhìn chăm chú anh, có sự u oán nhỏ đến mức không thể phát hiện.
Cô lựa chọn hỏi lại trực tiếp, nhưng lại tỏ ra ngây thơ giả tạo: “…Hợp đồng, không phải ký ở phòng sách sao? Trước bữa ăn, tôi cũng có thể ký ở đây mà.”
Tay anh lướt xuống bên má cô, rất nhẹ rất khẽ ừ một tiếng, lòng bàn tay cũng khẽ bóp nhẹ vành tai cô.
Hành động của anh đã vượt rào, lại còn phạm quy. Người Ôn Tri Hòa cứng đờ, trái tim chợt thắt lại.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng vết chai mỏng và đường vân trên ngón tay anh. Để tránh đối phương cảm nhận được sự nhạy cảm khiến máu cô sôi trào, cô cố gắng kìm nén hơi thở của mình.
Người đàn ông trước mắt thản nhiên như vậy, mà cô đang đợi anh đáp lại, gặp phải sự kéo dài này, vài giây bị kéo dài ra vô tận.
Cho đến khi Ôn Tri Hòa không muốn nhẫn nại nữa mà rụt cổ lại, né về phía sau. Hạ Trưng Triều mới buông cô ra, mỉm cười nói: “Tri Hòa, tôi là người tặng quà.”
Không trả lời thẳng, lấy quyền ép người.
Ôn Tri Hòa có chút phiền muộn, nhưng lại khó nói được gì. Đồng thời, cô cũng không hỏi anh tại sao không đi ăn cơm.
Vừa lúc, cô cũng không muốn đối mặt ăn cơm cùng anh.
Đi đến nhà ăn, Ôn Tri Hòa vốn tưởng rằng mình sẽ vì chuyện vừa rồi mà hết muốn ăn, nhưng khi đối mặt với bàn thức ăn ngon và nếm thử miếng đầu tiên, nước miếng đã không biết xấu hổ mà chảy ra từ khóe miệng, khóe mắt.
Thịt này, món ăn này, không khỏi cũng quá ngon rồi.
Ôn Tri Hòa ăn rất ngon miệng, khen không dứt lời. Nhân viên phục vụ bên cạnh cũng yên lòng.
Xét đến sự chuyên nghiệp của người giúp việc, các bà ấy đều sẽ dụng tâm đối đãi, nhưng người tiếp đãi lần này lại đặc biệt khác xưa, các bà ấy tự nhiên sẽ lấy ra 200% tinh thần để đón tiếp.
Người tinh mắt đều nhìn ra được, Ôn Tri Hòa đối với Hạ tiên sinh là một sự tồn tại ngoại lệ. Giống như trong các bộ phim truyền hình ngôn tình cũ rích vậy, vị tiểu thư này là cô gái đầu tiên các bà từng thấy được Hạ Trưng Triều mang về nhà.
Dì Tần được điều từ nhà chính đến đây, đã làm việc cho nhà họ Hạ hơn mười năm, bà ấy hiểu rõ điểm này nhất. Từ khoảnh khắc Ôn Tri Hòa bước vào cửa, bà ấy đã luôn quan sát đánh giá, ghi nhớ tính tình sở thích của cô.
Ôn Tri Hòa nào biết đâu rằng, mỗi lời nói, mỗi hành động của cô đều bị những chiếc camera hình người tinh vi này ghi lại.
Cô đang suy nghĩ.
Suy nghĩ xem tiếp theo nên đối phó với Hạ Trưng Triều như thế nào. Quả thực chính là vào hang cọp.
Hôm qua bàn chuyện cưới hỏi, hôm nay chuyển nhà. Kiểu tiến triển này, các cặp vợ chồng bình thường quả thật là nên làm chút… chuyện phương diện kia. Những cặp nam nữ không quá bảo thủ một chút, tìm kiếm sự đảm bảo cho nhu cầu sinh lý, thường cũng sẽ thử trước hôn nhân.
Ôn Tri Hòa không có phức cảm về trinh tiết, ngược lại, cô cũng tôn trọng cách làm này. Nhưng cô thà thiếu chứ không ẩu, những người khác giới quá không vừa mắt cô không có khả năng thử. Thật sự muốn làm gì đó, ít nhất phải hẹn hò trên nửa năm, trao đổi cho nhau báo cáo kiểm tra sức khỏe…
Hiển nhiên,người họ Hạ này không có khả năng đưa cho cô báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Tiếp theo, anh đã nói rõ ràng, không vừa mắt cô, cũng sẽ không làm chuyện làm khó người khác.
Ôn Tri Hòa nghĩ như vậy, quả thật có chút quá mức lý tưởng hóa, quá mức tin tưởng anh. Chính là những điều kiện phong phú và mê người đó, không có ai mà không động lòng chứ?
Cô thực tế, cô vô cùng thực tế và cũng vô cùng động lòng, đặc biệt là sau khi nghiệm thu tất cả những thứ này.
Hạ Trưng Triều tuyệt đối không phải là đối tượng tốt, Ôn Tri Hòa hiểu rất rõ, nhưng cô sẵn lòng chiến đấu đến cùng, bởi vì tham tiền, cũng bởi vì căn nhà mang lại cảm giác an toàn.
Viên kẹo ngọt này là do Hạ Trưng Triều vừa đấm vừa xoa mà cho, nhưng cô thật sự rất cần, cũng rất muốn ở lại Yến Bắc. Trước mười tuổi cô chỉ có thể chen chúc cùng ba mẹ trong một căn phòng, sau mười tuổi cô cũng không có căn phòng hoàn toàn thuộc về mình; trước mười lăm tuổi cô còn có một gia đình, sau mười lăm tuổi cô dường như lại không thuộc về bất kỳ gia đình nào.
Vợ chồng bình thường ly hôn, tái hôn, xây dựng gia đình mới – đó là sự biến động thuộc về thế hệ cha mẹ cô, giờ đây cũng đã mỗi người khỏe mạnh, có nơi chốn thích đáng. Nhưng sự phiêu dạt thuộc về cô, lại chưa hề kết thúc.
Ước mơ lớn nhất Ôn Tri Hòa đã từng có là làm ra bộ phim điện ảnh ăn khách, trở thành đạo diễn lớn. Ước mơ lâu dài nhất và tự tin nhất là tiết kiệm đủ tiền trả trước cho một căn nhà, ổn định cuộc sống cho mình và hai con mèo. Cô không muốn không có nơi ở cố định, cũng suy bụng ta ra bụng người mà cho rằng, hai con mèo cũng không muốn lưu lạc.
Hạ Trưng Triều đối với cô mà nói là chủ nhân. Tuy rằng nghĩ như vậy là đang vật hóa bản thân, nâng cao đối phương, nhưng bình tĩnh mà xem xét, chính là lý lẽ này. Huống hồ thái độ của Hạ Trưng Triều đối với cô, vốn dĩ là như thế.
8 giờ 10 phút, cô đã không còn thời gian lề mề.
Phòng ngủ ở bên trái tầng hai, hướng Nam. Ôn Tri Hòa chậm rì rì đi tới, tay vừa mới đặt lên tay nắm cửa, trên cánh cửa phủ bóng một thân hình càng cao lớn hơn.
“Ừm, rất đúng giờ.”
Một giọng nam ôn hòa trầm thấp truyền đến từ phía sau, gần gũi như thể đang ghé vào tai nói chuyện.
Sống lưng Ôn Tri Hòa mềm nhũn, ngơ ngác quay đầu lại. Người đàn ông đeo kính, gật đầu nhìn cô.
Gần quá rồi.
Ôn Tri Hòa hô hấp hơi chậm lại, tay vặn cửa tăng thêm lực, cả người cũng bất giác dựa sát vào cửa.
Trong tình huống có sự chênh lệch chiều cao lớn, mặc dù Hạ Trưng Triều nhún nhường cúi đầu nói chuyện với cô, cũng có thể thấy rõ từng cử chỉ hành động của cô. Cô đối với anh luôn như gặp phải đại địch, giống như con nhím xù gai ngược, con mèo hoang khom người xù lông.
Trông anh đáng sợ lắm sao?
Hạ Trưng Triều chỉ tưởng tượng như vậy. Rốt cuộc đã có kết luận, không có ý nghĩa phải nghĩ lại.
Anh lấy tập hồ sơ phía sau ra, rất nhẹ chạm vào cánh tay cô, như nhắc nhở: “Mở cửa vào đi.”
Ôn Tri Hòa dùng khóe mắt thấy được tập hồ sơ trong tay anh, rõ ràng là hợp đồng tặng bất động sản.
Đúng là ma quỷ ám ảnh mà. Ôn Tri Hòa nhìn thấy những chữ mê người kia, cũng mặc kệ ba bảy hai mốt, quả thật vặn cửa vào phòng.
Cô quay lưng về phía Hạ Trưng Triều, còn chưa kịp xoay người, liền nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động.
Lần này Ôn Tri Hòa đứng ngồi không yên, bất chợt quay về phía người đàn ông, có chút khẩn trương: “Phải đóng cửa sao? Chỗ này tôi cảm giác không được thông khí lắm…”
Sắc mặt Hạ Trưng Triều rất bình tĩnh, không lên tiếng, chỉ giơ tay ấn vào hệ thống trên tường.
Không bao lâu, Ôn Tri Hòa nghe thấy tiếng lưu thông rất nhỏ.
Anh đây là… bật hệ thống tuần hoàn không khí?
“Bây giờ thông khí chưa?” Hạ Trưng Triều hỏi, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô.
Ôn Tri Hòa nghẹn lời, cũng không biết nói gì cho phải.
Nói là phòng ngủ, nhưng ngoài giường ra về cơ bản đầy đủ mọi thứ: có phòng tắm toilet riêng, phòng khách nhỏ, ban công, ngay cả phòng để quần áo cũng là tầng lửng thông với tầng một. Nếu cô không có tiền, lấy cái này cho thuê làm cò nhà thuê lại tuyệt đối có người tranh giành ở… Nghĩ xa rồi, cái mệnh nghèo kiết xác này của cô đúng là không chữa được.
Cộp một tiếng.
Hạ Trưng Triều tiện tay ném hợp đồng lên bàn trà. Anh ngồi xuống chiếc sofa đơn, vắt chéo chân, cũng cúi người đặt một cây bút máy xuống.
Ôn Tri Hòa không ngồi đối diện anh, đứng thẳng tắp cách đó hơn hai mét, mũi chân chống trên thảm, như sông Sở ranh giới Hán, nửa bước không vượt qua.
Dáng ngồi Hạ Trưng Triều tùy ý phóng khoáng, trên trán rơi xuống vài sợi tóc mai. Đeo cặp kính gọng vàng mảnh, trông lại thực sự có dáng vẻ quân tử nho nhã.
Anh thấy cô căng thẳng, lại rất nhẹ cười một cái, gật đầu hạ mi, chỉ lướt qua trong giây lát, rồi dùng hai ngón tay vẫy vẫy ra hiệu cho cô: “Đứng xa như vậy, coi tôi là hồng thủy mãnh thú à? Lại đây đứng trước mặt tôi.”
Ôn Tri Hòa không muốn động, giằng co vài giây, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, liền hoàn toàn mặc kệ mà đứng yên tại chỗ.
Hạ Trưng Triều vẫn chưa tỏ ra khó chịu, ngược lại, anh chống khuỷu tay nâng cằm, lại bày ra tư thế quan sát cô giống như trên xe.
Nên nói thế nào về cảm giác này? Bị anh nhìn chăm chú, thật giống như trên người cô vô cớ sinh ra gông xiềng, nhà giam vô hình, mặc cho anh tùy ý xem xét.
“Giấy tờ lát nữa ký cũng được, không vội.” Hạ Trưng Triều thong thả lên tiếng, tháo cặp kính trên mũi xuống, vừa nói, “Gọi em vào đây, không vì ý gì khác, chỉ là muốn em thay quần áo. Tôi hình như đã nói với em, về sở thích phong cách ăn mặc của em.”
Anh ngước mắt, thu lại ý cười: “Tóc có thể từ từ nuôi dài ra, bộ quần áo này cũng đừng mặc nữa.”
Lời vừa dứt, Ôn Tri Hòa giật mình. Trong nháy mắt tất cả những ý nghĩ kiều diễm, không thể đưa ra ánh sáng trong đầu cô đều tan biến.
Không đúng.
Lý do thì đơn giản, nhưng không khỏi quá chuyện bé xé ra to. Chỉ là bảo thay bộ quần áo? Không làm chuyện khác?
Ôn Tri Hòa nghĩ, cô quả thật còn trẻ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa thể nghĩ thông suốt, ví như ý tứ trong lời nói của Hạ Trưng Triều lúc này.
Thời học sinh cô không trầm lặng, là một học sinh chăm chỉ hiếu học, cho nên cô lập tức đặt câu hỏi: “…Chỉ vậy thôi sao?”
“Ừm.” Hạ Trưng Triều rất nhẹ đáp lời: “Hay là em có ý nghĩ khác?” Cô làm sao có thể có chứ.
Ôn Tri Hòa đáy lòng thầm bực, ngoan ngoãn nói: “Tôi biết rồi, tôi đi thay đồ bây giờ.”
Cô đang định đi, Hạ Trưng Triều lại lên tiếng: “Lần này là vi phạm lần đầu, tôi không ghi nhớ cho em. Lần sau em lại quên, tôi khó đảm bảo sẽ không phạt em đấy.”
Lời này làm Ôn Tri Hòa sởn tóc gáy. Cô đột nhiên lại nhìn về phía anh, như thể nhìn thấy ác điểu.
Hạ Trưng Triều đáy mắt mang ý cười, giọng nhàn nhạt nói: “Phạt em thay đồ xong mới được ăn cơm.”
Với nhận thức của Ôn Tri Hòa về anh, hình phạt anh nói, không nên chỉ đơn giản như vậy. Nhưng cô còn có thể làm gì bây giờ, hỏi tiếp nữa thì có thể dò ra được cái gì? Chẳng qua là tự tìm đường chết.
Phòng để quần áo tuy chưa đầy, nhưng cũng chiếm trọn một bức tường, rực rỡ muôn màu cũng đủ khiến cô hoa cả mắt. Tùy tay lấy ra một chiếc mác quần áo, đều là thứ cô làm việc vặt ba tháng cũng không mua nổi. Có những bộ đồ cô tùy tiện mua, nhưng nhiều hơn dường như là do Hạ Trưng Triều cho người chuẩn bị.
…Sơ suất rồi, lẽ ra cô không nên dùng tiền tiêu vặt mua những thứ linh tinh đó.
Nói thật, căn nhà trọ cũ nát kia ngoài những món đồ quý giá của cô ra, căn bản không có gì đáng để bên vận chuyển mang tới đây. Quả thực
ứng với câu nói kia của Hạ Trưng Triều, cô chỉ cần người đến là được.
Đêm đã khuya, cô hoàn toàn có thể thay đồ ngủ. Ôn Tri Hòa chọn chọn, phát hiện nơi này quả thật có một ngăn là đồ ngủ, nhưng kiểu dáng… không khỏi quá mỏng manh rồi.
Đây cũng là anh chọn?
Ôn Tri Hòa dứt khoát bỏ qua, như tránh rắn rết.
Chọn xong quần áo, chiếc váy đen nhỏ đơn giản nhất. Ôn Tri Hòa vừa thay đồ vừa suy nghĩ, Hạ Trưng Triều đêm nay không phải thật sự muốn ngủ lại đây chứ.
“Xoẹt…”
Cởi chiếc quần jean bó sát ra, miếng băng dán ở đầu gối tối qua bị bong keo, ngưng lại tất cả suy nghĩ miên man của cô.
Ở đây không có băng dán mới để thay, cô lại không biết hộp y tế ở đâu, chỉ có thể tùy ý dùng tay vuốt phẳng.
Kéo cửa phòng để quần áo ra, Ôn Tri Hòa nhìn đến Hạ Trưng Triều vẫn ngồi ở chỗ đó. Lúc đi qua cô bất giác kéo kéo chân váy.
“Ngồi đi.” Hạ Trưng Triều giọng nhàn nhạt ra hiệu, đôi mắt hẹp dài dừng lại ở chỗ đầu gối cô: “Trên chân em bị thương từ khi nào đây?”
Vết thương không nhỏ, anh chú ý tới cũng là điều khó tránh.
Ôn Tri Hòa ngồi xuống trước mặt anh, hai tay chống trên váy, tiện miệng đáp: “Hai hôm trước.”
“Bị thương thế nào?” Anh lại hỏi.
Ôn Tri Hòa không qua loa nữa: “…Hôm trời mưa giẫm hụt cầu thang bị ngã.”
Hạ Trưng Triều khẽ gật đầu, ánh mắt ngược lại dừng trên mặt cô, đuôi mày khẽ nhướng: “Ở Linh Châu?”
Ôn Tri Hòa rất ngắn rất nhạt “Vâng” một tiếng.
Hạ Trưng Triều khẽ thở dài: “Thật là không cẩn thận.” “Bút ở chỗ em đó, không có vấn đề gì thì tự ký đi.” Anh dứt lời đứng dậy lướt qua cô.
Ôn Tri Hòa có chút khó hiểu nhìn theo, liền thấy anh đi vào phòng ngủ bên trong.
Phòng khách nhỏ và phòng ngủ bên trong cũng không cách âm. Ôn Tri Hòa nghe thấy anh gọi điện thoại nội bộ, bảo người mang hộp y tế tới.
Nghe thấy đối phương đang làm gì đối với cô mà nói cũng không phải chuyện tốt, rốt cuộc cô còn phải giả vờ không nghe thấy. Ôn Tri Hòa cúi đầu, nhìn bản hợp đồng cô tha thiết ước mơ này, cô lại có chút thất thần.
Có đến mức đó không, chẳng phải chỉ là bảo người lấy hộp y tế thôi sao.
Ôn Tri Hòa lần thứ hai xem lại bản hợp đồng này từ đầu. Phía sau lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Hạ Trưng Triều đi mở cửa, đặt hộp y tế lên bàn tròn, mở nắp hộp ra, các loại thuốc men vật tư y tế đầy đủ mọi thứ.
Ôn Tri Hòa lướt qua hợp đồng liếc nhìn một cái. Ngay sau đó, trong tầm mắt cô không nhìn thấy, Hạ Trưng Triều dùng tay chạm vào bên chân cô, không mặn không nhạt nói một câu: “Chân mở ra một chút, hướng về phía tôi.”
Lời anh vừa nói ra, Ôn Tri Hòa thiếu chút nữa đã vò nhàu tờ hợp đồng. Không cho giải thích, ngay giây tiếp theo, Hạ Trưng Triều một gối quỳ xuống trước mặt cô, bẻ que cồn sát trùng ra, lấy đầu bông thấm ướt xoay quanh chỗ đầu gối cô.
“Hạ tiên sinh, tôi tự làm được rồi…” Cô khẽ lên tiếng.
Hạ Trưng Triều cúi mi rũ mắt, không hiểu sao có chút chuyên chú, giọng nói hơi nhạt: “Gọi tôi là gì?”
Còn có thể gọi là gì? Không thể nào là ông xã chứ.
Ôn Tri Hòa lập tức không còn h*m m**n nói chuyện,giữ im lặng, mặc kệ anh làm.
Hạ Trưng Triều cũng không làm khó cô, phảng phất câu hỏi không mặn không nhạt kia chỉ là để bịt miệng cô lại. Anh luôn như thế, lặp đi lặp lại việc khiến người ta rơi vào trục quay của sự xấu hổ.
Miệng vết thương đang từ từ khép lại, cồn thấm vào cũng không quá đau, chỉ là hơi ngứa.
Ôn Tri Hòa có ý thức buông bàn tay đang vò nhàu trang giấy ra, nhưng lòng bàn tay không kìm được mà rịn mồ hôi. Cô không có tâm trạng xem
hợp đồng, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông trước đầu gối, chú ý tới ngón út Hạ Trưng Triều đeo một chiếc nhẫn bạc, giản dị đến không bắt mắt.
Hơi cân nhắc một chút, nếu cô nhớ không lầm, cái này hẳn là đại diện cho việc chưa kết hôn phải không?
Vết trầy ở đầu gối không khó xử lý, rất nhanh đã được băng bó xong. Hạ Trưng Triều khẽ đứng dậy, ném tăm bông vào sọt giấy vụn.
Ôn Tri Hòa thu hồi tầm mắt, ra vẻ nghiêm túc mở trang thứ hai ra. “Chỗ này bị bầm tím, còn đau không?”
Anh lên tiếng, ngón cái lướt qua đầu gối trái cô, hơi dùng lực.
Lưng Ôn Tri Hòa chợt thẳng tắp, buông hợp đồng xuống, đôi mắt màu nâu nhạt vừa ngốc nghếch vừa khó hiểu nhìn anh.
Cô cúi đầu, mới phát hiện đầu gối trái của mình không biết từ lúc nào đã sưng lên một mảng bầm tím. Đây tuyệt đối không phải vết thương từ trước, hẳn là lúc cô lên xe đã vô ý va phải.
“Xem ra là còn đau.” Hạ Trưng Triều quan sát gương mặt cô, bình tĩnh tự đáp.
Bàn tay to lớn của anh hoàn toàn bao phủ lấy phần khoeo chân cô, ấn nhẹ xoa bóp.
Ôn Tri Hòa hít sâu một hơi, hai chân bất giác khép lại, khóe mắt sắp ứa ra nước mắt.
Đau quá…
Anh đang làm gì vậy?
Hạ Trưng Triều dường như cũng không bất ngờ, lực xoa ấn cũng không giảm, ngược lại còn đè chân đang bật lên của cô xuống, chỉ ngước mắt liếc cô: “Đau?”
Sao có thể không đau?
Ôn Tri Hòa rất muốn phản bác anh như vậy, nhưng cô có dự cảm, nếu thật sự nói như vậy, Hạ Trưng Triều cũng sẽ không dừng lại.
Hạ Trưng Triều nhìn gò má ửng đỏ của cô, đáy lòng thấy buồn cười: “Chịu được không?”
Ôn Tri Hòa không muốn trả lời, đôi môi mím chặt còn trề xuống.
“Trả lời tôi, Tri Hòa.” Hạ Trưng Triều nhìn chăm chú vào mắt cô, trầm giọng nói.
Ôn Tri Hòa rất khẽ hít vào: “Chịu được.”
Hạ Trưng Triều không mặn không nhạt: “Tốt, tôi giúp em xoa tan chỗ này.”
Quen với lực đạo rồi, cũng không khó chịu đựng như vậy nữa, nhưng Ôn Tri Hòa luôn cảm thấy… rất không tự nhiên. Việc này quá mức mập mờ, mặc dù bọn họ hiện tại được gọi là vợ chồng. Hơn nữa, Hạ Trưng Triều cũng không giống kiểu người sẽ hạ mình làm chuyện thế này.
Trừ phi anh cố ý.
Ý thức được điểm này, người đàn ông trước đầu gối bỗng nhiên lên tiếng: “Nói tôi nghe xem, hôm nay đã làm những gì.”
Hạ Trưng Triều chậm rãi đứng lên, giọng nói ôn hòa trầm thấp.
Thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cô, cướp đi không khí xung quanh. Đại não Ôn Tri Hòa không đủ oxy, hô hấp có chút trì trệ.
Cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông, đôi môi khẽ hé, không biết nên nói gì.
Nhìn nhau không nói gì giây lát, Hạ Trưng Triều đứng dậy sửa lại nút cà vạt, nhàn nhạt nói: “Sau này có chuyện gì, phải nói với tôi.”
“Hợp đồng có chỗ nào không hiểu, cũng có thể hỏi tôi.” Anh đưa tay, ý tứ ám chỉ mà vuốt phẳng góc tờ hợp đồng.
Ôn Tri Hòa im lặng, một lát sau suy nghĩ mới quay về, lắc đầu nói: “Xem hiểu rồi, tôi thấy không có vấn đề gì.”
Bản nháp điện tử cô đã xem qua, cùng bản cuối cùng cũng tương tự. Thậm chí, Hạ Trưng Triều còn tiến hành thêm điều khoản tăng giá vào hợp đồng. Ví dụ, trong tình huống biểu hiện tốt, hạn mức thẻ tín dụng mỗi tháng có thể điều chỉnh tăng lên, cao nhất có thể đạt tới chục triệu.
Một bản hợp đồng tặng nhà, một bản hợp đồng “công việc”. Từng điều lệ đều vô cùng mê người, những khoản tiền khổng lồ liên tiếp đó, xem đến mức cô sắp không nhận ra con số nữa.
Bởi vì những thứ này, bầu không khí vi diệu vừa rồi cô tạm thời có thể vứt ra sau đầu, dù sao Hạ Trưng Triều cũng đâu có làm gì cô.
Ôn Tri Hòa ngoan ngoãn ký tên vào mỗi chỗ. Ký xong chữ cuối cùng, cô ngẩng đầu hỏi, có chút chần chừ: “Vậy ngày mai chúng ta có cần đến Cục Dân chính không ạ?”
“Không cần.” Hạ Trưng Triều giọng điệu thờ ơ, đôi mắt đen láy sâu thẳm, “Không phải kết hôn thật, giấy chứng nhận này cũng không cần thiết phải lấy.”
“Đỡ phải lúc ly hôn lại phiền phức.”
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Đánh giá:
Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Story
Chương 9: Chịu đau
10.0/10 từ 26 lượt.