Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 340: - Nghĩ Quá Nhiều
Chương 356: Dẫn người lên núi
“Những vật này của cô không có tác dụng, chúng ta không vào sâu trong đầm lầy, cô chuẩn bị những vật này cũng vô dụng thôi. Trong rừng rậm mặc dù có động vật, nhưng cũng không thể tùy tiện ăn được. Ngoại trừ thỏ, còn lại đều là động vật được bảo hộ, không những vậy trong các loài thỏ thì thỏ Tuyết cũng là động vật được bảo hộ. Hơn nữa, động vật hoang dã đều có ký sinh trùng, tự chuẩn bị một chút đồ ăn mới là đảm bảo và an toàn nhất.
Vừa nhét đồ vào balo đeo lưng, Cổ Dục vừa nói với Thanh Huyến.
Nghe được lời nói của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến gật đầu một cái. Nếu như Cổ Dục không nói, cô cũng không biết những thứ này. Có thể nói, cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp nhưng đó là huấn luyện lính đặc chủng, mà không phải là là huấn luyện sinh tồn, ở phương diện này cô đúng là rất nông cạn.
Khi Cổ Dục chuẩn bị xong mọi thứ, hai người cùng ăn bữa sáng. Lúc này Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng vừa tới. Sau khi giao lại công việc trông nhà cho họ, vì để tiết kiệm thời gian nên Cổ Dục lái chiếc Mercedes 6x6 chạy về phía rừng rậm.
Chiếc xe này là xe địa hình, có sáu cầu và giảm xóc cực tốt, chỉ cần là mặt đất thì nó đều có thể đi qua, xem ra Cổ Dục thật sự muốn mau mau thoát khỏi Tiết Thanh Huyến.
Hai người lái xe mang theo Vua Núi, một đường rất nhanh đã đến bên ngoài bìa rừng.
Nhìn bên trong khu rừng càng sâu càng rậm rạp, xe không thể đi tới được nữa. Lúc này hai người Cổ Dục cũng xuống xe, tiếp đó đi về hướng khu đất mà lần trước gấu nâu đã dẫn hắn đến đào dược liệu.
Cùng hai người xuống xe còn có Vua Núi, ngay lập tức nó chạy vào bụi cỏ phía trước, nó là muốn dò đường. Đã là lần thứ hai vào núi cùng Cổ Dục, bây giờ Vua Núi đã trở thành một con chó săn kinh nghiệm lão làng rồi. Có nó dò đường thì Cổ Dục cũng yên tâm hơn nhiều.
Đương nhiên nếu như trên đường bắt gặp dược liệu mà ông nội của Tiết Thanh Huyến cần dùng, đương nhiên Cổ Dục cũng sẽ thuận tay hái chúng. Đây đều là những cây thuốc dại, với lại Cổ Dục cũng lựa chọn những cây thuốc đúng độ tuổi, cho nên dược hiệu so với những cây thuốc của nhà thuốc sẽ tốt hơn.
Đi theo ngay phía sau Cổ Dục và thu hết những hành động của Cổ Dục vào tầm mắt, khóe miệng của Tiết Thanh Huyến khẽ mím lại, cái tên này đúng là khẩu phật tâm xà mà. Những cây thuốc mà Cổ Dục hái, cô tất nhiên điều biết tên và công dụng của chúng.
“Chỉ giỏi làm bộ làm tịch.” Nhìn bóng lưng của Cổ Dục, Thanh Huyến chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười nói.
Cứ như vậy, hai người đi cùng nhau suốt ba giờ, hai người cũng đã đến một khu vực lớn hơn. Xem xét thời gian thì cũng đã hơn 11 giờ rồi, Cổ Dục bèn chủ động tìm một chỗ để dừng chân.
“Sắp đến nơi rồi, chúng ta dừng ở đây ăn cơm đã.” Liếc mắt nhìn Tiết Thanh Huyến đang ở phía sau lưng, Cổ Dục vừa cảnh giác nhìn bốn phía vừa nói.
“Được thôi.” Cả đoạn đường tới đây, Tiết Thanh Huyến thực chất không phải làm gì. Nhưng cô biết rõ, không làm gì mới là kết quả tốt nhất. Bởi vì điều này biểu thị Cổ Dục đã bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm.
Cô cũng không phải một người không biết gì mà muốn thám hiểm. Cô biết trong mảnh rừng nguyên sinh này nguy hiểm đến mức nào, cho nên không xảy ra chuyện gì mới là tốt nhất.
Dọn dẹp qua một chút, xác định xung quanh không có rắn rết, chuột hay kiến độc, Tiết Thanh Huyến cũng ngồi lên một tảng đá mà cô tìm được. Sau đó nhận đồ ăn mà Cổ Dục mang theo rồi bắt đầu ăn. Cổ Dục cũng vừa ăn vừa đưa mắt nhìn bốn phía để phòng bị.
Vào rừng rậm nguyên sinh, nếu như chỉ có một mình hắn thì dĩ nhiên có thể muốn gì làm nấy. Nhưng bây giờ còn mang theo một người, hắn không thể không cẩn thận hơn một chút.
Chẳng bao lâu bụi cỏ trước mặt Cổ Dục lắc lư liên tục. Sau đó hắn thấy Vua Núi từ trong bụi cỏ đi ra, lần này so với lúc mới vừa vào núi thì nó đã rất khác.
Trên cơ thể Vua Núi dính đầy cỏ, lá cây các loại. Hơn nữa gây chú ý nhất chính là trên miệng nó dính đầy máu tươi. Máu này nếu không có gì bất ngời thì có lẽ là của con thỏ hay con gà rừng nào đó. Kể từ lần trước, nó biết Cổ Dục không ăn những con mồi này. Cho nên nếu không có dặn dò đặc biệt nào của Cổ Dục thì nó sẽ một mình ăn hết những con mồi đó.
Cổ Dục biết chuyện này, thế nhưng cũng không ngăn lại. Chủ yếu vì Cổ Dục đang luyện cho Vua Núi tính hoang dã, cho nên vấn đề ký sinh trùng cũng không cần phải lo lắng. Vả lại có nước giếng ở đây, Vua Núi cũng sẽ không sao.
Sau khi Vua Núi trở về, nó nằm sấp trên mặt đất và bắt đầu nghỉ ngơi.
Có nó ở đây, Cổ Dục cũng yên tâm hơn hẳn.
Nhưng lúc hắn nghỉ ngơi đồng thời cũng liếc mắt nhìn qua Tiết Thanh Huyến bên cạnh. Lúc này vẻ mặt của Tiết Thanh Huyến có chút thay đổi khi nhìn thấy vết máu trên miệng của Vua Núi, nhưng vẻ mặt của cô không phải sợ hãi mà thực ra là có chút hưng phấn.
Đầu óc người này thật khó lý giải.
Sau khi hai người ăn trưa xong, Cổ Dục cũng thu dọn túi nhựa tiếp tục đi sâu vào rừng. Xác định phương hướng, Cổ Dục cùng Vua Núi còn có Tiết Thanh Huyến một lần nữa tiến vào núi sâu. Sau khoảng hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng nhóm Cổ Dục cũng đã tới khu đất kia.
Vận may của bọn họ thật sự là không tệ, bởi khi vừa đi tới nơi thì bọn họ lập tức phát hiện những cây thuốc có tuổi thọ không dưới trăm năm. Trong đó cũng có 2 loại hắn đang tìm kiếm.
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị