Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu
Chương 55
Sau khi Trần Lục Diên bị người của Trần phu nhân đưa đi, Noãn Thanh cũng bị đưa đến một căn phòng lạ, cảm giác lạnh lẽo và u ám khiến người ta cảm thấy bất an.
Người đàn ông trung niên kia đứng quay lưng lại với cô, trên tay ông ta cầm ly rượu, trông thật biết cách thưởng thức, có thể nhìn ra, thân phận của ông ta không tầm thường.
Noãn Thanh có phần rụt rè, cô không biết người đó là ai, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, hơn nữa cô còn không thể nói chuyện, lại càng thêm vạn phần kinh hãi.
“Chắc cô không biết tôi là ai, nhưng tôi thì lại biết rất rõ về cô.” Đột nhiên ông ta khàn giọng, chậm rãi quay người lại, đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt nhìn cô là đe doạ nhưng lại mang theo vẻ hoà nhã, thanh lịch.
Hai tay cô bấu chặt vào váy, không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, bất giác lùi lại phía sau.
Ông ta ngồi vắt chéo chân trên sofa, lấy một điếu thuốc định châm lửa nhưng lại không tìm thấy bật lửa đâu, chỉ đành cất vào.
“Trần Lục Diên… là con trai tôi.”
Noãn Thanh cả kinh, trố mắt nhìn ông ta.
Nếu vậy, ông ta không phải là Trần lão gia sao? Ông ta gặp cô là muốn nói gì? Không lẽ…
“Chắc cô cũng biết rõ mục đích tôi đưa cô đến đây nhỉ, Úc tiểu thư?” Ông ta như đang chờ đợi cô mở miệng nói chuyện, nhưng rất nhanh sau đó ông ta chợt nhớ ra, cô là một người câm, mà câm thì làm sao nói chuyện được kia chứ?
Ông ta cười nhạt: “Đã vậy thì tôi cũng không muốn tiếp tục vòng vo nữa, chỉ cần cô ra điều kiện, chỉ cần cô nói một con số, tôi nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cô. Chỉ mong… cô tránh xa con trai tôi ra một chút. Cô hiểu ý tôi mà, có phải không?”
Noãn Thanh như bị chôn chân tại chỗ, cơ thể bất động, đầu hơi cúi xuống, trong lòng vô vàn khó chịu.
Cô không ngờ, yêu một người, muốn ở cạnh một người lại khó đến như vậy. Cứ như cả thế giới này đều muốn tách hai người ra, không được phép đến bên nhau. Tại sao chứ? Vì gia cảnh của cô? Vì cô là một người không thể nói chuyện?
Vốn dĩ nó đâu phải là lỗi của cô, huống chi ngay cả anh cũng không để ý, vậy mà bọn họ lại muốn ép cô tới bước đường cùng, bắt cô phải rời xa anh, còn hạ thấp nhân phẩm của cô.
“Sao hả? Không quyết định được à? Vậy để tôi quyết định thay cô nhé! 2 tỷ, thế nào?” Ông ta lại nói: “Đối với tôi, 2 tỷ không phải là một số tiền lớn, nó cũng như như một tờ vé số trúng độc đắc mà thôi, nhưng với cô, có lẽ đó là một số tiền lớn đủ cho cô sống nửa đời người, cô nên suy nghĩ cho thật kĩ.”
Noãn Thanh siết chặt tay, cô liên tục lắc đầu, bờ môi mím chặt.
Dường như lúc này ông ta đã mất đi sự kiên nhẫn, mày hơi cau lại, giọng cũng trầm hơn: “Không lẽ như vậy cô còn chưa cảm thấy thoả mãn, vẫn muốn nhiều hơn.”
Noãn Thanh không có cách nào giải thích, cô vội bước đến bàn, dùng cây viết có sẵn ở đó viết vào tay mình bốn chữ ngắn gọn: “Tôi không cần tiền.”
Ông ta cười lạnh, có vẻ như một chút cũng không tin, còn tỏ ra khing thường: “Ha! Không cần tiền? Vậy cô cần gì? Cái danh Trần thiếu phu nhân sao? Làm người thì cô nên biết thế nào là đủ, đừng tham lam như vậy. Cô cho rằng có Lục Diên bảo vệ cho cô thì cô sẽ có thể bước vào Trần gia? Tôi nói cho cô biết, đó là chuyện không thể nào, cho dù con dâu của Trần gia không phải là Đào Chỉ Nhiên thì cô lại càng không có cơ hội. Lí do, chắc tôi không cần nói ra thì cô cũng có thể tự hiểu được đúng chứ?”
“Tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy.” Cô lại viết vào tay, đôi mắt đỏ hoe như muốn nói ra hết những tâm tư trong lòng mình, nhưng cô lại không có khả năng đó, cổ họng chỉ có thể vang lên những tiếng vỡ vụn, nức nở.
“Ý cô nói là cô yêu Lục Diên con trai tôi? Ha! Nếu cô thật sự yêu nó vậy thì cô càng phải rời xa nó. Bởi vì tình yêu của cô chính là liều thuốc độc hủy hoại cuộc đời nó.” Ông ta trầm mặc, mất kiên nhẫn nói: “Xưa nay Lục Diên là một người rất ít bày tỏ lòng mình, có chuyện gì cũng tự thân gánh lấy nên nó mới không nói cho cô biết. Cô nghĩ nó được ngày hôm nay, được nhiều cổ đông ủng hộ như vậy là vì cái gì? Cô cho rằng chỉ cần có Trần gia chống lưng là được sao? Trong thương trường, ai nấy cũng muốn lợi cho bản thân mà không từ thủ đoạn, chỉ cần một chút sơ hở thôi cũng là cơ hội để người khác công kích. Nếu không có căn cơ, không có thực lực và tài năng, làm sao có thể phục chúng? Nói tóm lại, nếu Lục Diên ở bên cô, cũng có nghĩa là tự chui đầu vào rọ, không những khiến Đào gia tức giận mà còn để cho kẻ khác nắm được điểm yếu, thờ cơ bội nhọ, hủy hoại nó. Úc Noãn Thanh, tôi không biết cô đang có ý định gì, nhưng nếu cô thật sự yêu con trai tôi, vậy thì buông tay đi, đừng khiến cho nó phải rơi xuống vũng bùn lầy cùng cô.”
Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu
Người đàn ông trung niên kia đứng quay lưng lại với cô, trên tay ông ta cầm ly rượu, trông thật biết cách thưởng thức, có thể nhìn ra, thân phận của ông ta không tầm thường.
Noãn Thanh có phần rụt rè, cô không biết người đó là ai, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, hơn nữa cô còn không thể nói chuyện, lại càng thêm vạn phần kinh hãi.
“Chắc cô không biết tôi là ai, nhưng tôi thì lại biết rất rõ về cô.” Đột nhiên ông ta khàn giọng, chậm rãi quay người lại, đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt nhìn cô là đe doạ nhưng lại mang theo vẻ hoà nhã, thanh lịch.
Hai tay cô bấu chặt vào váy, không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, bất giác lùi lại phía sau.
Ông ta ngồi vắt chéo chân trên sofa, lấy một điếu thuốc định châm lửa nhưng lại không tìm thấy bật lửa đâu, chỉ đành cất vào.
“Trần Lục Diên… là con trai tôi.”
Noãn Thanh cả kinh, trố mắt nhìn ông ta.
Nếu vậy, ông ta không phải là Trần lão gia sao? Ông ta gặp cô là muốn nói gì? Không lẽ…
“Chắc cô cũng biết rõ mục đích tôi đưa cô đến đây nhỉ, Úc tiểu thư?” Ông ta như đang chờ đợi cô mở miệng nói chuyện, nhưng rất nhanh sau đó ông ta chợt nhớ ra, cô là một người câm, mà câm thì làm sao nói chuyện được kia chứ?
Ông ta cười nhạt: “Đã vậy thì tôi cũng không muốn tiếp tục vòng vo nữa, chỉ cần cô ra điều kiện, chỉ cần cô nói một con số, tôi nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cô. Chỉ mong… cô tránh xa con trai tôi ra một chút. Cô hiểu ý tôi mà, có phải không?”
Noãn Thanh như bị chôn chân tại chỗ, cơ thể bất động, đầu hơi cúi xuống, trong lòng vô vàn khó chịu.
Cô không ngờ, yêu một người, muốn ở cạnh một người lại khó đến như vậy. Cứ như cả thế giới này đều muốn tách hai người ra, không được phép đến bên nhau. Tại sao chứ? Vì gia cảnh của cô? Vì cô là một người không thể nói chuyện?
Vốn dĩ nó đâu phải là lỗi của cô, huống chi ngay cả anh cũng không để ý, vậy mà bọn họ lại muốn ép cô tới bước đường cùng, bắt cô phải rời xa anh, còn hạ thấp nhân phẩm của cô.
“Sao hả? Không quyết định được à? Vậy để tôi quyết định thay cô nhé! 2 tỷ, thế nào?” Ông ta lại nói: “Đối với tôi, 2 tỷ không phải là một số tiền lớn, nó cũng như như một tờ vé số trúng độc đắc mà thôi, nhưng với cô, có lẽ đó là một số tiền lớn đủ cho cô sống nửa đời người, cô nên suy nghĩ cho thật kĩ.”
Noãn Thanh siết chặt tay, cô liên tục lắc đầu, bờ môi mím chặt.
Dường như lúc này ông ta đã mất đi sự kiên nhẫn, mày hơi cau lại, giọng cũng trầm hơn: “Không lẽ như vậy cô còn chưa cảm thấy thoả mãn, vẫn muốn nhiều hơn.”
Noãn Thanh không có cách nào giải thích, cô vội bước đến bàn, dùng cây viết có sẵn ở đó viết vào tay mình bốn chữ ngắn gọn: “Tôi không cần tiền.”
Ông ta cười lạnh, có vẻ như một chút cũng không tin, còn tỏ ra khing thường: “Ha! Không cần tiền? Vậy cô cần gì? Cái danh Trần thiếu phu nhân sao? Làm người thì cô nên biết thế nào là đủ, đừng tham lam như vậy. Cô cho rằng có Lục Diên bảo vệ cho cô thì cô sẽ có thể bước vào Trần gia? Tôi nói cho cô biết, đó là chuyện không thể nào, cho dù con dâu của Trần gia không phải là Đào Chỉ Nhiên thì cô lại càng không có cơ hội. Lí do, chắc tôi không cần nói ra thì cô cũng có thể tự hiểu được đúng chứ?”
“Tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy.” Cô lại viết vào tay, đôi mắt đỏ hoe như muốn nói ra hết những tâm tư trong lòng mình, nhưng cô lại không có khả năng đó, cổ họng chỉ có thể vang lên những tiếng vỡ vụn, nức nở.
“Ý cô nói là cô yêu Lục Diên con trai tôi? Ha! Nếu cô thật sự yêu nó vậy thì cô càng phải rời xa nó. Bởi vì tình yêu của cô chính là liều thuốc độc hủy hoại cuộc đời nó.” Ông ta trầm mặc, mất kiên nhẫn nói: “Xưa nay Lục Diên là một người rất ít bày tỏ lòng mình, có chuyện gì cũng tự thân gánh lấy nên nó mới không nói cho cô biết. Cô nghĩ nó được ngày hôm nay, được nhiều cổ đông ủng hộ như vậy là vì cái gì? Cô cho rằng chỉ cần có Trần gia chống lưng là được sao? Trong thương trường, ai nấy cũng muốn lợi cho bản thân mà không từ thủ đoạn, chỉ cần một chút sơ hở thôi cũng là cơ hội để người khác công kích. Nếu không có căn cơ, không có thực lực và tài năng, làm sao có thể phục chúng? Nói tóm lại, nếu Lục Diên ở bên cô, cũng có nghĩa là tự chui đầu vào rọ, không những khiến Đào gia tức giận mà còn để cho kẻ khác nắm được điểm yếu, thờ cơ bội nhọ, hủy hoại nó. Úc Noãn Thanh, tôi không biết cô đang có ý định gì, nhưng nếu cô thật sự yêu con trai tôi, vậy thì buông tay đi, đừng khiến cho nó phải rơi xuống vũng bùn lầy cùng cô.”
Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu
Đánh giá:
Truyện Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu
Story
Chương 55
10.0/10 từ 16 lượt.