Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 275: Chiếc nhẫn
Edit: Xiu Xiu
Beta: minhhy299
Loại tin tức này, khẳng định sẽ khiến trên mạng thảo luận nhiều hơn. Cô tìm tên của mình, ngoài vài trang web, cái gì cũng không có. Hơn nữa mấy người… trên web kia còn không phải cô, là khác tên trùng họ. Đinh Thải Nghiên, trong nháy mắt nhảy ra cả mấy chục trang, hơn nữa, đều là mấy con số thẫm màu đỏ nhảy liên tục, ảnh chụp và video cùng tồn tại!
Uyển Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên là cô không có chuyện gì, người gặp chuyện không may là Đinh Thải Nghiên.
Có lẽ phản ứng của cô có chút không được tốt cho lắm, Đinh Thải Nghiên cũng không phải người tốt đẹp gì, còn vài lần làm hại cô, cô không cần đồng tình! Chỉ cần mẹ không biết chuyện của cô là được rồi, cô chỉ sợ mẹ sẽ bị kích thích, làm ảnh hưởng đến thân thể.
Hai giờ sau Mục Thiên Dương mới trở về, vào cửa liền hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Thiên Tuyết trả lời.
Uyển Tình quay đầu nhìn anh, kéo kéo khóe miệng, lại không nói được.
Anh đi vào trong phòng hỏi: “Uyển Tình, em lại đây.”
Uyển Tình vội vàng theo sau. Vào cửa, thấy anh cởi quần áo, liền treo lên cho anh
Anh ngồi ở ghế bên cạnh bàn học, gọi cô: “Lại đây.”
Uyển Tình đi qua, bị anh ôm lên đùi, hung hăng bế cô lên. Cô nhìn anh, muốn cười, đã có chút không cười nổi, cô cố gắng vài cái, bị anh búng trán: “Cười cũng không cười nổi, khi muốn cười thì cười.”
“…Được.”
“Có phải gọi điện thoại cho mẹ không?” Anh hỏi.
“Không có.”
“Bà ấy không biết chuyện của chúng ta, em muốn đánh liền đánh đi, không hề nghĩ đánh xong rồi là xong. Chị em đã xảy ra chuyện, biết không?”
“Biết.” Uyển Tình cúi đầu nói, ngẩng đầu hỏi anh: “Phải… Có phải hay không…”
“Là cái gì?”
Cô mạnh mẽ lắc đầu: “Em chỉ muốn hỏi… Anh trách cô ấy sao?”
“Không liên quan đến anh, vì sao phải trách cô ta?” Mục Thiên Dương giật mình, bỗng nhiên còn nói: “Thế nhưng, lúc cô ấy chụp ảnh, còn ở bên cạnh anh… lừa gạt anh như vậy, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta. Em đừng giúp cô ấy cầu xin, cô ta không phải gì tốt đẹp, đối với em còn không tốt!”
“Em sẽ không cầu xin giúp cô ta!” Uyển Tình nói theo bản năng.
Uyển Tình đột nhiên hỏi: “Anh sẽ đối phó với cô ấy sao?”
“Không cần anh phải ra tay, chính cô ta cũng bị điên rồi. Sao, em muốn anh đối phó với cô ta?”
“… Đâu có chuyện gì liên quan đến em.”
“Mặc kệ đi.” Anh ôm chặt cô, hôn một cái lên gò má của cô.
Uyển Tình nghĩ ngợi, nói: “Có lẽ trong đó có gì hiểu lầm. Nghe nói ảnh chụp có thể là giả, nếu vế sau phát hiện ra cô ta bị oan… anh làm sao bây giờ?”
Mục Thiên Dương im lặng một lát, nói: “Em muốn hỏi cái gì?”
“…Em cũng không biết.”
Đột nhiên anh hung hăng ôm chặt cô, cắn lỗ tai của cô nói: “Anh chưa từng ngủ với cô ta.”
Uyển Tình chấn động, kinh ngạc, nhìn anh, có chút không rõ ràng.
“Cái này…” Mặt cô đỏ lên, nghĩ rằng chuyện anh ngủ với ai đâu có liên quan gì đến cô? Cái loại chuyện xấu xa này, cũng lấy ra mà nói được! Cô đẩy anh một chút, cả giận nói một câu: “Đâu có liên quan gì đến em?”
“Em…” Uyển Tình lập tức bị anh nói lại thấy sợ. Cô cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng anh khó hầu hạ như vậy, nhưng đôi khi cô lại không kiềm chế được chính mình, đối nghịch với anh. Thật giống như ở trong nội tâm cảm thấy chuyện này cũng không có gì, anh cũng không muốn trừng phạt cô.
Cô lau nước mắt lăn xuống: “Về sau em không dám…” Cô nhất thời như bị mất hết đầu óc, mới có thể sinh ra loại ảo giác này. Vận mệnh của anh ở trong tay anh, anh muốn xử trí thế nào, liền làm như vậy…
“Anh không trách em.” Mục Thiên Dương dịu dàng nói, lau nước mắt của cô: “Có một số việc, hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng.”
“Chuyện gì?”
“Thứ nhất, anh đối với em như thế nào, chính em hãy suy nghĩ cẩn thận một chút, đừng thầm nghĩ ngợi lung tung, anh không phải là không tốt với em?”
“…”
“Thứ hai, chúng ta, tuyệt đối không phải bao dưỡng hay là quan hệ bao dưỡng.”
Uyển Tình run lên.
Anh ôm chặt cô: “Cho dù là bao nuôi, cũng là bao nuôi cả đời, không phải gì khác.”
Uyển Tình kinh ngạc nhìn anh, trong lòng rung động mãnh liệt.
Uyển Tình cúi đầu, rõ ràng mở to mắt, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống, cô cũng không biết vì sao.
Mục Thiên Dương cảm giác được nước mắt dừng trên mu bàn tay của mình, nâng mắt nhìn thoáng qua, một bàn tay ôm lấy cô, một bàn tay với vào trong cặp tài liệu, lấy ra một chiếc hộp nhung. Anh ôm cô, mở ra trước mặt cô, bên trong có hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, trên đó khảm một viên kim cương.
Anh đeo chiếc nhẫn to hơn vào tay trái của mình, lớn nhỏ vừa vặn thích hợp, sau đó lại cầm lấy tay phải của cô, đeo nhẫn cho cô. Sau đó… đặt nhẫn của mình bên cạnh nhẫn của cô, hai chiếc nhẫn hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, ánh sáng tràn đầy, giống như đưa ra lời thề nào đó.
Anh nhìn một lúc, ngẩng đầu hôn cô một cái, để trán chạm trán cô, cúi đầu nói: “Có phần anh không nói… chờ em hỏi. nếu em không thích cái này, tùy lúc có thể vứt đi, anh không nói gì…”
Uyển Tình vừa động đậy, nhảy xuống từ trên người anh, thiếu chút nữa là té ngã.
“Em…” Đầu ngón tay kia giống như bị lửa bao vây lấy, khiến cô không dám nhìn anh: “Đêm nay có tiệc… em nghĩ nên quay về trường học sớm một chút, còn phải đi thay đồ.”
Mục Thiên Dương nhìn cô trong chốc lát, gật đầu: “Đi thôi.”
Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương trở về thành phố A. Rốt cuộc anh cũng là vị hôn phu trước của Đinh Thải Nghiên, hơn nữa trước đây anh cố ý khiến người ta có không gian để mơ màng, có thể nói thời gian đó thật không rõ ràng. Không cho phóng viên phỏng vấn một chút, thực xin lỗi tâm hồn phỏng đoán to lớn của quần chúng vây xem.
Nói với Văn Sâm phải về thành phố A, Văn Sâm để người khác thả tin tức ra ngoài, chờ anh lên máy bay, lập tức bị phóng viên vây lại chặt như nêm. Đối mặt với vấn đề đó, anh nhíu mày, không rên một tiếng.
Trở lại công ty, anh đưa cho thư ký một thư thông cáo ra ngoài, đại ý nói là: chuyện gièm pha của Đinh Thải Nghiên bị làm sáng tỏ, là may mắn của Đinh Thải Nghiên, coi như là anh may mắn. Nếu đã muốn chấm dứt, Đinh Thải Nghiên, anh không hề truy cứu, tương lai cũng không có quan hệ gì với Mục Thị, Mục gia, Mục Thiên Dương.
Chuyện này gây xôn xao dư luận, cả nước đều thảo luận, mỗi ngày đều bị phóng viên bao vây chặn đường, khiến đến công ty cũng không thể, mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà. Đinh Thải Nghiên bị bệnh tâm thần luôn từ đầu, trở nên uể oải, mỗi ngày đều sa sút… Cô ta biết, cô ta xong rồi… Tương lai gì đó đều không có…
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Beta: minhhy299
Loại tin tức này, khẳng định sẽ khiến trên mạng thảo luận nhiều hơn. Cô tìm tên của mình, ngoài vài trang web, cái gì cũng không có. Hơn nữa mấy người… trên web kia còn không phải cô, là khác tên trùng họ. Đinh Thải Nghiên, trong nháy mắt nhảy ra cả mấy chục trang, hơn nữa, đều là mấy con số thẫm màu đỏ nhảy liên tục, ảnh chụp và video cùng tồn tại!
Uyển Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên là cô không có chuyện gì, người gặp chuyện không may là Đinh Thải Nghiên.
Có lẽ phản ứng của cô có chút không được tốt cho lắm, Đinh Thải Nghiên cũng không phải người tốt đẹp gì, còn vài lần làm hại cô, cô không cần đồng tình! Chỉ cần mẹ không biết chuyện của cô là được rồi, cô chỉ sợ mẹ sẽ bị kích thích, làm ảnh hưởng đến thân thể.
Hai giờ sau Mục Thiên Dương mới trở về, vào cửa liền hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Thiên Tuyết trả lời.
Uyển Tình quay đầu nhìn anh, kéo kéo khóe miệng, lại không nói được.
Anh đi vào trong phòng hỏi: “Uyển Tình, em lại đây.”
Uyển Tình vội vàng theo sau. Vào cửa, thấy anh cởi quần áo, liền treo lên cho anh
Anh ngồi ở ghế bên cạnh bàn học, gọi cô: “Lại đây.”
Uyển Tình đi qua, bị anh ôm lên đùi, hung hăng bế cô lên. Cô nhìn anh, muốn cười, đã có chút không cười nổi, cô cố gắng vài cái, bị anh búng trán: “Cười cũng không cười nổi, khi muốn cười thì cười.”
“…Được.”
“Có phải gọi điện thoại cho mẹ không?” Anh hỏi.
“Không có.”
“Bà ấy không biết chuyện của chúng ta, em muốn đánh liền đánh đi, không hề nghĩ đánh xong rồi là xong. Chị em đã xảy ra chuyện, biết không?”
“Biết.” Uyển Tình cúi đầu nói, ngẩng đầu hỏi anh: “Phải… Có phải hay không…”
“Là cái gì?”
Cô mạnh mẽ lắc đầu: “Em chỉ muốn hỏi… Anh trách cô ấy sao?”
“Không liên quan đến anh, vì sao phải trách cô ta?” Mục Thiên Dương giật mình, bỗng nhiên còn nói: “Thế nhưng, lúc cô ấy chụp ảnh, còn ở bên cạnh anh… lừa gạt anh như vậy, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta. Em đừng giúp cô ấy cầu xin, cô ta không phải gì tốt đẹp, đối với em còn không tốt!”
“Em sẽ không cầu xin giúp cô ta!” Uyển Tình nói theo bản năng.
Uyển Tình đột nhiên hỏi: “Anh sẽ đối phó với cô ấy sao?”
“Không cần anh phải ra tay, chính cô ta cũng bị điên rồi. Sao, em muốn anh đối phó với cô ta?”
“… Đâu có chuyện gì liên quan đến em.”
“Mặc kệ đi.” Anh ôm chặt cô, hôn một cái lên gò má của cô.
Uyển Tình nghĩ ngợi, nói: “Có lẽ trong đó có gì hiểu lầm. Nghe nói ảnh chụp có thể là giả, nếu vế sau phát hiện ra cô ta bị oan… anh làm sao bây giờ?”
Mục Thiên Dương im lặng một lát, nói: “Em muốn hỏi cái gì?”
“…Em cũng không biết.”
Đột nhiên anh hung hăng ôm chặt cô, cắn lỗ tai của cô nói: “Anh chưa từng ngủ với cô ta.”
Uyển Tình chấn động, kinh ngạc, nhìn anh, có chút không rõ ràng.
“Cái này…” Mặt cô đỏ lên, nghĩ rằng chuyện anh ngủ với ai đâu có liên quan gì đến cô? Cái loại chuyện xấu xa này, cũng lấy ra mà nói được! Cô đẩy anh một chút, cả giận nói một câu: “Đâu có liên quan gì đến em?”
“Em…” Uyển Tình lập tức bị anh nói lại thấy sợ. Cô cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng anh khó hầu hạ như vậy, nhưng đôi khi cô lại không kiềm chế được chính mình, đối nghịch với anh. Thật giống như ở trong nội tâm cảm thấy chuyện này cũng không có gì, anh cũng không muốn trừng phạt cô.
Cô lau nước mắt lăn xuống: “Về sau em không dám…” Cô nhất thời như bị mất hết đầu óc, mới có thể sinh ra loại ảo giác này. Vận mệnh của anh ở trong tay anh, anh muốn xử trí thế nào, liền làm như vậy…
“Anh không trách em.” Mục Thiên Dương dịu dàng nói, lau nước mắt của cô: “Có một số việc, hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng.”
“Chuyện gì?”
“Thứ nhất, anh đối với em như thế nào, chính em hãy suy nghĩ cẩn thận một chút, đừng thầm nghĩ ngợi lung tung, anh không phải là không tốt với em?”
“…”
“Thứ hai, chúng ta, tuyệt đối không phải bao dưỡng hay là quan hệ bao dưỡng.”
Uyển Tình run lên.
Anh ôm chặt cô: “Cho dù là bao nuôi, cũng là bao nuôi cả đời, không phải gì khác.”
Uyển Tình kinh ngạc nhìn anh, trong lòng rung động mãnh liệt.
Uyển Tình cúi đầu, rõ ràng mở to mắt, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống, cô cũng không biết vì sao.
Mục Thiên Dương cảm giác được nước mắt dừng trên mu bàn tay của mình, nâng mắt nhìn thoáng qua, một bàn tay ôm lấy cô, một bàn tay với vào trong cặp tài liệu, lấy ra một chiếc hộp nhung. Anh ôm cô, mở ra trước mặt cô, bên trong có hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, trên đó khảm một viên kim cương.
Anh đeo chiếc nhẫn to hơn vào tay trái của mình, lớn nhỏ vừa vặn thích hợp, sau đó lại cầm lấy tay phải của cô, đeo nhẫn cho cô. Sau đó… đặt nhẫn của mình bên cạnh nhẫn của cô, hai chiếc nhẫn hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, ánh sáng tràn đầy, giống như đưa ra lời thề nào đó.
Anh nhìn một lúc, ngẩng đầu hôn cô một cái, để trán chạm trán cô, cúi đầu nói: “Có phần anh không nói… chờ em hỏi. nếu em không thích cái này, tùy lúc có thể vứt đi, anh không nói gì…”
Uyển Tình vừa động đậy, nhảy xuống từ trên người anh, thiếu chút nữa là té ngã.
“Em…” Đầu ngón tay kia giống như bị lửa bao vây lấy, khiến cô không dám nhìn anh: “Đêm nay có tiệc… em nghĩ nên quay về trường học sớm một chút, còn phải đi thay đồ.”
Mục Thiên Dương nhìn cô trong chốc lát, gật đầu: “Đi thôi.”
Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương trở về thành phố A. Rốt cuộc anh cũng là vị hôn phu trước của Đinh Thải Nghiên, hơn nữa trước đây anh cố ý khiến người ta có không gian để mơ màng, có thể nói thời gian đó thật không rõ ràng. Không cho phóng viên phỏng vấn một chút, thực xin lỗi tâm hồn phỏng đoán to lớn của quần chúng vây xem.
Nói với Văn Sâm phải về thành phố A, Văn Sâm để người khác thả tin tức ra ngoài, chờ anh lên máy bay, lập tức bị phóng viên vây lại chặt như nêm. Đối mặt với vấn đề đó, anh nhíu mày, không rên một tiếng.
Trở lại công ty, anh đưa cho thư ký một thư thông cáo ra ngoài, đại ý nói là: chuyện gièm pha của Đinh Thải Nghiên bị làm sáng tỏ, là may mắn của Đinh Thải Nghiên, coi như là anh may mắn. Nếu đã muốn chấm dứt, Đinh Thải Nghiên, anh không hề truy cứu, tương lai cũng không có quan hệ gì với Mục Thị, Mục gia, Mục Thiên Dương.
Chuyện này gây xôn xao dư luận, cả nước đều thảo luận, mỗi ngày đều bị phóng viên bao vây chặn đường, khiến đến công ty cũng không thể, mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà. Đinh Thải Nghiên bị bệnh tâm thần luôn từ đầu, trở nên uể oải, mỗi ngày đều sa sút… Cô ta biết, cô ta xong rồi… Tương lai gì đó đều không có…
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá:
Truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Story
Chương 275: Chiếc nhẫn
10.0/10 từ 18 lượt.