Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống
Chương 49: Xung Hỉ Ở Thập Niên 60 (14)
179@-Edit: Min
Văn Hàm sải bước đi tới cửa, vừa mở cửa liền sững sờ.
"Cậu định đi đâu?" Lưu Thục Vân đang định đẩy cửa, thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu ta thì nghi ngờ hỏi.
"Con, con đi gọi bác sĩ." Văn Hàm nói.
"Bản thân cậu không phải là bác sĩ sao? Còn đi tìm bác sĩ gì chứ? Vết thương của Hạo Ba rất nghiêm trọng sao?" Lưu Thục Vân đẩy Văn Hàm ra rồi vội vàng đi vào.
"Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao. Bác sĩ đã kiểm tra cho con và nói rằng không có thương tổn đến gân cốt, đều là vết thương ngoài da thôi." Ninh Hạo Ba nói.
Lưu Thục Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Hàm nói: "Vậy cậu đi tìm bác sĩ làm gì? Làm tôi sợ nhảy dựng."
"Con gọi bác sĩ tới giúp anh ấy thoa thuốc." Văn Hàm nói nhỏ.
"Cậu không thể giúp nó thoa thuốc sao?!" Cơn giận của Lưu Thục Vân càng ngày càng nặng, nếu hôm nay bà ta không dạy cho Văn Hàm một bài học, bà ta sẽ tức giận đến phát bệnh mất. "Bản thân cậu là bác sĩ, còn nó là chồng cậu, thoa thuốc thôi mà phải đi tìm bác sĩ khác?! Nếu trong lòng cậu không có nó thì tại sao lúc trước lại đồng ý gả cho nó?! Nếu không phải tại vì kết hôn với cậu thì quán quân của cuộc thi hôm nay chính là Hạo Ba của chúng tôi! Cưới cậu nhà chúng tôi thiệt hại cỡ nào, chẳng lẽ trong lòng cậu không có điểm nào sao?!"
Văn Hàm vốn là cúi đầu im lặng, nhưng nghe đến phía sau thì thật sự nhịn không được nữa, cậu ta cãi lại nói: "Là anh ta cầu hôn tôi chứ không phải tôi một hai muốn gả cho anh ta. Anh ta thiệt thòi, lẽ nào tôi không thiệt thòi sao?"
Văn Hàm từ nhỏ đã được nuông chiều, tuyệt đối không phải là tính cách không đáp lại khi bị ức hiếp. Trong lòng cậu ta còn cảm thấy ấm ức đây này. Nếu không phải vì gả cho Ninh Hạo Ba thì bây giờ cậu ta đã kết hôn với Hạ Lập Viễn rồi.
Lưu Thục Vân tức đến bật cười: "Cậu vẫn cảm thấy mình thiệt thòi đúng không?"
"Mẹ, mẹ đừng cãi nữa, ồn ào khiến con đau đầu......." Ninh Hạo Ba khuyên nhủ.
Nhưng Lưu Thục Vân không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Nếu cậu cảm thấy thiệt thòi thì đừng có đồng ý kết hôn! Cậu thấy Hạ Lập Viễn bây giờ tốt hơn cho nên mới cảm thấy mình thiệt thòi. Nếu cậu ta vẫn sống dở chết dở nằm ở trên giường, cậu có còn cảm thấy thiệt thòi không?! Nếu không phải tại cậu, Hạo Ba nhà chúng tôi cũng sẽ không hủy hôn, và bây giờ gả đến nhà chúng tôi chính là Nhạc Như Thanh! Được ghen tị, được nhiều người muốn đến cửa cầu xin cũng là nhà chúng tôi!"
"Nếu bà cảm thấy Nhạc Như Thanh tốt như vậy, tại sao lúc trước lại muốn hủy hôn? Có bản lĩnh thì bây giờ bà đi hỏi thử xem cậu ta còn nguyện ý gả đến nhà các người hay không đi? So sánh với nhà các người, ai cũng sẽ chọn nhà họ Hạ!" Văn Hàm tính khí cũng bùng nổ, không thèm quan tâm mà nói hết những lời trong lòng ra, sau đó xoay người rời đi.
"Cậu! Cậu......." Lưu Thục Vân tức đến run lên, bà ta chỉ vào Văn Hàm nói không nên lời, thấy Văn Hàm xoay người rời đi liền quát lớn "Cậu quay lại đây cho tôi! Cậu nói rõ ràng cho tôi!"
Lưu Thục Vân kích động muốn đuổi theo.
"Mẹ!" Ninh Hạo Ba đứng dậy định ngăn bà ta lại, nhưng không đứng vững nên đã ngã xuống đất.
Lưu Thục Vân nghe thấy tiếng té ngã thì lập tức quay người chạy tới đỡ Ninh Hạo Ba, "Con trai, con có sao không? Ngã có đau không?"
"Con không sao......." Ninh Hạo Ba chịu đựng cơn đau, sau khi leo lên giường nằm xuống, hắn nói: "Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với Văn Hàm, chúng ta đều là người một nhà, hòa thuận với nhau không được sao?"
"Con còn nói giúp cho nó?!" Lưu Thục Vân vừa đau lòng vừa tức giận nói: "Con không nghe thấy nó nói cái gì hả?! Có ai cãi chem chẻm với mẹ chồng của mình như nó không? Nếu mẹ nói chuyện như vậy với bà nội của con, ba con có thể đã tát cho mẹ một bạt tai rồi. Con không đứng về phía mẹ mà còn nói giúp cho nó nữa hả?"
"Không phải con đứng về phía em ấy." Ninh Hạo Ba thấy mẹ mình sắp khóc thì lập tức an ủi: "Con chỉ là không muốn hai người cãi nhau thôi, người một nhà mà xích mích với nhau thì không hay."
"Người một nhà cái gì?!" Lưu Thục Vân lớn tiếng nói: "Trong lòng nó có coi con là chồng và chúng ta là người nhà của nó sao?! Trong lòng nó chỉ có Hạ Lập Viễn thôi! Con từ khán đài thi đấu đi xuống, lại bị thương như thế này, nó không nhanh chân chạy tới chăm sóc con mà chạy đi nhìn Hạ Lập Viễn! Nó căn bản không muốn sống với con, chúng ta không cần một đứa con dâu như vậy, ngày mai con ly hôn với nó đi!"
"Mẹ......." Ninh Hạo Ba bất đắc dĩ nói: "Mấy câu như ly hôn này đâu thể tùy tiện nói như thế được? Nếu con thật sự ly hôn với Văn Hàm, con được ích lợi gì chứ? Con còn có thể tìm được một người tốt hơn Văn Hàm sao?"
Lưu Thục Vân cũng chỉ nói những lời nóng giận thôi, biết rằng hôn nhân đại sự không phải nói ly hôn là có thể ly hôn, huống chi nhà họ Văn cũng không kém hơn nhà bọn họ bao nhiêu, nhưng bà ta vẫn khó chịu trong lòng.
Dưới sự dặn dò của bà cụ, hôm nay phòng bếp của nhà họ Hạ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, đặc biệt chúc mừng cho Hạ Lập Viễn.
Đào Nguyện ngồi bên cạnh bà cụ và cùng bà nhìn tấm huy chương mà Hạ Lập Viễn giành được.
Bà cụ cầm chiếc huy chương trên tay, nhìn nó rồi sờ tới sờ lui, đây không phải là huy chương đầu tiên của Hạ Lập Viễn, nhưng nó là huy chương khiến bà hạnh phúc và hài lòng nhất. Mới mấy tháng trước, các bác sĩ đều nói cháu trai của bà đã không còn hy vọng gì, nhưng bây giờ cháu của bà không chỉ có thể chạy nhảy trở lại mà còn giành được ngôi vị quán quân của cuộc thi đấu võ thuật trong quân đội nữa.
"Thật sự may mà có con." Bà cụ vỗ vỗ Đào Nguyện tay nói: "Nếu không có con, Lập Viễn hiện còn đang nằm trên giường, nó làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy, còn tham gia thi đấu võ thuật và giành được ngôi vị quán quân chứ."
Tô Lan ngồi ở sô pha bên kia nói: "Còn không phải sao? Lập Viễn cũng nói tấm huy chương này có hơn phân nửa công lao là của Như Thanh."
Bà cụ đặt huy chương vào tay Đào Nguyện, nghiêm túc nói: "Tấm huy chương này nên thuộc về con, nó cũng là vinh dự của con, Lập Viễn chỉ là giành được nó thay con thôi!"
"Đây là vinh dự đầu tiên của con, con sẽ bảo quản nó thật tốt." Đào Nguyện cười nói.
"Ngày tháng còn dài, vinh dự của con cũng sẽ càng ngày càng nhiều." Bà cụ nói.
Đào Nguyện nghiêm túc gật đầu.
"Mẹ, đến giờ ăn cơm rồi, con đỡ mẹ đi qua đó ngồi." Tô Lan mỉm cười đứng lên.
"Ba người kia vẫn đang ở thư phòng" Tô Lan nói: "Để con đi gọi bọn họ."
Không lâu sao, ba người ông Hạ ra khỏi thư phòng và đi vào phòng ăn.
Sau khi mọi người đều đã ngồi xuống, trước tiên cả nhà cùng nâng ly, ông Hạ nói vài câu đơn giản, chủ yếu là để tán thưởng và cổ vũ cho Hạ Lập Viễn và Đào Nguyện, sau đó chúc hai người cùng nhau cố gắng để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Sau khi ông Hạ động đũa trước, cả nhà mới cầm đũa lên và bắt đầu dùng bữa. Hạ Lập Viễn và Tô Lan ngồi cạnh Đào Nguyện đều không ngừng gắp thức ăn cho cậu, Đào Nguyện suýt chút nữa đã ăn đến no căng.
Cả nhà cùng nhau nói về việc Hạ Lập Viễn giành được ngôi vị quán quân, chú tư của Hạ Lập Viễn hết lời khen ngợi biểu hiện của hắn hôm nay, bảo hắn cũng phải biểu hiện tốt trong trận đấu tiếp theo.
Đào Nguyện hôm nay ăn hơi nhiều, bà cụ bởi vì vui vẻ nên cũng ăn hơi nhiều, vì vậy Đào Nguyện đẩy bà cụ ra ngoài đi dạo.
Trước đây phải ngồi xe lăn nên bà cụ không thích đi ra ngoài, nhưng bây giờ thì khác rồi, cho dù ngồi xe lăn đi ra ngoài, bà cũng có thể xuống đất tự đi lại một chút.
Có khá nhiều cụ già đi dạo sau bữa tối, khi có người chào bà Hạ, bà đều tươi cười đáp lại.
Khi đi đến khu vườn trong tiểu khu, Đào Nguyện đỡ bà cụ đứng dậy và đi dọc theo con đường rải sỏi bên cạnh ao, ngắm nhìn những con cá chép đỏ lớn trong ao.
"Bà Hạ, ra ngoài đi dạo à, thật sự lâu rồi không thấy bà ra ngoài đó." Một bà cụ mập mạp đi tới và nở một nụ cười trên môi chào hỏi.
"Cũng không phải là đã lâu rồi không ra ngoài sao?" Bà Hạ cũng cười nói "Trước đây chân cẳng không tốt, ngồi xe lăn ra ngoài không thú vị, bây giờ đã có thể đi được vài bước nên muốn ra ngoài đi dạo một chút."
"Thật sự rất tốt, ngay cả khí sắc cũng trông khá hơn trước nhiều." Bà cụ mập mạp nhìn bà vỗ tay nói.
"Cháu dâu ngày nào cũng nấu canh cho tôi để bồi bổ cơ thể, sao khí sắc có thể không tốt được chứ? Nó nói với tôi là thuốc bổ không bằng món ăn bổ, món ăn bổ không bằng canh bổ."
"Bà đúng là may mắn thật. Có được một cháu dâu tốt như vậy, thật khiến người ta ghen tị."
"Còn phải nói sao? Già rồi mà vẫn có thể gặp được phúc khí như vậy. Nhưng có phúc nhất vẫn là Lập Viễn nhà chúng tôi, nhờ ơn Phật Tổ phù hộ mới để nó cưới được một người vợ tốt như vậy." Chỉ cần có người nói nhà bà cưới được cháu dâu tốt là bà cụ đặc biệt vui vẻ trong lòng.
Đào Nguyện lo lắng bà cụ đi lâu sẽ mệt, vì vậy đỡ bà đi đến đình nghỉ mát ngồi một lát.
Bà Hạ ngồi không bao lâu thì có rất nhiều bà cụ đến ngồi nói chuyện với bà, Đào Nguyện liền tự mình đi dạo xung quanh để tiêu thực.
"Con dâu tôi cũng có mua cho tôi, tôi đang uống hai ngày nay đây, nó nói muốn mua thêm nhưng hết hàng rồi."
"Bây giờ muốn mua là phải xếp hàng, còn có cả kem dưỡng nhan, kem đen tóc, kem dưỡng da mặt nữa. Con gái của tôi nói lần nào cũng không mua được nên đã nhờ người giúp việc trong nhà đi xếp hàng."
"Ai biểu đồ của người ta dùng tốt làm chi. Cho dù có xếp hàng để mua thì mỗi người cũng không mua được nhiều."
"Tôi thấy vẫn là bột giải cảm dùng tốt nhất. Cháu nhà tôi hay bị cảm lạnh, từ nhỏ đến lớn đã uống không ít thuốc đông y, uống đến mức đau dạ dày, hễ ngửi thấy mùi thuốc là nôn mửa. Bây giờ dùng bột giải cảm của cửa hàng nhà họ Nhạc, chỉ cần uống thêm một cốc nước là hôm sau sẽ ổn ngay."
Mọi người đều thích tham gia cuộc vui, thấy nhiều người ngồi trong đình nghỉ mát nói chuyện phiếm, càng ngày càng nhiều người tụ lại.
Bọn họ đều đang nói về đồ của cửa hàng nhà họ Nhạc. Bởi vì Đào Nguyện nhận được rất nhiều của hồi môn từ nhà họ Nhạc, cho nên muốn trả ơn bọn họ. Cậu đã viết một số công thức phối chế cho bọn họ và yêu cầu bọn họ làm một số thực phẩm bổ sung và sản phẩm bảo dưỡng để bán. Những công thức phối chế mà cậu đưa ra, cho dù không có nước suối trong không gian, nhưng chắc chắn vẫn dùng rất tốt.
Đối với một số loại thuốc dùng tốt nhưng không thể sử dụng tùy tiện, Đào Nguyện đã bán công thức phối chế cho Cục Quản lý Dược phẩm Nhà nước, yêu cầu họ chỉ định loại bệnh nhân nào, trường hợp nào có thể sử dụng và những trường hợp nào tuyệt đối không được sử dụng.
Bây giờ cục trưởng Cục Quản lý Dược phẩm rất hay đến tìm Đào Nguyện, muốn mua công thức phối chế từ cậu. Đào Nguyện không bán nó ở một mức giá nào cả, mà là yêu cầu bọn họ chia cổ phần. Bọn họ cũng sẵn sàng chia cổ phần miễn là có thể lấy được công thức phối chế.
Các cụ bà đang đi dạo thấy mọi người ngồi trong đình nói chuyện rôm rả thì đều bước tới. Chỉ có một bà lão đứng cách đó không xa, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, ngây người đứng ở nơi đó.
"Bà nội Hạo Ba, sao bà đứng một mình ở đây vậy? Tôi thấy mọi người đều đang ở trong đình nghỉ mát nói chuyện kìa, sao bà không đi qua đó đi?"
"Hình như tôi đã quên làm chuyện gì đó nên đứng đây suy nghĩ ấy mà. Lớn tuổi rồi, dễ quên lắm." Bà Ninh vội vàng tìm cớ nói.
"Còn không phải sao? Trước đây tôi cũng thường hay quên trước quên sau. Hai tháng trước, con trai tôi có mua cho tôi tinh chất bổ não ở cửa hàng nhà họ Nhạc, tôi mới ăn có hai tháng mà trí nhớ của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Bà cũng kêu con trai của bà mua cho bà dùng thử đi."
"Được, ngày mai tôi sẽ kêu nó đi mua." Bà Ninh nói với vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
"Ngày mai chắc chắn không mua được đâu, bây giờ khó mua lắm. Phải nhanh tay mua trước khi bọn họ hết hàng, nếu không sẽ bị cướp sạch." Bà cụ chợt nhớ ra "Ấy, nhà bà không phải có quan hệ khá tốt với nhà họ Nhạc sao? Đâu cần mua chứ, cứ nói một tiếng với bọn họ, không phải bọn họ sẽ cho người đưa tới à? Tiện hơn bọn tôi rất nhiều."
"Ừ, rất thân, nhưng sao có thể làm phiền người ta chỉ vì chuyện nhỏ này được chứ."
"Ây da, bà xem tôi này." Bà cụ lại đột nhiên nhớ ra chuyện nhà họ Ninh hủy hôn "Bà đừng để trong lòng nha, tôi thật sự không có ý khác đâu."
"Không đến mức đó đâu, tôi còn không hiểu bà sao, luôn ăn nói bộc tuệch." Bà Ninh nói "Thôi được rồi, bà đi nói chuyện phiếm với bọn họ đi, tôi nhớ ra chuyện cần làm rồi, tôi về nhà trước đây, ngày mai lại đến nói chuyện với mấy bà."
Bà Ninh quay người và nhanh chóng rời đi. Tất nhiên là bà không phải thật sự có chuyện cần làm nên vội vã đi về, mà là quá xấu hổ để ở lại.
Văn Hàm thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ, sau đó Hạo Ba về nhà với gương mặt đầy thương tích, biết Văn Hàm đã về nhà mẹ đẻ thì lập tức đuổi theo. Con dâu bà ở nhà khóc lóc kể lể, bầu không khí trong nhà không tốt nên bà định ra ngoài hít thở không khí, nhưng lại nhìn thấy bà Hạ đã lâu không ra ngoài, tất cả mọi người đều vây quanh bà ấy và thảo luận về đồ của nhà họ Nhạc dùng tốt cỡ nào. Bà đi qua cũng không được mà rời đi cũng không xong.
Nếu bà đi qua đó, bản thân bà sẽ xấu hổ và những người khác cũng sẽ xấu hổ. Nếu bà bỏ đi và bị người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ rằng bà chột dạ hay gì đó.
Ai cũng nói gia đình có hoà thuận thì mới đầm ấm, hạnh phúc. Bà đương nhiên cũng hy vọng rằng gia đình hòa thuận, cãi nhau ầm ĩ như vậy sẽ mất hết phúc khí. Bà vốn dĩ không đồng ý hủy hôn với nhà họ Nhạc, trước kia bà đã cảm thấy đứa nhỏ của nhà họ Nhạc tốt hơn Văn Hàm, trong lòng bà gia cảnh không phải là thứ quan trọng nhất, tính cách của một người sẽ quyết định xem liệu người đó có thể sống tốt hay không.
Ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lập Viễn đang đi về phía này, bà Ninh xoay người lại và đi sang một con đường khác, vừa đi vừa thở dài lắc đầu. Ai biểu nhà bọn họ thất hứa trước làm chi, bây giờ nhà họ Nhạc không muốn lui tới với nhà bọn họ, cũng không thể trách người ta được.
Đào Nguyện đang ngồi xổm bên bờ ao xem cá thì có một bóng người đứng bên cạnh, không cần nhìn cũng biết là ai, cậu đứng dậy hỏi: "Nói chuyện với ông nội và ba xong rồi à."
"Ừ." Hạ Lập Viễn sờ mặt cậu, thử nhiệt độ trên mặt cậu, "Trời tối rồi, về nhà thôi."
Đào Nguyện gật đầu, hai người đi về phía đình nghỉ mát.
"Bà nội, trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi." Đào Nguyện nói với bà Hạ
"Được, về nhà." Với sự giúp đỡ của hai người, bà Hạ đứng dậy và nói với những người khác: "Hai ngày nữa tôi lại đến nói chuyện với các bà."
Những người khác đều đồng ý, sau đó nhìn bọn họ rời đi.
Hạ Lập Viễn một tay đẩy xe lăn, tay kia nắm tay Đào Nguyện, những người phía sau nhìn thấy đều nói rằng vợ chồng son đúng là ân ái, dáng vẻ tốt tốt đẹp đẹp thật khiến người ta ghen tị.
Sau khi trở về nhà và ngồi một lúc, bọn họ mới về phòng nghỉ ngơi.
Đào Nguyện vào phòng tắm tắm rửa, vừa mới cởi xong quần áo, Hạ Lập Viễn đã mở cửa bước vào.
Sau khi nhanh chóng cởi bỏ quần áo, Hạ Lập Viễn bước tới ôm lấy cậu, hai người cùng nhau đứng dưới nước.
Đào Nguyện bôi xà phòng thơm lên người, Hạ Lập Viễn đứng phía sau giúp cậu xoa. Lúc đầu còn rất nghiêm túc xoa cho cậu, sau đó thì hai tay dừng ở đâu đó xoa xoa không nhúc nhích nữa.
Đào Nguyện biết hắn muốn làm gì, cũng không ngăn cản hắn, dựa vào ngực hắn chờ dục vọng dâng lên. Hai tay cậu chống lên tường, phần eo hơi cong xuống.
Hạ Lập Viễn giữ lấy vòng eo có phần mảnh mai của cậu, cọ xát và trút dục vọng vào trong cơ thể cậu.
Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống
Văn Hàm sải bước đi tới cửa, vừa mở cửa liền sững sờ.
"Cậu định đi đâu?" Lưu Thục Vân đang định đẩy cửa, thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu ta thì nghi ngờ hỏi.
"Con, con đi gọi bác sĩ." Văn Hàm nói.
"Bản thân cậu không phải là bác sĩ sao? Còn đi tìm bác sĩ gì chứ? Vết thương của Hạo Ba rất nghiêm trọng sao?" Lưu Thục Vân đẩy Văn Hàm ra rồi vội vàng đi vào.
"Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao. Bác sĩ đã kiểm tra cho con và nói rằng không có thương tổn đến gân cốt, đều là vết thương ngoài da thôi." Ninh Hạo Ba nói.
Lưu Thục Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Văn Hàm nói: "Vậy cậu đi tìm bác sĩ làm gì? Làm tôi sợ nhảy dựng."
"Con gọi bác sĩ tới giúp anh ấy thoa thuốc." Văn Hàm nói nhỏ.
"Cậu không thể giúp nó thoa thuốc sao?!" Cơn giận của Lưu Thục Vân càng ngày càng nặng, nếu hôm nay bà ta không dạy cho Văn Hàm một bài học, bà ta sẽ tức giận đến phát bệnh mất. "Bản thân cậu là bác sĩ, còn nó là chồng cậu, thoa thuốc thôi mà phải đi tìm bác sĩ khác?! Nếu trong lòng cậu không có nó thì tại sao lúc trước lại đồng ý gả cho nó?! Nếu không phải tại vì kết hôn với cậu thì quán quân của cuộc thi hôm nay chính là Hạo Ba của chúng tôi! Cưới cậu nhà chúng tôi thiệt hại cỡ nào, chẳng lẽ trong lòng cậu không có điểm nào sao?!"
Văn Hàm vốn là cúi đầu im lặng, nhưng nghe đến phía sau thì thật sự nhịn không được nữa, cậu ta cãi lại nói: "Là anh ta cầu hôn tôi chứ không phải tôi một hai muốn gả cho anh ta. Anh ta thiệt thòi, lẽ nào tôi không thiệt thòi sao?"
Văn Hàm từ nhỏ đã được nuông chiều, tuyệt đối không phải là tính cách không đáp lại khi bị ức hiếp. Trong lòng cậu ta còn cảm thấy ấm ức đây này. Nếu không phải vì gả cho Ninh Hạo Ba thì bây giờ cậu ta đã kết hôn với Hạ Lập Viễn rồi.
Lưu Thục Vân tức đến bật cười: "Cậu vẫn cảm thấy mình thiệt thòi đúng không?"
"Mẹ, mẹ đừng cãi nữa, ồn ào khiến con đau đầu......." Ninh Hạo Ba khuyên nhủ.
Nhưng Lưu Thục Vân không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Nếu cậu cảm thấy thiệt thòi thì đừng có đồng ý kết hôn! Cậu thấy Hạ Lập Viễn bây giờ tốt hơn cho nên mới cảm thấy mình thiệt thòi. Nếu cậu ta vẫn sống dở chết dở nằm ở trên giường, cậu có còn cảm thấy thiệt thòi không?! Nếu không phải tại cậu, Hạo Ba nhà chúng tôi cũng sẽ không hủy hôn, và bây giờ gả đến nhà chúng tôi chính là Nhạc Như Thanh! Được ghen tị, được nhiều người muốn đến cửa cầu xin cũng là nhà chúng tôi!"
"Nếu bà cảm thấy Nhạc Như Thanh tốt như vậy, tại sao lúc trước lại muốn hủy hôn? Có bản lĩnh thì bây giờ bà đi hỏi thử xem cậu ta còn nguyện ý gả đến nhà các người hay không đi? So sánh với nhà các người, ai cũng sẽ chọn nhà họ Hạ!" Văn Hàm tính khí cũng bùng nổ, không thèm quan tâm mà nói hết những lời trong lòng ra, sau đó xoay người rời đi.
"Cậu! Cậu......." Lưu Thục Vân tức đến run lên, bà ta chỉ vào Văn Hàm nói không nên lời, thấy Văn Hàm xoay người rời đi liền quát lớn "Cậu quay lại đây cho tôi! Cậu nói rõ ràng cho tôi!"
Lưu Thục Vân kích động muốn đuổi theo.
"Mẹ!" Ninh Hạo Ba đứng dậy định ngăn bà ta lại, nhưng không đứng vững nên đã ngã xuống đất.
Lưu Thục Vân nghe thấy tiếng té ngã thì lập tức quay người chạy tới đỡ Ninh Hạo Ba, "Con trai, con có sao không? Ngã có đau không?"
"Con không sao......." Ninh Hạo Ba chịu đựng cơn đau, sau khi leo lên giường nằm xuống, hắn nói: "Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với Văn Hàm, chúng ta đều là người một nhà, hòa thuận với nhau không được sao?"
"Con còn nói giúp cho nó?!" Lưu Thục Vân vừa đau lòng vừa tức giận nói: "Con không nghe thấy nó nói cái gì hả?! Có ai cãi chem chẻm với mẹ chồng của mình như nó không? Nếu mẹ nói chuyện như vậy với bà nội của con, ba con có thể đã tát cho mẹ một bạt tai rồi. Con không đứng về phía mẹ mà còn nói giúp cho nó nữa hả?"
"Không phải con đứng về phía em ấy." Ninh Hạo Ba thấy mẹ mình sắp khóc thì lập tức an ủi: "Con chỉ là không muốn hai người cãi nhau thôi, người một nhà mà xích mích với nhau thì không hay."
"Người một nhà cái gì?!" Lưu Thục Vân lớn tiếng nói: "Trong lòng nó có coi con là chồng và chúng ta là người nhà của nó sao?! Trong lòng nó chỉ có Hạ Lập Viễn thôi! Con từ khán đài thi đấu đi xuống, lại bị thương như thế này, nó không nhanh chân chạy tới chăm sóc con mà chạy đi nhìn Hạ Lập Viễn! Nó căn bản không muốn sống với con, chúng ta không cần một đứa con dâu như vậy, ngày mai con ly hôn với nó đi!"
"Mẹ......." Ninh Hạo Ba bất đắc dĩ nói: "Mấy câu như ly hôn này đâu thể tùy tiện nói như thế được? Nếu con thật sự ly hôn với Văn Hàm, con được ích lợi gì chứ? Con còn có thể tìm được một người tốt hơn Văn Hàm sao?"
Lưu Thục Vân cũng chỉ nói những lời nóng giận thôi, biết rằng hôn nhân đại sự không phải nói ly hôn là có thể ly hôn, huống chi nhà họ Văn cũng không kém hơn nhà bọn họ bao nhiêu, nhưng bà ta vẫn khó chịu trong lòng.
Dưới sự dặn dò của bà cụ, hôm nay phòng bếp của nhà họ Hạ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, đặc biệt chúc mừng cho Hạ Lập Viễn.
Đào Nguyện ngồi bên cạnh bà cụ và cùng bà nhìn tấm huy chương mà Hạ Lập Viễn giành được.
Bà cụ cầm chiếc huy chương trên tay, nhìn nó rồi sờ tới sờ lui, đây không phải là huy chương đầu tiên của Hạ Lập Viễn, nhưng nó là huy chương khiến bà hạnh phúc và hài lòng nhất. Mới mấy tháng trước, các bác sĩ đều nói cháu trai của bà đã không còn hy vọng gì, nhưng bây giờ cháu của bà không chỉ có thể chạy nhảy trở lại mà còn giành được ngôi vị quán quân của cuộc thi đấu võ thuật trong quân đội nữa.
"Thật sự may mà có con." Bà cụ vỗ vỗ Đào Nguyện tay nói: "Nếu không có con, Lập Viễn hiện còn đang nằm trên giường, nó làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy, còn tham gia thi đấu võ thuật và giành được ngôi vị quán quân chứ."
Tô Lan ngồi ở sô pha bên kia nói: "Còn không phải sao? Lập Viễn cũng nói tấm huy chương này có hơn phân nửa công lao là của Như Thanh."
Bà cụ đặt huy chương vào tay Đào Nguyện, nghiêm túc nói: "Tấm huy chương này nên thuộc về con, nó cũng là vinh dự của con, Lập Viễn chỉ là giành được nó thay con thôi!"
"Đây là vinh dự đầu tiên của con, con sẽ bảo quản nó thật tốt." Đào Nguyện cười nói.
"Ngày tháng còn dài, vinh dự của con cũng sẽ càng ngày càng nhiều." Bà cụ nói.
Đào Nguyện nghiêm túc gật đầu.
"Mẹ, đến giờ ăn cơm rồi, con đỡ mẹ đi qua đó ngồi." Tô Lan mỉm cười đứng lên.
"Ba người kia vẫn đang ở thư phòng" Tô Lan nói: "Để con đi gọi bọn họ."
Không lâu sao, ba người ông Hạ ra khỏi thư phòng và đi vào phòng ăn.
Sau khi mọi người đều đã ngồi xuống, trước tiên cả nhà cùng nâng ly, ông Hạ nói vài câu đơn giản, chủ yếu là để tán thưởng và cổ vũ cho Hạ Lập Viễn và Đào Nguyện, sau đó chúc hai người cùng nhau cố gắng để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Sau khi ông Hạ động đũa trước, cả nhà mới cầm đũa lên và bắt đầu dùng bữa. Hạ Lập Viễn và Tô Lan ngồi cạnh Đào Nguyện đều không ngừng gắp thức ăn cho cậu, Đào Nguyện suýt chút nữa đã ăn đến no căng.
Cả nhà cùng nhau nói về việc Hạ Lập Viễn giành được ngôi vị quán quân, chú tư của Hạ Lập Viễn hết lời khen ngợi biểu hiện của hắn hôm nay, bảo hắn cũng phải biểu hiện tốt trong trận đấu tiếp theo.
Đào Nguyện hôm nay ăn hơi nhiều, bà cụ bởi vì vui vẻ nên cũng ăn hơi nhiều, vì vậy Đào Nguyện đẩy bà cụ ra ngoài đi dạo.
Trước đây phải ngồi xe lăn nên bà cụ không thích đi ra ngoài, nhưng bây giờ thì khác rồi, cho dù ngồi xe lăn đi ra ngoài, bà cũng có thể xuống đất tự đi lại một chút.
Có khá nhiều cụ già đi dạo sau bữa tối, khi có người chào bà Hạ, bà đều tươi cười đáp lại.
Khi đi đến khu vườn trong tiểu khu, Đào Nguyện đỡ bà cụ đứng dậy và đi dọc theo con đường rải sỏi bên cạnh ao, ngắm nhìn những con cá chép đỏ lớn trong ao.
"Bà Hạ, ra ngoài đi dạo à, thật sự lâu rồi không thấy bà ra ngoài đó." Một bà cụ mập mạp đi tới và nở một nụ cười trên môi chào hỏi.
"Cũng không phải là đã lâu rồi không ra ngoài sao?" Bà Hạ cũng cười nói "Trước đây chân cẳng không tốt, ngồi xe lăn ra ngoài không thú vị, bây giờ đã có thể đi được vài bước nên muốn ra ngoài đi dạo một chút."
"Thật sự rất tốt, ngay cả khí sắc cũng trông khá hơn trước nhiều." Bà cụ mập mạp nhìn bà vỗ tay nói.
"Cháu dâu ngày nào cũng nấu canh cho tôi để bồi bổ cơ thể, sao khí sắc có thể không tốt được chứ? Nó nói với tôi là thuốc bổ không bằng món ăn bổ, món ăn bổ không bằng canh bổ."
"Bà đúng là may mắn thật. Có được một cháu dâu tốt như vậy, thật khiến người ta ghen tị."
"Còn phải nói sao? Già rồi mà vẫn có thể gặp được phúc khí như vậy. Nhưng có phúc nhất vẫn là Lập Viễn nhà chúng tôi, nhờ ơn Phật Tổ phù hộ mới để nó cưới được một người vợ tốt như vậy." Chỉ cần có người nói nhà bà cưới được cháu dâu tốt là bà cụ đặc biệt vui vẻ trong lòng.
Đào Nguyện lo lắng bà cụ đi lâu sẽ mệt, vì vậy đỡ bà đi đến đình nghỉ mát ngồi một lát.
Bà Hạ ngồi không bao lâu thì có rất nhiều bà cụ đến ngồi nói chuyện với bà, Đào Nguyện liền tự mình đi dạo xung quanh để tiêu thực.
"Con dâu tôi cũng có mua cho tôi, tôi đang uống hai ngày nay đây, nó nói muốn mua thêm nhưng hết hàng rồi."
"Bây giờ muốn mua là phải xếp hàng, còn có cả kem dưỡng nhan, kem đen tóc, kem dưỡng da mặt nữa. Con gái của tôi nói lần nào cũng không mua được nên đã nhờ người giúp việc trong nhà đi xếp hàng."
"Ai biểu đồ của người ta dùng tốt làm chi. Cho dù có xếp hàng để mua thì mỗi người cũng không mua được nhiều."
"Tôi thấy vẫn là bột giải cảm dùng tốt nhất. Cháu nhà tôi hay bị cảm lạnh, từ nhỏ đến lớn đã uống không ít thuốc đông y, uống đến mức đau dạ dày, hễ ngửi thấy mùi thuốc là nôn mửa. Bây giờ dùng bột giải cảm của cửa hàng nhà họ Nhạc, chỉ cần uống thêm một cốc nước là hôm sau sẽ ổn ngay."
Mọi người đều thích tham gia cuộc vui, thấy nhiều người ngồi trong đình nghỉ mát nói chuyện phiếm, càng ngày càng nhiều người tụ lại.
Bọn họ đều đang nói về đồ của cửa hàng nhà họ Nhạc. Bởi vì Đào Nguyện nhận được rất nhiều của hồi môn từ nhà họ Nhạc, cho nên muốn trả ơn bọn họ. Cậu đã viết một số công thức phối chế cho bọn họ và yêu cầu bọn họ làm một số thực phẩm bổ sung và sản phẩm bảo dưỡng để bán. Những công thức phối chế mà cậu đưa ra, cho dù không có nước suối trong không gian, nhưng chắc chắn vẫn dùng rất tốt.
Đối với một số loại thuốc dùng tốt nhưng không thể sử dụng tùy tiện, Đào Nguyện đã bán công thức phối chế cho Cục Quản lý Dược phẩm Nhà nước, yêu cầu họ chỉ định loại bệnh nhân nào, trường hợp nào có thể sử dụng và những trường hợp nào tuyệt đối không được sử dụng.
Bây giờ cục trưởng Cục Quản lý Dược phẩm rất hay đến tìm Đào Nguyện, muốn mua công thức phối chế từ cậu. Đào Nguyện không bán nó ở một mức giá nào cả, mà là yêu cầu bọn họ chia cổ phần. Bọn họ cũng sẵn sàng chia cổ phần miễn là có thể lấy được công thức phối chế.
Các cụ bà đang đi dạo thấy mọi người ngồi trong đình nói chuyện rôm rả thì đều bước tới. Chỉ có một bà lão đứng cách đó không xa, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, ngây người đứng ở nơi đó.
"Bà nội Hạo Ba, sao bà đứng một mình ở đây vậy? Tôi thấy mọi người đều đang ở trong đình nghỉ mát nói chuyện kìa, sao bà không đi qua đó đi?"
"Hình như tôi đã quên làm chuyện gì đó nên đứng đây suy nghĩ ấy mà. Lớn tuổi rồi, dễ quên lắm." Bà Ninh vội vàng tìm cớ nói.
"Còn không phải sao? Trước đây tôi cũng thường hay quên trước quên sau. Hai tháng trước, con trai tôi có mua cho tôi tinh chất bổ não ở cửa hàng nhà họ Nhạc, tôi mới ăn có hai tháng mà trí nhớ của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Bà cũng kêu con trai của bà mua cho bà dùng thử đi."
"Được, ngày mai tôi sẽ kêu nó đi mua." Bà Ninh nói với vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
"Ngày mai chắc chắn không mua được đâu, bây giờ khó mua lắm. Phải nhanh tay mua trước khi bọn họ hết hàng, nếu không sẽ bị cướp sạch." Bà cụ chợt nhớ ra "Ấy, nhà bà không phải có quan hệ khá tốt với nhà họ Nhạc sao? Đâu cần mua chứ, cứ nói một tiếng với bọn họ, không phải bọn họ sẽ cho người đưa tới à? Tiện hơn bọn tôi rất nhiều."
"Ừ, rất thân, nhưng sao có thể làm phiền người ta chỉ vì chuyện nhỏ này được chứ."
"Ây da, bà xem tôi này." Bà cụ lại đột nhiên nhớ ra chuyện nhà họ Ninh hủy hôn "Bà đừng để trong lòng nha, tôi thật sự không có ý khác đâu."
"Không đến mức đó đâu, tôi còn không hiểu bà sao, luôn ăn nói bộc tuệch." Bà Ninh nói "Thôi được rồi, bà đi nói chuyện phiếm với bọn họ đi, tôi nhớ ra chuyện cần làm rồi, tôi về nhà trước đây, ngày mai lại đến nói chuyện với mấy bà."
Bà Ninh quay người và nhanh chóng rời đi. Tất nhiên là bà không phải thật sự có chuyện cần làm nên vội vã đi về, mà là quá xấu hổ để ở lại.
Văn Hàm thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ, sau đó Hạo Ba về nhà với gương mặt đầy thương tích, biết Văn Hàm đã về nhà mẹ đẻ thì lập tức đuổi theo. Con dâu bà ở nhà khóc lóc kể lể, bầu không khí trong nhà không tốt nên bà định ra ngoài hít thở không khí, nhưng lại nhìn thấy bà Hạ đã lâu không ra ngoài, tất cả mọi người đều vây quanh bà ấy và thảo luận về đồ của nhà họ Nhạc dùng tốt cỡ nào. Bà đi qua cũng không được mà rời đi cũng không xong.
Nếu bà đi qua đó, bản thân bà sẽ xấu hổ và những người khác cũng sẽ xấu hổ. Nếu bà bỏ đi và bị người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ rằng bà chột dạ hay gì đó.
Ai cũng nói gia đình có hoà thuận thì mới đầm ấm, hạnh phúc. Bà đương nhiên cũng hy vọng rằng gia đình hòa thuận, cãi nhau ầm ĩ như vậy sẽ mất hết phúc khí. Bà vốn dĩ không đồng ý hủy hôn với nhà họ Nhạc, trước kia bà đã cảm thấy đứa nhỏ của nhà họ Nhạc tốt hơn Văn Hàm, trong lòng bà gia cảnh không phải là thứ quan trọng nhất, tính cách của một người sẽ quyết định xem liệu người đó có thể sống tốt hay không.
Ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lập Viễn đang đi về phía này, bà Ninh xoay người lại và đi sang một con đường khác, vừa đi vừa thở dài lắc đầu. Ai biểu nhà bọn họ thất hứa trước làm chi, bây giờ nhà họ Nhạc không muốn lui tới với nhà bọn họ, cũng không thể trách người ta được.
Đào Nguyện đang ngồi xổm bên bờ ao xem cá thì có một bóng người đứng bên cạnh, không cần nhìn cũng biết là ai, cậu đứng dậy hỏi: "Nói chuyện với ông nội và ba xong rồi à."
"Ừ." Hạ Lập Viễn sờ mặt cậu, thử nhiệt độ trên mặt cậu, "Trời tối rồi, về nhà thôi."
Đào Nguyện gật đầu, hai người đi về phía đình nghỉ mát.
"Bà nội, trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi." Đào Nguyện nói với bà Hạ
"Được, về nhà." Với sự giúp đỡ của hai người, bà Hạ đứng dậy và nói với những người khác: "Hai ngày nữa tôi lại đến nói chuyện với các bà."
Những người khác đều đồng ý, sau đó nhìn bọn họ rời đi.
Hạ Lập Viễn một tay đẩy xe lăn, tay kia nắm tay Đào Nguyện, những người phía sau nhìn thấy đều nói rằng vợ chồng son đúng là ân ái, dáng vẻ tốt tốt đẹp đẹp thật khiến người ta ghen tị.
Sau khi trở về nhà và ngồi một lúc, bọn họ mới về phòng nghỉ ngơi.
Đào Nguyện vào phòng tắm tắm rửa, vừa mới cởi xong quần áo, Hạ Lập Viễn đã mở cửa bước vào.
Sau khi nhanh chóng cởi bỏ quần áo, Hạ Lập Viễn bước tới ôm lấy cậu, hai người cùng nhau đứng dưới nước.
Đào Nguyện bôi xà phòng thơm lên người, Hạ Lập Viễn đứng phía sau giúp cậu xoa. Lúc đầu còn rất nghiêm túc xoa cho cậu, sau đó thì hai tay dừng ở đâu đó xoa xoa không nhúc nhích nữa.
Đào Nguyện biết hắn muốn làm gì, cũng không ngăn cản hắn, dựa vào ngực hắn chờ dục vọng dâng lên. Hai tay cậu chống lên tường, phần eo hơi cong xuống.
Hạ Lập Viễn giữ lấy vòng eo có phần mảnh mai của cậu, cọ xát và trút dục vọng vào trong cơ thể cậu.
Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống
Đánh giá:
Truyện Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống
Story
Chương 49: Xung Hỉ Ở Thập Niên 60 (14)
10.0/10 từ 47 lượt.