Bán Yêu Và Bán Sơn
Chương 37: 37: An Táng Trong Gió Xuân
Thái độ của Kiều Phong Miên mờ ám, nói chuyện vừa chạm tới đã thôi, khiến người ta khó lòng dự đoán.
Anh đưa tư liệu của hiệp hội thợ thủ công cho Sầm Thâm trông như chỉ là nhất thời nổi hứng, bởi vì chính như Hoàn Nhạc nói, thoạt nhìn anh chẳng hề giống một người tốt bụng thích kết thiện duyên rộng rãi.
Nghi ngờ dấy lên trong lòng Sầm Thâm, lai lịch Kiều Phong Miên có vẻ không tầm thường, hắn chỉ là một bán yêu nho nhỏ, đáng giá gì để được đối phương phát thiện tâm thế này?
Hoàn Nhạc suy nghĩ càng nhiều hơn, tay xoay chung trà một vòng, lòng đã tính toán xong, chàng hỏi: “Hình như trên người Kiều tiên sinh có hơi thở đồng loại của tôi.
Chẳng hay có thể giới thiệu người ấy chút không?”
“Được chứ.” Kiều Phong Miên hơi nghiêng thân về phía trước, “Ở lại đánh với tôi ván cờ, tôi sẽ nói cho cậu biết, thế nào?”
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, ai cũng cười lạnh lẽo, không khí trong phòng trà thanh nhã và an tĩnh đột nhiên căng thẳng.
“Cộp.” Sầm Thâm đặt chung lên khay trà, nhìn như vô tình phá vỡ cục diện này.
Hắn thoáng ngước mắt, bình tĩnh nói: “Cảm ơn ý tốt của anh Kiều, hôm nay còn bận chút việc, chúng tôi không nán lại thêm nữa.”
Kiều Phong Miên cười cười, “Cũng tốt.
Rảnh rỗi nhớ ghé qua uống trà, Kiều mỗ vô cùng hoan nghênh.”
Đường nhìn của Kiều Phong Miên tại khoảnh khắc dứt lời thế nhưng lại chiếu vào Hoàn Nhạc, tầm mắt ấy khiến chàng không khỏi nhướng đuôi lông mày, hoài nghi phải chăng tên đại sư bắt yêu này đang lôi kéo người nhà chàng.
Hai người rời khỏi quán trà, Hoàn Nhạc ngó về phía cửa lần thứ hai, tay để sau lưng lặng lẽ bày ra một pháp thuật, sau đó mới đuổi theo Sầm Thâm.
“A Sầm A Sầm, vừa nãy người cố tình sao? Người không muốn ta ở lại chơi cờ với hắn đúng không?” Hoàn Nhạc từ chối mọi lời giải thích khác với ý này.
Sầm Thâm cảm thấy hôm nay mình đặc biệt phiền lòng, ưu phiền chất chứa đầy trong lòng, vì vậy càng đi càng nhanh.
Hoàn Nhạc trẻ tuổi nha, bám sát càng mau chóng hơn, “A Sầm người nói cho ta biết đi mà, nói cho ta hay đi, được không…..”
Một bên khác, thanh niên trong bộ áo dài đứng dựa ở cửa sổ, nhẹ nhàng thổi tan hơi nóng bốc lên từ chung trà, nhìn cặp đôi dưới lầu kia càng lúc càng xa mà thoáng vui vẻ một cách khó hiểu.
Nhìn vài phút, một cánh cửa khác ở lầu hai phát ra tiếng động, anh lập tực trở về ngồi lên ghế sô pha, chân dài vắt chéo, tư thế lười biếng.
Chỉ mỗi thần sắc là lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Kẹt kẹt” Cửa mở, một người đàn ông cao lớn cường tráng bước vào, vừa đi vừa nới lỏng ca-ra-vát, dường như mới trở về từ bên ngoài.
Kiều Phong Miên lạnh mặt không nhìn anh ta, người kia tới trước mặt anh, quỳ một gối tại tấm thảm len màu trắng được trải trước ghế sô pha, nâng đôi chân trần của Kiều Phong Miên, hỏi, “Sao lại không mang giày rồi?”
“Ai cần anh lo.” Kiều Phong Miên đá đá anh, nhưng không đạp văng người.
“Móng tay cũng dài rồi, ta cắt cho cậu.” Người đàn ông quay người muốn đi lấy kềm bấm móng tay, đúng lúc này anh nghe được mùi quen thuộc, phút chốc cau mày hỏi: “Lại là hơi thở của con chó săn nhỏ kia? Cậu lại gặp y?”
“Đúng đấy.” Kiều Phong Miên nhếch mép, “Thiếu niên mười mấy tuổi chính là thời điểm thích hợp để vui đùa, vừa điển trai vừa đáng yêu, nhớ năm đó ta cùng anh, chẳng phải cũng ở cái tuổi này?”
“Không giống nhau.” Người đàn ông trầm giọng.
“Chỗ nào không giống? À ha, ta biết rồi, hồi anh mười mấy tuổi vô vị hơn chàng trai ấy nhiều, chỉ đứng bên cạnh ta như cái cọc gỗ, chẳng hiểu phong tình.”
Người đàn ông kia bất đắc dĩ, riết tay đang giữ mắt cá chân anh, “Thiếu gia à.”
Kiều Phong Miên nghe thấy xưng hô đã lâu chưa gặp, cơn giận càng không cần khơi cũng dâng lên dữ dội, “Anh dám một mình đi Nhật Bản lâu như vậy, ta tìm con chó khác thì sao hả? Xéo ngay!”
“Đi công tác, chỉ một tháng.” Người đàn ông thuận theo đôi chân dài mò lên, cuối cùng đè Kiều Phong Miên xuống ghế sô pha, bàn tay dày rộng vén mớ tóc rối trên trán anh, trần tình, “Ta chỉ lo cậu mệt mỏi mà thôi.”
Kiều Phong Miên không những không cáu mà còn cười, “Sợ ta mệt? Anh quên chuyện tối qua rồi?”
Người đàn ông ấy ôm lấy anh, ngón tay đã men tới bên hông, “Khác nhau mà.”
“Khác cái quần.” Kiều Phong Miên vừa nhớ liền nổi xung, hất bay tay anh, cảnh cáo: “Sau này anh còn dám nghe lão già Thương Tứ kia nói điên nói khùng, lần tới ta muốn bỏ thuốc tỳ sương vào rượu của hắn.”
Tiểu gia độc chết lão bất tử hắn.
“Được.” Người đàn ông an ủi anh, “Eo còn mỏi sao? Ta giúp cậu xoa bóp.”
“Cút.” Hôm nay Kiều Phong Miên không muốn để ý tên đàn ông chó này, đàn ông chó khắp thiên hạ đều chung một nết, Sùng Minh cũng không ngoại lệ.
Sùng Minh nói: “Về sau không cho cậu đơn độc gặp cậu ta nữa.”
Kiều Phong Miên nhổm người lên, dịu dàng vỗ vỗ mặt anh, hơi nheo mắt lại: “Tùy biểu hiện của anh.”
Bên kia Sầm Thâm và Hoàn Nhạc trở lại hẻm Tây Tử, vừa đi vừa trò chuyện có liên quan đến Kiều Phong Miên.
Sầm Thâm cũng chưa vội mở tập văn kiện chứa tư liệu của hiệp hội thợ thủ công kia, bởi còn có một vấn đề quan trọng hơn đang bày ra trước mặt hắn ——— duyên cớ nằm ở chỗ Liễu Thất, theo từng ngày tìm hiểu sâu về chân tướng, hắn càng tiếp xúc nhiều với người này hơn.
Bất kể là trùng hợp hay hiển nhiên, bắt đầu từ Ngô Sùng An đến Phó tiên sinh rồi Kiều Phong Miên, nếu lùi về quá khứ, các vị này cũng không phải đối tượng mà tiểu yêu quái như hắn có thể tiếp xúc.
Hắn vốn nên sống cuộc đời bình thường và vô danh giữa thành Bắc Kinh rộng lớn, nhưng bây giờ đã khác, hắn bị động hoặc chủ động bước vào vòng xoáy to hơn, không thấy rõ kết cục là tốt hay tệ.
Hoàn Nhạc bẩm sinh đã là kẻ theo chủ nghĩa lạc quan, hoặc có lẽ xuất thân của chàng quyết định sẵn xuất phát điểm và tầm nhìn của chàng, chàng nói: “Chắc đây không phải việc xấu.
Thế giới càng rộng mở hơn mang ý nghĩa càng có nhiều cơ hội.
Dẫu Liễu Thất thành thần hay không, muốn giải câu đố đã khóa suốt một ngàn ba trăm năm thì khăng khăng trốn trong hẻm Tây Tử suy luận là không thể.”
Hơn nữa, muốn chữa khỏi bệnh cho A Sầm, cũng cần nhiều cơ hội hơn.
Hoàn Nhạc thầm bổ sung trong lòng.
Sầm Thâm không phải không hiểu ý Hoàn Nhạc, nhưng có lẽ bước ra ngoài đòi hỏi dũng khí lớn hơn nhiều so với lưu lại chỗ quen.
Không, đó cũng không phải chỉ là sự can đảm.
Hắn từng đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt với thế giới này, cần gì vướng vào các gút mắc mới cơ chứ? Nhưng nếu thực sự không làm như vậy, hắn có thể tu bổ Tú Cầu Nhỏ suôn sẻ sao?
“A Sầm à.”
Trong lúc ngẩn ngơ, tay Sầm Thâm đã bị Hoàn Nhạc nắm chặt.
Hắn ngồi trên ghế, Hoàn Nhạc ngồi xổm trước mặt hắn, cầm bàn tay hắn buông thõng bên người mà rằng: “Phu tử từng dạy, người ta chung quy phải chết.
Ta cũng sẽ chết, khác nhau ở chỗ ta uống rượu và mãi mãi chìm trong cảnh xuân Trường An hay được chôn tại bãi tha ma không người thăm hỏi.”
Nghe vậy, Sầm Thâm giật mình.
Hoàn Nhạc tiếp lời: “Thực ra bãi tha ma cũng không có gì không tốt, người chết rồi bất quá chỉ là góp vào đất trời thêm nắm hoàng thổ.
Nhưng nếu được đắm trong cảnh xuân ấy, ta muốn được an táng dưới gốc cây thạch lựu bên chân cầu Nam Lưu, sau lưng là Hoàn phủ, mặt hướng về phố lớn Chu Tước, vẫn có thể nghe hương rượu trong gió thoảng, ngóng nhìn thành quách.
Dẫu có một ngày Trường An thôi không còn gọi là Trường An nữa, thế sự biến thiên, thương hải tang điền, ta vẫn ở đó.
Người ở cùng ta, ta sẽ mời người ăn lựu.
Quả lựu đỏ cực to và căng mọng, ta lẫy từng hạt từng hạt cho người.”
Sầm Thâm lẳng lặng nghe, rồi không biết bị chàng gây xúc động như thế nào, bất chợt đôi mắt cay xót.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không thất thố, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Hoàn Nhạc, hỏi: “Em thích tôi chỗ nào?”
Hoàn Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thành khẩn đáp: “Người đẹp lắm.
Trần đời này riêng mình người đẹp nhất.”
Tay hai người siết chặt lấy nhau, hơi nóng hun mồ hôi đổ, nhưng vẫn giữ không rời.
Sầm Thâm bỗng cười khẽ, dường như không chịu nổi sự sến súa của Hoàn Nhạc, lặng thinh nghiêng mặt sang bên.
Hoàn Nhạc thuận thế trèo lên, sau một đống lời ngon ngọt, thành công thơm lên mặt Sầm Thâm một cái mà vẫn không bị đá bay.
Sự thật là chàng hôn xong liền tháo chạy, Sầm Thâm vốn không đá được.
“Rồi.” Sầm Thâm chủ động bỏ qua chuyện này, nói chính sự.
Liên quan đến Kiều Phong Miên, mặc dù Hoàn Nhạc vẫn còn cảnh giác với anh, song sau hai lần tiếp xúc, chàng đã loại bỏ khả năng “Tên đại sư bắt yêu này tàn sát đồng loại mình”.
Bởi vì mùi vị không hợp lý, mùi chó săn quanh quẩn trên người Kiều Phong Miên không phải do bị giam cầm.
Hoàn Nhạc nhậm chức tại Đài Chu Tước nên rất nhạy cảm với nguy hiểm, mà Kiều Phong Miên không mang lại cho chàng cảm giác đó.
Sầm Thâm suy nghĩ cẩn thận chốc lát, sau cùng sử dụng biện pháp trực tiếp cấp tốc ———- gọi nhân viên phụ trách chuyển phát thư của chuyển phát nhanh Đông Phong tới, hỏi thì khắc biết.
Lần này nhân viên chuyển phát nhanh có mặt rất mau, hơn nữa cũng là anh chim xanh đợt trước.
Anh tùy tiện hóa thành hình người rồi ngồi xuống hàng lang, hỏi: “Hồi âm từ Phó tiên sinh còn chưa tới đây, hôm nay gọi tôi làm chi nữa? Tôi nói cho các anh biết nhé, tôi bận lắm.”
Sầm Thâm đi thẳng vào vấn đề: “Kiều Phong Miên là ai?”
Chim xanh ngạc nhiên nhíu mày: “Anh không biết ư?”
Sầm Thâm càng ngạc nhiên hơn: “Tôi cần phải biết sao?”
Chim xanh gãi đầu, “Thiếu gia Tiểu Kiều tiếng tăm vang dội, bây giờ mà vẫn còn yêu quái trong Tứ Cửu Thành không biết hắn?”
Tiểu Kiều?
Sầm Thâm chợt thấy hơi quen tai khi nghe thấy danh xưng này.
Hình như là trên diễn đàn yêu quái, có lần lên mạng hắn tình cờ thấy cái tên đó trong bài viết “hot” nhất.
Kia lại chính là Kiều Phong Miên?
Hoàn Nhạc hiếu kỳ: “Tiểu Kiều đấy rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Chim xanh thấy họ không biết thật, âm thầm lầu bầu một câu rồi mới giải thích: “Đợt trước các anh kêu tôi gửi thư đúng không, tôi tìm người hỏi thăm tung tích của Phó tiên sinh chính là tìm Tứ gia ấy.
Tứ gia thì chắc các anh biết chứ?”
Một câu Tứ gia nháy mắt bổ vào người A Quý: “Đại Ma Vương?”
“Chính là hắn.” Chim xanh ngó hai yêu một rùa này, sâu sắc cảm thấy mình giống như đã đụng phải yêu xứ khác, toát cả mồ hôi lạnh, giải thích tường tận, “Tôi nói các anh tốt xấu cũng là dân bản địa, kiểu gì cũng nên biết cục diện Tứ Cửu Thành hôm nay đi chứ? Đông Tây Nam Bắc bốn khu lớn, tôn phía Đông làm đầu, phía Đông có Tứ gia.
Khu Bắc vốn là địa bàn của Phó tiên sinh, nhưng mấy chục năm trước Phó tiên sinh đã xuất ngoại nên hiện đang được quản lý bởi người dưới quyền ngài.
Vị ở phía Nam….
nghe đồn là điên rồi, bị giam ở đâu thì tới nay vẫn không rõ, khó nói, khó nói lắm.
Còn khu Tây của các anh là loạn nhất, đến bây giờ cũng chưa có người đứng đầu, hỗn tạp đủ loại thành phần.
Nếu không phải có Tứ gia trấn giữ, chắc chắn sẽ nổ ra chuyện ngay.
Theo lý mà nói, các anh sinh sống tại đây thì phải càng mẫn cảm với chuyện bên ngoài mới phải.”
Nghe vậy, Hoàn Nhạc bỗng dưng liên tưởng tới cái gì đó, “Tứ gia, tên đầy đủ là Thương Tứ à?”
Chim xanh gật đầu, “Đích thị là hắn.
Thiếu gia Tiểu Kiều là người của Tứ gia, ta tới thăm hỏi thì người còn đúng lúc ở gần đó, đúng rồi, không phải Ngô Sùng An tiên sinh là người Thượng Hải sao? Thiếu gia Tiểu Kiều cũng là dân Thượng Hải, nhân vật cùng thời, ắt hẳn quen biết nhau.”
Sầm Thâm nhíu mày: “Chuyện này nghĩa là sao?”
Chim xanh cười cười, cũng không dám lớn tiếng tuyên truyền, chỉ sáp lại gần Sầm Thâm nhỏ giọng kể: “Bến Thượng Hải năm đó, mọi người có thể không biết Ngô Sùng An nhưng chắc chắn nghe danh tiểu thiếu gia của dinh thự họ Kiều.
Đóa Bạch Mẫu Đơn của thế giới ngầm, ngày nay cũng không còn vang danh nữa.
Chẳng qua do hắn không thích người khác gọi hắn như vậy.”
Anh vừa nói thế Sầm Thâm đã hiểu, có lẽ chuyện này phải bắt đầu kể từ các trường phái thợ thủ công.
Tự cổ chí kim, thực tế thợ thủ công cũng không có một phái chính thống lớn mạnh nào.
Đa số đám người ở thời cổ toàn mèo khen mèo dài đuôi, chư vị thợ thầy mỗi người đứng trong sân riêng, thế nhưng cũng có vài vị thành lập phái, song cũng không duy trì được lâu.
Cho đến cận đại, chiến tranh đột phát dẫn đến giới thợ thủ công rơi vào thời kỳ giáp hạt.
Bấy giờ khoa học kỹ thuật của phương Tây được phổ biến rộng rãi và phát triển mạnh mẽ, vì vậy nhóm thợ thủ công bị dòng lũ thời đại thúc đẩy, hình thành hai phái lớn Nam Bắc.
Bắc phái tôn Phó tiên sinh làm đầu tàu, nhưng không có tổ chức nề nếp.
Nam phái xoay quanh hiệp hội thợ thủ công, bởi vì lúc đó trụ sở chính của hiệp hội thợ thủ công ở Nam Kinh.
Sau đó Nam Kinh cũng không đủ an toàn, trụ sở hiệp hội thợ thủ công bị phá hủy, do vậy chư vị thợ thủ công bèn dời đến Thượng Hải.
Ngô Sùng An chính là người Thượng Hải.
Mùa hè năm một ngàn chín trăm ba mươi bảy, hiệp hội thợ thủ công Đại Đường tổ chức hội nghị quyết định tính tồn vong lần thứ ba, Ngô Sùng An được bầu làm hội trưởng mới.
Năm sau, Ngô Sùng An tận lực chủ trương Nam Bắc hợp nhất và đích thân ra Bắc.
Tất cả những điều trên Sầm Thâm đều nghe người ông Sầm Ngọc Sơn của mình kể lại.
Thuở ấy thế sự biến đổi nghiêng trời lệch đất không ngừng, bao vinh nhục thăng trầm, hầu hết thợ thủ công đều khắc sâu trong tâm khảm.
Chẳng qua Sầm Thâm chợt nhớ tới Liễu Thất, hình như Liễu Thất….
cũng là Nam phái?.
Bán Yêu Và Bán Sơn