Bảo Bối Giá Trên Trời
Chương 469: Có ý nghĩa đặc biệt
61@-Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn yên lặng, cô biết đây là một điều kiện rất vô lý, làm sao mà Tiết Nhã Đình có thể đồng ý đưa cục cưng yêu dấu của cô ta cho người khác được chứ?
Trừ phi não cô ta bị úng nước!
Não của Tiết Nhã Đình không hề bị úng nước, cô ta hiểu rất rõ mình đang làm gì: "Cảnh Hi, nếu như cô muốn có một cây đàn, tôi có thể tìm một cây đàn tốt hơn tặng cho cô, cô không nhất thiết cứ phải giành cây đàn này với tôi, đúng không?"
"Nhưng mà, với tôi mà nói, cây đàn này có ý nghĩa rất đặc biệt."
Nhìn thấy Tiết Nhã Đình đặt lại cây đàn vào trong hộp, Hứa Hi Ngôn biết mình hết hi vọng rồi, Tiết Nhã Đình sẽ không đồng ý với điều kiện của cô.
"Ồ? Cô nói thử xem, ý nghĩa đặc biệt nào thế? Nếu như lý do của cô hợp tình hợp lý, nói không chừng tôi sẽ thay đổi quyết định." Tiết Nhã Đình nửa đùa nửa thật.
"Bởi vì… Đó là di vật mà mẹ để lại cho tôi, tôi muốn tìm nó về."
Hứa Hi Ngôn nhẹ nhàng mở miệng, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trong đôi mắt cô.
Động tác đóng hộp của Tiết Nhã Đình khựng lại, cô ta không tin nổi mà nhìn kỹ cô lại lần nữa: "Ôi trời đất ơi… Đừng có nói với tôi, cô là con gái của cô Cảnh đấy nhé?"
Hứa Hi Ngôn không nói gì nữa, cô chỉ im lặng ngồi ở một chỗ, nhìn trên một góc độ nào đó, cô có rất điều điểm giống với mẹ mình lúc còn trẻ.
Tiết Nhã Đình dụi mắt, cô ta nhìn kỹ lại khuôn mặt Hứa Hi Ngôn một lần nữa, và cả cảm giác mà cô mang đến cho cô ta, sau đó cô ta kinh ngạc túm chặt lấy Hứa Hi Ngôn: "Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này sớm hơn chứ? Cô kéo đàn violon giỏi như vậy, mà lại mang họ Cảnh nữa, cô chính là con gái của cô Cảnh à? Tôi không nằm mơ đó chứ!"
Thật sự không ngờ rằng hôm nay có thể thấy được con gái của Cảnh Như Nguyệt, Tiết Nhã Đình thấy vô cùng kích động, thậm chí còn đỏ cả mắt.
Cô ta nắm chặt lấy tay của Hứa Hi Ngôn, nói với cô những chuyện liên quan đến Cảnh Như Nguyệt, đến âm nhạc.
Tiết Nhã Đình kính trọng Cảnh Như Nguyệt, có thể nói gần như là si mê.
Lúc cô ta còn nhỏ, cha cô ta đã từng đưa cô ta đến xem buổi diễn của Cảnh Như Nguyệt, lúc ấy, cô ta thấy rung động, cảm phục trước màn biểu diễn trên sân khấu của Cảnh Như Nguyệt.
Cô ta ngạc nhiên bởi một người có thể kéo đàn violon hay đến như vậy, có thể khiến cho người nghe bước vào một ranh giới có thể quên mất cả bản thân mình như vậy.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cô ta say mê đàn violon, bắt đầu cực khổ học đàn, cô ta mong rằng sẽ có một ngày, mình có thể đứng trên sân khấu thế giới, biểu diễn thứ âm nhạc khiến mọi người phải say mê giống như Cảnh Như Nguyệt vậy.
Sau này, Cảnh Như Nguyệt từ bỏ âm nhạc, bước chân vào giới giải trí, sau đó lại chết oan chết uổng, cô ta còn thương xót vì bà rất lâu, cũng buồn rầu rất lâu.
Nghe Tiết Nhã Đình nói xong, Hứa Hi Ngôn phát hiện gương mặt mình đã thấm đẫm nước mắt từ lúc nào rồi.
Cô nâng mu bàn tay lên lau nước mắt, cảm kích nói: "Cô Tiết, cảm ơn cô, cảm ơn cô vẫn nhớ về mẹ của tôi."
Tiết Nhã Đình thấy cô khóc, cô ta rút khăn giấy ra đưa cho cô, rồi an ủi: "Xin lỗi cô, tôi không nên chắc đến chuyện khiến cô đau lòng."
"Không sao đâu." Hứa Hi Ngôn lắc đầu, mỉm cười với cô ta.
Tiết Nhã Đình vỗ bả vai của cô, tựa như đưa ra một quyết định mới, cô ta nói: "Được rồi, Cảnh Hi, cô thành công làm tôi cảm động rồi. Thấy cô là con gái của cô Cảnh, tôi đồng ý với điều kiện của cô."
"Cảm ơn!"
Quanh co một hồi, Hứa Hi Ngôn bất ngờ vì cô ta đồng ý đưa bảo bối cho mình.
"Cô cũng không cần cảm ơn tôi, tôi cũng có một điều kiện." Tiết Nhã Đình cười nói.
"Điều kiện gì?"
"Chị làm chị em tốt với em nhé! Chị là con gái của cô Cảnh, nếu như có thể trở thành bạn tốt của chị, em sẽ vô cùng vinh hạnh, vô cùng vui vẻ đó."
Bỗng nhiên Tiết Nhã Đình dựa đầu vào đầu vai Hứa Hi Ngôn, nói bằng giọng dí dỏm.
Thật ra bởi vì Tiết Nhã Đình sinh ra trong một gia đình có tiền có thế, tính cách cao ngạo bướng bỉnh khiến cô ta không có bạn bè, hoặc là nói, không có ai dám trèo cao để làm bạn với cô ta.
Bảo Bối Giá Trên Trời
Hứa Hi Ngôn yên lặng, cô biết đây là một điều kiện rất vô lý, làm sao mà Tiết Nhã Đình có thể đồng ý đưa cục cưng yêu dấu của cô ta cho người khác được chứ?
Trừ phi não cô ta bị úng nước!
Não của Tiết Nhã Đình không hề bị úng nước, cô ta hiểu rất rõ mình đang làm gì: "Cảnh Hi, nếu như cô muốn có một cây đàn, tôi có thể tìm một cây đàn tốt hơn tặng cho cô, cô không nhất thiết cứ phải giành cây đàn này với tôi, đúng không?"
"Nhưng mà, với tôi mà nói, cây đàn này có ý nghĩa rất đặc biệt."
Nhìn thấy Tiết Nhã Đình đặt lại cây đàn vào trong hộp, Hứa Hi Ngôn biết mình hết hi vọng rồi, Tiết Nhã Đình sẽ không đồng ý với điều kiện của cô.
"Ồ? Cô nói thử xem, ý nghĩa đặc biệt nào thế? Nếu như lý do của cô hợp tình hợp lý, nói không chừng tôi sẽ thay đổi quyết định." Tiết Nhã Đình nửa đùa nửa thật.
"Bởi vì… Đó là di vật mà mẹ để lại cho tôi, tôi muốn tìm nó về."
Hứa Hi Ngôn nhẹ nhàng mở miệng, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trong đôi mắt cô.
Động tác đóng hộp của Tiết Nhã Đình khựng lại, cô ta không tin nổi mà nhìn kỹ cô lại lần nữa: "Ôi trời đất ơi… Đừng có nói với tôi, cô là con gái của cô Cảnh đấy nhé?"
Hứa Hi Ngôn không nói gì nữa, cô chỉ im lặng ngồi ở một chỗ, nhìn trên một góc độ nào đó, cô có rất điều điểm giống với mẹ mình lúc còn trẻ.
Tiết Nhã Đình dụi mắt, cô ta nhìn kỹ lại khuôn mặt Hứa Hi Ngôn một lần nữa, và cả cảm giác mà cô mang đến cho cô ta, sau đó cô ta kinh ngạc túm chặt lấy Hứa Hi Ngôn: "Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này sớm hơn chứ? Cô kéo đàn violon giỏi như vậy, mà lại mang họ Cảnh nữa, cô chính là con gái của cô Cảnh à? Tôi không nằm mơ đó chứ!"
Thật sự không ngờ rằng hôm nay có thể thấy được con gái của Cảnh Như Nguyệt, Tiết Nhã Đình thấy vô cùng kích động, thậm chí còn đỏ cả mắt.
Cô ta nắm chặt lấy tay của Hứa Hi Ngôn, nói với cô những chuyện liên quan đến Cảnh Như Nguyệt, đến âm nhạc.
Tiết Nhã Đình kính trọng Cảnh Như Nguyệt, có thể nói gần như là si mê.
Lúc cô ta còn nhỏ, cha cô ta đã từng đưa cô ta đến xem buổi diễn của Cảnh Như Nguyệt, lúc ấy, cô ta thấy rung động, cảm phục trước màn biểu diễn trên sân khấu của Cảnh Như Nguyệt.
Cô ta ngạc nhiên bởi một người có thể kéo đàn violon hay đến như vậy, có thể khiến cho người nghe bước vào một ranh giới có thể quên mất cả bản thân mình như vậy.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cô ta say mê đàn violon, bắt đầu cực khổ học đàn, cô ta mong rằng sẽ có một ngày, mình có thể đứng trên sân khấu thế giới, biểu diễn thứ âm nhạc khiến mọi người phải say mê giống như Cảnh Như Nguyệt vậy.
Sau này, Cảnh Như Nguyệt từ bỏ âm nhạc, bước chân vào giới giải trí, sau đó lại chết oan chết uổng, cô ta còn thương xót vì bà rất lâu, cũng buồn rầu rất lâu.
Nghe Tiết Nhã Đình nói xong, Hứa Hi Ngôn phát hiện gương mặt mình đã thấm đẫm nước mắt từ lúc nào rồi.
Cô nâng mu bàn tay lên lau nước mắt, cảm kích nói: "Cô Tiết, cảm ơn cô, cảm ơn cô vẫn nhớ về mẹ của tôi."
Tiết Nhã Đình thấy cô khóc, cô ta rút khăn giấy ra đưa cho cô, rồi an ủi: "Xin lỗi cô, tôi không nên chắc đến chuyện khiến cô đau lòng."
"Không sao đâu." Hứa Hi Ngôn lắc đầu, mỉm cười với cô ta.
Tiết Nhã Đình vỗ bả vai của cô, tựa như đưa ra một quyết định mới, cô ta nói: "Được rồi, Cảnh Hi, cô thành công làm tôi cảm động rồi. Thấy cô là con gái của cô Cảnh, tôi đồng ý với điều kiện của cô."
"Cảm ơn!"
Quanh co một hồi, Hứa Hi Ngôn bất ngờ vì cô ta đồng ý đưa bảo bối cho mình.
"Cô cũng không cần cảm ơn tôi, tôi cũng có một điều kiện." Tiết Nhã Đình cười nói.
"Điều kiện gì?"
"Chị làm chị em tốt với em nhé! Chị là con gái của cô Cảnh, nếu như có thể trở thành bạn tốt của chị, em sẽ vô cùng vinh hạnh, vô cùng vui vẻ đó."
Bỗng nhiên Tiết Nhã Đình dựa đầu vào đầu vai Hứa Hi Ngôn, nói bằng giọng dí dỏm.
Thật ra bởi vì Tiết Nhã Đình sinh ra trong một gia đình có tiền có thế, tính cách cao ngạo bướng bỉnh khiến cô ta không có bạn bè, hoặc là nói, không có ai dám trèo cao để làm bạn với cô ta.
Bảo Bối Giá Trên Trời
Đánh giá:
Truyện Bảo Bối Giá Trên Trời
Story
Chương 469: Có ý nghĩa đặc biệt
10.0/10 từ 28 lượt.