Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 209: Uống!

Đảo mắt đến sáng ngày hôm sau, trước hết Cổ Dục ra giếng câu cá, ăn bữa sáng đã chuẩn bị từ trước. Ngay khi Lâm Lôi và Lý Vân Vân đến, hắn lập tức lái xe rời đi.  

Nếu như bình thường, hắn sẽ lái xe đưa Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi theo, thế nhưng hôm nay vườn trà nằm ở hướng ngược lại,  nên hắn đành đi trước.  

Tự mình lái xe đi, lần này hắn cũng coi như là quen đường hơn lần trước. Chẳng mấy chốc, Cổ Dục đã đến vườn ươm. Dù sao đây cũng không phải lần đầu giao dịch mua bán cùng nhau, hơn nữa Cổ Dục còn có tầng quan hệ với Cổ Tấn, thế nên ông chủ ông chủ vườn ươm cũng chuẩn bị hàng rất kỹ càng.  

Ngay lúc Cổ Dục tới nơi, hơn 500 cây trà đều đã được chuẩn bị xong, xếp thành hàng. Hắn vẫn mua hai loại như thế, Long Tỉnh và Hồng Trà. Theo lý thuyết thì cách trồng trà xanh và hồng trà có vài chỗ khác biệt.  

Nhưng Cổ Dục trước giờ cũng không nghĩ đến mấy thứ này.  


Sau khi kiểm tra xong, xác nhận không có vấn đề gì, Cổ Dục thanh toán tiền hàng cho ông chủ, mấy người làm vườn cũng đem cây xếp lên thùng xe của Cổ Dục.  

Ban đầu ông chủ còn định cho mấy người làm theo Cổ Dục về, giúp hắn dỡ hàng xuống, thế nhưng Cổ Dục từ chối ý tốt của ông.  

Lái xe trở về, Cổ Dục chạy xe một lúc rồi đánh lái rẽ vào một con đường nhỏ ít người qua lại. Sau đó, nhờ vào app hacker trên điện thoại, hắn xác nhận xung quanh không có camera giám sát. Cổ Dục mới dừng xe lại, xung quanh bốn bề im lặng, hắn đem hết 500 gốc trà mang vào bãi cát trong không gian.  

Với số lượng 500 cây trà này thực ra cũng không nhiều lắm, bởi vì hiện tại, chúng chỉ là mấy cái cây trơ trụi, đã vậy còn thấp bé. 500 cây tưởng là nhiều lắm, nhưng thực ra cũng chỉ để vừa cái thùng xe bán tải của hắn mà thôi.  

Sau khi đem cây chuyển hết vào trong không gian, Cổ Dục lại đi từ con đường khác ra khỏi thôn này, sau đó chuyển hướng lên đường lớn, đi về hướng nhà hắn. Ban đầu hắn định trở về nhà rồi mới bắt đầu trồng cây, thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút, có lẽ bây giờ Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang ở nhà nghỉ ngơi rồi.  



Nếu bây giờ Cổ Dục trở về, chắc chắn 2 đứa nhóc sẽ chạy đi tìm hắn chơi cùng, đến lúc đó mà mải chơi với bọn nhóc rồi quên mất phải trồng trà là thôi xong. Vậy nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, Cổ Dục quyết định trồng hết cây trà xong rồi mới trở về. Nghĩ tới đây, hắn lập tức đỗ xe bên lề đường ngay dưới bóng cây.  

Đây là đường quốc lộ, đường to rộng thoáng đãng nên đỗ xe ở đây cũng rất an toàn.  

Sau khi dừng xe lại, hắn di chuyển sang ghế phụ lái rồi hạ ghế nằm xuống. Hắn nửa nằm trên ghế, hai chân gác lên chỗ trống trước ghế lái phụ, bật lớn tiếng nhạc từ radio lên, hai mắt nhắm lại, tận hưởng những cơn gió nhẹ đang thổi qua. Đồng thời, ý thức hắn lại tiến vào không gian, đem 500 gốc trà kia lần lượt trồng lên.  

Đừng nghĩ 500 gốc trà là nhiều, thực ra cũng chẳng đáng bao nhiêu.  

Giống như có một loạt người đang giúp đỡ hắn vậy, chỉ cần nghĩ tới việc đào hố, đem gốc trà cắm xuống, sau đó đắp đất lên, tưới nước là xong. Trước đó hắn cũng đã dự trữ một lượng nước không ít ở trong không gian, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể trồng hết số cây này.  


Trồng 1 gốc trà mất khoảng 10 giây là xong.  

Một phút trồng được 6 cây.  

Trồng hết 500 cây cũng mới mất khoảng hơn một tiếng cho đến một tiếng rưỡi.  

“Cổ Dục?” Ngay khi Cổ Dục đang sắp xếp nốt những cây trà còn lại, đột nhiên có một âm thanh hiếu kỳ vang lên ngay bên tai. Ý thức của Cổ Dục ngay lập tức trở về hiện tại, mở to mắt nhìn sang bên cạnh, hắn nhìn thấy ngay gương mặt xinh đẹp còn mang theo chút khó hiểu của Tống Mính.  

“Ủa, Tống Mính? Sao cô lại ở đây?” Nhìn thấy người đó, đầu tiên Cổ Dục thấy sững sờ, sau đó hắn trông thấy chiếc ô tô đang đỗ ngay phía sau. Đó chính là chiếc ô tô mà lúc trước Tống Mính dùng để đến đón ông cụ Tống. Cô chính là người đang đứng chắn ngang cửa xe của hắn, thế nhưng cô đến nơi này để làm gì?  

“Tôi còn không phải là đến tìm anh sao? Hiếm thấy nha, anh đến Thôn Lý làm gì thế?”. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Cổ Dục, Tống Mính bật cười, sau đó kinh ngạc hỏi.  

“Tìm tôi ư? Có chuyện gì thế?” Lúng túng nở nụ cười, đúng là Cổ Dục sống khá khép kín, bình thường hắn chẳng mấy khi ra ngoài, nhìn hắn bây giờ cũng không giống là có việc gì lắm. Thế nhưng, hắn cũng sẽ không nói cho cô biết là mình vừa đi mua trà về, vì dù sao trong thùng xe hắn chẳng có cây trà nào cả.  

“Thôi, đừng nói chuyện này nữa.” Nghe ra Cổ Dục đang muốn dời đề tài đi, Tống Mính cũng không hỏi nhiều. Dù sao cô cũng không quen thân với Cổ Dục lắm, nếu là ông cụ Tống không chừng đã đi qua hỏi Cổ Dục muốn đi ra ngoài làm cái gì. Nhưng còn cô thì chắc chắn sẽ không làm như vậy, cô là một người biết quan sát và cân nhắc lời nói của mình.  

Thế nhưng, như vậy cũng tiện cho cô giải thích lí do vì sao cô đến tìm hắn.  

Hôm nay cô đúng là đến tìm Cổ Dục, nhưng không phải vì cô, mà là vì ông nội. Mấy hôm trước cụ Tống mua được ở chỗ Cổ Dục một gốc nhân sâm, sau đó trở về rất đắc chí, đặc biệt là luôn khoe khoang trước mặt mấy ông cụ trong hội bạn già, nghiễm nhiên trở thành người được các ông cụ quan tâm nhất.  

Nào là nhân sâm hoang dã mấy chục năm mang về ngâm rượu, còn có lá trà cực phẩm của Cổ Dục, lại thêm mấy con cá lớn, thêm đồ ăn Cổ Dục tự tay làm, không có cái gì của Cổ Dục không làm ông cụ đắc ý.

Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị Truyện Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị Story Chương 209: Uống!
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...