Bàn Về Một Trăm Loại Phương Pháp Phản Công Của Pháo Hôi
3: Tộc Trưởng Muốn Bỏ Trốn 2
Lăng Tiêu không đem Brian về bộ tộc mà lại đưa hắn tới thác nước gần đó, bên rìa thác có một tảng đá lớn, trong là hang động, ngày thường Benedict sau khi học xong công khóa từ chỗ tộc trưởng đều chạy tới đây, hang động này cũng là do hắn vô tình phát hiện được.
Vất vả ném người xuống đất, Lăng Tiêu không màng hình tượng mà vươn tay xoa bóp bả vai, ánh mắt di chuyển xuống bên dưới, lúc này hắn mới ngồi xổm bên cạnh Brian, khi ngón tay vừa chạm vào vạt áo của y, Lăng Tiêu ngay lập tức rụt cánh tay lại.
Trong đầu Lăng Tiêu nảy ra một ý nghĩ, nếu như hiện giờ hắn mặc kệ vai chính công, cứ để hắn ta chết ở đây, chắc chắn hắn và vai chính thụ sẽ không thể gặp nhau, người bình thường bị thương như vậy cũng sẽ không sống được, nhưng hắn ta lại là vai chính.
.
Lăng Tiêu gắt gao mím chặt môi, xong đứng y dậy đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc Lăng Tiêu trở lại, trên tay hắn có cầm một sợi dây leo dài, nhìn người đang bất tỉnh dưới đất, Lăng Tiêu không chút do dự nào mà dùng dây trói chặt Brian lại, tới khi không cẩn thận chạm vào vết thương trước ngực, người kia mới thống khổ rên lên một tiếng, đại khái là do đau tới mức tỉnh lại, Brian nhíu mày, ảnh mắt mơ hồ nhìn sườn mặt thiếu niên trước mặt, thiếu niên kia giống như không phát hiện, cánh tay vẫn đang vòng qua lưng y mà buộc dây lại.
“ng.
.
ngươi.
.
” Brian muốn giãy dụa muốn tránh thoát, nhưng đã muộn, cả người hắn lúc này bị dây leo buộc chặt như cái bánh chưng, cộng thêm vết thương ở trước ngực, nên Brian chỉ vừa mới dùng sức một tí, mồ hôi trên trán đã nổi lên lấm tấm.
“ngươi.
.
’’ âm thanh khô khan lại vang lên một lần nữa, nhưng không để vai chính công nói hết câu, Lăng Tiêu đã nhân cơ hội nhét một cái dẻ lau vào miệng hắn.
“ưm, ưm.
.
Lăng Tiêu giống như không thấy ánh mắt hoảng loạn của vai chính công nhìn mình, hắn cười rộn lên một cái, sau đó vươn tay vỗ vỗ mặt Brian: “vai chính công thân ái, tự cầu phúc đi”
Nói rồi Lăng Tiêu xoay người đi ra ngoài, hôm nay hắn đi ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, lần này đi, hắn không về cung điện mà đi thẳng tới chỗ tộc trưởng.
Nơi ở của tộc trưởng khác với cung điện xa hoa lộng lẫy của hắn, ngược lại, nơi đây cực kỳ hoang vắng, thậm chí ngay cả một người hầu cũng không có, Saint khi trước bất đắc dĩ mới phải nhận chức vị tộc trưởng này, hắn ta từ trước tới giờ vẫn thích yên tĩnh, không thích bị quấy rầy, vậy nên chọn ở một nơi khá xa so với đồng loại.
Ngày thường sau khi thức dậy, đều là nguyên chủ tận tay hầu hạ y, lại nói Benedict là do Saint một tay nuôi lớn, hắn đối với Saint khá là ỷ lại, nên mỗi việc liên quan tới y hắn đều muốn đích thân làm.
Saint ban đầu cũng ngăn cản hắn, sau đó dần dần liền mặc kệ.
Đại khái hôm nay Lăng Tiêu nói sẽ không đến, trong hang động đã sớm không còn người, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm nơi đó một lúc, cuối cùng quyết định đi tìm y.
“Thúc thúc’’ Lăng Tiêu nhìn nam nhân mặc bạch y trước mắt, nhẹ nhàng hô lên một tiếng, mà nam nhân lại giống như không nghe thấy, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn dãy núi phía xa, lưng hắn đứng thật thẳng, tóc vẫn chưa vấn, mái tóc đen mượt tùy ý buông xuống bên hông.
Lăng Tiêu thấy vậy thì không khỏi tiến thêm vài bước nữa, cùng lúc này, Saint bỗng dưng xoay người lại, để lộ ra khuôn mặt đẹp không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả, tựa như tiên nhân, cách xa ngàn dặm, khiến cho người thường không dám khinh nhờn.
Tộc tinh linh vốn là chủng tộc được thần thánh ưu ái, mỗi một tinh linh đều giống như được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ tạo ra, đẹp tới nỗi không có loài sinh vật nào có thể sánh bằng, mà nhan sắc của Saint lại càng nổi trội trong đám tinh linh, tựa như hắn chỉ cần đứng ở một chỗ, những người khác đều chỉ là cỏ dại, đây cũng chính là lý do vai chính công vừa gặp vai chính thụ đã trúng cú sét ái tình.
Ở tộc tinh linh, Saint là người được mọi người yêu mến nhất, một phần là do thực lực của hắn, một phần cũng là do gương mặt này, nhưng Lăng Tiêu là ai? Hắn đã trải qua rất nhiều thế giới, gặp qua rất nhiều mỹ nam mỹ nữ khác nhau, hắn hoàn toàn không có bị gương mặt của Saint mê hoặc, vậy nên khi đối mặt với y, Lăng Tiêu không có đỏ mặt tía tai, ăn nói lắp bắp như nguyên chủ.
“ngươi đến rồi’’ Saint nhìn Lăng Tiêu, lạnh nhạt mở miệng.
Ngồi trên bàn đá, đối diện với gương đồng, ngón tay Lăng Tiêu luồn vào tóc Saint, giúp y vấn tóc, khi xưa Saint cũng có một tiểu đồng đi theo hầu hạ, nhưng khi nguyên chủ lớn rồi, nguyên chủ có chút ghen tỵ với người kia nên đã điều động hắn đi chỗ khác làm việc, từ đó mọi nhỏ nhặt của Saint đều là nguyên chủ đích thân làm, còn nói rằng hắn làm vậy là vì muốn báo hiếu thúc thúc.
Khi Lăng Tiêu xuyên tới đây cũng không thay đổi quá nhiều, hàng ngày hắn đều đúng giờ tới bên Saint, vừa hay lại có lý do chính đáng để hắn tiếp cận y.
Buộc gọn tóc của Saint lên, Lăng Tiêu thành thạo mà cài trâm lên tóc y, sau khi cài xong, Lăng Tiêu đưa mắt nhìn về phía gương đồng cũng không khỏi cảm thán diện mạo của vai chính thụ một chút, với cái nhan sắc này, chỉ cần vai chính công nhìn một cái thôi thì chắc chắn sẽ bị hút hồn.
Lăng Tiêu nhíu mày, hắn hiện giờ có hai lựa chọn, một là ném vai chính công ở trong hang động tự sinh tự diệt, thứ hai chính là giết chết hắn ta.
“Benedict ”
“Benedict ”
Đợi tới khi Saint gọi tới câu thứ hai thì Lăng Tiêu mới hoàn hồn lại, hắn rũ mi mắt nhìn Saint, lúc này Saint vẫn đang ngồi, mà Lăng Tiêu lại đang đứng, vậy nên khi nói chuyện với y Saint phải ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng nõn.
“Benedict ngươi đang nghĩ cái gì?”
“Không có gì”
“Benedict, ngươi biết hôm nay ta thấy cái gì không?” Không đợi Lăng Tiêu trả lời, Saint đã nói tiếp, ánh mắt hắn từ đầu tới cuối vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Lăng Tiêu: “trên cây sinh mệnh, trái vàng bị nứt một vệt”
Bàn Về Một Trăm Loại Phương Pháp Phản Công Của Pháo Hôi