Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 310: Thiên Tuyết tàn bạo (1/3)
A Thành vội vàng chạy vào trong phòng nhìn, thấy cô khoác chăn, vừa hát vừa múa như tiên nữ.
A Thành cảm giác được: tốt đẹp tiêu tan, cô đúng là thiên kim nhà giàu, từ nhỏ đã được giáo dục trở thành thục nữ, học đàn, học lễ nghi, đến khi nhìn thấy cô ở trên sân phơi luyện múa ba lê, cuối cùng như là nhìn thấy tiên nữ.
Đên giờ phút này là hết.
Tiên nữ sa đọa rồi!
Thiên Tuyết ngừng múa, lẳng lặng nhìn anh, chăn tơ màu trắng trượt xuống từ đầu cô, thật đúng là giống như một vị tiên nữ. Anh đi qua, dịu dàng khuyên nhủ: “Ngủ một giấc được không? Không thì sẽ đau đầu!”
Đúng lúc này, đột nhiên cô ném chăn vào người anh, ôm đầu của anh hôn loạn lên, hung tàn chí cực.
A Thành trải qua như vậy muốn đẩy cô ra, cô lại giống như bạch tuộc tám chân bò lên đi. Sau vài phút, A Thành cũng chẳng những không đẩy cô ra, còn bị cô ấn lên giường, biến thành cả người đầy mồ hôi. Anh ngừng lại giây lát, cô lại nhân cơ hội tiến đến trên eo anh, giống như nữ lưu manh, vừa tháo cà vạt của anh vừa sờ loạn.
Cô còn muốn mạnh hơn sao?
A Thành mạnh mẽ bắt lấy tay cô, cô rút hai lần rồi bất động, cúi đầu, hôn lên mặt anh, khiến anh buông tay cô ra, đẩy đầu cô ra. Cô cười hì hì, hai tay được cứu liền bám lấy anh, bắt đầu giở trò lưu manh...
Anh bất đắc dĩ thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh, nghĩ thầm rằng anh ra sức vung cô ra, cũng chỉ có thể bỏ ra. Chỉ là phòng anh rất bé, vung cô ra sẽ va vào tường, nhỡ đâu va chạm có mệnh hệ gì, anh làm sao đền được?
“Ưm...” A Thành giật mình một cái, cảm giác được dục vọng ẩn nhẫn bị cô khơi lên, trong lòng biết không thể cứ tiếp tục như thế, nếu không chắc chắn anh sẽ không thể khống chế nổi mình! Anh ra sức đẩy cô ngồi dậy, còn chưa chạy trốn, cô lại quấn lấy, còn hung mãnh hơn hồi nãy...
Thiên Tuyết cũng phát giận, người nằm dưới không nghe lời, động tác gần như vô cùng tàn bạo.
A Thành phát hiện dường như cô đang bất mãn vì mình không phối hợp, trong lòng dừng lại, mạnh mẽ xoay người đè cô lại.
“A...” Thiên Tuyết quát to một tiếng, trừng lớn hai mắt nhìn anh, trong mắt có sự kinh ngạc và sợ hãi.
Ánh mắt A Thành lóe lên: “Em...” Cô không say?
Thiên Tuyết nhìn anh, đột nhiên cười, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên.
A Thành dừng lại, hôn đáp lại cô. Kinh nghiệm của anh không thể nhiều như cô, nhưng trời sinh bản năng của giống đực luôn khiến anh đoạt lấy. Đầu lưỡi của anh xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, đấu đá lung tung, cướp lấy ngọt ngào của cô.
“Uhm...” Thiên Tuyết hoàn toàn bị mất chủ động, mềm nhũn người dựa vào anh, vừa vặn vẹo vừa rên lên: “Lý Kỳ Lâm...”
A Thành ngừng lại, mạnh mẽ đẩy ra, cắn vào cổ cô một cái...
“A...” Thiết Tuyết đau đớn kêu lên, giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Thiên Tuyết cứng lại, lắp bắp nói: “A, A Thành...”
“Đúng...” Anh cười, cúi đầu tiếp tục hôn cô.
Thiên Tuyết khẽ thở một tiếng, không dám gọi bậy nữa. Cô nghe được âm thanh của chính mình, mặt hồng tim đập, mỗi lần cắn môi không cho chính mình hé răng. Tiếp theo lại muốn, cô rụt rè cái gì, không phải muốn cùng cô OOXX sao? Vì thế tiếp tục “A Thành, A Thành”.
Anh nghe cô kêu tên của mình, hai tay phát run, dường như có thể bóp đứt thắt lưng của cô.
Thiên Tuyết híp mắt lại, tay run rẩy, chuyển qua trước ngực anh, nghĩ muốn cởi quần áo của anh. Đột nhiên, anh xoay người nằm xuống bên cạnh, ôm cô chặt cứng. Cô sửng sốt một phen, không biết tại sao lại thế, cũng chỉ có thể nằm, nằm được vài phút, anh cũng không động đậy cô nghi ngờ ngọ nguậy nửa người, cúi đầu hỏi: “Anh làm sao thế?”
A Thành nhìn cô, chậm chạp nói: “Tỉnh dậy chưa?”
“...” anh buông cô ra, nghĩ cần phải rời đi.
Thiên Tuyết lập tức bám lấy anh, không cho phép anh động đậy, hai mắt không nhúc nhích nhìn anh, đầy lửa giận: “Anh có phải là đàn ông hay không? Đưa đến tận cửa anh cũng không thèm!”
A Thành dừng lại, cầm một bàn tay cô, đưa đến phần bụng dưới của mình. Cô đụng đến một vật cứng, sợ tới mức run tay lên. A Thành lập tức buông cô ra, sau đó cô rút tay trở về.
A Thành xoay người, để cô từ trên người mình tự trượt xuống, nằm ở trên đệm, sau đó ôm chặt cô, nói bên tai cô: “Về sau đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa.”
Thiên Tuyết mạnh mẽ đẩy anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh.
Anh im lặng trong giây lát, ngồi dậy muốn rời đi. Đột nhiên Thiên Tuyết lại lật qua, giữ chặt lấy ống tay áo của anh, ấp úng nói: “Giúp em một chút...”
A Thành kinh ngạc nhìn cô một cái, tùy hứng quay đầu.
A Thành do dự giây lát, từ từ nằm xuống. Cô cười, đưa tay ôm tay anh, gắt gao tiếp cận: “Anh có phải cực kỳ thất vọng với em?”
“Không có.”
“Vậy anh có thích em không?”
A Thành rõ ràng cứng lại, dừng giây lát lại nói: “Em là tiểu thư.”
“Em đây không phải? Nếu em không phải là Mục Thiên Tuyết?”
Sau khi im lặng một lát, anh nói: “Không.”
“Anh...” Thiên Tuyết giận dữ, oán hận nhìn anh.
Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề có chút đau khổ. Nếu cô không phải mục Thiên Tuyết, anh cũng sẽ không thích. Người anh thích, chính là Mục Thiên Tuyết. Không liên quan đến việc cô là ai, đơn giản chỉ là cô, người đó là mục Thiên Tuyết, những thức khác cũng không liên quan.
Nhưng là, anh tự biết mình không xứng với cô, khác cô một trời một vực, cũng không dám nghĩ lầm. Cho dù cô say rượu loạn tính, anh cũng không thể làm bộ như bị trúng kế, lời dụng lúc người ta khó khăn! Nếu không, về sau nói ra, tình cảm này còn tính là gì nữa? Anh có kiêu ngạo của anh, thà rằng để tình cảm này chết héo, cũng không muốn biến nó thành truyện cười.
Đột nhiên Thiên Tuyết khóc lên, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, nhưng không khóc thành tiếng. Cô buông anh ra, nằm thẳng trên giường: “Em biết, anh cực kỳ chán ghét em... Em chắc chắn là người phụ nữ bị chán ghét nhất trên thế giới này!”
A Thành há miệng thở dốc, vẫn quyết định an ủi cô: “Em mà bị chán ghét, trên thế giới này làm gì còn ai đáng yêu.”
“Anh đừng an ủi em nữa!” Thiên Tuyết nói: “Em mà nặng 300 cân, dáng vẻ xấu xí kỳ dị, nhưng sau em còn có nhiều gia sản như thế, cũng nên có rất nhiều người theo đuổi mới đúng, kết quả là, bề ngoài của em như hoa như ngọc, bên trong còn có nhiều khả năng, rất cao quý, cũng coi như quý hiếm, vậy mà đưa đến cửa, anh còn không muốn... hu hu...”
A Thành thở dài, ôm cô: “Ngủ một giấc đi, em say rồi.”
“Em không say...”
“Ai...”
“Cuối cùng thì em có hiểu không...”
A Thành nắm tay cô, hôn lên trán cô một cái: “Tôi còn không muốn sa đọa... em còn tốt hơn. Ngoan, đi ngủ có được không?”
“Không cho anh đi...” Thiên Tuyết giống như một đứa bé ôm lấy anh: “Nếu tỉnh lại mà em không thấy anh, em sẽ nổi giận với anh! Về sau uống rượu cũng không tìm anh, ngủ với ai, anh cũng không được xen vào! Hừ, anh không chịu ngủ với em, nhưng sẽ có người nguyện ý...”
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
A Thành cảm giác được: tốt đẹp tiêu tan, cô đúng là thiên kim nhà giàu, từ nhỏ đã được giáo dục trở thành thục nữ, học đàn, học lễ nghi, đến khi nhìn thấy cô ở trên sân phơi luyện múa ba lê, cuối cùng như là nhìn thấy tiên nữ.
Đên giờ phút này là hết.
Tiên nữ sa đọa rồi!
Thiên Tuyết ngừng múa, lẳng lặng nhìn anh, chăn tơ màu trắng trượt xuống từ đầu cô, thật đúng là giống như một vị tiên nữ. Anh đi qua, dịu dàng khuyên nhủ: “Ngủ một giấc được không? Không thì sẽ đau đầu!”
Đúng lúc này, đột nhiên cô ném chăn vào người anh, ôm đầu của anh hôn loạn lên, hung tàn chí cực.
A Thành trải qua như vậy muốn đẩy cô ra, cô lại giống như bạch tuộc tám chân bò lên đi. Sau vài phút, A Thành cũng chẳng những không đẩy cô ra, còn bị cô ấn lên giường, biến thành cả người đầy mồ hôi. Anh ngừng lại giây lát, cô lại nhân cơ hội tiến đến trên eo anh, giống như nữ lưu manh, vừa tháo cà vạt của anh vừa sờ loạn.
Cô còn muốn mạnh hơn sao?
A Thành mạnh mẽ bắt lấy tay cô, cô rút hai lần rồi bất động, cúi đầu, hôn lên mặt anh, khiến anh buông tay cô ra, đẩy đầu cô ra. Cô cười hì hì, hai tay được cứu liền bám lấy anh, bắt đầu giở trò lưu manh...
Anh bất đắc dĩ thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh, nghĩ thầm rằng anh ra sức vung cô ra, cũng chỉ có thể bỏ ra. Chỉ là phòng anh rất bé, vung cô ra sẽ va vào tường, nhỡ đâu va chạm có mệnh hệ gì, anh làm sao đền được?
“Ưm...” A Thành giật mình một cái, cảm giác được dục vọng ẩn nhẫn bị cô khơi lên, trong lòng biết không thể cứ tiếp tục như thế, nếu không chắc chắn anh sẽ không thể khống chế nổi mình! Anh ra sức đẩy cô ngồi dậy, còn chưa chạy trốn, cô lại quấn lấy, còn hung mãnh hơn hồi nãy...
Thiên Tuyết cũng phát giận, người nằm dưới không nghe lời, động tác gần như vô cùng tàn bạo.
A Thành phát hiện dường như cô đang bất mãn vì mình không phối hợp, trong lòng dừng lại, mạnh mẽ xoay người đè cô lại.
“A...” Thiên Tuyết quát to một tiếng, trừng lớn hai mắt nhìn anh, trong mắt có sự kinh ngạc và sợ hãi.
Ánh mắt A Thành lóe lên: “Em...” Cô không say?
Thiên Tuyết nhìn anh, đột nhiên cười, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên.
A Thành dừng lại, hôn đáp lại cô. Kinh nghiệm của anh không thể nhiều như cô, nhưng trời sinh bản năng của giống đực luôn khiến anh đoạt lấy. Đầu lưỡi của anh xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, đấu đá lung tung, cướp lấy ngọt ngào của cô.
“Uhm...” Thiên Tuyết hoàn toàn bị mất chủ động, mềm nhũn người dựa vào anh, vừa vặn vẹo vừa rên lên: “Lý Kỳ Lâm...”
A Thành ngừng lại, mạnh mẽ đẩy ra, cắn vào cổ cô một cái...
“A...” Thiết Tuyết đau đớn kêu lên, giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Thiên Tuyết cứng lại, lắp bắp nói: “A, A Thành...”
“Đúng...” Anh cười, cúi đầu tiếp tục hôn cô.
Thiên Tuyết khẽ thở một tiếng, không dám gọi bậy nữa. Cô nghe được âm thanh của chính mình, mặt hồng tim đập, mỗi lần cắn môi không cho chính mình hé răng. Tiếp theo lại muốn, cô rụt rè cái gì, không phải muốn cùng cô OOXX sao? Vì thế tiếp tục “A Thành, A Thành”.
Anh nghe cô kêu tên của mình, hai tay phát run, dường như có thể bóp đứt thắt lưng của cô.
Thiên Tuyết híp mắt lại, tay run rẩy, chuyển qua trước ngực anh, nghĩ muốn cởi quần áo của anh. Đột nhiên, anh xoay người nằm xuống bên cạnh, ôm cô chặt cứng. Cô sửng sốt một phen, không biết tại sao lại thế, cũng chỉ có thể nằm, nằm được vài phút, anh cũng không động đậy cô nghi ngờ ngọ nguậy nửa người, cúi đầu hỏi: “Anh làm sao thế?”
A Thành nhìn cô, chậm chạp nói: “Tỉnh dậy chưa?”
“...” anh buông cô ra, nghĩ cần phải rời đi.
Thiên Tuyết lập tức bám lấy anh, không cho phép anh động đậy, hai mắt không nhúc nhích nhìn anh, đầy lửa giận: “Anh có phải là đàn ông hay không? Đưa đến tận cửa anh cũng không thèm!”
A Thành dừng lại, cầm một bàn tay cô, đưa đến phần bụng dưới của mình. Cô đụng đến một vật cứng, sợ tới mức run tay lên. A Thành lập tức buông cô ra, sau đó cô rút tay trở về.
A Thành xoay người, để cô từ trên người mình tự trượt xuống, nằm ở trên đệm, sau đó ôm chặt cô, nói bên tai cô: “Về sau đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa.”
Thiên Tuyết mạnh mẽ đẩy anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh.
Anh im lặng trong giây lát, ngồi dậy muốn rời đi. Đột nhiên Thiên Tuyết lại lật qua, giữ chặt lấy ống tay áo của anh, ấp úng nói: “Giúp em một chút...”
A Thành kinh ngạc nhìn cô một cái, tùy hứng quay đầu.
A Thành do dự giây lát, từ từ nằm xuống. Cô cười, đưa tay ôm tay anh, gắt gao tiếp cận: “Anh có phải cực kỳ thất vọng với em?”
“Không có.”
“Vậy anh có thích em không?”
A Thành rõ ràng cứng lại, dừng giây lát lại nói: “Em là tiểu thư.”
“Em đây không phải? Nếu em không phải là Mục Thiên Tuyết?”
Sau khi im lặng một lát, anh nói: “Không.”
“Anh...” Thiên Tuyết giận dữ, oán hận nhìn anh.
Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề có chút đau khổ. Nếu cô không phải mục Thiên Tuyết, anh cũng sẽ không thích. Người anh thích, chính là Mục Thiên Tuyết. Không liên quan đến việc cô là ai, đơn giản chỉ là cô, người đó là mục Thiên Tuyết, những thức khác cũng không liên quan.
Nhưng là, anh tự biết mình không xứng với cô, khác cô một trời một vực, cũng không dám nghĩ lầm. Cho dù cô say rượu loạn tính, anh cũng không thể làm bộ như bị trúng kế, lời dụng lúc người ta khó khăn! Nếu không, về sau nói ra, tình cảm này còn tính là gì nữa? Anh có kiêu ngạo của anh, thà rằng để tình cảm này chết héo, cũng không muốn biến nó thành truyện cười.
Đột nhiên Thiên Tuyết khóc lên, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, nhưng không khóc thành tiếng. Cô buông anh ra, nằm thẳng trên giường: “Em biết, anh cực kỳ chán ghét em... Em chắc chắn là người phụ nữ bị chán ghét nhất trên thế giới này!”
A Thành há miệng thở dốc, vẫn quyết định an ủi cô: “Em mà bị chán ghét, trên thế giới này làm gì còn ai đáng yêu.”
“Anh đừng an ủi em nữa!” Thiên Tuyết nói: “Em mà nặng 300 cân, dáng vẻ xấu xí kỳ dị, nhưng sau em còn có nhiều gia sản như thế, cũng nên có rất nhiều người theo đuổi mới đúng, kết quả là, bề ngoài của em như hoa như ngọc, bên trong còn có nhiều khả năng, rất cao quý, cũng coi như quý hiếm, vậy mà đưa đến cửa, anh còn không muốn... hu hu...”
A Thành thở dài, ôm cô: “Ngủ một giấc đi, em say rồi.”
“Em không say...”
“Ai...”
“Cuối cùng thì em có hiểu không...”
A Thành nắm tay cô, hôn lên trán cô một cái: “Tôi còn không muốn sa đọa... em còn tốt hơn. Ngoan, đi ngủ có được không?”
“Không cho anh đi...” Thiên Tuyết giống như một đứa bé ôm lấy anh: “Nếu tỉnh lại mà em không thấy anh, em sẽ nổi giận với anh! Về sau uống rượu cũng không tìm anh, ngủ với ai, anh cũng không được xen vào! Hừ, anh không chịu ngủ với em, nhưng sẽ có người nguyện ý...”
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Story
Chương 310: Thiên Tuyết tàn bạo (1/3)
10.0/10 từ 18 lượt.