Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Chương 50: Không thể
281@-
Không gian bên trong xe quả thực không nhỏ. Ôn Tri Hòa liếc nhìn một lượt, nhưng nghĩ bụng, dù có ngả hết ghế ra, với chiều cao gần mét chín của Hạ Trưng Triều, muốn duỗi thẳng người ngủ cho thoải mái e rằng cũng rất khó khăn.
Trong lòng cô thoáng dâng lên cảm giác không tự nhiên, nhưng khi ánh mắt chạm phải chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu bạc trên cổ tay anh, cô lại tự giễu mình đúng là lo chuyện bao đồng, lại còn đi đồng cảm với nhà tư bản.
Trong rất nhiều lần thân mật mãnh liệt trước đây, Hạ Trưng Triều không hề tháo đồng hồ. Khi nhiệt độ cơ thể cả hai còn chưa tăng cao, Ôn Tri Hòa thường xuyên cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại bạc ấy.
Đó là vực sâu ngăn cách về thân phận, là ranh giới mà cô không bao giờ có thể vượt qua. Dù sau này cô có sở hữu căn nhà đắt đỏ hơn, những món trang sức quý giá hơn, thì mỗi khi ngồi trong phòng khách rộng lớn, nhìn chiếc vòng cổ vừa đấu giá được qua màn hình, Ôn Tri Hòa vẫn luôn có cảm giác nó không thực sự thuộc về mình.
Cô biết rất rõ, đó là sự tự ti, mặc cảm, là cảm giác mình không hề xứng với anh.
Ôn Tri Hòa thường xuyên phải đối mặt với những khát vọng và sự dồn nén sâu thẳm trong lòng, điều đó khiến lý trí của cô luôn hoạt động bền bỉ như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Nhưng khát vọng mà Hạ Trưng Triều mang lại cho cô vừa quá lớn lao, lại vừa quá hư ảo, mông lung.
Anh nói cô là vợ anh, nhưng Ôn Tri Hòa lại cảm thấy mình giống tình nhân được công khai của anh hơn; anh nói cô có thể tự mình làm một bộ phim, nhưng Ôn Tri Hòa cảm thấy đó không phải là thứ cô giành được bằng chính năng lực của mình.
Cô như đang đi trên một sợi dây mảnh, từng bước cẩn trọng cầu mong sự ổn định, chỉ cần một chút sơ sẩy là niềm tin sẽ sụp đổ, cảm xúc sẽ vỡ òa.
Cô đương nhiên muốn đối mặt với mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, nhưng bản thân lại chẳng thể nào nhẹ nhàng nổi.
Hạ Trưng Triều nói anh hối hận, muốn bàn lại về mối quan hệ giữa họ, muốn thay đổi hợp đồng. Nếu cô là một người phụ nữ môn đăng hộ đối với anh cả về gia thế lẫn năng lực, cô đương nhiên có thể cười nói: “Hối hận ư? Được thôi, tạm biệt nhé”, rồi quay lưng tìm một người tốt hơn.
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Cô vẫn phải dựa vào anh để hoàn thành bộ phim còn đang dang dở này.
Và mối quan hệ của họ cũng không thể cứ thế mà “đóng máy” hoàn toàn.
Đóng cửa xe lại, Ôn Tri Hòa ngồi vào vị trí mình đã ngồi ngày hôm qua, và ngay lập tức cảm thấy hối hận.
… Thà cứ ở trong phòng ngủ còn hơn.
Cô nửa dựa vào ghế, không nhìn Hạ Trưng Triều, im lặng không biết nên đặt tay thế nào cho phải, là ngón cái ôm lấy bốn ngón kia, hay bốn ngón siết chặt bên ngoài.
Điều hòa trong xe vừa mới bật, chưa đủ để xua tan đi cảm giác ngột ngạt, nóng bức. Ôn Tri Hòa hé mở cửa kính xe một nửa, vừa để thoáng khí, lại vừa tiện… nếu cần nhảy ra ngoài.
“Em đỡ hơn chưa?”
Giọng Hạ Trưng Triều vang lên bên cạnh. Ôn Tri Hòa thuận thế nhìn sang anh, đáp rất khẽ: “Ừm.”
Trong xe khá sáng sủa và rộng rãi. Nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi cạnh, Ôn Tri Hòa mới phát hiện hôm nay anh ăn mặc đặc biệt giản dị, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, không thắt cà vạt, tóc cũng không vuốt sáp rẽ ngôi kỹ lưỡng. Trông anh thoải mái và tùy ý hơn, nhưng quả thực vẫn không giấu được khí chất toát ra từ người, nhất là đôi mày rậm đen nhánh kia vẫn mang một vẻ áp bức khó tả.
“Lúc tỉnh dậy đo nhiệt độ là bao nhiêu?” Anh lại hỏi. “Không đo.” Ôn Tri Hòa thành thật đáp.
“Bữa tối ăn chưa?” “Chưa ăn.”
Hạ Trưng Triều ôn tồn nhắc nhở: “Dù mới tỉnh dậy không thấy đói cũng nên ăn lót dạ một chút, nếu không dễ bị đau dạ dày.”
Ôn Tri Hòa mân mê ngón tay: “… Tôi đương nhiên biết.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn nói gì?” Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc bén, quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.
Khung cảnh này, tình huống này, trong khoảnh khắc dường như kéo linh hồn cô về một ký ức nào đó trong quá khứ. Khi đó, Hạ Trưng Triều ngồi ở đầu kia bàn ăn, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp, ôn hòa và lễ độ. Anh mỉm cười nhìn thẳng cô, nhưng lời nói lại xa vời, cao ngạo.
Anh không phải Phật từ bi, mà là Phật Như Lai với Ngũ Hành Sơn mà cô không tài nào trốn thoát. Cô vẫn chưa đến được Tây Trúc thỉnh kinh, bên cạnh cũng chẳng có ai bầu bạn, chỉ có một mình cô đơn độc.
Ôn Tri Hòa mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh đến lạ thường, đôi tay nắm chặt dưới lớp quần áo có thể che giấu đi những tâm sự sâu kín tựa hố đen vũ trụ.
Thanh gươm Damocles treo trên đầu ta ơi, xin ngươi hãy rơi xuống đi. Để ta chết sớm, siêu sinh sớm cho rồi.
Ôn Tri Hòa hít sâu một hơi, ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông ——
“Chúng ta kết hôn đi.”
Bốn chữ ngắn gọn, súc tích, đi cùng với khuôn mặt và giọng nói quen thuộc của anh, tạo nên một cảm giác quen thuộc đến mãnh liệt.
Ôn Tri Hòa hơi sững sờ: “Cái gì?”
“Trước hoặc sau khi phim đóng máy, chúng ta sẽ đi làm thủ tục đăng ký.” Hạ Trưng Triều nói tiếp, ánh mắt nóng rực vẫn luôn dừng trên người cô, “Nếu em muốn, bây giờ cũng được. Em cần cảm giác an toàn, anh có thể cho em, bao gồm cả hôn lễ như em nói, anh cũng sẽ cho người chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
“Nhẫn đôi anh đã đeo rồi, trước khi em tháo nó xuống, anh sẽ không tháo ra nữa. Em có thể thấy nó lúc nào cũng ở trên tay anh.”
Hạ Trưng Triều giơ tay lên, hơi nghiêng cổ tay. Ngón áp út vốn trống trơn quả thực đã có một chiếc nhẫn mảnh. Nó cùng kiểu dáng, cùng mẫu mã với chiếc của cô, không có khác biệt gì lớn, ít nhất là Ôn Tri Hòa không nhìn ra được.
Ôn Tri Hòa vẫn chưa thể tiêu hóa hết những lời anh vừa nói, ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn, cổ họng như bị nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Khi đối diện lại với ánh mắt anh, suy nghĩ của Ôn Tri Hòa mới quay trở lại. Trái tim hoảng loạn không thể kìm nén, ngay cả sống mũi đang nghẹt cũng có chút thông thoáng hơn.
Cô không phân biệt được.
Thật sự không phân biệt được, cũng không dám nghĩ nhiều.
Hạ Trưng Triều đã nói với cô quá nhiều lời hay ý đẹp, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Cô không thể không thừa nhận mình đã từng rung động, và cả lúc này đây cũng vậy.
Mọi thứ dường như lại quay về điểm xuất phát ban đầu. Khi đó, cô khó mà dò xét được lời “cầu hôn” của người đàn ông này có phải là nói đùa hay không, và hiện tại, cô cũng bắt đầu nghi ngờ việc anh nói muốn đăng ký kết hôn liệu có ẩn chứa mục đích gì khác.
Chuyện này không còn đơn thuần như trước đây nữa.
Hay nói đúng hơn, mối quan hệ này từ đầu đến cuối vốn dĩ đã không hề thuần túy, giống như một hồ nước sâu đục ngầu, vì quá sâu và vẩn đục mà không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu sự sống nào bên dưới.
“Em không đeo à?”
Hạ Trưng Triều khẽ hỏi, ánh mắt dừng trên bàn tay cô, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
Ôn Tri Hòa khựng lại một chút, khẽ thu tay về một cách khó nhận ra, nén một hơi, thẳng lưng giả vờ bình tĩnh: “Không đeo, tháo rồi.”
“Em còn cắt tóc rồi.”
Một chủ đề rất lạc đề, không biết vì sao Ôn Tri Hòa lại nhắc đến. Có lẽ cô chỉ muốn nói cho anh biết, dù là lúc l*m t*nh, anh cũng không còn cách nào túm tóc để khống chế cô nữa.
Hạ Trưng Triều “ừm” một tiếng, cũng không tỏ ra dò xét như trước, chỉ gật đầu nhìn cô chăm chú, giọng nói ôn hòa: “Rất hợp với em, cắt đi trông gọn gàng mà cũng khá tiện.”
Nói đến đây, anh liền lấy đó làm cái cớ để nói tiếp: “Em có thể làm những gì mình muốn làm, cách ăn mặc trang điểm anh cũng sẽ không có bất kỳ yêu cầu hay ràng buộc nào nữa. Anh hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta có thể khôi phục như ban đầu và tiến thêm một bước nữa.
Những điểm em cho là bất bình đẳng, không công bằng, cứ việc nói với anh, anh đảm bảo với em, sẽ làm tốt hơn trước kia.”
“Kể cả bản hợp đồng trước kia, em muốn giữ lại cũng được.”
Anh nói rất chu đáo, tỉ mỉ, so với trước đây, tư thái cũng đã hạ thấp đi không ít.
Nếu không phải đã từng chứng kiến bộ dạng ngang ngược và trong ngoài bất nhất của anh, Ôn Tri Hòa có lẽ sẽ lại một lần nữa bị những lời này làm cho choáng váng. Nhưng những lời lần này của anh, quả thực rất khiến người ta bất ngờ.
Ôn Tri Hòa khó mà nói rõ được cảm giác khác lạ trong lòng, não bộ cô như đang có hai luồng suy nghĩ đấu tranh, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong. Cô hiểu rõ, một mối quan hệ thân mật tốt đẹp vốn dĩ nên bình đẳng. Những “nhượng bộ” mà Hạ Trưng Triều đưa ra, chẳng qua chỉ là trả lại cho cô những quyền lợi vốn thuộc về cô, cho dù bản thân cô chẳng có chút giá trị nào để có thể đứng ngang hàng với anh.
“Vì sao?”
Ôn Tri Hòa cảm thấy rất khó hiểu, mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Trên người tôi còn có gì để anh lợi dụng sao?”
Hỏi đến nước này, xem như đã xé bỏ lớp mặt nạ cuối cùng. Ôn Tri Hòa không dám đánh cược thêm nữa, cũng không muốn giả lả với anh: “Anh còn có mục đích gì khác?”
“Lợi ích, mục đích.” Hạ Trưng Triều chậm rãi lặp lại từng chữ, mỗi một từ đều khiến ánh mắt anh sâu hơn. Anh không khỏi khẽ thở dài: “Giữa chúng ta ngoài những thứ đó ra, không còn chút tình nghĩa nào sao?”
“Hay là trong mắt em, anh chỉ có những thứ đó?”
Ôn Tri Hòa khựng lại, đôi môi chậm rãi mím chặt, mơ hồ nghe ra một tia ấm ức như của người chồng bị vợ oán trách. Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô. Một lát sau, cô lại hỏi: “Vậy anh nói hối hận… rốt cuộc là có ý gì?”
“Tự ý rời buổi hẹn hò, không tự mình đến chúc mừng lễ tốt nghiệp của em, không giải thích rõ ràng với em những hiểu lầm đó từ sớm.” Hạ Trưng Triều liệt kê từng điều một, giọng nói thẳng thắn, ung dung, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng trên người cô, như thể đang thật lòng xin lỗi, ít nhất là tạo ra đủ loại ảo giác này.
“Hay nói đúng hơn, anh hối hận ngay từ đầu đã không thật sự kết hôn với em.” Hạ Trưng Triều đột nhiên nói thêm. Nhìn vẻ mặt cô dần mất kiểm soát, anh cười cười, “Trước khi quen em, anh quả thực rất ít khi có ý nghĩ hối hận.”
Ôn Tri Hòa chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thẳng thắn nói ra những lời này, nó còn gây sốc hơn cả lời cầu hôn của anh… Nhưng đó có được coi là “cầu hôn” không? Lần thứ hai trong đời, vì cùng một người đàn ông, cùng một vấn đề, não bộ cô lại ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ sâu xa hơn.
Lúc anh xin lỗi rõ ràng là đang mỉm cười nhìn cô, nhưng Ôn Tri Hòa lại cảm thấy một áp lực khó tả khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh. Cứ như thể anh đã đoán chắc được phản ứng nào đó của cô, cho rằng cô nhất định sẽ chấp nhận anh.
Cho đến tận bây giờ, Ôn Tri Hòa vẫn cảm thấy kỳ quặc vì những lời anh nói. Cô vốn tưởng mối quan hệ sẽ kết thúc như vậy, không ngờ anh lại
có hành động níu kéo trước đó, mặc dù trong đó chưa chắc có bao nhiêu chân tình thật ý.
Kiểu quan hệ yêu đương đòi hỏi phải đấu trí, đối kháng, không ngừng tìm kiếm ưu thế từ đối phương hoặc người xung quanh để vươn lên… thật sự quá mệt mỏi.
“Anh thật tâm thật lòng hối hận vì lúc trước chỉ ký hợp đồng mà không lấy giấy chứng nhận, bây giờ lại muốn kết hôn với tôi sao?”
Đôi mắt Ôn Tri Hòa sáng như đuốc, cô rành rọt nặn ra từng chữ: “Kết hôn với một người phụ nữ nhỏ hơn anh mười hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, sự nghiệp và tài nguyên đều phải dựa vào anh, bất luận gia cảnh hay thân thế đều không hề tương xứng với anh.
Anh không đùa đấy chứ?”
Ôn Tri Hòa buông bàn tay đẫm mồ hôi ra, cụp mắt không nhìn anh nữa, mặt vô cảm: “Tôi không chơi nổi đâu, cũng không muốn bị anh xem như đang làm từ thiện.”
Không khí ngưng đọng trong vài giây ngắn ngủi. Thoáng chốc, Hạ Trưng Triều mới trầm giọng nói: “Không phải nói đùa, cũng không phải làm từ thiện.”
“Nhìn anh.”
“Ôn Tri Hòa, nhìn anh đi.”
Anh không dùng tay nâng cằm cô lên như thường lệ, nhưng giọng nói nhấn mạnh lần thứ hai vẫn khiến Ôn Tri Hòa theo thói quen ngẩng đầu.
Cô nhìn thấy sự nóng rực trong mắt Hạ Trưng Triều, giống như một ngọn lửa màu xanh lam, nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lẽo nhưng lại cháy
bỏng mãnh liệt, ngọn lửa ấy gần như muốn nuốt chửng cô.
“Em có thể suy nghĩ thêm, trong khoảng thời gian này, xin em đừng từ chối anh nữa.” Giọng Hạ Trưng Triều vẫn đều đều, trầm ổn, trầm thấp và đầy từ tính.
“Cứ như bình thường thôi.”
Nói đến đây, anh hơi mỉm cười: “Nếu không anh không biết phải làm thế nào với em bây giờ.”
Anh để lộ vài phần bất đắc dĩ, nhưng Ôn Tri Hòa lại cảm thấy kinh hãi, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Cẩn thận sàng lọc lại những thông tin Hạ Trưng Triều vừa đưa ra, Ôn Tri Hòa hoàn toàn nhận ra, anh dường như thật sự muốn tiếp tục kéo dài mối quan hệ này, tóm lại là trước mắt không muốn buông tay.
Lời cầu hôn là thật hay giả tạm thời không bàn tới, cô cũng sẽ không xét nét, nhưng mối quan hệ này cần phải được duy trì, dù cô đã quá mệt mỏi vì phải đối phó với anh.
Ôn Tri Hòa lại siết chặt nắm tay, như thể muốn nắm lấy thứ gì đó: “Anh muốn theo đuổi tôi sao?”
Sau cơn sốt, giọng cô hơi nghẹt mũi và khàn đi, nói chuyện với âm lượng quá nhỏ dễ bị lạc giọng, nghe không rõ.
Hạ Trưng Triều nghiêng đầu: “Cái gì?”
“Theo đuổi tôi.” Ôn Tri Hòa chỉ nói ba chữ, lần này mạnh mẽ và dứt khoát hơn lúc nãy rất nhiều.
Thoáng chốc, giọng cô lại hạ xuống một chút, vừa mân mê ngón tay vừa nói: “Nếu anh thật sự muốn kết hôn với tôi, thì quy trình cần có dù sao cũng phải có chứ…”
Bất ngờ, Hạ Trưng Triều bật cười khẽ, vui vẻ đồng ý: “Ừm, em nói đúng.”
Ôn Tri Hòa đọc được một tia hứng thú trong mắt anh, tựa như con ác điểu tìm lại được con mồi. Cảm giác đó khiến tim cô đập thịch một tiếng, mơ hồ cảm thấy như mình vừa rơi vào bẫy.
“Chúng ta bắt đầu từ mối quan hệ nào?” Hạ Trưng Triều thong thả hỏi, “Bạn trai bạn gái?”
Giọng điệu cong vút, nhẹ nhàng của anh khiến bốn chữ này nhuốm một ý vị không rõ ràng, vô cùng hài hước, ít nhất là đối với Ôn Tri Hòa.
Mặc dù họ không phải vợ chồng thật sự, nhưng đã làm biết bao nhiêu chuyện thân mật gắn bó như vậy… Đến cuối cùng, sau màn “quyết liệt”, lại không phải là đường ai nấy đi, mà là mối quan hệ bị “giáng cấp” xuống thành bạn trai bạn gái. Nghe thật nực cười.
Ôn Tri Hòa không có kinh nghiệm tình cảm phong phú, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu thế nào là một mối quan hệ thân mật bình thường, đúng đắn. Tóm lại, nghe được hai từ “bạn trai bạn gái” thốt ra từ miệng Hạ Trưng Triều, thật sự có một sự lệch lạc cực lớn.
Cuộc hôn nhân của họ là một tấm màn che đầy xấu hổ, bao bọc lấy mối quan hệ dựa trên tiền tài và x*c th*t. Anh là người ở thế thượng phong, là người đàn ông lớn hơn cô đến mười hai tuổi, vậy mà giờ đây lại đề nghị hẹn hò với cô, muốn làm bạn trai bạn gái.
Không khỏi quá nực cười.
Ôn Tri Hòa nhìn anh, muốn cười mà thật sự cười không nổi.
Cán cân của cô dường như đã được nâng lên một chút, nhưng lại vô cùng lung lay, không vững chắc. Vì thế, cô lựa chọn không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào: “Nói sau đi.”
Nói rồi, Ôn Tri Hòa ho nhẹ hai tiếng tượng trưng, quay người định mở cửa xe: “Tôi muốn nghỉ ngơi, mai còn phải khai máy.”
Cửa xe bật mở. Ôn Tri Hòa vừa bước chân xuống đất, ngay sát bên tai đã vang lên tiếng báo động cực kỳ chói tai.
Cô giật mình, phát hiện đèn báo hiệu của chiếc xe này đang nhấp nháy, tiếng còi báo động cũng là do nó phát ra. Theo bản năng, cô quay đầu nhìn vào trong xe.
Qua lớp cửa sổ xe tối màu, cô không nhìn thấy Hạ Trưng Triều. Cho đến khi ánh mắt lướt qua bóng người cao lớn ngay trước mặt, tim cô run lên, theo bản năng lùi về sau để kéo giãn khoảng cách.
Còn chưa kịp đứng vững, cổ tay cô đã bị anh nhẹ nhàng giữ lại.
Tiếng còi báo động và đèn nháy kỳ quái chỉ vang lên hai giây rồi tắt ngấm. Xung quanh chìm vào bóng tối đen như mực, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng gió xào xạc thổi qua lá cây.
… Đương nhiên, Ôn Tri Hòa cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô hoàn hồn, cảm giác mình sợ đến toát mồ hôi lạnh, đủ để hạ sốt hoàn toàn.
“Anh đưa em về.”
Tay Hạ Trưng Triều trượt xuống lòng bàn tay cô, bao bọc chặt chẽ. Anh cúi người nói với cô, khoảng cách gần hơn lúc nãy rất nhiều.
Ánh đèn trong xe bị lớp kính một chiều ngăn cách, vị trí họ đang đứng cũng không có đèn đường sáng sủa. Nơi này không phải phim trường, cơ sở vật chất tốt hơn nhiều, nhưng vẫn giữ được nhiều nét nguyên sơ của một thôn trang.
Ôn Tri Hòa khó mà thích ứng ngay được với bóng tối, cũng phải mất một lúc mới nghe rõ lời Hạ Trưng Triều nói.
Anh nói gì, muốn đưa cô về? Về sân viện ư? Nhưng cũng chỉ có vài bước chân thôi mà.
Ôn Tri Hòa muốn rút tay về nhưng không được, cô cứng rắn và bướng bỉnh đáp: “Không cần.”
Đã quen nhìn trong bóng đêm, cô thấy rõ người đàn ông đang ở rất gần, mũi hơi ngứa, cô hỏi ngược lại: “Không phải anh định cùng tôi về phòng ngủ đấy chứ?”
Cô nghe thấy Hạ Trưng Triều khẽ cười một tiếng, không phủ nhận, còn khen cô: “Thông minh vậy.”
“Vậy có thể cùng nhau về không?”
Giọng nói trầm thấp của anh rơi vào vành tai cô, như muốn làm nổ tung lồng ngực.
Nếu đây là ở nơi hoang dã, anh chắc chắn giống như một con gấu đen đang vẫy tay bắt chước con người, tỏ ra thân thiện nhưng thực chất là muốn săn mồi.
Trong đầu Ôn Tri Hòa, tiếng còi báo động không ngừng vang lên. Cô lại một lần nữa bướng bỉnh, đưa ra lời phủ nhận: “Không thể.”
Cô ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe trừng mắt nhìn anh. Họ gần như muốn dán sát vào nhau, nhưng vì cổ tay bị kìm kẹp, cô không thể lùi lại được nữa.
Ôn Tri Hòa không lùi nữa, lấy hết dũng khí nói: “Vậy cuối cùng, tôi nói với anh yêu cầu của tôi.”
“Hợp đồng trước kia, anh bắt buộc phải tiếp tục thực hiện, hơn nữa tiền tiêu vặt hàng tháng không được thiếu của tôi một xu nào.”
“Anh không được tùy tiện chạm vào tôi khi chưa có sự đồng ý của tôi. l*m t*nh, ôm, nắm tay đều không được.”
“Nhưng nếu…” Ôn Tri Hòa dừng lại một lát, trong giọng nói nhuốm chút nóng ẩm của không khí: “Nếu tôi cần anh, anh không được từ chối tôi.”
“Ý tôi là! Ý tôi là sự giúp đỡ về mọi mặt…” Cô cao giọng hơn một chút, như thể để đề phòng anh hiểu lầm.
Câu nói vá víu này đại khái là yêu cầu cuối cùng, còn những yêu cầu linh tinh khác cô chưa nghĩ ra. Mỗi câu nói của cô đều có khoảng dừng ngắn ngủi mà rõ ràng, Hạ Trưng Triều đều nghe ra được.
Anh vốn tưởng Ôn Tri Hòa sẽ đồng ý kết hôn, ít nhất là nể mặt khối tài sản kếch xù của anh, giả vờ giả vịt ngượng ngùng vài phút, sau đó sẽ nhả ra đồng ý.
Nhưng cô đã không làm vậy.
Mặc dù tiếc nuối vì cô từ chối… thật ra cũng không phải là không còn đường cứu vãn.
Suy cho cùng, cô vẫn cần anh. Về mọi mặt.
Cô vợ nhỏ đáng thương của anh đã không còn tin tưởng anh nữa rồi. Có thể cho anh một cơ hội vẫn tốt hơn là không có cơ hội nào.
Lần thứ hai trong đời cầu hôn bị từ chối, và lại là cùng một cô gái.
Hạ Trưng Triều rất khó hình dung cảm giác trong lòng mình lúc này, có tiếc nuối, có vui mừng, có chút thỏa mãn… Quá mức phức tạp.
Sớm biết thế này, anh nên nhân lúc ý thức cô không tỉnh táo mà hôn cô nhiều thêm chút nữa, cũng tốt hơn là bây giờ bị trói buộc như thế này.
“Tôi đi đây, anh đừng chạm vào tôi nữa.”
Ôn Tri Hòa đột nhiên rút mạnh tay về, lần này cô đã thoát ra được.
Đêm không hề mát mẻ, ngay cả một làn gió nhẹ cũng là điều xa xỉ. Ôn Tri Hòa lướt qua anh, mang theo một làn gió rất nhẹ, anh có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người cô, tươi mát và thấm sâu vào lòng người.
Anh rất muốn ôm cô vào lòng, hít hà thật sâu, hôn khắp người cô cho đến khi hơi nóng bốc lên, nhìn khóe mắt cô phiếm hồng, hốc mắt ươn ướt.
“À đúng rồi, anh muốn rời khỏi đây lúc nào cũng được, vì công việc hay vì việc riêng đều được.”
Ôn Tri Hòa đứng dưới ánh đèn, bóng đổ trên mặt đất bị kéo dài ra, nhưng không chạm đến mũi chân anh.
Cô xoay người nói với anh, giọng nói rất nhạt, không giống như đang giận dỗi, mà giống như đang thông báo một sự thật hiển nhiên hơn: “Tóm lại là không cần cố ý nói với tôi lịch trình của anh đâu, có việc gì thì cứ tìm trợ lý của tôi.”
“Tôi bây giờ, ngày nào cũng rất bận.”
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Không gian bên trong xe quả thực không nhỏ. Ôn Tri Hòa liếc nhìn một lượt, nhưng nghĩ bụng, dù có ngả hết ghế ra, với chiều cao gần mét chín của Hạ Trưng Triều, muốn duỗi thẳng người ngủ cho thoải mái e rằng cũng rất khó khăn.
Trong lòng cô thoáng dâng lên cảm giác không tự nhiên, nhưng khi ánh mắt chạm phải chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu bạc trên cổ tay anh, cô lại tự giễu mình đúng là lo chuyện bao đồng, lại còn đi đồng cảm với nhà tư bản.
Trong rất nhiều lần thân mật mãnh liệt trước đây, Hạ Trưng Triều không hề tháo đồng hồ. Khi nhiệt độ cơ thể cả hai còn chưa tăng cao, Ôn Tri Hòa thường xuyên cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại bạc ấy.
Đó là vực sâu ngăn cách về thân phận, là ranh giới mà cô không bao giờ có thể vượt qua. Dù sau này cô có sở hữu căn nhà đắt đỏ hơn, những món trang sức quý giá hơn, thì mỗi khi ngồi trong phòng khách rộng lớn, nhìn chiếc vòng cổ vừa đấu giá được qua màn hình, Ôn Tri Hòa vẫn luôn có cảm giác nó không thực sự thuộc về mình.
Cô biết rất rõ, đó là sự tự ti, mặc cảm, là cảm giác mình không hề xứng với anh.
Ôn Tri Hòa thường xuyên phải đối mặt với những khát vọng và sự dồn nén sâu thẳm trong lòng, điều đó khiến lý trí của cô luôn hoạt động bền bỉ như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Nhưng khát vọng mà Hạ Trưng Triều mang lại cho cô vừa quá lớn lao, lại vừa quá hư ảo, mông lung.
Anh nói cô là vợ anh, nhưng Ôn Tri Hòa lại cảm thấy mình giống tình nhân được công khai của anh hơn; anh nói cô có thể tự mình làm một bộ phim, nhưng Ôn Tri Hòa cảm thấy đó không phải là thứ cô giành được bằng chính năng lực của mình.
Cô như đang đi trên một sợi dây mảnh, từng bước cẩn trọng cầu mong sự ổn định, chỉ cần một chút sơ sẩy là niềm tin sẽ sụp đổ, cảm xúc sẽ vỡ òa.
Cô đương nhiên muốn đối mặt với mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, nhưng bản thân lại chẳng thể nào nhẹ nhàng nổi.
Hạ Trưng Triều nói anh hối hận, muốn bàn lại về mối quan hệ giữa họ, muốn thay đổi hợp đồng. Nếu cô là một người phụ nữ môn đăng hộ đối với anh cả về gia thế lẫn năng lực, cô đương nhiên có thể cười nói: “Hối hận ư? Được thôi, tạm biệt nhé”, rồi quay lưng tìm một người tốt hơn.
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Cô vẫn phải dựa vào anh để hoàn thành bộ phim còn đang dang dở này.
Và mối quan hệ của họ cũng không thể cứ thế mà “đóng máy” hoàn toàn.
Đóng cửa xe lại, Ôn Tri Hòa ngồi vào vị trí mình đã ngồi ngày hôm qua, và ngay lập tức cảm thấy hối hận.
… Thà cứ ở trong phòng ngủ còn hơn.
Cô nửa dựa vào ghế, không nhìn Hạ Trưng Triều, im lặng không biết nên đặt tay thế nào cho phải, là ngón cái ôm lấy bốn ngón kia, hay bốn ngón siết chặt bên ngoài.
Điều hòa trong xe vừa mới bật, chưa đủ để xua tan đi cảm giác ngột ngạt, nóng bức. Ôn Tri Hòa hé mở cửa kính xe một nửa, vừa để thoáng khí, lại vừa tiện… nếu cần nhảy ra ngoài.
“Em đỡ hơn chưa?”
Giọng Hạ Trưng Triều vang lên bên cạnh. Ôn Tri Hòa thuận thế nhìn sang anh, đáp rất khẽ: “Ừm.”
Trong xe khá sáng sủa và rộng rãi. Nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi cạnh, Ôn Tri Hòa mới phát hiện hôm nay anh ăn mặc đặc biệt giản dị, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, không thắt cà vạt, tóc cũng không vuốt sáp rẽ ngôi kỹ lưỡng. Trông anh thoải mái và tùy ý hơn, nhưng quả thực vẫn không giấu được khí chất toát ra từ người, nhất là đôi mày rậm đen nhánh kia vẫn mang một vẻ áp bức khó tả.
“Lúc tỉnh dậy đo nhiệt độ là bao nhiêu?” Anh lại hỏi. “Không đo.” Ôn Tri Hòa thành thật đáp.
“Bữa tối ăn chưa?” “Chưa ăn.”
Hạ Trưng Triều ôn tồn nhắc nhở: “Dù mới tỉnh dậy không thấy đói cũng nên ăn lót dạ một chút, nếu không dễ bị đau dạ dày.”
Ôn Tri Hòa mân mê ngón tay: “… Tôi đương nhiên biết.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn nói gì?” Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc bén, quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.
Khung cảnh này, tình huống này, trong khoảnh khắc dường như kéo linh hồn cô về một ký ức nào đó trong quá khứ. Khi đó, Hạ Trưng Triều ngồi ở đầu kia bàn ăn, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp, ôn hòa và lễ độ. Anh mỉm cười nhìn thẳng cô, nhưng lời nói lại xa vời, cao ngạo.
Anh không phải Phật từ bi, mà là Phật Như Lai với Ngũ Hành Sơn mà cô không tài nào trốn thoát. Cô vẫn chưa đến được Tây Trúc thỉnh kinh, bên cạnh cũng chẳng có ai bầu bạn, chỉ có một mình cô đơn độc.
Ôn Tri Hòa mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh đến lạ thường, đôi tay nắm chặt dưới lớp quần áo có thể che giấu đi những tâm sự sâu kín tựa hố đen vũ trụ.
Thanh gươm Damocles treo trên đầu ta ơi, xin ngươi hãy rơi xuống đi. Để ta chết sớm, siêu sinh sớm cho rồi.
Ôn Tri Hòa hít sâu một hơi, ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông ——
“Chúng ta kết hôn đi.”
Bốn chữ ngắn gọn, súc tích, đi cùng với khuôn mặt và giọng nói quen thuộc của anh, tạo nên một cảm giác quen thuộc đến mãnh liệt.
Ôn Tri Hòa hơi sững sờ: “Cái gì?”
“Trước hoặc sau khi phim đóng máy, chúng ta sẽ đi làm thủ tục đăng ký.” Hạ Trưng Triều nói tiếp, ánh mắt nóng rực vẫn luôn dừng trên người cô, “Nếu em muốn, bây giờ cũng được. Em cần cảm giác an toàn, anh có thể cho em, bao gồm cả hôn lễ như em nói, anh cũng sẽ cho người chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
“Nhẫn đôi anh đã đeo rồi, trước khi em tháo nó xuống, anh sẽ không tháo ra nữa. Em có thể thấy nó lúc nào cũng ở trên tay anh.”
Hạ Trưng Triều giơ tay lên, hơi nghiêng cổ tay. Ngón áp út vốn trống trơn quả thực đã có một chiếc nhẫn mảnh. Nó cùng kiểu dáng, cùng mẫu mã với chiếc của cô, không có khác biệt gì lớn, ít nhất là Ôn Tri Hòa không nhìn ra được.
Ôn Tri Hòa vẫn chưa thể tiêu hóa hết những lời anh vừa nói, ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn, cổ họng như bị nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Khi đối diện lại với ánh mắt anh, suy nghĩ của Ôn Tri Hòa mới quay trở lại. Trái tim hoảng loạn không thể kìm nén, ngay cả sống mũi đang nghẹt cũng có chút thông thoáng hơn.
Cô không phân biệt được.
Thật sự không phân biệt được, cũng không dám nghĩ nhiều.
Hạ Trưng Triều đã nói với cô quá nhiều lời hay ý đẹp, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Cô không thể không thừa nhận mình đã từng rung động, và cả lúc này đây cũng vậy.
Mọi thứ dường như lại quay về điểm xuất phát ban đầu. Khi đó, cô khó mà dò xét được lời “cầu hôn” của người đàn ông này có phải là nói đùa hay không, và hiện tại, cô cũng bắt đầu nghi ngờ việc anh nói muốn đăng ký kết hôn liệu có ẩn chứa mục đích gì khác.
Chuyện này không còn đơn thuần như trước đây nữa.
Hay nói đúng hơn, mối quan hệ này từ đầu đến cuối vốn dĩ đã không hề thuần túy, giống như một hồ nước sâu đục ngầu, vì quá sâu và vẩn đục mà không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu sự sống nào bên dưới.
“Em không đeo à?”
Hạ Trưng Triều khẽ hỏi, ánh mắt dừng trên bàn tay cô, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
Ôn Tri Hòa khựng lại một chút, khẽ thu tay về một cách khó nhận ra, nén một hơi, thẳng lưng giả vờ bình tĩnh: “Không đeo, tháo rồi.”
“Em còn cắt tóc rồi.”
Một chủ đề rất lạc đề, không biết vì sao Ôn Tri Hòa lại nhắc đến. Có lẽ cô chỉ muốn nói cho anh biết, dù là lúc l*m t*nh, anh cũng không còn cách nào túm tóc để khống chế cô nữa.
Hạ Trưng Triều “ừm” một tiếng, cũng không tỏ ra dò xét như trước, chỉ gật đầu nhìn cô chăm chú, giọng nói ôn hòa: “Rất hợp với em, cắt đi trông gọn gàng mà cũng khá tiện.”
Nói đến đây, anh liền lấy đó làm cái cớ để nói tiếp: “Em có thể làm những gì mình muốn làm, cách ăn mặc trang điểm anh cũng sẽ không có bất kỳ yêu cầu hay ràng buộc nào nữa. Anh hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta có thể khôi phục như ban đầu và tiến thêm một bước nữa.
Những điểm em cho là bất bình đẳng, không công bằng, cứ việc nói với anh, anh đảm bảo với em, sẽ làm tốt hơn trước kia.”
“Kể cả bản hợp đồng trước kia, em muốn giữ lại cũng được.”
Anh nói rất chu đáo, tỉ mỉ, so với trước đây, tư thái cũng đã hạ thấp đi không ít.
Nếu không phải đã từng chứng kiến bộ dạng ngang ngược và trong ngoài bất nhất của anh, Ôn Tri Hòa có lẽ sẽ lại một lần nữa bị những lời này làm cho choáng váng. Nhưng những lời lần này của anh, quả thực rất khiến người ta bất ngờ.
Ôn Tri Hòa khó mà nói rõ được cảm giác khác lạ trong lòng, não bộ cô như đang có hai luồng suy nghĩ đấu tranh, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong. Cô hiểu rõ, một mối quan hệ thân mật tốt đẹp vốn dĩ nên bình đẳng. Những “nhượng bộ” mà Hạ Trưng Triều đưa ra, chẳng qua chỉ là trả lại cho cô những quyền lợi vốn thuộc về cô, cho dù bản thân cô chẳng có chút giá trị nào để có thể đứng ngang hàng với anh.
“Vì sao?”
Ôn Tri Hòa cảm thấy rất khó hiểu, mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Trên người tôi còn có gì để anh lợi dụng sao?”
Hỏi đến nước này, xem như đã xé bỏ lớp mặt nạ cuối cùng. Ôn Tri Hòa không dám đánh cược thêm nữa, cũng không muốn giả lả với anh: “Anh còn có mục đích gì khác?”
“Lợi ích, mục đích.” Hạ Trưng Triều chậm rãi lặp lại từng chữ, mỗi một từ đều khiến ánh mắt anh sâu hơn. Anh không khỏi khẽ thở dài: “Giữa chúng ta ngoài những thứ đó ra, không còn chút tình nghĩa nào sao?”
“Hay là trong mắt em, anh chỉ có những thứ đó?”
Ôn Tri Hòa khựng lại, đôi môi chậm rãi mím chặt, mơ hồ nghe ra một tia ấm ức như của người chồng bị vợ oán trách. Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô. Một lát sau, cô lại hỏi: “Vậy anh nói hối hận… rốt cuộc là có ý gì?”
“Tự ý rời buổi hẹn hò, không tự mình đến chúc mừng lễ tốt nghiệp của em, không giải thích rõ ràng với em những hiểu lầm đó từ sớm.” Hạ Trưng Triều liệt kê từng điều một, giọng nói thẳng thắn, ung dung, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng trên người cô, như thể đang thật lòng xin lỗi, ít nhất là tạo ra đủ loại ảo giác này.
“Hay nói đúng hơn, anh hối hận ngay từ đầu đã không thật sự kết hôn với em.” Hạ Trưng Triều đột nhiên nói thêm. Nhìn vẻ mặt cô dần mất kiểm soát, anh cười cười, “Trước khi quen em, anh quả thực rất ít khi có ý nghĩ hối hận.”
Ôn Tri Hòa chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thẳng thắn nói ra những lời này, nó còn gây sốc hơn cả lời cầu hôn của anh… Nhưng đó có được coi là “cầu hôn” không? Lần thứ hai trong đời, vì cùng một người đàn ông, cùng một vấn đề, não bộ cô lại ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ sâu xa hơn.
Lúc anh xin lỗi rõ ràng là đang mỉm cười nhìn cô, nhưng Ôn Tri Hòa lại cảm thấy một áp lực khó tả khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh. Cứ như thể anh đã đoán chắc được phản ứng nào đó của cô, cho rằng cô nhất định sẽ chấp nhận anh.
Cho đến tận bây giờ, Ôn Tri Hòa vẫn cảm thấy kỳ quặc vì những lời anh nói. Cô vốn tưởng mối quan hệ sẽ kết thúc như vậy, không ngờ anh lại
có hành động níu kéo trước đó, mặc dù trong đó chưa chắc có bao nhiêu chân tình thật ý.
Kiểu quan hệ yêu đương đòi hỏi phải đấu trí, đối kháng, không ngừng tìm kiếm ưu thế từ đối phương hoặc người xung quanh để vươn lên… thật sự quá mệt mỏi.
“Anh thật tâm thật lòng hối hận vì lúc trước chỉ ký hợp đồng mà không lấy giấy chứng nhận, bây giờ lại muốn kết hôn với tôi sao?”
Đôi mắt Ôn Tri Hòa sáng như đuốc, cô rành rọt nặn ra từng chữ: “Kết hôn với một người phụ nữ nhỏ hơn anh mười hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, sự nghiệp và tài nguyên đều phải dựa vào anh, bất luận gia cảnh hay thân thế đều không hề tương xứng với anh.
Anh không đùa đấy chứ?”
Ôn Tri Hòa buông bàn tay đẫm mồ hôi ra, cụp mắt không nhìn anh nữa, mặt vô cảm: “Tôi không chơi nổi đâu, cũng không muốn bị anh xem như đang làm từ thiện.”
Không khí ngưng đọng trong vài giây ngắn ngủi. Thoáng chốc, Hạ Trưng Triều mới trầm giọng nói: “Không phải nói đùa, cũng không phải làm từ thiện.”
“Nhìn anh.”
“Ôn Tri Hòa, nhìn anh đi.”
Anh không dùng tay nâng cằm cô lên như thường lệ, nhưng giọng nói nhấn mạnh lần thứ hai vẫn khiến Ôn Tri Hòa theo thói quen ngẩng đầu.
Cô nhìn thấy sự nóng rực trong mắt Hạ Trưng Triều, giống như một ngọn lửa màu xanh lam, nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lẽo nhưng lại cháy
bỏng mãnh liệt, ngọn lửa ấy gần như muốn nuốt chửng cô.
“Em có thể suy nghĩ thêm, trong khoảng thời gian này, xin em đừng từ chối anh nữa.” Giọng Hạ Trưng Triều vẫn đều đều, trầm ổn, trầm thấp và đầy từ tính.
“Cứ như bình thường thôi.”
Nói đến đây, anh hơi mỉm cười: “Nếu không anh không biết phải làm thế nào với em bây giờ.”
Anh để lộ vài phần bất đắc dĩ, nhưng Ôn Tri Hòa lại cảm thấy kinh hãi, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Cẩn thận sàng lọc lại những thông tin Hạ Trưng Triều vừa đưa ra, Ôn Tri Hòa hoàn toàn nhận ra, anh dường như thật sự muốn tiếp tục kéo dài mối quan hệ này, tóm lại là trước mắt không muốn buông tay.
Lời cầu hôn là thật hay giả tạm thời không bàn tới, cô cũng sẽ không xét nét, nhưng mối quan hệ này cần phải được duy trì, dù cô đã quá mệt mỏi vì phải đối phó với anh.
Ôn Tri Hòa lại siết chặt nắm tay, như thể muốn nắm lấy thứ gì đó: “Anh muốn theo đuổi tôi sao?”
Sau cơn sốt, giọng cô hơi nghẹt mũi và khàn đi, nói chuyện với âm lượng quá nhỏ dễ bị lạc giọng, nghe không rõ.
Hạ Trưng Triều nghiêng đầu: “Cái gì?”
“Theo đuổi tôi.” Ôn Tri Hòa chỉ nói ba chữ, lần này mạnh mẽ và dứt khoát hơn lúc nãy rất nhiều.
Thoáng chốc, giọng cô lại hạ xuống một chút, vừa mân mê ngón tay vừa nói: “Nếu anh thật sự muốn kết hôn với tôi, thì quy trình cần có dù sao cũng phải có chứ…”
Bất ngờ, Hạ Trưng Triều bật cười khẽ, vui vẻ đồng ý: “Ừm, em nói đúng.”
Ôn Tri Hòa đọc được một tia hứng thú trong mắt anh, tựa như con ác điểu tìm lại được con mồi. Cảm giác đó khiến tim cô đập thịch một tiếng, mơ hồ cảm thấy như mình vừa rơi vào bẫy.
“Chúng ta bắt đầu từ mối quan hệ nào?” Hạ Trưng Triều thong thả hỏi, “Bạn trai bạn gái?”
Giọng điệu cong vút, nhẹ nhàng của anh khiến bốn chữ này nhuốm một ý vị không rõ ràng, vô cùng hài hước, ít nhất là đối với Ôn Tri Hòa.
Mặc dù họ không phải vợ chồng thật sự, nhưng đã làm biết bao nhiêu chuyện thân mật gắn bó như vậy… Đến cuối cùng, sau màn “quyết liệt”, lại không phải là đường ai nấy đi, mà là mối quan hệ bị “giáng cấp” xuống thành bạn trai bạn gái. Nghe thật nực cười.
Ôn Tri Hòa không có kinh nghiệm tình cảm phong phú, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu thế nào là một mối quan hệ thân mật bình thường, đúng đắn. Tóm lại, nghe được hai từ “bạn trai bạn gái” thốt ra từ miệng Hạ Trưng Triều, thật sự có một sự lệch lạc cực lớn.
Cuộc hôn nhân của họ là một tấm màn che đầy xấu hổ, bao bọc lấy mối quan hệ dựa trên tiền tài và x*c th*t. Anh là người ở thế thượng phong, là người đàn ông lớn hơn cô đến mười hai tuổi, vậy mà giờ đây lại đề nghị hẹn hò với cô, muốn làm bạn trai bạn gái.
Không khỏi quá nực cười.
Ôn Tri Hòa nhìn anh, muốn cười mà thật sự cười không nổi.
Cán cân của cô dường như đã được nâng lên một chút, nhưng lại vô cùng lung lay, không vững chắc. Vì thế, cô lựa chọn không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào: “Nói sau đi.”
Nói rồi, Ôn Tri Hòa ho nhẹ hai tiếng tượng trưng, quay người định mở cửa xe: “Tôi muốn nghỉ ngơi, mai còn phải khai máy.”
Cửa xe bật mở. Ôn Tri Hòa vừa bước chân xuống đất, ngay sát bên tai đã vang lên tiếng báo động cực kỳ chói tai.
Cô giật mình, phát hiện đèn báo hiệu của chiếc xe này đang nhấp nháy, tiếng còi báo động cũng là do nó phát ra. Theo bản năng, cô quay đầu nhìn vào trong xe.
Qua lớp cửa sổ xe tối màu, cô không nhìn thấy Hạ Trưng Triều. Cho đến khi ánh mắt lướt qua bóng người cao lớn ngay trước mặt, tim cô run lên, theo bản năng lùi về sau để kéo giãn khoảng cách.
Còn chưa kịp đứng vững, cổ tay cô đã bị anh nhẹ nhàng giữ lại.
Tiếng còi báo động và đèn nháy kỳ quái chỉ vang lên hai giây rồi tắt ngấm. Xung quanh chìm vào bóng tối đen như mực, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng gió xào xạc thổi qua lá cây.
… Đương nhiên, Ôn Tri Hòa cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô hoàn hồn, cảm giác mình sợ đến toát mồ hôi lạnh, đủ để hạ sốt hoàn toàn.
“Anh đưa em về.”
Tay Hạ Trưng Triều trượt xuống lòng bàn tay cô, bao bọc chặt chẽ. Anh cúi người nói với cô, khoảng cách gần hơn lúc nãy rất nhiều.
Ánh đèn trong xe bị lớp kính một chiều ngăn cách, vị trí họ đang đứng cũng không có đèn đường sáng sủa. Nơi này không phải phim trường, cơ sở vật chất tốt hơn nhiều, nhưng vẫn giữ được nhiều nét nguyên sơ của một thôn trang.
Ôn Tri Hòa khó mà thích ứng ngay được với bóng tối, cũng phải mất một lúc mới nghe rõ lời Hạ Trưng Triều nói.
Anh nói gì, muốn đưa cô về? Về sân viện ư? Nhưng cũng chỉ có vài bước chân thôi mà.
Ôn Tri Hòa muốn rút tay về nhưng không được, cô cứng rắn và bướng bỉnh đáp: “Không cần.”
Đã quen nhìn trong bóng đêm, cô thấy rõ người đàn ông đang ở rất gần, mũi hơi ngứa, cô hỏi ngược lại: “Không phải anh định cùng tôi về phòng ngủ đấy chứ?”
Cô nghe thấy Hạ Trưng Triều khẽ cười một tiếng, không phủ nhận, còn khen cô: “Thông minh vậy.”
“Vậy có thể cùng nhau về không?”
Giọng nói trầm thấp của anh rơi vào vành tai cô, như muốn làm nổ tung lồng ngực.
Nếu đây là ở nơi hoang dã, anh chắc chắn giống như một con gấu đen đang vẫy tay bắt chước con người, tỏ ra thân thiện nhưng thực chất là muốn săn mồi.
Trong đầu Ôn Tri Hòa, tiếng còi báo động không ngừng vang lên. Cô lại một lần nữa bướng bỉnh, đưa ra lời phủ nhận: “Không thể.”
Cô ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe trừng mắt nhìn anh. Họ gần như muốn dán sát vào nhau, nhưng vì cổ tay bị kìm kẹp, cô không thể lùi lại được nữa.
Ôn Tri Hòa không lùi nữa, lấy hết dũng khí nói: “Vậy cuối cùng, tôi nói với anh yêu cầu của tôi.”
“Hợp đồng trước kia, anh bắt buộc phải tiếp tục thực hiện, hơn nữa tiền tiêu vặt hàng tháng không được thiếu của tôi một xu nào.”
“Anh không được tùy tiện chạm vào tôi khi chưa có sự đồng ý của tôi. l*m t*nh, ôm, nắm tay đều không được.”
“Nhưng nếu…” Ôn Tri Hòa dừng lại một lát, trong giọng nói nhuốm chút nóng ẩm của không khí: “Nếu tôi cần anh, anh không được từ chối tôi.”
“Ý tôi là! Ý tôi là sự giúp đỡ về mọi mặt…” Cô cao giọng hơn một chút, như thể để đề phòng anh hiểu lầm.
Câu nói vá víu này đại khái là yêu cầu cuối cùng, còn những yêu cầu linh tinh khác cô chưa nghĩ ra. Mỗi câu nói của cô đều có khoảng dừng ngắn ngủi mà rõ ràng, Hạ Trưng Triều đều nghe ra được.
Anh vốn tưởng Ôn Tri Hòa sẽ đồng ý kết hôn, ít nhất là nể mặt khối tài sản kếch xù của anh, giả vờ giả vịt ngượng ngùng vài phút, sau đó sẽ nhả ra đồng ý.
Nhưng cô đã không làm vậy.
Mặc dù tiếc nuối vì cô từ chối… thật ra cũng không phải là không còn đường cứu vãn.
Suy cho cùng, cô vẫn cần anh. Về mọi mặt.
Cô vợ nhỏ đáng thương của anh đã không còn tin tưởng anh nữa rồi. Có thể cho anh một cơ hội vẫn tốt hơn là không có cơ hội nào.
Lần thứ hai trong đời cầu hôn bị từ chối, và lại là cùng một cô gái.
Hạ Trưng Triều rất khó hình dung cảm giác trong lòng mình lúc này, có tiếc nuối, có vui mừng, có chút thỏa mãn… Quá mức phức tạp.
Sớm biết thế này, anh nên nhân lúc ý thức cô không tỉnh táo mà hôn cô nhiều thêm chút nữa, cũng tốt hơn là bây giờ bị trói buộc như thế này.
“Tôi đi đây, anh đừng chạm vào tôi nữa.”
Ôn Tri Hòa đột nhiên rút mạnh tay về, lần này cô đã thoát ra được.
Đêm không hề mát mẻ, ngay cả một làn gió nhẹ cũng là điều xa xỉ. Ôn Tri Hòa lướt qua anh, mang theo một làn gió rất nhẹ, anh có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người cô, tươi mát và thấm sâu vào lòng người.
Anh rất muốn ôm cô vào lòng, hít hà thật sâu, hôn khắp người cô cho đến khi hơi nóng bốc lên, nhìn khóe mắt cô phiếm hồng, hốc mắt ươn ướt.
“À đúng rồi, anh muốn rời khỏi đây lúc nào cũng được, vì công việc hay vì việc riêng đều được.”
Ôn Tri Hòa đứng dưới ánh đèn, bóng đổ trên mặt đất bị kéo dài ra, nhưng không chạm đến mũi chân anh.
Cô xoay người nói với anh, giọng nói rất nhạt, không giống như đang giận dỗi, mà giống như đang thông báo một sự thật hiển nhiên hơn: “Tóm lại là không cần cố ý nói với tôi lịch trình của anh đâu, có việc gì thì cứ tìm trợ lý của tôi.”
“Tôi bây giờ, ngày nào cũng rất bận.”
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Đánh giá:
Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Story
Chương 50: Không thể
10.0/10 từ 26 lượt.