Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 629: Ngoại truyện: Lời nhắn bị thất lạc
Editor: Chi Misaki
Thiên Tuyết cùng A Thành sau khi đã XXOO thì chính thức kết giao!
“Em là bạn gái anh” “Anh là bạn trai em” “Chúng ta là người yêu của nhau” theo như lời này mà nói, hai người đã vô cùng tự giác biến đối phương thành tài sản riêng của mình.!
Ngay từ đầu, hai người ở chung còn có chút khó chịu, sống với nhau cũng vô cùng cẩn thận, nhưng A Thành thì quá ôn nhu còn Thiên Tuyết thì lại quá dũng mãnh!
A Thành một lòng vì tương lai hai người mà tính toán, cẩn thận làm việc, nghiêm túc chăm chỉ nấu cơm, một bên tiết kiệm tiền chuẩn bị đồ cưới, một bên lấy lòng dạ dày Thiên Tuyết!
Tuy đã XXOO hết hai hộp Durex rồi, nhưng anh lại vẫn chưa từng thổ lộ qua.
Thiên Tuyết cũng không thèm để ý. Thử nghĩ xem, một người đàn ông yêu thương chiều chuộng bạn còn hơn cả nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình thì còn có cái gì cần hoài nghi nữa sao?
Bất quá sau khi quen nhau, Thiên Tuyết ngày càng trở lên dũng mãnh hơn, ngẫu nhiên quấn lấy anh hỏi một câu “Anh có thích em hay không??”, A Thành cũng sẽ tự nhiên đáp lại: Không thích.
Thiên Tuyết hì hì cười: “Vậy anh có yêu em hay không?” Loại này trên tiểu thuyết thường hay xuất hiện sẽ khiến đối phương trong lòng nở hoa có đúng hay không??
A Thành cũng chỉ cười, vỗ vỗ đầu cô: “Về sau nói cho em biết.” Hiện tại... Anh cảm thấy được lời ngon tiếng ngọt không quá thích hợp, bởi vì anh còn kém cô quá nhiều.
Thiên Tuyết không vừa ý: “Người ta đều đã ngủ cùng anh nhiều như vậy rồi, trở về...”
A Thành bất đắc dĩ thừa nhận, chỉ kém không giơ tay thề: “Đương nhiên là yêu em! Em cho là đàn ông nấu cơm cho phụ nữa thì không chịu áp lực tâm lý sao?? Nếu em không phải là người của anh thì anh cũng lười phải nấu cơm cho em ăn.”
“Em trước kia... Không tính là người của anh đi?”
“Hừ ~” Người nào đó sắc mặt đỏ sậm.
“A... A... A... ~~~ Anh khi đó đối với em- “
A Thành liếc cô một cái, đẩy cô ra đi thẳng, cô bổ nhào lên người anh cho anh một nụ hôn nhiệt tình.
A Thành ở cùng với cô, liền cái gì mà phúc lợi... Vĩnh viễn cũng sẽ như vậy khiến anh không thể nào ngừng yêu cô.
Hai người cứ chầm chậm nói chuyện yêu đương với nhau như thế. A Thành trầm mặc ít lời, cũng sẽ bị Thiên Tuyết quấy đến trong lòng rối bời. Anh vẫn luôn không nỡ để cô chịu một chút thiệt thòi gì. Hai người trong lúc đó thật sự là không thể tạo ra dược cái tình tiết ngược luyến gì như trong tiểu thuyết vẫn thường xuất hiện.
Sau hai tháng ở cùng nhau, Thiên Tuyết nghĩ đã đến lúc cô cần xây dựng sự nghiệp của mình rồi. Vì vậy cô liền cùng A Thành thương lượng, A Thành biết cô lựa chọn tín nhiệm anh, tự nhiên cũng sẽ không hề giữ cô lại.
Có anh làm quân sư phía sau màn, công ty của cô cũng thuận lợi được gây dựng. Mục Thiên Dương cùng Mục lão gia hai đại tướng trong giới thương trường cũng không nhịn nổi mà khen cô lấy một câu. Cô đương nhiên là mặt không đỏ, thở không gấp đón nhận lời khen- - dù sao cô và A Thành cũng tuy hai mà một thôi!
Cô vì anh vinh hiển, anh cũng vì cô mà nở mày nở mặt.
Lễ mừng năm mới cũng sắp đến rồi, Thiên Tuyết gọi điện thoại cho A Thành, biết được anh qua năm mới vẫn phải ở lại công ty tăng ca, khiến cô vô cùng đau lòng. Cô nghĩ nghĩ liền nói với người nhà là bên kia thành phố C xảy ra vấn đề, liền muốn đi qua coi chút! Đêm giao thừa liền sẽ trở về.
Vì thế cô bỏ chạy sang thành phố C!
Cô đã sớm có chìa khóa cửa nhà A Thành nên liền trực tiếp mở cửa đi vào, làm tổ ở trong phòng anh, đắp chăn lên mạng.
A Thành vừa về đến nhà, trông đôi giày đặt ở ngoài cửa liền biết là của cô. Anh nhịn không được kích động liền xông ngay vào phòng ngủ....
“Em...”
Thiên Tuyết cũng không quay đầu lại: “Em muốn uống nước.” Cô ăn bánh hoa sen ăn đến khát nước rồi.
A Thành nở nụ cười cưng chiều, mang ly nước ấm qua, vừa hôn cô vừa hỏi: “Sao em lại sang đây?”
“Thần kinh.” Thiên Tuyết cười thầm.
“Em mới thần kinh.” A Thành vất cốc nước lên bàn.
Thiên Tuyết quay đầu lại, ôm lấy cổ anh.
Anh yên lặng nhìn cánh môi cô.
Thiên Tuyết lè lưỡi liếm liếm môi trên còn sót lại chút bơ thật ngọt nói: “Còn không?”
“Còn.”
“Hừ ~” Thiên Tuyết hờn dỗi liếc anh một cái.
Anh hít sâu một hơi, mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi của cô, thưởng thức hương vị thơm ngọt trong miệng cô: “Cực kỳ ngọt...”
“Anh thật không đứng đắn...” Thiên Tuyết đỏ mặt thở gấp nói
A Thành đã rất nhiều ngày không được gặp cô, trong lòng nghĩ muốn là một chuyện, thân thể nghĩ muốn lại là một chuyện khác. Hiện tại vừa mới hôn cô, dục hỏa lại thiêu đốt anh. Cô từ trước đến nay đều nhiệt tình lớn mật, anh ở trước mặt cô lại càng chẳng cần phải giả bộ cái gì mà quân tử. Nếu muốn liền kéo cô lên giường thôi.
Thiên Tuyết nhìn ra ý đồ của anh, liền đánh đòn phủ đầu, áp đảo anh ở trên giường.
“Cẩn thận!” A Thành quát to một tiếng.
Căn phòng này khá hẹp, cô vì bổ nhào lên người anh mà suýt chút nữa thì lao ra khỏi mép giường. Cô sợ đến nỗi oa oa kêu to.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, Thiên Tuyết quay đầu lại liền phát hiện, cô không có bị thương. Vật chịu tội thay cô là cái máy tính của A Thành. Cô một cước liền hất đổ cốc nước A Thành vừa để lên trên bàn khiến nó đổ hết lên máy tính... Ách.
A Thành đứng lên muốn đi qua xem, Thiên Tuyết liền thở dài, ấn anh xuống: “Thôi, dù sao thì cũng kệ nó đi, làm việc quan trọng trước....”
Sau đó... Đương nhiên bọn họ lại lôi nhau XXOO.
Thiên Tuyết lúc ấy liền treo QQ, sau đó mở ra trang web xem tiểu thuyết, cho nên ngoài người “ anh em” máy tính cô cũng không thèm quản chuyện khác.
Mãi đến thật lâu thật lâu về sau, Mục Thiên Dương còn đang buồn bực chuyện năm đó Uyển Tình ở bên ngoài mang thai mà không thèm nói cho anh biết. Uyển Tình nhịn không được liền vì chính mình biện giải một phen: Đây là ý trời a, cô có liên lạc với anh, liền sợ bị hiểu nhầm nên đành thông báo tin này cho Thiên Tuyết trước!
Thiên Tuyết nói: “Cậu chừng nào thì liên lạc qua với mình chứ?”
Uyển Tình cẩn thận giải thích một hồi.
Thiên Tuyết nghi ngờ nói: “Tớ không nhận được a? Chẳng lẽ là do ngày nghỉ chưa đến mà khai giảng đã bắt đầu nên mới như thế? Tớ nhớ rõ là cũng có những lúc như vậy a...”
A Thành đảo mắt một vòng, cúi đầu không nói gì cho cô biết. Để khuya về nhà rồi nói cho cô sau.
Thiên Tuyết chấn động: “Này này này...Trời ạ, vận nhất Thiên Tuyết tố cáo với anh em! Cho dù hiện tại con cũng đã có nhưng em có thể khẳng định anh ấy sẽ chẳng quan tâm đến người kế nghiệp mà bóp chết em đấy!”
“Anh cảm thấy anh ấy bóp chết anh có vẻ thống khoái hơn.” A Thành ưu sầu nói, “Giữ bí mật.”
“Uh`m!”
Sinh nhật Uyển Tình 24 tuổi ngày đó liền bị Thiên Tuyết giáo huấn cho một trận, dạy cô như thế nào để lừa được đàn ông.
Uyển Tình nhắc nhở cô: Cậu cùng Sở Duy lên tin tức giải trí, cậu có từng nghĩ tới việc A Thành nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào hay không?
Thiên Tuyết nói: “Anh ấy là người thâm trầm. Nếu bên ngoài bày tỏ sự tức giận vậy thì nhất định sẽ không phải là tức giận thực sự. Thời điểm anh ấy tức giận thực sự ngược lại an tĩnh đến nỗi ngay cả tớ cũng sẽ không phát hiện ra đâu.”
Nói xong trong lòng cô cũng có phần không yên, liền cố ý gửi tin nhắn cho A Thành: “Sở Duy rất đẹp trai!”
Đợi vài phút sau cũng không thấy anh đáp lại, là thực sự tức giận sao? Cô nhìn nhìn người trong phòng, sau đó liền vụng trộm ra phía sau vườn hoa gọi điện. Cuộc gọi vừa mới được chuyển, bên kia liền truyền đến giọng nói: “Ừ?”
Thiên Tuyết dừng lại một lúc: “Anh đang làm gì?”
“Xem văn kiện.”
“A......” Thiên Tuyết đột nhiên có chút ảo não, hỏi, “Anh không nhận được tin nhắn của em?”
“Nhận được.”
“Vậy anh... Khụ - - cái kia chỉ là trùng hợp, anh ta vội vã đến sinh nhật của Uyển Tình...Tình cờ chỉ là ngồi chung một chuyến máy bay....Không phải là bọn em hẹn trước.”
“Vậy em nhắn tin này cho anh là có ý gì?” Giọng nói A Thành mang theo chút tức giận.
Người nào đó yếu thế nói: “Em muốn xem một chút phản ứng của anh thôi...”
“Hừ ~ phản ứng của anh hả: Cá chần nước sôi, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, gà xé cay, thịt viên Tứ Hỉ, - - những thứ này tất cả đều không có rồi! Anh đã quên cách làm.”
“Hu hu... Em sai lầm rồi.”
“Hừ!” Hừ lạnh.
“A Thành đẹp trai nhất, so với anh trai em còn đẹp trai hơn!”
“Hừ ~” Hừ nhẹ.
“Người khác dù có đẹp trai em cũng không thích.” Thiên Tuyết cười tít mắt nói, “Em rất nhớ anh a, lúc nào cũng muốn gặp!”
A Thành im lặng một lúc, không được tự nhiên ho khan một tiếng: “Bao giờ thì tới?”
“Ngày mai a ~ “
“Uh`m, đi đường cẩn thận.” Tốt nhất là đừng có gặp lại cái gì mà soái ca của làng giải trí!
Thiên Tuyết ừ một tiếng, liền cúp điện thoại. Ngày hôm sau trở về, vừa vào cửa liền bị A Thành ấn lên cửa tàn bạo dạy dỗ một phen, vừa hôn vừa hỏi: “Có dám nữa hay không?”
“Không dám nữa...” Thiên Tuyết thống khổ rên rỉ.
Giải quyết xong, A Thành liền ôm cô lên giường đi ngủ, tặng cô một nụ hôn triền miên sau đó hỏi: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
“Cá chần nước sôi, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, gà xé cay, thịt viên Tứ Hỉ,...” Thiên Tuyết một hơi nói xong,, “Tạm thời chỉ có thế thôi.”
A Thành trầm mặc một phen, hung hăng hôn cô lần nữa mới nói: “Ngô hầm xương, chân gà Coca, đậu hủ cay.”
“Được!”
A Thành lại hôn cô lần nữa, bàn tay vỗ về làn da như ngọc của cô, thiếu chút nữa không nỡ buông ra. Cuối cùng anh vẫn phải thở phì phò đứng dạy mặc quần áo” Khi nào ăn cơm sẽ gọi em.”
Thiên Tuyết ừ một tiếng, lăn một vòng trên giường, liền đứng dậy tắm rửa, sau đó mặc aó của anh liền đi vào bếp, từ phía sau lưng ôm lấy anh nói: “ Anh thật hiền a ~ “
A Thành cúi đầu nhìn cánh tay vắt ngang hông anh, ống tay áo sắn ngang khuỷu tay, lại nhìn cả người cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo của anh, lộ ra đường cong như ẩn như hiện bên trong. Anh nhịn không được liền nuốt nuốt nước miếng, bất đắc dĩ nói: “Ngoan, đi ra ngoài chơi ~ “
Thiên Tuyết lắc đầu: “Em muốn ở cùng anh.”
Hai người ngọt ngọt ngào ngào làm cơm trưa, sau đó lại lăn lộn ở trên giường.
Thiên Tuyết không khỏi nghi hoặc: Trước kia tới cùng thì Uyển tình làm sao có thể khiến cho anh trai tức giận đến như vậy? Rõ ràng là lừa đảo mà...
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiên Tuyết cùng A Thành sau khi đã XXOO thì chính thức kết giao!
“Em là bạn gái anh” “Anh là bạn trai em” “Chúng ta là người yêu của nhau” theo như lời này mà nói, hai người đã vô cùng tự giác biến đối phương thành tài sản riêng của mình.!
Ngay từ đầu, hai người ở chung còn có chút khó chịu, sống với nhau cũng vô cùng cẩn thận, nhưng A Thành thì quá ôn nhu còn Thiên Tuyết thì lại quá dũng mãnh!
A Thành một lòng vì tương lai hai người mà tính toán, cẩn thận làm việc, nghiêm túc chăm chỉ nấu cơm, một bên tiết kiệm tiền chuẩn bị đồ cưới, một bên lấy lòng dạ dày Thiên Tuyết!
Tuy đã XXOO hết hai hộp Durex rồi, nhưng anh lại vẫn chưa từng thổ lộ qua.
Thiên Tuyết cũng không thèm để ý. Thử nghĩ xem, một người đàn ông yêu thương chiều chuộng bạn còn hơn cả nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình thì còn có cái gì cần hoài nghi nữa sao?
Bất quá sau khi quen nhau, Thiên Tuyết ngày càng trở lên dũng mãnh hơn, ngẫu nhiên quấn lấy anh hỏi một câu “Anh có thích em hay không??”, A Thành cũng sẽ tự nhiên đáp lại: Không thích.
Thiên Tuyết hì hì cười: “Vậy anh có yêu em hay không?” Loại này trên tiểu thuyết thường hay xuất hiện sẽ khiến đối phương trong lòng nở hoa có đúng hay không??
A Thành cũng chỉ cười, vỗ vỗ đầu cô: “Về sau nói cho em biết.” Hiện tại... Anh cảm thấy được lời ngon tiếng ngọt không quá thích hợp, bởi vì anh còn kém cô quá nhiều.
Thiên Tuyết không vừa ý: “Người ta đều đã ngủ cùng anh nhiều như vậy rồi, trở về...”
A Thành bất đắc dĩ thừa nhận, chỉ kém không giơ tay thề: “Đương nhiên là yêu em! Em cho là đàn ông nấu cơm cho phụ nữa thì không chịu áp lực tâm lý sao?? Nếu em không phải là người của anh thì anh cũng lười phải nấu cơm cho em ăn.”
“Em trước kia... Không tính là người của anh đi?”
“Hừ ~” Người nào đó sắc mặt đỏ sậm.
“A... A... A... ~~~ Anh khi đó đối với em- “
A Thành liếc cô một cái, đẩy cô ra đi thẳng, cô bổ nhào lên người anh cho anh một nụ hôn nhiệt tình.
A Thành ở cùng với cô, liền cái gì mà phúc lợi... Vĩnh viễn cũng sẽ như vậy khiến anh không thể nào ngừng yêu cô.
Hai người cứ chầm chậm nói chuyện yêu đương với nhau như thế. A Thành trầm mặc ít lời, cũng sẽ bị Thiên Tuyết quấy đến trong lòng rối bời. Anh vẫn luôn không nỡ để cô chịu một chút thiệt thòi gì. Hai người trong lúc đó thật sự là không thể tạo ra dược cái tình tiết ngược luyến gì như trong tiểu thuyết vẫn thường xuất hiện.
Sau hai tháng ở cùng nhau, Thiên Tuyết nghĩ đã đến lúc cô cần xây dựng sự nghiệp của mình rồi. Vì vậy cô liền cùng A Thành thương lượng, A Thành biết cô lựa chọn tín nhiệm anh, tự nhiên cũng sẽ không hề giữ cô lại.
Có anh làm quân sư phía sau màn, công ty của cô cũng thuận lợi được gây dựng. Mục Thiên Dương cùng Mục lão gia hai đại tướng trong giới thương trường cũng không nhịn nổi mà khen cô lấy một câu. Cô đương nhiên là mặt không đỏ, thở không gấp đón nhận lời khen- - dù sao cô và A Thành cũng tuy hai mà một thôi!
Cô vì anh vinh hiển, anh cũng vì cô mà nở mày nở mặt.
Lễ mừng năm mới cũng sắp đến rồi, Thiên Tuyết gọi điện thoại cho A Thành, biết được anh qua năm mới vẫn phải ở lại công ty tăng ca, khiến cô vô cùng đau lòng. Cô nghĩ nghĩ liền nói với người nhà là bên kia thành phố C xảy ra vấn đề, liền muốn đi qua coi chút! Đêm giao thừa liền sẽ trở về.
Vì thế cô bỏ chạy sang thành phố C!
Cô đã sớm có chìa khóa cửa nhà A Thành nên liền trực tiếp mở cửa đi vào, làm tổ ở trong phòng anh, đắp chăn lên mạng.
A Thành vừa về đến nhà, trông đôi giày đặt ở ngoài cửa liền biết là của cô. Anh nhịn không được kích động liền xông ngay vào phòng ngủ....
“Em...”
Thiên Tuyết cũng không quay đầu lại: “Em muốn uống nước.” Cô ăn bánh hoa sen ăn đến khát nước rồi.
A Thành nở nụ cười cưng chiều, mang ly nước ấm qua, vừa hôn cô vừa hỏi: “Sao em lại sang đây?”
“Thần kinh.” Thiên Tuyết cười thầm.
“Em mới thần kinh.” A Thành vất cốc nước lên bàn.
Thiên Tuyết quay đầu lại, ôm lấy cổ anh.
Anh yên lặng nhìn cánh môi cô.
Thiên Tuyết lè lưỡi liếm liếm môi trên còn sót lại chút bơ thật ngọt nói: “Còn không?”
“Còn.”
“Hừ ~” Thiên Tuyết hờn dỗi liếc anh một cái.
Anh hít sâu một hơi, mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi của cô, thưởng thức hương vị thơm ngọt trong miệng cô: “Cực kỳ ngọt...”
“Anh thật không đứng đắn...” Thiên Tuyết đỏ mặt thở gấp nói
A Thành đã rất nhiều ngày không được gặp cô, trong lòng nghĩ muốn là một chuyện, thân thể nghĩ muốn lại là một chuyện khác. Hiện tại vừa mới hôn cô, dục hỏa lại thiêu đốt anh. Cô từ trước đến nay đều nhiệt tình lớn mật, anh ở trước mặt cô lại càng chẳng cần phải giả bộ cái gì mà quân tử. Nếu muốn liền kéo cô lên giường thôi.
Thiên Tuyết nhìn ra ý đồ của anh, liền đánh đòn phủ đầu, áp đảo anh ở trên giường.
“Cẩn thận!” A Thành quát to một tiếng.
Căn phòng này khá hẹp, cô vì bổ nhào lên người anh mà suýt chút nữa thì lao ra khỏi mép giường. Cô sợ đến nỗi oa oa kêu to.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, Thiên Tuyết quay đầu lại liền phát hiện, cô không có bị thương. Vật chịu tội thay cô là cái máy tính của A Thành. Cô một cước liền hất đổ cốc nước A Thành vừa để lên trên bàn khiến nó đổ hết lên máy tính... Ách.
A Thành đứng lên muốn đi qua xem, Thiên Tuyết liền thở dài, ấn anh xuống: “Thôi, dù sao thì cũng kệ nó đi, làm việc quan trọng trước....”
Sau đó... Đương nhiên bọn họ lại lôi nhau XXOO.
Thiên Tuyết lúc ấy liền treo QQ, sau đó mở ra trang web xem tiểu thuyết, cho nên ngoài người “ anh em” máy tính cô cũng không thèm quản chuyện khác.
Mãi đến thật lâu thật lâu về sau, Mục Thiên Dương còn đang buồn bực chuyện năm đó Uyển Tình ở bên ngoài mang thai mà không thèm nói cho anh biết. Uyển Tình nhịn không được liền vì chính mình biện giải một phen: Đây là ý trời a, cô có liên lạc với anh, liền sợ bị hiểu nhầm nên đành thông báo tin này cho Thiên Tuyết trước!
Thiên Tuyết nói: “Cậu chừng nào thì liên lạc qua với mình chứ?”
Uyển Tình cẩn thận giải thích một hồi.
Thiên Tuyết nghi ngờ nói: “Tớ không nhận được a? Chẳng lẽ là do ngày nghỉ chưa đến mà khai giảng đã bắt đầu nên mới như thế? Tớ nhớ rõ là cũng có những lúc như vậy a...”
A Thành đảo mắt một vòng, cúi đầu không nói gì cho cô biết. Để khuya về nhà rồi nói cho cô sau.
Thiên Tuyết chấn động: “Này này này...Trời ạ, vận nhất Thiên Tuyết tố cáo với anh em! Cho dù hiện tại con cũng đã có nhưng em có thể khẳng định anh ấy sẽ chẳng quan tâm đến người kế nghiệp mà bóp chết em đấy!”
“Anh cảm thấy anh ấy bóp chết anh có vẻ thống khoái hơn.” A Thành ưu sầu nói, “Giữ bí mật.”
“Uh`m!”
Sinh nhật Uyển Tình 24 tuổi ngày đó liền bị Thiên Tuyết giáo huấn cho một trận, dạy cô như thế nào để lừa được đàn ông.
Uyển Tình nhắc nhở cô: Cậu cùng Sở Duy lên tin tức giải trí, cậu có từng nghĩ tới việc A Thành nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào hay không?
Thiên Tuyết nói: “Anh ấy là người thâm trầm. Nếu bên ngoài bày tỏ sự tức giận vậy thì nhất định sẽ không phải là tức giận thực sự. Thời điểm anh ấy tức giận thực sự ngược lại an tĩnh đến nỗi ngay cả tớ cũng sẽ không phát hiện ra đâu.”
Nói xong trong lòng cô cũng có phần không yên, liền cố ý gửi tin nhắn cho A Thành: “Sở Duy rất đẹp trai!”
Đợi vài phút sau cũng không thấy anh đáp lại, là thực sự tức giận sao? Cô nhìn nhìn người trong phòng, sau đó liền vụng trộm ra phía sau vườn hoa gọi điện. Cuộc gọi vừa mới được chuyển, bên kia liền truyền đến giọng nói: “Ừ?”
Thiên Tuyết dừng lại một lúc: “Anh đang làm gì?”
“Xem văn kiện.”
“A......” Thiên Tuyết đột nhiên có chút ảo não, hỏi, “Anh không nhận được tin nhắn của em?”
“Nhận được.”
“Vậy anh... Khụ - - cái kia chỉ là trùng hợp, anh ta vội vã đến sinh nhật của Uyển Tình...Tình cờ chỉ là ngồi chung một chuyến máy bay....Không phải là bọn em hẹn trước.”
“Vậy em nhắn tin này cho anh là có ý gì?” Giọng nói A Thành mang theo chút tức giận.
Người nào đó yếu thế nói: “Em muốn xem một chút phản ứng của anh thôi...”
“Hừ ~ phản ứng của anh hả: Cá chần nước sôi, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, gà xé cay, thịt viên Tứ Hỉ, - - những thứ này tất cả đều không có rồi! Anh đã quên cách làm.”
“Hu hu... Em sai lầm rồi.”
“Hừ!” Hừ lạnh.
“A Thành đẹp trai nhất, so với anh trai em còn đẹp trai hơn!”
“Hừ ~” Hừ nhẹ.
“Người khác dù có đẹp trai em cũng không thích.” Thiên Tuyết cười tít mắt nói, “Em rất nhớ anh a, lúc nào cũng muốn gặp!”
A Thành im lặng một lúc, không được tự nhiên ho khan một tiếng: “Bao giờ thì tới?”
“Ngày mai a ~ “
“Uh`m, đi đường cẩn thận.” Tốt nhất là đừng có gặp lại cái gì mà soái ca của làng giải trí!
Thiên Tuyết ừ một tiếng, liền cúp điện thoại. Ngày hôm sau trở về, vừa vào cửa liền bị A Thành ấn lên cửa tàn bạo dạy dỗ một phen, vừa hôn vừa hỏi: “Có dám nữa hay không?”
“Không dám nữa...” Thiên Tuyết thống khổ rên rỉ.
Giải quyết xong, A Thành liền ôm cô lên giường đi ngủ, tặng cô một nụ hôn triền miên sau đó hỏi: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
“Cá chần nước sôi, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, gà xé cay, thịt viên Tứ Hỉ,...” Thiên Tuyết một hơi nói xong,, “Tạm thời chỉ có thế thôi.”
A Thành trầm mặc một phen, hung hăng hôn cô lần nữa mới nói: “Ngô hầm xương, chân gà Coca, đậu hủ cay.”
“Được!”
A Thành lại hôn cô lần nữa, bàn tay vỗ về làn da như ngọc của cô, thiếu chút nữa không nỡ buông ra. Cuối cùng anh vẫn phải thở phì phò đứng dạy mặc quần áo” Khi nào ăn cơm sẽ gọi em.”
Thiên Tuyết ừ một tiếng, lăn một vòng trên giường, liền đứng dậy tắm rửa, sau đó mặc aó của anh liền đi vào bếp, từ phía sau lưng ôm lấy anh nói: “ Anh thật hiền a ~ “
A Thành cúi đầu nhìn cánh tay vắt ngang hông anh, ống tay áo sắn ngang khuỷu tay, lại nhìn cả người cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo của anh, lộ ra đường cong như ẩn như hiện bên trong. Anh nhịn không được liền nuốt nuốt nước miếng, bất đắc dĩ nói: “Ngoan, đi ra ngoài chơi ~ “
Thiên Tuyết lắc đầu: “Em muốn ở cùng anh.”
Hai người ngọt ngọt ngào ngào làm cơm trưa, sau đó lại lăn lộn ở trên giường.
Thiên Tuyết không khỏi nghi hoặc: Trước kia tới cùng thì Uyển tình làm sao có thể khiến cho anh trai tức giận đến như vậy? Rõ ràng là lừa đảo mà...
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Story
Chương 629: Ngoại truyện: Lời nhắn bị thất lạc
10.0/10 từ 18 lượt.