Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 25: 25: Quý Hạo Chôn “bản Thân” Trong Dây Đàn Trở Thành Một Trong Năm Trụ Cột

151@-


Khoảnh khắc những lời đè nén trong lòng thốt ra thành lời, dường như pháo đài mà Nguyễn Minh Trì xây cho mình, cũng sụp đổ một cách dữ dội, vô cùng thảm khốc.
Nguyễn Minh Trì cúi đầu, bướng bỉnh lại đau khổ nói: “Được rồi, anh biết rồi đấy, em thích anh.”
Hốc mắt cậu nóng bừng, không muốn nói, cớ gì phải ép nhau: “Anh cho em chút không gian được không? Nếu đã tránh mặt, anh đừng cố hỏi tận gốc rễ được không?”
Lòng cậu như tro nguội: “Tởm lắm phải không, tránh xa em đi.”
Nói xong câu cuối cùng, quả nhiên bàn tay đang nắm cổ tay mình buông lỏng.
Nguyễn Minh Trì cười mỉa mai, quay người trèo lên giường, không dám nhìn mặt Quý Hạo, không còn mặt mũi nào ở trong phòng này nữa, ngày mai cậu dọn đi, trước khi bị người ta khinh miệt cười nhạo thì tự giác cách xa một chút.
Nhấc chân bước lên bậc thang, tầm mắt sau lưng sắc bén, Nguyễn Minh Trì khom lưng leo lên giường.
Quý Hạo nhìn cậu, trong mắt tràn đầy cảm xúc, cuối cùng đôi mắt lạnh lùng vô tình bởi vì sương đen bất ngờ xuất hiện mà nhiều thêm chút cảm xúc.
Nếu h@m muốn tôi, vậy trái lại càng dễ xử lý.
Đa số nhân vật chính trong tất cả tiểu thuyết huyền huyễn đều cam tâm tình nguyện mở linh tính cho vũ khí bằng máu của mình, “Thiên Sát Tôn Giả” cũng không ngoại lệ, Quý Hạo chỉ cảm thấy dáng vẻ bé Tiên phải lòng hắn còn có hơi đáng yêu, vậy cứ trông nom cậu đến trăm tuổi vô lo thôi, còn làm thế nào nữa.
Chẳng phải hắn nên đối xử tốt với bé Tiên, muốn gì được nấy, không phải à?
Thế là Quý Hạo đưa tay ôm Nguyễn Minh Trì đang thất vọng ra khỏi giường.
“?” Nguyễn Minh Trì kinh ngạc quay đầu.
Phía sau, Quý Hạo vì ôm cậu mà ngửa đầu khóe miệng lộ ra một nụ cười, phản chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu, nụ cười rạng rỡ như chất chứa tình cảm nồng nàn.
Ngay khi Nguyễn Minh Trì hoài nghi mình nhìn lầm, cằm cậu đã bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, ép cậu phải cúi đầu khom lưng, sau đó nghênh đón đôi môi đó dán tới.
Khi đôi môi mềm mại áp vào nhau, đôi mắt của Nguyễn Minh Trì mở to, vẻ mặt đầy hoang mang.
Cậu nhìn, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của người con trai, khuôn mặt của chính cậu hoàn toàn phản chiếu trong ánh nhìn sâu thẳm đó, rõ như hình ảnh phản chiếu trong gương.
Môi vừa chạm đã tách ra.
Sau đó chàng trai nói: “Vừa khéo, anh cũng thích em.”
Nguyễn Minh Trì: “…”
Chớp mắt.
Mím môi.
Kinh ngạc nhìn hắn.
Sau đó Quý Hạo nắm cằm cậu, lại hôn cậu một cái.
Lúc tách ra, hắn mím môi rồi cười nói: “Thật đấy, em nói sớm chút thì chúng ta đã không có hiểu lầm như vậy.”
“Không phải…” Nguyễn Minh Trì cảm thấy mọi thứ trước mắt quá không chân thực: “Tại sao anh…”
“Thích em đấy.” Quý Hạo dịu giọng nói: “Nếu không thích em, sao anh có thể đối xử tốt với em như vậy, em nhìn cách anh đối xử với Ân Học Lâm như thế nào, mà còn không phân biệt được sao? Rất thích vô cùng thích, muốn thấy em hạnh phúc, muốn thấy em cười, hy vọng tương lai của em cũng sẽ hạnh phúc, anh vắt hết óc suy nghĩ, chỉ muốn đối xử tốt với em.



Như vậy…” Quý Hạo hôn nhẹ cằm cậu: “Bạn nhỏ còn chưa nhìn ra à?”
Nguyễn Minh Trì không tin.
Quý Hạo ôm cậu, hôn cậu hết lần này đến lần khác, Nguyễn Minh Trì cảm thấy hắn như đang dỗ con nít, nhưng niềm vui trong Quý Hạo lại không hề giả tạo, cậu có thể cảm nhận được Quý Hạo thật tâm thật lòng vui vẻ, thậm chí là vui mừng quá đỗi.
Cho nên khi Nguyễn Minh Trì trèo lên giường, quấn mình vào trong chăn, cậu tự hỏi, là thật phải không, một mũi tên chỉ về một hướng nay đã biến thành hai đầu mũi tên chỉ về nhau, có phải cậu đang yêu đương với Quý Hạo không?
Giường bên cạnh truyền đến động tĩnh, ngay sau đó tóc cậu bị nghịch lọn tóc, ngẩng đầu thì thấy Quý Hạo nằm ở đầu giường cười với mình.
“Bé Tiên, em đáng yêu thế, hôn thêm cái nữa đi.”
Nguyễn Minh Trì: “…”
“Vậy tay được không, nhanh lên, lát nữa Ân Học Lâm trở về, sẽ không hôn được nữa.”
Nguyễn Minh Trì ngẫm lại, ngoan ngoãn rút tay từ trong chăn ra đưa cho Quý Hạo, hắn khẽ hôn lên mu bàn tay, lòng bàn tay, đầu ngón tay rồi nói: “Thơm quá, thơm như sữa ngọt, muốn thịt em ghê.”
Mặt Nguyễn Minh Trì lập tức đỏ bừng.
Một đứa trẻ sắp mười sáu tuổi lại có điện thoại, thứ nên hiểu hay không nên hiểu đều hiểu, cậu cảm thấy Quý Hạo nói câu nói đó có thể lệch đến Bắc Cực, ngược lại cậu có hơi… nóng.
Dính nhau một hồi, Quý Hạo buông tay Nguyễn Minh Trì xuống, hắn cảm thấy vẫn phải tiêm phòng ngăn ngừa trước: “Sau này có ý kiến gì cứ nói thẳng với anh, đừng để đoán mò lẫn nhau, em nói xem, lỡ như bở lỡ nhau thì làm sao bây giờ.”
“Ừm.” Tâm trạng Nguyễn Minh Trì vẫn còn bay bổng, luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật là ảo diệu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Chúng ta đã ở bên nhau à?”
“Đúng vậy, hôn cũng đã hôn rồi, giờ muốn đổi ý? Chấm m*t xong giờ muốn bỏ à?”
Nguyễn Minh Trì ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của Quý Hạo, cảm thấy quả thật là như vậy, cuối cùng tâm trạng mới thoáng yên tâm, vừa mừng vừa lo nói: “Vậy đại học thì sao?”
“Làm sao?”
“Anh đi thành phố A.”
“Đúng vậy, đi ba tháng, nếu em cũng được chọn vào đội huấn luyện trẻ năm nay, anh đoán sẽ phải tách nhau ra một tháng, em sẽ không đổi ý trong khoảng thời gian ngắn này chứ?”
Nguyễn Minh Trì giật mình đứng dậy, kinh ngạc nhìn Quý Hạo.
Quý Hạo nhướng mày trước dáng vẻ này của cậu.
Việc Quý Hạo đến thành phố A tham gia huấn luyện đặc biệt không phải bí mật, chỉ là từ trước đến nay tính tình Nguyễn Minh Trì không hòa đồng nên người khác cũng sẽ không nói chuyện này với cậu, thế mà khiến cậu phải chịu dằn vặt một mình mấy tháng trời chỉ vì hiểu lầm này.

Quý Hạo suy nghĩ thấu đáo những điều này bèn cười nhéo cằm Nguyễn Minh Trì: “Bạn nhỏ ngốc à, sao anh có thể bỏ em lại đi nơi khác học chứ.”
Nguyễn Minh Trì xấu hổ đỏ mặt, quỳ ở trên giường ngơ ngác nhìn Quý Hạo làm người ta cứ muốn ăn hiếp cậu, trong mắt hắn tràn đầy ma khí.

Sau khi thi đại học kết thúc, Quý Hạo đến thành phố A tham gia huấn luyện đặc biệt, trong lúc đó còn ra nước ngoài tham gia “giải vô địch trẻ thế giới”, dễ dàng ẵm được quán quân bơi hỗn hợp thế giới trở về.
Trong thời gian này quả nhiên giống như Quý Hạo nói, hai người cách nhau tổng cộng một tháng, “đội huấn luyện trẻ” của đội tuyển quốc gia tuyển người, lần đầu tiên Nguyễn Minh Trì chủ động đăng ký, thuận lợi đi thành phố A.

Một mối quan hệ yêu đương lành mạnh sẽ khiến người ta trở nên tích cực dũng cảm, hơn nữa Quý Hạo luôn tiến lên phía trước bằng thái độ mạnh mẽ, điềm tĩnh trong cuộc sống và thành công trong sự nghiệp, khiến Nguyễn Minh Trì luôn lo lắng bản thân bị bỏ lại phía sau, cũng luôn phấn đấu hết sức có thể.
Sinh nhật của Nguyễn Minh Trì vào cuối tháng 8, vừa khéo để cậu tham gia “giải vô địch trẻ thế giới” vào tháng cuối cùng của năm 17 tuổi, cũng vừa đúng ngay sinh nhật của cậu, thế là độ tuổi phù hợp và tâm lý thích hợp nhất đã giúp cậu thành công nối gót Quý Hạo giành quán quân thế giới bơi lội cự ly ngắn trong lịch sử Trung Quốc.

Nguyễn Minh Trì lên TV, còn kiếm được rất nhiều tiền.
Khi về nước, Quý Hạo đón cậu ở sân bay, cười híp mắt xoa đầu cậu, sau đó khi không ai chú ý, hôn cậu một cái.
Mỗi lần đến lúc này, nhìn người đàn ông đẹp trai hấp dẫn, sự nghiệp thành đạt trước mặt, Nguyễn Minh Trì cứ cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Song nếu một người giả vờ thích cậu, thì có thể giả vờ mười ngày nửa tháng, nhưng cả hai đã bên nhau hai năm, ôm hay hôn đều đã làm ngoại trừ bước cuối cùng, làm hết tất cả việc nên làm giữa những đôi yêu nhau, lúc ở bên nhau mãi mãi ngọt ngào có thể chảy ra mật.
Khi Nguyễn Minh Trì nhắm mắt chờ đợi nụ hôn, cậu đã không còn muốn nghĩ đến tất cả những điều khó tin đó nữa, cậu chỉ biết khi thấy Quý Hạo thì sẽ vui vẻ, hạnh phúc, cảm thấy cuộc đời này vô cùng ý nghĩa đáng giá.
Vào ngày mười tám tuổi ấy, vừa khéo là ngày nghỉ lễ, Quý Hạo đặt một khách sạn lãng mạn cho sinh nhật của cậu, lúc cắt bánh xem, cậu cắt ra một tấm thẻ phòng.
Mặt cậu đỏ bừng cầm thẻ phòng, nhìn Quý Hạo mà tim đập thình thịch, cũng không từ chối như đã mong chờ giây phút này từ lâu.
“Cho em quyết định có nên dùng thẻ này mở cánh cửa đó hay không.” Quý Hạo ngồi ở bàn đối diện, mỉm cười nhìn cậu, tuy hắn đã nắm chắc mọi chuyện nhưng vẫn hỏi suy nghĩ của cậu trước.
Khi hai người ở bên nhau, dường như luôn như vậy, Quý Hạo mãi tràn đầy nhiệt tình mãi luôn dõi theo cậu, hệt như thế giới bao la nhưng trong lòng trong mắt cũng chỉ còn có mỗi mình cậu, nhưng khi nói đến vấn đề nguyên tắc, hắn luôn tôn trọng cậu.

Có một lần suýt nữa đã đao thật súng thật, cậu lỡ nói một câu “liệu em ở tuổi này có gặp nguy hiểm không”, thì hắn đã đợi hơn một năm.
Nhưng Nguyễn Minh Trì đã không đợi được nữa.
Cuối cùng cậu cầm thẻ phòng trong lòng bàn tay rồi gật đầu.
Đêm hôm đó rất điên cuồng, thể lực tốt khiến họ tràn đầy năng lượng, nhưng không biết vì sao, vào giây phút điên loan đảo phượng ấy, người đàn ông đang nằm trên dung nham đó hiện ra trong đầu Nguyễn Minh Trì, sức mạnh uy hiếp mạnh mẽ, gợi cảm mà đáng sợ di chuyển theo dung nham đang rục rịch, không hiểu sao khiến tim cậu loạn nhịp.
Người ấy là ai, đã bao nhiêu năm trôi qua, chỉ là một giấc chiêm bao nửa đêm, nhưng lại làm cậu nhớ đến tận bây giờ.
Nhìn người đàn ông ướt đẫm mồ hôi trước mặt, cậu thầm nghĩ… thôi, chỉ là một giấc mơ không có thật, còn người trước mắt mới là thật.
Quý Hạo giải nghệ ở tuổi 24 với một đống danh hiệu quán quân, bằng sức kêu gọi của mình và tiền thưởng từ cuộc thi, hắn đã tạo ra một thương hiệu thể thao dưới nước, từng độc quyền kinh doanh ở Trung Quốc và cũng rất có ảnh hưởng trên thế giới.
Nguyễn Minh Trì bơi tới tuổi 28, bễ nghễ mặc chiếc quần bơi công nghệ cao của công ty Quý Hạo, lão tướng ở đội tuổi này vậy mà vẫn giành được quán quân Olympic, người dân Trung Quốc đều phát cuồng, truyền thông đua nhau đưa tin, cậu cũng trở thành tấm bảng hiệu tốt nhất cho công ty nhà mình.
Vào ngày cậu về hưu, Nguyễn Minh Trì dọn vào một căn biệt thự ở khu Bắc thành phố C, mở cửa là Quý Hạo, ba ngồi trên xe lăn ở giữa phòng khách, mỉm cười với cậu.
Việc đưa ba đến chăm sóc là chủ ý của Quý Hạo, hắn còn mời bảo mẫu, ngày thường sống chung còn rất kính trọng, ba hưởng phúc muộn, ngày ra đi vẫn còn nở nụ cười bên môi, ông nắm tay cậu và Quý Hạo mà nói: “Hai đứa sống hạnh phúc nhé.”
Vải trắng che mặt ông, Nguyễn Minh Trì tựa vào lòng Quý Hạo im lặng khóc rồi nói: “Cả đời ba nhọc nhằn khổ cực, cũng may vẫn mỉm cười ra đi.”
Quý Hạo vẫn xoa đầu cậu như trước, bảo: “Di ngôn của ba nhất định thành hiện thực, cả đời em mãi mãi hạnh phúc.”
Quý Hạo là một người yêu vô cùng tốt, Nguyễn Minh Trì cứ cảm thấy mình vẫn còn đang mơ chưa hề tỉnh lại.
Cả hai sống trong một ngôi nhà lớn, có số tiền cả đời không bao giờ xài hết, nhưng ngày nào Quý Hạo cũng trở về ăn cơm, cùng xem TV với cậu, mỗi ngày họ nói chuyện với nhau hơn cả tiếng đồng hồ, thủ thỉ những việc đã làm khi xa nhau, sau đó mỗi tuần sẽ có một bài tập bẻ xương đau nhức mình mẩy.

Mọi việc đều tốt đẹp.
Cả đời Nguyễn Minh Trì và Quý Hạo cũng không kết hôn, nhưng họ đã làm vợ chồng 53 năm dưới cùng một mái nhà rồi cả hai cùng già đi, tóc cũng bạc phơ, Quý Hạo lái xe điện nhỏ, còn chở cậu đi khắp hang cùng ngỏ hẻm để giải sầu.
Nhưng người già rồi, các cơ quan nội tạng sẽ suy yếu, tiền bạc bao nhiêu cũng không níu giữ được mạng sống.
Nguyễn Minh Trì qua đời ở tuổi 81.
Ngày trước khi ra đi, cậu nằm ở trên giường được Quý Hạo nắm tay, từ anh chàng đẹp trai trở thành cụ ông đẹp lão mà hắn vẫn đong đầy tình cảm nhìn cậu, nắm tay cậu nói: “Em đi trước đi, chốc nữa anh cũng theo em.”

Nguyễn Minh Trì chớp mắt, mặt nạ oxy mở ra, định nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện mình không thể nói được gì, cuối cùng cậu cố gắng mỉm cười, khe khẽ nói: “Em chờ anh.”
Sau đó Nguyễn Minh Trì nhắm mắt lại.
Cả đời bình an vui vẻ, hạnh phúc trọn vẹn.
Cụ ông đẹp lão ngồi bên giường bệnh, đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu hôn lên bàn tay lạnh lẽo đó một lần nữa, cảm giác xót xa lan tràn trong lòng khiến hắn khở không nổi.
Cuộc đời là một vở kịch.
Diễn một lần là cả đời.
Trái tim làm bằng sắt đá cũng chịu không nổi.
Quý Hạo chẳng dám nói mình yêu cậu sinh tử mãi không thay đổi, nhưng lòng vẫn quanh quẩn nỗi bi thương không hề giả dối.
Vì vậy khi hắn rời đi, Quý Hạo hao tổn tinh thần để lại thân xác tại thế giới này, thanh niên tóc đen đứng bên giường bệnh, nhìn hai cụ già nắm tay nhau qua đời, hắn khẽ thở dài.
Hắn giơ tay lên, sức mạnh thiên ma tràn vào, toàn bộ thế giới trở nên mơ hồ, cuối cùng biến thành hỗn độn, hắn đặt hỗn độn này ở trong lòng bàn tay, chậm rãi dùng lực, hỗn độn càng ngày càng nhỏ, cho đến khi trở thành sợi dây.
Dây đàn cấp thần cuối cùng được luyện hóa mà thành.
Dây đàn, ba thước sáu tấc năm (*), trắng như ngọc, bên trong có thần quang.
Trong đó có năm tình, tình yêu, tình thân, tình bạn, tình thầy trò, tình yêu thế giới.
Quý Hạo chôn “bản thân” trong dây đàn, trở thành một trong năm trụ cột.
Mong mai sau âm “cung” vang lên, anh về bên em.

Sau khi sửa xong dây đàn đầu tiên, Quý Hạo thoát khỏi thế giới ảo cảnh của Nguyễn Thượng Tiên, cơ thể lập tức nhẹ như chim én, khí dơ trong người đều bị loại bỏ sạch, mỗi hơi thở đều tràn đầy sức mạnh mãnh liệt có thể hủy diệt thế giới.
Sức mạnh của thiên ma dâng trào trong cơ thể, hắn đã cố gắng kiểm soát nó trong thế giới nhỏ, nhưng giờ khi trở lại thế giới thực liền cảm thấy thất tình lục dục ập mạnh đến, thoáng chốc hòa tan nỗi bi thương của mình với Nguyễn Minh Trì.
Quý Hạo chậm rãi mở mắt ra.
Đây là một không gian khác với dòng chảy hỗn loạn, không phải thượng tiên hay thiên ma thì không thể vào, cách một lớp kết giới mỏng manh, tiếng rống giận bên ngoài truyền đến: “Thiên ma! Ngươi giết sư phụ ta, làm loạn nhân gian, Hạo Thiên ta đây không đội trời chung với ngươi! Trả sư phụ lại cho ta!”
Chậc!
Là nhân vật chính, Long Ngạo Thiên.
Với thực lực hiện tại, Quý Hạo cảm thấy một ngón tay của mình có thể bóp ch3t hắn ngay, nhưng vì định luật nhân vật chính bất tử, càng vào thời khắc sinh tử mấu chốt, càng dễ dàng gặp được kỳ ngộ, Quý Hạo không dám ra tay.
Đau đầu quá.
Vì thế cứu sư phụ của nhân vật chính, làm một nhân vật phản diện khiêm tốn, tuy cuối cùng vẫn sẽ bị nhân vật chính Long Ngạo Thiên tìm được hang ổ, nhưng có thêm một cơ hội sống, nói không chừng mười tám năm sau lại là một thiên ma thiện lành.
Quý Hạo biết mình không thể trì hoãn bèn ép ra một giọt máu từ tim, đưa dòng máu đen chứa đầy điềm xấu đưa đến trán nam tử bị thương nặng đang hấp hối trước mặt, rốt cục Quý Hạo vẫn thấy khuôn mặt đó.
Nguyễn Minh Trì.

Song Nguyễn Minh Trì này, không phải Nguyễn Minh Trì của ta.
Thượng tiên “Bất Tư Lượng”, Nhạc Tôn của lục địa Thiên Thương, Nguyễn Minh Trì đức độ rộng lượng, nhã nhặn đoan chính.


Mặc bộ trường sam màu trắng không gió tự bay, giống như mỹ nhân tuyệt sắc nằm sâu trong đóa sen trắng, mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng múa may trong dòng nước xoáy, đẹp đẽ vô cùng, thần linh thoát tục chân chính.
Ánh mắt Quý Hạo dừng lại trên mặt Nguyễn thượng tiên mấy giây, sau đó tầm mắt dừng lại trên đôi môi nhuốm máu của y, cuối cùng mím môi, vẻ mặt lạnh lùng điểm máu đen trong tay vào giữa trán của y.
Ý thức tiến vào biển ý thức của Nguyễn thượng tiên.
Ảo cảnh thế giới nhỏ.
Mở ra!

“Tôi nói này, Hạo Tử, chỉ là một người tình thôi, cậu làm ác thế, có phải hơi quá rồi không? Hôm nay cậu nói thế, thì sau này ai dám dùng cậu ấy nữa, cậu không biết con nít không hợp ý là đòi tự sát à?”
Quý Hạo nhìn người đàn ông trước mắt đầy mùi rượu, đuôi lông mày nhướng lên, giọng kiêu căng, “ừ” một tiếng.
Người đàn ông thấy phản ứng của Quý Hạo như vậy, biết mình không nên xen vào chuyện này, ngượng ngùng cười, ngược lại chọn đề tài hắn có thể cảm thấy hứng thú nói: “Thôi, dù sao tôi thấy cậu ấy cũng không phải hạng người yếu ớt, nhưng cậu nói cậu ấy không có chút tình cảm, là sao vậy?”
Quý Hạo còn chưa hiểu rõ thế giới này nên không tiện trả lời anh ta, hắn hạ mắt ngón tay gõ nhẹ từng cái lên bàn, nhưng thật ra đang nhìn bối cảnh của thế giới này.
Hắn xem xong, lập tức nở nụ cười khổ.
Cũng không biết có phải ở thế giới trước, bản thân và Nguyễn Minh Trì đã có mối liên hệ về mặt tình cảm hay không, cho nên thế giới này vừa mở màn, hắn và Nguyễn Minh Trì đã trực tiếp bước vào cảnh tình cảm.
Nhưng cảnh tình cảm này hỏng bét thiệt sự.
Nói một cách đơn giản, một tổng tài bá đạo có quyền có thế coi trọng một ngôi sao trẻ mới ra mắt, vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay bắt được, ai ngờ gặp phải gốc rạ cứng rắn, Nguyễn Minh Trì mềm cứng không ăn, hết lần này tới lần khác chọc cho tổng tài bá đạo ngứa ngáy khó nhịn, ầm ĩ đến mức mọi người trong giới đều biết, kết quả tổng tài bá đạo không muốn vứt mặt mũi, vừa mới buông lời tàn nhẫn, định toàn mạng cấm sóng ngôi sao trẻ đó.
Chỉ là một ngôi sao trẻ mới vừa ra mắt, muốn đấu với tư bản nắm giữ mạch máu của diễn viên, vừa nghĩ cũng đã biết kết cục ra sao, con dao thanh trừng đã chém về phía ngôi sao nhỏ.
Tốt lắm.
Lần này, thay vì bắt nạt đội bơi lội, mà trực tiếp lấy quyền lực ức hiếp đúng không.
Vậy nên bối cảnh tình cảm trong thế giới nhỏ này được thiết kế đặc biệt để tiếp tục “sự thù địch” của Nguyễn thượng tiên đối với hắn.

Vậy nên hắn cứ ngỡ thế giới trước yêu thương lẫn nhau thì độ khó thế giới này sẽ giảm xuống, ai ngờ chỉ là ảo tưởng của mình.
Quý Hạo nghĩ tới đây, trong mắt có sương mù đen cuộn lên, nhìn người đối diện cười: “Tôi thích thái độ của cậu ấy, trước cứ cấm sóng, dạy dỗ vài ngày, cậu ấy sẽ chịu thua thôi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng riêng bị đẩy ra, một chàng trai dáng người mảnh khảnh bước vào, đôi mắt lạnh lùng rơi vào khuôn mặt Quý Hạo, bén nhọn giống như băng.
Lúc lên tiếng thì giọng điệu thản nhiên: “Xin lỗi, tôi để quên điện thoại di động.”
Quý Hạo nhìn Nguyễn Minh Trì cầm di động xoay người rời đi thì bật cười.
Rồi xong, hết cứu.
(*) Cổ cầm dài khoảng 120–125 tượng trưng cho ba trăm sáu mươi lăm ngày trong một năm (nói cách khác, nó giống như 365 độ của bầu trời).
Dây “cung” là nốt đô nha..



Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng Truyện Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng Story Chương 25: 25: Quý Hạo Chôn “bản Thân” Trong Dây Đàn Trở Thành Một Trong Năm Trụ Cột
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...