Bán Yêu Và Bán Sơn
Chương 46: 46: Nhan Cẩu
A Quý vừa lắc đầu cảm thán vừa nhiệt tình tính giờ hộ hai người.
Đợi một giờ mà kết giới vẫn chưa biến mất, A Quý chỉ có thể tán thưởng —- Nhạc Nhạc thiếu hiệp thực sự rất khí phách, không hổ là chó tới từ Đại Đường.
Một tiếng rưỡi sau, A Quý ngồi ở hiên nhà buồn chán đếm lá Cây Xuân.
Ánh mắt thường xuyên liếc về hướng phòng ngủ, nhưng không thể thấy được gì cả.
Hai giờ sau, Hoàn Nhạc rốt cuộc bước ra.
“Wow, Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi ngươi như này thật không được đâu.” A Quý đương muốn châm biếm, ngẩng đầu bắt gặp gương mặt Hoàn Nhạc thì chợt giật mình, “Sao mặt ngươi đỏ đến bất thường vậy, không phải ngươi #%# Tiểu Thâm Thâm… Chẳng lẽ là hắn đè ngươi???”
“Không phải không phải.” Hoàn Nhạc lắc đầu liên hồi, bộ dáng thẹn thùng, mặt đỏ như sắp nổ tung.
Chàng ngồi xổm cũng không xong, đi cũng không được, ngồi cũng không thoả, cảm giác đỉnh đầu gần bốc khói đến nơi.
“Rốt cuộc hai người đóng cửa ở bên trong làm chính sự gì?” A Quý càng hiếu kỳ.
Hoàn Nhạc không nói gì, ôm hai má nóng hổi ngồi chồm hổm trên sàn, đập đầu côm cốp vào đầu gối.
Trời mới biết chàng chỉ muốn hôn nhẹ mà thôi, thực sự cứ như bị yểm bùa, làm người ta như nọ như kia.
Không không không không không chàng không phải dạng như vậy.
Chàng thật lòng chỉ muốn dỗ A Sầm vui vẻ thôi, rất cố gắng muốn làm hắn thích thú…
Toang rồi toang rồi toang rồi, A Sầm sẽ không ghét bỏ chàng biểu hiện quá kém chứ?
Trời ơi.
Chàng chỉ là không có kinh nghiệm gì.
A, A Sầm thật đẹp, đẹp theo mọi nghĩa.
Vui quá hà.
Lần sau… Còn có lần sau sao?
Hoàn Nhạc nằm xuống hành lang, cả người trở thành “Xoắn xuýt” viết hoa.
A Quý rất nghi hoặc, không phải hai tên này tìm kiếm đại hài hòa trong sinh mệnh vũ trụ à, sao một tên lại phát điên rồi?
Người bên trong thì thế nào?
Tàn phế rồi ư?
A Quý không nhịn được muốn đi tìm hiểu, nhưng mới vừa tới gần cửa phòng ngủ đã bị Hoàn Nhạc giơ một chân chặn lại.
Hoàn Nhạc đứng dậy trừng ông, “Ông muốn gì?”
“Ta ngó chút không được hả?”
“Không được, đó là của ta.”
“Ai, con chó nhà người keo kiệt quá, ai.”
“Đi, xê qua một bên.” Đuôi lông mày Hoàn Nhạc khẽ nhướng, dáng dấp vô cùng tiểu nhân đắc chí.
Sau đó chàng lập tức bước tới, không biết lấy từ đâu ra một nhánh cây, vẽ một vòng tròn quanh phòng ngủ, nói: “Không cho lại đây.”
“Người vẽ vĩ tuyến ba mươi tám hả!”
“Kệ ta.”
“Nhạc Nhạc thiếu hiệp ta nói cho ngươi biết đa, lúc ta tới đây thì không biết ngươi còn đang ở xó nào đâu.”
Nhưng Hoàn Nhạc ném nhánh cây đi, đoạn nghênh ngang trở về phòng ngủ.
“Ta không ăn dấm chua của con rùa đen.” Chàng bảo.
A Quý triệt để tức tối, muốn nhảy dựng lên đánh người, song chân quá ngắn nên đành phải bỏ cuộc, buồn phiền đến độ hy vọng vũ trụ bị hủy diệt.
Ở bên kia, Hoàn Nhạc lần nữa bò lên giường, ôm eo Sầm Thâm từ sau lưng, hai má cọ nhẹ bờ vai hắn, một luồng ám muội dâng lên trong sự thân mật.
Song, giờ phút này cơ thể Sầm Thâm cực kỳ mẫn cảm, không chịu nổi nhất là bị đụng chạm, mà thoát lực không muốn nhúc nhích, bèn nhắm mắt kêu: “Em đi ra ngoài.”
Hoàn Nhạc nghe xong cả người đều không khỏe, “Em ra ngoài rồi mới về đây!”
“Vậy chớ chạm vào anh.”
“Có phải A Sầm anh ghét bỏ em không?”
Hoàn Nhạc biết hết, chắc chắn là ghét bỏ!
Sầm Thâm rất muốn trả lời chàng bằng chữ “Đúng” khẳng định, trên thế giới này có kẻ có thể một mặt ra sức ăn hiếp anh, mặt khác thẹn thùng tưởng chừng nổ tung, cứ như học sinh trung học thơ ngây hay sao?
Có.
Cái kẻ đấy chính là Hoàn Nhạc.
Hai giờ trước, đôi lần Sầm Thâm cảm tưởng mình giống như phạm tội, sẽ bị hành hình vậy.
Nhưng cuối cùng Sầm Thâm cũng không đẩy Hoàn Nhạc ra, chỉ dịu ngoan ngả vào ngực chàng, thiếp đi.
Hoàn Nhạc thấy có chút không chân thực, vẫn luôn mở to mắt nhìn hắn, thỉnh thoảng gảy tóc hắn, hôn tai hắn, làm như đang xác nhận người trong lòng là thật.
Sầm Thâm bị chàng quấy rầy đến không cách nào ngủ được, chàng lại nhanh chóng xin lỗi, rên lên khúc đồng dao ở quê nhà, bảo rằng muốn ru hắn ngủ.
Hát khó nghe thật sự.
Thôi, nhịn vậy.
Sầm Thâm mơ mơ màng màng nghĩ, mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.
Lá cây khẽ lay động, cũng không biết là ai đánh đổ tinh dầu hoa, cả trong khe nứt trên tảng đá xanh cũng thoảng hương nhàn nhạt.
Khi hẳn tình dậy sau giấc ngủ thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Sầm Thâm hiếm khi có thời gian ngủ dài như vậy, dù là ngày đó đột ngột phát bệnh cùng lắm cũng chỉ ngủ chừng mười giờ mà thôi, cho nên lần này hắn ngủ lâu quá đã khiến Hoàn Nhạc sợ hãi.
Nếu không phải trông Sầm Thâm vẫn hoàn toàn ổn, hít thở đều đặn, sắc mặt cũng thiên về hồng hào, suýt nữa chàng đã đến quỳ trước cửa nhà Nam Anh.
Đương nhiên, để cho an toàn, chàng vẫn gọi điện hỏi ý kiến Nam Anh, có điều ấp úng không kể chuyện phóng đãng giữa ban ngày thôi.
Nam Anh cũng không bất ngờ, giọng nói qua điện thoại vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, phảng phất vui cười, “Đừng lo lắng, đây là hiện tượng bình thường sau khi ta châm cứu cho anh ta, nghĩa là thân thể của anh ta đang tự chữa lành.
Chuyện tốt.”
Bấy giờ Hoàn Nhạc mới yên lòng, chẳng qua trước lúc cúp máy, Nam Anh còn dặn dò: “Kỳ tình nếu không có cách trị tận gốc, cứ xem nó như tâm bệnh mà trị, có lẽ càng hiệu quả hơn.
Phần lớn bán yêu đều là người của chủ nghĩa bi quan, từ nhỏ họ đã bị tiêm nhiễm suy nghĩ “Đây là số mệnh”, giày xéo ý chí cầu sinh của họ, cho nên chỉ e rằng họ đang cố gắng chống chọi, thực tế tâm lý lại tiêu cực hơn ai hết.
Không sợ chết không phải là một chuyện tốt, anh hiểu không?”
Thực ra Hoàn Nhạc không hiểu lắm, từ nhỏ chàng đã được rất nhiều người thương yêu, trong cuộc sống chưa từng có gì mù mịt, cho nên mặc dầu gặp rất rất nhiều chuyện, cũng vô phương cảm động lây.
Chàng hiểu đạo lý, mà đồng cảm thì không thể.
Phu tử thường bảo chàng không biết nhân gian khó khăn, chắc cũng bởi nguyên do này.
Nhưng chàng vẫn nắm bắt được ý tứ Nam Anh muốn biểu đạt, hai lần khám bệnh vừa qua, Nam Anh cũng luôn cường điệu một vấn đề —- tâm bệnh khó chữa.
Vì lẽ đó Hoàn Nhạc quyết định, chàng muốn làm thuốc của Sầm Thâm.
Chàng sẽ thành công, chắc chắn, chắc chắn thành công.
Thế nên Hoàn Nhạc bắt đầu hành trình học hỏi kinh nghiệm, chính là học cách yêu đương.
Chàng đọc qua tất cả các tác phẩm kinh điển nhất, còn bất chấp nguy cơ bị chế nhạo tìm Kiều Phong Miên hỏi thăm.
Quả nhiên Kiều Phong Miên giễu cợt chàng một phen, sau đó quăng qua một bộ truyện G mười tám cộng.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Thực tiễn mới hiểu biết chính xác, cháu trai lớn à.
Hoàn Nhạc ngoài miệng thì phỉ nhổ, trong lòng lại thầm nhấn thích cho anh.
Chàng vừa đọc truyện mười tám cộng vừa xem một ít sách thuộc lĩnh vực tâm lý học, rồi chàng phát hiện —- chàng thực sự không hiểu kiến thức chuyên môn của người hiện đại nha.
Không phải nói văn bản tiếng phổ thông đơn giản hơn so với cổ văn sao?
Mấy thứ này là gì đây?
Có điều, tuy Hoàn Nhạc tiến chậm trên con đường học thuật nhưng đẳng cấp của lời tâm tình lại tăng nhanh như gió.
A Quý liếc mắt lên trời đầy khinh thường, “Cái quần hòe, ngươi là tài tử thì ta phải là siêu anh hùng đấy.”
Buổi chiều hôm ấy, không biết Hoàn Nhạc lại trốn vào chỗ nào chuyên tâm học tập.
Sầm Thâm thấy mãi nên chẳng còn ngạc nhiên, hắn đoán chắc là Hoàn Nhạc đang xem thứ gì không lành mạnh, nhưng cứ lừa mình dối người giữ mãi không để vỡ hình tượng ngây thơ.
Ờ, tuy rằng đến bây giờ chàng vẫn còn đỏ mặt.
Hoàn Nhạc không ở đây, ngôi nhà nhỏ rõ ràng thanh tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí có chút lạnh tanh.
A Quý híp mắt phơi nắng một lát, đoạn chậm rề rề bò về phòng, ánh mắt đảo qua Sầm Thâm đang dựa vào bàn vẽ, muốn nói lại thôi.
Qua chốc lát, Sầm Thâm xoay đầu sang, hỏi: “Ông muốn nói cái gì?”
A Quý thật lòng không biết có nên nói hay không, cứ thế do dự một hồi, vào lúc Sầm Thâm chuẩn bị bỏ qua thì ông bật thốt lên: “Sao lần này ngươi chấp nhận y nhanh đến vậy?”
Sầm Thâm dừng một chút, “Cái này rất quan trọng sao?”
A Quý gật đầu, “Ta hơi để ý.”
Dứt tiếng, một người một rùa lẳng lặng nhìn nhau, cùng rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Sầm Thâm hỏi ngược lại: “Tôi nghĩ thông rồi, không được à?”
A Quý lặng thinh, chỉ là vẫn ngó hắn, dường như đang thăm dò tính thực hư trong lời hắn nói.
Là một con rùa sống mấy ngàn năm đều ở trạng thái lừa dối người khác, chẳng có thứ gì thoát được cặp mắt ông.
Mà hiển nhiên Sầm Thâm cũng không muốn tiếp tục đề tài này, cũng không muốn tâm sự.
Chẳng bao lâu sau, Hoàn Nhạc trở lại, phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
Chàng hưng trí bừng bừng cầm hủ nhựa đựng đầy cánh hoa, mấy miếng bông gòn và cây kéo chạy lại chỗ Sầm Thâm, nói là thấy phượng tiên hoa nở rộ ở nhà sát vách.
“A Sầm, em sơn móng tay cho anh ha, đẹp lắm luôn.” Hoàn Nhạc chọn một đóa màu hồng thiên về sắc hồng phấn.
“…” Sầm Thâm không hiểu gu của Hoàn Nhạc cho lắm, tên này vốn nên là người cổ đại với quan niệm cổ hủ hơn tất thảy mọi người, thực tế lại tân tiến hơn hắn nhiều lần.
Muốn đeo khuyên tai, bởi vì đẹp.
Muốn nuôi tóc dài, bởi vì đẹp.
Muốn sơn móng, bởi vì đẹp.
Thậm chí trong mắt chàng, đẹp hay khó coi trên cơ bản không phân giới tính, dù sao chăng nữa chính là hễ đẹp thì được.
Chàng không hề xoắn xuýt chút nào đã tự bẻ cong chính mình, nhan cẩu không thể nghi ngờ.
Sầm Thâm chợt nghĩ tới một vấn đề, “Em quay về….
thưa chuyện với mẹ cha thế nào?”
Hoàn Nhạc bị câu hỏi bất thình lình của hắn làm cho ngây ngốc, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nhà em không thiếu trẻ con, một lần mang thai sinh mấy đứa đây.
Sầm Thâm & A Quý: “…”
Hoàn Nhạc vẫn còn chưa rõ chuyện gì, bởi vấn đề này thực sự được đề cập đến quá đột ngột, vì vậy không nhịn được hỏi: “A Sầm anh tính sinh cho em hả?”
Sầm Thâm: “Cút xéo.”
“Mình sơn móng nha?”
“…”
“Chậc chậc.” A Quý lắc đầu, “Hai người các ngươi có thể suy nghĩ cho cảm nhận của ta chút được không? Này cũng gay quá trời? Ta nói với các ngươi ấy, Gay ngoài kia còn không sơn móng như các ngươi.”
Hoàn Nhạc nhíu mày, “Ông thấy rồi hả?”
A Quý nghẹn lời.
Hoàn Nhạc tiếp tục nói: “Ông quản tôi à, hay tôi phết chữ xuyên trên lưng ông thành màu hồng phấn nhá?”
“Tại sao lại là hồng phấn?”
“Cho ông một trái tim thiếu nữ.”
A Quý muốn ói.
Hoàn Nhạc vẫn cứ làm theo ý mình, nói muốn sơn móng thì phải sơn móng.
Chẳng qua chàng tỉ mỉ ướm so một hồi, màu sắc thiên về màu phấn này thực sự không hợp với Sầm Thâm mấy, vì vậy quyết đoán dẹp ý tưởng sơn móng.
Nhưng chàng đã chuẩn bị sẵn nước sơn rồi, nếu bỏ đi thì thật tội lỗi với phượng tiên hoa bị chàng hành hạ.
“Em nghĩ ra rồi!” Hoàn Nhạc bỗng nhanh trí, lấy cái bút lông cừu trên bàn làm việc chấm nước sơn, đứng sau lưng Sầm Thâm, vén tóc hắn, nghiêm túc hạ bút xuống gáy hắn.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến Sầm Thâm thoáng cứng đờ, “Em đang làm gì?”
“Chờ xíu, em xong ngay thôi.” Hoàn Nhạc chăm chú họa, giọng nói tự nhiên cất cao.
Bút lông cừu nhỏ quét qua làn da sau gáy, hơi ngứa.
Sầm Thâm định ngoái đầu nhìn mấy lần, đều bị Hoàn Nhạc nhõng nhẽo cản lại, rất nhanh sau đó, chàng đã dừng bút, lấy điện thoại di động chụp tấm hình, đưa cho hắn xem như hiến vật quý.
“Đẹp không?” Hoàn Nhạc cười híp mắt.
Vết thương để lại do nhổ gai trên gáy Sầm Thâm còn chưa nhạt đi, tựa nốt chu sa đỏ sẫm như máu.
Vì vậy Hoàn Nhạc sáng tạo từ nốt chu sa ấy, thêm thắt cánh hoa, biến nó thành một đóa hoa.
Đóa hoa bốn cánh đơn giản nở rộ trên da thịt trắng nõn, vài sợi tóc lưa thưa che nó đi, nửa giấu nửa lộ, kiều diễm mà kín đáo.
Tác giả có lời muốn nói: Thấy chưa nào.
Đây là canh.
Không có thịt..
Bán Yêu Và Bán Sơn