Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 145: C145: Bậc thầy xào trà
Tiếp theo là cân đào, tính tiền. Ở đây có hơn 107 kg đào, tổng cộng là 15,975 tệ. Lão lái buôn trừ đi số lẻ chỉ lấy 15,900 tệ, mặc dù Cổ Dục không thiếu 75 tệ kia, nhưng cũng dựa theo lời nói của hắn mà thanh toán.
Dẫn theo người lái buôn, Cổ Dục trước tiên đi đến quầy thịt của Hoàng Hưng Triết lấy thịt bò thịt dê. Tiếp đó thì đi đến xe bán tải đem đồ vật để ra băng ghế phía sau.
Mặc dù ghế là da thật, nhưng ở trong mắt Cổ Dục cũng không khác gì chỗ để hàng.
“Chú em, cái xe này đúng là không tệ nha! Trông rất mạnh mẽ, giá bao nhiêu vậy?” đang giúp Cổ Dục chất hàng hóa lên, lão lái buôn vỗ vỗ lên ghế ngồi, cảm thấy rất hứng thú đối với cái xe nên hỏi.
“Giá xe 1 triệu 190 ngàn, toàn bộ chi phí xấp xỉ 1 triệu 500 ngàn tệ!” đối với chuyện này Cổ Dục không có gì phải giấu giếm, hắn không hề muốn khoe mẽ. Thứ này chỉ cần lên mạng tra một chút là ra, cho nên Cổ Dục không cần phải giấu giếm.
Mà nghe Cổ Dục nói vậy, lão lái buôn trong ánh mắt tràn đầy sự rung động. Thế nhưng rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng, người giống như hắn mua một chiếc xe bán tải thì cũng được. Bởi vì làm gì cũng sẽ cần dùng tới, thế nhưng dùng hơn một triệu tệ để mua một chiếc bán tải, chắc chắn một điều bà vợ hắn sẽ làm thịt hắn…
Sau khi chuẩn bị xong hết đồ vật, Cổ Dục cũng bắt đầu lái xe rời khỏi trấn. Hắn chuẩn bị về nhà nghiên cứu làm sao để chế tạo cho tốt loại nước đào này.
Vừa lái xe, vừa không ngừng xoa bóp trong tay trái đào. Không thể không nói cái cảm giác này đúng là quá bá đạo, khiến cho người ta không muốn dừng lại hành động này…
Thế nhưng không biết có phải ông trời không muốn Cổ Dục quá thoải mái hay không. Ngay khi hắn sắp rờii khỏi thị trấn, đột nhiên phía trước vậy mà lại kẹt xe. Hơn nữa, dường như nghe loáng thoáng là có tai nạn xe cộ. Một chiếc xe công trình vận chuyển đất bị lật, bây giờ họ đang tiến hành dọn dẹp để thông xe.
Ngay từ đầu Cổ Dục còn không cảm thấy buồn chán, hắn vừa nghe radio vừa chơi quả đào trên tay, cảm giác vô cùng thoải mái. Thế nhưng chơi một hồi, quả đào trên tay hắn bị xoa đến mức không còn sự đàn hồi, hắn đành phải đem nó uống hết. Tiếp đó muốn lấy ra thêm một quả, thế là hắn quay ra phía sau để lấy, cảm thấy có chút nhàm chán hắn nhoài người ra bên ngoài nhìn một chút.
Hôm nay là buổi họp chợ lớn, cho nên ngoại trừ phiên chợ ở trong trấn. Ở hai bên lộ cũng có không ít thương gia trưng bày đồ vật, nhưng mà đồ vật của bọn họ dường như không hề có chất lượng, cái gì cũng có bán hết.
Cổ Dục khẽ liếc mắt nhìn một chút khu vực đông người này. Ngoại trừ có vài món giả đồ cổ được chủ quầy nói là đào ra từ trong lòng đất, một ít đồng tiền cổ… thì đa phần ở đây bán nhiều nhất chính là hoa.
Người Trung Quốc thích làm vườn hoa. Đương nhiên, chủ yếu chính là người già và phụ nữ ưa thích việc này. Cổ Dục đối với hoa không mấy hứng thú, thế nhưng hiện tại nhà của hắn lớn như vậy, trồng một chút hoa cũng tốt.
Cho nên hắn liền ở đây xem một chút, hoa bán ở nơi này loại gì cũng có. Thế nhưng phần lớn đều là mấy loại hoa phổ biến cùng một ít loại hoa lan.
Rất nhanh hắn thấy được một gian hàng có rất nhiều chủng loại hoa được bán, nơi này chủ quán là một ông lão. Lúc này ông đang cầm một cái tẩu thuốc, lẳng lặng nghe radio truyền đến tiết mục kể chuyện. Dáng vẻ dường như không coi việc làm ăn vào trong mắt, điều này khiến Cổ Dục rất hiếu kỳ.
Thế là hắn chủ động đi tới nhìn một chút mấy loại hoa ở đây.
“Chàng trai trẻ, muốn mua lan hay sao?” nhìn thấy Cổ Dục đang đứng ở đây, ông lão rít xong một hơi thuốc trong cái tẩu, tiếp đó vừa cười vừa hỏi.
“À! Ở đây đều là hoa lan nhỉ! Cháu lại không hiểu mấy thứ này.” nghe ông lão hỏi như vậy, Cổ Dục đang nhìn một vài cây lan trước mặt lập tức vừa cười vừa nói.
“Ài! Cậu không hiểu thì cũng đừng ở đây tìm, bên kia có loại Quân Tử lan thích hợp cho người mới như cậu trồng, nơi này của tôi đều là mấy loại lan quý.” sau khi biết Cổ Dục là một người mới, ông lão bán lan lập tức nhíu mày một cái. Tiếp đó ông đưa tay chỉ vào một gian hàng khác ở bên cạnh.
Thế nhưng Cổ Dục có một tật xấu, thứ gì không cho hắn mua thì hắn lại càng muốn thử một chút. Kỳ thực điều này cũng là do nước giếng mang đến cho hắn sự tự tin, bằng không hắn cũng không dám tùy tiện thử. Dù sao thì tiền cũng không phải là do cơn gió thổi tới.
“Ông ơi, chỉ dựa vào lời nói này, cháu lại càng yêu thích khiêu chiến độ khó cao. Ở đây ông có mấy loại lan quý gì vậy?” nhìn xem ông lão trước mặt, Cổ Dục đứng lên cười nói.
Nghe một người ngoài nghề như Cổ Dục nói như thế, ông lão lại tiếp tục hút một hơi thuốc. Nói thật, mấy loại lan này đều là do tự tay ông trồng, chia rễ, mỗi một cây đều giống như con của mình. Do đó khi đem bán, ông cũng hy vọng bán cho những người có hiểu biết về lan.
Thế nhưng là người hiểu biết về lan, dùng tiền cũng không thống khoái như người giống như Cổ Dục. Chính điều này cũng khiến ông rất đắn đo, nhưng cũng rất nhanh trong lòng của ông cũng đưa ra quyết định, giữa tình yêu và tiền bạc ông lựa chọn… Tiền…
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị