Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 51: Ngoại truyện

88@-

Buổi chiều cuối tuần, con trai vẫn đang ngủ trưa, tôi chợp mắt được nửa tiếng đã tỉnh, một giấc ngủ trưa nửa tiếng đã là đủ, đây cũng được cho là giờ giấc khoa học nhất.


Nửa tiếng sau, tôi đi gọi Trăn Trăn dậy, không thể để cô ấy ngủ quá lâu, nếu không tối đến cô ấy sẽ lại nói không ngủ được và lén chơi điện thoại. Dỗ cô ấy đi ngủ là một việc khiến tôi rất đau đầu, mặc dù tôi có đòn sát thủ, cũng có đủ sức lực để thực hiện, nhưng tôi vẫn mong cô ấy ngoan ngoãn hơn một chút.


Ngoài ra, việc gọi cô ấy dậy cũng không dễ dàng gì, để được nằm ngủ nướng, cô ấy thường làm nũng chơi xấu, thậm chí còn đe dọa tôi.


Trước sự làm nũng của cô ấy, tôi thật sự khó lòng chống đỡ, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành. Còn những lúc cô ấy mè nheo chơi xấu, tôi thực sự bất lực, rõ ràng đã đồng ý sẽ dậy, thậm chí cô ấy còn tự tuyên bố rằng nếu không dậy nổi sẽ là cún con, cô ấy đúng là cũng có ngồi dậy, nhưng chỉ một lát sau, cô ấy lại nằm xuống.


Đối với việc bản thân nói mà không giữ lời, cô ấy dứt khoát thừa nhận một cách thản nhiên.


Cô ấy nói: “Thì hôm nay cứ xem như làm cún con một ngày đi, làm thú cưng riêng của anh. Thú cưng của anh hôm qua quá mệt mỏi, yêu cầu được nghỉ ngơi. Tất cả đều là lỗi của người chủ như anh đấy, đã nói là không làm nữa, nói chỉ 20 phút thôi, nói chỉ một lần nữa thôi, nhưng anh thì sao, đồ lừa đảo! Vắt kiệt sức của em còn chưa đủ, giờ lại không cho em nghỉ ngơi bổ sung thể lực, tối nay anh không được chạm vào em nữa, hừ! Nếu dám đụng vào người em thì anh chính là cún con. Giờ em không vui, em muốn ngủ đến khi trời đất đảo lộn luôn.”


Tôi...


Đương nhiên, lúc này tôi vẫn có thể sử dụng đòn sát thủ, phần lớn thời gian cô ấy sẽ giống như một chú thỏ con bị hoảng sợ mà xốc chăn bật dậy, đôi khi cũng sẽ thách thức tôi với câu “Tới đi.” Hầu hết chiêu này đều phát huy tác dụng, và buổi sáng sẽ bắt đầu bằng một màn h**n ** hoàn hảo, tôi rất thích.


Thật ra, không phải lúc nào tôi cũng ép Trăn Trăn phải dậy ngay khi tôi gọi, tôi cũng không phiền khi phải thực hiện một việc có độ khó không hề nhỏ như này, ngược lại, tôi thấy khá thích thú, nhìn cô ấy lúc thì hờn dỗi, lúc lại mè nheo, dáng vẻ lười nhác như một chú mèo nhỏ khiến tôi cảm thấy vô cùng đáng yêu. À, cả lúc cô ấy vội vội vàng vàng vì sắp trễ giờ đi làm cũng rất đáng yêu.


Những điều này, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cô ấy biết, nếu không cô ấy sẽ giống như một chú mèo con nổi giận giơ móng vuốt ra cào người, hoặc như một chú cún con há mồm cắn tôi.


Nhưng nếu phải đánh thức cô ấy vào buổi trưa, đòn sát thủ của tôi lại không thể sử dụng, bởi vì con trai thường chỉ ngủ hơn một tiếng là dậy, thời gian không đủ, trừ phi con được ông bà nội hoặc ông bà ngoại dẫn đi.


Cũng không phải tôi không có cách, ví dụ như vừa rồi, cô ấy đồng ý dậy nhưng lại nói rằng không mở mắt nổi, cũng không có sức, tôi liền bế cô ấy vào phòng sách, hôn hít một hồi lâu, cô ấy sẽ tỉnh táo ngay.


Con trai chưa tỉnh dậy, sợ bật TV sẽ làm ồn đến con, nên những lúc như này chúng tôi thường ngồi trong phòng sách đọc sách hoặc lướt mạng, khi Trăn Trăn nhìn thấy điều gì thú vị sẽ gọi tôi xem cùng. Mặc dù tôi cảm thấy những đoạn video hay câu chuyện hài hước mà cô ấy xem thường rất ngốc nghếch, nhưng nhìn cô ấy cười ngờ nghệch, tôi cảm thấy vẫn là rất đáng xem.


Hôm nay Trăn Trăn không lên mạng mà lại lục lọi đống sách cũ bố mẹ tôi vừa mang đến hôm qua.


Tôi không phải là người thích hoài niệm, những quyển sách cũ đều đã được sắp xếp gọn gàng, nên tôi cũng không có ý định lôi ra xem lại.


Nhưng Trăn Trăn lại rất hứng thú, cô ấy nói muốn khám phá bí mật thời thơ ấu của tôi. Tôi cũng không có ý kiến gì, để mặc cô ấy đi, dù sao tôi cũng chẳng có bí mật gì để giấu.



Nhưng không ngờ cô ấy vừa lục được một lúc đã phá lên cười, không hiểu sao tôi lại có cảm giác không ổn.


Cô ấy lấy từ một quyển sách giáo khoa tiểu học cũ ra một tờ giấy đã ngả vàng, cười đến nỗi không dừng lại được, rất nhanh đã đọc xong, sau đó nén cười, đọc nội dung bức thư với giọng điệu tình cảm: “Bùi Thừa An: chào bạn, đầu tiên mình xin tự giới thiệu, mình là Khương Tiểu Văn của lớp hai. Không biết bạn có biết mình không, mỗi ngày mình đều đi ngang qua lớp của bạn, bạn ngồi ở bàn cuối, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy mình. Với cả, giờ giải lao tiết thể dục, bạn đứng hàng cuối trong lớp, còn mình đứng đầu bên lớp mình, lúc xoay người vận động, hẳn là bạn cũng thấy được mình… ”


Tôi sửng sốt, đây là bức thư tình tôi nhận được hồi nhỏ, tôi không biết tại sao nó vẫn còn, vì bình thường tôi đều sẽ trả lại cho người gửi.


Trăn Trăn vừa đọc vừa cười, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà ngắt lời cô ấy: “Trăn Trăn, đừng đọc nữa.”


“Tại sao chứ, viết hay mà.” Cô ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ không chút ác ý, nhưng tôi biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.


Tôi giải thích với cô ấy: “Đó là những lá thư anh nhận được hồi nhỏ, có lẽ là do anh quên trả lại thôi.”


Trăn Trăn nhoẻn miệng cười: “Ồ... chắc là nhiều quá nên sót lại? Nhưng không đúng, nó kẹp trong sách giáo khoa, chẳng lẽ anh không nhìn thấy, chắc là anh có tình cảm với người ta nên giữ làm kỷ niệm, hì hì.”


“Không phải...”


Trăn Trăn lập tức ngắt lời tôi, thoải mái nói: “Ây da, anh đừng sợ, chồng em từ nhỏ đã có sức hút như vậy, em siêu tự hào, hơn nữa đó là giai đoạn mới bắt đầu biết rung động, em hiểu mà.”


Cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của cô ấy, trong lòng tôi cười thầm, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra nghiêm túc: "Em mới tiểu học mà đã biết rung động rồi sao?"


Chủ đề đột ngột chuyển sang cô ấy, cô ấy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười tinh nghịch khiến tôi chỉ muốn bắt cô về phòng xử lý một trận: "Đúng vậy, giống anh thôi."


"Anh không hề, rung động đầu đời của anh bắt đầu từ khi gặp em." Câu nói thật này chắc chắn sẽ bị Trăn Trăn cho là lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại là sự thật.


Từ khi có ký ức, tôi đã thường xuyên được nghe những lời khen ngợi, một nửa là khen tôi có vẻ ngoài đẹp trai, một nửa là khen tôi thông minh. Tôi không biết tiêu chuẩn của cái gọi là đẹp trai là gì, chỉ cảm thấy ai cũng như nhau, nếu thật sự phải nói đến sự khác biệt rõ ràng, thì đó chỉ là kích thước của mắt to hay mắt bé, dáng người mập hay gầy. Mắt tôi không to không nhỏ, nhưng tôi nghĩ trẻ con mắt to khá dễ thương, mấy đứa trẻ mập mạp cũng rất đáng yêu. Mà tôi bởi vì cơ thể lớn nhanh, dáng người hơi gầy, tự cho rằng chẳng liên quan gì đến cái gọi là đáng yêu. Tất nhiên, không ai nói tôi đáng yêu, chỉ nói tôi đẹp trai, đẹp và đáng yêu khác nhau, khác nhau thế nào, trước đây tôi không rõ.


Tôi cảm thấy Trăn Trăn là người vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, nhưng Trăn Trăn cũng từng nói tôi đáng yêu vài lần. Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên, thậm chí hơi... hoảng sợ, cái từ này, làm sao có thể dùng để nói về tôi? Chỉ có nhân tài như Trăn Trăn mới tùy tiện dùng từ như vậy.


Từ năm lớp năm tiểu học, tôi đã bắt đầu nhận được không ít những mảnh giấy hay thư từ các bạn nữ, chủ yếu là nói rằng tôi học giỏi, muốn làm bạn gái của tôi. Tôi đều lịch sự trả lời, bảo rằng chúng tôi còn nhỏ, chưa đến tuổi làm bạn trai bạn gái, khuyên các bạn ấy nên chăm chỉ học hành, ngày càng tiến bộ.


Còn vì sao lúc đó tôi nghĩ rằng còn nhỏ thì không được yêu đương, là vì tôi từng nghe người lớn nói dì của tôi mới 16 tuổi đã yêu đương, như vậy là không đúng, ảnh hưởng đến bản thân và cả người khác. Tôi cảm thấy chuyện yêu đương cũng không ảnh hưởng nhiều đến tôi, nhưng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến người khác, nên tôi từ chối tất cả.


Nhiều bạn nữ nhận thư trả lời của tôi xong sẽ viết lại một bức khác, nói rằng khi nào lớn sẽ làm người yêu sau, sau đó, đương nhiên, không có sau đó.



Lúc trước tôi không hề biết Tiết Nam là ai, sau bởi vì chuyện này mà tôi biết đến cô bạn đó, tôi không phải người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nếu nhìn theo tiêu chuẩn bây giờ, ngoại hình của Tiết Nam cũng xem như khá ổn, nhưng trước đây tôi lại không thấy cô bạn này đáng yêu. Tiết Nam có vẻ rất tự tin, biểu cảm mang theo chút kiêu ngạo, tất nhiên đó là đối với người khác, còn khi đứng trước mặt tôi, Tiết Nam có vẻ hơi ngại ngùng.


Do chuyện này cứ bị đồn thổi mãi, ảnh hưởng đến tôi ngày càng lớn, cuối cùng có một lần tôi đã nói vài lời hơi khó nghe. Sau đó điều này cũng gây ảnh hưởng không tốt đến Tiết Nam, chỉ là không ngờ rằng nhiều năm trôi qua, Tiết Nam vẫn ôm mối hận trong lòng.


Tình cảm của Tiết Thần đối với Trăn Trăn không hề đơn giản, tôi đã nhận ra ngay từ lần đầu gặp anh ta, may mắn là Trăn Trăn dường như không có cảm giác gì vượt quá mức tình bạn với anh ta. Thật ra lúc đó tôi cũng không quá chắc chắn, nhưng cũng không để ý quá nhiều, dù gì lúc ấy mới quen nhau, không phù hợp thì cũng không cần cưỡng cầu.


Lần đầu gặp Trăn Trăn, quả thật tôi thấy cô ấy rất thục nữ, cười lên trông rất ngọt ngào, nhưng nhìn vào đôi mắt cô ấy là biết, cô ấy không hề dịu dàng như vẻ bề ngoài. Tôi thích đôi mắt của cô ấy, mang theo nét ranh mãnh, lại có chút gì đó... hư hỏng, loại ánh mắt mà chỉ cần nhìn là đã biết đang tính toán nghịch ngợm làm chuyện xấu.


Khi cô ấy nói thích tôi, tôi biết cái thích đó có lẽ giống như cảm giác khi thấy hoa cỏ xinh đẹp bình thường thôi. Có lẽ bởi vì đã có quá nhiều người thích vẻ bề ngoài của tôi, ngưỡng mộ thành tích học tập và năng lực trong công việc của tôi, đột nhiên có một người không mê mẩn ngoại hình của tôi, cũng không quan tâm hay không muốn biết đến thành tựu của tôi, tôi lại cảm thấy hứng thú với cô ấy hơn.


Khi tôi ngỏ lời hẹn hò, biểu cảm của cô ấy khiến tôi muốn bật cười, cũng có chút cảm giác chiến thắng. Biểu cảm của cô ấy cho thấy kế hoạch của cô ấy đã bị tôi phá vỡ.


Thời gian đầu yêu đương với Trăn Trăn, tôi nhận ra cô ấy dường như luôn có điều gì đó trăn trở, tình cảm dành cho tôi cũng chưa hẳn là tình yêu. Tôi không biết cô ấy đang bối rối về điều gì, chỉ cảm thấy cô ấy chưa thực sự sẵn sàng cho mối quan hệ này. Nhưng tôi nghĩ rằng, tình cảm cần phải được vun đắp, chậm rãi vun đắp tình cảm mới có thể ổn định và bền lâu. Tôi thích cảm giác từ từ xây dựng mối quan hệ này, điều đó khiến tôi an tâm hơn, nếu ngay từ đầu cô ấy đã cuồng nhiệt như những cô gái từng tỏ tình với tôi, có lẽ tôi sẽ lo lắng rằng mọi thứ chỉ như bong bóng xà phòng, đẹp đẽ trong phút chốc, lại dễ dàng tan biến.


Thật lòng mà nói lúc đó tôi không mấy tin tưởng Trăn Trăn, luôn cảm giác nếu một ngày nào đó cô ấy không còn điều gì rối rắm nữa, có lẽ sẽ nói lời chia tay với tôi. Thực ra mà nói, tôi rất không muốn điều đó xảy ra.


Chúng tôi quen nhau qua mai mối và bắt đầu hẹn hò, hai người xa lạ đột nhiên trở thành người yêu, sự thay đổi đó thực sự khiến người ta khó mà thích nghi. Thời gian đầu, cả hai đều khá ngượng ngùng, tôi vốn ít bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, còn Trăn Trăn thì lại viết hết cảm xúc lên trên mặt, có đôi lúc cô ấy rầu rĩ mà lén cắn môi, thực ra tôi đều nhìn thấy, nhưng tôi sẽ giả vờ như không nhìn thấy gì, nếu không cô ấy sẽ càng ngượng ngùng.


Sau một thời gian ở bên nhau, chúng tôi trở nên thân thiết hơn, tình cảm của tôi dành cho Trăn Trăn cũng ngày càng sâu sắc, điều khiến tôi vui vẻ chính là, Trăn Trăn dường như cũng bắt đầu động lòng với tôi, nhưng tôi phát hiện cô ấy vẫn còn tâm sự gì đó. Điều này làm tôi bất an, tôi cứ nghĩ là vì Tiết Thần, tôi biết Tiết Thần đang theo đuổi Trăn Trăn, và điều đó khiến tôi hơi thiếu tự tin, dù sao họ cũng đã quen biết nhau nhiều năm, rất hiểu lẫn nhau, Trăn Trăn cũng rất tán thưởng cậu ta.


Tiết Nam đã đến tìm tôi, đại khái muốn nói là Trăn Trăn không hợp với tôi, rằng Trăn Trăn và Tiết Thần hợp nhau hơn, hơn nữa hai người họ quen biết đã nhiều năm, Tiết Thần đối với Trăn Trăn không giống những cô gái khác. Ngoài ra, Trăn Trăn đã từng thích Tiết Thần, chỉ là nghĩ rằng Tiết Thần không thích mình nên vẫn luôn giấu trong lòng. Giờ đây Tiết Thần đã nhận ra tình cảm của anh ta dành cho Trăn Trăn, chỉ cần anh ta mở lời, chắc chắn Trăn Trăn sẽ dao động. Có điều Trăn Trăn là một cô gái có đạo đức, hiện giờ vẫn đang quen tôi nên sẽ rơi vào tình cảnh khó xử. Mục đích của Tiết Nam chính là muốn tôi chủ động buông tay.


Đối với suy nghĩ tự cho mình là đúng của Tiết Nam, dù tôi khinh thường nhưng trong lòng vẫn có chút để ý. May mắn là Trăn Trăn đã nói rõ với tôi rằng cô ấy không có loại tình cảm đó với Tiết Thần, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại phát hiện, trăn trở của Trăn Trăn càng ngày càng nặng nề hơn.


Tình cảm của chúng tôi ngày càng tốt đẹp, ở bên Trăn Trăn là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất, trước đây tôi không chú ý đến giờ tan làm, chỉ tập trung vào tiến độ công việc. Nhưng từ khi có Trăn Trăn, tôi cũng giống như những đồng nghiệp khác, cứ đến ba bốn giờ chiều là lại thường xuyên nhìn đồng hồ.


Trăn Trăn là một cô gái rất đặc biệt, đôi khi còn khá nghịch ngợm, cố ý nói những lời mập mờ để trêu chọc tôi, lúc đó tôi mới nhận ra, hoá ra tai mình lại nhạy cảm đến vậy. Mỗi lần cô ấy thấy tai tôi đỏ lên thì trông có vẻ rất phấn khích, như thể vừa làm được chuyện gì ghê gớm lắm, cô ấy không biết vì sao tai tôi lại đỏ lên, cũng không biết khi nhìn thấy vẻ đắc ý của cô ấy, tôi muốn trừng phạt cô ấy đến nhường nào. Nhưng tôi đều nhịn xuống, không phải vì không dám chịu trách nhiệm với cô ấy, mà bởi vì tôi biết rõ mình thực sự thích cô ấy, càng ngày càng thích, cũng đã nghiêm túc suy nghĩ đến tương lai của cả hai. Thực ra quá trình cân nhắc đó rất ngắn, tôi chắc chắn rằng mình muốn ở cạnh cô ấy suốt quãng đời còn lại.


Khi nhìn thấy tờ kế hoạch mà Trăn Trăn đưa cho, tôi chỉ ngạc nhiên thoáng qua đã hiểu rõ, kết hợp với trăn trở trước đây của cô ấy, cùng tâm sự nặng nề gần đây, cuối cùng tôi cũng hiểu được. Nói như thế nào nhỉ, đối với những chuyện như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ có chút cảm xúc, nhưng cảm xúc của tôi chỉ vừa mới chớm nở thì đã bị lời giải thích cùng lời tỏ tình sau đó của cô ấy nhấn chìm.


Trăn Trăn nói đừng liên lạc với cô ấy trong hai ngày, tôi biết cô ấy sợ tôi sẽ không tha thứ. Qua từng câu từng chữ, tôi cảm nhận được sự áy náy của cô ấy, biết rằng trong lòng cô ấy không hề dễ chịu, mà tôi không muốn nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi thích nhìn thấy cô ấy vui vẻ, thích nhìn nụ cười của cô ấy.


Tôi gọi điện cho cô ấy, nhưng không ngờ cô gái nhỏ này lại không nghe máy, thậm chí còn tắt máy.



Nếu đã như vậy, tôi đành để cô ấy dằn vặt thêm một ngày nữa đi, coi như là hình phạt, để giảm bớt sự tự trách trong lòng cô ấy.


Tôi định ngày hôm sau tan làm sẽ đến gặp cô ấy, nhưng đột nhiên công ty yêu cầu tôi đi công tác nước ngoài, không có thời gian gặp cô ấy nữa, tôi chỉ đành nhắn tin, để cô ấy tự suy ngẫm.


Xa cách nửa vòng Trái đất với cô ấy trong một tuần, lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau khổ của sự nhớ nhung, thời gian như kéo dài vô tận, chất lượng giấc ngủ cũng kém đi rất nhiều, rõ ràng rất mệt, nhưng trong đầu lại toàn là hình bóng của cô ấy.


Cuối cùng cũng về nước, tôi muốn đến gặp cô ấy ngay lập tức, nhưng sự đời không như ý, còn phải giải quyết công việc, buổi tối lại có tiệc xã giao không thể không đi. Nhưng cũng không sao, dáng vẻ phong trần mệt mỏi chắc cũng không hay ho gì, nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đi tìm cô ấy cũng được.


Tôi hủy kế hoạch leo núi ngày hôm sau, nhưng không ngờ chúng tôi lại lỡ mất nhau như vậy, thật đúng là chuyện tốt thì luôn gặp trắc trở.


Cô ấy đi leo núi, rõ ràng là vì tôi, điều này khiến lòng tôi vui sướng vô cùng. Tôi mang theo tâm trạng háo hức và chờ đợi đến dưới chân núi, lại nhận được tin cô ấy bị thương.


Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn rất đau lòng. Cô ấy vốn không phải người cẩn thận, tôi phải tự mình chăm sóc cô ấy mới yên tâm, vì thế tôi đưa cô ấy về nhà ở Cẩm Tinh Uyển. Ban đầu, tôi dự định sẽ bắt đầu sửa sang lại căn nhà trong vài ngày tới, sau đó đưa cô ấy đến rồi cầu hôn cô ấy. Kế hoạch bị phá vỡ, nhưng không ngờ mẹ tôi đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, tôi thật sự rất cảm ơn mẹ.


Sớm chiều ở chung cùng Trăn Trăn vài ngày, rất vui vẻ cũng rất mãn nguyện, tất nhiên, cũng rất dày vò.


Tôi không phải là người thích nói nhiều, Trăn Trăn thì ngược lại, tôi rất thích nghe cô ấy nói chuyện. Có một số người nói nhiều sẽ khiến tôi cảm thấy phiền phức, nhưng Trăn Trăn thì khác, tôi thấy rất náo nhiệt, rất thú vị. Ví dụ như khi cô ấy tò mò hỏi xem có phải tôi đi công tác cùng Lữ Mộng Kỳ hay không, thật sự rất đáng yêu.


Về Lữ Mộng Kỳ, tôi biết Trăn Trăn khá để tâm đến cô ta, dù sao cô ta cũng là đồng nghiệp của tôi, liên hệ trong công việc rất nhiều. Ừ, sự lo lắng của cô ấy không phải là không có lý, Lữ Mộng Kỳ dù biết tôi đã có bạn gái nhưng vẫn không có ý định từ bỏ, bình thường trong công việc sẽ luôn tìm cơ hội tiếp cận tôi, lúc đầu tôi đã khéo léo bày tỏ lập trường của mình, nhưng dường như không có tác dụng.


Tôi không hiểu nổi người như Lữ Mộng Kỳ, quá mức cố chấp, cũng không nhìn rõ thực tế.


Chúng tôi là đồng nghiệp, nên trước mặt người khác tôi vẫn giữ thể diện cho cô ta, nhưng không có nghĩa tôi sẽ mãi như vậy.


Có lần, vài đồng nghiệp cùng nhau đi ăn trưa, Đậu Soái hỏi tôi khi nào kết hôn với Trăn Trăn, Lữ Mộng Kỳ lại tỏ vẻ ngạc nhiên, nói rằng tôi và Trăn Trăn không xứng đôi, và rằng tôi nên ở bên một người có sở thích và năng lực giống mình, như vậy mới có thể sống một cuộc sống hài hoà, ý của cô ta chắc là đang muốn ám chỉ cô ta mới là người thích hợp, tuy rằng tôi không nghĩ giữa tôi và cô ta có sở thích gì chung, còn về năng lực, tôi không muốn đánh giá, nhưng cô ta hát có hay bằng Trăn Trăn không? Còn sự hòa hợp, chỉ khi ở bên Trăn Trăn tôi mới cảm nhận được vẻ đẹp của từ này.


“Tôi phù hợp với ai nhất, tôi là người rõ ràng nhất, cô cũng nên hiểu rõ bản thân không phù hợp với người nào đi.” Khi đó tôi đáp lại Lữ Mộng Kỳ như vậy, cũng chẳng bận tâm đến phản ứng của cô ta, quay sang nói với Đậu Soái: “Tôi đã bàn với cô ấy về thời gian kết hôn, nhưng Trăn Trăn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi phải tiếp tục cố gắng mới được.”


Lữ Mộng Kỳ cũng không chịu hết hy vọng sau những lời tôi đã nói, tối hôm đó cô ta đến ký túc xá của tôi, nhưng tất nhiên tôi không cho cô ta vào.


Cô ta đã uống rượu, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, và tôi cũng không khách sáo với cô ta làm gì, có gì nói nấy, lời thật lòng thì dễ làm tổn thương người khác, nhưng tôi không cần phải lo lắng về việc làm tổn thương cô ta. Việc này có đồng nghiệp khác nhìn thấy, tôi đã nói đến mức này, Lữ Mộng Kỳ cũng không tiếp tục dây dưa. Hai tháng sau, cô ta từ chức, nghe nói chuyển sang làm cho một công ty thực phẩm với mức lương khá cao.


Những chuyện này, lúc đó tôi không kể với Trăn Trăn, khi cô ấy hỏi bóng gió, tôi cũng không nói, bởi tôi phát hiện ra khi cô ấy cảm giác có nguy cơ, cô ấy sẽ đặc biệt... nhiệt tình. Tất nhiên, tôi không muốn cô ấy cứ mãi lo lắng, sau khi chúng tôi thống nhất được thời gian kết hôn, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho cô ấy, cô ấy như trút được gánh nặng trong lòng, vui vẻ và nhiệt tình hơn bao giờ hết.



“Ngọt sao?”


“Ngọt.”


“Em không thử thì sao biết được?”


“Được thôi.”


Như tôi mong đợi, Trăn Trăn nhào vào lòng tôi, môi cô ấy cũng tìm đến tôi.


Tôi cảm thấy môi của Trăn Trăn mới thật sự ngọt, là vị ngọt khiến tôi phải nghiện, khiến tôi mất kiểm soát.


“Trăn Trăn, tay đừng có mà... sờ lung tung.” Tôi nắm lấy đôi tay đang làm loạn của Trăn Trăn, cô ấy luôn như vậy, rõ ràng biết không phải lúc thích hợp, rõ ràng biết tôi sẽ không thể làm gì được cô ấy vào lúc này, nhưng vẫn táo bạo trêu chọc. Mà đến tối thì lại không dám nữa. Đúng là khiến tôi vừa yêu vừa hận.


“Em đâu có sờ lung tung, em sờ rất có mục đích mà.” Cô ấy cười đắc ý.


Tôi có thể không trừng trị cô ấy sao?


Không thể.


Biết mình chơi với lửa quá đà đến mức dẫn lửa lên người mình, Trăn Trăn lập tức ngoan ngoãn, vô cùng đáng thương xin tha. Tôi quyết định cho cô ấy một bài học, không thể mềm lòng được. Tôi bế cô ấy đặt lên bàn làm việc, hai ba bước đã cởi được quần áo cô ấy, sau khi trêu chọc khiến cô ấy đ*ng t*nh, tôi bắt đầu c** q**n áo của mình, nhưng đúng lúc này, một tiếng khóc to vang lên cắt ngang chúng tôi.


“Con trai tỉnh rồi.” Tôi nói.


Trăn Trăn ôm lấy tôi, r*n r* trong lòng tôi. Tất nhiên tôi hiểu lý do, dù bản thân cũng đang rất khó chịu, nhưng thấy cô ấy tự làm tự chịu, tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, ừm, tối nay cô ấy sẽ rất nhiệt tình.


“Anh đi xem.” Tôi nói.


“Em không muốn anh đi.”


“Được, vậy thì để con khóc thêm chút nữa.”


Trăn Trăn: “Không được, tội nghiệp thằng bé lắm, anh đi đi.”


Cô ấy buông tôi ra, bắt đầu mặc quần áo, tôi khó khăn dời ánh mắt đi, cố gắng đè nén d*c v*ng trong cơ thể, rồi đi vào phòng xem con trai.


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 51: Ngoại truyện
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...