Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay
Chương 43
“Tiểu thư, Tứ gia về rồi.” Vân Linh ho khan một tiếng, kéo kéo quần áo của Tân Hà.
Vốn nàng cũng không ngủ say, chỉ là phơi nắng quá thoải mái thành ra ngủ gật mất.
Tân Hà lấy khăn che mặt xuống, giòn tan gọi: “Tứ thúc.”
“Sao lại đến đây giờ này?” Vừa nói, Cố Vọng Thư vừa đi đến trước mặt nàng.
“Lúc ăn trưa, ta ăn ở chỗ mẫu thân, thấy món này rất ngon.
Nên mang đến cho người đây.” Tân Hà cười híp mắt nhìn hắn.
Cố Vọng Thư thản nhiên cười, xoa búi tóc nàng, nói: “Vào trong ngồi.”
Tân Hà bước ngắn đi theo hắn vào chính đường.
Thu Quế đứng bên cạnh, nghe bọn họ trò chuyện, nâng mắt đánh giá tiểu thư, nàng mặc bối tử bằng gấm lục sắc, quần màu trắng ngà, trên cổ đeo vòng vàng, bên trên còn khảm một viên hồng ngọc to như long nhãn, thoạt nhìn phú quý vô cùng.
Thời gian trước, mặc dù chuyện Tân lão thái thái trách phạt Tứ gia bị đè xuống, nàng cũng nghe được ít nhiều, nghe nói đến cuối cùng vẫn đích tiểu thư ra mặt cứu người.
Bây giờ, lại thấy đích tiểu thư đến đưa thức ăn cho Tứ gia.
Không khỏi cảm thán, thật và đồn đều giống nhau, quan hệ hai thúc chất bọn họ thật tốt.
“Phát ngốc cái gì vậy, mau dọn đồ ăn lên thôi.” Thu Cúc kéo nàng, nhỏ giọng nói.
Thu Quế phản ứng lại, cũng không nói lời nào, cúi đầu đi vào thiện phòng trong viện.
Đến chính đường, Hổ Tử bê bàn ăn lên, thức ăn lần lượt được đưa lên.
Chỉ đơn giản là bốn món một canh, hai chay hai mặn, các bữa cũng đều như vậy.
Giỏ tre đan bằng trúc đựng mấy cái màn thầu trắng.
“Qua đây ngồi.” Cố Vọng Thư thấy nàng đứng xa xa ở cửa, vẫy tay gọi.
Tân Hà nghe lời liền đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, bảo vân linh lấy vịt muốn trong lồng bày ra.
“Tứ thúc, trưa nay ta nếm qua chính là….”
Cố Vọng Thư nhìn nàng, múc một bát canh cá viên, đưa đến trước mặt nàng: “Uống một chút đi.”
“Không đâu, ta vừa mới ăn xong, bụng vẫn no.” Có lẽ Tân Hà đã quen với hắn, trong vô thức giọng điệu còn có chút nũng nịu.
Cố Vọng Thư nhìn nàng một hồi, đôi mày thanh tú của Tiểu cô nương nhăn lại, miệng nhỏ dẩu ra.
Nếu nàng không vui hoặc không muốn làm gì đó đều sẽ này ra dáng vẻ như vậy…… Đây chính là thói quen của nàng.
Hắn sớm đã chú ý đến rồi.
Thiếu niên nghĩ nàng đã dùng cơm ở ‘Đức Huệ Uyển’ rồi, đoán rằng nàng thực sự không đói, cũng không quản nàng nữa, tự mình ngồi ăn cơm.
Hai tay Tân Hà chống cằm nhìn Tứ thúc, tư thế hắn gắp rau, uống canh đều vô cùng văn nhã, chậm chạp, có chút cảnh đẹp vui mắt.
“…….Tứ thúc.”
“Hử?” Thiếu niên cũng không quay đầu, gắp một miếng thịt vịt chấm tương rồi đưa vào miệng.
Tiểu cô nương rất có khiếu ăn uống, thịt rất tươi, quả thực rất ngon.
“……Tứ thúc, sau này người có tiền đồ rồi sẽ rời khỏi nơi này sao?”
Đột nhiên nghe nàng hỏi vậy, sắc mặt Cố Vọng Thư ảm đạm hẳn, hắn thấp giọng hỏi: “Hà nhi, ngươi nghe thấy cái gì sao?”
Tân Hà lắc đầu, nàng không nghĩ phản ứng của hắn sẽ nhạy bén như vậy, cuống quýt nói: “Nghe nói gì ạ, đâu có ạ…..
Ta chỉ tuỳ tiện hỏi chút thôi.”
Không khí im lặng hẳn, có chút ngại ngùng.
Vân Linh nhìn sang Hổ Tử đang đứng bên cạnh hầu hạ, hai người lặng lẽ lui xuống.
Đôi mắt Tiểu cô nương tròn xoe, hình như có chút sợ hắn.
Tuấn mi của Cố Vọng Thư khẽ nhíu, xoa trán nàng, nói: “Cho dù Tứ thúc có đi hay không, đi nơi nào, vĩnh viễn đều che chở ngươi.”
Giọng nói hắn trầm thấp, không có chút cảm xúc nào.
Tân Hà đột nhiên có chút buồn, nàng lấy lòng hắn, vì có mục đích riêng của mình.
Nhưng Cố Vọng Thư là thực tâm đối tốt với nàng, điểm này nàng có thể cảm nhận được.
Ai mà biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng nàng thực sự mong kiếp này mọi người đều có thể sống tốt.
Tân gia không bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội mà Tứ thúc sau này cũng không trở thành Diêm La mặt lạnh như lời đồn đại.
“Ta biết.” Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy bàn tay của thiếu niên: “Ta cũng sẽ bảo vệ Tứ thúc.”
Cố Vọng Thư yên lặng nhìn nàng một lúc, khoé môi hơi nhếch lên, giống như đang cười.
Tân Hà trượt xuống khỏi ghế bành, tạm biệt hắn: “Tứ thúc, người ăn cơm nhé, buổi chiều còn phải lên lớp.
Ta không quấy rầy người nữa.”
Thiếu niên gật đầu, xoay người bế nàng lên: “Ta tiễn ngươi về.”
Tân Hà linh hoạt trốn tránh, chạy ra xa, sao có thể để hắn tiễn được, cơm trưa còn chưa ăn xong kìa.
Vân Linh thấy tiểu thư đã ra liền vào phòng lấy lồng thức ăn, cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Hổ Tử đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đang rời đi của thiếu nữ, có chút rầu rĩ.
Nếu ngày nào đó, hắn thực sự phải theo chủ nhân rời khỏi Tân phủ, chắc là cũng không gặp được một cô nương xinh đẹp như Vân Linh tỷ tỷ nữa.
Cố Vọng Thư không nói một lời, hắn đúng cúi đầu một lúc, sau đó quay về ăn cơm.
Khi lên lớp buổi chiều, lão tiên sinh lại lập ra kế hoạch học tập một lần nữa.
Liệt Tân Minh Tuyên vào vị trí đầu tiên, xem như là ưu tiên nhất.
Bởi vì hắn phải tham gia kỳ thi xuân vào tháng ba năm sau, thời gian cũng gấp gáp rồi.
Không tính thời gian nghỉ thông thường thì cũng chỉ còn bốn tháng.
Cố Vọng Thư có tư chất hơn người, hơn nữa hắn lại tham gia kỳ thi Hương vào cuối năm tới, thời gian còn nhiều, có thể sắp xếp cho hắn sau.
Còn lại đám người Triệu Uyên, tuổi còn nhỏ, chỉ là đến theo học, tạm thời chưa có dự định tham gia kỳ thi nào, lão tiên sinh cũng không quá bận tâm.
Tin tức Đại thiếu gia phải miệt mài hơn nữa truyền đến Đại phòng, Tần thị cũng thấy đau lòng, mặc dù không phải đứa con mình thân sinh nhưng lại cũng bỏ tâm sức chăm sóc như Hà nhi.
Lúc ấy nàng lập tức phân phó, mỗi ngày đều để đại nha đầu Thải Nguyệt tặng thuốc bổ qua ‘Mặc Trúc Hiên’, cũng miễn cho hắn quy củ thần hồn định tỉnh(*) phải đến ‘Đức Huệ Uyển’ mỗi ngày.
Chỉ nói, hắn có thời gian thì phải nghỉ ngơi, cơ thể là quan trọng nhất.
(*) Thần hôn định tỉnh: Một loại nghi thức hầu hạ cha mẹ, tức là sáng đến vấn an, chiều hầu hạ đi nằm.
Mười lăm tháng mười âm lịch, trận tuyết đầu mùa đã rơi.
Thời tiết càng lạnh lẽo.
Sáng sớm Tân Hà tỉnh lại, đã thấy cả trời đất phủ một màu trắng xoá, sáng sáng.
Bông tuyết xoay tròn rồi rơi xuống.
Nàng lấy một ít vào lòng bàn tay, nhìn kỹ, ngạc nhiên phát hiện hoá ra là sáu cánh, nhiều như cánh của một bông thuỷ tiên.
Có lẽ do hơi ấm nên chốc lát đã tan ra.
Vân Đoá hầu hạ nàng mặc áo ngắn dày ấm, lại lấy từ tủ ra một tấm áo choàng hồng phấn thêu phù dung khoác lên người.
Sắp xuất môn, sợ nàng bị lạnh, đến thố ngoạ(*) cũng lấy ra.
(*)Thố ngọa: Một lại phụ kiện đội đầu, che chán làm bằng lông.
Hết thảy đều ổn thoả thì Tân Hà mới xuất môn đến thỉnh an Tần thị.
Trên đường, gió gào thét, thời tiết cũng ảm đạm.
Tuyết đọng thật dày trên đất, dẫm lên còn vang tiếng giòn tan.
Trong ‘Đức Huệ uyển’, một đám nha đầu bà tử cục mịch vội vàng quét dọn sân, sợ nền tuyết trơn người đi sẽ ngã.
Vừa thấy nàng đi vào thì đều cúi người hành lễ.
“Mẫu thân…..” Tân Hà vừa vào phòng đã cởi áo choàng bên ngoài ra.
Gian Tây của Tần thị đốt lò sưởi, ấm nóng, nàng vừa vào đến trên trán đã bịn rịn mồ hôi.
“Con của ta, bên ngoài tuyết còn rơi lớn như vậy, sao lại đến đây thỉnh an, đi đường nhỡ ngã phải làm sao?”
Tân Hà đứng trong phòng ấm một lúc, loại bỏ hết hàn khí trên người rồi mới nhào vào lòng Tần thị làm nũng: “Tiết trời không lạnh chút nào, hơn nữa, con rất nhớ mẫu thân.”
“Đúng là miệng ngọt…..” Tần thị điểm lên trán nữ nhi một cái, ra hiệu cho nha hoàn bưng cháo tổ yến còn nóng trên bếp lại đây, tự mình bón nàng uống.
“A, ngọt quá……” Tân Hà lè lưỡi.
“Biết con thích ăn ngọt, nên cho rất nhiều đường phèn đó.”
Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay