Bất Tuần

C88: Chương 88

255@-

Thi tháng kết thúc, mặc dù kết quả chỉ thường thường đúng như dự đoán, nhưng Trần Dã thực sự không muốn suy nghĩ nhiều. Nếu lần thi nào cậu cũng đau đáu suy nghĩ thì còn mệt hơn cả thi nữa.

Cho nên vừa được thả lỏng là cậu ngủ một mạch đến giữa trưa hôm sau luôn, bà nội không gọi cậu dậy mà là Lục Tuần gọi điện đến đánh thức cậu.

“Đừng ngủ muộn quá, đợi lát nữa sẽ khó chịu đấy.” Lục Tuần nói.

Trần Dã rên hừ hừ, tỏ vẻ mình đã tỉnh rồi.

Cúp máy xong, cậu nhắm mắt đợi một hồi, còn đếm giây, cố ép mình rời khỏi chiếc giường thoải mái.

“Bà ơi!” Trần Dã đẩy cửa phòng gọi to.

“Ơi! Sao đấy!” Nghe tiếng cậu kêu, bà vội buông con dao đang thái củ cải ra.

“Hôm nay ăn gì thế bà?” Trần Dã mò vào bếp.

“Gì mà la oai oái thế hả?” Bà vỗ vỗ cánh tay để trần của cậu, “Mặc áo vào ngay kẻo bị cảm bây giờ.”

“Dạ.” Trần Dã tiện tay cầm một miếng củ cải thái dở cho vào miệng nhai.

“Ngon không?” Bà nhìn cậu.

“Giòn lắm ạ.” Trần Dã đáp.

Bà nội xoa mặt cậu, “Được rồi, đi rửa mặt đi, hôm nay ăn thịt kho củ cải nhé.”

Trần Dã vừa nhai củ cải vừa quan sát sắc mặt bà, nhíu mày hỏi, “Bà lại thức khuya xem ti vi đúng không?”

“Nói linh tinh gì đó?” Bà bối rối quay mặt đi, giơ tay đẩy lưng cậu thúc giục, “Bà đang nấu ăn, con mau đi rửa mặt đi.”

“Bà thật là, còn không cho người ta nói nữa.” Trần Dã tặc lưỡi, vừa nhai củ cải vừa đi vào nhà tắm, rửa mặt xong cậu đi ra, nằm trên ghế sô pha bấm điện thoại.

Lục Tuần nhắn tin hỏi cậu đã dậy chưa, Trần Dã mở camera chụp cho hắn một bức hình.

— Lau mặt đi kìa.

— Đợi lát nữa tự nó khô thôi.

— ……Mặt khô là sẽ nứt ra đấy.

“Ăn thôi nào.” Bà cất tiếng gọi.

“Bà cứ để đó con bưng cho.” Trần Dã vừa rep tin nhắn vừa hô.

Bà không nghe thấy nên tự bưng nồi ra, nhưng mới đi được mấy bước thì chiếc nồi trong tay đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan.

“Bà ơi!” Trần Dã ngẩng phắt đầu lên, bật dậy khỏi sô pha, chạy đến đỡ bà, “Sao vậy? Bà không bị làm sao chứ?”


“……Bà không sao.” Bà nội nhăn nhúm mặt mày, đưa tay ấn ngực.


Trần Dã lấy thuốc tim trong túi áo bà ra, “Bà há miệng nào.”

Bà ngậm thuốc vào, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, khoảng ba phút sau là bà đã từ từ đứng thẳng được. Trần Dã đỡ bà ngồi lên sô pha, sau đó rót cho bà cốc nước.

“Bà đỡ hơn chút nào chưa?” Trần Dã ngồi xổm xuống dưới chân bà.

Từ lúc nấu cơm sắc mặt bà đã không khỏe rồi, bây giờ trông lại càng tệ hơn. Thế mà bà vẫn gật đầu bảo, “Không sao.”

“Đến bệnh viện thôi.” Trần Dã nói.

“Không đi đâu.” Bà không chịu.

Trần Dã làm như không nghe thấy, cậu đứng dậy đi thẳng vào phòng bà lấy áo khoác, còn cầm theo cả chiếc túi nhỏ của bà, nhét sẵn tiền mặt vào đó.

“Đi nào.” Trần Dã nói.

Bà nội: “……”

Đợi lấy được số khám bệnh và viết giấy nhập viện xong, bà nội đã đói lả. Đến khi có kết quả rồi, Trần Dã bèn mua hai suất cơm hộp từ xe đẩy thức ăn trong hành lang bệnh viện.

Cậu vội vã ăn xong rồi chạy đến chờ ở cửa phòng của bác sĩ, bác sĩ Liễu là bác sĩ phẫu thuật cho bà từ hồi đầu, đến tận hôm nay ông vẫn phụ trách theo dõi sức khỏe cho bà nội, nên hai người đã quá quen rồi.

Trông thấy Trần Dã, bác sĩ Liễu bèn nhấc tay bảo cậu vào ngồi. Bác sĩ Liễu kiểm tra báo cáo mới có, lật lật mấy tờ đơn, nói, “Vẫn ổn, vấn đề không nghiêm trọng.”

Trần Dã thở phào nhẹ nhõm.

“Bà tuy đã lớn tuổi nhưng trạng thái cũng không tệ lắm. Chắc do hôm nay có việc gì đó hơi sầu não nên mới thế, từ giờ không được để bà suy nghĩ về việc đó nữa.” Nói rồi, bác sĩ lại cười an ủi Trần Dã, “Cháu cũng đừng lo lắng quá làm bà cũng lo theo.”

Trần Dã gật đầu.

Bác sĩ lại dặn dò thêm vài vấn đề cần chú ý, cuối cùng nói: “Cần nằm ở phòng bệnh một đêm để theo dõi, nếu như không có chuyện gì thì ngày mai có thể về nhà.”

Trong phòng bệnh đã kín người ở, bà nằm ở giường giữa, vừa mới được dọn ra.

Thấy Trần Dã cầm ga giường đi tới, bà đứng dậy khỏi giường, bảo, “Bà đã nói không sao rồi mà, đúng chưa?”

“Ai bảo không sao? Phải theo dõi một đêm đấy.” Cậu đáp.

“Không theo dõi tại nhà được à?” Bà tiu nghỉu, “Đâu cần phải chuyển vào bệnh viện.”

Trần Dã mặc kệ bà, đi tới xốc chăn lên, đỡ bà ngồi lên giường. Sau khi ngồi vào chỗ rồi, bà bèn gỡ tay cậu ra, nhìn ngó mấy bà cụ xung quanh rồi bắt chuyện với một bà nom có vẻ đẹp lão.

Trần Dã vừa ngồi xuống cuối giường thì điện thoại trong túi rung lên, cậu mở ra xem, là Lục Tuần gửi tin nhắn tới.

Lúc đang chờ báo cáo kiểm tra, Lục Tuần cũng có gọi một lần, Trần Dã chỉ trả lời quoạloa, giờ chắc hắn gọi lại để hỏi tình hình của cậu.


— Bà nội thế nào rồi?

— Bác sĩ nói không có việc gì, tôi nghi là do đêm qua bà thức khuya xem ti vi nhưng bà không cứ chối.


— Bà đã chối thì đừng hỏi nữa nha.

— Nha nha cái đầu cậu ấy.

— Buổi chiều tôi sẽ ghé qua thăm bà.

— Mai bà xuất viện rồi, không cần tới đâu, cậu nên dành nhiều thời gian ở bên ông ngoại cậu.

“Tiểu Lục à?” Bà ló đầu qua từ lúc nào chẳng hay.

“Bà làm gì thế, tốt nhất bà nên nằm nghỉ đi.” Trần Dã giật hết cả mình.

Bà nội liếc nhìn màn hình điện thoại cậu, “Con với Lục Tuần nói chuyện gì đấy?”

“Thì nói chuyện gì vào đây nữa?” Trần Dã ấn tắt màn hình, “Cậu ấy bảo muốn tới thăm bà.”

“Bảo nó đừng tới, bà đang thế này, để người ta thấy thì ngại lắm.” Bà vội vàng từ chối.

“Con bảo cậu ấy không cần tới rồi.” Trần Dã nói.

Bà thở phào nhẹ nhõm, nằm trở về giường, suy nghĩ một chốc rồi bỗng hỏi, “Hai đứa có vẻ hợp nhau quá nhỉ, bây giờ con thân với nó hay thân với Đông Tử hơn?”

“Chắc chắn là Đông Tử rồi.” Bàn tay cầm điện thoại của Trần Dã bỗng run lên, “Có điều Đông Tử không ở gần nhà mình, ở trường thì con vẫn chơi với Đông Tử…… nhiều hơn.”

“Ồ.” Bà gật đầu, “Cũng phải, xem ra vẫn thân thiết với Đông Tử hơn nhỉ. Bà nhớ có lần nó còn đòi tắm chung với con, cuối cùng bị con đá ra trong trạng thái tồng ngồng trần truồng.”

Trần Dã nhoẻn miệng cười, “Con đi lấy nước cho bà.”

Một bên phòng bệnh có đặt cây nước công cộng, Trần Dã cầm lấy cái cốc duy nhất, nhấn vào vòi nước nóng. Dòng nước chảy li ti, Trần Dã nhìn mực nước trong ly cao dần cao dần, điện thoại trong túi bỗng vang lên, cậu thẫn thờ chạm vào chiếc điện thoại cách lớp túi.

Nước nóng trong cốc từ từ tràn đầy, trào ồ ạt ra khỏi miệng cốc, chảy lên cả bàn tay cầm cốc của Trần Dã.

“Oái.” Cậu vội buông cốc ra rồi vung vẩy tay liên tục, song đã muộn.

“Ối trời!” Bà hoảng hốt ngồi dậy, “Có bị sao không con?”

“Con không sao ạ.” Trần Dã giơ tay lên xem, mu bàn tay đỏ cả mảng lớn.

“Mau ngâm nước lạnh đi.” Bà thúc giục.


Phòng rửa tay trong khu nội trú không có ai, chỉ thoang thoảng mùi nước khử trùng gay mũi. Trần Dã vặn vòi nước, vừa ngơ ngẩn một hồi lâu vừa nhúng bàn tay dưới dòng nước. Nước lạnh bao phủ cả bàn tay, qua một lúc tay đã hoàn toàn mất tri giác.

Từ lúc bà dò hỏi cậu thân với Lục Tuần hơn hay với Đông Tử hơn, đầu óc cậu cứ rối như tơ vò. Cứ như bị một gậy đánh phủ đầu, trí óc chẳng còn lại gì ngoài một âm thanh văng vẳng.

Cậu cứ đợi trong WC, mãi đến khi ông chú tạp vụ dọn dẹp tiến lên mấy hồi, nhìn chằm chằm cậu cả buổi. Trần Dã rất muốn giải thích rằng mình có phải trộm cớt đâu, song cậu chỉ đi ra chứ không nói gì. Bây giờ cậu không dám trở về phòng bệnh, trong lòng cứ loạn như cào cào.

Trần Dã bỗng dưng nhớ Lục Tuần da diết, muốn ôm lấy Lục Tuần, muốn ngửi mùi hương trên người Lục Tuần.

Một lúc sau, bác sĩ lại đến xem qua một lần nữa, nói là thực sự không có vấn đề gì, bấy giờ Trần Dã mới yên tâm. Ban đầu Trần Dã muốn túc trực bên cạnh giường bệnh một đêm, tuy nhiên bà cảm thấy mình đang khoẻ lắm, ngại cậu ở bên cạnh lại dính hơi bệnh nên liền bảo cậu về nhà.


Trần Dã quét mã lấy một chiếc xe đạp công cộng, lúc đạp về đến cổng tiểu khu thì đã hơn chín giờ tối. Đèn trong tiểu khu le lói chiếc sáng chiếc tắt, Trần Dã cúi đầu, men theo con đường đi tới cửa nhà. Cậu vừa định mở cửa thì lại quay sang nhìn thoáng qua nhà Lục Tuần ở bên cạnh.

Nhà Lục Tuần đang sáng đèn, hơn nữa có vẻ còn bật hết toàn bộ đèn. Nếu bà ở đây thì thể nào cũng đòi chạy qua tắt hết chỉ chừa lại duy nhất một chiếc đèn cho xem, còn sẽ nhắc nhở Lục Tuần hoang phí……

Khoan, nhà Lục Tuần sáng đèn?

Lục Tuần đã về!

Trần Dã xoay người chạy về phía nhà Lục Tuần. Cậu đứng trước cửa, đang định lục tìm chìa khoá thì chợt nhận thấy tia sáng hắt ra từ khe cửa, cái tên hoang phí này không hề đóng cửa!

Trần Dã đẩy cửa ra: “Lục Tuần!”

Trong phòng khách không có ai. Trần Dã đẩy cửa phòng ngủ ra, “Lục Tuần!”

Phòng ngủ cũng không có ai.

“Trần Dã?” Lục Tuần gọi.

Trần Dã quay đầu lại, thấy Lục Tuần đứng ở cửa phòng tắm, có vẻ hắn mới tắm xong, tóc vẫn đang ướt sũng.

“Cậu……” Lục Tuần vừa thấy cậu liền nở nụ cười, “Tôi biết cậu sắp về, tôi có ——“

Trần Dã tiến lên, dùng miệng ngăn chặn không cho hắn nói hết.

“Cậu ——” Lục Tuần nhìn cậu, nhận ra đôi mắt cậu hơi đo đỏ.

Tiếp đó Trần Dã cứ vùi vào hõm cổ hắn, không biết là hôn hay cắn, hai tay vẫn đặt sau lưng hắn, siết thật chặt. Cảm giác nhoi nhói truyền đến từ cổ, thổi bùng lên ngọn lửa chỉ trong giây lát.

Lục Tuần hơi ngửa cổ, dùng tay khẽ kéo Trần Dã ra. Trần Dã tỏ vẻ bất mãn vì bị kéo rứngong không đợi cậu mở miệng mắng, Lục Tuần liền cúi đầu tìm đến đôi môi cậu.

Hai người vừa hôn vừa lùi dần, cửa nhà bị đẩy mở ra vang lên một tiếng “Ầm” rất lớn, nhưng chẳng ai buồn để ý.

Tiếp đó là tiếng ngã xuống giường. Khi trận lăn lộn này kết thúc thì đã là một tiếng sau.

Hai người rốt cuộc cũng đình chiến, Trần Dã cúi đầu nhìn đống quần áo bị cởi sạch của mình, lại quay sang nhìn quần áo trên người Lục Tuần chỉ bị mình vò nhăn một chút thôi. Cậu kéo chiếc quần vắt vẻo trên cổ chân lên mặc, sau đó đét Lục Tuần một phát.

“Sao vậy?” Lục Tuần ngơ ngác.

“ĐM lần sau cậu đừng cởi đồ của tôi nữa được không, cởi một phát là như vừa đại chiến ba trăm hiệp vậy.” Trần Dã mặc quần lót xong lại đi tìm quần dài.

Phiền chết đi được.

Cởi xong rồi lại phải mặc.

Lục Tuần cười xoa xoa hông Trần Dã, “Tôi thích cậu không mặc gì cả trong khi tôi thì mặc.”


Trần Dã nghe không hiểu nhưng cũng lười hỏi dông dài, sau khi mặc quần áo xong, cậu rốt cuộc cũng nhớ tới hỏi, “Sao bỗng dưng cậu lại về vậy?“

“Tôi chờ ông ngoại ngủ rồi chạy tới đây.” Lục Tuần nói, “Cậu không trả lời tin nhắn của tôi, tôi nghĩ kiểu gì cậu cũng phải về, bèn ở nhà chờ cậu.”


“Điện thoại tôi hết pin lúc ở trong bệnh viện.” Trần Dã cười vỗ vỗ mặt hắn, ”Cậu thông minh đấy.”

Chiếc điện thoại đặt trên đầu giường bỗng đổ chuông. Lục Tuần cầm lên xem, là mẹ hắn gọi tới.

Trong lúc Lục Tuần nghe máy, Trần Dã đi sang phòng khách uống hai cốc nước. Uống xong trở về thì Lục Tuần đã nói chuyện điện thoại xong rồi .

Cậu đưa cốc nước trong tay qua, Lục Tuần ngửa đầu uống. Đường nét cổ gồ lên trông thật đẹp.

“Mẹ cậu tìm cậu có việc gì thế?” Trần Dã chọt chọt yết hầu hắn.

“Bà ấy muốn đưa ông ngoại tôi ra nước ngoài.” Lục Tuần túm lấy tay cậu.

“Bao giờ đi?” Trần Dã hỏi.

“Chờ tôi nghỉ.” Lục Tuần nói.

“Thì cứ đi thôi.” Trần Dã nhớ tháng trước lúc cậu gặp ông ngoại Lục Tuần, ông đã hoàn toàn chẳng nhớ được ai nữa.

Còn mấy tháng nữa mới đến kỳ nghỉ, thời gian ấy à, lúc chậm thì ì à ì ạch, còn lúc nhanh thì vèo cái đã qua trong khi mọi người còn chưa kịp trở tay.

“Nghỉ xong đến khai giảng là liền lên lớp 12 rồi.” Trần Dã thốt lên.

“Ừ.” Lục Tuần ngẩn ra, không ngờ Trần Dã lại tự dưng nói câu này, “Sao thế?”

“Không có gì, lên lớp 12 là phải đổi sang tầng lầu khác.” Trần Dã ngửa đầu ngả người lên giường, sau đó trở mình lật người lại, nói, “Ầy, bức tường bên cạnh toà nhà lại cao thêm rồi.”

“Bức tường mà cậu dẫn tôi nhảy qua ấy hả?” Lục Tuần hỏi.

“Ừ.” Trần Dã vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng thầm thì, “Vừa muốn nhanh lên lớp 12, lại vừa muốn thời gian chậm lại một chút.”

Trần Dã rất hiếm khi cảm thán như vậy. Hôm nay cậu cũng có chút gì đó là lạ.

“Trần Dã à.” Lục Tuần dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc tai cậu lộ ra ngoài chăn, “Cậu làm sao thế?”

Trần Dã im ru không hé răng.

Lục Tuần lại hỏi, “Sinh nhật lần này muốn quà gì nào?”

“Hả?” Trần Dã ngẩng đầu lên, “Sinh nhật ai cơ?”

“Cậu.” Lục Tuần cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu, “Sinh nhật cậu đấy.”

Sinh nhật Trần Dã chính là vào đầu tháng sau, cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Trần Dã liếm môi, “Tôi không có mong muốn gì cả.”

“Tôi thì có thứ muốn tặng đấy.” Lục Tuần vừa nhìn cậu vừa bảo. 

“Vậy cứ tặng đi.” Trần Dã từ từ nhắm hai mắt.



Bất Tuần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bất Tuần Truyện Bất Tuần Story C88: Chương 88
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...