Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 212: Ông lớn xin buông tha cho tôi!”

111@-

Chương 212: Bây giờ thị trường bán nước tốt như thế sao?  

             Đối mặt với lý luận rất rõ ràng của Ngụy Xuyên, Triệu Dật giơ ngón tay cái lên tán thành.  

             "Anh Xuyên thật sự nhìn sự việc rất rõ ràng. Nhưng mà có phải là hưởng thụ hay không còn phải xem năng lực của anh Xuyên đó nha."  

             Ngụy Xuyên nhanh chóng hiểu ra hàm ý trong lời nói của Triệu Dật liền vặn lại: "Nói gì vậy. Một tiếng nữa sẽ hiểu được?"  

             Triệu Dật nhe răng: "Haha!"  

             Triệu Dật nhìn Diệp Thiến đang bận rộn bên ngoài, vừa lúc cô được rảnh rỗi, hắn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô.  

             Triệu Dật: "Diệp mỹ nữ, đêm nay cô có rảnh không?"  

             Diệp Thiến lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua tin nhắn, quay đầu nhìn về phía Triệu Dật. Triệu Dật mỉm cười vẫy tay với cô.  

             Diệp Thiến mím môi cười, cúi đầu xuống trả lời tin nhắn.  

             Diệp Thiến: "Đại gia! Xe anh đã mua rồi. Bây giờ chuẩn bị dùng Ferrari 488 tán tỉnh tôi sao?”  

             Triệu Dật: "Nếu kết bạn là tán tỉnh thì coi như là tán tỉnh đi."  


             Diệp Thiến: "Tôi không uống rượu, anh sẽ cảm thấy rất nhàm chán."  

             Triệu Dật: "Vậy thì uống đồ uống, sữa đậu nành, thứ gì cũng được tùy cô. Cô cho rằng tôi có ý tưởng, cần em gái đến rót rượu sao?"  

             Diệp Thiến phá lên cười còn liếc nhìn về phía phòng chờ với vẻ mặt tươi cười.  

             Diệp Thiến: "Anh cũng quá tự tin."  

             Triệu Dật: "Chủ yếu là chân thành."  

             Diệp Thiến biết rằng Triệu Dật đang nói lung tung nhưng vẫn bị chọc cười.  

             Diệp Thiến: "Được rồi! Tôi vẫn còn nửa giờ nữa mới tan làm."  

             Triệu Dật: "Không sao! Tôi ở đây uống trà đợi cô, dù sao trà cũng miễn phí uống thêm mấy ngụm thì lúc ra ngoài không cần mua nước khoáng."  

             Một người có thể mua được Ferrari 488 sẽ để ý có mua nước khoáng hay không sao?  

             Diệp Thiến cất điện thoại với tâm trạng vui vẻ. Còn hướng về phía bên này mỉm cười.  

             Mặc dù Ngụy Xuyên không biết hai người đang nói chuyện gì nhưng nhìn nụ cười trên mặt Diệp Thiến, anh ta cũng biết rằng Triệu Dật đã thành công trong việc hẹn hò với cô gái này.  


             "OK?"  

             Triệu Dật gật đầu: "Tôi sẽ ngồi xuống đợi cô ấy tan làm. Còn anh, có đợi cùng tôi được không?"  

             Ngụy Xuyên chớp mắt: "Tôi ngồi đợi cũng không ý nghĩa gì. Trước tiên tôi đi xe mới đi dạo một vòng đã, hình như cách đó không xa có một trường đại học..."  

             Triệu Dật không nhịn được cười: "Chết tiệt! Anh tao nhã lịch sự như vậy, thế mà không nhin được phải vội vã muốn đi bán nước như vậy sao?”  

             Cậu định cứ như vậy không chờ được mà đi bán nước sao?”  

             Ngụy Xuyên đứng dậy cười tủm tỉm nói: "Chúng ta nhất định phải có nhiệt huyết sống. Lúc nào cũng phải làm mới cuộc sống của mình, như vậy thì mới có đầy tràn nhiệt huyết để đón chào ngày mới, chấp nhận các thử thách của cuộc sống chứ!”  

             Triệu Dật cười mắng: "Anh mau biến đi tán gái đi. Còn giả bộ tình thơ ý họa, anh xem quá nhiều canh gà độc dược trên mạng rồi đó!"  

             "Hẹn lát nữa gặp lại! Lúc nào đi ra thì gọi tôi.”  

             "Được!"  

             Sau khi Ngụy Xuyên rời đi, Triệu Dật lập tức đem bán Ngụy Xuyên vào trong nhóm nhỏ của bốn người.  

             Triệu Dật: “Số báo đặc biệt. Số báo đặc biệt. Anh Xuyên vì quá vui vẻ khi mua được F8, nên đã vội vã lái xe rời khỏi cửa hàng 4s đến trường đại học bên cạnh để bán nước!”  


             Tôn Lượng: “...”  

             Lục Đào: “Tiểu Xuyên! À không, Anh Xuyên có cần phô trương quá không? Tại sao trước đây không nhìn ra anh ấy là người như vậy chứ.”  

             Triệu Dật: “Anh Lượng, xem ra tối nay tôi sẽ giúp anh tiết kiệm được tiền mời hai người đẹp rồi.  

             Tôn Lượng: “? Tại sao lại là hai?”  

             Lục Đào: “!!! Ôi trời, anh Lượng! Anh không nhận ra cái gì à! Em cược một tệ, anh Dật cũng sẽ mang theo một cô gái!  

             Triệu Dật: “Đáp đúng rồi!”  

             Lục Đào: “Đó là người nào? Hoàng hậu nương nương? Hay một trong hai vị phi tần?”  

             Hoàng hậu nương nương là ám chỉ Liễu Vũ Phi. Đây chính là bạn gái mà Triệu Dật thừa nhận. Còn về phần hai vị phi tần mà Lục Đạo nhắc tới, đương nhiên là Phùng Tiếu Tiếu và Giang Dĩnh rồi.  

             Mặc dù Triệu Dật không có bất kỳ mối quan hệ thực chất nào với họ, thế nhưng theo quan điểm của Lục Đào, không ai trong số họ có thể trốn thoát khỏi bàn tay của Triệu Dật.  

             Triệu Dật: “Là một người bạn mới, tôi mới gặp chiều nay.”  

             Lục Đào: “Thôi nào anh Dật, lương tâm của anh không đau khi anh đâm một con dao vào lưng anh Xuyên như vậy sao? Anh ấy mới vừa định bán nước thì anh đã hẹn xong người rồi! Tôi nghiêm túc cảm thấy anh Xuyên là bị anh kích động nên lúc này mới chạy đi bán nước…”  


             Tôn Lượng: “Tôi đồng ý với Lục Đào +1!”  

             Lục Đào: “À tôi muốn hỏi, cậu có đi cùng anh ấy không?”  

             Triệu Dật: “Không! Tôi vẫn đang uống trà miễn phí ở cửa hàng 4S.”  

             Lục Đào: “Là đang đợi ai đó à. Ôi trời! Ngay cả người đẹp của cửa hàng 4s cậu đều không muốn buông tha, nói thật đi là chị bán hàng xinh đẹp của cửa hàng 4s phải không? Tại sao chị gái bán hàng lại muốn đi cùng cậu? Không thể chỉ vì cậu đẹp trai được... Chẳng lẽ, cậu cũng mua một chiếc Ferrari rồi sao?  

             Ngụy Xuyên đột nhiên chen ngang, trực tiếp vạch trần sự thật trong một hơi.  

             Ngụy Xuyên: “Anh Đào à! Thật tiếc khi anh không trở thành thám tử! Anh biết không, lúc tôi đi thử xe với anh Dật, anh ấy nói với tôi là chỉ đi dạo một vòng. Sau đó đến khi tôi ký hợp đồng mua xe ra đến quầy giao dịch, trước sau không quá 20 phút đã phát hiện anh ấy trực tiếp ngồi ở phòng giao dịch làm hợp đồng mua xe. Ôi! Là Ferrari 488 đó nha, quẹt thẻ mà một cái nhíu mày nhăn mặt cũng không có, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp. Anh Dật xuống tay quá nhanh, quá tàn nhẫn. Điểm này tôi thật sự bái phục! Người đã đẹp trai lại còn giàu có, thật sự là vô pháp vô thiên nha!”  

             Lục Đào: “Ferrari 488! Mẹ ơi, gần năm triệu đó. Tôi thật sự ghen tị đến mức muốn đập đầu vào tường!”  

             Tôn Lượng: “Ha ha, có thể nha! Một ngày có tận hai chiếc Ferrari. Buổi tối càng phải chúc mừng một chút!”  

             Triệu Dật: “Cùng nhau vui vẻ, cùng nhau vui vẻ! @Lục Đào, bạn cũng có thể, đến mua một chiếc?”  

             Lục Đào: “Không thể trêu vào. Ông lớn xin buông tha cho tôi!”  

             Ngụy Xuyên: “Ha ha, đã có người mua nước, là cô gái trẻ rất đoan trang…”  


Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người Truyện Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người Story Chương 212: Ông lớn xin buông tha cho tôi!”
9.9/10 từ 45 lượt.
loading...