Bất Tuần
Chương 59
Lục Tuần nói hết câu này thì chẳng nói gì tiếp nữa, cứ như cảm thấy mình đã trả lời xong rồi vậy, Trần Dã nhìn hắn chòng chọc, khẽ nheo mắt lại.
Cậu đợi thêm hai giây, nhận thấy hắn thật sự không định nói tiếp thì khó chịu chép miệng, “Ai hỏi cậu có thích con gái hay không chứ?”
“Không phải hỏi cái này sao?” Lục Tuần cười cười.
Lục Tuần biết cái câu ” không thích con gái” này rất lập lờ nước đôi, cũng không phải đáp án mà hắn thực lòng muốn đưa ra, nhưng hắn không thể nói nhiều hơn thế nữa.
Nói những lời ấy trên xe taxi cũng không thích hợp.
Vả lại nếu hắn thật sự dám nói gì đó, chưa chắc Trần Dã đã chấp nhận được.
Mà cho dù có chấp nhận ——
“Tay.” Trần Dã nói.
“Hả?” Lục Tuần bị cắt ngang mạch suy nghĩ, hơi ngơ ra.
“Giơ lên đi.” Trần Dã kéo lấy tay hắn, lại giơ lên cao quá đỉnh đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm bàn tay bắt đầu chảy máu, “Chức năng ngừng chảy máu của cậu bị gì à?”
“……Đâu có.” Lục Tuần cũng ngẩng đầu nhìn bàn tay mình.
Chắc là vết thương vừa băng bó giờ lại rách ra.
Hai người cứ nhìn trân trân vào bàn tay, mãi đến khi tốc độ máu chảy chậm dần.
“Sau đó thì sao?” Trần Dã nhìn vào đôi mắt Lục Tuần.
“Sau đó…… gì cơ?” Lục Tuần và cậu nhìn nhau.
“Giả ngu gì chứ?” Trần Dã nheo mắt.
Con gái với chả không con gái cái gì.
Tại sao cậu lại hôn tôi?
Đây là điều Trần Dã muốn hỏi.
Thế nhưng cậu không biết nên hỏi lại kiểu gì.
Tự dưng cậu cảm thấy có chỗ nào là lạ, cậu chẳng biết là chuyện gì xảy ra nữa.
Nhưng mà cậu biết rằng, Lục Tuần biết.
Lục Tuần thông minh hơn cậu, thế mà giờ lại đang giả ngu.
Ánh mắt Trần Dã rất lộ liễu, Lục Tuần chống cự không nổi, đương nhiên hắn hiểu ý của cậu rồi.
Hắn sẽ trả lời, nhưng không phải vào lúc này.
Nghĩ đoạn, Lục Tuần buông tay xuống.
“Giơ lên đi chứ.” Trần Dã lập tức nói, băng gạc thấm đẫm máu, hoàn toàn không nhìn ra được là máu còn chảy hay không.
Trần Dã không kịp nghĩ ngợi chuyện khác, cậu ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo với tài xế ngồi đằng trước, “Nhanh thêm chút nữa đi ạ.”
“Sắp đến nơi rồi đây.” Tài xế khẽ nhấn chân ga.
Xe chạy quá cả tốc độ giới hạn, quẹo qua một con phố rồi cuối cùng dừng ở cổng chính bệnh viện.
Hai người xuống xe đi vào trong bệnh viện, điều dưỡng nhanh chóng chú ý đến bàn tay quấn băng của Lục Tuần, bèn dẫn hai người vào thẳng phòng cấp cứu.
Lúc này trong phòng cấp cứu đang có không ít người, hẳn là do trận động đất vừa rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ đeo bao tay vào, đi tới, hơi nâng cằm ý bảo Lục Tuần hạ tay xuống.
“Bị dao cắt ạ.” Lục Tuần thả tay xuống.
“Dao gì? Có sạch không?” Bác sĩ vừa hỏi vừa tháo từng lớp từng lớp băng gạc ra.
“Dao thái thức ăn ạ.” Lục Tuần trả lời.
Trong khi bác sĩ và Lục Tuần nói chuyện, Trần Dã đi sang chỗ khác, rút điện thoại ra gọi về cho bà để báo lại tình hình.
Lúc cậu trở lại, bác sĩ đã bắt đầu khâu vết thương cho Lục Tuần rồi.
Sau khi được rửa sạch, vết thương lộ ra có vẻ nghiêm trọng hơn, mặc dù không sâu nhưng vắt ngang qua cả chiều dài bàn tay, khiến Trần Dã không khỏi nhíu mày.
Cậu không biết động đất có ý nghĩa như thế nào đối với Lục Tuần, nhưng tuyệt đối không chỉ là sợ sệt không thôi, mà là một nỗi kinh hãi tột độ.
“Bà thế nào rồi?” Thấy Trần Dã bước tới, Lục Tuần đoán có lẽ cậu vừa đi gọi điện cho bà nội.
“Không sao cả, bà đang xem ti vi.” Trần Dã dời tầm mắt khỏi vết thương của hắn.
“Vậy thì tốt rồi.” Lục Tuần nói.
“Xong rồi.” Bác sĩ khâu xong, cắt chỉ đi rồi thắt nút để miệng vết thương khép lại, sau đó quấn băng gạc lên, vừa thu dọn đồ đạc vừa căn dặn, “Không nên để bàn tay bị thương này dính nước, cố gắng đừng làm động tác gì nhé, nhất là cầm nắm, vấn đề ăn uống cũng phải chú ý……”
Trần Dã nghe nửa chừng thì bỗng cúi xuống ngó cái tay bị thương của Lục Tuần.
Vãi, tay bị cắt là tay phải.
“Sao vậy?” Lục Tuần chú ý tới sắc mặt cậu.
“Ngày mai cậu phải đi thi đúng không?” Trần Dã cau mày mày hỏi.
“Đúng thế.” Hắn gật đầu.
“Cậu bị như này thì sao mà thi được.” Trần Dã nhăn mặt bảo, “Hay là gọi điện hỏi Tưởng điên xem nhé?”
“Không cần đâu.” Lục Tuần giơ bàn tay còn lại lên, quơ quơ trước mặt Trần Dã, “Tôi viết bằng tay trái cũng được.”
Trần Dã ngây người ra một chốc, tiếp đó bèn giơ ngón cái với hắn.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì mặt trời đã lặn một nửa rồi.
Trần Dã vẫy một chiếc xe lại, cậu mở cửa xe, nghiêng đầu ý bảo Lục Tuần vào trước.
Lục Tuần liếc nhìn Trần Dã, chắc hẳn Trần Dã muốn dẫn hắn đến nhà mình, nhưng để bà nội thấy vết thương trên tay hắn thì không hay cho lắm, huống hồ hiện tại quan hệ giữa hắn và Trần Dã đang không nói rõ và cũng tạm thời không thể nói rõ, trước hết hai người cứ tách nhau ra thì tốt hơn.
Vì thế, khi vẻ mặt Trần Dã chuyển từ “cho cậu một giây mau nói hết đi” sang “một giây đã qua tôi sắp chịu hết nổi rồi nha”, Lục Tuần liền bảo, “Tôi tự ——”
“Đừng dông dài nữa, bà đã nấu cơm xong rồi, về trễ là ăn chửi đấy.” Trần Dã không chờ hắn nói dứt câu, cậu vừa nói vừa kéo cánh tay hắn, đẩy hắn vào trong xe.
Lục Tuần thở dài, đành phải ngồi xuống.
Lúc xe cách nhà chỉ còn một đoạn, hắn giấu tay mình đi, nắm tay đút vào trong túi áo.
Trước khi vào cửa, hắn đi phía sau Trần Dã, bị che hơi khuất.
Nhưng còn chưa kịp giấu nữa, vừa vào cửa là bà nội nhận thấy bất thường ngay rồi, liền rút cái tay nắm chặt của hắn ra.
Bà nội trừng mắt nhìn bàn tay quấn đầy băng gạc trắng, mặt biến sắc, vừa cầm cánh tay Lục Tuần vừa sợ đến mức giọng nói hơi run: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế? Con ngã gãy xương à?”
“Không gãy xương đâu bà, chỉ quệt tay bị thương một chút thôi.” Dứt lời, Lục Tuần thấy bà ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào ánh mắt mình, trái tim hắn bỗng mềm nhũn, hắn cẩn thận giơ tay lên quơ qua quơ lại, nghiêm túc nói, “Bà à, con không bị gãy xương thật mà, con không sao đâu bà.
Thật đấy, con không đau đâu.”
“Chớ cử động chớ cử động.” Bà vội kéo tay Lục Tuần lại, ngăn không cho hắn quơ lung tung chứng minh mình không gãy xương nữa, bà quay đầu thấy Trần Dã đã an vị ở bàn ăn, liền chất vấn, “Trần Dã, rốt cuộc là có chuyện gì hả, tay Tiểu Lục bị sao thế?”
“Được rồi mà bà, mau ăn cơm thôi.” Trần Dã vừa gắp thịt cho vào miệng vừa đáp, “Không nghiêm trọng lắm đâu, vết thương chỉ bằng cái móng tay ấy mà.”
“Lừa ai hả? Vết thương bằng cái móng tay mà băng bó như này à?” Bà lườm cậu, rồi lại quay sang phía Lục Tuần.
“Không sao thật mà bà.” Lục Tuần nở nụ cười trấn an bà.
Thấy hắn không muốn nói nhiều, bà đành thôi không hỏi nữa, bà kéo Lục Tuần đến bàn ăn, bảo là “Con ăn cơm trước đi.”
Nói xong, bà nội lại quan sát tay hắn, đau lòng bảo, “Lại còn là tay phải nữa chứ, ăn uống không tiện, hay để bà đút cho con nhé?”
“Không sao cả bà ơi, hồi nhỏ con toàn dùng tay trái, về sau mới tập dùng tay phải.” Lục Tuần dùng tay trái cầm đũa lên một cách lưu loát, gắp một cọng rau xanh cho vào bát của bà.
“Ồ.” Bà nội ngạc nhiên nhìn chằm chằm miếng rau trong bát mình, ngẩng đầu lên xuýt xoa khen Lục Tuần, “Con thông minh quá đi.”
“Chậc.” Trần Dã cũng đổi sang cầm đũa tay trái, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, sau đó đắc ý nhìn bà nội.
“Khoe mẽ vớ vẩn.” Bà nội phán.
Trần Dã: “……”
Trần Dã nhìn bà hỏi han Lục Tuần ân cần mà nuốt không trôi nổi, cứ thế cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm.
Bà thì vẫn luôn miệng hỏi Lục Tuần có đau hay không, có khát không, có muốn ăn nữa không, blah blah.
Cậu thở dài, tiện tay thu dọn bát đĩa đã ăn hết trên bàn, chuẩn bị bê vào trong bếp.
“Con không cần làm đâu.” Bà gạt tay cậu ra, quay đầu cười bảo Lục Tuần, “Các con về phòng học bài đi, có gì thì gọi bà nhé.”
Bà nội nói xong lời này, Lục Tuần liền ngẩng đầu nhìn về phía Trần Dã.
Trần Dã tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết nên nói gì.
Hồi trước cứ mỗi khi ăn cơm xong là cả hai thường sẽ đi vào phòng để Lục Tuần dạy bổ túc cho cậu, nhưng mà bây giờ……
“Đi đi kìa.” Bà nội lại lên tiếng thúc giục.
Sắc mặt Trần Dã có phần xoắn xuýt.
Cả hai thi giữa kỳ xong rồi, còn học gì nữa.
Hôm qua còn đang cãi nhau kìa.
Mà hôm nay thì lại……
Đủ thứ lý do chạy qua đầu Trần Dã, càng chạy càng lệch, cuối cùng dừng ở hình ảnh Lục Tuần cúi đầu hôn lên môi cậu.
Trần Dã vội vàng lắc đầu, đằng hắng một tiếng rồi ngập ngừng bảo bà: “Con……”
Cậu vừa mới cất lời thì đã bị bà đét một phát lên lưng, “Nói gì thế hả, mau học sớm xong sớm, hôm nay đừng học muộn quá, để cho Lục Tuần còn nghỉ sớm.”
Trần Dã vẫn tỏ ra chần chừ, song bàn tay bà đã lại giơ lên.
“Đi thôi.” Cậu đành giục Lục Tuần đi vào phòng ngủ.
Cửa vừa đóng lại, cậu lập tức với tay ra sau, muốn xoa chỗ vừa bị bà đánh, “Bà đúng thật là, đánh ác quá đi mất, tí thì tôi ói ra luôn.”
Chỗ bị bà đánh nằm ở gần giữa lưng, cậu không tìm được góc độ thích hợp để với tay tới, sau một thôi một hồi với muốn trẹo cả tay mà kết quả vẫn không với tới nơi được.
Lục Tuần nhìn cậu, suy nghĩ một chút rồi vươn tay ra, giúp cậu xoa xoa phần lưng vừa bị bà nội đánh.
Khoảnh khắc bàn tay hắn chạm vào lưng, cả người Trần Dã bỗng chốc cứng đờ.
Cậu không biết tại sao mình lại như thế.
Trước đây Lục Tuần kéo cậu, ôm cậu, cậu chẳng hề phản ứng mạnh thế này.
Giờ hắn chỉ vỗ vỗ lưng cậu thôi, động tác tiếp xúc hết sức đơn giản, thế mà chỉ mỗi việc lựa chọn giữa nên thở ra trước hay nên hít vào trước cũng làm cậu thấy khó khăn.
Tại sao vậy chứ?
Ắt hẳn tất cả đều là vì……
Trần Dã cứ nhớ tới nụ hôn mập mờ của Lục Tuần.
“Ừ.” Lục Tuần thu tay về.
Trần Dã hắng giọng, kéo cái ghế trước bàn học ra rồi ngồi xuống, vô thức lướt qua mấy quyển sách, cậu liền quay sang nhìn Lục Tuần đang ngồi cạnh mình, hỏi hắn là, “Ngày mai cậu thi rồi, không cần ôn lại bài hả?”
“Không cần.” Lục Tuần đáp.
Cuộc đối thoại lại đi vào ngõ cụt.
Bầu không khí giữa hai người trong gian phòng nhỏ càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
Trần Dã không phải người có thể kìm nén những suy nghĩ của mình.
Lục Tuần cũng biết thế, hắn suy nghĩ một chốc rồi quay đầu sang: “Cậu ——”
“Cậu ——” Cùng lúc đó, Trần Dã cũng quay sang nhìn hắn.
Hai người đồng thời lên tiếng, cũng đồng thời dừng lại.
“Cậu nói trước đi.” Trần Dã bảo.
Lục Tuần nhìn cậu, chậm rãi cất lời, “Về vấn đề mà hôm nay cậu hỏi tôi ấy.”
“Vấn đề gì?” Trần Dã ngơ ngác.
Tại sao tôi lại hôn cậu.
Giọng Lục Tuần bỗng trở nên khàn khàn, “Tôi ——”
Cửa phòng bị gõ, Trần Dã đứng dậy đi mở cửa.
Là bà nội, bà bưng theo hoa quả vừa mới được rửa sạch.
“Đều rửa sạch cả rồi, ăn đi nhé.” Bà nội nói.
“Dạ.” Trần Dã nhận tô hoa quả to bự mà bà đưa cho.
“Hôm nay nhớ để Lục Tuần về sớm đấy.” Bà nội dặn thêm rồi đóng cửa, quay người rời đi.
“Cậu ăn táo hay lê?” Trần Dã bưng cái tô lớn, lấy một quả táo trong tô ra, “Đúng rồi, cậu vừa định nói gì thế?”
“Chờ ngày mai thi xong, trở về tôi sẽ nói cho cậu biết.” Lục Tuần dường như đã hạ quyết tâm.
“Nói cho tôi biết cái gì?” Trần Dã kéo ghế ngồi xuống, quơ quơ quả táo còn vương bọt nước.
“Vấn đề mà cậu hỏi.” Lục Tuần đáp.
“Ăn táo hay lê ấy hả?” Trần Dã sững ra.
“Tại sao tôi lại hôn cậu.” Lục Tuần nhìn cậu và nói..
Bất Tuần