Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 348: Để hắn ta cút đi sao?
Chương 348: Ông đây không cần quen biết hắn
Lục Đào cười lạnh nói: "Anh ta và tôi cũng không quen biết, là cậu nói cho hắn biết thân phận và bối cảnh của bọn tôi cho hắn biết sao?”
Đinh Triển có vẻ hơi ngượng ngùng nói: "Vừa rồi anh ấy nghe thấy chúng ta chào hỏi, do đó đã hỏi tôi nên tôi cũng giới thiệu một chút. Cũng không có gì to tát, quên biêt thêm nhiều bạn bè thì có thêm nhiều con đường thôi mà…”
Lục Đào ngừng giễu cợt, vẻ mặt bình tĩnh trở lại đáp: "Vậy thì quay về nói với anh ta rằng tôi không có hứng thú làm quen với anh ta."
Đinh Triển bị Lục Đào cự tuyệt, không thể có bậc thang đi xuống. Hơn nữa nếu quay về mà không mời được Lục Đào, chỉ sợ Lôi Uy bên kia có thể sẽ nói là mình làm không tốt, cũng sẽ khinh thường chính mình. Do đó gã ngập ngừng lên tiếng: "Chỉ uống hai ly rượu, làm quen thôi mà. Không có gì, coi như nể mặt tôi đi..."
"Nể mặt cậu sao?"
Lục Đào thờ ơ nói: "Người khác nói một câu là cậu giống như tùy tùng chạy đến chân. Hắn ta nói một câu là tôi phải chạy qua cùng hắn ta uống rượu hay sao. Hắn ta cho rằng hắn ta là ai hả? Đinh Triển, cậu đừng nói là cậu không hiểu hắn ta kêu cậu gọi tôi đi qua uống rượu là có ý gì. Ông đây có cần quen biết hắn ta sao?”
Sau khi mắng xong, Lục Đào vẫn thấy chưa đủ, còn nói thêm: "Để hắn ta cút đi, ông đây không có hứng thú làm quen với hắn ta. Còn cậu Đinh Triển, mời cậu uống rượu, cậu không uống nhưng mà lại rất siêng năng làm chân chạy việc vặt cho người ta. Cậu sĩ diện còn tôi không cần mặt mũi hay sao. Sau này cũng đừng nói là quen biết tôi!”
Mặt Đinh Triển lập tức đỏ lên, đương nhiên là cậu ta hiểu rõ ý của Lôi Uy, đơn giản là ra vẻ bề trên mà thôi.
Chỉ một câu là người khác sẽ phải tung tăng lại đây, không phải muốn làm đại ca thì là gì chứ?
Đứng ở trên cao ...
Tại sao chỉ mời có Lục Đào?
Bởi vì ba người kia, gã ta hoàn toàn không coi trọng, cũng không nghĩ có ý định kết bạn.
Nếu thực sự muốn kết bạn thì đã không phái đàn em đến đây mời, mà chính mình lại đây uống vài chén mới đúng.
Mặc dù Lục Đào còn trẻ, ngày thường rất hòa thuận nhưng mà bối cảnh của cậu ta thật sự rất mạnh!
Mình làm sao đủ khả năng để đắc tội cậu ta đây?
Đinh Triển bỏ đi trong tuyệt vọng. Lục Đào tức giận nói: "Con mẹ nó! Hắn ta cho rằng chính mình trâu bò như vậy à!”
Vốn dĩ bầu không khí có chút ngưng trọng nhưng vì lời nói của Lục Đào lại khiến Triệu Dật bật cười.
Triệu Dật nói đùa: "Điều này có nghĩa là Thiếu gia Lôi người ta nhìn trúng cậu đó nha. Cậu xem ở đây nhiều người như vậy mà người ta chỉ mời có một mình cậu uống rượu. Cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi chứ.”
"Vinh hạnh con mẹ nó!"
Chính Lục Đào cũng không nhịn được cười nói: "Hắn ta đang nghĩ cái rắm gì thế, hắn nghĩ muốn kết bạn với tôi sao. Ha ha… đơn giản là chỉ muốn mượn tên của ông già và ông nội của tôi mà thôi.”
Tôn Lượng cười nói: "Tôi đã gặp mặt anh ta hai lần. Không phải cũng không được mời hay sao. Chứng minh người ta là không để chúng ta vào mắt ấy mà.”
Ngụy Xuyên giễu cợt nói: "Yếu đuối bất lực cùng đáng thương, vẫn là anh Dật của tôi tốt. Không hề chê tôi xuất thân hèn mọn, mang theo mấy anh em nghèo đáng thương cùng nhau chơi đùa!"
Triệu Dật trêu ghẹo nói: "Anh Xuyên, chúng ta có thể cho nhau chút mặt mũi được không?"
Lục Đào cười ha hả rồi giơ ly lên: "Nào! Chúng ta hãy nâng ly vì những người yếu đuối, bất lực lại đáng thương nào!"
Mọi người cười uống một chén, cũng không ai đem Lôi Uy để trong lòng.
Bốn người bọn họ chuẩn bị gặm một miếng thịt của dược phẩm Lôi Sâm. Ngay cả Lôi Cường còn không sợ, một tên Lôi Uy thì có là cái gì chứ?
Bên này bốn người họ đang cười nói vui vẻ nhưng bầu không khí ở đằng kia lại có chút lúng túng.
Bàn số một cùng bàn số hai thật ra cách nhau cũng không xa. Khi Đinh Triển đến mời bọn họ, đám người Lôi Uy đều nhìn thấy. Thêm vào đó, giọng của Lục Đào cũng không nhỏ, không kiêng kỵ chút nào cho nên cả nam lẫn nữ ở bàn số một đều nghe thấy rõ.
Đây đâu phải là từ chối. Đây chính là tát thẳng vào mặt không che giấu chút nào!
Ông đây cần quen biết hắn ta sao?
Để hắn ta cút đi sao?
Ông đây không có hứng thú làm quen với hắn ta…
Từng lời nói khó nghe như những cái tát vào mặt Lôi Uy. Vốn dĩ bàn số một đang vui chơi nhất thời có chút im ắng.
Mọi người quay sang nhìn lẫn nhau, ánh mắt đều có chút vi diệu.
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người