Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
Chương 52: 52: Nhưng Tôi Đang Rất Khó Chịu Em Dỗ Tôi Đi
Máy bay đã hạ cánh xuống đường băng của thành phố M, nước Mỹ năm phút trước, nhưng người trên máy bay chậm chạp không xuống, chiếc máy bay tư nhân đầy sang trọng nối với cầu hành lang, tuy nhân viên đều đã đứng đợi gần đó, nhưng không ai dám thúc giục họ.
Nguyễn Minh Trì được một đám người đỡ, nằm trên giường còn nam tiếp viên bị nôn vào chân vẫn phải chịu mệt nhọc quét dọn vệ sinh trong cabin, trong quá trình này, Quý Hạo vẫn ngồi trên xe lăn của hắn dựa lưng vào ghế dựa với tư thế rất mệt mỏi.
Trong khung cảnh hỗn loạn trong cabin, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Nam tiếp viên đang dọn dẹp đống dơ trên đất nhưng cũng dần dần tỉnh táo lại, loáng thoáng đoán ra thân phânn “người công cụ” của mình, dù sao thì ngài Quý có hứng thú với cậu ta hay không vừa nhìn đã hiểu ngay, mà sau khi cậu Nguyễn bị ôm đi, sự lo lắng hiện lên trong mắt ngài Quý là thật không hề giả vờ.
Cậu ta thấy quá rõ ràng nên cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Suy cho cùng, có người trời sinh tốt số được nhà giàu chiều chuộng, mà cậu ta chỉ có thể sống cuộc sống của một người bình thường, sau đó dọn dẹp rác rưởi trong máy bay tư nhân như vậy.
Không phải cậu ta vừa sinh ra đã hiểu được sự khác biệt giữa người với người, mà là hiện thực buộc cậu ta phải rõ ràng thân phận của mình là gì.
Dọn dẹp sạch sẽ những thứ này xong, thậm chí nam tiếp viên còn đi rửa tay thay quần áo, sau đó mới đi đến bên cạnh Quý Hạo, quỳ một gối xuống hỏi: “Ngài Quý còn cần tôi làm gì nữa không?”
Quý Hạo từ trong đôi mắt trong veo nhìn thấu tâm can của cậu ta, có lẽ là do thân phận khác nhau, trong thế giới này đám người xung quanh hắn đều là người có tâm cơ rất nặng, ẩn nhẫn, thông minh, hơn nữa biết thân biết phận, đây có lẽ là nguyên nhân khiến người tiếp xúc với đẳng cấp khác nhau cũng khác nhau.
Một đám người như vậy, cũng chỉ có Nguyễn Minh Trì chiếm vị trí quý giá nhất lại ngốc nghếch chỉ muốn chạy trốn, cái này gọi là gì nhỉ… được chiều sinh kiêu đúng không? Trong bối cảnh trước, thực sự toàn chiều chuộng yêu thương một người duy nhất.
Mà hắn cũng thuận theo tình tiết trước đó, vừa khi dễ bé Tiên vừa không thể không cưng chiều cậu.
Ây, đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Quý Hạo nghĩ thế thì ngoắc tay, bảo: “Đẩy tôi xuống máy bay, sau khi lên xe là có thể rời đi.”
“Vâng.” Nam tiếp viên vòng ra phía sau Quý Hạo, chậm rãi đẩy hắn rời khỏi sân bay.
Cho đến khi lên xe, ngay cả tên Quý Hạo cũng không hỏi cậu ta, mà cậu ta ước gì có thể xóa bỏ cảnh tượng Quý Hạo đứng dậy ra khỏi đầu cũng không dám nghĩ nữa.
Bất cứ ai cũng biết gia chủ của gia tộc Quý là một người tàn tật, đã tàn tật mười năm, mỗi năm không biết đầu tư bao nhiêu tiền cho việc nghiên cứu và phát triển phục hồi thần kinh của cơ thể nhưng cho đến nay vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Ngài Quý rất giàu có, vô cùng giàu có, nhưng hắn lại là một người không thể nhúc nhích từ eo trở xuống, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Đây là nhận thức chung.
Nhưng ai dám nghĩ, thật ra hai chân Quý Hạo khỏe mạnh, tất cả đều là diễn xuất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một ván cờ lớn, một cái bẫy đặt ra cho một mục đích cuối cùng nào đó.
Nam tiếp viên vô tình thấy cảnh Quý Hạo đứng lên, hiện tại đừng bảo cậu ta tơ tưởng tới ngài Quý, cậu ta còn hận bản thân lúc trước đã cố gắng lấy lòng ngài Quý nhưng bây giờ làm sao đây? Cậu ta sợ đến sắp khóc, tất nhiên không dám nói với người khác, thậm chí còn hoang tưởng cảm thấy mình bị ai đó theo dõi.
Cậu ta thấp thỏm đứng ở ven đường, nhìn chằm chằm chiếc xe rời đi, bầu trời đen kịt giống như cái miệng rộng của ác ma, cắn xé về phía cậu ta, cảm giác sợ hãi choáng váng từ lòng bàn chân truyền đến từng sợi tóc, ngay lúc cậu ta sợ đến khiếp vía thì một giây sau vẻ mặt của cậu ta đột nhiên trở nên ngơ ngác, bối rối nhìn xung quanh, sau đó sờ đầu trở lại sảnh chờ của máy bay.
Song Quý Hạo nào có thời gian rảnh rỗi, sau khi trêu Nguyễn Minh Trì đến nôn mửa, trong lòng hắn cảm thấy áy náy nên sau khi xóa ký ức của nam tiếp viên bèn hạ quyết tâm hôm nay phải dỗ người yêu hai đời của hắn, không giỏ trò gì nữa.
Sau khi đến khách sạn, Nguyễn Minh Trì đuổi theo sau, Quý Hạo nhìn khuôn mặt xanh trắng của cậu càng thêm đau lòng, biết mình đã làm quá đáng nên tối nay không quấy rầy cậu nữa.
Nhưng Quý Hạo còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Minh Trì bước vào phòng như u hồn rồi trở tay đóng cửa lại, bước chân nhẹ tênh đến trước mặt Quý Hào rồi “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Cậu chủ, nếu em nói cho dù chết cũng phải rời xa cậu, vậy cậu có buông tha cho em không?”
“…” Quý Hạo im lặng quan sát cậu, nhất thời không biết cậu đang tính diễn cái gì nhưng cảnh còn phải diễn tiếp nên sắc mặt Quý Hạo thay đổi, vẻ mặt nặng nề.
Nguyễn Minh Trì cắn môi, lông mày nhíu lại, nói đến đây thì không nói nữa, chỉ bướng bỉnh nhìn Quý Hạo.
Quý Hạo đợi một hồi, thật sự tò mò về vở kịch của Nguyễn Minh Trì, cuối cùng vẫn là người lên tiếng trước: “Em đang nghĩ gì? Nói ra câu này, em cảm thấy tôi sẽ tha cho em à?”
“Nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, một phút, một giây, cũng không được.”
Quý Hạo ấn xe lăn chậm rãi tới gần, trong tiếng bánh xe ong ong chuyển động, đến khi chân chạm vào đầu gối của Nguyễn Minh Trì rồi mới dừng lại.
Sau đó hắn cúi người, vươn tay véo cằm của cậu, kéo đến trước mặt mình, cậu bị đau đến phải đứng thẳng dậy, theo sức kéo của hắn nghiêng người tới.
Ánh mắt Nguyễn Minh Trì hiện lên vẻ sợ hãi, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu tránh đi ánh nhìn chằm chằm của Quý Hạo, ngay cả hô hấp cũng run lên, toàn thân đều là cử chỉ kháng cự.
Nhưng cậu cũng không đổi giọng, chỉ dùng tư thế cứng đờ quỳ trên đất, mặc cho ngón cái của Quý Hạo mài môi cậu.
Ngón tay chưa từng làm việc của Quý Hạo rất mềm nhưng cũng vô cùng có sức, xoa đến môi Nguyễn Minh Trì bỏng rát, ngay khi cậu nghĩ môi mình có thể đã bị rách da chảy máu thì bất ngờ bị một lực mạnh ập đến, cậu bị đẩy ngã xuống đất.
Vào ngày hôm đó, tiếng xe lăn chạy bằng điện lướt qua bên tai, còn có giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Nằm mơ.”
Nguyễn Minh Trì quay lưng lại với Quý Hạo, li3m môi lập tức nở nụ cười.
Nhìn đi!
Cậu cũng đã làm đến trình độ này, Quý Hạo còn không nỡ để cậu đi, vậy nam tiếp viên đó tính là cái gì, Quý Hạo vốn không thể nào rời khỏi cậu!
Chuyển giao tài sản rồi ở lại cho đến khi Quý Hạo chết, sống tự do dưới bầu trời xanh đầy nắng, đúng vậy, đây mới là tương lai của cậu.
Hiển nhiên Quý Hạo vì Nguyễn Minh Trì rời đi mà thấp thỏm không yên nên điều khiển xe lăn đi tới quầy bar, khi hắn gian nan lấy rượu vang đỏ từ trên giá rượu xuống, còn chưa kịp mở ra thì một đôi bàn tay lạnh lẽo đã áp lên mu bàn tay hắn.
Sau tai truyền đến giọng nói của Nguyễn Minh Trì: “Hôm nay cậu uống nhiều rượu quá rồi, sẽ làm hại sức khỏe.”
Quý Hạo hất tay cậu ra: “Cút ngay!”
“Không, nếu cậu không để em đi thì em phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của cậu.”
“Tôi bảo em cút đi!”
“Không được.” Quý Hạo chừng như có thể nghe ra được vẻ đắc ý trong câu trả lời hai chữ đơn giản ấy, hắn nhướng mày lên, trong mắt hiện lên ý cười vui vẻ, sau đó mới điều khiển xe lăn xoay người đi.
Quý Hạo ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh Trì đứng phía sau, dường như sắp nổi giận nhưng lại gáng nhẫn nhịn, im lặng thật lâu, trong quá trình này hai người vẫn nhìn nhau như đối đầu ở một cấp độ khác nhưng đầu Quý Hạo không hề cử động, chỉ cố chấp nhìn cậu, cuối cùng đột nhiên chán chường nói: “Tôi chỉ giận em thôi, sau khi chúng tôi đóng cửa cũng không làm gì cả, tôi ngồi cậu ta thì đứng chỉ chờ em đến gõ cửa, Nguyễn Minh Trì hôm nay em cứ hờn giận tôi, tuy tôi không biết tại sao nhưng tôi đang rất khó chịu, em dỗ tôi đi.”
Quý Hạo ngẩng đầu nhìn Nguyễn Minh Trì, lặp lại: “Nói gì đi, hoặc làm gì đó để tôi vui, nếu không tôi sẽ giận tiếp, tôi không muốn làm tổn thương em.”
Nói xong, Quý Hạo buông chai rượu trong tay xuống, kéo cổ tay Nguyễn Minh Trì qua, hôn lên mu bàn tay cậu: “Nhanh lên…”
Tia lửa trong mắt Nguyễn Minh Trì nở rộ như chiến sĩ giành được chiến thắng trong một trận chiến, cảm xúc kiêu hãnh cứ quanh quẩn trong lòng, cho đến khi dồn lên não thì cuối cùng cậu cũng bắt đầu nếm trải chiến thắng khó có được.
Mỹ diệu thật.
Cho nên khi cậu nhìn Quý Hạo lần nữa cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, cậu cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt khẽ đảo đang suy nghĩ, suy nghĩ nên dỗ Quý Hạo như thế nào.
Cuối cùng Nguyễn Minh Trì chậm rãi ngồi xổm xuống, từ nhìn xuống Quý Hạo đến biến thành nhìn thẳng, sau đó biến thành nhìn lên rồi như một con mèo lớn kiêu ngạo, vùi đầu vào trong lòng Quý Hạo, cọ tới cọ lui.
Cậu nói: “Xin lỗi cậu chủ, em đang ngủ, thế nhưng khi mở ra nghe thấy bọn họ nói cậu dẫn theo một tên đàn ông đi vệ sinh thì em vừa vội vừa giận, lúc đó em như sắp phát điên hệt như những chiếc gai len lỏi ra từ răng và móng vuốt, em không thể kiểm soát được những suy nghĩ xấu xí của mình, em tức giận, thậm chí muốn xé xác nam tiếp viên đó, thậm chí còn sợ không được bên cậu nữa.
Em sợ một ngày nào đó đặc quyền của em không còn nữa, cậu không cần em nữa, em sẽ chẳng còn gì cả.”
“Cậu chủ, em chỉ ghen thôi.”
Lúc nói lời này Nguyễn Minh Trì ôm chặt lấy eo của Quý Hạo, lông mày nhíu chặt, cậu tưởng mình đang cười méo mó nhưng nếu lúc này đưa cho cậu một tấm gương, cậu sẽ phát hiện trong ánh mắt của mình chứa đầy khủng hoảng, vặn vẹo lại dữ tợn.
Sau đó, một bàn tay to khô nóng vuốt v e mái tóc của cậu, vuốt từ trước trán ra sau, trong tự nhiên khu vực này là tín hiệu của sự “chinh phục”, nhưng giữa người với nhau thì có những khác biệt vi diệu do đặc điểm của con người, đó có thể là sự âu yếm giữa những người yêu nhau, có thể là sự an ủi của người lớn tuổi, tất nhiên dù thế nào cũng không thể thay đổi được hàm nghĩa của “chinh phục”.
Nguyễn Minh Trì được Quý Hạo xoa đầu những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đột nhiên phai mờ như diều gặp gió đứt dây (*), không biết đi về đâu, cậu cũng không biết mình đã thả lỏng, thậm chí chậm rãi ngẩng đầu đối mặt với người đàn ông.
Khi cậu lấy lại tinh thần và gáy bị ghì chặt thì thứ chào đón cậu là một nụ hôn ướt át cuồng nhiệt, bá đạo hệt như tuyên bố chủ quyền, điên cuồng cướp đoạt không khí của cậu.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Minh Trì đã bị hôn đến nỗi không thể nghĩ thêm nữa.
Editor: Diều đứt dây có thể hiểu nhiều nghĩa.
Trong lúc đó mình tìm được nhiều câu hay và hợp với thế giới 3 này.
1.
Ai chẳng khao khát tự do như cánh diều.
2.
Diều bay trên trời, người dưới đất đuổi theo.
3.
Định mệnh là sợi chỉ đỏ nối đôi tay anh và em, dù sau này có cách xa bao nhiêu, nó vẫn sẽ níu giữ chúng ta cũng giống như cánh diều bay lên trời, chỉ cần anh kéo sợi chỉ, em sẽ quay về bên anh.
4.
Tuổi trẻ như cánh diều bị trói buộc luôn khao khát tự do, nhưng quên rằng sau khi đứt dây sẽ rơi xuống.
5.
Cánh diều đứt dây, không phải tự do, mà là sa đọa.
6.
Con diều bay lượn trên bầu trời chỉ vì một sợi dây duy nhất trong cuộc đời nó….
Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng