Bất Hủ Phàm Nhân
Chương 467: Mạc Vô Kỵ hoài nghi
Nhưng một quyền này cũng không có kết thúc tại đó, quyền vực hình quạt mang theo tiếng nổ tung. Cuồng bạo hỏa diễm thiên hỏa đem nắm đấm đánh ra đen kịt hoàn toàn bao vây lại, phát ra tiếng nổ vang kinh thiên.
Chung quanh Mạc Vô Kỵ một đống chồng chất tiên tinh theo vỡ vụn ra, cuồn cuộn tiên linh khí bị Mạc Vô Kỵ bao trùm lấy. Trong thời gian ngắn, Mạc Vô Kỵ cũng cảm giác được trong cơ thể lần nữa phát ra từng trận nổ vang, thực lực của hắn trực tiếp xông phá Thiên Tiên sơ kỳ, đi tới Thiên Tiên trung kỳ.
Phi thuyền không ngừng quay cuồng, Hàn Thanh Như mạnh mẽ khống chế phi thuyền dừng ở trên mặt đất.
- Sư đệ, chuyện gì xảy ra?
Hàn Thanh Như dừng lại phi thuyền, sau đó vội vã đi tới đuôi thuyền.
Đồng Dã cũng theo tới, không biết Mạc Vô Kỵ làm cái gì mà phát ra động tĩnh lớn như vậy.
Quanh người Mạc Vô Kỵ quay cuồng tiên nguyên lực vào thời khắc này khôi phục bình tĩnh, hắn cười nói:
- Không có chuyện gì, ta vừa rồi có một phần lĩnh ngộ mới, cho nên đánh test một quyền. Thanh Như sư tỷ, chúng ta cách Tân Vân Phường Thị còn bao lâu?
- Đã đến, hiện tại chúng ta chỉ cần đi về phía trước nửa canh giờ, là có thể đến Tân Vân Phường Thị.
Hàn Thanh Như vội vàng đáp.
Mạc Vô Kỵ có chút kinh ngạc:
- Ta đã bế quan ba ngày à?
Hắn chỉ cảm giác trong nháy mắt liền đi qua, lại những ba ngày?
- Không phải, Thanh Như sư tỷ đã cố tình đi chậm, ca đã bế quan năm ngày.
Đồng Dã ở một bên đáp.
Quả nhiên trong tu luyện thời gian là thứ không thể đong đếm nhất, Mạc Vô Kỵ thu hồi phi thuyền nói:
- Đã như vậy, chúng ta liền đi tới sao?.
- Không cần dịch dung sao?
Hàn Thanh Như theo bản năng hỏi, nàng còn đang suy nghĩ là Tiên Tu Thương Lâu có phái Kim Tiên tu sĩ chặn đường hay không.
- Không cần, chúng ta cứ như vậy đi vào.
Mạc Vô Kỵ đáp, hắn biết rõ coi như là dịch dung cũng vô dụng. Tới nơi này, hắn vốn đã dự định khai chiến một hồi. Nếu là cái chỗ này hắn đều không qua được, cũng không cần đi Anh Biên Thành nữa.
...
Tân Vân Phường Thị so với Tham Hòa Phường Thị đâu chỉ lớn gấp mười lần, cùng với nói nơi này là một cái phường thị, còn không bằng nói là một cái tiên thành quy mô không nhỏ.
Bên ngoài Phường thị khắp nơi đều là hộ trận san sát, một phần khốn sát trận thậm chí vượt qua phạm vi nhận biết của Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ biết trình độ trận đạo của mình, tối đa bất quá là tương đương với tiên trận sư cấp một. Hộ trận nơi này, theo Mạc Vô Kỵ, đẳng cấp có ít nhất từ cấp hai đến ba cấp tiên trận.
Không phải là Mạc Vô Kỵ không hiểu những thứ tiên trận này, mà là bởi vì hắn căn bản cũng không có thời gian đi nghiên cứu.
Ba người vừa tiến vào Tân Vân Phường Thị, Mạc Vô Kỵ liền cảm nhận được vài đạo thần niệm rơi vào trên người của hắn. Mạc Vô Kỵ cũng không thèm để ý, hắn biết nếu muốn tới, nhất định phải phải chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu là lần này hắn có thể sống sót, hắn cuối cùng sẽ đi một chuyến tới Tiên Tu Thương Lâu.
- Chúng ta trước tiên tìm một chỗ ở một đêm, ngày mai đi đấu giá hội trận.
Mạc Vô Kỵ mới vừa nói một câu, cũng cảm giác được Hàn Thanh Như bỗng đến gần hắn, thậm chí cước bộ đều có chút rối loạn.
Mạc Vô Kỵ ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy một người nam tử mặc áo vàng nhìn bọn hắn chằm chằm.
Một loại vượt qua Thiên Tiên khí tức cường đại bị Mạc Vô Kỵ cảm thụ được, hết lần này tới lần khác bên trong cổ khí tức này có một loại áp chế đối với tu vi.
- Hắn chính là Lao Thái.
Hàn Thanh Như run giọng nói tại bên tai Mạc Vô Kỵ, trong giọng nói có chút kinh hoảng. Hiển nhiên nàng còn chưa có hoàn toàn được giải thoát khỏi dâm uy của Lao Thái.
Mạc Vô Kỵ vỗ vỗ mông Hàn Thanh Như, nói:
- Thanh Như sư tỷ, người tu đạo tối kỵ nhất là loại tâm lý sợ hãi này. Nàng nếu đã có dũng khí cùng đi với ta tới Anh Biên Thành, cả cái chết đều không để ý, hà tất e ngại một cái quản sự thương hội nho nhỏ? Cùng lắm thì vác gậy đánh giết một trận thôi.
Hàn Thanh Như hơi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Vô Kỵ.
Giờ khắc này, nàng dường như nghĩ thông suốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng đã bình tĩnh hơn. Mạc Vô Kỵ nói không sai, nàng cả cái chết cũng không sợ hãi, vì sao phải e ngại một tên quản sự nho nhỏ?
- Thanh Như muội, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp nàng, chúng ta thật là có duyên. Chờ sau khi đấu giá hội kết thúc, cùng đi với ta tới Anh Biên Thành động phòng nhé? É hé hé hé…!
Sát khí trong mắt Lao Thái lóe lên rồi biến mất, liền cười tủm tỉm rơi vào trước mặt Hàn Thanh Như.
Hàn Thanh Như giờ khắc này hoàn toàn đem uy hiếp của Lao Thái đặt ở một bên, lạnh nhạt nói:
- Miễn, ta đi cùng sư đệ là được rồi.
Ánh mắt của Lao Thái rơi vào trên người Mạc Vô Kỵ:
- Nhớ kỹ đừng đem cái tay dơ bẩn của ngươi tùy tiện đụng vào người Thanh Như, bằng không ngươi sẽ hối hận không kịp đó.
Hiển nhiên vừa rồi động tác Mạc Vô Kỵ vỗ vỗ sau mông Hàn Thanh Như, đã bị Lao Thái nhìn thấy.
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh quan sát Lao Thái, đang muốn nói chuyện, Hàn Thanh Như bỗng nhiên dùng tay ôm lấy cánh tay của Mạc Vô Kỵ:
- Sư đệ, chúng ta đi thôi.
- Tốt.
Mạc Vô Kỵ không nói nhảm, đấu giá hội còn chưa bắt đầu, theo hắn bây giờ còn không phải là thời điểm động thủ đối với Lao Thái.
Thấy ba người Mạc Vô Kỵ tiến vào khu phố phường, sát khí trong mắt Lao Thái lóe lên rồi biến mất, hắn thề sẽ làm con kiến hôi có dũng khí chạm vào người Hàn Thanh Như này cảm giác cái chết là một loại hy vọng xa vời.
Về phần Hàn Thanh Như, sau khi hắn chơi chán, sẽ vứt nàng xuống song tu lâu, để cho tất cả mọi người đều được nếm thử một chút. Nữ nhân không biết thân bị phận, giữ lại làm đéo gì?
- Thanh Như tỷ lợi hại quá nha, thật đã giận. Trước đây chúng ta len lén đi Anh Biên Thành, chính là tên gia hỏa này giết Khấu Viễn.
Ba người sát vai đi qua Lao Thái, Đồng Dã mới lên tiếng.
Mạc Vô Kỵ trong lòng đồng dạng có một đạo sát khí hiện lên, Khấu Viễn là người hắn mời lên Độ Tiên Hạm. Khấu Viễn tính tình chân thành, hơn nữa chưa hề bởi vì lên cấp Thiên Tiên, liền đem chính bản thân đặt ở đẳng cấp cao hơn. Càng đáng quý chính là, khi biết Lâu Xuyên Hà gặp chuyện không may sau đó, hắn không chút do dự đi nghĩ cách cứu viện, chỉ bằng mượn điểm này, Mạc Vô Kỵ liền quyết định phải báo thù cho hắn.
- Ta phỏng chừng hắn đã nhận ra ngươi rồi, sở dĩ hiện tại bất động, hẳn là cho phường thị một cái mặt mũi.
Mạc Vô Kỵ nói với Đồng Dã.
Đồng Dã bình tĩnh nói:
- Ta nếu đến nơi này, đã không có dự định sống trở về. Kim Tiên thì thế nào, ta coi như là liều mạng, cũng muốn để cho hắn chảy xuống vài giọt máu.
Mạc Vô Kỵ tỉnh táo nói:
- Chỉ là máu của một Lao Thái còn không có quý giá như vậy, tên này nhất định phải chờ sau khi đấu giá hội kết thúc động thủ. Tên này cứ giao cho ta, ta muốn giết hắn báo thù cho Khấu Viễn. Hiện tại phải đi đổi một ít Tiên Cách Thạch, nếu không mà nói đấu giá hội cũng không đủ tiên tinh.
- Sư đệ, Tiên Cách Thạch không cần đổi. Bình thường Vĩnh Anh Giác đấu giá hội đồng dạng thu Tiên Cách Thạch, hơn nữa so với tiên tinh dùng tốt tốt.
Hàn Thanh Như vội vàng ngăn cản.
...
Tại 1 chỗ khoảng cách xa ba người Mạc Vô Kỵ, một người nữ tử có body cực kỳ phong mãn séc xì, vòng eo thắt đáy lưng ong, đang khiếp sợ nhìn chằm chằm ba người Mạc Vô Kỵ tiến vào một nhà tức lâu, một lúc lâu mới không hiểu nói:
- Người này làm sao dám không cải trang mà tới nơi này?
Cô gái này chính là Tiên Tu Thương Lâu Chu Dịch Diễm, nàng đoán chắc Mạc Vô Kỵ sẽ đến Tân Vân Phường Thị, nhưng thật không có tính đến Mạc Vô Kỵ cư nhiên không đổi dung.
Đứng ở bên người nàng còn có hai người, một người trong đó thực sự là Tiên Tu Thương Lâu quản sự Ngụy Cung Phong. Hắn đồng dạng là không giải thích được, dựa theo hắn và Chu Dịch Diễm nghĩ, chỉ cần Mạc Vô Kỵ dịch dung tới đây, bọn họ liền tìm được trước điểm dừng chân của Mạc Vô Kỵ, sau đó đi tìm người hợp tác.
Thế nhưng là Mạc Vô Kỵ không đổi dung, thật ngoài dự liệu của bọn họ.
- Có nên dựa theo kế hoạch cũ hay không?
Ngụy Cung Phong trầm thấp nói.
Chu Dịch Diễm cau mày trầm tư một hồi lâu, mới đáp:
- Người này thực lực thật là rất mạnh, nhưng dù mạnh hơn nữa, hắn làm sao dám không cải trang mà đến Tân Vân Phường Thị? Thật chẳng lẽ có phép màu gì sao?
Sau khi nói xong, nàng trầm tư một lúc lâu, mới tiếp tục nói:
- Vô luận hắn có chiêu gì, ăn đồ của chúng ta Tiên Tu Thương Lâu, cũng phải nhổ ra. Cung phong, kế hoạch của chúng ta phải đổi một cái, đối tượng hợp tác tăng thêm nữa một người Kim Tiên cường giả.
- Ta biết Anh Biên Thành Hợp Liên Thương Hội Lao Thái quản sự ở chỗ này, nghe nói lao quản sự là Kim Tiên hậu kỳ, thậm chí so với Thái tiền bối còn mạnh hơn.
Mặt tên nam tử khác ở một bên thấp giọng nói.
- Tốt, chúng ta bây giờ đi ngay bái phỏng Lao Thái quản sự.
Chu Dịch Diễm quyết định thật nhanh.
...
- Đồng huynh, ta hỏi ngươi một việc. Độ Tiên Hạm đặt ở trên người Lâu Xuyên Hà sư huynh, là Lâu Xuyên Hà sư huynh yêu cầu, hay là ý kiến của mọi người?
Ba người lại đi vào tức lâu sau đó, Mạc Vô Kỵ đột nhiên hỏi. Hắn luôn cảm thấy có nhiều chỗ không đúng, về phần ở đâu không đúng, lại không nói ra được.
Đồng Dã lắc đầu:
- Không phải là Lâu huynh chính bản thân yêu cầu, mà là Khổ Á nói. Lúc đó Phô Tử đại sư nói, hắn muốn nghiên cứu một chút thủ đoạn luyện chế bên trong Độ Tiên Hạm, cho nên muốn đem chiến hạm đặt ở trên người hắn. Bất quá Khổ Á nói, lâu sư huynh cùng ngươi thân nhất, chiến hạm này vốn là của ngươi, chiến hạm hẳn là đặt ở trên người lâu sư huynh.
Mạc Vô Kỵ trong lòng trầm xuống, hắn càng cảm giác được chuyện có chút không đúng.
- Bàn tính có nói qua Khổ Á đi chỗ nào sao?
Mạc Vô Kỵ hỏi lần nữa.
- Không có, Khổ Á đột nhiên rời đi, bàn tính cũng không biết. Hơn nữa trước bàn tính gửi cho Khổ Á mấy đạo tin tức, không có một đạo có hồi phục.
Đồng Dã tuy rằng cũng không thích suy nghĩ nhiều, Mạc Vô Kỵ câu hỏi, để cho hắn cảm giác được Mạc Vô Kỵ dường như nghĩ tới điều gì.
- Vậy Phô Tử đại sư không có cùng các ngươi cùng đi Anh Biên Thành, có trả lời tin tức của các ngươi hay không?
Mạc Vô Kỵ đang hỏi nói thời điểm trong lòng cũng đang cảm thán, nếu mà Khổ Á ở đây, hẳn là không lỗ mãng như vậy.
- Cũng không có.
- Có thể nói một chút ta bị Âm Viêm Ngô ngăn trở thời điểm, Phô Tử đại sư có quyết định để cho Độ Tiên Hạm quay đầu lại tìm ta hay không?
Giọng nói Mạc Vô Kỵ có chút trầm thấp hẳn lên.
Đồng Dã đáp:
- Trở về đi tìm, bất quá không phải là Phô Tử tự quyết định. Phô Tử đại sư nói trở về có nguy hiểm rất lớn, về sau Lâu Xuyên Hà sư huynh nhất định phải trở về tìm ngươi, Khấu Viễn sư huynh cùng chúng ta cũng đều nhất định phải trở về tìm ngươi. Về sau Phô Tử đại sư muốn mọi người tỏ thái độ, kết quả đều đồng ý trở về tìm ngươi, cho nên Độ Tiên Hạm trở về đi tìm ngươi. Về sau cũng không có tìm được, đã bị vô cùng vô tận Quý Thủy Chu ép quay đầu... Được rồi, tại thời điểm chúng ta Độ Tiên Hạm gần đi qua Tiên Hào, Khổ Á thần niệm hình như quét thấy ngươi, nàng yêu cầu Độ Tiên Hạm quay đầu lại, Phô Tử đại sư bác bỏ đề nghị này, nói quay đầu lại chính là muốn chết.
Mạc Vô Kỵ gật đầu, vỗ vỗ vai Đồng Dã:
- Ta đã hiểu, mọi người trước tiên cứ nghỉ ngơi đi. Tại Tiên Hào, mọi người không muốn bỏ rơi ta, ta cũng sẽ không bỏ rơi mọi người. Chờ ngày mai đấu giá hội xong, chúng ta đi đại sát giới một lần.
Trong lòng Mạc Vô Kỵ có chút hoài nghi, hắn cũng không có đem hoài nghi của mình nói cho Đồng Dã nghe. Hắn thậm chí đang suy nghĩ, nếu mà Độ Tiên Hạm tại trên người Đồng Dã, vậy kẻ trước hết gặp chuyện không may khả năng chính là Đồng Dã.
Bất Hủ Phàm Nhân
Chung quanh Mạc Vô Kỵ một đống chồng chất tiên tinh theo vỡ vụn ra, cuồn cuộn tiên linh khí bị Mạc Vô Kỵ bao trùm lấy. Trong thời gian ngắn, Mạc Vô Kỵ cũng cảm giác được trong cơ thể lần nữa phát ra từng trận nổ vang, thực lực của hắn trực tiếp xông phá Thiên Tiên sơ kỳ, đi tới Thiên Tiên trung kỳ.
Phi thuyền không ngừng quay cuồng, Hàn Thanh Như mạnh mẽ khống chế phi thuyền dừng ở trên mặt đất.
- Sư đệ, chuyện gì xảy ra?
Hàn Thanh Như dừng lại phi thuyền, sau đó vội vã đi tới đuôi thuyền.
Đồng Dã cũng theo tới, không biết Mạc Vô Kỵ làm cái gì mà phát ra động tĩnh lớn như vậy.
Quanh người Mạc Vô Kỵ quay cuồng tiên nguyên lực vào thời khắc này khôi phục bình tĩnh, hắn cười nói:
- Không có chuyện gì, ta vừa rồi có một phần lĩnh ngộ mới, cho nên đánh test một quyền. Thanh Như sư tỷ, chúng ta cách Tân Vân Phường Thị còn bao lâu?
- Đã đến, hiện tại chúng ta chỉ cần đi về phía trước nửa canh giờ, là có thể đến Tân Vân Phường Thị.
Hàn Thanh Như vội vàng đáp.
Mạc Vô Kỵ có chút kinh ngạc:
- Ta đã bế quan ba ngày à?
Hắn chỉ cảm giác trong nháy mắt liền đi qua, lại những ba ngày?
- Không phải, Thanh Như sư tỷ đã cố tình đi chậm, ca đã bế quan năm ngày.
Đồng Dã ở một bên đáp.
Quả nhiên trong tu luyện thời gian là thứ không thể đong đếm nhất, Mạc Vô Kỵ thu hồi phi thuyền nói:
- Đã như vậy, chúng ta liền đi tới sao?.
- Không cần dịch dung sao?
Hàn Thanh Như theo bản năng hỏi, nàng còn đang suy nghĩ là Tiên Tu Thương Lâu có phái Kim Tiên tu sĩ chặn đường hay không.
- Không cần, chúng ta cứ như vậy đi vào.
Mạc Vô Kỵ đáp, hắn biết rõ coi như là dịch dung cũng vô dụng. Tới nơi này, hắn vốn đã dự định khai chiến một hồi. Nếu là cái chỗ này hắn đều không qua được, cũng không cần đi Anh Biên Thành nữa.
...
Tân Vân Phường Thị so với Tham Hòa Phường Thị đâu chỉ lớn gấp mười lần, cùng với nói nơi này là một cái phường thị, còn không bằng nói là một cái tiên thành quy mô không nhỏ.
Bên ngoài Phường thị khắp nơi đều là hộ trận san sát, một phần khốn sát trận thậm chí vượt qua phạm vi nhận biết của Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ biết trình độ trận đạo của mình, tối đa bất quá là tương đương với tiên trận sư cấp một. Hộ trận nơi này, theo Mạc Vô Kỵ, đẳng cấp có ít nhất từ cấp hai đến ba cấp tiên trận.
Không phải là Mạc Vô Kỵ không hiểu những thứ tiên trận này, mà là bởi vì hắn căn bản cũng không có thời gian đi nghiên cứu.
Ba người vừa tiến vào Tân Vân Phường Thị, Mạc Vô Kỵ liền cảm nhận được vài đạo thần niệm rơi vào trên người của hắn. Mạc Vô Kỵ cũng không thèm để ý, hắn biết nếu muốn tới, nhất định phải phải chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu là lần này hắn có thể sống sót, hắn cuối cùng sẽ đi một chuyến tới Tiên Tu Thương Lâu.
- Chúng ta trước tiên tìm một chỗ ở một đêm, ngày mai đi đấu giá hội trận.
Mạc Vô Kỵ mới vừa nói một câu, cũng cảm giác được Hàn Thanh Như bỗng đến gần hắn, thậm chí cước bộ đều có chút rối loạn.
Mạc Vô Kỵ ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy một người nam tử mặc áo vàng nhìn bọn hắn chằm chằm.
Một loại vượt qua Thiên Tiên khí tức cường đại bị Mạc Vô Kỵ cảm thụ được, hết lần này tới lần khác bên trong cổ khí tức này có một loại áp chế đối với tu vi.
- Hắn chính là Lao Thái.
Hàn Thanh Như run giọng nói tại bên tai Mạc Vô Kỵ, trong giọng nói có chút kinh hoảng. Hiển nhiên nàng còn chưa có hoàn toàn được giải thoát khỏi dâm uy của Lao Thái.
Mạc Vô Kỵ vỗ vỗ mông Hàn Thanh Như, nói:
- Thanh Như sư tỷ, người tu đạo tối kỵ nhất là loại tâm lý sợ hãi này. Nàng nếu đã có dũng khí cùng đi với ta tới Anh Biên Thành, cả cái chết đều không để ý, hà tất e ngại một cái quản sự thương hội nho nhỏ? Cùng lắm thì vác gậy đánh giết một trận thôi.
Hàn Thanh Như hơi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Vô Kỵ.
Giờ khắc này, nàng dường như nghĩ thông suốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng đã bình tĩnh hơn. Mạc Vô Kỵ nói không sai, nàng cả cái chết cũng không sợ hãi, vì sao phải e ngại một tên quản sự nho nhỏ?
- Thanh Như muội, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp nàng, chúng ta thật là có duyên. Chờ sau khi đấu giá hội kết thúc, cùng đi với ta tới Anh Biên Thành động phòng nhé? É hé hé hé…!
Sát khí trong mắt Lao Thái lóe lên rồi biến mất, liền cười tủm tỉm rơi vào trước mặt Hàn Thanh Như.
Hàn Thanh Như giờ khắc này hoàn toàn đem uy hiếp của Lao Thái đặt ở một bên, lạnh nhạt nói:
- Miễn, ta đi cùng sư đệ là được rồi.
Ánh mắt của Lao Thái rơi vào trên người Mạc Vô Kỵ:
- Nhớ kỹ đừng đem cái tay dơ bẩn của ngươi tùy tiện đụng vào người Thanh Như, bằng không ngươi sẽ hối hận không kịp đó.
Hiển nhiên vừa rồi động tác Mạc Vô Kỵ vỗ vỗ sau mông Hàn Thanh Như, đã bị Lao Thái nhìn thấy.
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh quan sát Lao Thái, đang muốn nói chuyện, Hàn Thanh Như bỗng nhiên dùng tay ôm lấy cánh tay của Mạc Vô Kỵ:
- Sư đệ, chúng ta đi thôi.
- Tốt.
Mạc Vô Kỵ không nói nhảm, đấu giá hội còn chưa bắt đầu, theo hắn bây giờ còn không phải là thời điểm động thủ đối với Lao Thái.
Thấy ba người Mạc Vô Kỵ tiến vào khu phố phường, sát khí trong mắt Lao Thái lóe lên rồi biến mất, hắn thề sẽ làm con kiến hôi có dũng khí chạm vào người Hàn Thanh Như này cảm giác cái chết là một loại hy vọng xa vời.
Về phần Hàn Thanh Như, sau khi hắn chơi chán, sẽ vứt nàng xuống song tu lâu, để cho tất cả mọi người đều được nếm thử một chút. Nữ nhân không biết thân bị phận, giữ lại làm đéo gì?
- Thanh Như tỷ lợi hại quá nha, thật đã giận. Trước đây chúng ta len lén đi Anh Biên Thành, chính là tên gia hỏa này giết Khấu Viễn.
Ba người sát vai đi qua Lao Thái, Đồng Dã mới lên tiếng.
Mạc Vô Kỵ trong lòng đồng dạng có một đạo sát khí hiện lên, Khấu Viễn là người hắn mời lên Độ Tiên Hạm. Khấu Viễn tính tình chân thành, hơn nữa chưa hề bởi vì lên cấp Thiên Tiên, liền đem chính bản thân đặt ở đẳng cấp cao hơn. Càng đáng quý chính là, khi biết Lâu Xuyên Hà gặp chuyện không may sau đó, hắn không chút do dự đi nghĩ cách cứu viện, chỉ bằng mượn điểm này, Mạc Vô Kỵ liền quyết định phải báo thù cho hắn.
- Ta phỏng chừng hắn đã nhận ra ngươi rồi, sở dĩ hiện tại bất động, hẳn là cho phường thị một cái mặt mũi.
Mạc Vô Kỵ nói với Đồng Dã.
Đồng Dã bình tĩnh nói:
- Ta nếu đến nơi này, đã không có dự định sống trở về. Kim Tiên thì thế nào, ta coi như là liều mạng, cũng muốn để cho hắn chảy xuống vài giọt máu.
Mạc Vô Kỵ tỉnh táo nói:
- Chỉ là máu của một Lao Thái còn không có quý giá như vậy, tên này nhất định phải chờ sau khi đấu giá hội kết thúc động thủ. Tên này cứ giao cho ta, ta muốn giết hắn báo thù cho Khấu Viễn. Hiện tại phải đi đổi một ít Tiên Cách Thạch, nếu không mà nói đấu giá hội cũng không đủ tiên tinh.
- Sư đệ, Tiên Cách Thạch không cần đổi. Bình thường Vĩnh Anh Giác đấu giá hội đồng dạng thu Tiên Cách Thạch, hơn nữa so với tiên tinh dùng tốt tốt.
Hàn Thanh Như vội vàng ngăn cản.
...
Tại 1 chỗ khoảng cách xa ba người Mạc Vô Kỵ, một người nữ tử có body cực kỳ phong mãn séc xì, vòng eo thắt đáy lưng ong, đang khiếp sợ nhìn chằm chằm ba người Mạc Vô Kỵ tiến vào một nhà tức lâu, một lúc lâu mới không hiểu nói:
- Người này làm sao dám không cải trang mà tới nơi này?
Cô gái này chính là Tiên Tu Thương Lâu Chu Dịch Diễm, nàng đoán chắc Mạc Vô Kỵ sẽ đến Tân Vân Phường Thị, nhưng thật không có tính đến Mạc Vô Kỵ cư nhiên không đổi dung.
Đứng ở bên người nàng còn có hai người, một người trong đó thực sự là Tiên Tu Thương Lâu quản sự Ngụy Cung Phong. Hắn đồng dạng là không giải thích được, dựa theo hắn và Chu Dịch Diễm nghĩ, chỉ cần Mạc Vô Kỵ dịch dung tới đây, bọn họ liền tìm được trước điểm dừng chân của Mạc Vô Kỵ, sau đó đi tìm người hợp tác.
Thế nhưng là Mạc Vô Kỵ không đổi dung, thật ngoài dự liệu của bọn họ.
- Có nên dựa theo kế hoạch cũ hay không?
Ngụy Cung Phong trầm thấp nói.
Chu Dịch Diễm cau mày trầm tư một hồi lâu, mới đáp:
- Người này thực lực thật là rất mạnh, nhưng dù mạnh hơn nữa, hắn làm sao dám không cải trang mà đến Tân Vân Phường Thị? Thật chẳng lẽ có phép màu gì sao?
Sau khi nói xong, nàng trầm tư một lúc lâu, mới tiếp tục nói:
- Vô luận hắn có chiêu gì, ăn đồ của chúng ta Tiên Tu Thương Lâu, cũng phải nhổ ra. Cung phong, kế hoạch của chúng ta phải đổi một cái, đối tượng hợp tác tăng thêm nữa một người Kim Tiên cường giả.
- Ta biết Anh Biên Thành Hợp Liên Thương Hội Lao Thái quản sự ở chỗ này, nghe nói lao quản sự là Kim Tiên hậu kỳ, thậm chí so với Thái tiền bối còn mạnh hơn.
Mặt tên nam tử khác ở một bên thấp giọng nói.
- Tốt, chúng ta bây giờ đi ngay bái phỏng Lao Thái quản sự.
Chu Dịch Diễm quyết định thật nhanh.
...
- Đồng huynh, ta hỏi ngươi một việc. Độ Tiên Hạm đặt ở trên người Lâu Xuyên Hà sư huynh, là Lâu Xuyên Hà sư huynh yêu cầu, hay là ý kiến của mọi người?
Ba người lại đi vào tức lâu sau đó, Mạc Vô Kỵ đột nhiên hỏi. Hắn luôn cảm thấy có nhiều chỗ không đúng, về phần ở đâu không đúng, lại không nói ra được.
Đồng Dã lắc đầu:
- Không phải là Lâu huynh chính bản thân yêu cầu, mà là Khổ Á nói. Lúc đó Phô Tử đại sư nói, hắn muốn nghiên cứu một chút thủ đoạn luyện chế bên trong Độ Tiên Hạm, cho nên muốn đem chiến hạm đặt ở trên người hắn. Bất quá Khổ Á nói, lâu sư huynh cùng ngươi thân nhất, chiến hạm này vốn là của ngươi, chiến hạm hẳn là đặt ở trên người lâu sư huynh.
Mạc Vô Kỵ trong lòng trầm xuống, hắn càng cảm giác được chuyện có chút không đúng.
- Bàn tính có nói qua Khổ Á đi chỗ nào sao?
Mạc Vô Kỵ hỏi lần nữa.
- Không có, Khổ Á đột nhiên rời đi, bàn tính cũng không biết. Hơn nữa trước bàn tính gửi cho Khổ Á mấy đạo tin tức, không có một đạo có hồi phục.
Đồng Dã tuy rằng cũng không thích suy nghĩ nhiều, Mạc Vô Kỵ câu hỏi, để cho hắn cảm giác được Mạc Vô Kỵ dường như nghĩ tới điều gì.
- Vậy Phô Tử đại sư không có cùng các ngươi cùng đi Anh Biên Thành, có trả lời tin tức của các ngươi hay không?
Mạc Vô Kỵ đang hỏi nói thời điểm trong lòng cũng đang cảm thán, nếu mà Khổ Á ở đây, hẳn là không lỗ mãng như vậy.
- Cũng không có.
- Có thể nói một chút ta bị Âm Viêm Ngô ngăn trở thời điểm, Phô Tử đại sư có quyết định để cho Độ Tiên Hạm quay đầu lại tìm ta hay không?
Giọng nói Mạc Vô Kỵ có chút trầm thấp hẳn lên.
Đồng Dã đáp:
- Trở về đi tìm, bất quá không phải là Phô Tử tự quyết định. Phô Tử đại sư nói trở về có nguy hiểm rất lớn, về sau Lâu Xuyên Hà sư huynh nhất định phải trở về tìm ngươi, Khấu Viễn sư huynh cùng chúng ta cũng đều nhất định phải trở về tìm ngươi. Về sau Phô Tử đại sư muốn mọi người tỏ thái độ, kết quả đều đồng ý trở về tìm ngươi, cho nên Độ Tiên Hạm trở về đi tìm ngươi. Về sau cũng không có tìm được, đã bị vô cùng vô tận Quý Thủy Chu ép quay đầu... Được rồi, tại thời điểm chúng ta Độ Tiên Hạm gần đi qua Tiên Hào, Khổ Á thần niệm hình như quét thấy ngươi, nàng yêu cầu Độ Tiên Hạm quay đầu lại, Phô Tử đại sư bác bỏ đề nghị này, nói quay đầu lại chính là muốn chết.
Mạc Vô Kỵ gật đầu, vỗ vỗ vai Đồng Dã:
- Ta đã hiểu, mọi người trước tiên cứ nghỉ ngơi đi. Tại Tiên Hào, mọi người không muốn bỏ rơi ta, ta cũng sẽ không bỏ rơi mọi người. Chờ ngày mai đấu giá hội xong, chúng ta đi đại sát giới một lần.
Trong lòng Mạc Vô Kỵ có chút hoài nghi, hắn cũng không có đem hoài nghi của mình nói cho Đồng Dã nghe. Hắn thậm chí đang suy nghĩ, nếu mà Độ Tiên Hạm tại trên người Đồng Dã, vậy kẻ trước hết gặp chuyện không may khả năng chính là Đồng Dã.
Bất Hủ Phàm Nhân
Đánh giá:
Truyện Bất Hủ Phàm Nhân
Story
Chương 467: Mạc Vô Kỵ hoài nghi
10.0/10 từ 37 lượt.