Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 57: C57: Nội thành
Mà con thỏ kia rõ ràng là đang hoảng hốt chạy loạn, đến khu đất trống lập tức đổi hướng chạy tới phía Cổ Dục. Nhìn con thỏ đang chạy đến, lông mày Cổ Dục khẽ nhíu lại. Hắn biết nếu để con thỏ chạy đến đây, con lợn rừng kia cũng sẽ đuổi tới.
Mặc dù hắn cũng không sợ con vật này. Nhưng ở ngoài tự nhiên, tốt nhất không nên tiếp xúc gần với động vật hoang dã, vì chúng ta không thể biết bọn chúng có mang theo mầm bệnh và vi khuẩn gì không.
Vậy nên do dự một chút, Cổ Dục nhanh chóng buông tay Phùng Thư Nhân rồi ném cái túi ở cạnh hông về phía sau. Nhìn thấy con thỏ đang bị đuổi đến choáng váng chạy tới, hắn vọt một bước dài về phía trước sút cho nó một cái.
“Phanh!” Một âm thanh vang lên, con thỏ kia lập tức bị Cổ Dục đá bay ra bên ngoài, rơi về phía xa nằm co quắp. Rõ ràng, cú đá này của Cổ Dục lực rất mạnh.
Mà sau khi nhìn thấy Cổ Dục đá bay con thỏ ra, con lợn rừng kia cũng dừng lại. Đôi mắt nhỏ nhìn con thỏ một cái, lại nhìn Cổ Dục một cái.
“Đi ăn đi!” Chỉ về phía con thỏ, Cổ Dục nói với con lợn rừng.
Đáng tiếc là con lợn rừng này không hiểu Cổ Dục đang nói cái gì.
Nhìn thấy Cổ Dục đang chỉ về hướng con thỏ, con lợn rừng không hề đi về hướng đó. Mà là hướng về phía Cổ Dục, chân bới mặt đất đang vào tư thế chuẩn bị tấn công.
Thấy động tác này của lợn rừng, Cổ Dục liền biết không còn biện pháp nào tốt hơn, con lợn rừng này chắc chắn đã từng kết thù với con người. Hơn nữa, lần này nó xuống núi có lẽ không chỉ để đuổi giết con thỏ kia, có khi nó còn muốn xuống núi phá hoại ruộng lúa.
Vừa nãy ở phía trên nhìn không rõ, nhưng bây giờ đối mặt với con lợn rừng này. Cổ Dục cũng nhìn thấy rõ thân hình của nó, đúng là không phải to lớn bình thường.
Thường thì ở sâu trong núi Đại An Lĩnh, lợn rừng to nhất cũng có thể đạt khoảng kích cỡ 400 kg, đó đã là con to nhất. Mà con lợn rừng ở trước mặt lúc này, mặc dù không đến 400 kg kh ủng bố như vậy. Nhưng cũng không hề nhỏ chút nào, ước lượng một chút kích cỡ cũng không dưới 250 kg.
Hơn nữa, nó quanh năm lăn lộn trong bùn lầy, cả bộ lông đều được bao phủ bởi lớp bùn dày đặc, nhìn qua giống như một chiếc xe tăng nhỏ. Có lẽ sẽ không ai muốn lọt vào tầm ngắm của nó.
“Chú Dục, quay lại đây đi!” Nhìn thấy Cổ Dục đang tiến vào trạng thái đối đầu với con lợn rừng. Phùng Thư Nhân lúc này mới có phản ứng, lập tức lớn tiếng gọi.
“Chạy về thì chết chắc, cô tránh ra xa một chút đừng ảnh hưởng đến hoạt động của tôi!” Nhìn đối thủ trước mặt, Cổ Dục hướng về phía Phùng Thư Nhân phất phất tay, bảo cô tránh xa ra một chút.
Gặp lợn rừng không nên chạy, vì chúng ta không chạy thoát được nó. Loài vật này có thể chạy đến 56 km/h. Nó đã đuổi thì con người chắc chắn không chạy thoát được.
Cho dù là luồn lách hay chạy thẳng, vẫn không thể thoát được. Bị nó bắt kịp hay không thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vì vậy, muốn an toàn thì tốt nhất là không nên vào rừng để tránh gặp phải nó.
“Chú Dục! Hay là để cháu gọi điện cho chú Kiến Quân.” Nghe được lời nói của Cổ Dục. Lúc này, Phùng Thu Nhân cũng nhớ lại những gì mình đã được dạy, nhanh chóng lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Cổ Kiến Quân. Người này là kiểm lâm duy nhất của thôn, chỉ có hắn mới giải quyết được con lợn rừng lớn như thế.
Lần này, Cổ Dục không tiếp tục ngăn cô lại, gọi cho Cổ Kiến Quân đúng là lựa chọn chính xác.
Thế nhưng con lợn rừng này rõ ràng không định chờ viện quân của Cổ Dục tới.
Có thể vì tiếng hét của Phùng Thư Nhân chọc giận nó, nó càng lúc càng tỏ ra giận dữ. Lúc Phùng Thu Nhân rút điện thoại ra, con lợn rừng kia đồng thời gào lên một tiếng, cúi đầu lao thẳng tới Cổ Dục.
Kỹ năng bậc thầy sinh tồn, bậc thầy chiến đấu lúc này lập tức dâng lên trong đầu Cổ Dục, cặp mắt của hắn cũng trở nên sắc bén.
Mà phía Phùng Thư Nhân, khi lợn rừng xông tới cũng làm cho cô choáng váng. Nhưng những việc xảy ra sau đó càng làm cho cô phải giật mình…
Cổ Dục nhìn thấy con lợn rừng trước mặt như một chiếc xe tăng nhỏ đang lao tới.
Chỉ thấy Cổ Dục đột nhiên đạp hai chân một cái, cả người hắn đều vọt ra ngoài.
Đừng hiểu nhầm, hắn không phải chạy sang bên cạnh để né công kích của lợn rừng, mà là chạy thẳng về hướng của con lợn rừng. Phải biết rằng, con lợn rừng to như thế nếu đâm phải thân cây to cỡ cái bát ăn cơm cũng có thể dễ dàng bẻ gãy. Đối với Phùng Thư Nhân, hành động như thế của Cổ Dục chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Nhưng Cổ Dục lại không nghĩ như vậy.
Bởi vì lúc hắn lao ra thì cơ thể cũng đồng thời hạ thấp xuống, trên cơ bản gần giống như độ cao của con lợn rừng. Tiếp đó, trong khoảnh khắc cả hai sắp đụng vào nhau, hai tay Cổ Dục trong nháy mắt bắt được hai cái nanh của lợn rừng.
Cổ Dục ngay lập tức bị lợn rừng đẩy lùi về sau, trượt dài một khoảng hơn ba mét. Trên mặt đất lúc này hiện lên hai dấu chân thật sâu. Thế nhưng, tay của hắn không hề buông lỏng, đồng thời dựa vào độ mềm của bùn đất dưới chân khéo léo hoá giải xung lực của con lợn rừng.
Đúng vậy, tất cả đều được Cổ Dục tính toán rất kỹ lưỡng.
Nhưng đối với Phùng Thư Nhân cùng với mọi người trong phòng livestream, thì cảnh này giống như là nhìn thấy kỳ tích.
Một người thường vậy mà cùng một con lợn rừng to lớn đọ sức. Hơn nữa còn có thể dừng lại thế công của nó, đúng là quá khó tin rồi. Nhất thời, số lượng người tham gia phòng livestream của Phùng Thư Nhân tăng lên điên cuồng.
Rõ ràng, chính là có không ít người đến các phòng livestream khác để kêu gọi. Người rừng đối đầu với lợn rừng, đúng là so với ca hát, nhảy múa càng dễ được quan tâm hơn nhiều.
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị