Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Chương 32: Nghĩ đến anh
197@-
Anh không nhanh không chậm dò hỏi đến cùng, giọng điệu rời rạc giống như không thèm để ý, nhưng lại ẩn ẩn có ý tứ chất vấn.
Ôn Tri Hòa hoảng hốt đến không nói nên lời, cô sao có thể nghĩ, lại làm sao dám? Cô có phải không biết tự lượng sức mình đến mức nào, mới có thể nghĩ cùng anh nói… loại chuyện này.
Không khí mơ hồ ngưng đọng, khiến Ôn Tri Hòa có chút không thở nổi.
Cô theo bản năng định nói chút lời tri kỷ để lừa gạt cho qua, nhưng còn không đợi cô há miệng đáp lại, phía sau liền truyền đến giọng nói của nhân viên công tác, nói là có người muốn gặp riêng Hạ Trưng Triều một lần, là vị tiểu thư họ Chung.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm chậm rãi tan rã, ý thức trở lại, Ôn Tri Hòa nghe được Hạ Trưng Triều đáp lại rất nhẹ. Cũng không biết có
phải là ảo giác của cô không, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, dường như bắt giữ được một tia hờ hững lạnh lùng.
Ôn Tri Hòa rất ít khi thấy anh lộ ra vẻ giận dữ, nhưng chỉ khoảng nửa khắc, sắc mặt Hạ Trưng Triều nhìn về phía cô, lại thay đổi thành nho nhã ôn hòa.
“Lên xe chờ anh.”
Anh sờ đầu cô, giọng nhàn nhạt dặn dò.
Đại não Ôn Tri Hòa còn một mảnh hỗn độn, rất hàm hồ mà “Vâng” một tiếng. Lúc phản ứng lại, cô đã mơ màng hồ đồ lên xe rồi.
Gió đêm không lạnh lắm, từ từ phả qua, tràn đầy cảm giác mềm mại. Ôn Tri Hòa quấn chiếc chăn lông nhỏ, mở cửa sổ hơn phân nửa, để đầu óc trống rỗng vô thần nhìn nhà hát kim bích huy hoàng vẫn sáng rực về đêm.
Mắt ngắm cảnh vật, trong lòng tràn đầy hình bóng người. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân nào, Ôn Tri Hòa thật sự tò mò, rốt cuộc vị Chung tiểu thư này là có chuyện gì mà muốn cùng Hạ Trưng Triều nói chuyện riêng.
Nhưng hình như với cô… cũng không có quan hệ gì nhỉ.
Ôn Tri Hòa mím môi, định cúi đầu nghịch điện thoại một lát để dời đi sự chú ý, nhưng đôi mắt cô có chút cay xót không chịu nổi, dứt khoát ngả đầu vào ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước khi đi vào phòng nghỉ, Hạ Trưng Triều đã đoán trước được, sẽ nghe thấy những lời lẽ nào.
Nhân viên lễ tân ở phía trước mở cửa cho anh, quả nhiên, hành vi đầu tiên Chung Gia Ý nhìn thấy anh, đó là đi giày cao gót đến trước mặt, giơ cao nắm tay siết chặt, cao giọng khó chịu: “Anh rõ ràng đã hứa với em, dành món nào cũng được trừ món trang sức kia ra!”
Mặc dù đã trốn đi hơn nửa năm, cô ta vẫn cứ là cô gái thích giở tính khí tiểu thư, trở về không hề bớt đi chút sắc bén nào.
Hạ Trưng Triều nửa nâng tay lên, dùng cánh tay thoáng chặn lại nắm đấm sắp rơi xuống của cô ta, khuôn mặt bình tĩnh đến lãnh đạm, lúc không nói lời nào, luôn có cảm giác lạnh lùng khiến người ta không tự chủ được phải ngậm miệng.
… Cùng với lúc chào hỏi vừa rồi như tắm mình trong gió xuân, rõ ràng là hai bộ mặt khác nhau.
Ngọn lửa của Chung Gia Ý tắt ngấm đi một đoạn, rất nhanh lại đổi sang bộ dạng yếu đuối đáng thương, muốn níu lấy khuỷu tay anh: “Anh cả, anh sẽ không vì có chị dâu mà đối xử với em như vậy chứ…”
Hạ Trưng Triều không dấu vết mà nghiêng người vỗ nhẹ vai cô ta, ánh mắt lướt qua khuôn mặt diễn xuất vụng về kia, khóe môi khẽ nhếch.
Diễn còn không bằng Ôn Tri Hòa, ít nhất đôi mắt của vợ anh thật sự sẽ phiếm hồng rơm rớm nước mắt.
Chung Gia Ý níu hụt, Hạ Trưng Triều cúi mi thong dong ung dung sửa lại cổ tay áo, giọng nói trầm tĩnh như thấm vào biển sâu không gợn sóng: “Anh đối xử với em thế nào, vì sao lại đối xử với em như vậy, tự em trong lòng rõ ràng.”
Ánh mắt đen láy của anh từ đỉnh đầu dừng lại ở khoang bụng, chỉ một thoáng, Chung Gia Ý liền theo bản năng nhấc túi xách lên, che vào chỗ đó.
Hạ Trưng Triều chưa từng tìm tòi nghiên cứu nhiều, cài lại cổ tay áo, nghiêng người định rời đi, trước khi đi liếc nhìn cô gái đang cúi mi thuận mắt, chỉ rơi xuống câu khuyên cuối cùng: “Đây là cuộc đời của em, người khác không thể làm chủ thay em, đừng nghĩ có thể giúp được em, bất luận việc này hay việc kia, tự giải quyết cho tốt đi.”
Anh đi rất dứt khoát, nghe tiếng bước chân dần xa của anh, Chung Gia Ý đặt tay lên bụng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Nhưng cảm xúc chán nản chỉ duy trì một lát liền tiêu tán, Chung Gia Ý sụt sịt mũi, bấm điện thoại gọi cho người đại diện, trừng mắt hung dữ: “Đăng, cứ đăng đi! Mấy bài PR đó cứ đăng như thường cho em, tiền hôm nay của em không thể bỏ ra vô ích!”
Người đại diện đã quen với sự nóng nảy của cô ta, đồng ý xong, lại tri kỷ hỏi thêm: “…Vậy chỗ anh cả của em.”
Nhắc đến hai chữ “anh cả”, Chung Gia Ý hiếm thấy im lặng giây lát. Cô ta cắn móng tay đi qua đi lại tại chỗ, nghĩ tới nghĩ lui nói: “Em đi mượn thử xem, dù sao cũng là anh cả của em, nếu là mượn không được…”
Cô ta nhắm mắt bất chấp tất cả, hừ nhẹ: “Vậy trực tiếp làm giả, bọn họ không lẽ lại ra mặt vạch trần em.”
Hạ Trưng Triều từ phòng nghỉ ra không lâu, Hạ Bác Dịch vừa làm xong thủ tục, lúc gặp mặt sếp, Hạ Trưng Triều nới lỏng cà vạt, rất nhạt mà thở hắt ra: “Để mắt tới cô ta một chút.”
Hạ Bác Dịch biết Hạ Trưng Triều vừa rồi gặp ai, nhưng chữ “Cô ta” này lại có thể chỉ hai người, anh ta trong thoáng chốc có chút không chắc chắn.
Hạ Trưng Triều lạnh lùng nói: “Hạ Bảo Gia*.”
(*Có vẻ tên thật của Chung Gia Ý là Hạ Bảo Gia.) Hạ Bác Dịch dừng lại một chút, gật đầu nói vâng.
Lúc đến họ ngồi cùng một chiếc xe, Hạ Trưng Triều đưa phu nhân về nhà, vậy anh ta chỉ có thể ngồi một chiếc xe khác đi. Chiếc Maybach ở bãi đỗ xe cửa sau đã dừng lại khá lâu, chú Lý mệt mỏi cả ngày, ngồi ở hàng ghế trước vẫn không dám thả lỏng, qua kính chiếu hậu thoáng thấy người, lập tức xuống xe mở cửa.
Đèn trần trong thùng xe liên tục chiếu ấm áp, lúc sáng lên, cô gái đang cuộn mình ở ghế xe bên kia rõ ràng bị quấy rầy, nhíu mày vùi đầu sâu hơn. Chiếc chăn lông mỏng manh bao bọc cô kín mít, hai cẳng chân trắng nõn bắt chéo đặt lên lại không chỗ che giấu, cứ như vậy lồ lộ hiện ra trong mắt.
Hạ Trưng Triều vào thùng xe, cúi mắt nhìn hàng mày vẫn không giãn ra của cô, mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, vốn không định đánh thức cô, nhưng Ôn Tri Hòa lại nheo mắt lại, dùng giọng mũi đặc sệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Về rồi à…”
Một câu nói lơ đãng bình thường, lọt vào tai nghe vào lòng, mơ hồ tác động đến nơi nào đó, mơ hồ mang theo chút đương nhiên. Anh không đi sâu vào tìm hiểu, có lẽ là đêm nay không gió không trăng, khiến người ta không khỏi thả lỏng bình thản.
Hạ Trưng Triều không dời tay đi, lòng bàn tay vén sợi tóc mái bên trán cô, ánh mắt ngưng tụ không chuyển: “Ừm, về rồi.Em chờ lâu quá mệt rồi sao?”
Thật ra anh chỉ để cô đợi hai mươi phút, có lẽ là hôm nay đấu giá quá nhập tâm, lại thêm lý do đau bụng kinh tái phát, Ôn Tri Hòa vừa lên xe liền không nhịn được ngủ thiếp đi.
Người ta một khi căng thẳng quá lâu tiến vào trạng thái ngủ, khó tránh khỏi sẽ ý thức mơ hồ, nói chuyện không quá rõ ràng, giống như học sinh cố gắng căng mình trong giờ học, ghi chép thì có ghi, ghi toàn chữ như gà bới; thầy cô điểm danh có nghe thấy, trả lời lại là lời ông nói gà bà nói vịt.
Ôn Tri Hòa chính là như vậy, cô biết mình phải ngoan ngoãn đáp lời, trong mơ có bao nhiêu tỉnh táo, hiện thực lại có bấy nhiêu lộn xộn.
Cô rầm rì lẩm bẩm chút gì đó mơ hồ không rõ, dù Hạ Trưng Triều cúi người lắng nghe, cũng không nghe ra được nguyên do.
Truy cứu lời nói mê của cô, vốn dĩ không có ý nghĩa lãng phí thời gian, hiếm thấy là anh lại nguyện ý làm như vậy. Nắm chặt bàn tay nóng hổi lộ ra ngoài của cô, Hạ Trưng Triều cúi mắt, giọng nói trầm thấp lặng yên phá vỡ rào cản của giấc mơ: “Lặp lại lần nữa, tôi không nghe rõ.”
“Nghe không rõ thì thôi… Lại không phải lần đầu chờ…” Ôn Tri Hòa giọng nghèn nghẹn nói, mang theo chút ý giận.
Hạ Trưng Triều không giận, mang theo ý cười như có như không, giống như không tin: “Em đã chờ tôi mấy lần rồi?”
Ôn Tri Hòa lại bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm, anh ghé sát lại gần hơn, che ánh sáng và cướp đi không khí trong lành, gần như muốn chạm vào chóp mũi.
Giấc mơ chịu ảnh hưởng sâu sắc từ thế giới bên ngoài, Ôn Tri Hòa cho rằng mình đang xì mũi, thật ra lại dí đầu lại gần, chôn vào cổ áo Hạ Trưng Triều. Cô thuận theo tìm một tư thế thoải mái dựa vào, đáy mắt chậm rãi ươn ướt, trả lời ngập ngừng rõ ràng: “Vài lần.”
Đầu cô đặt lên cằm dưới anh, gò má kề sát vai ngực, vượt qua ranh giới ghế ngồi, hoàn toàn nghiêng dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng lặng lẽ, lại
nặng nề đè lên ngực, ức chế mỗi một nhịp tim đập của anh.
Hạ Trưng Triều cúi mi nhìn cô, chỉ có thể thoáng thấy mái tóc đen nhánh, hàng mi rậm dài cong vút.
Ôn Tri Hòa không thiếu lần diễn kịch với anh. Mỗi lần mỗi màn, diễn vở kịch nào, đòi hỏi cái gì, anh trong lòng đều nắm chắc. Duy chỉ có lần này, anh lại không thấy rõ ràng.
Yết hầu anh lăn lộn một cái, kiên nhẫn hỏi tỉ mỉ: “Vì sao chờ tôi?” Cách rất lâu sau đó, người trong lòng mới đáp lại: “… Nhớ anh.”
Anh còn chưa kịp có phản ứng gì, đầu Ôn Tri Hòa trượt xuống, dừng ở lồng ngực, hai cánh tay ẩn ẩn có lực ôm lấy anh, thật cẩn thận: “Mẹ ơi…”
Cho dù cô nói mơ hồ không rõ đến đâu, nghe âm điệu hai chữ đó, Hạ Trưng Triều cũng không khó phân biệt được.
Cô quả thực đang nói mê, căn bản không biết đang nói chuyện với ai, nghiễm nhiên xem anh thành mẹ rồi.
Hạ Trưng Triều hơi trầm khí xuống, hiểu rõ ngọn nguồn, cảm thấy hành vi này ngốc hết chỗ nói, đột nhiên khẽ “chậc”.
Anh không đẩy cô gái đang dính trên người ra, không cần thiết, dù sao cũng nhẹ như lông vũ; mặc dù c** q**n áo ra nhìn chỗ nào cũng có da có thịt, nằm trong lòng anh cũng chỉ là một đứa nhóc con.
Một đứa nhóc trêu đùa người ta mà không tự biết.
Ôn Tri Hòa nằm mơ thấy Ôn Hà, nhưng giấc mơ mơ màng hồ đồ này, luôn đặc biệt vụn vặt, chốc lát trước mắt xuất hiện là Ôn Hà lúc trẻ, lát sau liền biến thành Hạ Trưng Triều cao cao tại thượng ấn đầu cô, cười như không cười.
Cảm xúc trong mơ căn bản không chịu sự kiểm soát của con người, đặc biệt khi cô nhớ lại là chuyện quá khứ, người ta luôn tô điểm cho quá khứ, không tự chủ mà sa vào trong đó. Mà mỗi lần Hạ Trưng Triều xuất hiện, tựa như một lưỡi dao sắc bén, xé rách quá khứ.
Ôn Hà không đến họp phụ huynh cho cô, thành Hạ Trưng Triều dắt cô ra khỏi cổng trường, đi trung tâm thương mại bán sỉ mua quần áo mới xinh đẹp; Ôn Hà cúp điện thoại của cô, thành Hạ Trưng Triều hủy bỏ công việc tan tầm, cùng cô đi Disney chơi; Ôn Hà quên sinh nhật cô, thành Hạ Trưng Triều ngồi trước bữa tối dưới ánh nến, tặng một bộ lễ phục;
Vốn là giấc mơ mơ màng hồ đồ, giờ lại càng lung tung rối loạn.
Cửa xe bị người kéo ra, gió đêm lùa vào thổi lên cẳng chân, lạnh đến mức Ôn Tri Hòa rùng mình một cái, mờ mịt mở mắt ra.
Thị giác dần dần sáng tỏ, ngước lên hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là hình dáng ngược sáng đậm nét, mày mắt lạnh lùng của người đàn ông, giống hệt bộ dạng trong mơ, sắc mặt lại khác biệt.
Vừa tỉnh lại, trái tim đang đập thẳng thắn của Ôn Tri Hòa vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.
“Tỉnh rồi?”
Hạ Trưng Triều giọng nhàn nhạt hỏi.
Ôn Tri Hòa chậm rãi gật đầu: “Tỉnh rồi.”
Hạ Trưng Triều vốn định bế ngang cô lên, tự mình đưa vào giường, mặc dù cô không biết nhìn người. Giờ xem ra, dường như cũng không cần anh phải thiện tâm như vậy.
Cũng không hẳn vậy.
Anh chống mép cửa, cúi mắt lại hỏi: “Thật sự tỉnh rồi?”
Ôn Tri Hòa hơi thu chân lại, đầu óc ngốc nghếch, liên quan đến tần suất chớp mắt cũng chậm lại, từ tốn: “… Đương nhiên tỉnh rồi, nếu không sao em lại nói chuyện với anh được.”
Nửa câu sau lời nói vẫn mang giọng mũi, nghe như đang làm nũng vậy.
Hạ Trưng Triều không tỏ ý kiến, hai mắt hơi khép lại, chỉ nhếch môi hừ một tiếng, cúi người giơ tay.
Ôn Tri Hòa có chuẩn bị, tưởng là xoa đầu nhưng không ngờ cái vỗ này lại rơi xuống bên má, kéo lấy gò má bầu bĩnh của cô.
… Còn hơi đau một chút.
Ánh sáng phân cực mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt cứng rắn của anh, thêm vài phần lạnh lùng sơ sài, giọng điệu cong lên cũng không nghe ra cảm xúc: “Bây giờ thấy rõ tôi là ai chưa?”
Anh chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, tiêu cự ánh mắt Ôn Tri Hòa không phải ở trong mắt anh, mũi cũng không phải, không nguồn gốc mà cảm thấy một trận lạnh lẽo. Nhạy cảm như cô, luôn cảm thấy Hạ Trưng Triều đang tức giận.
Nhưng anh tức giận cái gì…? Ôn Tri Hòa không hiểu, đại não vừa tỉnh ngủ một mớ hỗn độn, căn bản không chịu nổi suy nghĩ.
Cô theo bản năng cho rằng mình nên vuốt lông, cho nên chủ động leo lên bàn tay đang véo má kia của anh, từng chút, chậm rãi, không động thanh sắc đan vào năm ngón tay.
Lúc đầu óc không thông suốt, lá gan người ta luôn vô cớ trở nên lớn hơn, Ôn Tri Hòa cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, nâng cằm lên hà hơi nóng, hơi thở như lan: “Em còn không đến mức…”
“Nhận không ra chồng của mình chứ.”
Nói đến nửa câu sau, cô nghiêng đầu, sợi tóc lướt qua mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay anh, chùm sáng từ vai anh lướt qua, tràn vào đôi mắt màu hổ phách hàm chứa sương mù của cô, có vài phần khó lòng dò xét rõ ràng.
Hạ Trưng Triều cũng ngưng mắt nhìn cô, đôi mi đen láy kia mỗi một sợi rõ ràng có thể thấy, đồng tử cũng trong suốt, nếu nhìn thêm một lát, khó tránh khỏi sẽ sa vào.
Nhưng anh không tin.
Hạ Trưng Triều ừ một tiếng, chậm rãi từ kẽ ngón tay cô rút ra, cùng nhau thu lại hơi thở mùi gỗ thanh đạm: “Xuống xe tự mình đi.”
Ôn Tri Hòa cũng không định để anh ôm, cuộn lại chiếc chăn lông trong lòng, vốn định ném lại trên xe, nhưng cân nhắc đến gió đêm mát lạnh, suy nghĩ dưới vẫn là khoác lên người mình.
Gót giày cao gót cộc cộc đạp lên đường lát đá, mỗi một tiếng đều khiến Ôn Tri Hòa tỉnh táo hơn rất nhiều, liên quan đến giấc mơ vừa rồi, những
đoạn phim vụn vặt, cùng nhau tràn vào đầu.
Sự chờ đợi và buồn bã trong mơ không phải giả, dù sao đó là cô của quá khứ, Ôn Tri Hòa cũng không phủ nhận; nhưng sự xâm nhập của Hạ Trưng Triều, căn bản không hề có đạo lý nào.
Chỉ vì anh hôm nay thật sự vì cô vung tiền như rác, dạy cô tiêu tiền, tiếp thêm can đảm cho cô sao?… Đây tính là gì chứ.
Ôn Tri Hòa chu môi, trái tim như bị bịt kín bởi tấm khăn che mặt dày nặng, nặng nề đến thở không nổi, đến hô hấp cũng khó khăn.
Khi suy nghĩ quá nhiều, khó tránh khỏi không nhìn đường, Ôn Tri Hòa một đầu đâm vào bức tường thịt đen kịt, choáng đến mức cô loạng choạng lùi về sau hai bước, gót giày cao gót kẹt vào khe đá, nỗ lực đứng vững.
Mà bức tường thịt kia, quay đầu lại cúi mi liếc cô, mày mắt phẳng phiu lãnh đạm đến cực điểm, cũng không quên nắm lấy tay cô mượn lực vịn: “Sao lại l* m*ng như vậy.”
Giọng điệu không mặn không nhạt của anh không lẫn bất kỳ sự trách mắng nào, Ôn Tri Hòa hít sâu, nhếch khóe môi nhìn lại anh, không hề che giấu, thành thật nói rõ: “Đang nghĩ đến anh chứ sao.”
“— Em vừa mới mơ thấy anh.”
Mơ thấy anh, ác mộng biến thành mộng đẹp.
Nói qua vô số lần lời nói dối, lời nói trái lương tâm, những lời lẽ lấy lòng anh này, chỉ cần trộn lẫn chút sự thật, không tránh khỏi buột miệng thốt ra. Ôn Tri Hòa nắm tay anh, đôi mắt cong cong: “Có thể vì anh hôm nay đối với em quá tốt”
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Anh không nhanh không chậm dò hỏi đến cùng, giọng điệu rời rạc giống như không thèm để ý, nhưng lại ẩn ẩn có ý tứ chất vấn.
Ôn Tri Hòa hoảng hốt đến không nói nên lời, cô sao có thể nghĩ, lại làm sao dám? Cô có phải không biết tự lượng sức mình đến mức nào, mới có thể nghĩ cùng anh nói… loại chuyện này.
Không khí mơ hồ ngưng đọng, khiến Ôn Tri Hòa có chút không thở nổi.
Cô theo bản năng định nói chút lời tri kỷ để lừa gạt cho qua, nhưng còn không đợi cô há miệng đáp lại, phía sau liền truyền đến giọng nói của nhân viên công tác, nói là có người muốn gặp riêng Hạ Trưng Triều một lần, là vị tiểu thư họ Chung.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm chậm rãi tan rã, ý thức trở lại, Ôn Tri Hòa nghe được Hạ Trưng Triều đáp lại rất nhẹ. Cũng không biết có
phải là ảo giác của cô không, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, dường như bắt giữ được một tia hờ hững lạnh lùng.
Ôn Tri Hòa rất ít khi thấy anh lộ ra vẻ giận dữ, nhưng chỉ khoảng nửa khắc, sắc mặt Hạ Trưng Triều nhìn về phía cô, lại thay đổi thành nho nhã ôn hòa.
“Lên xe chờ anh.”
Anh sờ đầu cô, giọng nhàn nhạt dặn dò.
Đại não Ôn Tri Hòa còn một mảnh hỗn độn, rất hàm hồ mà “Vâng” một tiếng. Lúc phản ứng lại, cô đã mơ màng hồ đồ lên xe rồi.
Gió đêm không lạnh lắm, từ từ phả qua, tràn đầy cảm giác mềm mại. Ôn Tri Hòa quấn chiếc chăn lông nhỏ, mở cửa sổ hơn phân nửa, để đầu óc trống rỗng vô thần nhìn nhà hát kim bích huy hoàng vẫn sáng rực về đêm.
Mắt ngắm cảnh vật, trong lòng tràn đầy hình bóng người. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân nào, Ôn Tri Hòa thật sự tò mò, rốt cuộc vị Chung tiểu thư này là có chuyện gì mà muốn cùng Hạ Trưng Triều nói chuyện riêng.
Nhưng hình như với cô… cũng không có quan hệ gì nhỉ.
Ôn Tri Hòa mím môi, định cúi đầu nghịch điện thoại một lát để dời đi sự chú ý, nhưng đôi mắt cô có chút cay xót không chịu nổi, dứt khoát ngả đầu vào ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước khi đi vào phòng nghỉ, Hạ Trưng Triều đã đoán trước được, sẽ nghe thấy những lời lẽ nào.
Nhân viên lễ tân ở phía trước mở cửa cho anh, quả nhiên, hành vi đầu tiên Chung Gia Ý nhìn thấy anh, đó là đi giày cao gót đến trước mặt, giơ cao nắm tay siết chặt, cao giọng khó chịu: “Anh rõ ràng đã hứa với em, dành món nào cũng được trừ món trang sức kia ra!”
Mặc dù đã trốn đi hơn nửa năm, cô ta vẫn cứ là cô gái thích giở tính khí tiểu thư, trở về không hề bớt đi chút sắc bén nào.
Hạ Trưng Triều nửa nâng tay lên, dùng cánh tay thoáng chặn lại nắm đấm sắp rơi xuống của cô ta, khuôn mặt bình tĩnh đến lãnh đạm, lúc không nói lời nào, luôn có cảm giác lạnh lùng khiến người ta không tự chủ được phải ngậm miệng.
… Cùng với lúc chào hỏi vừa rồi như tắm mình trong gió xuân, rõ ràng là hai bộ mặt khác nhau.
Ngọn lửa của Chung Gia Ý tắt ngấm đi một đoạn, rất nhanh lại đổi sang bộ dạng yếu đuối đáng thương, muốn níu lấy khuỷu tay anh: “Anh cả, anh sẽ không vì có chị dâu mà đối xử với em như vậy chứ…”
Hạ Trưng Triều không dấu vết mà nghiêng người vỗ nhẹ vai cô ta, ánh mắt lướt qua khuôn mặt diễn xuất vụng về kia, khóe môi khẽ nhếch.
Diễn còn không bằng Ôn Tri Hòa, ít nhất đôi mắt của vợ anh thật sự sẽ phiếm hồng rơm rớm nước mắt.
Chung Gia Ý níu hụt, Hạ Trưng Triều cúi mi thong dong ung dung sửa lại cổ tay áo, giọng nói trầm tĩnh như thấm vào biển sâu không gợn sóng: “Anh đối xử với em thế nào, vì sao lại đối xử với em như vậy, tự em trong lòng rõ ràng.”
Ánh mắt đen láy của anh từ đỉnh đầu dừng lại ở khoang bụng, chỉ một thoáng, Chung Gia Ý liền theo bản năng nhấc túi xách lên, che vào chỗ đó.
Hạ Trưng Triều chưa từng tìm tòi nghiên cứu nhiều, cài lại cổ tay áo, nghiêng người định rời đi, trước khi đi liếc nhìn cô gái đang cúi mi thuận mắt, chỉ rơi xuống câu khuyên cuối cùng: “Đây là cuộc đời của em, người khác không thể làm chủ thay em, đừng nghĩ có thể giúp được em, bất luận việc này hay việc kia, tự giải quyết cho tốt đi.”
Anh đi rất dứt khoát, nghe tiếng bước chân dần xa của anh, Chung Gia Ý đặt tay lên bụng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Nhưng cảm xúc chán nản chỉ duy trì một lát liền tiêu tán, Chung Gia Ý sụt sịt mũi, bấm điện thoại gọi cho người đại diện, trừng mắt hung dữ: “Đăng, cứ đăng đi! Mấy bài PR đó cứ đăng như thường cho em, tiền hôm nay của em không thể bỏ ra vô ích!”
Người đại diện đã quen với sự nóng nảy của cô ta, đồng ý xong, lại tri kỷ hỏi thêm: “…Vậy chỗ anh cả của em.”
Nhắc đến hai chữ “anh cả”, Chung Gia Ý hiếm thấy im lặng giây lát. Cô ta cắn móng tay đi qua đi lại tại chỗ, nghĩ tới nghĩ lui nói: “Em đi mượn thử xem, dù sao cũng là anh cả của em, nếu là mượn không được…”
Cô ta nhắm mắt bất chấp tất cả, hừ nhẹ: “Vậy trực tiếp làm giả, bọn họ không lẽ lại ra mặt vạch trần em.”
Hạ Trưng Triều từ phòng nghỉ ra không lâu, Hạ Bác Dịch vừa làm xong thủ tục, lúc gặp mặt sếp, Hạ Trưng Triều nới lỏng cà vạt, rất nhạt mà thở hắt ra: “Để mắt tới cô ta một chút.”
Hạ Bác Dịch biết Hạ Trưng Triều vừa rồi gặp ai, nhưng chữ “Cô ta” này lại có thể chỉ hai người, anh ta trong thoáng chốc có chút không chắc chắn.
Hạ Trưng Triều lạnh lùng nói: “Hạ Bảo Gia*.”
(*Có vẻ tên thật của Chung Gia Ý là Hạ Bảo Gia.) Hạ Bác Dịch dừng lại một chút, gật đầu nói vâng.
Lúc đến họ ngồi cùng một chiếc xe, Hạ Trưng Triều đưa phu nhân về nhà, vậy anh ta chỉ có thể ngồi một chiếc xe khác đi. Chiếc Maybach ở bãi đỗ xe cửa sau đã dừng lại khá lâu, chú Lý mệt mỏi cả ngày, ngồi ở hàng ghế trước vẫn không dám thả lỏng, qua kính chiếu hậu thoáng thấy người, lập tức xuống xe mở cửa.
Đèn trần trong thùng xe liên tục chiếu ấm áp, lúc sáng lên, cô gái đang cuộn mình ở ghế xe bên kia rõ ràng bị quấy rầy, nhíu mày vùi đầu sâu hơn. Chiếc chăn lông mỏng manh bao bọc cô kín mít, hai cẳng chân trắng nõn bắt chéo đặt lên lại không chỗ che giấu, cứ như vậy lồ lộ hiện ra trong mắt.
Hạ Trưng Triều vào thùng xe, cúi mắt nhìn hàng mày vẫn không giãn ra của cô, mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, vốn không định đánh thức cô, nhưng Ôn Tri Hòa lại nheo mắt lại, dùng giọng mũi đặc sệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Về rồi à…”
Một câu nói lơ đãng bình thường, lọt vào tai nghe vào lòng, mơ hồ tác động đến nơi nào đó, mơ hồ mang theo chút đương nhiên. Anh không đi sâu vào tìm hiểu, có lẽ là đêm nay không gió không trăng, khiến người ta không khỏi thả lỏng bình thản.
Hạ Trưng Triều không dời tay đi, lòng bàn tay vén sợi tóc mái bên trán cô, ánh mắt ngưng tụ không chuyển: “Ừm, về rồi.Em chờ lâu quá mệt rồi sao?”
Thật ra anh chỉ để cô đợi hai mươi phút, có lẽ là hôm nay đấu giá quá nhập tâm, lại thêm lý do đau bụng kinh tái phát, Ôn Tri Hòa vừa lên xe liền không nhịn được ngủ thiếp đi.
Người ta một khi căng thẳng quá lâu tiến vào trạng thái ngủ, khó tránh khỏi sẽ ý thức mơ hồ, nói chuyện không quá rõ ràng, giống như học sinh cố gắng căng mình trong giờ học, ghi chép thì có ghi, ghi toàn chữ như gà bới; thầy cô điểm danh có nghe thấy, trả lời lại là lời ông nói gà bà nói vịt.
Ôn Tri Hòa chính là như vậy, cô biết mình phải ngoan ngoãn đáp lời, trong mơ có bao nhiêu tỉnh táo, hiện thực lại có bấy nhiêu lộn xộn.
Cô rầm rì lẩm bẩm chút gì đó mơ hồ không rõ, dù Hạ Trưng Triều cúi người lắng nghe, cũng không nghe ra được nguyên do.
Truy cứu lời nói mê của cô, vốn dĩ không có ý nghĩa lãng phí thời gian, hiếm thấy là anh lại nguyện ý làm như vậy. Nắm chặt bàn tay nóng hổi lộ ra ngoài của cô, Hạ Trưng Triều cúi mắt, giọng nói trầm thấp lặng yên phá vỡ rào cản của giấc mơ: “Lặp lại lần nữa, tôi không nghe rõ.”
“Nghe không rõ thì thôi… Lại không phải lần đầu chờ…” Ôn Tri Hòa giọng nghèn nghẹn nói, mang theo chút ý giận.
Hạ Trưng Triều không giận, mang theo ý cười như có như không, giống như không tin: “Em đã chờ tôi mấy lần rồi?”
Ôn Tri Hòa lại bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm, anh ghé sát lại gần hơn, che ánh sáng và cướp đi không khí trong lành, gần như muốn chạm vào chóp mũi.
Giấc mơ chịu ảnh hưởng sâu sắc từ thế giới bên ngoài, Ôn Tri Hòa cho rằng mình đang xì mũi, thật ra lại dí đầu lại gần, chôn vào cổ áo Hạ Trưng Triều. Cô thuận theo tìm một tư thế thoải mái dựa vào, đáy mắt chậm rãi ươn ướt, trả lời ngập ngừng rõ ràng: “Vài lần.”
Đầu cô đặt lên cằm dưới anh, gò má kề sát vai ngực, vượt qua ranh giới ghế ngồi, hoàn toàn nghiêng dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng lặng lẽ, lại
nặng nề đè lên ngực, ức chế mỗi một nhịp tim đập của anh.
Hạ Trưng Triều cúi mi nhìn cô, chỉ có thể thoáng thấy mái tóc đen nhánh, hàng mi rậm dài cong vút.
Ôn Tri Hòa không thiếu lần diễn kịch với anh. Mỗi lần mỗi màn, diễn vở kịch nào, đòi hỏi cái gì, anh trong lòng đều nắm chắc. Duy chỉ có lần này, anh lại không thấy rõ ràng.
Yết hầu anh lăn lộn một cái, kiên nhẫn hỏi tỉ mỉ: “Vì sao chờ tôi?” Cách rất lâu sau đó, người trong lòng mới đáp lại: “… Nhớ anh.”
Anh còn chưa kịp có phản ứng gì, đầu Ôn Tri Hòa trượt xuống, dừng ở lồng ngực, hai cánh tay ẩn ẩn có lực ôm lấy anh, thật cẩn thận: “Mẹ ơi…”
Cho dù cô nói mơ hồ không rõ đến đâu, nghe âm điệu hai chữ đó, Hạ Trưng Triều cũng không khó phân biệt được.
Cô quả thực đang nói mê, căn bản không biết đang nói chuyện với ai, nghiễm nhiên xem anh thành mẹ rồi.
Hạ Trưng Triều hơi trầm khí xuống, hiểu rõ ngọn nguồn, cảm thấy hành vi này ngốc hết chỗ nói, đột nhiên khẽ “chậc”.
Anh không đẩy cô gái đang dính trên người ra, không cần thiết, dù sao cũng nhẹ như lông vũ; mặc dù c** q**n áo ra nhìn chỗ nào cũng có da có thịt, nằm trong lòng anh cũng chỉ là một đứa nhóc con.
Một đứa nhóc trêu đùa người ta mà không tự biết.
Ôn Tri Hòa nằm mơ thấy Ôn Hà, nhưng giấc mơ mơ màng hồ đồ này, luôn đặc biệt vụn vặt, chốc lát trước mắt xuất hiện là Ôn Hà lúc trẻ, lát sau liền biến thành Hạ Trưng Triều cao cao tại thượng ấn đầu cô, cười như không cười.
Cảm xúc trong mơ căn bản không chịu sự kiểm soát của con người, đặc biệt khi cô nhớ lại là chuyện quá khứ, người ta luôn tô điểm cho quá khứ, không tự chủ mà sa vào trong đó. Mà mỗi lần Hạ Trưng Triều xuất hiện, tựa như một lưỡi dao sắc bén, xé rách quá khứ.
Ôn Hà không đến họp phụ huynh cho cô, thành Hạ Trưng Triều dắt cô ra khỏi cổng trường, đi trung tâm thương mại bán sỉ mua quần áo mới xinh đẹp; Ôn Hà cúp điện thoại của cô, thành Hạ Trưng Triều hủy bỏ công việc tan tầm, cùng cô đi Disney chơi; Ôn Hà quên sinh nhật cô, thành Hạ Trưng Triều ngồi trước bữa tối dưới ánh nến, tặng một bộ lễ phục;
Vốn là giấc mơ mơ màng hồ đồ, giờ lại càng lung tung rối loạn.
Cửa xe bị người kéo ra, gió đêm lùa vào thổi lên cẳng chân, lạnh đến mức Ôn Tri Hòa rùng mình một cái, mờ mịt mở mắt ra.
Thị giác dần dần sáng tỏ, ngước lên hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là hình dáng ngược sáng đậm nét, mày mắt lạnh lùng của người đàn ông, giống hệt bộ dạng trong mơ, sắc mặt lại khác biệt.
Vừa tỉnh lại, trái tim đang đập thẳng thắn của Ôn Tri Hòa vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.
“Tỉnh rồi?”
Hạ Trưng Triều giọng nhàn nhạt hỏi.
Ôn Tri Hòa chậm rãi gật đầu: “Tỉnh rồi.”
Hạ Trưng Triều vốn định bế ngang cô lên, tự mình đưa vào giường, mặc dù cô không biết nhìn người. Giờ xem ra, dường như cũng không cần anh phải thiện tâm như vậy.
Cũng không hẳn vậy.
Anh chống mép cửa, cúi mắt lại hỏi: “Thật sự tỉnh rồi?”
Ôn Tri Hòa hơi thu chân lại, đầu óc ngốc nghếch, liên quan đến tần suất chớp mắt cũng chậm lại, từ tốn: “… Đương nhiên tỉnh rồi, nếu không sao em lại nói chuyện với anh được.”
Nửa câu sau lời nói vẫn mang giọng mũi, nghe như đang làm nũng vậy.
Hạ Trưng Triều không tỏ ý kiến, hai mắt hơi khép lại, chỉ nhếch môi hừ một tiếng, cúi người giơ tay.
Ôn Tri Hòa có chuẩn bị, tưởng là xoa đầu nhưng không ngờ cái vỗ này lại rơi xuống bên má, kéo lấy gò má bầu bĩnh của cô.
… Còn hơi đau một chút.
Ánh sáng phân cực mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt cứng rắn của anh, thêm vài phần lạnh lùng sơ sài, giọng điệu cong lên cũng không nghe ra cảm xúc: “Bây giờ thấy rõ tôi là ai chưa?”
Anh chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, tiêu cự ánh mắt Ôn Tri Hòa không phải ở trong mắt anh, mũi cũng không phải, không nguồn gốc mà cảm thấy một trận lạnh lẽo. Nhạy cảm như cô, luôn cảm thấy Hạ Trưng Triều đang tức giận.
Nhưng anh tức giận cái gì…? Ôn Tri Hòa không hiểu, đại não vừa tỉnh ngủ một mớ hỗn độn, căn bản không chịu nổi suy nghĩ.
Cô theo bản năng cho rằng mình nên vuốt lông, cho nên chủ động leo lên bàn tay đang véo má kia của anh, từng chút, chậm rãi, không động thanh sắc đan vào năm ngón tay.
Lúc đầu óc không thông suốt, lá gan người ta luôn vô cớ trở nên lớn hơn, Ôn Tri Hòa cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, nâng cằm lên hà hơi nóng, hơi thở như lan: “Em còn không đến mức…”
“Nhận không ra chồng của mình chứ.”
Nói đến nửa câu sau, cô nghiêng đầu, sợi tóc lướt qua mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay anh, chùm sáng từ vai anh lướt qua, tràn vào đôi mắt màu hổ phách hàm chứa sương mù của cô, có vài phần khó lòng dò xét rõ ràng.
Hạ Trưng Triều cũng ngưng mắt nhìn cô, đôi mi đen láy kia mỗi một sợi rõ ràng có thể thấy, đồng tử cũng trong suốt, nếu nhìn thêm một lát, khó tránh khỏi sẽ sa vào.
Nhưng anh không tin.
Hạ Trưng Triều ừ một tiếng, chậm rãi từ kẽ ngón tay cô rút ra, cùng nhau thu lại hơi thở mùi gỗ thanh đạm: “Xuống xe tự mình đi.”
Ôn Tri Hòa cũng không định để anh ôm, cuộn lại chiếc chăn lông trong lòng, vốn định ném lại trên xe, nhưng cân nhắc đến gió đêm mát lạnh, suy nghĩ dưới vẫn là khoác lên người mình.
Gót giày cao gót cộc cộc đạp lên đường lát đá, mỗi một tiếng đều khiến Ôn Tri Hòa tỉnh táo hơn rất nhiều, liên quan đến giấc mơ vừa rồi, những
đoạn phim vụn vặt, cùng nhau tràn vào đầu.
Sự chờ đợi và buồn bã trong mơ không phải giả, dù sao đó là cô của quá khứ, Ôn Tri Hòa cũng không phủ nhận; nhưng sự xâm nhập của Hạ Trưng Triều, căn bản không hề có đạo lý nào.
Chỉ vì anh hôm nay thật sự vì cô vung tiền như rác, dạy cô tiêu tiền, tiếp thêm can đảm cho cô sao?… Đây tính là gì chứ.
Ôn Tri Hòa chu môi, trái tim như bị bịt kín bởi tấm khăn che mặt dày nặng, nặng nề đến thở không nổi, đến hô hấp cũng khó khăn.
Khi suy nghĩ quá nhiều, khó tránh khỏi không nhìn đường, Ôn Tri Hòa một đầu đâm vào bức tường thịt đen kịt, choáng đến mức cô loạng choạng lùi về sau hai bước, gót giày cao gót kẹt vào khe đá, nỗ lực đứng vững.
Mà bức tường thịt kia, quay đầu lại cúi mi liếc cô, mày mắt phẳng phiu lãnh đạm đến cực điểm, cũng không quên nắm lấy tay cô mượn lực vịn: “Sao lại l* m*ng như vậy.”
Giọng điệu không mặn không nhạt của anh không lẫn bất kỳ sự trách mắng nào, Ôn Tri Hòa hít sâu, nhếch khóe môi nhìn lại anh, không hề che giấu, thành thật nói rõ: “Đang nghĩ đến anh chứ sao.”
“— Em vừa mới mơ thấy anh.”
Mơ thấy anh, ác mộng biến thành mộng đẹp.
Nói qua vô số lần lời nói dối, lời nói trái lương tâm, những lời lẽ lấy lòng anh này, chỉ cần trộn lẫn chút sự thật, không tránh khỏi buột miệng thốt ra. Ôn Tri Hòa nắm tay anh, đôi mắt cong cong: “Có thể vì anh hôm nay đối với em quá tốt”
------oOo------
Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Đánh giá:
Truyện Bẫy Hôn Nhân - Tuệ Trúc
Story
Chương 32: Nghĩ đến anh
10.0/10 từ 26 lượt.