Bất Tuần

Chương 17

277@-

Thứ sáu là kiểm tra tuần, sẽ kiểm tra kiến trúc tổng hợp của hai đề mục, thời gian còn lại Trần Dã là rất ít.

Tuy rằng điểm tối đa là 150, nhưng hiện tại Trần Dã muốn đạt 100 thôi cũng không dễ dàng, bản thân cậu không nắm chắc cho lắm.

Mấy ngày nay ngoại trừ mỗi buổi trưa thì vào giờ tự học buổi tối, Lục Tuần cũng tranh thủ bổ túc cho cậu.

Hồi thi lên cấp ba bị bà ép học cậu cũng chẳng chịu khó như thế này, may mà cũng chỉ gồng sức ba bốn ngày thôi, nếu tiếp tục căng như dây đàn kiểu này nữa thì cậu cảm giác mình sẽ đứt cái phựt mất.

Trong chuỗi ngày phiền muộn chán nản liên tiếp đó, có duy nhất một chuyện khiến cho Trần Dã vui vẻ, đó chính là đã tìm được nhà ở rồi.

Là nhờ bố của Trình Tiến Đông liên lạc giúp.

Đó là một tiểu khu cũ, cách chỗ ở hiện tại của bọn họ không quá xa, dù chuyển qua đó thì bà cũng chỉ tốn 10 phút đi bộ là có thể gặp các chị em thân thiết của mình.

Hơn nữa bên cạnh tiểu khu này còn có chợ thức ăn, sau này bà muốn đi mua đồ thì cũng thuận tiện.

Lúc tan học, Trần Dã tranh thủ ghé qua xem một lượt, nhà ở lầu một, hai phòng một sảnh cộng thêm bếp ăn, nhà cửa được giữ gìn rất tốt.

Bà cụ chủ nhà muốn ra nước ngoài sống cùng con gái, vì cũng đang gấp nên tính giá cho cậu rẻ hơn không ít.

Trần Dã nộp tiền thuê luôn.

Có lẽ vì quá phấn khởi nên tối hôm ấy Trần Dã ngủ rất xấu tướng, cái chăn mỏng đắp trên người bị cậu đá rớt xuống đất.

Tối đó tình cờ có một trận mưa, tầng lầu nhà bọn họ dù vào ngày nắng cũng rất lạnh, chớ nói gì đến ngày mưa, hiệu quả hệt như bật điều hòa cả đêm vậy.

Ngủ một giấc dậy, đầu Trần Dã đau nhức, người thì mềm nhũn, mũi cũng nghèn nghẹt.

Trần Dã từ nhỏ đã khỏe mạnh, đến khi trưởng thành thì phải nói là sinh long hoạt hổ, thân cường thể tráng, sức một đánh mười.

Ngày mai phải kiểm tra rồi, thế mà giờ lại bị cảm mạo.

Lúc uống thuốc với nước ấm, Trần Dã đã không còn gì để nói.

Lục Tuần xách cặp tiến vào lớp, thấy cái người ở chỗ ngồi, hắn khẽ nhướn mày ngạc nhiên.

Trần Dã bình thường toàn chuông reo rồi mới mắt nhắm mắt mở đến lớp, thế mà bây giờ cậu đã ở trong lớp học rồi.

Mặc dù là đang nằm.

Lục Tuần cởi cặp ngồi xuống.

Trần Dã đang khoanh tay làm gối, nghe tiếng động, cậu hơi ngẩng đầu lên, thấy là Lục Tuần thì lại cúi đầu xuống, cả gương mặt chôn trong cánh tay, chỉ lộ mỗi đôi mắt.

“Hôm nay ông ngoại cậu không làm bánh bao cho cậu hả?” Giọng Trần Dã khản đặc.

Lục Tuần ngó cậu rồi lấy hộp giữ ấm mới nhận được ở cổng trường học ra, mở hộp đưa cho cậu.

Trần Dã ngồi dậy, ló đầu sang nhìn, lấy ra một cái bánh bao.

Cậu cắn một miếng, nhíu mày bảo: “Hôm nay ăn không ngon.”


“Cậu bị cảm thì ăn gì cũng không thấy ngon thôi.” Lục Tuần cũng cầm lấy một cái bánh.


“Móa.” Trần Dã miễn cưỡng ăn hết cái bánh rồi lại gục xuống.

Gục đến tận lúc chuông nghỉ trưa vang.

Trần Dã ngồi dậy, xách cặp lên, “Đi thôi.”

Lục Tuần không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Cậu có chắc mình học vào được không?”

“Tôi học được mà.”” Trần Dã híp mắt nhìn chằm chằm hắn, “Nhanh lên, đừng lề mề nữa.”

“Đi.” Lục Tuần gật đầu đứng dậy.

Trạng thái của Trần Dã không tốt lắm, đầu thì choáng váng, cổ họng cũng bắt đầu đau. Nhưng hôm nay là ngày cuối cùng rồi, cậu  phải cố mà gắng gượng qua.

Cậu chẳng có ưu điểm gì, từ nhỏ đến lớn điều duy nhất mà cậu tự hào cũng chỉ có một chữ “Liều” mà thôi.

Lục Tuần phát hiện tình trạng của Trần Dã không ổn là vào 15 phút sau khi bắt đầu làm bài, bình thường hắn ra một tờ đề là khoảng 10 phút Trần Dã đã nộp lên cho hắn rồi.

Còn bây giờ……

Lục Tuần nhìn đồng hồ đeo tay, đã 16 phút trôi qua.

Lục Tuần quay đầu, Trần Dã ngồi bên cạnh hắn đang cúi đầu nhìn giấy, bàn tay cầm bút không hề động đậy.

Lục Tuần nhíu mày, ghé lại gần quan sát.

Mắt Trần Dã đang nhắm.

Lục Tuần nhớ tiết văn hôm ấy Trần Dã cũng ngồi ngủ như vậy, lúc hắn hoàn toàn không phản ứng kịp, đầu Trần Dã đã nện cái bốp xuống bàn học, vết đập trên trán đến hôm sau mới biến mất.

Bên cạnh, đầu Trần Dã cũng chao đảo chúc xuống.

Lục Tuần: “…..”

Lục Tuần vươn tay đỡ được.

Bàn tay dán lên gò má Trần Dã, ẵm trọn vững vàng.

Lục Tuần bấy giờ mới phát hiện mặt của Trần Dã rất nhỏ, một bàn tay của hắn có thể che hơn nửa gương mặt Trần Dã rồi.

Không kịp nghĩ gì thêm, hắn phát hiện nhiệt độ của gương mặt dán trên tay mình hơi cao quá mức.

“Trần Dã.” Lục Tuần gọi cậu.

“……Hả?” Trần Dã mở mắt, “Vãi, tôi ngủ quên à?”

Màu mắt Trần Dã tối hơn so với người bình thường, nhìn xa thì sẽ thấy rất ngầu, nhưng đôi mắt đen láy thế này khi nhìn gần sẽ dễ dàng toát lên sự ngốc nghếch ngây thơ.

“Cậu sốt rồi.” Lục Tuần rút tay ra.


“…..Hử?” Trần Dã ngồi thẳng người lại, đưa tay sờ lên trán mình, giọng nói khàn khàn mang âm mũi, “Không sao, tôi uống thuốc rồi.”

“Tiếp tục thôi.” Trần Dã cúi đầu nhìn bài cuối cùng chưa làm được trước khi ngủ mất.


Lục Tuần rút cây bút của cậu ra, nhìn cậu bảo, “Hôm nay đến đây thôi, bài cuối để mai giảng sau.”

Trần Dã cau mày, lúc này đầu óc cậu càng lúc càng mụ mị, sức chú ý cũng không được tốt, do bị cảm mà não load cũng chậm hơn.

“Đi thôi.” Lục Tuần thu dọn cặp xong, “Phòng y tế trường ở đâu, tôi đưa cậu đi.”

Lúc này đang giờ nghỉ trưa, con đường trong trường chẳng có bóng người. Phòng y tế thì ở bên phía sân thể thao.

Hai người vừa đi qua sân thể thao xong. Một nữ sinh đột nhiên chạy tới trước mặt bọn họ, cô nàng để tóc ngắn, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, còn nở nụ cười duyên dáng.

“Chào hạng nhất, tớ là Văn Tịnh Như lớp 14, add Wechat được không?” Vẻ mặt cô nàng rất tự tin.

“Xin lỗi.” Lục Tuần từ chối.

Cô ngẩn người, cười gượng bảo: “Chỉ là add Wechat thôi mà, sao keo kiệt thế.”

“Xin lỗi.” Lục Tuần lặp lại.

Cô gái cười xấu hổ rồi đi tới chỗ mấy nữ sinh cách gần đó.

Đám con gái đi xa rồi, Trần Dã bèn nghiêng đầu nhìn Lục Tuần: “Sao cậu không add? “

“Vì sao tôi phải add?” Lục Tuần cũng nhìn cậu.

“Cậu không phải tra nam sao?” Trần Dã hỏi.

Lục Tuần dừng bước: “……”

“Tôi tra ai bao giờ?” Lục Tuần hỏi.

“Ai mà biết được.” Trần Dã đang váng đầu nên lười nói dóc với hắn, cậu phất tay bảo, “Được rồi, cậu về trước đi, ở nhà tôi có thuốc, tôi xin nghỉ về nhà luôn.”

“Ừ.” Lục Tuần nhìn cậu đi xa, nhíu mày cười.

Tra nam?

Trần Dã trở về uống thuốc rồi bọc chăn đánh một giấc.

Đến ngày kiểm tra, sức khỏe của Trần Dã đã khá hơn một chút, ngoại trừ còn nghẹt mũi ra thì đầu không còn đau như hôm qua nữa.

Kiểm tra hẳn là không vấn đề gì, nhưng mí mắt cậu cứ máy liên hồi.

Cậu học quá nhanh, công thức nọ phép toán kia cứ chảy qua đầu cậu như dòng nước, dường như cậu nhớ hết tất cả, nhưng khi tập trung ngẫm lại thì lại rất luống cuống.


Kiểm tra toán là vào sau giờ tự học buổi sáng, sau khi vào lớp, Trần Dã ngó sang chỗ ngồi trống trơn bên cạnh mình.

Tên này vẫn chưa tới hả?

Nếu không có gì bất ngờ thì cái tên này toàn đến sớm hơn cậu.

Hơn nữa hôm qua mới bảo sẽ đến giảng nốt bài cuối cho cậu mà.

Lẽ nào bởi vì… cái câu tra nam kia?



Hôm qua cậu đúng là sốt đến ngu người rồi, thằng ngốc Trình Tiến Đông cứ lải nhải câu tra nam bên tai cậu, mà bình thường cậu lại chẳng biết giữ mồm giữ miệng, hôm qua cứ thế mà buột miệng nói ra.

Lúc đó tuy Lục Tuần chẳng tỏ vẻ gì, nhưng hôm nay có khi không ăn được bánh bao rồi.

“Trần Dã!” Trình Tiến Đông chạy xồng xộc vào từ cửa sau, nhào tới bàn Trần Dã.

Trần Dã giật mình đánh rơi cả quyển vở trong tay: “Má nó mày ——”

“Học bá đang bị Sử Tùng Lâm lớp 14 chặn trong WC!” Trình Tiến Đông cuống quýt nói.

“Cái gì?” Bàn tay nâng lên của Trần Dã đặt xuống, “Lục Tuần á?”

“Đúng thế, bạn cùng bàn của mày.” Trình Tiến Đông gật đầu, “Sử Tùng Lâm dẫn theo mấy thằng trong đội thể thao của nó, bao vây cả WC rồi.”

Trần Dã nhíu mày bước ra ngoài, lấy làm khó hiểu: “Sử Tùng Lâm chặn cậu ta làm gì? Hai người bọn họ đâu có quen biết nhau?”

Sử Tùng Lâm luyện điền kinh, hồi lớp 10 từng định đi theo Trần Dã, nhưng chơi được mấy ngày thì Trần Dã chê nó ngu ngốc quá, cho nên về sau không mang nó chơi cùng nữa.

“Tao có nghe lỏm được tí, cơ mà nghe không rõ lắm, thằng ngu Sử Tùng Lâm kia biết tao, tao vừa đi vào thì đã bị mấy đứa lớp nó đẩy ra rồi.” Trình Tiến Đông theo sát bước chân cậu, “Hình như đứa con gái Sử Tùng Lâm đang tán giờ lại đang theo đuổi Lục Tuần?”

“Cái đệt.” Trần Dã nhớ tới nữ sinh tóc ngắn hôm qua.

“Vờ lờ, là thật hả?” Trình Tiến Đông hết chỗ nói, tỏ vẻ hết sức bất bình, “Thằng học bá này lợi hại gớm, không chỉ tán hết gái lớp mình mà còn đi dụ dỗ gái lớp khác, đúng là đồ tra nam!”

Trình Tiến Đông chửi xong lại thúc giục Trần Dã: “Ây da, mày đi nhanh lên coi, tao sợ học bá bị chúng nó đánh cho nhừ xương rồi lát nữa gắng gượng không nổi nữa mất. Mày cũng biết mà, mấy thằng học sinh thể dục tụi Sử Tùng Lâm thì đến cả Lý Liên Kiệt cũng không đỡ nổi!”

Ngoài WC không có ai, chắc là bị Sử Tùng Lâm xua đi hết rồi, sợ bị giáo viên phát hiện đây mà.

Cửa WC chỉ có hai tên đô con canh giữ, mỗi tên đứng một bên.

Hai đứa canh cửa biết Trần Dã, Trần Dã đi tới bọn nó cũng không dám ngăn.

Thậm chí còn quay đầu giả vờ không nhìn thấy.

Trần Dã tiến vào WC, trong WC có không ít người, ít nhất phải tám, chín thằng, học sinh thể dục vóc dáng to cao, tám, chín đứa này đứng trong đây cũng đủ lấp kín cả WC.

“Mày không phải học bá sao, mày đánh (bá) thử cho tao xem nào, sao không nói gì cả thế?” Giọng của Sử Tùng Lâm truyền đến từ trong cùng đám người, “Không nói gì cũng vô ích thôi, hôm nay mày đừng hòng đi kiểm tra được, hai ta luyện tập trong WC chút đi.”

Trần Dã vừa vào WC đã thấy Lục Tuần ngay, Lục Tuần đứng ở tít trong cùng, song hắn cao cho nên đám học sinh điền kinh này cũng chẳng chiếm được ưu thế chiều cao trước mặt hắn.

Có vẻ vẫn chưa đánh.

Áo quần Lục Tuần chỉnh tề, mặt không cảm xúc gì. Chỉ là ánh mắt hơi lạnh lùng, mi mắt hơi cụp xuống đối diện với đám người này.

Trần Dã nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Lục Tuần, bên cạnh lôi đài trong quyền quán, Lục Tuần cũng từ trên cao nhìn xuống như thế, ánh mắt miệt thị chúng sinh tựa như đang nhìn rác rưởi.

Hoàn toàn khắc hẳn bộ dáng ôn hòa lãnh đạm ngày thường.


Trần Dã tặc lưỡi, cái tên Lục Tuần này quả nhiên có hai bộ mặt mà.

Sử Tùng Lâm nghe tiếng động bèn quay đầu lại, trông thấy Trần Dã, sắc mặt nó trở nên khó coi, tức tối hét lên với bên ngoài: “Đjt! Tao bảo bọn mày canh cửa cơ mà!”

Đám người vây quanh WC cũng quay đầu nhìn, phát hiện Trần Dã đứng sau lưng mình từ lúc nào, cả bọn giật thót hoảng sợ, lập tức tản ra bốn phía.


Giữa WC chật chội mở ra một con đường.

Trần Dã đi tới, nhăn mặt nhìn Sử Tùng Lâm, cất giọng giận dữ: “Sử Tùng Lâm, mày bị ngáo à?”

“Trần Dã, tao biết nó học lớp mày.” Sử Tùng Lâm cau mày, tuy có hơi sợ Trần Dã, nhưng nó vẫn là bạo gan nói cho hết lời, “Nhưng mày nể tình trước kia chúng ta từng chơi với nhau, hôm nay đừng nhúng tay vào chuyện này, đây là vấn đề giữa đàn ông với nhau, là vấn đề tôn nghiêm của một thằng đàn ông như tao.”

Nghe coi.

Nó nói cái mẹ gì vậy.

Thằng não phẳng này tuy đã thuận lợi lên được lớp 11, nhưng có vẻ IQ vẫn còn kẹt ở lớp 3 thì phải.

Trần Dã đã không còn gì để nói, nghe thằng ngu này phát biểu cậu còn sợ bị lây bệnh đây, cậu bèn liếc sang Lục Tuần.

Lục Tuần đang cười.

Đang nhìn cậu mà cười.

Tên hâm này lại còn cười?

Tôi mà không tới thì cậu sẽ bị đám học sinh thể dục này dần cho ra bã đấy, mẹ kiếp thế mà cậu còn cười à ——

Khoan đã ——

Trần Dã ngẩn ra, có lẽ cậu cảm mạo hơi nặng rồi nên mạch suy nghĩ mới bị thằng ngu Trình Tiến Đông kia dẫn đi chệch hướng.

Lục Tuần đúng là học bá thật, cơ mà tên này không phải học bá chính thống.

Lục Tuần bị chặn đánh thì cậu tới làm gì chứ.

Đại ca trường I là cậu đây còn đánh không thắng nổi cái tên học bá này.

Dù cậu cộng với cả đám học sinh thể dục này cùng xông lên thì cũng chưa chắc thắng được Lục Tuần.

“Tao cũng đâu phải côn đồ.” Thấy Trần Dã sầm mặt chẳng nói chẳng rằng, Sử Tùng Lâm nhíu mày cất lời, “Tao chơi công bằng không bắt nạt nó, đám anh em của tao sẽ không nhúng tay vào, tao với nó đánh một chọi một.”

Trần Dã liếc nhìn Lục Tuần.

Lục Tuần vẫn đang cười.

Trần Dã lườm Lục Tuần một cái rồi quay đầu bảo Sử Tùng Lâm: “Lên hết luôn cũng được.”

“Không không.” Sử Tùng Lâm rất kiên trì, “Tao không phải người vô lý, cho dù mày không đến thì ngay từ đầu tao cũng định một chọi một rồi.”

“Được, chính mày chọn đấy nhé.” Trần Dã gật đầu.

“Ra ngoài hết đi.” Sử Tùng Lâm vung tay, đám huynh đệ đứng trong WC nối đuôi bước ra ngoài.

Trần Dã cũng đi ra, trước khi đi còn vỗ vai thằng ngốc Sử Tùng Lâm này.

Thấy Trần Dã đi rồi, Sử Tùng Lâm quay đầu nhìn Lục Tuần, nở nụ cười kiêu ngạo ra vẻ cầm chắc chiến thắng.

Editor: À thì ra m chọn cái chết:))) À mà xem em Dã đội quần mấy bữa nay quên xừ mất em nó đại ca khét tiếng.



Bất Tuần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bất Tuần Truyện Bất Tuần Story Chương 17
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...