Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 209: Đoạt lại hắn!

Khi đến trung tâm thương mại mới tám giờ rưỡi. Thiên Tuyết và Uyển Tình xuống xe, chậm chạp lên lầu. Cả người Uyển Tình đầy tâm sự, Thiên Tuyết nhịn không được an ủi cô: “Cậu đừng suy nghĩ, anh mình sẽ thu thập cô ta.”

Uyển Tình đột nhiên hỏi: “Cậu nói, anh cậu có chạm qua cô ta hay không?”

Thiên Tuyết sửng sốt, cô thật chưa nghĩ qua vấn đề này. Tuy rằng trong tiểu thuyết không ít đàn ông si tình, nhưng đàn ông trong hiện thực đều không chịu nổi mà tìm chỗ giải tỏa. Đinh Thải Nghiên là vị hôn thê của anh cô, bọn họ vốn có thể XXOO; mà bộ dáng Đinh Thải Nghiên cũng có thể, thịt tới miệng người đàn ông nào mà không muốn? Đột nhiên cô cảm thấy, anh cô thối nát! Cặn bã! Cạn bã!

Uyển Tình đau thương cười: “Khẳng định là có chứ? Bọ họ là hôn thê. Đột nhiên thấy mình đáng ghét…..”

“Cậu đừng nghĩ loạn!” Thiên Tuyết vội vàng nói.

Uyển Tình lắc đầu: “Không phải tớ muốn làm loạn, thay vào đó là một vấn đề khó trước mắt tớ. Tớ cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ…..Nếu bị người ta biết, sẽ không có người nào tin tớ vô tội, mà cô ta còn là chị tớ…..Tuy rằng tớ không có thừa nhận cô ta.”

“Uyển Tình….”

“Anh cậu như thế nào lại hủy hoại tớ!” Uyển Tình lại bắt lấy tay cô, “Anh ta hại tớ là kẻ thứ ba, tiếp tay với Đinh Thải Nghiên bắt nạt tớ! Đinh Thải Nghiên không phải người tốt! Anh cậu thật sự bị mù mắt mới đính hôn với cô ta!”

“Được được rồi….Anh mình bị mù mắt.” Thiên Tuyết trong lòng nói: Anh cô mới không bị mù mắt! Là cậu bị mù! Anh mình thương cậu như vậy cậu lại không biết…..

Uyển Tình nắm lấy chiếc túi nhỏ trên người, thẻ Mục Thiên Dương cho cô để ở bên trong. Đột nhiên cô dâng lên một cảm giác xúc động, rời khỏi nơi này! Cô có thể lấy tiền ra, chỉ cần có tiền, có nhiều vấn đề cũng trở nên không có vấn đè, cô có thể rời khỏi nơi này.

Cô bắt lấy tay Thiên Tuyết, đi đến một góc không có người: “Thiên Tuyết, cậu giúp tớ đi!”


“Giúp cậu cái gì?”

“Tớ không thể như vậy nữa!” Uyển Tình nói, “Bằng không tớ sẽ điên mất! Không điên cũng sẽ bị bọn họ hại chết! Anh cậu hiện tại không có ở đây, cậu giúp tớ rời khỏi nơi này được không? Tớ dắt mẹ theo cùng, Tớ đi sẽ không bao giờ trở lại đây nữa!”

Thiên Tuyết bỗng nhiên trừng lớn mắt, kinh hãi nói: “Cậu đang suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?”

“Tớ không có suy nghĩ bậy bạ! Sớm hay muộn tớ cũng phải đi! Thật vất vả lắm mới có cơ hội.”

Đầu óc Thiên Tuyết một mãnh hỗn độn, nghĩ nghĩ nói: “Cậu đi rồi? Đại học của cậu thì làm sao bây giờ?”

Uyển Tình cứng lại: “Tớ có thể thi lại!”

“Có giấy chứng nhận liền có thể điều tra ra được! Trừ khi các người thay đổi hộ khẩu, bằng không anh mình muốn điều tra mà nói, nhất định sẽ tìm ra được!”

Thiên Tuyết ngẩn ra, nói không ra lời. Vô luận đến đâu ở, thân thế cô đều không thay đổi được. Ý tứ này, là cả đời cô đều trốn không thoát?

Thiên Tuyết còn nói: “Thật đi rồi, ai biết đến khi nào mới gặp lại, thân thể dì chịu nổi không? Quan trọng là, cậu đi giống như lánh nạn vậy, làm sao khai báo với dì? Cậu tình nguyện chịu đựng bây giờ hay phải nói cho dì biết?”

Uyển Tình vội vàng lắc đầu, tuyệt đối không thể cho mẹ biết.


Thiên Tuyết khẩu khí lớn: “Nếu không được, duy trì hiện trạng như bây giờ là biện pháp tốt nhất. Nếu cậu sợ Đinh Thải Nghiên, vậy thì đoạt lấy anh mình đi! Cậu mỗi ngày ngủ cùng anh ấy, Đinh Thải Nghiên tóc cũng không sờ tới, cậu có thể gần quan được lộc nha! Chờ cậu đoạt được anh mình, dẫm nát mẹ con Đinh Thải Nghiên dưới chân, như vậy không phải cậu giúp dì báo thù sao?”

“Như vậy tớ thật sự là người thứ ba!” Uyển Tình giận dỗi nói.

Thiên Tuyết bất mãn liếc cô, đối với cô thật là tức giận: “Chỉ cần cậu có bản lĩnh, khống chế được anh mình, tin tương anh mình sẽ làm tốt chuyện này! Đến lúc đó, tuyệt đối không có cách nói người thứ ba, cho dù có nói, cũng không đội lên đầu cậu! Chỉ xem cậu có nguyện ý hay không!”

Uyển Tình vừa nghĩ, cảm thấy điều đó không có khả năng. Cô nhìn Thiên Tuyết: “Vì sao cậu muốn tớ làm như vậy? Anh ta là anh cậu, cậu lại bảo tớ đi lừa anh ta?”

Thiên Tuyết buồn bực hít một hơi, cậu thật sự đối với anh mình không có chút cảm giác nào sao? A?!

“Cậu có thể gạt anh mình cả đời cũng tốt nha! Có câu nói là, đàn ông bại hoại lừa một cô gái một thời gian, người đàn ông tốt lừa được một cô ái cả đời, áp dụng như vậy cũng giống nhau! Nếu như cậu dối gạt anh mình cả đời, cho anh ấy bên trong hạnh phúc, mình hi vọng như vậy. Hơn nữa, mình không ưa Đinh Thải Nghiên!”

Uyển Tình có cảm giác vẫn không tin tưởng nổi. Cậu ấy muốn mình đi lừa Mục Thiên Dương sao? Cô làm sao lứa hắn được? Hắn lợi hại như vậy, khẳng định cô sẽ lộ ra dấu vết, đến lúc đó không biết chết thảm như thế nào.

Thiên Tuyết nhìn cô một cái, lôi kéo cô đi về phía trước: “Được rồi được rồi, cậu nên đi làm!”

Thở ra---- anh, chuyện tình cảm sao, giả giả sẽ thành thật. nếu Uyển Tình thật làm như vậy, anh nói anh sẽ cảm ơn em như thế nào? À, đương nhiên, tốt nhất không có lừa gạt ~

~~~~

10 giờ, Mục Thiên Thành trở lại Mục gia, không tránh khỏi bị Mục lão gia nhắc tới: “Con không thích ngôi nhà này bao nhiêu? Cho dù bình thường ở nước ngoài, nếu đã về nhà, cũng không qua đêm ở nhà!”

“À, tụ tập cùng vài đứa bạn, không dễ từ chối thôi!” Mục Thiên Thành có chút không được tự nhiên, vội vàng chuyển chủ đề, “Uyển Tình đâu? Thiên Tuyết đâu?”

Mục lảo gia cười, chỉ vào hắn: “Con nhìn con, còn nháo với ông, một hồi lại đi tìm Uyển Tình.”

Mục Thiên Thành….. Ông thật sự không phát hiện bộ dạng cô ấy giống cháu dâu lớn của ông sao?

“Uyển Tình đi làm công! Tương lai nó làm cháu dâu thật tốt, tuổi còn nhỏ ----“

“Làm, thêm?” Mục Thiên Thành tựa hồ nghe không hiểu hai chữ này, “Làm thêm gì?”

“Chính là nghỉ hè đi làm thêm đấy, trước kia con không có trải qua sao?”

Mục Thiên Thành vịn trán, chị dâu nhỏ đi làm thêm? Anh họ không biết à? Hắn cả kinh, bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Con đi nhìn xem!” Nếu như anh họ biết chị dâu nhỏ đi làm, mới từ quỹ môn quan trở về lại đi làm thêm, hắn và Thiên Tuyết không chịu nổi!

“Con gấp cái gì? Uyển Tình nói không vất vả….” Mục lão gia thấy người đã biến mất, vừa lòng gật đầu, “ Biết đau lòng vợ, không sai, không sai….”

Mục Thiên Thành đi khỏi biệt thự, gọi diện thoại cho Thiên Tuyết: “Mục Thiên Tuyết, em chở chị dâu nhỏ đi đâu?”

“Đi dạo phố nha~”

“Em còn gạt anh! Ông đều nói cho anh biết!”


“Khụ---- em ngăn Uyển Tình không được thôi, anh không nên nói cho anh em biết là được rồi.”

“Nhưng mà anh ấy hôm nay sẽ trở về.”

“A?”

“Anh ấy biết chuyện hôm qua!”

“A----“Thiên Tuyết thét chói tai.

Người trong cửa hàng trà sữa hoảng sợ, Uyển Tình không cẩn thận bị trà sữa làm nóng một chút, cô vừa lau vừa đi ra ngoài, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu làm sao vậy?”

Thiên Tuyết nhìn cô, nừa ngày mới nói: “Anh mình hôm nay trở về.”

Uyền Tình ngây ngốc.

“Không biết mấy giờ máy bay hạ cánh, cậu hiện tại xin phép nghỉ rời khỏi, hay là rời khỏi sau khi tan việc?”

Uyển Tình quay đầu nhìn nhìn cửa hàng trưởng, nhìn nhìn lại nhân viên, nói: “Hôm nay có hai người nghỉ, tôi lại đi xin phép nghỉ, đến buổi chiều gấp rút quá không kịp.”

“Vậy tớ chờ cậu tan tầm.” Thiên Tuyết kì thật không có quá lo lắng. Dù sao cũng có Uyển Tình mà….Ô ô, ai nói không lo lắng? Ai biết cái tên đại ma đầu kia sẽ làm ra tình huống gì.

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Story Chương 209: Đoạt lại hắn!
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...