Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Chương 36: Nửa trong suốt
243@-
Cách lớp y phục, anh xấu xa mà cào nhẹ một cái, Ôn Tri Hòa phảng phất như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kia, lại bắt đầu r.ỉ n.ư.ớ.c.
Bàn tay đang đặt trên đĩa sứ xoa đầu lạc dừng lại, răng đang nhai trong miệng cũng ngừng hẳn, Ôn Tri Hòa hoang mang nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Đây không nghi ngờ gì là một câu nói hạ lưu đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất là, cô vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ xem, bản thân liệu có thể… chịu đựng được nữa không.
Nhưng cô nghĩ, bất luận cô lắc đầu hay gật đầu, chỉ cần Hạ Trưng Triều có ý nghĩ đó, nhất định sẽ nắm lấy mắt cá chân cô, siết chặt vòng eo nhỏ, mặc sức mà thúc vào.
Nhưng cô…
“Em đã sắp xếp lịch trình rồi.” Ôn Tri Hòa nhẹ giọng nói.
Bộ dạng cô khó chịu vì đau đớn nhưng lại thoải mái đến rên khẽ trông rất đáng yêu, nhưng lại phóng túng thêm một ngày nữa, hiển nhiên sẽ khiến cô bị “chơi” đến mức xảy ra sự cố, hoàn toàn là một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Hạ Trưng Triều sao có thể cho phép cô tan nát tả tơi, huống chi anh quả thật tò mò về lịch trình ngày mai.
Anh véo véo phần thịt mềm mại, đôi mắt hơi khép, đáp lại trịnh trọng ấm áp: “Ừm, ngày mai muốn làm gì, tôi đều nghe theo em.”
Người xấu, còn chưa chịu bỏ tay ra. Ôn Tri Hòa thầm nghĩ trong lòng, khó chịu đến mức khép chân lại, cầu xin: “…Anh bỏ tay ra được không, nếu không em ăn không vô mất.”
Hạ Trưng Triều lại cười, biết rõ còn cố hỏi: “Em kẹp chặt tay tôi, làm sao tôi lấy ra được?”
A, sao anh có thể như vậy! Ôn Tri Hòa tức giận đến nắm chặt tay, đôi mắt trợn tròn xoe, vô cùng tủi thân.
Hạ Trưng Triều không trêu cô nữa, chỉ dùng ngón tay vừa chạm vào “nơi đó”, véo nhẹ má cô.
Không biết có phải ảo giác của cô không, Ôn Tri Hòa hình như lại ngửi thấy mùi hương thuộc về chính mình.
… Người này cố ý không muốn cho cô ăn cơm sao?
Điều đáng xấu hổ là, cô đói đến mức không chịu nổi, vẫn có thể tiếp tục ăn cơm.
Hạ Trưng Triều cũng không rửa tay, thong thả ung dung lạ thường mà cắt bít tết.
Ôn Tri Hòa cúi đầu, quán triệt câu “ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng Hạ Trưng Triều vẫn chưa buông tha khoảnh khắc thanh nhàn này.
“Mấy ngày nay em rất bận à?” “Hơi hơi ạ.”
“Bận cái gì?” Hạ Trưng Triều nghiêng đầu liếc cô.
Những ngày không gặp mặt trước đây, Ôn Tri Hòa cũng có báo cáo với anh, nhưng Hạ Trưng Triều có xu hướng thích nghe báo cáo trực tiếp hơn, bởi vì như vậy rõ ràng hơn nhiều so với vài dòng chữ trên màn hình.
Trong đĩa còn thừa mấy miếng thịt, Ôn Tri Hòa thấy anh bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, chỉ có thể ngoan ngoãn kể rõ từng việc một.
Mà công việc của cô cũng chỉ đơn giản có vậy, họp hành không dứt, làm việc liên tục không ngừng nghỉ, dù rằng cô hoàn toàn có thể buông tay để nhà sản xuất lo liệu.
Rất nhiều lúc, Hạ Trưng Triều là một người biết lắng nghe, anh có thể chuyên tâm nghe cô nói, hơn nữa còn đưa ra những kiến nghị khá tốt, nói đến công việc yêu thích, Ôn Tri Hòa làm không biết mệt, cũng sẵn lòng chia sẻ với anh.
Mấy miếng thịt bò Ôn Tri Hòa ăn sạch không còn một mẩu, chỉ còn lại nhánh hương thảo dùng để trang trí, cô hai tay đan vào nhau đặt trên bàn ăn, nghiêng người về phía Hạ Trưng Triều, cười cong mắt: “Chờ kịch bản gần hoàn thành, dự án chính thức được duyệt, em sẽ đến Gia Quận để quay phim, lúc đó có lẽ sẽ quay rất lâu… Em rất mong đợi, đây là lần đầu tiên em quay một bộ phim chế tác lớn như vậy.”
Lúc cô nói chuyện mang theo nụ cười, đôi mắt cong lên như ẩn chứa hai ngọn đèn, sáng rực rỡ.
Đã có vài lần, Hạ Trưng Triều nhìn thấy bộ dạng lúc làm việc của cô, đó là một trạng thái toàn tâm toàn ý nhập tâm, chuyên chú không màng đến xung quanh.
Dù cô có non nớt, thiếu kinh nghiệm, suy nghĩ kỳ lạ đến đâu, Hạ Trưng Triều cũng không thể phủ nhận, cô rất yêu công việc này, rất yêu điện ảnh.
Gia Quận cách Yến Bắc 2500 km, đi máy bay thẳng chỉ mất ba bốn tiếng, đến vùng nông thôn chắc chắn còn phải mất thêm chút thời gian di chuyển, chu kỳ quay một bộ phim, chậm thì bốn tháng, nhiều thì một năm.
Với tác phong làm việc của Ôn Tri Hòa, cô có lẽ sẽ cố gắng hoàn thành trong vòng một năm, cho nên thời gian quay phim ít nhất là ba tháng.
Ba tháng đóng quân ở nông thôn, cô không chắc sẽ về Yến Bắc, anh làm sao có thời gian đi gặp cô.
Trên bàn đàm phán ban đầu, Hạ Trưng Triều chưa bao giờ nghĩ tới… Ôn Tri Hòa sẽ quay một bộ phim tốn thời gian công sức, tính thương mại không cao như vậy. Cho nên anh đã đồng ý ngay, cũng không cảm thấy cô sẽ sẵn lòng rời khỏi nơi ở tại Yến Bắc, bay đến một thôn núi hoang vắng, hẻo lánh để đóng phim.
Thậm chí mỗi lần gần gũi, cô nhắc đến chuyện này, Hạ Trưng Triều cũng không mấy để tâm.
Thật sự để cô lợi dụng sơ hở rồi.
Hạ Trưng Triều cụp mi khẽ trách, giọng điệu khó phân biệt cảm xúc: “Trong lúc quay phim, em có mong tôi đến nông thôn tìm em không?”
Ôn Tri Hòa còn định nói chuyện phiếm với anh, vừa mới mở lời, nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, sững sờ: “A, cái gì ạ?”
Bộ dạng hoang mang của cô không giống giả vờ, Hạ Trưng Triều kiên nhẫn lặp lại: “Thời gian không ở Yến Bắc, em coi như nghỉ việc ở chỗ tôi, định bồi thường thế nào?”
Nghỉ việc.
Lâu lắm không đi làm thuê, Ôn Tri Hòa đối với hai chữ này cũng có chút xa lạ, cô dừng một lúc lâu mới phản ứng lại ý của Hạ Trưng Triều.
Đôi môi cô hơi mấp máy, nói cũng không có tự tin: “Em còn tưởng rằng… anh sẽ không tính toán chuyện này.”
Lại chẳng có hàm lượng công việc gì, lần sai bảo chính thức nhất trước đó, vẫn là đến nhà ăn cơm để bày tỏ thái độ. Nhìn lại thì, số tiền này cô nhận cũng thật nhẹ nhàng, chỉ là áp lực về mặt thể xác khá lớn.
Hạ Trưng Triều đột nhiên cười: “Không tính đến hả?”
Anh đứng dậy thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, đĩa sứ chồng lên nhau, phát ra tiếng va chạm thanh thúy, không che giấu được lời nói trầm thấp thờ ơ của anh: “Kết hôn một năm, ở nơi khác ít nhất ba tháng…”
Nói đến đây, giọng Hạ Trưng Triều dừng một chút, bàn tay to lớn đặt lên gáy cô, khiến cô ngẩng đầu đối mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói anh vẫn ôn nhuận, nhưng đôi mắt đen láy sâu thẳm như hồ nước lại không hề có ý cười: “Ba tháng này không muốn nhận tiền, hay là định hoãn thêm ba tháng nữa?”
Rơi vào ánh mắt anh, bộ xử lý trung ương của Ôn Tri Hòa luôn phải dừng một lát mới hoạt động, nửa câu đầu dễ hiểu, chính là không trả lương, còn nửa câu sau…
Ôn Tri Hòa ngập ngừng, mặt đầy mờ mịt: “Hoãn thêm ba tháng, là ý gì ạ?”
Hạ Trưng Triều thong thả ung dung: “Kỳ hạn hôn nhân lại hoãn thêm ba tháng.”
Hoãn thêm ba tháng…
Ôn Tri Hòa hơi mở to mắt, không thể tin nổi.
Còn có chuyện tốt như vậy sao? Vậy chẳng phải cô không cần quá gấp gáp tiến độ, lo lắng bộ phim bị kẹt lại.
Khóe môi Ôn Tri Hòa hơi nhếch lên, đôi mắt cong cong: “Vậy cũng không phải không được.”
“Em còn có thể dựa hơi ông chủ thêm ba tháng nữa sao?”
Hạ Trưng Triều khẽ trách, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, cúi mắt nói nhạt: “Xem biểu hiện của em.”
“—— Rất muốn ở lại à?”
Ôn Tri Hòa không để tâm lời trêu chọc của anh, thành thật trả lời: “Không ai lại không muốn cả.”
Hạ Trưng Triều không tỏ ý kiến, đáy mắt dần dần thấm đượm ý tứ sâu xa.
Anh quả thực rất ra dáng ở nhà, ngay cả bát đĩa cũng không cần Ôn Tri Hòa tự mình bỏ vào máy rửa bát.
Nếu muốn xem biểu hiện, Ôn Tri Hòa không thể không chuẩn bị lịch trình ngày mai kỹ lưỡng hơn.
Sống đến từng này tuổi, cô còn chưa chính thức hẹn hò với đàn ông bao giờ, hiểu biết về Hạ Trưng Triều cũng chỉ giới hạn ở việc h*m m**n t*nh d*c của anh rất mạnh.
Nhưng nếu làm cả ngày, vậy sẽ chết người mất? Hơn nữa, đây mà gọi là hẹn hò gì, lại còn nói lần sau muốn cho cô thử kẹp ngực, nhét bóng băng nhỏ.
Thông qua đường link Trần Địch gửi để tìm kiếm, Ôn Tri Hòa lòng run sợ khóa điện thoại, day huyệt thái dương.
… Cái này thật sự đáng sợ quá.
Hít sâu một hơi, Ôn Tri Hòa vẫn quyết định dùng cách bình thường để đối phó với buổi hẹn hò này. Vì thế, cô còn đặc biệt đi hỏi Trần Địch, bạn trai bạn gái hẹn hò làm gì thì tốt hơn.
Trần Địch rất tốt bụng, rất vui lòng đảm nhận vai trò quân sư tình yêu, gửi cho cô một đường link chia sẻ.
Ôn Tri Hòa còn chưa kịp bấm vào, Trần Địch đã liên tục gửi rất nhiều tin nhắn: Đi xem phim riêng tư ấy à, nhà cậu có phòng chiếu phim mà; đi công viên giải trí cũng thôi đi, ông già như anh ấy có thích đi không? Tự
làm đồ thủ công thì tốn thời gian công sức quá, cái này cũng không được.
Ôn Tri Hòa xem từng cái một, đối chiếu với những gì mình đã viết trước đó, lặng lẽ gõ chữ: Mấy cái này đều không hay sao? Nhưng tớ…
Trần Địch: Cậu thấy anh ấy thật sự sẽ thích à? Kỳ vọng của người có tiền cao lắm.
Ôn Tri Hòa không biết nói gì, đúng là như vậy.
Trần Địch: Cậu xem nhé, anh ấy dẫn cậu đi đấu giá, không cần bữa tối dưới ánh nến, không cần làm mấy trò lãng mạn hoa lá cành, cậu cũng đã bị mua chuộc rồi.
Ôn Tri Hòa: Một món đồ 30 triệu tệ (quy đổi từ 1 điểm = 10.000 tệ), ai mà không bị mua chuộc chứ?
Trạng thái của Trần Địch vẫn luôn hiển thị “Đang nhập…”, cuối cùng cũng đồng tình: Đây chính là lãng mạn tột cùng aaaa!!! Khi nào cậu cho tớ xem vòng cổ?
Nhắc đến đây, Ôn Tri Hòa mới nhớ ra chưa đề cập với Hạ Trưng Triều chuyện mượn trang sức.
Cô khẽ thở dài, cây bút thỉnh thoảng lại chọc vào quyển sổ tay, nhìn lịch trình bị gạch tới gạch lui, không khỏi suy tư… Cô thật sự cần phải lấy lòng anh sao?
Buổi đấu giá từ thiện đó, Ôn Tri Hòa sau đó có tìm hiểu, thực ra đối với Hạ Trưng Triều, đối với Hằng Xuyên mà nói, đều chỉ là một trong những thủ đoạn để duy trì hình tượng và nâng cao danh tiếng, những năm trước không phải chưa từng tham gia, lúc đấu giá cũng không hề nương tay, trăm vạn, ngàn vạn, hàng trăm triệu… Đối với loại tổng tài có giá trị bản
thân biến động từng phút từng giây như anh, có lẽ cũng chỉ là một chuỗi số liệu bình thường.
Nói như vậy có thể hơi khoa trương, nhưng từ góc nhìn của cô, chẳng phải là vậy sao?
Món trang sức đó có phải được đấu giá dưới danh nghĩa của cô không? Có phải lại được tặng cho cô không? Không hề, anh chẳng qua chỉ lấy tư thế của kẻ bề trên, dẫn cô chơi một trò chơi tiền tài nhìn như lộng lẫy, mộng ảo.
Trò chơi là trò chơi, cuộc đời là cuộc đời, thứ không thuộc về cô, cô không thể đòi hỏi quá đáng.
Ôn Tri Hòa nghĩ quá nhập tâm, không chú ý đến người lặng lẽ đến gần phía sau.
Cho đến khi bóng hình bị chồng lên, còi báo động trong đầu cô mới vang lên, “bụp” một tiếng lấy hai tay che mặt bàn lại.
Hạ Trưng Triều cúi người cụp mi, có chút buồn cười: “Che cái gì?”
“Không có gì, công việc thôi mà… Anh làm em sợ muốn chết.” Ôn Tri Hòa lí nhí giải thích, nói xong cô liền chậm rãi đứng dậy, không để lại dấu vết mà gấp quyển sổ tay cất vào túi.
Làm xong hành động nhỏ này, Ôn Tri Hòa lại cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng đâu phải muốn tạo bất ngờ cho anh, lấy lòng anh, cứ đục nước béo cò cho qua một ngày, anh mà khó chịu chẳng lẽ còn đánh cô.
Từ góc nhìn từ trên xuống dưới, về cơ bản không bỏ sót thứ gì. Hạ Trưng Triều không phải không nhìn thấy, chỉ lười vạch trần, nhìn biểu
cảm cảnh giác của Ôn Tri Hòa là biết, cô nhóc này trong đầu lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng rồi.
Không chịu nổi trêu chọc.
Tắt đèn lên giường ngủ, Ôn Tri Hòa vẫn như trước đây, ngủ rất ngay ngắn.
Nhưng chỉ một lát sau, Hạ Trưng Triều liền cảm giác được sự cử động rất nhẹ dưới chăn, một cái đầu bù xù, nhẹ nhàng tựa vào vai anh.
Anh vốn tưởng cô vừa đặt lưng là ngủ say rồi, cho đến khi trong bóng tối, vang lên giọng nói mềm mại của cô: “Đây là lần đầu tiên em lên kế hoạch hẹn hò, có thể sẽ không tiếp đãi anh được chu đáo lắm, nếu anh cảm thấy rất bình thường rất nhàm chán, thì đó cũng là em đã cố gắng hết sức có thể rồi.”
Ôn Tri Hòa suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định trước khi ngày mai bắt đầu, phải tiêm cho anh một liều dự phòng, tránh cho xong việc anh còn muốn đòi hỏi thêm từ cô.
“Em không có nhiều tiền như vậy, kiến thức của em cũng thật sự kém hơn anh, nghĩ cách báo đáp anh… Không làm được giống như anh dùng nhiều tiền, mua một chiếc vòng cổ trang sức, cho nên…”
Bản nháp trong đầu vẫn còn thiếu sót, nói đến nửa sau, Ôn Tri Hòa bắt đầu nghèo lời.
Yên lặng mấy giây không có bất kỳ âm thanh nào, Ôn Tri Hòa nhíu mày ngẩng cằm lên, hơi chần chờ: “… Ngủ rồi sao?”
Đã quen với bóng tối, Ôn Tri Hòa bất ngờ đâm sầm vào một đôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, chăn bị nhẹ nhàng nhấc lên, người đàn ông nghiêng
người dùng khuỷu tay ôm cô lại, giọng nói trầm ấm thuần túy: “Chưa ngủ, tôi nghe thấy rồi.”
Anh giống như trước đây, cằm gối l*n đ*nh đầu cô, ôm trọn cô vào lòng, Ôn Tri Hòa có cảm giác như rơi vào trong nước, bị sóng biển bốn phương tám hướng dồn dập bao bọc.
Điều này không hề khiến người ta ngạt thở, ngược lại vô cùng an toàn, tựa như trẻ sơ sinh nằm ngủ trong nước ối. So sánh như vậy rất kỳ quái, nhưng cảm giác khác thường chỉ thoáng qua trong lòng, Ôn Tri Hòa có chút tham luyến cảm giác này.
“Tôi hình như chưa nói với em, ý nghĩa của việc có buổi hẹn hò thứ hai này.”
“—— Nhưng bản thân nó, cũng chẳng cần ý nghĩa gì cả.” Hạ Trưng Triều cười khẽ, “Tôi chỉ cảm thấy ở bên em thoải mái hơn, cho nên em cũng không cần quá gò bó, ngày mai nên làm gì, muốn làm gì, tôi đều có thể đi cùng em.”
… Câu trả lời thực sự ngoài dự đoán, Ôn Tri Hòa mím môi, vô thức níu lấy góc áo, có chút khó phân biệt thành phần chân thật trong giọng nói của anh.
Anh từng nói những lời dễ nghe với cô, thường xuyên nói, lúc nào cũng dỗ dành. Bất luận trên giường hay dưới giường, anh vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ dịu dàng nói những lời tàn nhẫn lại ngạo mạn.
Giống như lúc ban đầu, anh sẽ cười nói, cho rằng cô sẽ thích những lý do cổ tích mộng ảo hơn, cho nên đem thạch tín bọc trong mứt hoa quả, dụ dỗ cô nuốt vào.
Đối phó với anh luôn rất mệt mỏi, mặc dù hiện tại cô đích thực nhận được rất nhiều lợi ích mà trước đây tha thiết ước mơ. Nhưng cô lại như đang ở trong một giấc mơ mờ mịt, luôn khó mà tỉnh táo.
Ôn Tri Hòa rất nhẹ mà thở phào, không hề chú ý, Hạ Trưng Triều cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Đôi môi anh cẩn thận nghiền ngẫm những sợi tóc tơ mềm mại, mang theo sự v**t v* như có như không, rất thân mật, không pha lẫn bất kỳ sắc dục nào, ngay cả giọng điệu ra lệnh cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Nhắm mắt lại, nên ngủ rồi.”
Anh quả thực biết cách bỏ bùa. Ôn Tri Hòa nhắm mắt lại, mày giãn ra, vậy mà thật sự lại buồn ngủ.
Trước khi ngủ Ôn Tri Hòa đã đặt báo thức, ngày thường cô tuy thích ngủ nướng, toàn ngủ đến mặt trời lên cao, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng chuông phát thanh trường cấp ba được cố tình cài đặt, thói quen đã khắc sâu vào DNA của cô liền lập tức có thể thúc giục cô tỉnh táo.
Bật người ngồi dậy, cô vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng, đang định đánh thức người bên cạnh, lại phát hiện giường bên cạnh sớm đã trống không.
Xuống giường lập tức đi về phía phòng vệ sinh, không có ai; lại đi đến phòng quần áo…
Trên ghế mềm đặt hai bộ quần áo vương vãi, Hạ Trưng Triều mặc chiếc áo sơ mi chất liệu khá mềm mại, vừa cài xong cúc áo trên cùng, vạt áo mở rộng, cơ bụng rõ ràng đập vào mắt, Ôn Tri Hòa thoáng chốc tỉnh táo.
Hạ Trưng Triều chỉ dùng khóe mắt cũng nhìn thấy cô gái đang ngây ngốc đứng đó, anh quay đầu lại, bất đắc dĩ cười khẽ: “Mộng du à?”
Lúc mới ngủ dậy tóc ngắn dễ bị vểnh, mặc dù bây giờ tóc đã dài ra, Ôn Tri Hòa cũng theo bản năng vuốt vuốt đuôi tóc của mình. Nghe Hạ Trưng Triều nói, cô lắc đầu phản bác: “Em tỉnh lâu rồi.”
Hạ Trưng Triều “Ừm” một tiếng.
Dù họ đã làm đủ mọi chuyện thân mật, Ôn Tri Hòa vẫn không đủ dũng khí thay quần áo trước mặt anh như không có gì. Phòng quần áo có hai tầng, tầng một để áo khoác, giày dép, cầm quần áo xuống tầng một, hoặc thay trong phòng ngủ cũng có thể tránh xấu hổ, nhưng Ôn Tri Hòa vẫn tính toán rửa mặt trước, tránh mặt anh.
Đi vào WC, c** q**n ngồi trên bồn cầu, Ôn Tri Hòa tiện tay cầm điện thoại chưa được một giây, cánh cửa kính nửa trong suốt trước mắt, bị người vặn tay nắm cửa.
Cô kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy người đẩy cửa vào rõ ràng là Hạ Trưng Triều.
Bốn mắt nhìn nhau, tay vặn cửa của người đàn ông dừng lại, tuy bất ngờ vì sự hiện diện của cô, thái độ lại vô cùng bình thường bình tĩnh: “Rửa mặt xong thì xuống lầu, tôi làm bữa sáng rồi.”
Ôn Tri Hòa khép chặt hai chân, mặt đỏ bừng khó chịu: “Em biết rồi, anh mau đóng cửa lại!”
Hạ Trưng Triều vốn không cố ý làm vậy, chỉ là cửa WC này căn bản không khóa. Ánh mắt anh vô tình lướt qua chiếc q**n l*t trên bắp chân Ôn Tri Hòa.
Kiểu ren màu tím nửa trong suốt, tối hôm qua anh giúp cô giặt xong rồi chọn cho cô.
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Cách lớp y phục, anh xấu xa mà cào nhẹ một cái, Ôn Tri Hòa phảng phất như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kia, lại bắt đầu r.ỉ n.ư.ớ.c.
Bàn tay đang đặt trên đĩa sứ xoa đầu lạc dừng lại, răng đang nhai trong miệng cũng ngừng hẳn, Ôn Tri Hòa hoang mang nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Đây không nghi ngờ gì là một câu nói hạ lưu đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất là, cô vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ xem, bản thân liệu có thể… chịu đựng được nữa không.
Nhưng cô nghĩ, bất luận cô lắc đầu hay gật đầu, chỉ cần Hạ Trưng Triều có ý nghĩ đó, nhất định sẽ nắm lấy mắt cá chân cô, siết chặt vòng eo nhỏ, mặc sức mà thúc vào.
Nhưng cô…
“Em đã sắp xếp lịch trình rồi.” Ôn Tri Hòa nhẹ giọng nói.
Bộ dạng cô khó chịu vì đau đớn nhưng lại thoải mái đến rên khẽ trông rất đáng yêu, nhưng lại phóng túng thêm một ngày nữa, hiển nhiên sẽ khiến cô bị “chơi” đến mức xảy ra sự cố, hoàn toàn là một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Hạ Trưng Triều sao có thể cho phép cô tan nát tả tơi, huống chi anh quả thật tò mò về lịch trình ngày mai.
Anh véo véo phần thịt mềm mại, đôi mắt hơi khép, đáp lại trịnh trọng ấm áp: “Ừm, ngày mai muốn làm gì, tôi đều nghe theo em.”
Người xấu, còn chưa chịu bỏ tay ra. Ôn Tri Hòa thầm nghĩ trong lòng, khó chịu đến mức khép chân lại, cầu xin: “…Anh bỏ tay ra được không, nếu không em ăn không vô mất.”
Hạ Trưng Triều lại cười, biết rõ còn cố hỏi: “Em kẹp chặt tay tôi, làm sao tôi lấy ra được?”
A, sao anh có thể như vậy! Ôn Tri Hòa tức giận đến nắm chặt tay, đôi mắt trợn tròn xoe, vô cùng tủi thân.
Hạ Trưng Triều không trêu cô nữa, chỉ dùng ngón tay vừa chạm vào “nơi đó”, véo nhẹ má cô.
Không biết có phải ảo giác của cô không, Ôn Tri Hòa hình như lại ngửi thấy mùi hương thuộc về chính mình.
… Người này cố ý không muốn cho cô ăn cơm sao?
Điều đáng xấu hổ là, cô đói đến mức không chịu nổi, vẫn có thể tiếp tục ăn cơm.
Hạ Trưng Triều cũng không rửa tay, thong thả ung dung lạ thường mà cắt bít tết.
Ôn Tri Hòa cúi đầu, quán triệt câu “ăn không nói, ngủ không nói”, nhưng Hạ Trưng Triều vẫn chưa buông tha khoảnh khắc thanh nhàn này.
“Mấy ngày nay em rất bận à?” “Hơi hơi ạ.”
“Bận cái gì?” Hạ Trưng Triều nghiêng đầu liếc cô.
Những ngày không gặp mặt trước đây, Ôn Tri Hòa cũng có báo cáo với anh, nhưng Hạ Trưng Triều có xu hướng thích nghe báo cáo trực tiếp hơn, bởi vì như vậy rõ ràng hơn nhiều so với vài dòng chữ trên màn hình.
Trong đĩa còn thừa mấy miếng thịt, Ôn Tri Hòa thấy anh bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe, chỉ có thể ngoan ngoãn kể rõ từng việc một.
Mà công việc của cô cũng chỉ đơn giản có vậy, họp hành không dứt, làm việc liên tục không ngừng nghỉ, dù rằng cô hoàn toàn có thể buông tay để nhà sản xuất lo liệu.
Rất nhiều lúc, Hạ Trưng Triều là một người biết lắng nghe, anh có thể chuyên tâm nghe cô nói, hơn nữa còn đưa ra những kiến nghị khá tốt, nói đến công việc yêu thích, Ôn Tri Hòa làm không biết mệt, cũng sẵn lòng chia sẻ với anh.
Mấy miếng thịt bò Ôn Tri Hòa ăn sạch không còn một mẩu, chỉ còn lại nhánh hương thảo dùng để trang trí, cô hai tay đan vào nhau đặt trên bàn ăn, nghiêng người về phía Hạ Trưng Triều, cười cong mắt: “Chờ kịch bản gần hoàn thành, dự án chính thức được duyệt, em sẽ đến Gia Quận để quay phim, lúc đó có lẽ sẽ quay rất lâu… Em rất mong đợi, đây là lần đầu tiên em quay một bộ phim chế tác lớn như vậy.”
Lúc cô nói chuyện mang theo nụ cười, đôi mắt cong lên như ẩn chứa hai ngọn đèn, sáng rực rỡ.
Đã có vài lần, Hạ Trưng Triều nhìn thấy bộ dạng lúc làm việc của cô, đó là một trạng thái toàn tâm toàn ý nhập tâm, chuyên chú không màng đến xung quanh.
Dù cô có non nớt, thiếu kinh nghiệm, suy nghĩ kỳ lạ đến đâu, Hạ Trưng Triều cũng không thể phủ nhận, cô rất yêu công việc này, rất yêu điện ảnh.
Gia Quận cách Yến Bắc 2500 km, đi máy bay thẳng chỉ mất ba bốn tiếng, đến vùng nông thôn chắc chắn còn phải mất thêm chút thời gian di chuyển, chu kỳ quay một bộ phim, chậm thì bốn tháng, nhiều thì một năm.
Với tác phong làm việc của Ôn Tri Hòa, cô có lẽ sẽ cố gắng hoàn thành trong vòng một năm, cho nên thời gian quay phim ít nhất là ba tháng.
Ba tháng đóng quân ở nông thôn, cô không chắc sẽ về Yến Bắc, anh làm sao có thời gian đi gặp cô.
Trên bàn đàm phán ban đầu, Hạ Trưng Triều chưa bao giờ nghĩ tới… Ôn Tri Hòa sẽ quay một bộ phim tốn thời gian công sức, tính thương mại không cao như vậy. Cho nên anh đã đồng ý ngay, cũng không cảm thấy cô sẽ sẵn lòng rời khỏi nơi ở tại Yến Bắc, bay đến một thôn núi hoang vắng, hẻo lánh để đóng phim.
Thậm chí mỗi lần gần gũi, cô nhắc đến chuyện này, Hạ Trưng Triều cũng không mấy để tâm.
Thật sự để cô lợi dụng sơ hở rồi.
Hạ Trưng Triều cụp mi khẽ trách, giọng điệu khó phân biệt cảm xúc: “Trong lúc quay phim, em có mong tôi đến nông thôn tìm em không?”
Ôn Tri Hòa còn định nói chuyện phiếm với anh, vừa mới mở lời, nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, sững sờ: “A, cái gì ạ?”
Bộ dạng hoang mang của cô không giống giả vờ, Hạ Trưng Triều kiên nhẫn lặp lại: “Thời gian không ở Yến Bắc, em coi như nghỉ việc ở chỗ tôi, định bồi thường thế nào?”
Nghỉ việc.
Lâu lắm không đi làm thuê, Ôn Tri Hòa đối với hai chữ này cũng có chút xa lạ, cô dừng một lúc lâu mới phản ứng lại ý của Hạ Trưng Triều.
Đôi môi cô hơi mấp máy, nói cũng không có tự tin: “Em còn tưởng rằng… anh sẽ không tính toán chuyện này.”
Lại chẳng có hàm lượng công việc gì, lần sai bảo chính thức nhất trước đó, vẫn là đến nhà ăn cơm để bày tỏ thái độ. Nhìn lại thì, số tiền này cô nhận cũng thật nhẹ nhàng, chỉ là áp lực về mặt thể xác khá lớn.
Hạ Trưng Triều đột nhiên cười: “Không tính đến hả?”
Anh đứng dậy thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, đĩa sứ chồng lên nhau, phát ra tiếng va chạm thanh thúy, không che giấu được lời nói trầm thấp thờ ơ của anh: “Kết hôn một năm, ở nơi khác ít nhất ba tháng…”
Nói đến đây, giọng Hạ Trưng Triều dừng một chút, bàn tay to lớn đặt lên gáy cô, khiến cô ngẩng đầu đối mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói anh vẫn ôn nhuận, nhưng đôi mắt đen láy sâu thẳm như hồ nước lại không hề có ý cười: “Ba tháng này không muốn nhận tiền, hay là định hoãn thêm ba tháng nữa?”
Rơi vào ánh mắt anh, bộ xử lý trung ương của Ôn Tri Hòa luôn phải dừng một lát mới hoạt động, nửa câu đầu dễ hiểu, chính là không trả lương, còn nửa câu sau…
Ôn Tri Hòa ngập ngừng, mặt đầy mờ mịt: “Hoãn thêm ba tháng, là ý gì ạ?”
Hạ Trưng Triều thong thả ung dung: “Kỳ hạn hôn nhân lại hoãn thêm ba tháng.”
Hoãn thêm ba tháng…
Ôn Tri Hòa hơi mở to mắt, không thể tin nổi.
Còn có chuyện tốt như vậy sao? Vậy chẳng phải cô không cần quá gấp gáp tiến độ, lo lắng bộ phim bị kẹt lại.
Khóe môi Ôn Tri Hòa hơi nhếch lên, đôi mắt cong cong: “Vậy cũng không phải không được.”
“Em còn có thể dựa hơi ông chủ thêm ba tháng nữa sao?”
Hạ Trưng Triều khẽ trách, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, cúi mắt nói nhạt: “Xem biểu hiện của em.”
“—— Rất muốn ở lại à?”
Ôn Tri Hòa không để tâm lời trêu chọc của anh, thành thật trả lời: “Không ai lại không muốn cả.”
Hạ Trưng Triều không tỏ ý kiến, đáy mắt dần dần thấm đượm ý tứ sâu xa.
Anh quả thực rất ra dáng ở nhà, ngay cả bát đĩa cũng không cần Ôn Tri Hòa tự mình bỏ vào máy rửa bát.
Nếu muốn xem biểu hiện, Ôn Tri Hòa không thể không chuẩn bị lịch trình ngày mai kỹ lưỡng hơn.
Sống đến từng này tuổi, cô còn chưa chính thức hẹn hò với đàn ông bao giờ, hiểu biết về Hạ Trưng Triều cũng chỉ giới hạn ở việc h*m m**n t*nh d*c của anh rất mạnh.
Nhưng nếu làm cả ngày, vậy sẽ chết người mất? Hơn nữa, đây mà gọi là hẹn hò gì, lại còn nói lần sau muốn cho cô thử kẹp ngực, nhét bóng băng nhỏ.
Thông qua đường link Trần Địch gửi để tìm kiếm, Ôn Tri Hòa lòng run sợ khóa điện thoại, day huyệt thái dương.
… Cái này thật sự đáng sợ quá.
Hít sâu một hơi, Ôn Tri Hòa vẫn quyết định dùng cách bình thường để đối phó với buổi hẹn hò này. Vì thế, cô còn đặc biệt đi hỏi Trần Địch, bạn trai bạn gái hẹn hò làm gì thì tốt hơn.
Trần Địch rất tốt bụng, rất vui lòng đảm nhận vai trò quân sư tình yêu, gửi cho cô một đường link chia sẻ.
Ôn Tri Hòa còn chưa kịp bấm vào, Trần Địch đã liên tục gửi rất nhiều tin nhắn: Đi xem phim riêng tư ấy à, nhà cậu có phòng chiếu phim mà; đi công viên giải trí cũng thôi đi, ông già như anh ấy có thích đi không? Tự
làm đồ thủ công thì tốn thời gian công sức quá, cái này cũng không được.
Ôn Tri Hòa xem từng cái một, đối chiếu với những gì mình đã viết trước đó, lặng lẽ gõ chữ: Mấy cái này đều không hay sao? Nhưng tớ…
Trần Địch: Cậu thấy anh ấy thật sự sẽ thích à? Kỳ vọng của người có tiền cao lắm.
Ôn Tri Hòa không biết nói gì, đúng là như vậy.
Trần Địch: Cậu xem nhé, anh ấy dẫn cậu đi đấu giá, không cần bữa tối dưới ánh nến, không cần làm mấy trò lãng mạn hoa lá cành, cậu cũng đã bị mua chuộc rồi.
Ôn Tri Hòa: Một món đồ 30 triệu tệ (quy đổi từ 1 điểm = 10.000 tệ), ai mà không bị mua chuộc chứ?
Trạng thái của Trần Địch vẫn luôn hiển thị “Đang nhập…”, cuối cùng cũng đồng tình: Đây chính là lãng mạn tột cùng aaaa!!! Khi nào cậu cho tớ xem vòng cổ?
Nhắc đến đây, Ôn Tri Hòa mới nhớ ra chưa đề cập với Hạ Trưng Triều chuyện mượn trang sức.
Cô khẽ thở dài, cây bút thỉnh thoảng lại chọc vào quyển sổ tay, nhìn lịch trình bị gạch tới gạch lui, không khỏi suy tư… Cô thật sự cần phải lấy lòng anh sao?
Buổi đấu giá từ thiện đó, Ôn Tri Hòa sau đó có tìm hiểu, thực ra đối với Hạ Trưng Triều, đối với Hằng Xuyên mà nói, đều chỉ là một trong những thủ đoạn để duy trì hình tượng và nâng cao danh tiếng, những năm trước không phải chưa từng tham gia, lúc đấu giá cũng không hề nương tay, trăm vạn, ngàn vạn, hàng trăm triệu… Đối với loại tổng tài có giá trị bản
thân biến động từng phút từng giây như anh, có lẽ cũng chỉ là một chuỗi số liệu bình thường.
Nói như vậy có thể hơi khoa trương, nhưng từ góc nhìn của cô, chẳng phải là vậy sao?
Món trang sức đó có phải được đấu giá dưới danh nghĩa của cô không? Có phải lại được tặng cho cô không? Không hề, anh chẳng qua chỉ lấy tư thế của kẻ bề trên, dẫn cô chơi một trò chơi tiền tài nhìn như lộng lẫy, mộng ảo.
Trò chơi là trò chơi, cuộc đời là cuộc đời, thứ không thuộc về cô, cô không thể đòi hỏi quá đáng.
Ôn Tri Hòa nghĩ quá nhập tâm, không chú ý đến người lặng lẽ đến gần phía sau.
Cho đến khi bóng hình bị chồng lên, còi báo động trong đầu cô mới vang lên, “bụp” một tiếng lấy hai tay che mặt bàn lại.
Hạ Trưng Triều cúi người cụp mi, có chút buồn cười: “Che cái gì?”
“Không có gì, công việc thôi mà… Anh làm em sợ muốn chết.” Ôn Tri Hòa lí nhí giải thích, nói xong cô liền chậm rãi đứng dậy, không để lại dấu vết mà gấp quyển sổ tay cất vào túi.
Làm xong hành động nhỏ này, Ôn Tri Hòa lại cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng đâu phải muốn tạo bất ngờ cho anh, lấy lòng anh, cứ đục nước béo cò cho qua một ngày, anh mà khó chịu chẳng lẽ còn đánh cô.
Từ góc nhìn từ trên xuống dưới, về cơ bản không bỏ sót thứ gì. Hạ Trưng Triều không phải không nhìn thấy, chỉ lười vạch trần, nhìn biểu
cảm cảnh giác của Ôn Tri Hòa là biết, cô nhóc này trong đầu lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng rồi.
Không chịu nổi trêu chọc.
Tắt đèn lên giường ngủ, Ôn Tri Hòa vẫn như trước đây, ngủ rất ngay ngắn.
Nhưng chỉ một lát sau, Hạ Trưng Triều liền cảm giác được sự cử động rất nhẹ dưới chăn, một cái đầu bù xù, nhẹ nhàng tựa vào vai anh.
Anh vốn tưởng cô vừa đặt lưng là ngủ say rồi, cho đến khi trong bóng tối, vang lên giọng nói mềm mại của cô: “Đây là lần đầu tiên em lên kế hoạch hẹn hò, có thể sẽ không tiếp đãi anh được chu đáo lắm, nếu anh cảm thấy rất bình thường rất nhàm chán, thì đó cũng là em đã cố gắng hết sức có thể rồi.”
Ôn Tri Hòa suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định trước khi ngày mai bắt đầu, phải tiêm cho anh một liều dự phòng, tránh cho xong việc anh còn muốn đòi hỏi thêm từ cô.
“Em không có nhiều tiền như vậy, kiến thức của em cũng thật sự kém hơn anh, nghĩ cách báo đáp anh… Không làm được giống như anh dùng nhiều tiền, mua một chiếc vòng cổ trang sức, cho nên…”
Bản nháp trong đầu vẫn còn thiếu sót, nói đến nửa sau, Ôn Tri Hòa bắt đầu nghèo lời.
Yên lặng mấy giây không có bất kỳ âm thanh nào, Ôn Tri Hòa nhíu mày ngẩng cằm lên, hơi chần chờ: “… Ngủ rồi sao?”
Đã quen với bóng tối, Ôn Tri Hòa bất ngờ đâm sầm vào một đôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, chăn bị nhẹ nhàng nhấc lên, người đàn ông nghiêng
người dùng khuỷu tay ôm cô lại, giọng nói trầm ấm thuần túy: “Chưa ngủ, tôi nghe thấy rồi.”
Anh giống như trước đây, cằm gối l*n đ*nh đầu cô, ôm trọn cô vào lòng, Ôn Tri Hòa có cảm giác như rơi vào trong nước, bị sóng biển bốn phương tám hướng dồn dập bao bọc.
Điều này không hề khiến người ta ngạt thở, ngược lại vô cùng an toàn, tựa như trẻ sơ sinh nằm ngủ trong nước ối. So sánh như vậy rất kỳ quái, nhưng cảm giác khác thường chỉ thoáng qua trong lòng, Ôn Tri Hòa có chút tham luyến cảm giác này.
“Tôi hình như chưa nói với em, ý nghĩa của việc có buổi hẹn hò thứ hai này.”
“—— Nhưng bản thân nó, cũng chẳng cần ý nghĩa gì cả.” Hạ Trưng Triều cười khẽ, “Tôi chỉ cảm thấy ở bên em thoải mái hơn, cho nên em cũng không cần quá gò bó, ngày mai nên làm gì, muốn làm gì, tôi đều có thể đi cùng em.”
… Câu trả lời thực sự ngoài dự đoán, Ôn Tri Hòa mím môi, vô thức níu lấy góc áo, có chút khó phân biệt thành phần chân thật trong giọng nói của anh.
Anh từng nói những lời dễ nghe với cô, thường xuyên nói, lúc nào cũng dỗ dành. Bất luận trên giường hay dưới giường, anh vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ dịu dàng nói những lời tàn nhẫn lại ngạo mạn.
Giống như lúc ban đầu, anh sẽ cười nói, cho rằng cô sẽ thích những lý do cổ tích mộng ảo hơn, cho nên đem thạch tín bọc trong mứt hoa quả, dụ dỗ cô nuốt vào.
Đối phó với anh luôn rất mệt mỏi, mặc dù hiện tại cô đích thực nhận được rất nhiều lợi ích mà trước đây tha thiết ước mơ. Nhưng cô lại như đang ở trong một giấc mơ mờ mịt, luôn khó mà tỉnh táo.
Ôn Tri Hòa rất nhẹ mà thở phào, không hề chú ý, Hạ Trưng Triều cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Đôi môi anh cẩn thận nghiền ngẫm những sợi tóc tơ mềm mại, mang theo sự v**t v* như có như không, rất thân mật, không pha lẫn bất kỳ sắc dục nào, ngay cả giọng điệu ra lệnh cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Nhắm mắt lại, nên ngủ rồi.”
Anh quả thực biết cách bỏ bùa. Ôn Tri Hòa nhắm mắt lại, mày giãn ra, vậy mà thật sự lại buồn ngủ.
Trước khi ngủ Ôn Tri Hòa đã đặt báo thức, ngày thường cô tuy thích ngủ nướng, toàn ngủ đến mặt trời lên cao, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng chuông phát thanh trường cấp ba được cố tình cài đặt, thói quen đã khắc sâu vào DNA của cô liền lập tức có thể thúc giục cô tỉnh táo.
Bật người ngồi dậy, cô vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng, đang định đánh thức người bên cạnh, lại phát hiện giường bên cạnh sớm đã trống không.
Xuống giường lập tức đi về phía phòng vệ sinh, không có ai; lại đi đến phòng quần áo…
Trên ghế mềm đặt hai bộ quần áo vương vãi, Hạ Trưng Triều mặc chiếc áo sơ mi chất liệu khá mềm mại, vừa cài xong cúc áo trên cùng, vạt áo mở rộng, cơ bụng rõ ràng đập vào mắt, Ôn Tri Hòa thoáng chốc tỉnh táo.
Hạ Trưng Triều chỉ dùng khóe mắt cũng nhìn thấy cô gái đang ngây ngốc đứng đó, anh quay đầu lại, bất đắc dĩ cười khẽ: “Mộng du à?”
Lúc mới ngủ dậy tóc ngắn dễ bị vểnh, mặc dù bây giờ tóc đã dài ra, Ôn Tri Hòa cũng theo bản năng vuốt vuốt đuôi tóc của mình. Nghe Hạ Trưng Triều nói, cô lắc đầu phản bác: “Em tỉnh lâu rồi.”
Hạ Trưng Triều “Ừm” một tiếng.
Dù họ đã làm đủ mọi chuyện thân mật, Ôn Tri Hòa vẫn không đủ dũng khí thay quần áo trước mặt anh như không có gì. Phòng quần áo có hai tầng, tầng một để áo khoác, giày dép, cầm quần áo xuống tầng một, hoặc thay trong phòng ngủ cũng có thể tránh xấu hổ, nhưng Ôn Tri Hòa vẫn tính toán rửa mặt trước, tránh mặt anh.
Đi vào WC, c** q**n ngồi trên bồn cầu, Ôn Tri Hòa tiện tay cầm điện thoại chưa được một giây, cánh cửa kính nửa trong suốt trước mắt, bị người vặn tay nắm cửa.
Cô kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy người đẩy cửa vào rõ ràng là Hạ Trưng Triều.
Bốn mắt nhìn nhau, tay vặn cửa của người đàn ông dừng lại, tuy bất ngờ vì sự hiện diện của cô, thái độ lại vô cùng bình thường bình tĩnh: “Rửa mặt xong thì xuống lầu, tôi làm bữa sáng rồi.”
Ôn Tri Hòa khép chặt hai chân, mặt đỏ bừng khó chịu: “Em biết rồi, anh mau đóng cửa lại!”
Hạ Trưng Triều vốn không cố ý làm vậy, chỉ là cửa WC này căn bản không khóa. Ánh mắt anh vô tình lướt qua chiếc q**n l*t trên bắp chân Ôn Tri Hòa.
Kiểu ren màu tím nửa trong suốt, tối hôm qua anh giúp cô giặt xong rồi chọn cho cô.
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Đánh giá:
Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Story
Chương 36: Nửa trong suốt
10.0/10 từ 26 lượt.