Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Chương 49: Xa cách vài ngày
56@-
Những ngày tháng đẹp đẽ luôn trôi qua rất nhanh chóng.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Hạ Trăn trở về nhà, dù trong lòng không nỡ xa cách, nhưng cũng không thể ngày nào cũng quấn quýt bên nhau mãi được.
Vốn dĩ không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng giờ đây lại hận không thể nhanh chóng cùng Bùi Thừa An tới cục dân chính đăng ký kết hôn ngay lập tức.
Về chuyện kết hôn, mấy ngày nay họ đã thảo luận qua vài lần. Nói là vài lần, đó là bởi vì mỗi ngày Hạ Trăn lại thay đổi ý định, thái độ lúc thế này lúc thế khác. Thật ra cũng không phải Bùi Thừa An cầu hôn, mà ngược lại tính ra là Hạ Trăn chủ động.
Hôm đó cô chỉ buột miệng cảm thán một câu những ngày tháng như thế này quả thật không tồi, hay là đi đăng ký luôn đi. Lời này lại đúng ý của Bùi Thừa An, anh cười nói: “Được thôi.” Khi ấy Hạ Trăn chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi mình.
Nhưng lời đã nói ra, cô cũng không trốn tránh nữa.
Bùi Thừa An vốn định lập tức nói chuyện này với bố mẹ hai bên, nhưng Hạ Trăn nói muốn về nhà thăm dò trước. Thật ra cũng chẳng cần thăm dò gì cả, ngày cô bị thương hai bên gia đình đã tề tựu, ý tứ trong lời nói của họ đều là mong muốn hai người sớm kết hôn, Hạ Trăn chỉ đang cố gắng vùng vẫy lần cuối.
Một người từng dự định không kết hôn trước 30 tuổi, giờ mới yêu được vài tháng đã phải bước vào thế giới hôn nhân, sao có thể không băn khoăn lưỡng lự.
Bùi Thừa An rất hiểu và kiên nhẫn chờ đợi cô, hơn nữa mấy ngày nay anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức dù đôi khi muốn trêu chọc cô, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Anh nhịn đến là vất vả, nhưng anh biết có lẽ Hạ Trăn so với anh càng…
Nhớ lại đủ kiểu ngọt ngào của mấy ngày này, trên gương mặt anh lại hiện lên ý cười.
Sau khi quay lại làm việc, Bùi Thừa An vẫn luôn bận rộn, dường như công việc của mấy ngày trước đó đều bị dồn hết lại. Tình trạng này khiến Hạ Trăn không gặp được anh mấy ngày liền.
Chân của Hạ Trăn giờ đã khỏi hẳn, ít nhất thì đi lại không còn vấn đề gì. Mấy ngày không gặp Bùi Thừa An, ban đầu cô còn cảm thấy không sao cả, dù rằng mỗi đêm lúc vươn tay muốn ôm gì đó lại chạm vào khoảng trống mà tỉnh giấc, nhưng nghĩ lại thì vẫn chưa kết hôn, nếu đêm nào cũng không về nhà ngủ thì thật không hay chút nào, hơn nữa cô lại sống cùng bố mẹ, bọn họ đều sẽ biết chuyện, rất thẹn thùng.
Vậy nên, anh bận thì cứ bận đi, xong việc rồi gặp nhau cũng được.
Nhưng tới ngày thứ ba, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, thậm chí buổi tối cũng không ngủ được.
Để giải tỏa nỗi nhớ nhung, ừ, cũng coi như giải thoát cho Bùi Thừa An. Cô quyết định mang đến cho anh một bất ngờ.
Hôm đó sau giờ làm, cô về nhà tắm rửa chuẩn bị, sau đó nói với bố mẹ rằng mình muốn ra ngoài tụ tập với bạn bè, phải đến khuya mới về, sau đó vui vẻ ra khỏi nhà.
Hôm rời khỏi Cẩm Tinh Uyển, Bùi Thừa An đã đưa thẻ cho cô, giờ tấm thẻ này đã có tác dụng.
Cô đến đó, dọn dẹp lại một chút, rồi chụp một bức ảnh gửi cho Bùi Thừa An.
Cô đợi anh nói rằng sau khi tan làm sẽ lập tức về ngay, nhưng không ngờ anh lại bảo đang ở thành phố lân cận, phải đến chiều hôm sau mới về được.
Hạ Trăn cảm thấy, bản thân thật sự quá không thích hợp chơi mấy trò bất ngờ.
Cảm thấy vô cùng thất vọng, đúng lúc này, cô nhận được cuộc gọi từ Tiết Thần.
Anh ấy hẹn cô ra ngoài ăn tối, nói muốn giới thiệu một người với cô.
Hạ Trăn hỏi: “Ai vậy?”
Tiết Thần: “Bạn gái của tôi.”
Đối với tin tức này, không chỉ Hạ Trăn mà các thành viên khác trong ban nhạc Cải Thảo cũng rất bất ngờ. Khoảng thời gian trước Tiết Thần nói sẽ đi xem mắt, nếu hợp thì sẽ thử quen, không ngờ lại nhanh chóng đến mức giới thiệu với bạn bè.
Nghĩ tới đây, Hạ Trăn ngẫm lại bản thân mình, lúc trước động tác của cô còn nhanh hơn, chỉ là lúc ấy cô không thật sự nghiêm túc, không biết Tiết Thần có nghiêm túc hay không.
Tiết Thần cái người này, đến giờ Hạ Trăn cũng không hiểu rõ hoàn toàn những tâm tư của anh ấy, cũng không đoán được anh ấy khi yêu sâu đậm một ai đó sẽ như thế nào. Cô vẫn luôn nghĩ rằng tình cảm của Tiết Thần dành cho cô thiên về tình bạn hơn là tình yêu, nếu không phải vậy, anh ấy đã không chờ đến lúc đó mới biểu hiện ra tình cảm khác đối với cô.
Bạn gái của Tiết Thần không phải là người anh ấy gặp qua xem mắt, mà là một đàn em mà anh ấy quen khi về trường cũ biểu diễn. Đàn em có vẻ ngoài trắng trẻo hoà nhã, nói chuyện cũng dịu dàng nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Tiết Thần tràn đầy tình cảm, vậy mà Tiết Thần trưng ra bộ mặt lạnh lùng, khiến Hạ Trăn chỉ muốn đánh anh ấy một trận. Nhưng sau đó Hạ Trăn lại phát hiện, khi không có ai chú ý, Tiết Thần lại rất dịu dàng và kiên nhẫn với đàn em, khiến sự buồn bã trên gương mặt cô ấy lập tức tan biến.
Hạ Trăn bật cười, mỗi người đều khác nhau, cách họ ở cạnh nhau cũng không giống nhau. Chẳng hạn như cô, trước đây không nghĩ rằng sẽ có ngày bởi vì một người mà chẳng còn thích ra ngoài chơi bời, ở nhà mấy ngày cũng không thấy chán, thậm chí yên lặng ở bên cạnh anh mà chẳng hề có chút khó chịu.
Lần tụ họp này của ban nhạc Cải Thảo, ai cũng dẫn theo người thân, chỉ riêng Hạ Trăn là một mình, trong lòng cô cảm thấy thật cô đơn, cũng rất nhớ Bùi Thừa An.
Trong giây phút bốc đồng, cô cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ một câu.
“Bao giờ anh đến cưới em đây?”
Cô không chút do dự mà gửi đi. Chưa đầy nửa phút, Bùi Thừa An đã trả lời.
“Ngày mai.”
Ngày mai… Hạ Trăn không kiềm chế được mà bật cười, vẻ mặt hạnh phúc.
“Chà chà! Hạ Trăn à, cậu đây là ăn mật ong đấy à?” Đại Cù trêu chọc.
Hạ Trăn đáp: “Đúng vậy.”
“Nói nghe xem, vị kia nhà cậu nói gì, khiến cậu giữa đám yêu nhau lại cười toe toét đến mức ngược cẩu độc thân đến vậy.”
Hạ Trăn nhướng mày: “Cậu muốn biết lắm à?”
Đại Cù gật đầu.
“Đương nhiên tôi sẽ không nói cho cậu biết rồi.” Hạ Trăn đáp, rồi quay sang nói với bạn gái của Đại Cù: “Mấy lời âu yếm anh ta nói cô nghe mãi không thấy chán à?”
“Anh ấy làm gì biết nói lời âu yếm chứ.” Bạn gái Đại Cù ghét bỏ mà nói.
Đại Cù không phục: “Sao anh lại không biết nói, tối qua em còn…Á!” Đại Cù chưa nói hết câu đã bị bạn gái véo vào đùi.
Dù lời nói không phù hợp với trẻ em của Đại Cù chưa được nói xong, nhưng Hạ Trăn vẫn có thể hiểu được, mặt không khỏi đỏ bừng.
Một đám bạn thân thiết, từ thuở học trò ngây ngô cho tới bây giờ đã thành gia lập nghiệp, vốn dĩ cảm thấy không có gì thay đổi, nhưng hóa ra không biết từ khi nào, mọi thứ đã khác đi.
Hạ Trăn có chút phiền muộn, nhưng nghĩ lại những thay đổi này không có gì là không tốt, cô cũng nhẹ lòng hơn.
Đêm đó, gần nửa đêm Hạ Trăn mới về đến nhà, khi mở cửa ra đã thấy ông bà Hạ vẫn ngồi trong phòng khách, đang nghiên cứu thứ gì đó trong một cuốn sách.
Hạ Trăn kinh ngạc: “Bố mẹ, sao giờ này mọi người vẫn chưa ngủ ạ?”
“Còn không phải vì con sao, mau qua đây, mẹ với bố con chọn được mấy ngày rồi.” Bà Điền vui vẻ nói.
Hạ Trăn ngạc nhiên: “Ngày gì cơ ạ?”
Đi đến gần, cô nhận ra cuốn sách ấy là cuốn lịch vạn niên.
Ông bà Hạ nhìn nhau đầy ăn ý, sau đó quay sang Hạ Trăn với vẻ mặt trêu chọc, cười nói: “Còn có thể là ngày gì? Gần đây con cứ ám chỉ bố mẹ, bố mẹ biết con muốn lấy chồng sớm một chút. Hơn nữa tối nay Tiểu Bùi đã gọi cho bố mẹ, bố mẹ nói chuyện với thằng bé một lúc, cảm thấy rằng các con sớm kết hôn là tốt nhất, nhà họ Bùi cũng nghĩ vậy, nếu chúng ta đã thống nhất ý kiến rồi thì bắt đầu chọn ngày lành thôi.”
Hạ Trăn hơi há miệng, không khỏi cứng họng.
Cuối cùng cô khép miệng lại, thôi cứ như vậy đi.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Những ngày tháng đẹp đẽ luôn trôi qua rất nhanh chóng.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Hạ Trăn trở về nhà, dù trong lòng không nỡ xa cách, nhưng cũng không thể ngày nào cũng quấn quýt bên nhau mãi được.
Vốn dĩ không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng giờ đây lại hận không thể nhanh chóng cùng Bùi Thừa An tới cục dân chính đăng ký kết hôn ngay lập tức.
Về chuyện kết hôn, mấy ngày nay họ đã thảo luận qua vài lần. Nói là vài lần, đó là bởi vì mỗi ngày Hạ Trăn lại thay đổi ý định, thái độ lúc thế này lúc thế khác. Thật ra cũng không phải Bùi Thừa An cầu hôn, mà ngược lại tính ra là Hạ Trăn chủ động.
Hôm đó cô chỉ buột miệng cảm thán một câu những ngày tháng như thế này quả thật không tồi, hay là đi đăng ký luôn đi. Lời này lại đúng ý của Bùi Thừa An, anh cười nói: “Được thôi.” Khi ấy Hạ Trăn chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi mình.
Nhưng lời đã nói ra, cô cũng không trốn tránh nữa.
Bùi Thừa An vốn định lập tức nói chuyện này với bố mẹ hai bên, nhưng Hạ Trăn nói muốn về nhà thăm dò trước. Thật ra cũng chẳng cần thăm dò gì cả, ngày cô bị thương hai bên gia đình đã tề tựu, ý tứ trong lời nói của họ đều là mong muốn hai người sớm kết hôn, Hạ Trăn chỉ đang cố gắng vùng vẫy lần cuối.
Một người từng dự định không kết hôn trước 30 tuổi, giờ mới yêu được vài tháng đã phải bước vào thế giới hôn nhân, sao có thể không băn khoăn lưỡng lự.
Bùi Thừa An rất hiểu và kiên nhẫn chờ đợi cô, hơn nữa mấy ngày nay anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức dù đôi khi muốn trêu chọc cô, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Anh nhịn đến là vất vả, nhưng anh biết có lẽ Hạ Trăn so với anh càng…
Nhớ lại đủ kiểu ngọt ngào của mấy ngày này, trên gương mặt anh lại hiện lên ý cười.
Sau khi quay lại làm việc, Bùi Thừa An vẫn luôn bận rộn, dường như công việc của mấy ngày trước đó đều bị dồn hết lại. Tình trạng này khiến Hạ Trăn không gặp được anh mấy ngày liền.
Chân của Hạ Trăn giờ đã khỏi hẳn, ít nhất thì đi lại không còn vấn đề gì. Mấy ngày không gặp Bùi Thừa An, ban đầu cô còn cảm thấy không sao cả, dù rằng mỗi đêm lúc vươn tay muốn ôm gì đó lại chạm vào khoảng trống mà tỉnh giấc, nhưng nghĩ lại thì vẫn chưa kết hôn, nếu đêm nào cũng không về nhà ngủ thì thật không hay chút nào, hơn nữa cô lại sống cùng bố mẹ, bọn họ đều sẽ biết chuyện, rất thẹn thùng.
Vậy nên, anh bận thì cứ bận đi, xong việc rồi gặp nhau cũng được.
Nhưng tới ngày thứ ba, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, thậm chí buổi tối cũng không ngủ được.
Để giải tỏa nỗi nhớ nhung, ừ, cũng coi như giải thoát cho Bùi Thừa An. Cô quyết định mang đến cho anh một bất ngờ.
Hôm đó sau giờ làm, cô về nhà tắm rửa chuẩn bị, sau đó nói với bố mẹ rằng mình muốn ra ngoài tụ tập với bạn bè, phải đến khuya mới về, sau đó vui vẻ ra khỏi nhà.
Hôm rời khỏi Cẩm Tinh Uyển, Bùi Thừa An đã đưa thẻ cho cô, giờ tấm thẻ này đã có tác dụng.
Cô đến đó, dọn dẹp lại một chút, rồi chụp một bức ảnh gửi cho Bùi Thừa An.
Cô đợi anh nói rằng sau khi tan làm sẽ lập tức về ngay, nhưng không ngờ anh lại bảo đang ở thành phố lân cận, phải đến chiều hôm sau mới về được.
Hạ Trăn cảm thấy, bản thân thật sự quá không thích hợp chơi mấy trò bất ngờ.
Cảm thấy vô cùng thất vọng, đúng lúc này, cô nhận được cuộc gọi từ Tiết Thần.
Anh ấy hẹn cô ra ngoài ăn tối, nói muốn giới thiệu một người với cô.
Hạ Trăn hỏi: “Ai vậy?”
Tiết Thần: “Bạn gái của tôi.”
Đối với tin tức này, không chỉ Hạ Trăn mà các thành viên khác trong ban nhạc Cải Thảo cũng rất bất ngờ. Khoảng thời gian trước Tiết Thần nói sẽ đi xem mắt, nếu hợp thì sẽ thử quen, không ngờ lại nhanh chóng đến mức giới thiệu với bạn bè.
Nghĩ tới đây, Hạ Trăn ngẫm lại bản thân mình, lúc trước động tác của cô còn nhanh hơn, chỉ là lúc ấy cô không thật sự nghiêm túc, không biết Tiết Thần có nghiêm túc hay không.
Tiết Thần cái người này, đến giờ Hạ Trăn cũng không hiểu rõ hoàn toàn những tâm tư của anh ấy, cũng không đoán được anh ấy khi yêu sâu đậm một ai đó sẽ như thế nào. Cô vẫn luôn nghĩ rằng tình cảm của Tiết Thần dành cho cô thiên về tình bạn hơn là tình yêu, nếu không phải vậy, anh ấy đã không chờ đến lúc đó mới biểu hiện ra tình cảm khác đối với cô.
Bạn gái của Tiết Thần không phải là người anh ấy gặp qua xem mắt, mà là một đàn em mà anh ấy quen khi về trường cũ biểu diễn. Đàn em có vẻ ngoài trắng trẻo hoà nhã, nói chuyện cũng dịu dàng nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Tiết Thần tràn đầy tình cảm, vậy mà Tiết Thần trưng ra bộ mặt lạnh lùng, khiến Hạ Trăn chỉ muốn đánh anh ấy một trận. Nhưng sau đó Hạ Trăn lại phát hiện, khi không có ai chú ý, Tiết Thần lại rất dịu dàng và kiên nhẫn với đàn em, khiến sự buồn bã trên gương mặt cô ấy lập tức tan biến.
Hạ Trăn bật cười, mỗi người đều khác nhau, cách họ ở cạnh nhau cũng không giống nhau. Chẳng hạn như cô, trước đây không nghĩ rằng sẽ có ngày bởi vì một người mà chẳng còn thích ra ngoài chơi bời, ở nhà mấy ngày cũng không thấy chán, thậm chí yên lặng ở bên cạnh anh mà chẳng hề có chút khó chịu.
Lần tụ họp này của ban nhạc Cải Thảo, ai cũng dẫn theo người thân, chỉ riêng Hạ Trăn là một mình, trong lòng cô cảm thấy thật cô đơn, cũng rất nhớ Bùi Thừa An.
Trong giây phút bốc đồng, cô cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ một câu.
“Bao giờ anh đến cưới em đây?”
Cô không chút do dự mà gửi đi. Chưa đầy nửa phút, Bùi Thừa An đã trả lời.
“Ngày mai.”
Ngày mai… Hạ Trăn không kiềm chế được mà bật cười, vẻ mặt hạnh phúc.
“Chà chà! Hạ Trăn à, cậu đây là ăn mật ong đấy à?” Đại Cù trêu chọc.
Hạ Trăn đáp: “Đúng vậy.”
“Nói nghe xem, vị kia nhà cậu nói gì, khiến cậu giữa đám yêu nhau lại cười toe toét đến mức ngược cẩu độc thân đến vậy.”
Hạ Trăn nhướng mày: “Cậu muốn biết lắm à?”
Đại Cù gật đầu.
“Đương nhiên tôi sẽ không nói cho cậu biết rồi.” Hạ Trăn đáp, rồi quay sang nói với bạn gái của Đại Cù: “Mấy lời âu yếm anh ta nói cô nghe mãi không thấy chán à?”
“Anh ấy làm gì biết nói lời âu yếm chứ.” Bạn gái Đại Cù ghét bỏ mà nói.
Đại Cù không phục: “Sao anh lại không biết nói, tối qua em còn…Á!” Đại Cù chưa nói hết câu đã bị bạn gái véo vào đùi.
Dù lời nói không phù hợp với trẻ em của Đại Cù chưa được nói xong, nhưng Hạ Trăn vẫn có thể hiểu được, mặt không khỏi đỏ bừng.
Một đám bạn thân thiết, từ thuở học trò ngây ngô cho tới bây giờ đã thành gia lập nghiệp, vốn dĩ cảm thấy không có gì thay đổi, nhưng hóa ra không biết từ khi nào, mọi thứ đã khác đi.
Hạ Trăn có chút phiền muộn, nhưng nghĩ lại những thay đổi này không có gì là không tốt, cô cũng nhẹ lòng hơn.
Đêm đó, gần nửa đêm Hạ Trăn mới về đến nhà, khi mở cửa ra đã thấy ông bà Hạ vẫn ngồi trong phòng khách, đang nghiên cứu thứ gì đó trong một cuốn sách.
Hạ Trăn kinh ngạc: “Bố mẹ, sao giờ này mọi người vẫn chưa ngủ ạ?”
“Còn không phải vì con sao, mau qua đây, mẹ với bố con chọn được mấy ngày rồi.” Bà Điền vui vẻ nói.
Hạ Trăn ngạc nhiên: “Ngày gì cơ ạ?”
Đi đến gần, cô nhận ra cuốn sách ấy là cuốn lịch vạn niên.
Ông bà Hạ nhìn nhau đầy ăn ý, sau đó quay sang Hạ Trăn với vẻ mặt trêu chọc, cười nói: “Còn có thể là ngày gì? Gần đây con cứ ám chỉ bố mẹ, bố mẹ biết con muốn lấy chồng sớm một chút. Hơn nữa tối nay Tiểu Bùi đã gọi cho bố mẹ, bố mẹ nói chuyện với thằng bé một lúc, cảm thấy rằng các con sớm kết hôn là tốt nhất, nhà họ Bùi cũng nghĩ vậy, nếu chúng ta đã thống nhất ý kiến rồi thì bắt đầu chọn ngày lành thôi.”
Hạ Trăn hơi há miệng, không khỏi cứng họng.
Cuối cùng cô khép miệng lại, thôi cứ như vậy đi.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Story
Chương 49: Xa cách vài ngày
10.0/10 từ 36 lượt.