Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 531: Cố gắng
Buổi tối, con vẫn còn hứng trí bừng bừng, khiến bọn họ tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực.
Hiện giờ bọn chúng hoàn toàn không có ý muốn đi ngủ, chỉ là cảm thấy tươi mới, nằm trên giường mình hồi lâu không an tĩnh được. Uyển Tình và Thiên Dương chơi với bọn chúng một lúc, liền bận rộn đi rửa mặt hoặc chỉnh lại quần áo, ngẫu nhiên nói mấy câu. Nghe được âm thanh của bọn họ, con cũng yên tâm hơn.
Chờ lúc bọn họ đi ngủ, con đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Uyển Tình thấy con sợ tối, còn cố ý để đèn. Ngọn đèn mờ ảo, có chút ấm áp và ái muội. Mục Thiên Dương nhìn cô, cảm thấy làn da của cô nhu hòa rất nhiều, không khỏi có phần rộn rạo. Tay ôm lấy eo nhỏ nhắn, áp lên trên người cô, bắt đầu trêu chọc.
Có người ở trong phòng, luôn không được tự nhiên. Uyển Tình chống chế vài cái, nhưng đánh không lại kỹ xảo của Mục Thiên Dương, về sau vẫn bị anh khuất phục. Nhưng cô không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ đánh thức con dậy, vẫn cắn răng chịu đựng.
Ngày hôm sau Mục Thiên Dương đi làm từ sớm, trước khi đi còn hôn Uyển Tình, sau đó hôn các con, nhất thời cảm thấy cuộc sống viên mãn, bốc đồng mười phần.
Nhưng sau khi con tỉnh lại, Uyển Tình lại vất vả, con phát hiện ra mình ở trên giường nhỏ ngủ một đêm, mẹ lại không ôm ấp bọn chúng, mẹ lại ôm bọn chúng về giường nhỏ, khóc lúc lâu. Lúc tối, hai người kiên quyết không ngủ giường nhỏ nữa. Mục Thiên Dương và Uyển Tình đều đau lòng, cũng không ép buộc, dù sao bọn chúng còn nhỏ, có thể từ từ...
Trâu Tranh từ nước pháp trở về, mang quà cho mọi người, hưng phấn mà nói cho Uyển Tình thiết kế áo cưới.
Uyển Tình hỏi: “Có phải làm phiền cô rồi không?” Nhưng là Trâu Tranh là nhà thiết kế lớn, có phải là quá lạm dụng không?
“Không đâu không đâu!” Trâu Tranh lặp tức nói: “Tôi còn chưa từng thiết kế bao giờ, cô để tôi thử xem thế nào!”
a... Uyển Tình sửng sốt, chưa thiết kế qua... Chắc không phải là thiết kế thần quái gì chứ?
Mục Thiên Thành trách móc nói: “Em chưa từng thiết kế qua còn dám thiết kế? Đây chính là chuyện đại sự cả đời của anh chị anh, cuộc đời chỉ có một lần duy nhất, em lấy gì ra để đền!”
Trâu Tranh nghẹn một chút: “Không thử thì làm sao biết?”
Mục Thiên Dương nói: “Vậy em thiết kế đi, dù sao đã liên hệ với mấy nhà thiết kế rồi, không nhất định dùng đồ của em.”
Trâu Tranh nội thương, nắm chặt quyền, rất nghĩ muốn đánh bay anh ta. Cô đúng là Trâu Tranh, không bao giờ bị đả kích như thế.
Trâu Tranh chỉ cần ở thành phố A, mỗi cuối tuần đều cùng Mục Thiên Thành trở về ăn cơm, thi thoảng ở lại một đêm, miễn cho Mục lão gia nghi ngờ. hôm nay cô vừa trở về, tự nhiên cũng được giữ lại.
Ngày hôm sau, trong thành phố có một cuộc triển lãm châu báu. Trâu Tranh được mời tham gia, sớm nên liền tạm biệt Mục lão gia. Trước khi đi, cô cũng gọi Uyển Tình cùng đi.
“Vậy nếu cô muốn đi, thì để tôi chuẩn bị lễ phục cho cô!” Trâu Tranh vốn không hề lo lắng vấn đề thiệp mời. Công ty đá quý không có khả năng không mời Mục Thiên Dương.
Đúng là Mục Thiên Dương có nhận được thiệp mời, công ty đá quý còn tự mình gọi điện cho anh, chẳng qua anh không muốn đi, từ chối rồi, sự kiện châu báu, không thể thiếu minh tinh người mẫu, không nghĩ đến có khi lại trêu chọc đến chuyện xấu.
Đương nhiên anh có thể mang Uyển Tình theo, chỉ là lúc trước vài lần anh có nói muốn mang cô đi, liền bị từ chối. Chắc là cô cũng thích, rõ ràng chính mình cũng ít đi, dù sao loại trường hợp đó cũng chỉ là chơi đùa, cũng không phải thật sư.
Thế nhưng bị Trâu Tranh nhắc đến, anh lại có chút kích động. nhân cơ hội cho Uyển Tình mua vài món đồ cũng không tồi...
Anh hỏi Uyển Tình, Uyển Tình cũng không nguyện ý lắm.
Anh năn nỉ nói: “Không thể cả đời cũng không đi. Chúng ta sau khi kết hôn, cần cùng nhau tham dự tiệc rất nhiều, không bằng luyện tập từ giờ, thuận tiện, chọn cho em vài món đồ châu báu.”
“Em không cần những thứ đó.” Uyển Tình nói.
“Nói cái gì mà cạn lời?” Mục Thiên Dương điểm một cái lên chóp mũi của cô: “Lúc kết hôn muốn mang theo, lúc chụp ảnh cưới cũng mang theo, về sau dự tiệc cũng cần phải mang theo,.... một hai cuộc triển lãm châu báu, chỉ sợ không mua đủ.”
“Làm sao thế?” Mục Thiên Dương hỏi.
“Không sao, khi nào thì đi? Em cần chuẩn bị những gì?” Uyển Tình ở trong lòng âm thầm đả khí. Nếu thương anh, muốn cả đời ở bên anh, không thích ứng tự nhiên phải thay đổi, chắc là phải cố gắng học tập. Cô có thể làm được, nhất định có thể làm được...
“Đừng khẩn trương, anh để cho thư ký chuẩn bị một chút, đến lúc đó sẽ có chuyên gia đến xử lý, em có thể dễ dàng chỉ cần chờ anh về đón là được.”
Uyển Tình gật đầu.
Buổi chiều, Mục Thiên Dương và chuyên gia cùng trở về. Uyển Tình nhìn thấy anh, trong lòng yên ổn không ít. Anh hôn cô một cái, để cho chuyên gia trang điểm cho cô. Cô thấy anh đứng bên cạnh nhìn, có chút xấu hổ nói: “Anh đi xem Đinh Đinh Đương Đương, đừng để bọn chúng đi vào làm loạn.”
Mục Thiên Dương biết cô thẹn thùng, cười đi ra ngoài.
Trang phục của Uyển Tình là ngày hôm qua Trâu Tranh đưa cho cô, thiết kế mới nhất từ Paris. Uyển Tình không hiểu lắm, chỉ là không nghĩ muốn phụ ý tốt của Trâu Tranh, cho nên không có lựa chọn khác.
Mục Theien Dương lại biết, bộ lễ phục này cho dù không phải duy nhất trên toàn thế giới, thì trong nước cũng khẳng định không thể đụng hàng, cho nên cũng không chuẩn bị cái khác. Thế nhưng anh chuẩn bị hai bộ trang sức, là từ buổi tối nói bên công ty châu báu cho mượn. Đưa cho Uyển Tình lựa chọn, Uyển Tình có chút không quen, nhưng nghĩ đến làm Mục phu nhân cũng phải có khí chất của Mục phu nhân, liền thoải mái chọn một bộ thuận mắt.
Ăn mặc xong xuôi, anh cùng cô rời đi. Từ trên lầu đến dưới lần, Đinh Đinh Đương Đương đang giống như cục thịt nhỏ túm lấy váy của cô, mục Thiên Dương một tay lao một cái, nói: “Mẹ mặc quần áo mới, không thể sờ loạn.”
“Đi đâu?” Đinh Đinh hỏi, ánh mắt xoay chuyển vài vòng quanh người Uyển Tình, có chút sơ hãi. Hom nay ba mẹ không giống ngày thường, quá đẹp rồi.
“Đi dự hội.” Mục Thiên Dương hôn lên mặt cô một cái: “Ba mang mẹ đi, cực kỳ nhanh sẽ trở về, các con chơi với bà nội, cụ nội rồi cùng nhau ăn cơm, biết không?”
“Không...” Đáy mắt Đinh Đinh loang loáng, đáng thương nhìn anh. Đinh Đinh cũng ôm lấy cánh tay của anh,...
Uyển Tình sờ sờ bọn chúng: “Nghe lời, ba mẹ có việc, trễ giờ trở về kể chuyện xưa cho các con, có được hay không?”
Có thể kể chuyện xưa, kia sẽ trở lại ngủ. hai đưa thở dài nhẹ nhõm, vươn tay: “Ngoéo ngón tay...”
Uyển Tình bất đắc dĩ cười, theo chân bọn chúng ngoéo ngón tay, hai đứa bé thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngoéo ngón tay.”
Uyển Tình bất đắc dĩ cười, theo chân bọn chúng ngoéo ngón tay. Hai đứa đã quên ngoéo tay, Uyển Tình dạy bọn chúng hai lần. Kéo xong, Đinh Đinh tiến đến cọ đầu vào người cô hai lần, lẩm bẩm nói: “Mẹ thơm quá...”
Đương Đương nghe xong, cũng đi tới gần ngửi hai lần.
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Hiện giờ bọn chúng hoàn toàn không có ý muốn đi ngủ, chỉ là cảm thấy tươi mới, nằm trên giường mình hồi lâu không an tĩnh được. Uyển Tình và Thiên Dương chơi với bọn chúng một lúc, liền bận rộn đi rửa mặt hoặc chỉnh lại quần áo, ngẫu nhiên nói mấy câu. Nghe được âm thanh của bọn họ, con cũng yên tâm hơn.
Chờ lúc bọn họ đi ngủ, con đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Uyển Tình thấy con sợ tối, còn cố ý để đèn. Ngọn đèn mờ ảo, có chút ấm áp và ái muội. Mục Thiên Dương nhìn cô, cảm thấy làn da của cô nhu hòa rất nhiều, không khỏi có phần rộn rạo. Tay ôm lấy eo nhỏ nhắn, áp lên trên người cô, bắt đầu trêu chọc.
Có người ở trong phòng, luôn không được tự nhiên. Uyển Tình chống chế vài cái, nhưng đánh không lại kỹ xảo của Mục Thiên Dương, về sau vẫn bị anh khuất phục. Nhưng cô không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ đánh thức con dậy, vẫn cắn răng chịu đựng.
Ngày hôm sau Mục Thiên Dương đi làm từ sớm, trước khi đi còn hôn Uyển Tình, sau đó hôn các con, nhất thời cảm thấy cuộc sống viên mãn, bốc đồng mười phần.
Nhưng sau khi con tỉnh lại, Uyển Tình lại vất vả, con phát hiện ra mình ở trên giường nhỏ ngủ một đêm, mẹ lại không ôm ấp bọn chúng, mẹ lại ôm bọn chúng về giường nhỏ, khóc lúc lâu. Lúc tối, hai người kiên quyết không ngủ giường nhỏ nữa. Mục Thiên Dương và Uyển Tình đều đau lòng, cũng không ép buộc, dù sao bọn chúng còn nhỏ, có thể từ từ...
Trâu Tranh từ nước pháp trở về, mang quà cho mọi người, hưng phấn mà nói cho Uyển Tình thiết kế áo cưới.
Uyển Tình hỏi: “Có phải làm phiền cô rồi không?” Nhưng là Trâu Tranh là nhà thiết kế lớn, có phải là quá lạm dụng không?
“Không đâu không đâu!” Trâu Tranh lặp tức nói: “Tôi còn chưa từng thiết kế bao giờ, cô để tôi thử xem thế nào!”
a... Uyển Tình sửng sốt, chưa thiết kế qua... Chắc không phải là thiết kế thần quái gì chứ?
Mục Thiên Thành trách móc nói: “Em chưa từng thiết kế qua còn dám thiết kế? Đây chính là chuyện đại sự cả đời của anh chị anh, cuộc đời chỉ có một lần duy nhất, em lấy gì ra để đền!”
Trâu Tranh nghẹn một chút: “Không thử thì làm sao biết?”
Mục Thiên Dương nói: “Vậy em thiết kế đi, dù sao đã liên hệ với mấy nhà thiết kế rồi, không nhất định dùng đồ của em.”
Trâu Tranh nội thương, nắm chặt quyền, rất nghĩ muốn đánh bay anh ta. Cô đúng là Trâu Tranh, không bao giờ bị đả kích như thế.
Trâu Tranh chỉ cần ở thành phố A, mỗi cuối tuần đều cùng Mục Thiên Thành trở về ăn cơm, thi thoảng ở lại một đêm, miễn cho Mục lão gia nghi ngờ. hôm nay cô vừa trở về, tự nhiên cũng được giữ lại.
Ngày hôm sau, trong thành phố có một cuộc triển lãm châu báu. Trâu Tranh được mời tham gia, sớm nên liền tạm biệt Mục lão gia. Trước khi đi, cô cũng gọi Uyển Tình cùng đi.
“Vậy nếu cô muốn đi, thì để tôi chuẩn bị lễ phục cho cô!” Trâu Tranh vốn không hề lo lắng vấn đề thiệp mời. Công ty đá quý không có khả năng không mời Mục Thiên Dương.
Đúng là Mục Thiên Dương có nhận được thiệp mời, công ty đá quý còn tự mình gọi điện cho anh, chẳng qua anh không muốn đi, từ chối rồi, sự kiện châu báu, không thể thiếu minh tinh người mẫu, không nghĩ đến có khi lại trêu chọc đến chuyện xấu.
Đương nhiên anh có thể mang Uyển Tình theo, chỉ là lúc trước vài lần anh có nói muốn mang cô đi, liền bị từ chối. Chắc là cô cũng thích, rõ ràng chính mình cũng ít đi, dù sao loại trường hợp đó cũng chỉ là chơi đùa, cũng không phải thật sư.
Thế nhưng bị Trâu Tranh nhắc đến, anh lại có chút kích động. nhân cơ hội cho Uyển Tình mua vài món đồ cũng không tồi...
Anh hỏi Uyển Tình, Uyển Tình cũng không nguyện ý lắm.
Anh năn nỉ nói: “Không thể cả đời cũng không đi. Chúng ta sau khi kết hôn, cần cùng nhau tham dự tiệc rất nhiều, không bằng luyện tập từ giờ, thuận tiện, chọn cho em vài món đồ châu báu.”
“Em không cần những thứ đó.” Uyển Tình nói.
“Nói cái gì mà cạn lời?” Mục Thiên Dương điểm một cái lên chóp mũi của cô: “Lúc kết hôn muốn mang theo, lúc chụp ảnh cưới cũng mang theo, về sau dự tiệc cũng cần phải mang theo,.... một hai cuộc triển lãm châu báu, chỉ sợ không mua đủ.”
“Làm sao thế?” Mục Thiên Dương hỏi.
“Không sao, khi nào thì đi? Em cần chuẩn bị những gì?” Uyển Tình ở trong lòng âm thầm đả khí. Nếu thương anh, muốn cả đời ở bên anh, không thích ứng tự nhiên phải thay đổi, chắc là phải cố gắng học tập. Cô có thể làm được, nhất định có thể làm được...
“Đừng khẩn trương, anh để cho thư ký chuẩn bị một chút, đến lúc đó sẽ có chuyên gia đến xử lý, em có thể dễ dàng chỉ cần chờ anh về đón là được.”
Uyển Tình gật đầu.
Buổi chiều, Mục Thiên Dương và chuyên gia cùng trở về. Uyển Tình nhìn thấy anh, trong lòng yên ổn không ít. Anh hôn cô một cái, để cho chuyên gia trang điểm cho cô. Cô thấy anh đứng bên cạnh nhìn, có chút xấu hổ nói: “Anh đi xem Đinh Đinh Đương Đương, đừng để bọn chúng đi vào làm loạn.”
Mục Thiên Dương biết cô thẹn thùng, cười đi ra ngoài.
Trang phục của Uyển Tình là ngày hôm qua Trâu Tranh đưa cho cô, thiết kế mới nhất từ Paris. Uyển Tình không hiểu lắm, chỉ là không nghĩ muốn phụ ý tốt của Trâu Tranh, cho nên không có lựa chọn khác.
Mục Theien Dương lại biết, bộ lễ phục này cho dù không phải duy nhất trên toàn thế giới, thì trong nước cũng khẳng định không thể đụng hàng, cho nên cũng không chuẩn bị cái khác. Thế nhưng anh chuẩn bị hai bộ trang sức, là từ buổi tối nói bên công ty châu báu cho mượn. Đưa cho Uyển Tình lựa chọn, Uyển Tình có chút không quen, nhưng nghĩ đến làm Mục phu nhân cũng phải có khí chất của Mục phu nhân, liền thoải mái chọn một bộ thuận mắt.
Ăn mặc xong xuôi, anh cùng cô rời đi. Từ trên lầu đến dưới lần, Đinh Đinh Đương Đương đang giống như cục thịt nhỏ túm lấy váy của cô, mục Thiên Dương một tay lao một cái, nói: “Mẹ mặc quần áo mới, không thể sờ loạn.”
“Đi đâu?” Đinh Đinh hỏi, ánh mắt xoay chuyển vài vòng quanh người Uyển Tình, có chút sơ hãi. Hom nay ba mẹ không giống ngày thường, quá đẹp rồi.
“Đi dự hội.” Mục Thiên Dương hôn lên mặt cô một cái: “Ba mang mẹ đi, cực kỳ nhanh sẽ trở về, các con chơi với bà nội, cụ nội rồi cùng nhau ăn cơm, biết không?”
“Không...” Đáy mắt Đinh Đinh loang loáng, đáng thương nhìn anh. Đinh Đinh cũng ôm lấy cánh tay của anh,...
Uyển Tình sờ sờ bọn chúng: “Nghe lời, ba mẹ có việc, trễ giờ trở về kể chuyện xưa cho các con, có được hay không?”
Có thể kể chuyện xưa, kia sẽ trở lại ngủ. hai đưa thở dài nhẹ nhõm, vươn tay: “Ngoéo ngón tay...”
Uyển Tình bất đắc dĩ cười, theo chân bọn chúng ngoéo ngón tay, hai đứa bé thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngoéo ngón tay.”
Uyển Tình bất đắc dĩ cười, theo chân bọn chúng ngoéo ngón tay. Hai đứa đã quên ngoéo tay, Uyển Tình dạy bọn chúng hai lần. Kéo xong, Đinh Đinh tiến đến cọ đầu vào người cô hai lần, lẩm bẩm nói: “Mẹ thơm quá...”
Đương Đương nghe xong, cũng đi tới gần ngửi hai lần.
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Story
Chương 531: Cố gắng
10.0/10 từ 18 lượt.