Bán Yêu Và Bán Sơn
Chương 81: 81: Khách Phương Xa Tới Thăm
Hoàn Nhạc tặng Sầm Thâm một món quà vượt xa mọi tưởng tượng của hắn, ấy là một bức tranh.
Trong phòng ngủ của Sầm Thâm không có TV, cho nên trên mặt tường trắng tinh chỉ được trang trí bằng hai cái giá đơn giản với chiều cao so le, trên đó bày một ít sách và mấy món nho nhỏ xinh xinh, phần lớn đều là pháp khí Sầm Thâm làm ra khi rỗi rãi, không có nhiều công năng.
Mà hiện tại, giá đựng đồ đã bị dời sang hai bên, phần tường ở giữa đối diện cuối giường trống một khoảng lớn, vừa đủ cho bức tranh dài tận hai mét của Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc giỏi thư pháp, tài hội họa cũng hơn người, mặc dù không xuất sắc bằng nhị ca chàng, nhưng vẫn thừa sức làm quà.
Chàng muốn tặng Sầm Thâm một bức họa, chẳng ngoài dự đoán của mọi người đâu, nội dung thực sự dụ dỗ người ta phải nghĩ suy sâu xa.
Chỉ thấy trên bức tranh cực lớn, thủy mặc phác họa ra sông núi khoáng đạt làm nền và trong phong cảnh ấy, lá bạch quả vàng óng ánh vương đầy mặt đất.
Nơi đậm chỗ nhạt như tia sáng rơi xuống từ chín tầng trời, không lộng lẫy quá mức mà vẫn đẹp tựa kim lân.
Hấp dẫn sự chú ý của người ta nhất thì không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người đẹp vận áo đỏ nghiêng mình nằm trên kim lân.
Tuy chàng trai búi tóc, áo bào rộng tay lớn, nhưng Sầm Thâm vẫn liếc mắt đã một cái là nhận ra ngay đó là mình.
Không, phải nói kia là Sầm Thâm trong ảo tưởng của Hoàn Nhạc.
Sóng mắt lạnh lùng trong trẻo, đuôi mắt nhấn chút sắc đỏ, phong tình kể sao cho xiết.
Hắn đang dựa vào người con chó sói lớn.
Chó sói nằm trên đất mà vẫn oai phong lẫm liệt
Một bên khác, Sầm Thâm mười lăm mười sáu tuổi mặc áo sơ mi rộng thùng thình đang ngồi, tay còn đùa nghịch khóa bát quái.
Thiếu niên rủ mắt lặng im, gương mặt nhỏ nhắn đẹp thật tinh tế.
Xem ra, Hoàn Nhạc không chỉ họa đẹp mà mơ cũng đẹp lắm, trái ôm phải ấp cơ mà.
“Ý gì đây?” Sầm Thâm nhìn chàng bằng vẻ mặt vô cảm.
Hoàn Nhạc ngượng ngùng sờ mũi, đương định mở miệng, A Quý đột nhiên hớt lời: “Bức tranh này nên đặt là —– Người đẹp và dã thú.”
Hoàn Nhạc lập tức lườm ông: “Lui ngay.”
Sầm Thâm lạnh lùng nhìn họ, không cần nói nữa, chắc chắn A Quý biết chuyện.
Trăm phần trăm là Hoàn Nhạc đã vẽ khi Sầm Thâm đi tìm Liễu Thất học tập, với cái nết nhiều chuyện của A Quý, dễ gì mà không ở bên cạnh làm khán giả cổ vũ.
Trước nhất ông sẽ hào hứng xem Hoàn Nhạc vẽ tranh, có lẽ còn đóng góp ý kiến đen tối gì nữa, sau đó đợi khi Hoàn Nhạc lao đầu vào chỗ chết thì nhảy ra quạt gió thổi lửa, quả thật hoàn mỹ.
“Gỡ nó xuống.” Sầm Thâm hít sâu, hắn cũng không muốn mỗi ngày đối diện bức tranh thế này mà đi ngủ.
Hoàn Nhạc đâu chịu chứ, chàng che trước bức tranh, cứ như sau lưng chính là người yêu của mình, “Đừng mà A Sầm, anh xem nè em vẽ đẹp lắm đó.”
Sầm Thâm nheo mắt: “Cất hay không cất?”
“Không.” Hoàn Nhạc nghiêng đầu, ngoài miệng cực kỳ kiên cường, vẻ mặt lại diễn sâu em đáng thương lắm nhưng em phải cố mạnh mẽ: “Anh đánh em đi.”
Một giây sau, chàng lặng lẽ ngó qua, một bộ “Anh mà đánh em thật nghĩa là anh hết thương em rồi”.
Sầm Thâm quả tình rất muốn tẩn chàng.
Hắn biết nếu mình ra tay thật, chắc chắn Hoàn Nhạc sẽ bé ngoan cho hắn đánh.
Nhưng hắn không muốn làm thế, để từ nay về sau Hoàn Nhạc có cớ được voi đòi tiên.
Vì vậy hắn thu lại ánh nhìn chết chóc, chuyển qua hỏi một vấn đề trí mạng: “Vậy em thấy anh hồi trước tốt hay anh bây giờ tốt?”
Hoàn Nhạc bỗng chốc bị nghẹn, đứng hình.
A Sầm nào tốt hơn?
Cả hai đều rất tốt!
Không, không đúng, họ vốn dĩ là một mà!
Thiếu niên Đại Đường chưa bao giờ phải đối mặt với câu hỏi làm người ta nghẹt thở như vậy, chàng thông tuệ cách mấy cũng càng nghĩ càng thấy đây là cạm bẫy, nếu chàng bước chân vào, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
“A Sầm đẹp trai tốt bụng ơi, em sai rồi.” Thiếu niên kiêu ngạo co được dãn được.
“Anh không.” Sầm Thâm lãnh khốc vô tình.
Hoàn Nhạc tức thì ôm lấy hắn, phát động tuyệt chiêu cuối – Nhõng nhẽo đại pháp, thậm chí chủ động mở miệng đòi gỡ tranh, nhưng Sầm Thâm vẫn từ chối: “Treo đi, đẹp lắm.”
Thực ra Sầm Thâm cũng hơi tò mò, đối với đại đa số các cặp đôi mà nói, sợ rằng đây đều là vấn đề không ai không để ý cho được, tuy về bản chất thì nó chính là tay phải đánh tay trái thôi.
Hoàn Nhạc thông minh hơn nữa thì có lợi ích gì? Ái tình vốn chẳng nói lý.
“A Sầm ơi A Sầm ời A Sầm ới…” Hoàn Nhạc chỉ có thể bám dính lấy Sầm Thâm hơn nữa để bày tỏ lòng trung.
Sầm Thâm bình thản tự nhiên, mặc cho Hoàn Nhạc ghẹo kiểu nào chăng nữa, hắn vẫn bát phong xuy bất động.
Suy nghĩ phải dịu dàng với Hoàn Nhạc hơn khi vừa mới thoát ra khỏi ký ức kia đã sớm tan thành mây khói.
Vì vậy tại căn nhà nho nhỏ ở chỗ sâu sâu trong hẻm Tây Tử, thường thường sẽ diễn ra một màn như vầy —— thiếu niên cao to cường tráng theo đuôi một thiếu niên thấp hơn, khi thì nhảy lên cản trước mặt hắn, buông lời dụ dỗ, cúi đầu cười tỏa nắng, không chừa thủ đoạn nào.
Chàng thường bất ngờ biến ra một đóa hoa, cài lên tai đối phương.
Khi thì giống như giặc cướp, khiêng người ta bỏ chạy, chẳng biết khúc hành làng có chút xíu như thế thì có gì để mà chạy.
Vô tội nhất không ai bằng con rùa vàng ba vạch hay nằm tắm nắng dưới hiên, sểnh ra là bị đá bay hết cái hành lang, bị ép biểu diễn Thomas và những người bạn.
Ông kháng nghị rất nhiều lần nhưng không ai để ý.
Hiển nhiên bọn họ kỳ thị con rùa không thể hóa hình này.
“Aizzz…..” Hôm nay A Quý lại thở dài, càng ngày ông ngày cảm thấy cuộc sống gian nan.
Trong phòng tiếp tục vang lên giọng nói không biết thẹn thùng chẳng biết xấu hổ của Hoàn Nhạc, A Quý quay đầu liếc nhìn, hình như hai đứa nó đang chơi “Bay cao nào nhảy cao nào”.
Nhìn sắc độ của màu đỏ trên mặt Sầm Thâm và dáng vẻ phấn khích của Hoàn Nhạc, A Quý cảm thấy mình nên đưa cho Sầm Thâm cây dao, thế là có thể xử Hoàn Nhạc gọn gàng sạch đẹp ngay.
Yêu phi đến từ Đại Đường này rốt cuộc lộ bản chất hồ ly tinh rồi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Sầm Thâm vẫn đang đỏ mặt, đá đá vào khoảng không, “Còn không mau thả anh xuống hả!”
Hoàn Nhạc không thả, cứ bồng người ta như bồng con nít chạy ra cửa, trông qua khe cửa thấy người bên ngoài, chàng nhẹ giọng bảo: “Là ông em trai già của anh tới.”
Sầm Thâm tức tới độ muốn nắm đầu chàng, nhưng xét thấy hành vi này quá giống chị em phụ nữ nên đành thôi.
May mà bên ngoài có người, cuối cùng Hoàn Nhạc cũng chịu thả hắn xuống.
Sầm Thâm không thể đánh chàng ngay lúc này, chỉ cưỡng chế bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, đanh mặt mở cửa.
Ngoài kia là Chử Nguyên Bình đang tay xách giỏ trái cây tay tha đồ bổ.
Bốn mắt nhìn nhau, Chử Nguyên Bình ngơ ngác.
Anh trai của tui ơi, tui đã ăn sinh nhật bốn chục tuổi rồi, sao anh lại trẻ ra thế này.
Chữ “Anh hai” tới bên mép rồi mà không sao thốt nên lời.
“Anh….” Chử Nguyên Bình ngập ngừng.
Anh vốn định không quấy rầy cuộc sống của Sầm Thâm nữa, nhưng lo lắng cho bệnh tình của hắn nên vẫn luôn quan tâm tình huống ở bên này.
Mấy ngày trước anh nhận được tin, nói rằng em trai của Sầm Thâm xuất hiện.
Nhưng em trai Sầm Thâm là anh mà? Sẩm Thiển là đứa ất ơ ở đâu ra?
Chử Nguyên Bình trái lo phải nghĩ, sau cùng vẫn quyết định đích thân tới tìm hiểu thực hư.
Đối mặt chớp mắt nhìn nhau, Chử Nguyên Bình rõ ngay người trước mặt là anh trai Sầm Thâm của mình, bởi vì đôi mắt không biết lường gạt.
Sầm Thâm là yêu quái nên có vài bí quyết để cho mình trông trẻ tuổi hơn cũng chẳng lạ gì.
“Vào đi.” Sầm Thâm không nhiều lời, xoay người bước vào trong.
Chử Nguyên Bình vội vàng đuổi theo, lúc đi ngang qua Hoàn Nhạc còn bị chàng trừng, cái này làm anh hơi ngẩn ngơ —– con yêu quái to gan dám mơ tưởng anh trai anh bình thường trông rất thông minh nhưng vẫn có gì đó rất trẻ con trong mắt người được coi là thành đạt như Chử Nguyên Bình, cho nên anh luôn nghi ngờ thằng nhóc này có thể chăm sóc anh trai mình đàng hoàng hay không.
Trong nhà, Sầm Thâm đã yên vị trên ghế sa lông.
Tuy cơ thể hắn biến nhỏ nhưng khí tràng đại ca vẫn không đổi, chỉ một cái liếc mắt đơn giản đã khiến Chử Nguyên Bình lại căng thẳng.
“Lần này tới có việc gì?” Sầm Thâm hỏi.
“Em nghe chuyện Sầm Thiển nên tới xem một chút.” Chử Nguyên Bình đặt quà xuống.
Bởi vì không thể tin được, Sầm Thâm giải thích với anh đấy!
Không đuổi thẳng anh mà thoải mái dễ chịu nói chuyện với anh!
Hoàn Nhạc nhìn Chử Nguyên Bình dù khiếp sợ vẫn vô thức mỉm cười thì thoáng nheo mắt.
Đúng lúc này, Sầm Thâm lại còn mời: “Bốn rưỡi rồi, ở lại ăn bữa cơm đi.”
Chử Nguyên Bình trực tiếp bị câu này làm cho bối rối, mới hoàn hồn đã thấy Hoàn Nhạc lườm nguýt mình dữ tợn.
Nhưng bây giờ Chử Nguyên Bình cực kỳ vui vẻ, cho nên tự nhiên thể hiện sự rộng lượng của người lớn dành cho lớp trẻ.
Anh khẽ mỉm cười.
Hoàn Nhạc thấy đối phương đang khiêu khích mình.
Song, Sầm Thâm chịu giao lưu với người khác là chuyện tốt, Hoàn Nhạc không thể tống người ta ra ngoài, nhưng để người đàn ông này không tiếp tục lượn qua lượn lại trong tầm mắt Sầm Thâm, chàng mời Chử Nguyên Bình vào bếp.
“Anh ở lại ăn cơm, chẳng lẽ còn muốn anh trai anh đích thân xuống bếp nấu cho anh hả?” Hoàn Nhạc cầm dao phay, hỏi.
“Ừm… Đúng thật là không nên.” Chử Nguyên Bình tán thành nhưng anh đường đường là ông chủ tập đoàn dược họ Chử, mỗi ngày trăm công ngàn việc, làm sao có thể giỏi cả chuyện bếp núc chứ?
Mười phút sau, Chử Nguyên Bình xắn tay áo lên làm phụ bếp cho Hoàn Nhạc bỗng rơi vào trầm tư —— anh kêu Sầm Thâm là anh, vậy nên kêu Hoàn Nhạc là gì?
Chị dâu?
Thế thì thấy ghê quá.
Cùng lúc đó, thư trai đã đóng cửa từ chối tiếp khách nhiều ngày còn treo cả bảng “Xin đừng làm phiền”, đương nhiên bốn chữ “Xin đừng làm phiền” này chỉ là thuật che mắt, nếu như nhìn bằng cặp mắt của yêu quái, bên trên sẽ hiện lên bốn chữ rồng bay phượng múa màu đỏ to tổ chảng —– Muốn chết cứ tới.
Khắp thư trai đều là cảm xúc vô cùng buồn bực từ chủ nhân.
Hai vị khách phương xa dừng bước trước tấm bảng kia.
“Làm sao bây giờ? Hình như Tứ gia không muốn tiếp khách.” Nữ yêu xinh đẹp trong bộ sườn xám cầm tẩu thuốc, mỗi cái nhíu mày thoáng chút cong môi cười đều hút hồn người ta.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh thân vận tây trang đen sau lưng đeo tay nải màu lam cực kỳ lệch quẻ chau mi hỏi: “Hay là qua tiệm may kế bên đi? Tiệm may còn mở không?”
Nữ yêu liếc về bên đó, “À, còn mở thật kìa.”.
Bán Yêu Và Bán Sơn