Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
Chương 54: 54: Mày Chỉ Một Tên Ăn Mày
“Cậu chủ.
” Nguyễn Minh Trì vô thức hạ giọng, khẽ gọi trước khi đến gần người đàn ông.
Người đàn ông quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt âm trầm đó, đôi mắt đen thăm thẳm không có bất cứ thứ gì trong mắt hắn, ánh sáng chiếu vào đôi mắt chỉ có tuyệt vọng đang khuấy động sâu bên trong.
Nguyễn Minh Trì nhíu mày, trái tim vừa nãy đột nhiên đau nhói lại dấy lên cảm giác quen thuộc, cơ thể bị cơn đau dữ dội liên lụy đến nỗi có hơi khó thở.
“Lại đây.
” Người đàn ông vẫy tay.
“Tóc còn chưa khô sao đã ra rồi.
”
“Tóc ngắn, để lát nữa sẽ khô.
”
“Ở đây gió lớn.
” Người đàn ông nói xong bèn điều khiển xe lăn điện đi về phía phòng ngủ, Nguyễn Minh Trì tò mò đi theo hắn, thấy hắn vào phòng tắm, kéo một cái khăn mặt xuống, song phòng tắm quá nhỏ, xe lăn quá lớn muốn thuận lợi đi ra ngoài có chút khó khăn, trước khi người đàn ông thử lần thứ hai, Nguyễn Minh Trì đã tiến lên, nắm lấy tay cầm của xe lăn, kéo hắn ra ngoài.
Một lần nữa trở lại phòng ngủ, giữa hàng lông mày của người đàn ông hiếm khi dịu dàng, ý bảo cậu ngồi bên xe lăn, sau đó cầm khăn mặt trên tay lau mái tóc còn đang nhỏ giọt của cậu.
Bàn tay trên đỉnh đầu không mạnh lắm, người đàn ông tàn tật quá lâu lại trúng độc, sức lực đang từng một hao mòn nên lực tay rơi xuống đỉnh đầu tựa như an ủi nhẹ nhàng.
Nguyễn Minh Trì cụp mắt, im lặng cảm nhận.
Người đàn ông nói: “Em cũng thấy khách sạn này rồi, tôi cần chia ra bán, cứ theo kế hoạch ban đầu, giao nốt phần còn lại cho em.
”
“Sao phải chia ra để bán?”
Đồ ngốc, không phải để em dễ dàng ra tay hơn sao?
Khóe miệng Quý Hạo hơi nhếch lên, giải thích lung tung: “Gần đây kinh tế nước Mỹ sa sút, nhà đầu tư rất ít, không có nhiều người có thể mua khách sạn này ngay lập tức, thay vì lãng phí thời gian, chi bằng mau chóng xử lý.
”
Quý Hạo dừng một chút, thu lại nụ cười, cau mày nói: “Sức khỏe của tôi ngày càng kém, có lẽ lần này không thể ra ngoài.
”
Cơ thể của người trong ngực hắn thoáng cứng đờ khó nhận ra nhưng cậu kiểm soát biểu cảm rất tốt, làm cho người ta khó phân biệt đến tột cùng là do áy náy hay do quá mức hưng phấn mà dẫn tới phản ứng cơ thể, nhưng dù thế nào đối với Quý Hạo mà nói đều không quan trọng, trong lòng Nguyễn Minh Trì có bao nhiêu toan tính, cũng chỉ có một tấm chân tình, sớm muộn gì hắn cũng có cách thử ra.
Quý Hạo như vuốt v e một con mèo, chậm rãi xoa đầu Nguyễn Minh Trì, sau đó dùng chút sức Nguyễn Minh Trì đã mềm nhũn ngã vào lòng hắn, hắn thỏa mãn ôm người vào lòng, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ngủ, cuối cùng lại đi tới ban công.
Mặt biển phẳng lặng, phản chiếu những làn sóng lấp lánh màu cam, xa xa có những con tàu lướt qua, yên tĩnh và thanh bình.
Quý Hạo hôn lên trán Nguyễn Minh Trì rồi nói: “Có lẽ tôi nên để lại cho em nhiều thứ hơn, nếu tôi không còn nữa, người không yên lòng nhất là em, em tốt biết bao…”
Bàn tay đang ôm eo Nguyễn Minh Trì đột nhiên siết chặt, giam chặt người vào lòng, thì thầm: “Tốt biết bao… em nên có một cuộc sống tốt hơn…”
Lông mi Nguyễn Minh Trì run rẩy, mặc cho đôi cánh tay đó siết chặt đau đớn, mặc cho hô hấp khó khăn, mặc cho trái tim tê dại, cậu cụp mắt nhìn ngón tay mình, hàng mi dày khẽ run, hoàn toàn che giấu cảm xúc sâu trong đôi mắt đen, hệt như một con búp bê cho Quý Hạo đùa giỡn.
Nhưng ở chỗ sâu hơn, có thứ gì đó đang quấy nhiễu, khiến cậu có cảm giác nôn nao.
…
Sáng sớm hôm sau, quản lý đến gõ cửa, Nguyễn Minh Trì đã sớm chuẩn bị xong rón rén đi ra ngoài, trước khi đi lại mở phòng ngủ ra nhìn thoáng qua.
Quý Hạo còn đang ngủ trên giường, trong phòng ngủ ánh đèn lờ mờ làm cho cậu không thấy rõ bóng người, chừng như ẩn nấp trong bóng tối lại chừng như có một giây hoàn toàn biến mất.
Nguyễn Minh Trì ngây ra một chốc, hai chân như bị đinh đóng chặt, không thể di chuyển một chút nào, buộc cậu phải cố gắng hết sức để phân biệt bóng người trong bóng tối, cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, cậu mới thở ra một hơi.
Dọc đường xuống lầu, Nguyễn Minh Trì có chút lơ đễnh.
Không hiểu sao cậu lại nghĩ, nếu một ngày nào đó cậu tỉnh dậy, người bên gối đã không còn, một mình cậu đối mặt với buổi sớm nắng mai, đó có phải là tự do mà cậu hằng theo đuổi?
Cảm giác nôn nao dăng dẳng kéo dài từ tối hôm qua đến nay vẫn chưa biến mất, thậm chí còn trầm trọng hơn.
Quản lý hỏi cậu: “Ngài cần ăn sáng không?”
Nguyễn Minh Trì lắc đầu: “Không cần.
”
Cậu ăn không vô.
Tối qua Quý Hạo cứ ho han không dứt, thậm chí còn không đến gần cậu, lẽ ra có thể chạy thoát một kiếp cậu phải cảm thấy vui vẻ nhưng cảm giác vui vẻ không hề xuất hiện, từ hôm qua cậu đã bắt đầu không khỏe, có lẽ cậu bị bệnh rồi.
Đúng, bị bệnh.
Đi bơi đứng lâu dưới máy lạnh nên bị bệnh.
Vì vậy để không ảnh hưởng đến công việc hôm nay, Nguyễn Minh Trì nhờ trợ lý đi lấy ít thuốc chữa bệnh cảm lạnh, sau đó cố gắng tập trung và làm việc với quản lý trước khi cơn buồn ngủ kéo đến.
Cậu đã có kinh nghiệm lần trước, lần này suôn sẻ hơn nhiều, điều này có lẽ cũng có liên quan đến việc Quý Hạo giao toàn bộ quyền lợi cho cậu, quản lí tin chắc vào lời của Nguyễn Minh Trì, anh ta cũng không hề kiểm tra mấy tài khoản từ thiện, mà chỉ phối hợp với Nguyễn Minh Trì tích cực tìm kiếm người mua.
Nán lại ở đây đến cả một tuần.
Sức khỏe Quý Hạo kém nên hiếm khi ra ngoài, Nguyễn Minh Trì bôn ba bên ngoài chiếm được đặc quyền, đi đến đâu ai cũng kính nể, liên tục thấy mấy người mua muốn mặc cả đều bị lời lẽ đanh thép của Nguyễn Minh Trì ép lui.
Tất nhiên Nguyễn Minh Trì muốn bán khách sạn nhưng cũng không thể bán rẻ, ít nhất khi cậu trở về báo cáo với Quý Hạo, có thể rõ ràng minh bạch.
Dù sao cậu sẽ chỉ nhận được một phần rất nhỏ trong số đó, mà nhiều tiền hơn sẽ được chuyển vào tài khoản từ thiện, số tiền này là tiền cứu mạng Quý Hạo tích phúc làm việc thiện.
Quý Hạo sắp chết.
Hắn sẽ không sống được bao lâu nữa.
Giãy trước khi chết, tuy dữ dội, song càng đáng thương.
“Ọe!” Nguyễn Minh Trì bịt chặt miệng, cảm giác buồn nôn mãnh liệt dâng lên, nhưng không có gì để nôn, chỉ có thực quản bị axit dạ dày thiêu đốt đau đớn.
Mọi người trong phòng khách đều nhìn về phía Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì cười khổ xin lỗi với người mua mới, sau đó đứng dậy vội vàng chạy vào toilet.
Tiếng nước vang lên không ngừng, Nguyễn Minh Trì vốc một nắm nước cho vào miệng, dùng nước ấm súc miệng, cuối cùng theo thực quản đi vào túi dạ dày nhưng chỉ là tạm thời giảm bớt, cảm giác nóng rát chẳng mấy chốc lại xuất hiện.
Nguyễn Minh Trì nhíu mày, lại lấy một cốc nước khác nuốt xuống từng ngụm một, vừa cố gắng dập tắt cơn đau, vừa gột rửa áy náy trong lòng.
Trợ lý đi theo sau lo lắng nói: “Cậu Nguyễn, gần đây cậu ăn không ngon, có thể là bị viêm dạ dày, có lẽ tôi nên sắp xếp cho cậu một bác sĩ.
”
Nguyễn Minh Trì dừng động tác, hai tay chống mép bồn ngẩng đầu nhìn lên tấm gương trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ đến từ địa ngục, khuôn mặt thật gớm ghiếc.
Nhưng… mày mới là người bị hại, chẳng lẽ mày lại bắt đầu tự trách mình? Bớt cái vẻ đồng cảm yếu đuối bất tài không cần thiết đó đi, khi mày bị Quý Hạo đánh, bị nhốt bị sỉ nhục mà giờ đã quên hết rồi sao? Chỉ vì đối phương đối xử tốt với mày một chút, mà mày đã bắt đầu khiển trách lương tâm? Có ngu hay không! Mày mắc bệnh rồi! Mắc hội chứng Stockholm! Chỉ có khi chạy trốn khỏi Quý Hạo, mày mới có thể thực sự hạnh phúc, không phải sao?
Nhắm chặt mắt lại.
Hít một hơi thật sâu.
Một ngụm hơi thở kéo dài hít vào lại thở ra, sau đó chậm rãi điều chỉnh cảm xúc mất kiểm soát của mình.
Tỉnh táo lại.
Tỉnh táo lại…
Nguyễn Minh Trì mở mắt ra lần nữa rồi nói: “Tôi không sao, nghỉ ngơi không tốt thôi, chúng ta trở về tiếp tục đi, lần này ông Mies ra giá rất cao, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc.
”
Trợ lý nhanh chóng đuổi theo phía sau, nói: “Nhưng ngài Quý nói cậu cần gặp bác sĩ, tôi…”
“Đừng có nói chuyện của tôi cho cậu ấy biết!” Nguyễn Minh Trì đi ở phía trước chợt quay đầu lại, hệt như quả pháo bị đốt cháy nổ ầm ầm: “Cơ thể của tôi tôi không biết à? Hay cậu ấy hiểu tôi hơn tôi? Tôi đã nói không cần bác sĩ! Anh theo tôi hay theo cậu ấy? Còn lòng trung thành của anh thì sao? Trung thành!”
Trợ lý bị rống ngây ra, vẻ mặt ngơ ra trong chốc lát, cuối cùng khó khăn nói: “Xin lỗi, tôi được nhà họ Quý thuê.
”
“Shit!” Nguyễn Minh Trì chửi thề, nắm chặt tay, lửa giận dâng trào trong lồ ng ngực giống như dung nham sôi sục, nhưng cậu không dám phát ti3t một cách bừa bãi.
Nghe thấy không? Nguyễn Minh Trì! Mày có nghe tao nói không? Sự tôn trọng mà mày nghĩ không dành cho mày! Giàu sang mà mày nghĩ cũng không phải của mày! Mày mặc chiếc áo choàng và đội vương miện nguyệt quế của hoàng tử, song những điều đó sẽ không bao giờ thay đổi một sự thật rằng mày chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu một tên ăn mày!
Không ai thấu hiểu nỗi đau bên trong mày, không một ai, không ai cả!
Cho nên khi đàm phán bắt đầu lần nữa, Nguyễn Minh Trì cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu làm theo kế hoạch của mình từng bước một, bề ngoài cậu đang bảo vệ lợi ích của nhà họ Quý, thật ra là để mưu đoạt càng nhiều tài sản hơn cho mình, đàm phán kéo dài từ sáng đến chiều, cuối cùng hai bên đều hài lòng về mức giá cả, hơn nữa đồng ý hai ngày sau sẽ đến ký kết hợp đồng.
Trước khi trở về gặp Quý Hạo, Nguyễn Minh Trì từ từ tính toán trong lòng, ông Mies là một khách hàng lớn có tham vọng cao, định mua đứt khách sạn mà điều này đã tiết kiệm rất nhiều công sức của Nguyễn Minh Trì, hơn nữa số lượng chuyển nhượng vốn khổng lồ, tiền mà cậu có thể lấy được từ đó cũng tăng lên, cuối cùng cậu có thể thu được nhiều lợi nhuận đến mức chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim Nguyễn Minh Trì khẽ rạo rực.
Có lẽ không cần phải đợi đến lần sau, số tiền cậu kiếm được lần này đủ để tiêu hết phần đời còn lại, có lẽ đã đến lúc phải rời đi, không cần ở lại đây nữa, không cần sống cuộc sống hư ảo mà chào đón một cuộc sống mới bao trọn lấy mình.
Bước chân trở nên nhẹ nhàng.
Khi lương tâm áy náy bị đè nén, “căn bệnh” đeo bám mấy ngày nay của Nguyễn Minh Trì cũng dần rời xa, dạ dày lại hoạt động trở lại, thậm chí cậu còn cảm thấy bữa tối có thể ăn hai bát cơm lớn.
Cậu đưa tay lên, mở cửa phòng, không ngờ hôm nay trong phòng cũng không chỉ có một mình Quý Hạo, trong phòng có bốn người không rõ thân phận, Quý Hạo ngồi trên xe lăn tiếp đãi bọn họ, phía sau còn có trợ lý và vệ sĩ nhà họ Quý thuê.
.
Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng