Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 41: Em muốn cắn anh

91@-

Hạ Trăn không đăng ký tham gia hoạt động leo núi trước, bởi vì cô sợ Bùi Thừa An làm người phụ trách sẽ phát hiện ra đầu tiên, nếu anh biết thì còn gì là bất ngờ nữa.


Đến lúc đó gặp được Bùi Thừa An, có anh ở đó thì chuyện đăng ký sẽ không thành vấn đề, sau đó còn có thể cùng anh leo núi.


Thật tuyệt.


Cuối cùng cũng đến chân núi, một nhóm người đội mũ bóng chày in biểu tượng câu lạc bộ tụ tập với nhau. Hạ Trăn chỉnh lại quần áo và tóc tai, sau đó nở một nụ cười bước đến.


Cô tìm kiếm bóng dáng của Bùi Thừa An trong đám đông, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy. Bất đắc dĩ, cô đành phải hỏi một người phụ trách.


“Chào anh, cho hỏi Bùi Thừa An ở đâu vậy?”


Người phụ trách là một chàng trai cao lớn, tấm thẻ tên trước ngực ghi anh ta tên là Lâm Tiêu Nhiên. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, cau mày hỏi ngược lại: “Cô là người mến mộ anh ấy à?”


Ờm… Hạ Trăn khựng lại một chút, rồi kiên định gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”


Lâm Tiêu Nhiên thở dài một hơi, tiếc nuối nói: “Cô vẫn nên từ bỏ đi, người ta là hoa đã có chủ rồi.” Hừ, đào hoa thật đấy, tiếc là chẳng có cái nào của mình, Bùi Thừa An ở đây thì cũng đành thôi, ai dè không tới vẫn còn chọc ra cả tá đào hoa, không công bằng, mình cũng có kém đâu chứ.


Hạ Trăn nhướn mày, không nhịn được mà bật cười. Có chủ rồi á, cô chính là chủ đấy chứ ai, bỗng dưng thấy mặt mũi mình lớn ghê.


Nhưng mà… “Chẳng lẽ có nhiều phụ nữ theo đuổi Bùi Thừa An đến tận câu lạc bộ của các anh?” Đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng.


Lâm Tiêu Nhiên hơi tự hào nói: “Tất nhiên rồi, chẳng có câu lạc bộ leo núi nào có hội viên nữ nhiều hơn chúng tôi đâu.” Nói xong, anh ta còn hất cằm chỉ chỉ về đám đông cách đó không xa.


Vừa rồi chỉ lo tìm Bùi Thừa An nên Hạ Trăn không chú ý lắm, giờ nhìn lại, đúng là có rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp.


Cô lập tức cảm thấy áp lực trên người mình nặng hơn hẳn.


“Cô gái à, cô vẫn nên quay về đi, hôm nay anh ấy đi chơi với bạn gái rồi, không đến đâu.” Lâm Tiêu Nhiên khuyên nhủ.


“Sao anh biết anh ấy đi với bạn gái?”


“Tất nhiên là anh ấy nói với tôi rồi.” Lâm Tiêu Nhiên bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ cô nghĩ tôi đang lừa cô?”



Hạ Trăn đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng ngọt ngào như có mật rót vào, nụ cười trên mặt không cách nào giấu được. Lâm Tiêu Nhiên nhìn mà chẳng hiểu nổi, người bình thường nghe tin người mình thích đã có người yêu, không phải sẽ đau buồn khổ sở sao?


“Bây giờ đăng ký vẫn còn kịp chứ?” Hạ Trăn cười rạng rỡ hỏi.


“Cái này… để tôi xem còn mũ không đã.” Lâm Tiêu Nhiên cúi xuống lục cái thùng trên mặt đất, chẳng bao lâu sau đã đứng thẳng lên, tiếc nuối nói với Hạ Trăn: “Đã hết rồi.”


Hạ Trăn tinh mắt đã sớm thấy trong thùng có một cái túi nhựa trong suốt đựng một cái mũ, vì vậy cô chỉ tay vào, nói: “Không phải còn một cái kia sao?”


Lâm Tiêu Nhiên mỉm cười nhìn cô: “Cái đó không thể cho cô, là của Bùi Thừa An.” Đây là đồ đã được chuẩn bị sẵn từ trước, tối qua Bùi Thừa An gọi điện nói với anh ta hôm nay không thể đến được.


Biết là của Bùi Thừa An, Hạ Trăn cười càng thêm vui vẻ: “Vậy đưa tôi cái của anh ấy đi.”


Lâm Tiêu Nhiên lập tức từ chối: “Không được, đây là đồ của anh ấy, sao có thể tùy tiện cho người khác được.”


“Vậy hỏi anh ấy đi.”


Lâm Tiêu Nhiên vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy cạn lời, nghĩ thầm cô gái này trông cũng thông minh đáng yêu, nhưng mà có phải mặt hơi dày quá không? Anh ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, vậy mà cô vẫn…


Trong lúc anh ta còn đang suy nghĩ, Hạ Trăn đã lấy điện thoại ra gọi.


Anh ta cảm thấy không cần phải uyển chuyển nữa vậy, bèn thu lại nụ cười nói: "Cô gái, hay cô cứ..."


"Bùi Thừa An, em mượn dùng mũ của anh được chứ?" Hạ Trăn vừa mới gọi Bùi Thừa An đã bắt máy, nghe thấy Lâm Tiêu Nhiên có lời muốn nói với mình, cô bèn che ống nghe lại, nói với anh ta: "Đợi chút nhé."


Nghe thấy cái tên Bùi Thừa An, Lâm Tiêu Nhiên lập tức khựng lại.


Bùi Thừa An chẳng hiểu chuyện gì, hỏi: "Mũ gì?"


"Chính là cái mũ của câu lạc bộ leo núi các anh đó, mũ lưỡi trai màu trắng dùng cho hoạt động hôm nay ấy."


"Em đến núi Văn Thạch?" Bùi Thừa An kinh ngạc.


Hạ Trăn cười: "Đúng vậy, đáng tiếc là anh không đến." Cô cười một cách láu lỉnh, thật ra thì cũng không đáng tiếc lắm, bởi anh không đến bây giờ thì lát nữa cũng sẽ đến. Tuy rằng kế hoạch hoàn mỹ mà cô dự định ban đầu không thể được tiến hành suôn sẻ, nhưng hiện tại kiểu "Em đi tìm anh, anh lại đi tìm em" bỏ lỡ nhau như thế này cũng khá thú vị. Cô bây giờ có một cảm giác như đang chơi trò đùa dai vậy.


Ở đầu dây bên kia, Bùi Thừa An cũng bị sự trùng hợp khó tin này chọc cười: "Anh đang ở dưới lầu nhà em."



"Ồ, anh chờ ở đó bao lâu rồi?" Hạ Trăn chẳng ngạc nhiên chút nào, cô thậm chí còn đang suy đoán thời gian.


Bùi Thừa An nhìn đồng hồ, báo một con số chính xác: "Một tiếng 23 phút."


Hạ Trăn cũng xem giờ: "Em ra ngoài khoảng một tiếng rưỡi trước."


"Một tiếng trước anh có hỏi em dậy chưa." Bùi Thừa An vạch trần lời nói dối của cô, nhưng không ngờ Hạ Trăn không chút áy náy đáp lại: "Em chỉ nói là em ngủ chưa đủ, chứ có nói là chưa dậy đâu." Hehe, đây gọi là cái bẫy ngôn từ.


Bùi Thừa An ngẩn ra một lúc rồi bật cười, biết rằng cô chắc hẳn định đến tìm mình để tạo bất ngờ.


Giữa những cặp đôi yêu nhau dường như luôn có những lời không bao giờ nói hết được, Hạ Trăn còn muốn tiếp tục, nhưng Lâm Tiêu Nhiên vẫn đang nhìn chằm chằm cô đằng trước. Ý thức được mình cười không mấy rụt rè, vì thế cô điều chỉnh biểu cảm, nghiêm túc trở lại chủ đề chính: "Thế anh có cho em mượn cái mũ không."


"Của anh thì là của em."


Hạ Trăn lại không nhịn được mà nhếch môi cười: "Vậy anh giúp em nói với người phụ trách đi, em sợ anh ấy không tin em."


"Được."


"Nhân tiện giúp em xin phép đăng ký luôn."


"Được."


Hạ Trăn đưa điện thoại cho Lâm Tiêu Nhiên: "Bùi Thừa An muốn nói chuyện với anh."


Lâm Tiêu Nhiên đã nghe được nội dung cuộc gọi của Hạ Trăn, gần như tin rằng người nói chuyện với cô thật sự là Bùi Thừa An. Tâm trạng anh ta phức tạp nhận lấy điện thoại của Hạ Trăn, đặt lên tai: "Alo..."


"Tiêu Nhiên." Bùi Thừa An nghe ra giọng anh ta.


Quả nhiên là Bùi Thừa An! Lâm Tiêu Nhiên thở dài một hơi, hồi tưởng lại những lời mình vừa nói với bạn gái của Bùi Thừa An.


"Là tôi. Vị này là..."


"Là bạn gái tôi."


Lâm Tiêu Nhiên đau khổ nhắm mắt lại, vừa nãy anh ta thực sự đã nói vài câu đáng lẽ không nên nói: "Không phải hôm nay anh đi cùng bạn gái sao? Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?" Làm như kiểu không chỉ có một bạn gái vậy, hừ.



"Cô ấy đến tìm tôi, lát nữa tôi cũng sẽ qua đó."


"Ừ, tôi biết rồi." Lâm Tiêu Nhiên nói xong, trả lại điện thoại cho Hạ Trăn.


Hạ Trăn mỉm cười với anh ta, tiếp nhận điện thoại: "Nói xong chưa?"


"Rồi, em đứng một chỗ chờ anh, anh đi đón em." Thật ra cũng không cần nói thêm gì, Lâm Tiêu Nhiên biết cô là bạn gái anh là đủ rồi.


Cái gì mà chờ anh chứ? Hừ! Không chờ.


"Em đến đây là để tham gia hoạt động leo núi đầy ý nghĩa, tăng cường sức khỏe thể xác lẫn tinh thần, nâng cao thể chất quốc dân." Hạ Trăn đắc ý nói một tràng dài, tiện thể nịnh nọt vài câu.


Bùi Thừa An nghe xong cũng thấy buồn cười, cũng không quên trêu cô một chút: "Ừ, chú ý an toàn, cũng cố gắng đừng quá kéo chân sau của đoàn."


Cái gì mà cố gắng đừng kéo chân sau của đoàn? Đây là khẳng định chắc nịch cô sẽ kéo chân sau của đoàn?


Mấy ngày không gặp đã dám xem thường cô, không thể tha thứ!


"Em muốn đánh anh." Hạ Trăn tức giận nói.


Bùi Thừa An chẳng bị dọa sợ chút nào: "Được, buổi chiều đến võ đường cùng nhau."


Hạ Trăn: "..." Đến võ đường, người bị đau sẽ chính là cô! "Em muốn cắn anh."


"Khụ khụ khụ khụ..." Mặc dù Hạ Trăn đã đứng xa một chút, nhưng Lâm Tiêu Nhiên vẫn có thể nghe thấy những lời cô nói. Thôi được rồi, là do anh ta không kìm được mà muốn nghe, thành thật mà nói, anh ta rất tò mò Bùi Thừa An yêu đương sẽ như thế nào, nhưng anh ta không ngờ rằng, bọn họ lại có khẩu vị nặng đến thế!


Hạ Trăn vốn chỉ đơn thuần bày tỏ suy nghĩ thực tế của mình, nhưng nghe thấy động tĩnh của Lâm Tiêu Nhiên, nhìn qua lại thấy anh ta mang vẻ mặt ngại ngùng nghe lén cuộc trò chuyện riêng tư của họ, cô lập tức hiểu ra.


Dù Bùi Thừa An biết Hạ Trăn thực sự chỉ muốn cắn anh để xả giận, nhưng vẫn như bao người đàn ông khác, hiểu sai ý cô, hai tai anh vô thức nóng lên.


Anh hắng giọng, nói: "Được, bây giờ anh qua ngay."


Được cái gì mà được! Hạ Trăn khóc không ra nước mắt, mặt đỏ bừng nói: "Ừ, anh đến đây đi." Nói xong lại cảm thấy không đúng, dường như giờ nói gì cũng đều không đúng, nên cô dứt khoát cúp máy luôn.


Sau khi đứng tại chỗ điều chỉnh cảm xúc, cô quay lại trước mặt Lâm Tiêu Nhiên, như không có việc gì mà nói: "Có thể đưa tôi cái mũ chưa?"



"Có thể." Có gì mà không thể! Bùi Thừa An còn là của cô, huống chi chỉ là cái mũ đơn giản.


Hạ Trăn nhận lấy cái mũ, lại hỏi: "Vậy tôi có thể đăng ký không?"


"Có thể." Bùi Thừa An là nhân vật cốt cán của câu lạc bộ, bạn gái của anh muốn làm gì thì làm nấy.


Hạ Trăn hài lòng, cười một cái: "Cảm ơn anh nhé."


Lâm Tiêu Nhiên lịch sự mỉm cười: "Không có gì. Nhưng mà, cô không chờ Bùi Thừa An sao?"


Cô chớp chớp mắt, cười nói: "Tôi đến đây để leo núi."


Ai tin! Dù rằng mặc đồ thể dục, đi giày thể thao, nhưng chẳng mang theo bất kì dụng cụ leo núi nào cả. Thôi, chắc đây là tình thú của vợ chồng son người ta. Anh ta cam chịu lấy ra một cây gậy leo núi đưa cho Hạ Trăn.


Hạ Trăn lại cảm ơn thêm lần nữa, điền một tờ phiếu đăng ký, sau đó đội chiếc mũ có chữ "An" trên nhãn rồi đi đến bên cạnh tập hợp.


Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Tiêu Nhiên đứng trước đội ngũ nói vài phút về những điều cần chú ý, sau đó khích lệ vài câu rồi dẫn mọi người xuất phát trong không khí sôi nổi.


Ngọn núi chưa từng được khai phá rất khác với những ngọn núi trong công viên, không có những bậc thang được xếp ngay ngắn chỉnh tề, trên đường toàn là những con đường đá rộng hẹp khác nhau. Đất và đá xen lẫn, có nơi thì bùn đất nhiều hơn, cộng thêm thời tiết gần đây thường có mưa, rừng núi lại che khuất ánh mặt trời, nên đường đi vẫn còn ẩm ướt, khá trơn trượt.


Đi được nửa tiếng, Hạ Trăn vẫn ở giữa đoàn, cũng không làm vướng chân mọi người. Trong đoàn có không ít nữ thành viên, so với cô còn yếu ớt hơn rất nhiều. Trong lòng cô có chút đắc ý, nghĩ thầm mình đúng là không làm mất mặt Bùi Thừa An.


Dù đường núi kiểu này không dễ đi, nhưng Hạ Trăn vẫn cảm thấy thú vị hơn nhiều so với việc phải leo từng bậc thang đơn điệu bình thường, cô thậm chí còn quyết định khi nào về đến nhà sẽ chính thức đề nghị với Bùi Thừa An rằng cô sẽ gia nhập câu lạc bộ.


Đi thêm một lúc nữa, cả đoàn tới một con dốc đứng, Lâm Tiêu Nhiên đã leo lên trước, lớn tiếng nhắc nhở mọi người cẩn thận đường trơn trượt, đường rất hẹp, phải đi từng người một.


Mọi người ngay ngắn trật tự vượt qua vách núi chênh vênh dựng đứng này, Hạ Trăn cũng rất chú ý phía dưới chân mình. Phía trước và phía sau cô đều là nữ, cô gái phía trước dường như đã mệt, bước đi khá chậm, Hạ Trăn cũng không vội, chậm một chút cũng tốt, lát nữa Bùi Thừa An không phải đuổi theo quá xa.


Đang nghĩ tới anh, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hét, đồng thời, cô thấy cô gái phía trước trượt ngã về một bên. Trong chớp mắt, Hạ Trăn phản xạ có điều kiện đưa tay ra kéo cô ấy lại, nhưng không ngờ trọng lực lại bị lệch, chân cô cũng trượt, cả hai cùng bị ngã về phía bên cạnh.


Bên đường là sườn núi dốc, những cây nhỏ bên cạnh gần đây đã bị chặt tỉa, nhưng chỉ là chặt phần trên đầu gối gây ảnh hưởng đến lối đi, để lại những cành cây nhọn hoắt.


Một nhánh cây nhỏ bằng ngón tay út đâm vào bắp chân Hạ Trăn, cô hét lên đau đớn, ánh mắt ngay lập tức nhìn về nơi cơn đau dữ dội truyền đến, ống quần màu hồng nhạt đã loang lổ một vệt đỏ tươi.


Tác giả có lời muốn nói:


Lâm Tiêu Nhiên: Tui rất khổ tâm đó /(o)/~~


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 41: Em muốn cắn anh
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...