Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 360: Là cô
Thiên Tuyết trì độn hai giây, quay đầu nhìn cô.
“Hôm nay tớ không có đụng vào máy tính của cậu!” Lý Ức nói, “Ai biết cậu có vào trang web không tốt hay không? Được rồi, được rồi, tới lập tức tới ngay!”
Thiên Tuyết chạy nhanh quay đầu nhìn máy tính của mình, chờ cô vừa đi, vộ vàng nhìn Liễu Y Y: “Y Y____”
Liễu Y Y quay đầu.
“Tớ hoài nghi_____” Thiên Tuyết chỉ chỉ giường ngủ của Lý Ức.
Liễu Y Y nghĩ một chút, nói: “Nếu đã xác định, thì không dùng mạng lưới trương học được.”
“Chúng ta đi ra ngoài!” Thiên Tuyết lập tức cầm lấy cô và Uyển Tình.
Liễu Y Y kêu to: “Tớ còn chưa có đóng máy tính_______”
-
Ba người các cô đi ra một quán internet bên ngoài trường học, mỗi người ngồi vào một chiếc máy tính, suy nghĩ kỹ mọi người lại vây quanh bên cạnh Liễu Y Y.
Liễu Y Y nói: “Không vội, các cậu đi chơi trước.”
Uyển Tình và Thiên Tuyết đành phải ngồi về chỗ của mình xem trang web, hai người không hẹn mà gặp cùng vào diễn đàn của trường, hiện tại hết thảy đều bình yên.
Qua mười phút, Liễu Y Y mới kêu Thiên Tuyết: “Vào QQ của cậu, tìm cô ta nói chuyện.”
“A?” Thiên Tuyết trừng mắt nhìn, phản ứng kịp, “Nga.”
Cô mở QQ ra, đăng nhập tài khoản, sau đó…..Không biết nhập như thế nào. “Y Y, tớ quên mật khẩu?”
“Không phải vừa nãy cậu mới vào sao?”
“Máy tính của bản thân, sẽ ghi lại thôi, mấy trăm năm không có đổi qua…..” Kỳ thật cô không quên, chỉ là nhớ lẫn lộn! Quen dùng ngày sinh của mấy người…..kia, nhưng không biết người nào khớp với cái này……
Liễu Y Y chu miệng, một lát sau hỏi: “Cậu mở máy tính ra đi? QQ chắc ở ngay đó?”
“Uh.”
Liễu Y Y quay đầu nhấn bàn phím của bản thân, không thèm nhắc lại. Một lát sau, cô nhìn Thiên Tuyết nói: “518115731, không nên quên lần nữa.”
“Cậu làm cái gì?” Thiên Tuyết hoảng sợ, làm sao cậu ấy biết mật khẩu của cô?
“Trộm của cậu.” Liễu Y Y bình tĩnh nói, “Đi tìm cô ta nói chuyện đi.”
“Tìm cô ta nói cái gì nha?” Thiên Tuyết lên QQ, hỏi Uyển Tình, “Tán gẫu cái gì?”
Uyển Tình cũng không biết nên tán gẫu cái gì, nói rõ ràng: “Mời cô ta đi ăn cơm, hỏi cô ta có rảnh không?”
“Hỏi cô ta có hay không trước.” Liễu Y Y nói.
Liễu Y Y thở dài: “Vậy cậu liền cho cô ta một dãy số, coi như là vì chơi đùa đi.”
“Đi!” Thiên Tuyết bắt đầu bắn một viên đạn, đạn hoàn toàn không có phản ứng, lại bắt đầu nghiên cứu công năng khác, cuối cùng bắt đầu phát các loại biểu tình lung tung. Uyển Tình nhìn biểu tình này, cảm thấy đau mắt.
Qua nửa giờ, Lý Ức mới quay về: “Thiên Tuyết, cậu làm gì vậy?”
“Có!” Liễu Y Y đứng lên, đoạt vị trí của cô, “Cậu trả lời cái gì?”
“Ách…..” Thiên Tuyết gãi đầu, “Nhìn cô có hay không!”
Liễu Y Y đánh một câu “Nhìn cô có hay không!”, bên kia trả lại một dấu chấm tròn, động tác kế tiếp, Uyển Tình và Thiên Tuyết nhìn không hiểu.
Nửa giờ sau, cô không đành lòng nói cho các cô: “Là cô ta. Buổi sáng bảy giờ, dùng nick Bông Hoa Hồng phát ra, một lát nữa các cậu nghĩ biện pháp vạch trần cậu ta.”
Thiên Tuyết nói: “Một lát nữa tớ sẽ nói cho anh hai!”
Liễu Y Y lưu lại chứng cớ, gửi vào hòm thư của Thiên Tuyết: “Quay về đi.”
“Uh, mời cậu ăn cơm.”
“Tốt.” Liễu Y Y cười nhẹ.
Thiên Tuyết bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Cậu cười lên rất xinh, tháo kính mắt xuống đi___”
Uyển Tình lạnh lùng nói: “Cậu ta bất nhân, tớ cũng không bất nghĩa, có ý tưởng hay nào không? Chờ vạch trần cô ta, để cho trường học xử phạt cậu ta đi!” Tốt nhất là để Mục Thiên Dương đến, nhất định sẽ khiến cho cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong!
“Các cậu còn phải nghĩ xem phải biện họ như thế nào?” Liễu Y Y nhắc nhở các cô, “Muốn trị tội của cậu ta, trước tiên phải lấy lại trong sạch cho bản thân.”
Uyển Tình nhăn mi, vậy làm sao bây giờ?
Thiên Tuyết vỗ vỗ vai cô: “Đừng nghĩ, đối với người nà đó mà nói, anh ấy là ác ma, giao cho anh ấy đi.”
Cũng chỉ có thể như vậy, Uyển Tình nghĩ, hiện tại không cần anh, thì khi nào cần? Nhưng thật là anh có thể giải quyết sao? Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho anh.
“Di? Anh ta ở đây làm gì?” THiên Tuyết đột nhiên nói.
Uyển Tình ngẩng đầu, thấy cô về phía cửa, nhìn theo hướng đó, thấy A Thành đang ở quầy bên cạnh, đang nói chuyện với quản lý.
Ba người đi qua, Thiên Tuyết vội lôi kéo anh hỏi: “Anh đến nơi này để lên mạng?”
“Không.” A Thành nói, “Anh của em bảo anh tới đây kiểm tra một số thứ?”
“Cái gì vậy?”
Liễu Y Y nói: “Những thứ được phát tối hôm qua, hình như là phát qua internet của nhà này.”
Bên cạnh A Thành có một vị cảnh sát, là Mục Thiên Dương thông qua quan hệ khiến cho ở bên trên phái xuống “Cảnh sát hợp tác”. Có cảnh sát ở đây, quản lý không dám quanh co, trực tiếp mang tư liệu khách hàng từ hôm trước đưa ra. Chứng minh thư của người nào đặt đúng thời gian đó, vừa nhìn là thấy.
“Không phải nhà này!” Uyển Tình nói.
“Khả năng có đồng phạm.” Liễu Y Y nhắc nhở.
Hai người sửng sốt, chỉ xem kĩ lại một lần, xem bản thân có quen biết ai không. Hố cha là, một đống lớn tên bạn học cùng lớp, bằng không chính là cùng khoa, nếu không phải bình thường nghe nói qua một ít “Danh nhân”……Muốn từng bước từng bước đi qua quay đầu lại sẽ không có kẻ thù sao?
“Nhiều như vậy, phải tra như thế nào…….” Thiên Tuyết lầm bẩm, ngón tay dừng ở một cái tên, “Người này hình như là bạn học Lý Kỳ Lâm.”
“Cậu xem thời gian lên mạng, là giữa trưa hôm đó.” Liễu Y Y nói, “Tra từ buổi tối tám giờ đến mười một giờ, nhất định là trong khoảng thời gian đó.”
Uyển Tình và Thiên Tuyết gật đầu, vẫn là có không ít.
Thiên Tuyết có chút choáng đầu, Uyển Tình không vội vàng xao động, xem từng người từng người một. Đang muốn lật trang, Thiên Tuyết đột nhiên đè lại: “Đợt chút!”
“Làm sao vậy?”
Thiên Tuyết cười, chỉ vào một cái tên trong đó: “Tống Lâm!”
“Ai?”
“Hội học sinh, Quản Hạo Nhiên, cậu đã quên?” Thiên Tuyết tràn đầy lòng tin, “Chúng ta có cừu oán với cô ta!”
Uyển Tình nghĩ tới: “Kia có quan hệ gì với Lý Ức?”
“Hình như Lý Ức muốn vào hội học sinh.” Liễu Y Y nhớ lại nói, không phải chắc chắn, “Giống như nghe cậu ấy nói qua……..”
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
“Hôm nay tớ không có đụng vào máy tính của cậu!” Lý Ức nói, “Ai biết cậu có vào trang web không tốt hay không? Được rồi, được rồi, tới lập tức tới ngay!”
Thiên Tuyết chạy nhanh quay đầu nhìn máy tính của mình, chờ cô vừa đi, vộ vàng nhìn Liễu Y Y: “Y Y____”
Liễu Y Y quay đầu.
“Tớ hoài nghi_____” Thiên Tuyết chỉ chỉ giường ngủ của Lý Ức.
Liễu Y Y nghĩ một chút, nói: “Nếu đã xác định, thì không dùng mạng lưới trương học được.”
“Chúng ta đi ra ngoài!” Thiên Tuyết lập tức cầm lấy cô và Uyển Tình.
Liễu Y Y kêu to: “Tớ còn chưa có đóng máy tính_______”
-
Ba người các cô đi ra một quán internet bên ngoài trường học, mỗi người ngồi vào một chiếc máy tính, suy nghĩ kỹ mọi người lại vây quanh bên cạnh Liễu Y Y.
Liễu Y Y nói: “Không vội, các cậu đi chơi trước.”
Uyển Tình và Thiên Tuyết đành phải ngồi về chỗ của mình xem trang web, hai người không hẹn mà gặp cùng vào diễn đàn của trường, hiện tại hết thảy đều bình yên.
Qua mười phút, Liễu Y Y mới kêu Thiên Tuyết: “Vào QQ của cậu, tìm cô ta nói chuyện.”
“A?” Thiên Tuyết trừng mắt nhìn, phản ứng kịp, “Nga.”
Cô mở QQ ra, đăng nhập tài khoản, sau đó…..Không biết nhập như thế nào. “Y Y, tớ quên mật khẩu?”
“Không phải vừa nãy cậu mới vào sao?”
“Máy tính của bản thân, sẽ ghi lại thôi, mấy trăm năm không có đổi qua…..” Kỳ thật cô không quên, chỉ là nhớ lẫn lộn! Quen dùng ngày sinh của mấy người…..kia, nhưng không biết người nào khớp với cái này……
Liễu Y Y chu miệng, một lát sau hỏi: “Cậu mở máy tính ra đi? QQ chắc ở ngay đó?”
“Uh.”
Liễu Y Y quay đầu nhấn bàn phím của bản thân, không thèm nhắc lại. Một lát sau, cô nhìn Thiên Tuyết nói: “518115731, không nên quên lần nữa.”
“Cậu làm cái gì?” Thiên Tuyết hoảng sợ, làm sao cậu ấy biết mật khẩu của cô?
“Trộm của cậu.” Liễu Y Y bình tĩnh nói, “Đi tìm cô ta nói chuyện đi.”
“Tìm cô ta nói cái gì nha?” Thiên Tuyết lên QQ, hỏi Uyển Tình, “Tán gẫu cái gì?”
Uyển Tình cũng không biết nên tán gẫu cái gì, nói rõ ràng: “Mời cô ta đi ăn cơm, hỏi cô ta có rảnh không?”
“Hỏi cô ta có hay không trước.” Liễu Y Y nói.
Liễu Y Y thở dài: “Vậy cậu liền cho cô ta một dãy số, coi như là vì chơi đùa đi.”
“Đi!” Thiên Tuyết bắt đầu bắn một viên đạn, đạn hoàn toàn không có phản ứng, lại bắt đầu nghiên cứu công năng khác, cuối cùng bắt đầu phát các loại biểu tình lung tung. Uyển Tình nhìn biểu tình này, cảm thấy đau mắt.
Qua nửa giờ, Lý Ức mới quay về: “Thiên Tuyết, cậu làm gì vậy?”
“Có!” Liễu Y Y đứng lên, đoạt vị trí của cô, “Cậu trả lời cái gì?”
“Ách…..” Thiên Tuyết gãi đầu, “Nhìn cô có hay không!”
Liễu Y Y đánh một câu “Nhìn cô có hay không!”, bên kia trả lại một dấu chấm tròn, động tác kế tiếp, Uyển Tình và Thiên Tuyết nhìn không hiểu.
Nửa giờ sau, cô không đành lòng nói cho các cô: “Là cô ta. Buổi sáng bảy giờ, dùng nick Bông Hoa Hồng phát ra, một lát nữa các cậu nghĩ biện pháp vạch trần cậu ta.”
Thiên Tuyết nói: “Một lát nữa tớ sẽ nói cho anh hai!”
Liễu Y Y lưu lại chứng cớ, gửi vào hòm thư của Thiên Tuyết: “Quay về đi.”
“Uh, mời cậu ăn cơm.”
“Tốt.” Liễu Y Y cười nhẹ.
Thiên Tuyết bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Cậu cười lên rất xinh, tháo kính mắt xuống đi___”
Uyển Tình lạnh lùng nói: “Cậu ta bất nhân, tớ cũng không bất nghĩa, có ý tưởng hay nào không? Chờ vạch trần cô ta, để cho trường học xử phạt cậu ta đi!” Tốt nhất là để Mục Thiên Dương đến, nhất định sẽ khiến cho cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong!
“Các cậu còn phải nghĩ xem phải biện họ như thế nào?” Liễu Y Y nhắc nhở các cô, “Muốn trị tội của cậu ta, trước tiên phải lấy lại trong sạch cho bản thân.”
Uyển Tình nhăn mi, vậy làm sao bây giờ?
Thiên Tuyết vỗ vỗ vai cô: “Đừng nghĩ, đối với người nà đó mà nói, anh ấy là ác ma, giao cho anh ấy đi.”
Cũng chỉ có thể như vậy, Uyển Tình nghĩ, hiện tại không cần anh, thì khi nào cần? Nhưng thật là anh có thể giải quyết sao? Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho anh.
“Di? Anh ta ở đây làm gì?” THiên Tuyết đột nhiên nói.
Uyển Tình ngẩng đầu, thấy cô về phía cửa, nhìn theo hướng đó, thấy A Thành đang ở quầy bên cạnh, đang nói chuyện với quản lý.
Ba người đi qua, Thiên Tuyết vội lôi kéo anh hỏi: “Anh đến nơi này để lên mạng?”
“Không.” A Thành nói, “Anh của em bảo anh tới đây kiểm tra một số thứ?”
“Cái gì vậy?”
Liễu Y Y nói: “Những thứ được phát tối hôm qua, hình như là phát qua internet của nhà này.”
Bên cạnh A Thành có một vị cảnh sát, là Mục Thiên Dương thông qua quan hệ khiến cho ở bên trên phái xuống “Cảnh sát hợp tác”. Có cảnh sát ở đây, quản lý không dám quanh co, trực tiếp mang tư liệu khách hàng từ hôm trước đưa ra. Chứng minh thư của người nào đặt đúng thời gian đó, vừa nhìn là thấy.
“Không phải nhà này!” Uyển Tình nói.
“Khả năng có đồng phạm.” Liễu Y Y nhắc nhở.
Hai người sửng sốt, chỉ xem kĩ lại một lần, xem bản thân có quen biết ai không. Hố cha là, một đống lớn tên bạn học cùng lớp, bằng không chính là cùng khoa, nếu không phải bình thường nghe nói qua một ít “Danh nhân”……Muốn từng bước từng bước đi qua quay đầu lại sẽ không có kẻ thù sao?
“Nhiều như vậy, phải tra như thế nào…….” Thiên Tuyết lầm bẩm, ngón tay dừng ở một cái tên, “Người này hình như là bạn học Lý Kỳ Lâm.”
“Cậu xem thời gian lên mạng, là giữa trưa hôm đó.” Liễu Y Y nói, “Tra từ buổi tối tám giờ đến mười một giờ, nhất định là trong khoảng thời gian đó.”
Uyển Tình và Thiên Tuyết gật đầu, vẫn là có không ít.
Thiên Tuyết có chút choáng đầu, Uyển Tình không vội vàng xao động, xem từng người từng người một. Đang muốn lật trang, Thiên Tuyết đột nhiên đè lại: “Đợt chút!”
“Làm sao vậy?”
Thiên Tuyết cười, chỉ vào một cái tên trong đó: “Tống Lâm!”
“Ai?”
“Hội học sinh, Quản Hạo Nhiên, cậu đã quên?” Thiên Tuyết tràn đầy lòng tin, “Chúng ta có cừu oán với cô ta!”
Uyển Tình nghĩ tới: “Kia có quan hệ gì với Lý Ức?”
“Hình như Lý Ức muốn vào hội học sinh.” Liễu Y Y nhớ lại nói, không phải chắc chắn, “Giống như nghe cậu ấy nói qua……..”
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Story
Chương 360: Là cô
10.0/10 từ 18 lượt.