Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 189: Câu trả lời rất thực tế.
Chương 189: Làm con nhà giàu cũng không dễ dàng nha
Đối mặt với Ngụy Xuyên khóc than như vậy, Lục Đào cười ha hả trêu chọc nói: "Không phải anh quản lý nhiều cửa hàng như vậy sao? ”
Ngụy Xuyên bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng biết rồi đó, mặc dù tôi là quản lý. Thế nhưng cũng không thể làm bậy nha! Tuy là mở quán lẩu, nhưng tiền này kiếm được cũng rất vất vả đó.”
“Chém gió!”
Lục Đào cười mắng: "Quán lẩu nhà anh gia nhập liên minh các cửa hàng, còn theo liên minh này mở ra tận tỉnh khác. Nguyên liệu nấu lẩu của các anh cũng bán chạy khắp cả nước, vậy mà ở đây còn giả bộ nghèo. ”
Ngụy Xuyên tiếp tục khóc thảm: "Đó là tiền trong nhà! Hơn nữa tài sản bao nhiêu, không bằng thanh khoản, vốn lưu động không thể tùy ý lấy ra được, chuyện này không phải dễ dàng như cậu nói.”
Tôn Lượng lý giải cười nói: "Ngụy Xuyên nói đúng đó! Làm doanh nghiệp, bảo trì vốn lưu động trên sổ sách dư dả một chút đều là việc cần thiết. Cậu ấy cũng vậy, tôi cũng vậy, tất cả đều là sản nghiệp của gia đình. Tiền trong nhà và tiền riêng của mình đều phải tách ra, cũng không thể tùy tiện sử dụng tiền trong nhà được. Trừ phi hướng cha me mở miệng xin xỏ, nhưng đều là người trưởng thành, đều có công việc của mình. Như vậy thì làm sao có thể mở miệng xin chứ! Tốt nhất là tự mình nghĩ biện pháp kiếm tiền…”
Ngụy Xuyên rất tán thành, hắn nói: "Đúng đúng! Anh Lượng là người tiến vào xã hội đã nhiều năm, ngoại trừ công việc của công ty gia đình, anh ấy còn có sự nghiệp riêng của chính mình. Cho nên tài chính dư dả hơn tôi nhiều, tôi chỉ mới vừa tốt nghiệp chưa được ba năm. Mặc dù tham gia công việc quản lý, thế nhưng chủ yếu là trao dồi kinh nghiệm, làm sao mà có nhiều tiền để sử dụng chứ?”
Tôn Lượng và Ngụy Xuyên vừa nói như vậy, mọi người nhất thời đều hiểu rõ.
Loại trong nhà có tiền như bọn họ, thế nhưng cũng không có nghĩa là con nhà giàu thì có thể tùy ý dùng tiền được. Bình thường tiêu tiền khẳng định không thành vấn đề, nhưng mà động đến mấy chục triệu để mua nhà, mấy triệu để mua xe sang. Vậy thì cũng không thể nói mua thì có thể mua, đưa tay xin tiền người nhà cũng phải xem họ có đồng ý cho hay không.
Ánh mắt Lục Đào rơi vào trên người Triệu Dật: "Vẫn là Triệu Dật cậu trâu bò nhất, tự mình làm công ty, tự mình kiếm tiền. Muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó. ”
Tôn Lượng và Ngụy Xuyên đều gật đầu, ánh mắt đều bội phục.
Bọn họ có thể nhìn thấy được, tính cả căn nhà ngày mai. Triệu Dật có lẽ sẽ tiêu tốn hơn 25 triệu, nhiều tiền như vậy hắn là làm sao kiếm được?
Lúc này hắn chỉ mới lên năm nhất đại học, hơn nữa nghe hắn nói thì công ty dường như cũng chưa có mở quá lâu?
Tiền này rột cuộc làm sao mà hắn kiếm được?
Ba người bọn họ không phải không nghĩ tới việc Triệu Dật có lẽ đã dùng một ít thủ đoạn vi phạm pháp luật, do đó trong thời gian ngắn mới kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng hắn chung quy mới có mười tám tuổi, nói thế nào cũng không giống! Hơn nữa, nếu thật sự là kiếm tiền trái pháp luật, hắn làm sao có thể kiêu ngạo và nghênh ngang như vậy được?
Hơn nữa, nhà Triệu Dật không tính là quá giàu có, thế nhưng cũng tính là nhà giàu. Sinh hoạt cũng thoải mái, không đến mức phải làm chuyện phạm pháp.
Đầu tư cổ phiếu đẹp, hợp đồng tương lai sao?
Bọn họ càng tình nguyện tin tưởng Triệu Dật là có bản lĩnh đặc biệt. Dù sao những thứ này không tăng lên thì cũng ngã xuống, nếu thật sự là người có bản lĩnh, sử dụng vốn liếng để lăn cầu tuyết vẫn là rất dễ dàng.
Anh giúp tôi một chút, tôi giúp anh lại một chút. Tình cảm chính là trong hoàn cảnh này mà được tạo nên.
Cái gì mà muốn nói chuyện hữu nghị?
Ha ha, về nhà trẻ chơi đi nha!
Lục Đào và Triệu Dật là bạn cùng phòng, nhưng so với hai người bạn cùng phòng kia là Lục Đào và Quách Đông Lai còn tốt hơn. Mặc dù bọn họ quan hệ cũng rất tốt, nhưng mà rõ ràng Triệu Dật đối với hai người vẫn còn kém hơn một chút, vì sao ư?
Cùng một loại người mà thôi.
Về phần bạn bè mà Lục Đào giới thiệu là Tôn Lượng và Ngụy Xuyên. Nếu Triệu Dật không có tiền, không có năng lực. Tôn Lượng, Ngụy Xuyên có lẽ cũng gật đầu kết bạn, ăn một bữa cơm. Ra cửa anh là anh, tôi là tôi, nhiều nhất là lần sau ngẫu nhiên gặp lại thì mọi người cũng chỉ gật đầu xem như có lệ…
Không nói đâu xa, cứ như bữa tiệc hôm nay. Vì sao chỉ có bốn người bọn họ, lại không có gọi Đinh Triển đến?
Ngày đầu tiên quen biết là năm người này, nhưng vì sao hôm nay cũng chỉ có bốn người?
Có lẽ có thể nói ngày hôm sau do Đinh Triển không có tham dự, thiếu một lần tụ tập ăn chơi để làm sâu sắc thêm quan hệ, hơn nữa còn có bữa tiệc rượu buổi tối, cho nên tụt lại phía sau. Nhưng nói như vậy, quan hệ này chỉ là cùng Triệu Dật thôi! Cùng Ngụy Xuyên, Tôn Lượng không có liên quan. Nhưng hôm nay là do Ngụy Xuyên đãi khách cơ mà, bọn họ không phải bạn bè sao?
Câu trả lời rất thực tế.
Đinh Triển chỉ là một gã con nhà giàu, trong nhà tuy có tiền nhưng lại không có nhiều quan hệ với hắn. Bởi vì gã chỉ là con út, cho nên kế thừa sản nghiệp trong nhà nắm được quyền hành rõ ràng là anh của gã, gã lại không có năng lực đặc biệt nào lợi hại...
Cùng là con nhà giàu, nhưng cũng chia làm ba, sáu, chín đẳng cấp. Phân có năng lực cùng không có năng lực, có tương lai cùng không có tương lai.
Quá thực tế!
Mọi người đang tán gẫu, điện thoại di động Triệu Dật đặt trên bàn bỗng nhiên lóe lên.
Chỉ có mấy người đàn ông với nhau, tùy tiện chém gió cũng không phải là chuyện làm ăn gì, cho nên cũng không cần để ý mọi người nhìn tin nhắn của nhau. Triệu Dật cầm điện thoại lên nhìn, lại là một người đẹp đã lâu không có liên lạc.
Giang Dĩnh.
Giang Dĩnh: “Đang bận gì thế, ông chủ.”
Từ sau khi Triệu Dật đầu tư vào bộ phim kia, Giang Dĩnh lập tức đổi cách xưng hô. Nửa trêu chọc nửa nghiêm túc, xưng hô ông chủ với hắn.
Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người