Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 266: Mồm mép láu lỉnh!
Chương 266: Rảnh rỗi hay không chỉ mang tính chất tương đối.
Lúc này cũng sắp đến giờ đi ngủ. Bình thường giờ này mọi người đã làm xong việc thì sẽ nằm trên giường hoặc chơi máy vi tính để giải trí một chút.
Diệp Thiến: Anh ăn nhiều thịt như vậy không sợ bị mập lên hay sao?
Triệu Dật: Ha ha! Tôi trời sinh cơ thể cân đối, ăn kiểu gì cũng không mập!
Diệp Thiến: Bây giờ còn trẻ, năng lượng chuyển hóa nhanh chóng. Sau này càng lớn tuổi hơn, nếu như không vận động nhiều thì năng lượng không tiêu hao được sẽ biến thành mỡ.
Triệu Dật: Cô đang làm gì đó?
Diệp Thiến: Sinh viên khoa vũ đạo như bọn tôi nếu không phải đang tập nhảy thì cũng đang luyện múa. Nếu không phải là cắm đầu vào thi cử thì cho dù là ngày nghỉ cũng phải liên tục vận động. Buổi chiều không có tiết học nên tôi thường đến phòng tập tự luyện thêm hai giờ đồng hồ.
Triệu Dật: Cô cũng thật chăm chỉ.
Diệp Thiến: Là do tháng sau tôi tham gia một cuộc thi vũ đạo sao? Tất nhiên là muốn cố gắng một chút.
Triệu Dật: Thi cái gì? Đến lúc đó tôi sẽ đến cổ vũ cho cô.
Diệp Thiến: Cuộc thi vũ đạo thanh thiếu niên Giang Châu. Tôi đăng ký tiết mục múa đơn.
Triệu Dật: Không tệ nha! Đến lúc đó cứ nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ đặt vé đến đó cổ vũ cho cô.
Diệp Thiến: Thời gian là ngày mười ba tháng mười một. Đến khi đó tôi sẽ xin cho anh một tấm vé. Dù sao Bạch Nguyệt cũng nói là muốn đến cổ vũ tôi.
Triệu Dật: Được! Tôi chờ xem cô sẽ như thế nào trên sân khấu.
Diệp Thiến: Còn anh thì sao? Cuối tuần có bận gì không?
Triệu Dật: Tôi thì hơi bận nhưng cũng không thể so với người chăm chỉ như cô được. Chẳng lẽ ngoài việc luyện múa, cô không tham gia hoạt động giải trí gì khác sao?
Diệp Thiến: Hoạt động giải trí sao? Tất nhiên là có chứ. Tôi đọc sách và đi dạo phố một chút. Thỉnh thoảng sẽ đến viện dưỡng lão làm tình nguyện viên. Thời gian của tôi được sắp xếp rất kín kẽ, không rảnh rỗi giống anh được.
Triệu Dật: Làm tình nguyện viên ở viện dưỡng lão? Thất lễ, thất lễ! Hóa ra là một cô gái có trái tim yêu thương!
Diệp Thiến: Không khoa trương như anh nói đâu. Hồi nhỏ công việc của cha mẹ tôi rất bận, tôi thường ở cùng với ông bà nội. Lúc tôi mười tuổi, ông nội tôi mắc bệnh rồi qua đời. Sau đó bà nội tôi cứ cô đơn một mình, tinh thần dần không còn minh mẫn nữa, cứ hay quên trước quên sau. Ba năm sau bà nội cũng sinh bệnh mà mất.
Diệp Thiến: Tôi cùng với một người bạn thỉnh thoảng tham gia các hoạt động xã hội ở viện dưỡng lão, cũng rất hòa hợp với các cụ già ở đó. Nhất là có một cụ bà khá giống với bà nội của tôi, cho nên tôi cảm thấy rất thân thiết. Nhìn bà ấy tôi như thấy được hình dáng của bà nội tôi trên người bà ấy. Cho nên lúc rảnh rỗi thường đến viện dưỡng lão thăm bà một chút để làm tình nguyện viên tâm sự với các cụ. Tôi nói anh nghe, mọi người đều rất yêu thích tôi.
Triệu Dật: (≧°°≦) Có dịp nào đó, tôi cũng muốn đến xem rốt cuộc cô được chào đón như thế nào.
Diệp Thiến: Anh còn có lòng rảnh rỗi như vậy sao?
Triệu Dật: Tất nhiên là có rồi. Cái này không thể gọi là rảnh rỗi mà gọi là trái tim yêu thương nha! Có đúng không?
Diệp Thiến: (‿) Phải không đó? Ngày kia bọn tôi sẽ đi, anh có muốn đi cùng hay không?
Triệu Dật: Hả? nhanh như vậy sao, nói đi là đi ngay?
Diệp Thiến: Ngày mai là Tết Trùng Cửu, ngày của người già. Dù sao tôi cũng không về nhà nên sẽ mua một ít quà đến thăm các cụ ở viện dưỡng lão, tâm sự cùng các cụ thực sự rất tốt. Lần nào đến đó, tâm trạng tôi đều có thể vui vẻ cả ngày.
Triệu Dật: Tại sao vậy?
Diệp Thiến: Có lẽ và vì rất chân thực, không có bất kỳ vụ lợi hay lừa gạt gì cả. Nụ cười của họ rất đẹp, tấm lòng cũng rất tốt, tất cả đều rất chân thực. Ở đó thì không cần che giấu bất cứ thứ gì cả, chỉ muốn đối mặt với con người thật của mình.
Triệu Dật suy nghĩ một chút. Hình như cuối tuần cũng không bận việc gì, vậy thì đi viện dưỡng lão chơi một chuyến đi?
Bạn bè lâu ngày không gặp nhau thì rất nhanh sẽ trở thành người xa lạ.
Nếu có thể đồng hành trên con đường mà đối phương yêu thích, cho dù không ở chung một chỗ mỗi ngày thì cũng là bạn tốt có tiếng nói chung, sẽ không bị thời gian làm cho xa cách.
Đừng nói là bạn bè, ngay cả người thân cũng vậy. Nếu như không gặp nhau trong thời gian dài thì cũng sẽ xa mặt cách lòng, cuối cùng sẽ trở thành mối quan hệ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Triệu Dật: Ngày kia dự định mấy giờ đi?
Diệp Thiến: Lúc sáng sớm, anh thực sự muốn đến sao?
Triệu Dật: Dù sao tôi cũng rảnh. Vậy ngày mai tôi sẽ đến tìm cô, ngày kia cùng nhau đi được chứ?
Diệp Thiến: Anh rảnh rỗi vậy sao?
Triệu Dật: Cũng là cuối tuần mà. Sao? Không muốn mời tôi ăn cơm sao?
Diệp Thiến: (=^^=) Sao có thể như vậy được? Được rồi! Ngày mai lúc nào anh đến?
Triệu Dật: Buổi chiều nhé! Buổi tối sẽ cùng nhau đi ăn cơm. Ý cô thế nào?
Diệp Thiến: Được!
Triệu Dật: Được rồi! Vậy chiều mai tôi đến, lúc đó sẽ liên lạc với cô.
Diệp Thiến: Được! Phát hiện ra anh rất rảnh rỗi đó.
Triệu Dật: Rảnh rỗi hay không chỉ mang tính chất tương đối. Giống như thời gian vậy, cứ tập trung một chút thì sẽ có thời gian rảnh. Cho dù có bận rộn đi chăng nữa cũng có thể dành ra một chút mà đúng không?
Diệp Thiến: Hừ! Mồm mép láu lỉnh!
Triệu Dật: Ha ha! Cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp!
Diệp Thiến: OK.
Triệu Dật để điện thoại di động xuống, tựa trên gối rồi chìm vào trong suy nghĩ.
Bản thân nên làm gì đây?
Nghĩ một hồi, Triệu Dật lại nghĩ chính mình là muốn cái gì?
Mình là vì cái gì mà muốn làm như vậy?
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người