Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 7: Tiếp xúc thân mật

67@-

Hạ Trăn còn chưa đến gần thì Bùi Thừa An đã phát hiện ra cô, anh thu tờ báo lại, nói với Hạ Trăn vừa đi đến trước mặt: “Buổi sáng tốt lành.”


“Buổi sáng tốt lành.” Hạ Trăn mỉm cười trả lời: “Anh đến khi nào thế? Có phải đợi rất lâu rồi không?”


“Mới đến không lâu, em ăn sáng chưa?”


“Rồi ạ.” Vừa rồi cô đã vừa thu xếp vừa gặm một cái bánh bao, uống một ly sữa bò: “Anh thì sao?” Lúc hỏi những lời này, Hạ Trăn đột nhiên nhớ ra tối hôm qua cũng chưa quan tâm xem Bùi Thừa An có ăn tối không, hôm qua tốc độ anh đến KTV rất nhanh, căn bản không có thời gian ăn cơm. Chỉ áy náy trong nháy mắt, Hạ Trăn đã bình thường trở lại, để Bùi Thừa An biết cô không phải người biết quan tâm chăm sóc cũng tốt.


“Ừ.” Bùi Thừa An trả lời: “Chúng ta đi thôi.”


Nơi bọn họ định leo là núi Hoài Dương, nằm ở vùng ngoại thành, Hạ Trăn chỉ từng đi qua khi còn nhỏ, nhưng trước nay chưa từng leo lên.


Núi Hoài Dương đã được khai phá thành một công viên, chỉ là cư dân xung quanh không nhiều, thường ngày cũng không có mấy người đến chơi. Nhưng một số người già về hưu quanh đó tương đối thích đến nơi này tập thể dục buổi sáng, cũng có một số người đến leo núi rèn luyện.


Phóng mắt nhìn qua, thấy cơ bản đều là người già năm sáu mươi tuổi trở nên. Sự xuất hiện của đôi trai xinh gái đẹp Bùi Thừa An và Hạ Trăn thật sự rất đặc biệt. Đối với điều này, Hạ Trăn thật xấu hổ, khi nhìn thấy dáng vẻ tự nhiên của Bùi Thừa An thì hỏi: “Anh thường xuyên đến đây sao?”


“Mỗi tuần anh đều sẽ đến leo núi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Đúng lúc này, một ông cụ đầu tóc hoa râm, dáng người mạnh mẽ đi qua bên cạnh Hạ Trăn, không bao lâu đã không thấy bóng dáng nữa. Dường như Hạ Trăn đã nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Thừa An khi về già, đại khái không khác mấy với ông cụ vừa rồi, nhiều lắm thì anh tuấn hơn một chút.


“Ngoại trừ leo núi anh còn thích gì?”


“Chạy bộ, nhưng anh sẽ không đến phòng tập thể thao, anh cho rằng vận động giữa thiên nhiên mới là tốt nhất, thể xác và tinh thần đều đang được hưởng thụ. Đương nhiên, hiện tại có rất nhiều nhân viên văn phòng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, chọn đi phòng tập thể thao để vận động cũng rất tốt, vẫn hơn là không chịu nhúc nhích gì.” Bùi Thừa An vừa đi vừa nói với Hạ Trăn.



Hạ Trăn rất muốn nói cô chính là loại người không chịu nhúc nhích đó, một năm cô đánh bóng vài lần, một tháng chạy bộ một hai lần, có thể coi như không đáng kể. Còn nữa, cô đột nhiên hơi hiểu vì sao Bùi Thừa An không có bạn gái, tán gẫu với anh đúng là rất chán.


Vẫn nên leo núi nghiêm túc thì hơn.


Hạ Trăn rất ít leo núi, vận động thường ngày cơ bản đều là chạy bộ và chơi bóng, trăm triệu lần cô không ngờ đến chính là leo núi lại mệt đến vậy.


Mùa đông quá lạnh, Hạ Trăn hận không thể ngủ đông luôn, gần như đều trong trạng thái không cần động thì không động, hậu quả của tay chân không hoạt động chính là thể lực vô dụng.


Núi Hoài Dương là ngọn núi cao nhất của thành phố này, đường núi uốn lượn, có một số chỗ khá dốc. Hạ Trăn leo được khoảng mười phút bắt đầu thở hổn hển, mà Bùi Thừa An lại như đi ở đất bằng, vẫn nhẹ nhàng như cũ. Nếu không phải thả chậm bước chân vì quan tâm Hạ Trăn, hẳn là lúc này có thể anh đã lên đến sườn núi rồi.


“Mệt rồi?” Bùi Thừa An dừng bước, dò hỏi.


“Vẫn ổn, chỉ là hơi nóng thôi.” Mệt còn nhịn được chứ nóng thì khó mà nhịn. Khi Bùi Thừa An xuống xe đã cởi áo lông để lại trên xe, cô lại không cởi vì sợ lạnh.


“Vậy cởi áo lông ra đi.”


Hạ Trăn cởi áo khoác ra, sau đó được một bàn tay cầm đi, Hạ Trăn duỗi tay qua theo phản xạ có điều kiện, đây là vì lo anh không cầm chắc. Bùi Thừa An cầm rất là chắc, hơn nữa còn vắt lên cánh tay bên kia. Lúc này tay Hạ Trăn vẫn còn vươn ra, Bùi Thừa An cúi đầu nhìn, sau đó làm ra một hành động khiến Hạ Trăn kinh ngạc.


Anh nắm lấy tay cô.


Về tiếp xúc thân mật giữa bạn trai bạn gái với nhau, đàn anh của Bùi Thừa An rất nhiệt tình đưa ra ý kiến cho anh. Lúc trước anh ấy nói thế này: “Đây là một quá trình đi từ nông đến sâu, phải từ từ tiến hành chứ không thể gấp gáp. Đương nhiên với cậu mà nói thì không tính là gấp, cậu phải tích cực lên, động tác phải mãnh liệt. Tình yêu không giống như làm nghiên cứu cũng không giống khi ở chung với người thân bạn bè, thật ra các cô gái không hề phản cảm làm những chuyện thân mật với bạn trai của mình, thậm chí còn hơi chờ mong, cũng sẽ vì vậy cảm thấy ngọt ngào. Nếu bạn trai thờ ơ với mình, đó quả thực đang đả kích sức hút của cô ấy. Còn nữa, có một vài cô gái thật ra thích chủ động nhưng lại ngại phải chủ động, những lúc như thế có thể các cô ấy sẽ làm một vài ám chỉ, cậu cần phải hiểu, sau đó ra tay.”


Đàn anh xây dựng quá trình cho Bùi Thừa An, Bùi Thừa An cũng không tiếp nhận tất cả, chỉ lấy ba điều, còn lại chỉ có thể làm sau khi kết hôn. Nắm tay chính là bước đầu tiên.


Anh không ngờ sẽ nhanh như vậy, anh cũng biết Hạ Trăn vươn tay ra không phải đang ám chỉ anh nắm, vừa rồi chỉ là muốn nắm thì nắm thôi. Đương nhiên khi nắm lấy bàn tay vừa nhỏ vừa mềm kia, trái tim anh cũng bắt đầu đập gia tốc, tâm tình cũng trở nên phấn khởi.



Anh rất thích cảm giác như vậy.


Lúc này Hạ Trăn mở tròn đôi mắt to nhìn Bùi Thừa An, ánh mắt sáng ngời, Bùi Thừa An bị cô nhìn đến mức tai hơi nóng lên, anh rời mắt đi, nói: “Đi thôi.”


Thật ra Hạ Trăn đang dùng ánh mắt gửi một thông điệp đi, đó là “anh có thể buông tay em ra không?”. Cô vốn muốn mở miệng nhưng nhìn thấy dường như anh đang xấu hổ, lại cảm thấy nếu mình nói ra sẽ khiến trái tim ngây thơ của anh bị tổn thương mất.


Ngây thơ…


Hạ Trăn thu lại từ hình dung này, mới qua lại ngày thứ hai đã nắm tay người ta, nhân tài như vậy không ngây thơ đâu!


“Cộp cộp cộp.” Phía sau truyền đến tiếng bước chân, có một ông chú bước nhanh đi lên.


Đường núi vốn chật hẹp, Hạ Trăn và Bùi Thừa An nắm tay chặn ở đằng kia, nhường đường cũng không tiện lắm, vì thế Hạ Trăn nhân cơ hội này rút tay về.


Ông chú đi đến, Hạ Trăn nói rất tự nhiên: “Chúng ta cũng đi thôi. Anh đi trước đi.”


Bùi Thừa An nắm bàn tay trống trơn, nói: “Em đi trước đi.”


Hạ Trăn không có ý kiến, chỉ là khi đi lướt qua người anh, nhất thời không chú ý dưới chân, bậc thang đó tương đối hẹp lại có rêu xanh, Hạ Trăn không đứng vững, trượt một cái.


“Ui chao!” Thân thể cô mất thăng bằng, theo bản năng vươn tay bắt lấy cọng rơm cứu mạng bên cạnh.


Bùi Thừa An nhanh tay nhanh mắt bắt được cô, kéo cô về phía anh. Hạ Trăn thuận thế nhào qua, tìm kiếm sự an toàn. Nhưng cô lao quá nhanh, chỗ đứng lại hẹp, lập tức bổ nhào vào trong lòng Bùi Thừa An.


Cô va vào ngực Bùi Thừa An, cảm nhận được xương cốt cứng rắn cùng với tiếng tim đập thình thịch. Chưa hết sợ hãi nên cô còn chưa cảm nhận được cánh tay đang vòng quanh eo mình.



Không biết qua bao lâu, anh chủ động thả tay ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vision


Quá nhanh! Kế hoạch của anh là trong vòng một tháng có thể ôm, lúc ấy hẳn là tình cảm giữa hai người đã ấm lên, ôm hẳn là kết quả đúng lý hợp tình. Hiện tại tuy ngoài ý muốn nhưng anh không thể tham lam, không thể không tôn trọng Hạ Trăn.


“Không sao chứ.” Lỗ tai anh thật nóng, trên mặt lại vẫn là vẻ bình tĩnh.


Hạ Trăn đỏ mặt, dù cô có nhiều bạn khác giới, cũng thỉnh thoảng kề vai bá cổ với bọn họ, nhưng trước nay chưa từng ôm ai, kể cả con gái cô cũng chưa từng ôm đâu. Nhưng vừa rồi thì sao? Cô ôm thật là chặt, ngực cô cũng bị ép đến hơi đau. Ngực…


Hu hu hu, cô đây là chủ động đưa chỗ hời đến cho người ta chiếm rồi.


Tuy nhìn cô có vẻ rất rộng rãi và cởi mở, nghe chuyện hài th* t*c mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, thỉnh thoảng còn tự mình nói mấy câu, nhưng cô cũng chỉ mạnh miệng thế thôi, còn kinh nghiệm lại ít đến đáng thương.


Cô hít sâu một hơi, sau đó giơ khuôn mặt tươi cười lên, ra vẻ thoải mái, nói: “Không sao, chúng ta leo núi tiếp đi.”


“Anh dắt em.” Bùi Thừa An cũng không phải đang hỏi ý kiến của cô, anh trực tiếp hành động luôn.


Trái tim mạnh mẽ mà Hạ Trăn vừa mới xây dựng lên bây giờ lại trở thành vô lực. Thật ra nắm tay với cô là việc nhỏ, nhưng không biết vì sao, để Bùi Thừa An nắm, cô lại cảm thấy việc này không nhỏ.


Chẳng qua nếu từ chối lại giống như cố ra vẻ ngượng ngùng, đó không phải tính cách của cô.


Để anh dắt đi, cứ coi anh như ông chú bề trên dắt tay bề dưới là được, mà hình như nghĩ như vậy có hơi không đúng.


Cô nghĩ đông nghĩ tây, lực chú ý căn bản không đặt lên leo núi, để mặc Bùi Thừa An dắt đi, nhấc chân như máy móc.


Trên đường có nghỉ ngơi trong chốc lát, Bùi Thừa An tiếp tục nắm tay Hạ Trăn đi l*n đ*nh núi.



Gió trên đỉnh núi hơi lạnh, nhưng đối với Hạ Trăn vừa bị sợ đến đầu đầy mồ hôi thì chính là mát lạnh sảng khoái.


Tầm nhìn trên đỉnh núi trống trải, giương mắt nhìn ra, những tòa nhà cao tầng san sát ở nơi xa lại có vẻ thật nhỏ bé, thành phố to như vậy, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn đến cuối.


Hứng thú đọc thơ của Hạ Trăn nổi lên, thì thầm đầy nhịp điệu: “Đứng trên đỉnh núi, nhìn gì cũng thấy nhỏ.” Cô chắp một tay sau lưng, cằm khẽ nâng, vẻ mặt nghiêm túc, giống như câu thơ này là do cô tự làm vậy.


Bùi Thừa An nhìn cô, không nhịn được cười. Sau đó không kìm lòng được muốn trêu ghẹo cô: “Không tệ, tiếp tục.”


Đầu Hạ Trăn lập tức gục xuống, thật ra cô cũng nhớ được một ít thơ về cảnh núi non, nhưng phối với ý cảnh của hiện tại thì nhất thời cô chỉ nhớ ra được câu này.


“Woa, bên phía kia là tòa nhà Tinh Quang sao?” Hạ Trăn cứ như vừa phát hiện ra một châu lục mới, chỉ về phương xa hưng phấn nói. Mây mù lơ lửng giữa bầu trời còn chưa tan hết, chẳng qua nhìn kĩ vẫn có thể phân biệt ra được.


Bùi Thừa An cũng không vạch trần cô, nhìn theo hướng cô chỉ: “Đúng vậy. Vậy em biết nhà em ở hướng nào không?”


Hạ Trăn cẩn thận xem xét một hồi, sau đó chỉ vào một chỗ, nói: “Đại khái ở đằng kia.”


Bùi Thừa An cười, chỉ vào một nơi hơi lệch với nơi cô vừa chỉ, nói: “Ở chỗ đó.”


Hạ Trăn nhíu mày, nghi ngờ: “Không phải đâu, em nhớ rõ khi em từ tòa nhà Tinh Quang về nhà, cơ bản đều đi qua cầu đôi, sau đó không có khúc cua nào lớn, cứ đi thẳng là được.”


Bùi Thừa An phân tích cho cô: “Tòa nhà Tinh Quang ở hướng chính Đông, còn khu dân cư nhà em lại nằm ở hướng Tây Nam, chỗ em chỉ là hướng Tây Bắc.”


Hạ Trăn nhớ lại con đường thường ngày một lần nữa, phát hiện hình như mình đã nhớ nhầm rẽ trái thành rẽ phải. Sai lầm nhất thời thôi mà, cũng không phải do cô ngốc, cô cười tự giải vây cho mình: “Chỉ bị lệch một chút, khả năng tìm phương hướng của em vẫn không tính là kém.” Cô đã từng cười nhạo người khác là mù đường, không muốn thừa nhận khả năng cảm nhận phương hướng của mình kém đâu.


Bùi Thừa An gật đầu khẽ, đặc biệt trịnh trọng nói: “Ừ, em chỉ hơi không phân biệt được Nam Bắc thôi, khả nằm tìm phương hướng vẫn cứu được.”


Hạ Trăn: “...” Nói bạn gái anh như thế thật sự ổn đó hả?


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 7: Tiếp xúc thân mật
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...