Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 174: Nhân viên phi thuyền có dấu hiệu sinh mệnh bình thường

251@-
Đầu kia cực kì ồn ào, ngoài tiếng của trợ lý, còn có một đống tạp âm khác, Úc Trăn nghe được những âm thanh này thì biết tình huống có vẻ không đơn giản. Tổ cứu viện đặc biệt chạy tới tinh vực Tuế Hàn vẫn luôn giữ liên lạc với Sao Thủ Đô, trong thời gian này tín hiệu từ tinh vực β2 vẫn luôn ngắt quãng truyền đến. Tình huống này, rất có thể là đã tìm được B2145.

+

"Sao vậy? Công việc xảy ra chuyện à anh?"

Úc Trăn quay đầu lại, thấy Túc Mạc đang ôm album ảnh đứng đằng sau, vẻ mặt lo lắng.

Anh muốn nói lại thôi, bèn bảo trợ lý: "Cậu gửi hết thông tin sang quang não cho tôi, chừng nửa tiếng nữa tôi tới, gửi mã khóa thông hành sở nghiên cứu sang đây."

"Bên sở nghiên cứu xảy ra chút chuyện." Úc Trăn nhìn Túc Mạc: "Buổi chiều không chơi game với em được, anh phải đi xử lý."

Túc Mạc nghe đến đó, hiểu được tổ dự án Úc Trăn phụ trách gặp vấn đề: "Có nghiêm trọng không? Là kĩ thuật à...? Có cần em hỗ trợ không?"

Cậu hơi ngừng lại: "Em có quen biết giáo sư và nhân viên nghiên cứu làm hàng không dân dụng, em có thể hỏi bọn họ."

"Không sao, không phải vấn đề lớn." Úc Trăn cúi đầu hôn lên trán Túc Mạc: "Anh đi nhé."

Nhạc Nhạc đang trong bếp học làm đồ ngọt. Đợt này sức khỏe Túc Mạc tiến triển rất nhanh, trước kia khả năng hấp thụ dinh dưỡng của cậu không tốt, phải kiêng ăn rất nhiều nguyên liệu. Giờ bác sĩ Ngô đã thả ra, nói có thể thử thay đổi nguyên liệu nấu ăn để xem tình trạng khôi phục của Túc Mạc, nên con đường nấu nướng của Nhạc Nhạc lại mở ra một cánh cửa mới.

"Ăn bánh tart không?" Nhạc Nhạc bưng hai đĩa đồ ngọt ra, lại không thấy Úc Trăn: "Ngài Úc Trăn đi làm rồi sao?"

Túc Mạc vừa trở lại từ cửa trước: "Ừ, vừa đi xong, hình như là tổ dự án gặp vấn đề."

Cậu nhìn đồ ăn trong đĩa, hỏi: "Tớ có thể ăn phần của anh ấy không?"

Nhạc Nhạc nghiêm khắc từ chối: "Không được, cậu chỉ được ăn một cái thôi, không thì sẽ vượt quá tiêu chuẩn hôm nay!"

Túc Mạc có chút tiếc nuối: "Bánh tart thì có bao nhiêu đường chứ?"

"Không được là không được, chỉ được ăn một cái." Nhạc Nhạc dọn phần của Túc Mạc ra, chợt thấy album ảnh trên ghế sô pha. Nó hơi ngừng lại: "Túc Mạc, sao cậu lại lấy album ảnh ra?"

Túc Mạc ngồi ăn bánh tart, một lúc sau mới nói: "Anh Trăn bảo muốn xem, nhưng chưa kịp xem đã phải đi rồi."

Nhạc Nhạc hỏi: "Có cần mang cất đi không?"

Túc Mạc ngẫm nghĩ: "Thôi, cứ để đó đi."

Nhạc Nhạc đi tới lấy album, đặt ở nơi không dễ va chạm. Nó hỏi: "Hôm nay có muốn quét dọn phòng thí nghiệm không?"

Túc Mạc nói: "Có, đừng động vào phụ tùng trên bàn nhé."

Thấy album ảnh, Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ ra: "Năm nay tỉ lệ chụp ảnh chỉ có 3%. Túc Mạc, năm nay chúng ta chụp quá ít ảnh!"

Túc Mạc nuốt bánh trứng trong miệng: "Chưa hết năm mà? Mấy hôm nay chụp thêm vài tấm là tỉ lệ sẽ lên thôi."

"Được." Nhạc Nhạc gật đầu, lại dặn dò: "Không được ăn vụng."

Túc Mạc: "..."


"Biết rồi, làm việc của cậu đi."

Phòng thí nghiệm là nơi riêng tư của Túc Mạc, là người máy, Nhạc Nhạc được chủ nhân cho phép cũng có thể vào. Trong lúc quét dọn, Nhạc Nhạc chú ý tới cái hòm nhỏ dưới đáy tủ không đóng kín, nghĩ đến mức độ quý trọng của cậu chủ với cái rương này, nó đành phải giúp Túc Mạc đậy nắp cho kín, rồi lau bụi xung quanh.

Trong hòm đều là album ảnh cũ, là bảo bối quý giá của Túc Mạc, luôn đặt bên trong rất ít khi lấy ra, ngay cả xem cũng hiếm khi xem, nhưng mỗi lần xem đều ngồi rất lâu. Nhạc Nhạc biết, trong đó có một cái hòm chứa tất cả ảnh chụp của ông bà chủ. Cái này là do người lớn tới nhà khi cậu chủ còn nhỏ, sợ cậu chủ khổ sở nên thu hết ảnh lại cất trong hòm.

Về sau Túc Mạc cũng hiếm khi mở ra, chỉ là mỗi lần ngắm đều sẽ ngắm rất lâu.

Túc Mạc thích xem ảnh, nhưng lại rất ít xem.

Nhạc Nhạc biết trẻ con cần phải có một tuổi thơ mạnh khỏe để lớn lên, ảnh chụp cũng là ký ức quan trọng trong quá trình trưởng thành.

Thế nên nó kiên trì tổ chức sinh nhật cho cậu chủ, cũng kiên trì chụp ảnh cho cậu, lưu ảnh lại làm kỉ niệm, ghi chép một năm mạnh khỏe hạnh phúc của Túc Mạc. Chỉ là cậu chủ của nó không còn đáng yêu bé bỏng giống hồi xưa, hồi xưa thích chụp ảnh lắm, giờ gần như không chụp mấy, còn thích chọc nó lừa nó, để nó nhiều lần cho rằng trí năng của mình lạc hậu, theo không kịp tư duy của chủ nhân, còn tải về rất nhiều chương trình.

Nhưng những chương trình đó đều sẽ bị cậu chủ xóa sạch sau mỗi lần kiểm tra hệ thống định kì.

Là người máy, phán đoán của Nhạc Nhạc với chủ nhân xuất phát từ phân tích hành vi và cảm xúc. Hiện nay chức năng học tập của người máy phát triển rất nhanh, chúng có thể tổng hợp thông tin từ nhiều mặt như chỉ lệnh, giọng điệu, hành vi của chủ nhân để phân tích, đưa ra sự trợ giúp tốt nhất, đó là chức năng hàng đầu của chúng. Nó là một người máy đã bị thị trường đào thải, ở trong mắt những người máy khác, nó cần phải được đưa về nhà máy thiết lập lại.

Nên nó đã nghe rất nhiều người đề nghị cậu chủ.

Họ hàng xa, giáo viên, bác sĩ... Rất nhiều người đều đề nghị Túc Mạc đổi một người máy có chức năng đầy đủ hơn, chăm sóc cậu tốt hơn.

Nhưng nó không bị trả về, cũng không bị chủ nhân vứt bỏ.

Mà hết lần này tới lần khác, mỗi khi sắp hỏng đều được cậu chủ bé bỏng yếu ớt cứu trở về. Bộ nhớ của Nhạc Nhạc còn lưu giữ rất nhiều hồi ức với Túc Mạc, cũng nhớ ở góc phòng bệnh hẻo lánh không người, Túc Mạc từng thì thầm với nó ước mơ, lý tưởng tương lai của mình.

Bé con Túc Mạc nói muốn học chế tạo máy móc, muốn tạo ra người máy vĩnh viễn không trục trặc, cũng muốn tạo ra phi thuyền vững chắc kiên cố nhất để có thể an toàn bay trong vũ trụ.

Nhưng giấc mộng này có tì vết, vì không một sở nghiên cứu nào sẽ thuê một kĩ sư không thể sử dụng máy móc. Lý thuyết là lý thuyết, an toàn phải trải qua vô số lần thực nghiệm mới có thể cho ra kết luận.

Nhưng Nhạc Nhạc không nói ra. Là một người máy, nó muốn bảo vệ ước mơ trẻ thơ của cậu chủ. Thế là nó tìm rất nhiều sách liên quan tới máy móc, mua về cho Túc Mạc, thỏa mãn yêu cầu của cậu. Nó tin tưởng sau khi lớn lên cậu chủ sẽ trở thành một kỹ sư máy móc ưu tú.

Mà sự thật đã chứng minh, nó đang mặc da mô phỏng tốt nhất, hệ thống đã đổi rất nhiều lần, bộ nhớ, linh kiện đều sẽ được bảo dưỡng hàng năm, sẽ không có chuyện vì sử dụng quá lâu mà khiến hệ thống báo hỏng. Sức khỏe cậu chủ cũng tốt hơn, chỉ cần tiếp tục kiên trì, tương lai chắc chắn sẽ thực hiện được ước mơ năm đó, nên giờ nó càng phải chăm sóc cậu thật tốt.

-

Đúng là Túc Mạc hơi thèm cái bánh tart còn lại, nhất là gần đây khả năng nấu nướng của Nhạc Nhạc đột nhiên tăng mạnh, làm đồ ngọt cực kì hợp ý cậu. Chỉ là vẫn nghiêm khắc khoản nguyên liệu nấu ăn, bảo không được ăn nhiều là nhất quyết không cho thêm một hạt đường.

Vốn dĩ kế hoạch là chiều nay cùng Úc Trăn làm nhiệm vụ hàng ngày, giờ người yêu bận việc ra ngoài, cậu chỉ có thể treo hai nick. Gần cuối năm, Chỉ Qua có nhiều thời gian chơi game hơn, Thanh Phong cũng đang cố chạy thành tựu, thời gian livestream mỗi tháng nhiều hơn hẳn.

Thanh Phong thở dài: "Ông không biết thôi nhà tôi vẫn giữ truyền thống Hoa Hạ cổ, người lớn phải phát tiền mừng tuổi cho người nhỏ, nhà tôi còn đông trẻ con nữa. Nhưng mà chưa hết, ông phải lì xì cho bọn nhỏ, cũng không được quên người lớn. Nhà tôi là ngũ đại đồng đường* đó, ăn Tết lúc nào cũng tốn một đống tiền."

*5 thế hệ trong một gia đình, nói sương sương thì kiểu cụ là thế hệ 1, ông bà là thế hệ 2, bố mẹ cô dì chú bác là thế hệ 3, anh chị em là thế hệ 4, các cháu là thế hệ 5.

"Ít nhiều cũng là streamer hàng đầu, ông có thể có chí khí hơn được không." Hồng Quả Quả nói: "Chẳng phải chỉ là lì xì thôi sao!"

Thanh Phong cười hì hì: "Chủ yếu là gần đây Thương Khung lại ra mấy sản phẩm mới, rồi cái này cái kia, nộp tiền xong là tôi nhập không đủ xuất đó."

Chỉ Qua: "..."


Hồng Quả Quả lại hỏi: "Đại ca, hôm nay anh Hành cũng không online à?"

Túc Mạc thuần thục mở hai nick chạy tới điểm xuất phát của nhiệm vụ: "Ừ, anh ấy phải về tăng ca gấp."

Về Momo và Hành Chỉ Vô Câu, trước kia không biết, kết hôn trong game là ai nấy đều biết.

Khá lắm, hai người này thần không biết quỷ không hay ở bên nhau, giờ đang hẹn hò. Lúc ấy Hồng Quả Quả nghe xong đầu óc cũng nổ tung, khi y tưởng là hai đại ca thẳng sắt thép anh em tốt thì hai đại ca đã ở bên nhau, mà y lại là người cuối cùng được biết.

Có đôi khi chỉ biết trách hiện thực quá ảo ma, y dám đu CP lại không dám nghĩ quá sâu. Cho đến khi người ta công khai ở bên nhau rồi y mới ngơ ngác vỗ tay.

Vốn cho rằng kết hôn sẽ có gì đó khác, ví dụ như tổ đội sẽ thấy hai người chim chuột ngọt ngào dính lấy nhau... Kết quả chả có gì khác hết. Hai người này đánh phó bản thì đánh phó bản, đánh chiến trường thì đánh chiến trường, vẫn như trước, nếu không phải trên đầu có cái dòng "phu quân của xxx", chắc Hồng Quả Quả còn tưởng mình nằm mơ tỉnh dậy thấy công dã tràng.

"Công ty nào quá đáng thế, cuối tuần còn bắt người ta tăng ca???" Hồng Quả Quả cằn nhằn: "Hồi trước Tinh Minh còn đề xướng tiếp tục giảm giờ làm thì phải? AI phát triển như thế rồi, đã tới thời đại giải phóng hai tay."

"Ai nói, anh hai tôi đang đi làm ở Thương Khung này." Thanh Phong nói: "Nhưng mà ổng không ở Sao Thủ Đô, toàn đi công tác những tinh cầu khác, cũng bận chết với mấy dự án. Nhưng mà ông ấy bảo giờ khá hơn rồi, hồi trước thì than ngắn than dài với tôi vì chung nhóm với thái tử, cái dự án máy đăng nhập Thiên Hoàn ấy, lúc dã man nhất họ làm liền tù tì nửa năm không nghỉ á."

Hồng Quả Quả sững sờ: "Gì vậy, ác thế á?"

"Nhưng bọn họ xong dự án là có hai tháng nghỉ dài hạn." Thanh Phong nói: "Đành chịu thôi, họ làm nghiên cứu mà, gọi đến là phải đến, một khi bận rộn là không ngừng được."

Túc Mạc chợt nhớ ra hồi đó Úc Trăn cũng ở nhà một thời gian rất dài.

Lúc cậu mới chơi game với anh, Úc Trăn vẫn luôn nghỉ, hóa ra trước đó bận rộn vậy sao?

Chỉ Qua nói: "Đàn chị của em cũng chưa được nghỉ, chị ấy đi thực tập, phải tới trước Giao Thừa mới cho nghỉ."

Trong đội ngũ, tôi một câu ông một câu kể chuyện thường ngày. Hồng Quả Quả lại hỏi: "Vậy năm sau bọn mình gặp nhau hả? Đợt này anh Hành bận thế, có khi nghỉ năm mới xong lại một đống việc."

Y lại nói: "Tất cả là tại Thanh Phong, không có việc gì chạy đi du lịch tinh cầu khác."

Thanh Phong thở dài: "Đừng mắng nữa, đang trả nợ đây còn gì? Tháng này tôi tăng ca liên tục đó. Hồi trước vừa nghỉ vừa chơi game sướng biết mấy, giờ khổ vãi cả chưởng."

Chỉ Qua nói: "Anh livestream cũng là chơi game mà?"

"Em không hiểu đâu gái à, livestream chơi game và chơi cho vui là hai khái niệm khác nhau nhé. Không livestream thì cái gì cũng vui." Thanh Phong nói xong lại thở dài: "Thôi, mở stream đây, anh em giữ mồm giữ miệng nhé."

Hồng Quả Quả làm dấu ok.

"À đúng rồi, trứng thú cưng lần trước đại ca mở ra đã nở chưa?" Thanh Phong hỏi.

Hội Luận Đạo cho rất nhiều rương, Túc Mạc tạm thời không cần vật liệu hay vũ khí, thành ra để hết trong kho, chỉ mở cái rương 8 sao cho thú cưng, được một quả trứng màu trắng sữa. Không có bất kỳ hoa văn nào, trông như một quả trứng bình thường.

Rương mở từ đợt Hội Luận Đạo kết thúc, giờ đã sắp hết năm, quả trứng này hoàn toàn không có dấu hiệu sắp nở.

"Có phải Thỏ Linh Tâm mất tác dụng rồi không?" Hồng Quả Quả nghi ngờ.

Túc Mạc thả thỏ ra cho chạy một vòng, thấy nó ôm trứng thì thuận miệng nói: "Thật à? Gần đây nó ăn nhiều lắm."

Thanh Phong nói: "Ấp trứng là việc tốn thể lực."


Túc Mạc lại bồi thêm một câu: "Tinh Linh Hoa Cỏ không ăn nhiều, hôm qua nó ăn luôn cả phần của Tinh Linh rồi."

Hồng Quả Quả kinh hãi: "Thế thức ăn em cho vào bụng ai?"

Túc Mạc chỉ con thỏ đang làm nũng bên chân: "Nó."

Hồng Quả Quả cảm khái: "To ghê, không uổng công cha nuôi đút con ăn lâu như vậy, sức ăn tăng trưởng rồi!"

Thanh Phong nghiêm túc nói: "Lần trước trên diễn đàn có người nuôi hổ, lỡ cho ăn nhiều quá nên bị giảm tốc độ... Anh, béo quá không tốt đâu, nhất là nó, ảnh hưởng sức khỏe đấy."

Thỏ Linh Tâm quăng tai đánh Thanh Phong.

Thanh Phong lên án: "Anh, nó đánh em kìa."

"Thích thì đánh thôi, còn cần lí do à?" Hồng Quả Quả rất chân thành nói: "Nhưng mà vẫn phải giảm béo nha, ngày mai cho ít đồ ăn hơn chút."

Làm xong nhiệm vụ, Túc Mạc giúp Úc Trăn cho thú cưng ăn, định nhắn tin cho người yêu thì phát hiện tin nhắn nửa tiếng trước vẫn chưa được trả lời. Túc Mạc ngẩn người, không biết sao, cậu luôn có một cảm giác kì lạ, từ lúc chiều Úc Trăn nhận được cuộc gọi đó.

Úc Trăn là người luôn rất bình tĩnh, xử lý công việc cũng có đầu có cuối.

Cho dù là gặp vấn đề trong công tác cũng hiếm khi làm vẻ nghiêm trọng như vậy.

Túc Mạc ngẫm nghĩ, xóa đi ảnh chụp màn hình trong thanh tin nhắn.

- Mo: Tối anh có về ăn cơm không?

"Anh, lần trước anh bảo ứng dụng tạo cái gì ấy nhỉ?" Hồng Quả Quả hỏi.

Túc Mạc hoàn hồn: "À, một cái ứng dụng tạo công thức rèn Thần Binh thôi, trước đó có người cần nên tôi dẫn xuất ra luôn..."

Cho đến đêm, tin nhắn gửi đi vẫn không được trả lời.

-

Bên trong một sở nghiên cứu cơ mật của Sao Thủ Đô, phi thuyền cứu viện kết nối tinh vực β2 vẫn tiếp tục truyền tin, trên bàn giả lập lít nhít chi tiết số liệu. Úc Trăn thông qua tầng tầng lớp lớp cửa, cầm được chìa mã hóa tiến vào sở nghiên cứu, quang não bị tạm thời giữ ở ngoài.

Anh thấy trợ lý, nhanh chóng hỏi: "Cậu nói có dấu hiệu có sinh mệnh là sao? Là dấu hiệu sinh mệnh của phi hành đoàn B2145?"

Vũ trụ là một nơi rất thần kì, điều này đã được xác định từ khi Tinh Minh mới thành lập.

Nhân loại chưa từng ngừng khám phá vũ trụ. Trước khi gặp sự cố, phi thuyền B2145 nhận nhiệm vụ bí mật từ cấp trên trong Tinh Minh, tiến về tinh vực không biết β2 để thăm dò, muốn vén màn che mặt của tinh vực Tuế Hàn thần bí. Nhưng không như mong muốn, lúc nhảy vọt xảy ra sự cố, phi thuyền B2145 gặp nạn, sau đó là vài chục năm không có tin tức.

Công việc cứu viện kéo dài mười mấy năm, gần như đã khẳng định kết quả.

Cho đến khi phát hiện ngoài ý muốn từ tổ nghiên cứu của Úc Trăn, họ mới tổ chức điều tra thêm lần nữa. Có sự hợp tác đắc lực của Thương Khung, lần khởi động lại này cực kì thuận lợi. Sau một thời gian dài liên tục dò xét, cuối cùng cũng có một tin tức tốt. Đó là tín hiệu thỉnh cầu kết nối đã có đáp lại, mà phản ứng này không phải là hệ thống phi thuyền tự động đáp lại, mà là nhân viên điều khiển bằng tay trả lời.

"B2145 là phi thuyền thăm dò, trước khi đi nhiên liệu được bổ sung dự trữ đầy đủ, trên phi thuyền cũng có nhân viên phi hành đoàn am hiểu kĩ thuật. Theo như thông tin năm đó, dựa trên quy định chính thức của Tinh Minh, nhiên liệu có thể bay liên tục 5 năm... Bay liên tục như vậy cộng thêm điều kiện sinh tồn của vũ trụ, tổ nghiên cứu phỏng đoán là trong tình huống hoàn toàn mất liên lạc, thành viên đoàn vẫn có thể tiếp tục sống trong 3 năm."

Trợ lý nhanh chóng giải thích: "Các nghiên cứu viên không ngờ sẽ nhận được tín hiệu thủ công, như vậy chứng tỏ có nhân viên còn sống. Hoặc là những người năm đó, hoặc là có người phát hiện tọa độ nhảy vọt của phi thuyền, dùng tay đáp lại."


Hắn nói tiếp: "Chúng tôi đã liên lạc với đơn vị đăng kí thông tin của Tinh Minh, nhưng không thấy có bất cứ ai báo lên... Vậy chỉ còn một khả năng, người đang thủ công đáp lại tín hiệu chính là nhân viên của phi thuyền năm đó."

"Bao nhiêu năm rồi..." Úc Trăn sững sờ.

Trợ lý nói: "Không loại trừ khả năng họ tìm được nguồn nhiên liệu hoặc tài nguyên cứu trợ. Nếu tinh cầu có dấu vết sinh mệnh trong β2 có nguồn năng lượng, thì phi thuyền thăm dò có thể tiến hành khai thác và tiếp tế bất cứ lúc nào."

"Mà từ trường của β2 rất kì lạ, không loại trừ khả năng thời không bị bẻ cong. Nhưng có thể khẳng định một điều, tín hiệu thủ công của phi thuyền vẫn luôn được duy trì, cứ mỗi một thời gian họ sẽ đáp lại thỉnh cầu thông tin với bên ngoài, chứng tỏ họ biết rõ tình huống của mình, qua nhiều năm như vậy vẫn không từ bỏ bắt liên lạc với chúng ta."

Úc Trăn hỏi: "Vậy kết quả hiện tại là gì?"

"Tổ cứu viện đã tới tọa độ nhảy vọt năm đó. Có hưởng ứng sơ bộ từ chúng ta, bên kia liên tục dùng tay gửi tín hiệu trả lời, tín hiệu chúng ta gửi đi đều nhanh chóng được đáp lại. Nhưng vị trí phát tín hiệu có hạn, không thể tiến hành trao đổi thông tin... Nhân viên nghiên cứu hiện đang thử giải mã tín hiệu của họ, tiến hành định vị tọa độ." Trợ lý nói: "Đã kết nối với đầu não tối cao, cũng kết nối với hệ thống của tập đoàn, chắc nửa tiếng nữa sẽ có kết quả ạ."

Kỹ thuật nghiên cứu đã khác hoàn toàn với năm đó, nếu nhận được tín hiệu thủ công, lại có đầu não - AI mạnh nhất - tiến hành thuật toán định vị, trong nửa tiếng sẽ có kết quả, có khi còn tính được cả độ mạo hiểm của quá trình cứu viện. Úc Trăn mím môi: "Quyền hạn tối cao cũng cho rồi?"

"Vâng, trên phi thuyền năm đó có những nhà nghiên cứu rất quan trọng, Tinh Minh phê duyệt rất nhanh." Trợ lý kích động nói: "Dù có thể tìm được người hay không thì đây cũng là một bước tiến lịch sử của tinh hàng, chúng ta cũng có thể căn cứ cơ chế trình tự cứu viện để đào sâu và tối ưu hóa hệ thống..."

"Chuyện nghiên cứu để khi khác nói, giờ ưu tiên cứu viện."

Úc Trăn đứng ngoài phòng thí nghiệm: "Nếu cần Thương Khung hỗ trợ, dùng danh nghĩa của tôi mở quyền hạn. Những chuyện khác để sau rồi xử lý..."

Anh nói được một nửa, chợt nghe tiếng tranh luận bên trong.

Trợ lý thấy thế lập tức đi hỏi thăm, nhanh chóng trở lại.

"Sao rồi?" Úc Trăn hỏi.

"Tọa độ phản hồi rất lạ, không phải tọa độ nhảy vọt được đăng ký ở Tinh Minh." Trợ lý nói: "Bọn họ đang quy hoạch tuyến đường nhảy ban đầu để phỏng đoán tọa độ xuất phát, nhưng xung quanh β2 đều là tinh vực không biết, không đủ thông tin để cung cấp cho đầu não vận hành."

Nếu như không đủ tin tức, tổ cứu viện không thể nhảy vọt. Vì rất có thể sẽ liên lụy cả nhân viên cứu viện, nguy hiểm quá lớn.

Gần tinh vực β2...

Úc Trăn quay người đi, anh nói: "Liên hệ đoàn đánh thuê số hiệu 856 ở biên cảnh, tìm đoàn trưởng Giang Duật, bọn họ có một phần bản đồ thông tin của β2."

Giang Duật, cậu của Úc Trăn.

Hồi thiếu niên Úc Trăn đã cùng ông cậu đi làm nhiệm vụ, tinh vực nguy hiểm không biết như vậy lại là nơi bọn họ thường phải đi qua. Để đảm bảo độ an toàn của đoàn lính đánh thuê, bọn họ sẽ dùng tay ghi chép lại các tọa độ an toàn, thông tin về tinh vực xung quanh cũng được ghi lại, mà tinh vực không rõ β2 cũng nằm trong danh sách số liệu của Giang Duật.

Sở nghiên cứu đèn đuốc sáng trưng, bão tuyết ập tới trên Sao Thủ Đô.

Nhiệm vụ cứu viện, Úc Trăn kết nối được với Giang Duật, ông cậu rất thoải mái gửi thông tin về khu vực quanh β2 cho anh. Để đầu não tối cao tiến hành tính toán độ nguy hiểm và tọa độ, cuối cùng tới rạng sáng cho ra được một lộ trình cứu viện hoàn chỉnh. Tổ cứu viện ở gần tinh vực Tuế Hàn lập tức hành động, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người nhìn chằm chằm tín hiệu nhảy lên trong màn hình ảo.

Cuối cùng sau một đêm trắng, trung tâm tín hiệu nhận được đáp lại.

- ----

"Báo cáo, phát hiện phi thuyền mục tiêu, không có hư hại lớn, đang tiến hành kết nối."

1

"Đã xác định có thể tiến hành cứu viện, nhân viên trên thuyền có dấu hiệu sinh mệnh bình thường."
Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài Truyện Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài Story Chương 174: Nhân viên phi thuyền có dấu hiệu sinh mệnh bình thường
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...